Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay
Chương 4: Sự Thật Phũ Phàng
Ngôn Thần Ngạo vẫn cứ ngồi ở đó, ung dung thưởng thức ly cà phê trong tay mà không có ý định nói hay làm gì tiếp theo.
Không gian xung quanh đột nhiên lắng đọng, Lâm Di ngẩng đầu lên lướt mắt nhìn quanh một lượt thấy Ngôn Thần Ngạo không để ý gì đến mình, nên cô mới cẩn thận đỡ lấy thân mình để đứng dậy, cô định ngồi xuống cái ghế sofa sát vách tường để nghỉ ngơi một chút, bởi vì chân cô hiện tại vừa mỏi vừa đau, cả người như muốn rã rời không có chút sức lực nào.
Vừa nhổm người đứng lên, Lâm Di chưa kịp bước đi thì đã bị một lực đạo rất mạnh từ phía sau đẩy tới, cô mất trọng tâm ngã quỳ xuống đất, cô hơi bất ngờ nhưng vẫn kịp quay ra sau liếc tên vệ sĩ vừa thu chân lại một cái, hắn thấy ánh mắt sát khí đầy người của Lâm Di liền e dè chột dạ mà quay mặt đi nơi khác.
Vô tình ngước mắt lên vừa vặn nhìn thấy Ngôn Thần Ngạo thu lại nụ cười khẩy đầy chán ghét dành cho cô.
Lâm Di chua xót hiểu ra chủ nào tớ nấy ác ôn như nhau, sau này cô muốn tìm đồng minh cũng khó khăn đây.
Đầu gối va chạm với nền gạch cứng như đá tạo ra một âm thanh lớn, Lâm Di nhíu mày, trán vịn mồ hôi cắn răng chịu đựng cơn đau thấu trời lan đến toàn thân.
Lâm Di theo bản năng xoa xoa đầu gối, rồi cũng định đứng dậy lần nữa, hành động của cô còn chưa thực hiện thì bàn tay đã bị Ngôn Thần Ngạo dùng đế giày cố tình giẫm lên.
“A… đau quá...!hic...!hic.
Ngôn Thần Ngạo anh là tên khốn.” Lâm Di đau đớn gào thét, nước mắt bất lực vô thức chảy xuống, tiếng nức nở dù rất nhỏ nhưng vừa đủ để Ngôn Thần Ngạo nghe thấy, Lâm Di càng khóc anh càng dùng lực nhiều hơn còn cố tình chà xát lên mu bàn tay mềm mại của Lâm Di.
“A...!Đau quá...” Lâm Di cảm nhận được từng đốt ngón tay của cô như muốn rời ra, cơn đau xé thịt xé da khiến cô co người lại quỳ rạp xuống sàn, mắt cô ánh lên một tia sát khí, cô ngước lên nhìn Ngôn Thần Ngạo như lang sói đang ngạo nghễ đắc chí trước cơn đau của cô.
Quá khứ lao tù bất chợt ùa về trong tiềm thức, ánh mắt cô đỏ ngầu như máu, cơn cuồng nộ bắt đầu sục sôi trong tâm trí, cô dùng hết khả năng và sức lực của mình đẩy một cái, trọng tâm chân của Ngôn Thần Ngạo dịch chuyển nhẹ nhưng đôi chân đang mặc sức giẫm lên tay cô vẫn không chịu rời khỏi, cô điên cuồng hướng bắp chân của Ngôn Thần Ngạo mà cắn dùng hết sức cắn.
Phản ứng bất ngờ của Lâm Di đã khiến Ngôn Thần Ngạo trở tay không kịp, nên đành vung chân còn lại của mình đạp mạnh một cái.
Lâm Di bị văng ra, mùi máu tanh nồng xộc thẳng lên mũi làm cô ho sặc sụa, cô ngỡ ngàng với phản ứng kịch liệt của mình lúc nãy, vội nhìn lại đôi chân của Ngôn Thần Ngạo.
Trời ơi cô không tin được trên chiếc quần màu tro của anh có in hằn những dấu răng máu vô cùng rõ nét.
Cô sợ hãi lùi lại, trong lòng ngờ vực dũng khí để cô làm vậy từ đâu mà có.
Ngôn Thần Ngạo cắn răng chịu đau, trên gương mặt lạnh tanh không biểu hiện bất kì cảm xúc đau đớn nào làm cho Lâm Di càng nhìn càng thấy sợ sệt.
Anh tiến về trước mấy bước rồi ngồi xuống trước mặt Lâm Di, đôi con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm vào người con gái đang cố kìm nén sự run rẩy trước mặt mình, giọng anh trầm xuống:
“Hãy hỏi lương tâm của cô xem.”
Ngôn Thần Ngạo nói xong chìa tay ra chạm vào gương mặt tái nhợt của Lâm Di vuốt ve một cách mạnh bạo, cô cố tránh né thì lực đạo đôi bàn tay càng mạnh bạo hơn và ngay lập tức siết chặt lấy cằm của Lâm Di nâng lên.
Ngôn Thần Ngạo cười một cách man rợ, ánh mắt biến hoá khôn lường trở nên thâm sâu hận không thể xé xác cô ra từng mảng.
“Cô hãy tự mình nghĩ xem.
Một sinh viên y khoa như cô đã làm chuyện gì tán tận lương tâm chưa.”
Ngôn Thần Ngạo nói xong, lực đạo nơi bàn tay đang siết chặt cằm cô cũng từ từ nới lỏng, được giải thoát Lâm Di thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng lúc này cơn đau đớn từ bàn tay và bả vai lan truyền đến toàn thân làm cô nhíu chặt chân mày.
Cô lùi về sau mấy bước, cách Ngôn Thần Ngạo một khoảng an toàn, Lâm Di từ từ ổn định lại hơi thở dồn dập và nội tâm đang hoảng loạn của mình một chút rồi nhẹ giọng cất lời:
“Anh có thể trả lời tôi mấy câu hỏi được không?”
Ánh mắt Lâm Di trở nên ảm đạm, cô ngước lên nhìn người đàn ông đẹp trai ngời ngời khí chất cao sang đang gần trong gang tấc mà đáy lòng chua xót.
“Nói đi.”
Ngôn Thần Ngạo đứng dậy an tọa ở vị trí cũ, hai chân bắt chéo, cầm lấy ly cà phê bắt đầu nhâm nhi.
Lâm Di thở phào khi Ngôn Thần Ngạo trở nên ôn hòa hơn, lúc này cô mới tự tin mà cất giọng hỏi:
“Tám tháng bên nhau.
Anh có bao giờ thật lòng yêu tôi không?”
“Không.”
Không cần suy nghĩ nhiều, một câu trả lời rất dứt khoát.
“Vậy anh có bao giờ rung động với tôi dù chỉ một chút, một chút thôi.”
“Chưa bao giờ.”
Câu trả lời của Ngôn Thần Ngạo đánh tan mọi hy vọng cuối cùng trong lòng của Lâm Di, cô ngẩn người tại chỗ, không ngừng trào nước mắt.
Cô gục đầu xuống nức nở không thôi.
Từ lúc bắt đầu quen biết anh, cô đã vô số lần tưởng tượng ra cuộc sống hôn nhân tràn ngập màu hồng, hạnh phúc dài lâu, sống đến răng long đầu bạc.
Đến cuối cùng thì sao, đều là do cô ngu ngốc tự mình đa tình, rồi tự mình tưởng tượng ra, thật chua chát quá mà.
Thấy cái dáng vẻ đau lòng bi ai, tỏ ra yếu đuối của Lâm Di chẳng khiến Ngôn Thần Ngạo đau lòng mà còn tỏ ra cực kì chán ghét.
“Nếu cô không biết mình sai ở đâu, thì bây giờ tôi sẽ cho cô toại nguyện.”
Anh với tay cầm tập hồ sơ đang để trên bàn lên, hung hăng vứt thẳng vào mặt của Lâm Di.
Ánh mắt căm phẫn nhìn cô rồi cất giọng uy quyền:
“Cô hãy mở mắt to ra mà nhìn cho rõ cái sai của mình đi.”
Lâm Di ở dưới đất giật nảy mình, theo bản năng nhìn mấy tờ giấy bay tung toé trước mặt, nội tâm không ngừng căng thẳng.
Cô tuỳ tiện cầm một tờ lên đọc, dòng chữ trong ấy hiện lên rõ nét khiến tay cô run lên bần bật, tờ giấy trong tay cũng bị cô làm cho nhăn nhúm.
Lâm Di hơi kích động, nhặt từng tờ giấy còn lại lên đọc.
Lâm Di đọc xong liền hoá đá luôn tại chỗ, hoá ra người phụ nữ mà cô lỡ lái xe tông trúng năm xưa lại chính là vợ sắp cưới của anh.
Sự thật này khiến Lâm Di chịu một đả kích nặng nề, đứa con trong bụng cô gái ấy cũng vì vụ tai nạn năm xưa mà mất đi.
Phiên toà năm năm trước, cô không tận mắt nhìn thấy anh, mà vô tình thấy ai đó bịt kín mặt hướng về cô với ánh mắt sắc như dao đầy căm phẫn.
Bây giờ nghĩ lại cô mới nhận ra người đó không ai khác chính là Ngôn Thần Ngạo.
Lâm Di hiểu rồi, thì ra anh đã quá hiểu rõ về cô, thậm chí còn lên kế hoạch giăng bẫy tình hoàn hảo này từ nhiều năm về trước.
Lâm Di ngước mắt nhìn anh chỉ thấy trong mắt anh toàn là một màu âm u ảm đạm.
“Sao! Còn gì để nói nữa không?”
Thanh âm lãnh khốc vô tình cất lên với một ngữ điệu cực kì chán ghét.
“Nếu đã biết thì hãy ở đây mà sám hối đi, Linh Linh không hạnh phúc thì cô cũng đừng hòng mà sống vui vẻ.”
Ánh mắt của Ngôn Thần Ngạo nhìn cô không chớp, từng câu từng chữ phun ra lạnh lẽo dọa người.
Lâm Di nhìn một màn trước mặt nhếch môi cười chua xót, người giàu nói đen thành trắng dễ như trở bàn tay, muốn biến người khác thành tội đồ mà không hề nghĩ đến nguyên nhân sâu xa.
“Phiên tòa năm năm trước, đoạn camera ghi lại ai ai cũng đều nhìn thấy, là do Ngôn Linh Linh bất ngờ lao ra đường, chứ không phải do tôi cố tình tông trúng cô ta.”
“Anh đừng tưởng nhà anh giàu có thì có thể ung dung cậy quyền cậy thế đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người khác.”
Giọng cô kiên định, ánh mắt quật cường, Lâm Di cố kiềm chế cơn sợ hãi xuống, dùng thần thái hiên ngang, cứng rắn để đưa ra lập luận bào chữa cho chính mình.
“Sao anh không tự động não mà suy nghĩ chính cô ta mới là nguồn cơn gây ra mọi chuyện.”
Lâm Di vừa dứt câu đã thấy Ngôn Thần Ngạo đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn cô như muốn giết người đến nơi.
Không gian xung quanh đột nhiên lắng đọng, Lâm Di ngẩng đầu lên lướt mắt nhìn quanh một lượt thấy Ngôn Thần Ngạo không để ý gì đến mình, nên cô mới cẩn thận đỡ lấy thân mình để đứng dậy, cô định ngồi xuống cái ghế sofa sát vách tường để nghỉ ngơi một chút, bởi vì chân cô hiện tại vừa mỏi vừa đau, cả người như muốn rã rời không có chút sức lực nào.
Vừa nhổm người đứng lên, Lâm Di chưa kịp bước đi thì đã bị một lực đạo rất mạnh từ phía sau đẩy tới, cô mất trọng tâm ngã quỳ xuống đất, cô hơi bất ngờ nhưng vẫn kịp quay ra sau liếc tên vệ sĩ vừa thu chân lại một cái, hắn thấy ánh mắt sát khí đầy người của Lâm Di liền e dè chột dạ mà quay mặt đi nơi khác.
Vô tình ngước mắt lên vừa vặn nhìn thấy Ngôn Thần Ngạo thu lại nụ cười khẩy đầy chán ghét dành cho cô.
Lâm Di chua xót hiểu ra chủ nào tớ nấy ác ôn như nhau, sau này cô muốn tìm đồng minh cũng khó khăn đây.
Đầu gối va chạm với nền gạch cứng như đá tạo ra một âm thanh lớn, Lâm Di nhíu mày, trán vịn mồ hôi cắn răng chịu đựng cơn đau thấu trời lan đến toàn thân.
Lâm Di theo bản năng xoa xoa đầu gối, rồi cũng định đứng dậy lần nữa, hành động của cô còn chưa thực hiện thì bàn tay đã bị Ngôn Thần Ngạo dùng đế giày cố tình giẫm lên.
“A… đau quá...!hic...!hic.
Ngôn Thần Ngạo anh là tên khốn.” Lâm Di đau đớn gào thét, nước mắt bất lực vô thức chảy xuống, tiếng nức nở dù rất nhỏ nhưng vừa đủ để Ngôn Thần Ngạo nghe thấy, Lâm Di càng khóc anh càng dùng lực nhiều hơn còn cố tình chà xát lên mu bàn tay mềm mại của Lâm Di.
“A...!Đau quá...” Lâm Di cảm nhận được từng đốt ngón tay của cô như muốn rời ra, cơn đau xé thịt xé da khiến cô co người lại quỳ rạp xuống sàn, mắt cô ánh lên một tia sát khí, cô ngước lên nhìn Ngôn Thần Ngạo như lang sói đang ngạo nghễ đắc chí trước cơn đau của cô.
Quá khứ lao tù bất chợt ùa về trong tiềm thức, ánh mắt cô đỏ ngầu như máu, cơn cuồng nộ bắt đầu sục sôi trong tâm trí, cô dùng hết khả năng và sức lực của mình đẩy một cái, trọng tâm chân của Ngôn Thần Ngạo dịch chuyển nhẹ nhưng đôi chân đang mặc sức giẫm lên tay cô vẫn không chịu rời khỏi, cô điên cuồng hướng bắp chân của Ngôn Thần Ngạo mà cắn dùng hết sức cắn.
Phản ứng bất ngờ của Lâm Di đã khiến Ngôn Thần Ngạo trở tay không kịp, nên đành vung chân còn lại của mình đạp mạnh một cái.
Lâm Di bị văng ra, mùi máu tanh nồng xộc thẳng lên mũi làm cô ho sặc sụa, cô ngỡ ngàng với phản ứng kịch liệt của mình lúc nãy, vội nhìn lại đôi chân của Ngôn Thần Ngạo.
Trời ơi cô không tin được trên chiếc quần màu tro của anh có in hằn những dấu răng máu vô cùng rõ nét.
Cô sợ hãi lùi lại, trong lòng ngờ vực dũng khí để cô làm vậy từ đâu mà có.
Ngôn Thần Ngạo cắn răng chịu đau, trên gương mặt lạnh tanh không biểu hiện bất kì cảm xúc đau đớn nào làm cho Lâm Di càng nhìn càng thấy sợ sệt.
Anh tiến về trước mấy bước rồi ngồi xuống trước mặt Lâm Di, đôi con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm vào người con gái đang cố kìm nén sự run rẩy trước mặt mình, giọng anh trầm xuống:
“Hãy hỏi lương tâm của cô xem.”
Ngôn Thần Ngạo nói xong chìa tay ra chạm vào gương mặt tái nhợt của Lâm Di vuốt ve một cách mạnh bạo, cô cố tránh né thì lực đạo đôi bàn tay càng mạnh bạo hơn và ngay lập tức siết chặt lấy cằm của Lâm Di nâng lên.
Ngôn Thần Ngạo cười một cách man rợ, ánh mắt biến hoá khôn lường trở nên thâm sâu hận không thể xé xác cô ra từng mảng.
“Cô hãy tự mình nghĩ xem.
Một sinh viên y khoa như cô đã làm chuyện gì tán tận lương tâm chưa.”
Ngôn Thần Ngạo nói xong, lực đạo nơi bàn tay đang siết chặt cằm cô cũng từ từ nới lỏng, được giải thoát Lâm Di thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng lúc này cơn đau đớn từ bàn tay và bả vai lan truyền đến toàn thân làm cô nhíu chặt chân mày.
Cô lùi về sau mấy bước, cách Ngôn Thần Ngạo một khoảng an toàn, Lâm Di từ từ ổn định lại hơi thở dồn dập và nội tâm đang hoảng loạn của mình một chút rồi nhẹ giọng cất lời:
“Anh có thể trả lời tôi mấy câu hỏi được không?”
Ánh mắt Lâm Di trở nên ảm đạm, cô ngước lên nhìn người đàn ông đẹp trai ngời ngời khí chất cao sang đang gần trong gang tấc mà đáy lòng chua xót.
“Nói đi.”
Ngôn Thần Ngạo đứng dậy an tọa ở vị trí cũ, hai chân bắt chéo, cầm lấy ly cà phê bắt đầu nhâm nhi.
Lâm Di thở phào khi Ngôn Thần Ngạo trở nên ôn hòa hơn, lúc này cô mới tự tin mà cất giọng hỏi:
“Tám tháng bên nhau.
Anh có bao giờ thật lòng yêu tôi không?”
“Không.”
Không cần suy nghĩ nhiều, một câu trả lời rất dứt khoát.
“Vậy anh có bao giờ rung động với tôi dù chỉ một chút, một chút thôi.”
“Chưa bao giờ.”
Câu trả lời của Ngôn Thần Ngạo đánh tan mọi hy vọng cuối cùng trong lòng của Lâm Di, cô ngẩn người tại chỗ, không ngừng trào nước mắt.
Cô gục đầu xuống nức nở không thôi.
Từ lúc bắt đầu quen biết anh, cô đã vô số lần tưởng tượng ra cuộc sống hôn nhân tràn ngập màu hồng, hạnh phúc dài lâu, sống đến răng long đầu bạc.
Đến cuối cùng thì sao, đều là do cô ngu ngốc tự mình đa tình, rồi tự mình tưởng tượng ra, thật chua chát quá mà.
Thấy cái dáng vẻ đau lòng bi ai, tỏ ra yếu đuối của Lâm Di chẳng khiến Ngôn Thần Ngạo đau lòng mà còn tỏ ra cực kì chán ghét.
“Nếu cô không biết mình sai ở đâu, thì bây giờ tôi sẽ cho cô toại nguyện.”
Anh với tay cầm tập hồ sơ đang để trên bàn lên, hung hăng vứt thẳng vào mặt của Lâm Di.
Ánh mắt căm phẫn nhìn cô rồi cất giọng uy quyền:
“Cô hãy mở mắt to ra mà nhìn cho rõ cái sai của mình đi.”
Lâm Di ở dưới đất giật nảy mình, theo bản năng nhìn mấy tờ giấy bay tung toé trước mặt, nội tâm không ngừng căng thẳng.
Cô tuỳ tiện cầm một tờ lên đọc, dòng chữ trong ấy hiện lên rõ nét khiến tay cô run lên bần bật, tờ giấy trong tay cũng bị cô làm cho nhăn nhúm.
Lâm Di hơi kích động, nhặt từng tờ giấy còn lại lên đọc.
Lâm Di đọc xong liền hoá đá luôn tại chỗ, hoá ra người phụ nữ mà cô lỡ lái xe tông trúng năm xưa lại chính là vợ sắp cưới của anh.
Sự thật này khiến Lâm Di chịu một đả kích nặng nề, đứa con trong bụng cô gái ấy cũng vì vụ tai nạn năm xưa mà mất đi.
Phiên toà năm năm trước, cô không tận mắt nhìn thấy anh, mà vô tình thấy ai đó bịt kín mặt hướng về cô với ánh mắt sắc như dao đầy căm phẫn.
Bây giờ nghĩ lại cô mới nhận ra người đó không ai khác chính là Ngôn Thần Ngạo.
Lâm Di hiểu rồi, thì ra anh đã quá hiểu rõ về cô, thậm chí còn lên kế hoạch giăng bẫy tình hoàn hảo này từ nhiều năm về trước.
Lâm Di ngước mắt nhìn anh chỉ thấy trong mắt anh toàn là một màu âm u ảm đạm.
“Sao! Còn gì để nói nữa không?”
Thanh âm lãnh khốc vô tình cất lên với một ngữ điệu cực kì chán ghét.
“Nếu đã biết thì hãy ở đây mà sám hối đi, Linh Linh không hạnh phúc thì cô cũng đừng hòng mà sống vui vẻ.”
Ánh mắt của Ngôn Thần Ngạo nhìn cô không chớp, từng câu từng chữ phun ra lạnh lẽo dọa người.
Lâm Di nhìn một màn trước mặt nhếch môi cười chua xót, người giàu nói đen thành trắng dễ như trở bàn tay, muốn biến người khác thành tội đồ mà không hề nghĩ đến nguyên nhân sâu xa.
“Phiên tòa năm năm trước, đoạn camera ghi lại ai ai cũng đều nhìn thấy, là do Ngôn Linh Linh bất ngờ lao ra đường, chứ không phải do tôi cố tình tông trúng cô ta.”
“Anh đừng tưởng nhà anh giàu có thì có thể ung dung cậy quyền cậy thế đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người khác.”
Giọng cô kiên định, ánh mắt quật cường, Lâm Di cố kiềm chế cơn sợ hãi xuống, dùng thần thái hiên ngang, cứng rắn để đưa ra lập luận bào chữa cho chính mình.
“Sao anh không tự động não mà suy nghĩ chính cô ta mới là nguồn cơn gây ra mọi chuyện.”
Lâm Di vừa dứt câu đã thấy Ngôn Thần Ngạo đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn cô như muốn giết người đến nơi.
Tác giả :
Đặng Lệ Thu tv