Ác Ma Song Bào Thai
Chương 6: Xuất môn
Trên mặt mang một màu đỏ bừng, đại thúc hồi tưởng lại cảnh ban nãy, tự cảm thấy bản thân mình thật là hạ lưu! Rõ ràng là con chỉ muốn hỗ trợ mình tẩy rửa, tại sao baba lại đi nghĩ đến ba cái chuyện khó nói chứ? Thật là xin lỗi các con! Sao lại có thể hiểu lầm ý tốt của các con mà hấp tấp lái sang suy nghĩ đồi bại chứ? Đại thúc thật muốn đập đầu vào khối đậu hủ mà tự sát cho rồi!
Đại thúc mặc xong quần áo, ngồi ở trên giường tự khinh bỉ hành vi của chính mình. Một lát sau, Vân nhi cùng Vũ nhi mặc quần áo tử tế đứng trước mặt đại thúc, vẻ mặt giống như mình đã làm sai chuyện, cúi đầu:
“Baba… Chúng con… Chúng con không cố ý làm đau người… Lần sau chúng con nhất định sẽ chú ý! Baba có thể… không thể không cần sinh khí với bọn con có được không?” Vân nhi nức nở (Tác giả: những lời này thật khiến người ta hiểu sai a~)
Nghe được lời của các con, đại thúc nghiêm chỉnh tự truy cứu bản thân. Rõ ràng là đại thúc sai, nhưng đôi song sinh kia lại lo lắng rằng đại thúc tức giận. Thật khiến đại thúc muốn nhảy xuống sông mà tự sát a~
“Ba không giận gì đâu! Tại vì tắm lâu nên baba bị choáng, muốn đi ra trước thôi mà!” Đại thúc nói những lời này, nghe được cả trong tim vang lên những tiếng nát vụn.
“Có thật không? Bọn con thật sự rất lo baba không yêu chúng con nữa!”
Chống lại bốn con mắt to tròn rất lo lắng, đại thúc vội vàng đem hai đứa còn đang nghi ngờ vào lòng, an ủi: “Làm sao có thể chứ? Baba chính là yêu các con nhất!”
“Chúng con cũng yêu baba nhất!” Vân nhi, Vũ nhi đồng thời đáp lại.
“Được rồi! Các con mau đi ngủ nào!” Ôm ở trong tay hai đứa con, đại thúc thuận tiện kéo chúng nằm lên giường. Cái giường miễn cưỡng có thể chứa chấp được ba người, nhưng mà người ở trên giường lại cảm thấy không đủ. Thế là trên người đại thúc cuối cùng liền hình thành cái cảnh, bên trái bên phải mỗi bên một đứa. Mà cả hai nhóc còn liều mạng hướng vào lòng đại thúc mà chui rúc! Ah!! Thật đáng yêu nha~~ Đây là đại thúc tự cảm thán a~
Trời mùa đông rất rét, ba người nằm trên giường tự truyền hơi ấm mà sưởi cho nhau. Trừ ra việc hai anh em nọ ở trong bóng tối ăn vụng đậu hủ của đại thúc. Thì hình ảnh này quả thật rất ấm áp a~
Sáng sớm, đại thúc từ trong mộng tỉnh lại, muốn rời giường đi đánh răng rửa mặt. Bỗng nhiên cảm nhận được sức nặng ở trên người, đại thúc híp mắt xem xét, lúc đầu còn chưa tỉnh ngủ thì còn thấy bình thường, về sau trên mặt đầy hắc tuyến… Áo ngủ của Vũ nhi không biết đã bay đi đâu, tay ôm chặt lấy eo đại thúc, đầu còn khẽ gối lên ngực hắn. Vân nhi không khác gì anh trai dùng thế nằm y vậy chơi xấu đại thúc. Chỉ có ưu điểm duy nhất là: quần áo ngủ của tiểu miêu vẫn đầy đủ trên người. Nhưng mà hai đứa ôm chặt thế này thì đại thúc sao mà rời giường được đây?
Bấy giờ Vũ nhi mang bộ mặt chưa tỉnh ngủ mở mắt nhìn đại thúc. Đại thúc liền hấp tấp nháy mắt ra hiệu cậu mau buông để hắn còn rời đi…
Một giây… Hai giây… Ba giây… Trước đôi mắt căng hết cả gân của đại thúc, Vũ nhi vẫn duy trì tư thế im lặng nhìn đại thúc. Đột nhiên trên ngực lại nặng trở lại, thì ra nguyên lai do Vũ nhi lại tựa vào ngực hắn ngủ tiếp!
Chẳng lẽ đây là cảnh mộng du trong truyền thuyết? Cũng thần kỳ quá đi! Bất quá quên đi! Nhìn hai con ngủ thật đáng yêu khiến đại thúc dâng lên cảm giác thoả mãn. Dù sao hôm nay nhà xưởng cũng cho nghỉ phép, không cần phải rời giường sớm. Thôi thì cứ ngủ tiếp đi! Và thế là không bao lâu sau, đại thúc dần tiến vào mộng đẹp…
Mười phút sau, khi Tiêu Tử Nhưng đã ở trong cõi mộng mơ…
Ám Vũ đột nhiên mở mắt, khẽ lay lay Ám Vân tỉnh dậy..
“Mau đứng lên thôi! Chúng ta nằm thế này thì baba sẽ khó ngủ!” Ám Vũ nói, mặt tiến sát về phía Tiêu Tử Nhưng, nhẹ nhàng ấn xuống đôi môi mỏng kia một nụ hôn.
“Ah!! Ăn cướp!! Em cũng muốn!” Ám Vân đồng dạng cúi xuống hôn. (Tác giả: Cái này làm đại biểu cho nhiều lần sau. Đại thúc Tiêu Tử Nhưng đáng yêu không biết rằng mình đã bị hôn trộm bao nhiêu lần a~)
Ám Vũ, Ám Vân nhẹ chân nhẹ tay dời khỏi người Tiêu Tử Nhưng, rồi giúp đại thúc đắp chăn cẩn thận mới rời phòng.
Lúc đại thúc tỉnh lại, cầm đồng hồ lên xem thì bị doạ cho một trận! Nguyên lai là đã giữa trưa! Sao đại thúc lại có thể ngủ lâu thế, lại phát hiện thêm hai sức nặng trên người đều đã biến mất, vội vàng chạy ra khỏi phòng. Mới chạy đến cửa, một mùi thơm xông vào mũi, trên bàn cơm lại kín một mâm đồ ăn. “Nhưng baba! Baba đi rửa mặt rồi ra ăn thôi!” Vũ nhi, Vân nhi đồng thời bảo đại thúc.
Tuy đây không phải lần đầu tiên đại thúc thấy điều này, nhưng mà lần nào lần nấy đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc đến khó tả a~
Bữa cơm trưa được bong bóng ấm áp vây quanh thật nhanh đã được hưởng thụ xong. Ngày hôm nay được nghỉ, đại thúc muốn đưa Vũ nhi, Vân nhi đi mua đồ dùng hàng ngày. Dù sao hai đứa vừa mới xuất hiện nên cái gì cũng chưa chuẩn bị, chỉ được dùng đồ của đại thúc. Bắt đầu từ ngày hôm nay, hai đứa chính là thành viên trong gia đình, là con của hắn. Dù đại thúc có tiêu nhiều tiền đi nữa thì cũng là do hắn can tâm tình nguyện, dù sao về sau cố gắng kiếm trở lại là được! Còn muốn bổ sung thực phẩm vào tủ lạnh, bằng không vài hôm nữa sẽ có cái đầu đề “Ba cha con chết vì đói!” ngay trên đầu đề tin tức a~~
“Vũ nhi! Vân nhi! Baba mang các con ra ngoài mua đồ!”
——–
(1): đại ý là chưa có làm việc gì đó bao giờ nhưng mà cũng biết cách làm ra sao.
Chương này nhiều đoạn Du Du chém bừa đó ‘A’ có ai dò QT thì cũng đừng ném đá gạch nha~ tội lắm! ㅜㅡㅜ
Đại thúc mặc xong quần áo, ngồi ở trên giường tự khinh bỉ hành vi của chính mình. Một lát sau, Vân nhi cùng Vũ nhi mặc quần áo tử tế đứng trước mặt đại thúc, vẻ mặt giống như mình đã làm sai chuyện, cúi đầu:
“Baba… Chúng con… Chúng con không cố ý làm đau người… Lần sau chúng con nhất định sẽ chú ý! Baba có thể… không thể không cần sinh khí với bọn con có được không?” Vân nhi nức nở (Tác giả: những lời này thật khiến người ta hiểu sai a~)
Nghe được lời của các con, đại thúc nghiêm chỉnh tự truy cứu bản thân. Rõ ràng là đại thúc sai, nhưng đôi song sinh kia lại lo lắng rằng đại thúc tức giận. Thật khiến đại thúc muốn nhảy xuống sông mà tự sát a~
“Ba không giận gì đâu! Tại vì tắm lâu nên baba bị choáng, muốn đi ra trước thôi mà!” Đại thúc nói những lời này, nghe được cả trong tim vang lên những tiếng nát vụn.
“Có thật không? Bọn con thật sự rất lo baba không yêu chúng con nữa!”
Chống lại bốn con mắt to tròn rất lo lắng, đại thúc vội vàng đem hai đứa còn đang nghi ngờ vào lòng, an ủi: “Làm sao có thể chứ? Baba chính là yêu các con nhất!”
“Chúng con cũng yêu baba nhất!” Vân nhi, Vũ nhi đồng thời đáp lại.
“Được rồi! Các con mau đi ngủ nào!” Ôm ở trong tay hai đứa con, đại thúc thuận tiện kéo chúng nằm lên giường. Cái giường miễn cưỡng có thể chứa chấp được ba người, nhưng mà người ở trên giường lại cảm thấy không đủ. Thế là trên người đại thúc cuối cùng liền hình thành cái cảnh, bên trái bên phải mỗi bên một đứa. Mà cả hai nhóc còn liều mạng hướng vào lòng đại thúc mà chui rúc! Ah!! Thật đáng yêu nha~~ Đây là đại thúc tự cảm thán a~
Trời mùa đông rất rét, ba người nằm trên giường tự truyền hơi ấm mà sưởi cho nhau. Trừ ra việc hai anh em nọ ở trong bóng tối ăn vụng đậu hủ của đại thúc. Thì hình ảnh này quả thật rất ấm áp a~
Sáng sớm, đại thúc từ trong mộng tỉnh lại, muốn rời giường đi đánh răng rửa mặt. Bỗng nhiên cảm nhận được sức nặng ở trên người, đại thúc híp mắt xem xét, lúc đầu còn chưa tỉnh ngủ thì còn thấy bình thường, về sau trên mặt đầy hắc tuyến… Áo ngủ của Vũ nhi không biết đã bay đi đâu, tay ôm chặt lấy eo đại thúc, đầu còn khẽ gối lên ngực hắn. Vân nhi không khác gì anh trai dùng thế nằm y vậy chơi xấu đại thúc. Chỉ có ưu điểm duy nhất là: quần áo ngủ của tiểu miêu vẫn đầy đủ trên người. Nhưng mà hai đứa ôm chặt thế này thì đại thúc sao mà rời giường được đây?
Bấy giờ Vũ nhi mang bộ mặt chưa tỉnh ngủ mở mắt nhìn đại thúc. Đại thúc liền hấp tấp nháy mắt ra hiệu cậu mau buông để hắn còn rời đi…
Một giây… Hai giây… Ba giây… Trước đôi mắt căng hết cả gân của đại thúc, Vũ nhi vẫn duy trì tư thế im lặng nhìn đại thúc. Đột nhiên trên ngực lại nặng trở lại, thì ra nguyên lai do Vũ nhi lại tựa vào ngực hắn ngủ tiếp!
Chẳng lẽ đây là cảnh mộng du trong truyền thuyết? Cũng thần kỳ quá đi! Bất quá quên đi! Nhìn hai con ngủ thật đáng yêu khiến đại thúc dâng lên cảm giác thoả mãn. Dù sao hôm nay nhà xưởng cũng cho nghỉ phép, không cần phải rời giường sớm. Thôi thì cứ ngủ tiếp đi! Và thế là không bao lâu sau, đại thúc dần tiến vào mộng đẹp…
Mười phút sau, khi Tiêu Tử Nhưng đã ở trong cõi mộng mơ…
Ám Vũ đột nhiên mở mắt, khẽ lay lay Ám Vân tỉnh dậy..
“Mau đứng lên thôi! Chúng ta nằm thế này thì baba sẽ khó ngủ!” Ám Vũ nói, mặt tiến sát về phía Tiêu Tử Nhưng, nhẹ nhàng ấn xuống đôi môi mỏng kia một nụ hôn.
“Ah!! Ăn cướp!! Em cũng muốn!” Ám Vân đồng dạng cúi xuống hôn. (Tác giả: Cái này làm đại biểu cho nhiều lần sau. Đại thúc Tiêu Tử Nhưng đáng yêu không biết rằng mình đã bị hôn trộm bao nhiêu lần a~)
Ám Vũ, Ám Vân nhẹ chân nhẹ tay dời khỏi người Tiêu Tử Nhưng, rồi giúp đại thúc đắp chăn cẩn thận mới rời phòng.
Lúc đại thúc tỉnh lại, cầm đồng hồ lên xem thì bị doạ cho một trận! Nguyên lai là đã giữa trưa! Sao đại thúc lại có thể ngủ lâu thế, lại phát hiện thêm hai sức nặng trên người đều đã biến mất, vội vàng chạy ra khỏi phòng. Mới chạy đến cửa, một mùi thơm xông vào mũi, trên bàn cơm lại kín một mâm đồ ăn. “Nhưng baba! Baba đi rửa mặt rồi ra ăn thôi!” Vũ nhi, Vân nhi đồng thời bảo đại thúc.
Tuy đây không phải lần đầu tiên đại thúc thấy điều này, nhưng mà lần nào lần nấy đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc đến khó tả a~
Bữa cơm trưa được bong bóng ấm áp vây quanh thật nhanh đã được hưởng thụ xong. Ngày hôm nay được nghỉ, đại thúc muốn đưa Vũ nhi, Vân nhi đi mua đồ dùng hàng ngày. Dù sao hai đứa vừa mới xuất hiện nên cái gì cũng chưa chuẩn bị, chỉ được dùng đồ của đại thúc. Bắt đầu từ ngày hôm nay, hai đứa chính là thành viên trong gia đình, là con của hắn. Dù đại thúc có tiêu nhiều tiền đi nữa thì cũng là do hắn can tâm tình nguyện, dù sao về sau cố gắng kiếm trở lại là được! Còn muốn bổ sung thực phẩm vào tủ lạnh, bằng không vài hôm nữa sẽ có cái đầu đề “Ba cha con chết vì đói!” ngay trên đầu đề tin tức a~~
“Vũ nhi! Vân nhi! Baba mang các con ra ngoài mua đồ!”
——–
(1): đại ý là chưa có làm việc gì đó bao giờ nhưng mà cũng biết cách làm ra sao.
Chương này nhiều đoạn Du Du chém bừa đó ‘A’ có ai dò QT thì cũng đừng ném đá gạch nha~ tội lắm! ㅜㅡㅜ
Tác giả :
Lam Vũ