Ác Ma Pháp Tắc
Chương 305: Tập kích
Hiện tại, trong lòn Đỗ Duy cực kì hận mấy tên người thảo nguyên này, đối với câu hỏi của Shaman áo trắng này thì làm gì có tâm tình mà trả lời?
Báo danh ư?
Còn màu mè nhiều như vậy làm gì? Nói đánh là đánh.
Đỗ Duy vừa mới chửi xong, Răng Sứt còn chưa rõ Đỗ Duy nói "báo con mẹ ngươi" có nghĩa gì thì Đỗ Duy đã ra tay trước rồi.
Tên Răng Sứt này cũng là một vu sư Shaman đức cao vọng trọng trên thảo nguyên, có thể ở dưới vu Vương xếp hạng bạch y vu sư, thực thực tất nhiên không cần phải nói. Hơn nữa thân là vu sư Shaman, trên thảo nguyên được người người tôn kính. Bọn họ ngoài thế lực mạnh mẽ cùng với bản lĩnh thần bí ra, càng vì Vu sư Shaman xuất thân từ Đại Tuyết Sơn, mỗi người đều bác học đa tài, thiên văn, địa lí, y học, dược vật đều tinh thông.
Chỉ có điều vị Răng Sứt này có bác học hơn nữa, nhưng câu "báo con mẹ ngươi" này chửi bằng tiếng Trung nên nghe cũng không hiểu. Đang lúc trong lòng Răng Sứt kinh ngạc tại sao tên của ma pháp sư Roland này lại quái dị như vậy, đợt tấn công đầu tiên của Đỗ Duy đã phát ra rồi!
Hai người lúc này đang đối mặt, khoảng cách nói xa thì xa, nói gần cũng gần. Mà Đỗ Duy vừa xuất ra một đợt gọi về sấm chớp liên hòan đã gần như hao hết toàn bộ ma lực, lúc này muốn chơi xấu tên kia đương nhiên là phải để hắn nếm một trong những tuyệt chiêu của mình- thuốc nổ!
Hai tay Đỗ Duy vừa mới nhấc, cũng không đọc bất kể chú ngữ gì mười mấy cầu lửa trong tay áo đã nhanh chóng bắn tới, Răng Sứt còn đang ngẫm nghĩ họ tên kì lạ của vị ma pháp sư Roland này, vừa mới chớp mắt mà hơn mười luồng lửa đã tới trước mặt! Hắn đột nhiên biến sắc, hét lên:
- Thật hèn hạ!
Nói xong hai tay áo nhanh chóng tung bay, toàn thân liền nhún lên trên huyết sắc khô lâu kì, nhanh chóng bay về phía sau.
Nhưng Đỗ Duy chơi trò dùng thuật cầu lửa gian trá này thực sự đã tốn không ít công sức! Luyện đến bây giờ, mười mấy cầu lửa phóng ra, nhìn như là một đám, thật ra trong đó có biến hóa, có nhanh có chậm, có phát trước tới sau, có phát sau tới trước, còn có trong lúc biến đổii phương hướng trên đường, trong lúc đó cầu lửa tự nổ mạnh.
Biến hóa nhiều đến nỗi khó có thể tính toán.
Nhìn thấy ngón tay Đỗ Duy bay múa không ngừng, từng chuỗi từng chuỗi cầu lửa giống như những điểm sáng trong nháy mắt đã đem toàn thân Răng Sứt vây quanh trong đó, theo một tiếng cười lạnh của Đỗ Duy, hắn làm một cái búng tay…. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tách!
Số cầu lửa số lượng có lẽ trên một trăm vốn bắn sát người Răng Sứt đã dừng lại, theo một tiếng búng tay của Đỗ Duy liền bay loạn lên!
Ban đầu chỉ là một tia lửa sinh ra, ngay lập tức trong không gian nhỏ hẹp này, hỏa nguyên tố vốn tập trung dày đặc tại một chỗ lại sinh ra một tia lửa, tất nhiên sẽ sinh ra phản ứng nổ dây chuyền.
Ầm!
Nếu hiện tại đem tốc độ không gian giảm xuống một trăm lần, có thể nhìn rõ một quả cầu lửa bên trái phía dưới Răng Sứt nổ mạnh trước, ngay lập tức lửa lan lên phía trên, một trận nổ mạnh qua đi, cầu lửa nổ mạnh đã hình thành mấy bông sen lửa kì dị! Mấy bông sen lửa vây quanh Răng Sứt kể cả trên dưới trái phải, đều không thể né tránh.
Một chiêu này của Đỗ Duy là từ ngày chính biến tại đế đô sau khi đánh lén Gandaff nghĩ ra, rồi càng nghĩ càng sâu, khám phá ra rất nhiều biến hóa…dù sao ở thế giới mà Đỗ Duy sinh sống trước kia, từ nhỏ trò trơi mà hắn thích nhất là bắn bi ve, hơn nữa chơi rất giỏi, hiện tại hắn đem kĩ thuật bắn bi ve dùng vào việc này, chỉ khác nhau là đem bi ve đổi thành cầu lửa mà thôi.
Ánh lửa ngút trời, thân người màu trắng của Răng Sứt trong nháy mắt bị lửa lớn nuốt chửng.
Răng Sứt tức giận tới mức toàn thân phát run, hắn là Shaman đức cao vọng trọng trên thảo nguyên, luôn luôn tự trọng thân phận, hơn nữa tại lần chiến tranh hai mươi năm trước hắn đã cũng ma pháp sư của đế quốc giao thủ. Trong ấn tượng của hắn, ma pháp sư của đế quốc Roland bản lĩnh cao cường không thể xem nhẹ, thế nhưng phần lớn cũng cực kì màu mè, hơn nữa trước khi xuất thủ cũng để ý đến phong độ. Vốn theo thông lệ từ trước báo ra tên họ, đâu có ngờ tới tên kia nói đánh là đánh, một chút phong độ cao thủ cũng không có!
Ma pháp sư trẻ tuổi của Roland này vừa rồi có thể liên tiếp gọi về nhiều sấm chớp như vậy, xét thực lực như vậy trong đế quốc Roland cũng không thấp, sao có thể như vô lại thế được?
May mắn là vu sư từ trên xuống dưới của Đại Tuyết sơn, nhất là tới cấp bậc áo trắng như của Răng Sứt tất nhiên có bảo bối cứu mạng lúc khẩn cấp, thấy ngọn lửa nuốt lấy, tâm niệm Răng Sứt vừa máy động, một chuỗi hạt châu màu đen vốn đeo trên cổ hắn liền vỡ nát ra, trong nháy mắt biến thành một luồng khí đen bao phủ toàn thân Răng Sứt…
Nhưng vẫn còn chậm mất một chút.
Ngọn lửa cháy quá nhanh, cũng là Đỗ Duy xuất thủ quá mức hèn hạ. Luồng khí đen này còn chưa hoàn toàn bao phủ Răng Sứt, ngọn lửa đã đốt bị thương không ít chỗ trên người hắn, mặc dù sau khi khí đen hoàn toàn lan ra, lập tức hình thành một lớp màng trong suốt đem ngọn lửa ngăn lại bên ngoài, nhưng sau khi ngọn lửa biến mất, Răng Sứt cũng đau đến mức suýt nữa rơi từ trên trời xuống.
Cả cánh tay phải của hắn sau khi cầu lửa nổ mạnh đến mức máu thịt be bét, nhất là dưới khuỷ tay khí đen chưa kịp bao phủ, không ít chỗ máu thịt đã bị nổ tan mất, lộ ra xương trắng ghê rợn, mà quần áo toàn thân vốn màu trắng càng không ít nơi bị đốt trụi, còn rất nhiều lỗ thủng rách nát, một đầu tóc xám cũng đã bị đốt trụi không ít.
Răng Sứt vừa sợ vừa giận, ma pháp sư Roland tuổi trẻ này, ma pháp sao lại lợi hại đến mức này? Hắn biết rõ trước lúc ma pháp sư Roland làm phép đều phải niệm chú! Như thế nào mà tên nhóc này nói động thủ là động thủ, cả việc niệm chú cũng bỏ qua?
Đỗ Duy một chiêu thắng thế lại càng không do dự, nguyên tắc của hắn vốn là "lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi", không đợi ánh lửa biến mất, Đỗ Duy đã nhanh chóng lấy từ trong áo choàng ra hai cái chai, mở nắp bình rồi dùng lực một chút, một luồng ánh sáng ma lực phát ra, lần này là dùng thủy hệ ma pháp bắn ra chất lỏng màu xanh từ cái trong chai ra…
Chất lỏng màu xanh này là cái gì? Đúng là chất nhầy mà trước đây Đỗ Duy tại rừng rậm Đóng Băng lấy ra sau khi giết thực thi quái . Chất nhầy này của thực thi quái có lực ăn mòn cực mạnh, thậm chí so với axit sunfuaric ở kiếp trước của Đỗ Duy còn mạnh hơn. Chính hắn đã thử trong phòng thí nghiệm, nhỏ một giọt thôi đã có thể dễ dàng đem một bộ áo giáp mà quân đội đế quốc sản xuất ăn mòn thành cả một cái lỗ thủng.
Lúc này nhìn trong ánh lửa đã thấy bóng người Răng Sứt dần dần xuất hiện, Đỗ Duy cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, búng tay một cái, một luồng chất nhầy của thực thi quái liền bắn tới.
Răng Sứt đáng thương vốn đã bị đánh lén đến chật vật, trong lòng đã tràn đầy lửa giận, đang muốn phản kích. Nhưng ánh lửa vừa mới tan đi, trước mặt đã thấy hai luồng ánh sáng màu xanh hướng về phía mình bắn tới, hơn nữa còn màn theo một mùi thối khiến người ta buồn nôn, không hỏi cũng biết chắc chắn không phải là thứ gì tốt lành!!
Hắn vội vàng tránh sang bên cạnh, nhưng sao kịp được? Thân thể đã tránh thoát rồi nhưng cánh tay phải vẫn bị chất nhầy của thực thi quái bám vào!! Dưới khuỷu tay vốn chỉ còn xương trắng, máu thịt không còn, mặc dù vẫn đâu khiến người ta muốn ngất đi nhưng trong lòng Răng Sứt cũng không quá lo lắng, chỉ cần sau này trở về, với bí thuật của Đại Tuyết sơn, mặc dù phải tiêu hao không ít năng lượng, nhưng vẫn còn cơ hội tạo lại máu thịt, cũng không lo lắng mình bị tàn tật.
Nhưng mà…lúc này chất nhầy của thực thi quái bám vào xương trắng trên cánh tay, lập tức nghe thấy âm thanh "xèo xèo" đáng sợ.
Răng Sứt liền cảm thấy trước mắt tối sầm, vội vàng cắn vào đầu lưỡi một chút, một ít máu tươi bắn ra, quét mắt nhìn lại cánh tay mình, cánh tay vốn xương trắng rờn rờn đã bị chất nhầy màu xanh bám đầy, tức thì giống như khối băng cho vào nước nóng, nhanh chóng bị hòa tan!!
Răng Sứt kinh hãi, đây không phải là chuyện đùa! Máu thịt mất, chỉ cần xương còn là có cơ hội tạo lại, mà nếu ngay cả xương cũng không có vậy thì chắc chắn là tàn phế rồi! Nhìn thấy xương trắng bị chất nhầy màu xanh nhanh chóng hòa tan, thấy các bộ phận trên bàn tay đã mất hết, bộ phận ăn mòn hình như còn có xu thế lan tràn lên trên!
Trong lòng Răng Sứt cực hận, cũng không dám chậm trễ, trong lúc mấu chốt trong đầu liền sinh ra ý nghĩ quyết đoán, lập tức vươn tay trái nắm lấy bả vai phải, rồi nổi giận gầm lên một tiếng, dùng sức xé…
Loạt xoạt!!
Một tiếng xương cốt gãy nứt vang rõ, máu tươi tung tóe, không ngờ hắn lại đem cả cánh tay phải của mình xé ra!
Lại nhìn Đỗ Duy vẻ mặt cũng cười ác, trong tay nắm một thanh đoản kiếm, áp sát về phía Răng Sứt!
Đỗ Duy đánh lén hai lần đều thành công, làm gì có chuyện không nhân cơ hội này? Mặc dù hắn chưa từng giao thủ với vu sư trên thảo nguyên, những nghĩ tới cũng cùng một loại như ma pháp sư, chiến đấu gần người luôn là nhược điểm. Mà Đỗ Duy được coi như dị loại trong đám ma pháp sư, mặc dù võ thuật cũng bình thường nhưng thân thể mạnh mẽ, dù là lực bộc phát hay tính mềm dẻo đều được rèn luyện bởi tinh không đấu khí nên trở nên cực kì xuất sắc, lúc này nắm dao găm có trộn lẫn bí ngân mà nhà Listeria biếu tặng liền áp sát tới. Chủ ý đã định, nhân cơ hội phải một kiếm làm thịt tên vu sư thảo nguyên này!
Răng Sứt mặc dù bị thương rất nặng nhưng suy nghĩ vẫn coi như sáng suốt, vừa thấy Đỗ Duy áp sát tới, lập tức đã rõ ý đồ đối phương. Lúc này trong lòng hắn đã hận Đỗ Duy đến cực điểm, một thân pháp thuật của chính mình còn chưa có thi triển đã bị đối phương đánh lén hèn hạ như vậy. Lúc này thân bị trọng thương, còn mất đi một cánh tay, coi như có thể trở về thì thực lực cũng đã giảm mạnh!
Nghĩ tới đây, Răng Sứt bỗng điên cuồng hét lên một tiếng:
- Người Roland hèn hạ! Cùng chết đi!!
Vẻ mặt hắn cười ác, đối mặt với dao găm của Đỗ Duy không lùi mà tiến tới, bỗng nhiên mở tay trái ôm lấy Đỗ Duy!
Phốc!
Dao găm của Đỗ Duy hung hăng đâm vào vị trí xương sườn của đối phương, nhưng dù sao võ thuật Đỗ Duy cũng bình thường, vị trí dao găm đâm vào lúc vội vàng nên có sai lệch. Dao găm mới đâm vào một nửa nhưng hình như bị xương sườn của đối phương chặn lại! Mà Răng Sứt lại liều chết ôm lấy Đỗ Duy!
Răng Sứt trúng một dao mà trên mặt vẫn cười điên cuồng, bỗng nhiên hắn há miệng ra, một ngụm máu tươi hôi thối vừa vặn phun lên mặt Đỗ Duy. Hắn cảm giác trên mặt nóng ran, mùi máu gay mũi, hắn lo lắng máu tươi đối phương có thể chứa kịch độc như chất nhầy thực thi quái của mình, trong lòng không khỏi hoảng hốt liền muốn dùng sức đẩy Răng Sứt ra, nhưng Răng Sứt mang ý nghĩ quyết tử muốn kéo Đỗ Duy cùng chết, làm sao có thể buông ra?
Vào lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra!
Đỗ Duy cảm giác được Răng Sứt đang ôm cứng lấy mình, thân thể đối phương bỗng nhiên trở nên cực kì nặng nề!
Lúc này trong lòng hắn hiện lên ý nghĩ:
-Tên này nhìn thì gầy, trọng lượng cũng không nhẹ đâu!
Nhưng lập tức thấy không đúng!
Tên Răng Sứt này ôm mình, thân thể đối phương đâu thể dùng từ "nặng nề" để hình dung? Tên này quả thực đã biến thành một quả núi!
Đỗ Duy là dùng phi tường thuật bay lên trời, trọng lượng Răng Sứt giờ phút này bỗng nhiên tăng mạnh, sức nặng này rốt cuộc có bao nhiêu Đỗ Duy cũng không biết, nhưng gió bên tai kêu vù vù, rõ ràng mình đang nhanh chóng lao đầu xuống mặt đất!
Hắn liên tục thi triển ma pháp, nhưng lực rơi xuống dưới vẫn không giảm, trong lòng hắn cuống lên…tên khốn kiếp rốt cuộc nặng bao nhiêu? Một nghìn cân? Hay Một vạn cân? Trời ơi…với độ cao như thế này mà rơi xuống thì ông đây ngã chết mất?
Không hay! Hôm nay ông đây phải trở về rồi!
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, bỗng nhiên Đỗ Duy cảm giác được phía dưới thân thể có người dùng tay hung hăng kéo mình một cái. Cúi đầu nhìn lại, thấy rõ tóc dài màu bạc tung bay, trong lòng Đỗ Duy lúc này mới buông lỏng, nhịn không được chửi:
- Semel Bà già này! Không ra sớm! Phải chờ ông đây sắp chết mới chịu xuất hiện sao?!
Thân thể Semel liền dừng ở phía dưới Đỗ Duy, nàng vẫn một thân áo bào đỏ tươi, tóc bay trong gió, hai tay cố gắng nâng thắt lưng của Đỗ Duy, vẻ mặt nghiêm túc, hiển nhiên đã dốc toàn lực. Nghe thấy Đỗ Duy mắng chửi mới không nhịn được quát lên:
- Tên nhóc ngu xuẩn, mau ngậm miệng lại…ta…ta không kéo được! Tên này nặng quá!!
Báo danh ư?
Còn màu mè nhiều như vậy làm gì? Nói đánh là đánh.
Đỗ Duy vừa mới chửi xong, Răng Sứt còn chưa rõ Đỗ Duy nói "báo con mẹ ngươi" có nghĩa gì thì Đỗ Duy đã ra tay trước rồi.
Tên Răng Sứt này cũng là một vu sư Shaman đức cao vọng trọng trên thảo nguyên, có thể ở dưới vu Vương xếp hạng bạch y vu sư, thực thực tất nhiên không cần phải nói. Hơn nữa thân là vu sư Shaman, trên thảo nguyên được người người tôn kính. Bọn họ ngoài thế lực mạnh mẽ cùng với bản lĩnh thần bí ra, càng vì Vu sư Shaman xuất thân từ Đại Tuyết Sơn, mỗi người đều bác học đa tài, thiên văn, địa lí, y học, dược vật đều tinh thông.
Chỉ có điều vị Răng Sứt này có bác học hơn nữa, nhưng câu "báo con mẹ ngươi" này chửi bằng tiếng Trung nên nghe cũng không hiểu. Đang lúc trong lòng Răng Sứt kinh ngạc tại sao tên của ma pháp sư Roland này lại quái dị như vậy, đợt tấn công đầu tiên của Đỗ Duy đã phát ra rồi!
Hai người lúc này đang đối mặt, khoảng cách nói xa thì xa, nói gần cũng gần. Mà Đỗ Duy vừa xuất ra một đợt gọi về sấm chớp liên hòan đã gần như hao hết toàn bộ ma lực, lúc này muốn chơi xấu tên kia đương nhiên là phải để hắn nếm một trong những tuyệt chiêu của mình- thuốc nổ!
Hai tay Đỗ Duy vừa mới nhấc, cũng không đọc bất kể chú ngữ gì mười mấy cầu lửa trong tay áo đã nhanh chóng bắn tới, Răng Sứt còn đang ngẫm nghĩ họ tên kì lạ của vị ma pháp sư Roland này, vừa mới chớp mắt mà hơn mười luồng lửa đã tới trước mặt! Hắn đột nhiên biến sắc, hét lên:
- Thật hèn hạ!
Nói xong hai tay áo nhanh chóng tung bay, toàn thân liền nhún lên trên huyết sắc khô lâu kì, nhanh chóng bay về phía sau.
Nhưng Đỗ Duy chơi trò dùng thuật cầu lửa gian trá này thực sự đã tốn không ít công sức! Luyện đến bây giờ, mười mấy cầu lửa phóng ra, nhìn như là một đám, thật ra trong đó có biến hóa, có nhanh có chậm, có phát trước tới sau, có phát sau tới trước, còn có trong lúc biến đổii phương hướng trên đường, trong lúc đó cầu lửa tự nổ mạnh.
Biến hóa nhiều đến nỗi khó có thể tính toán.
Nhìn thấy ngón tay Đỗ Duy bay múa không ngừng, từng chuỗi từng chuỗi cầu lửa giống như những điểm sáng trong nháy mắt đã đem toàn thân Răng Sứt vây quanh trong đó, theo một tiếng cười lạnh của Đỗ Duy, hắn làm một cái búng tay…. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tách!
Số cầu lửa số lượng có lẽ trên một trăm vốn bắn sát người Răng Sứt đã dừng lại, theo một tiếng búng tay của Đỗ Duy liền bay loạn lên!
Ban đầu chỉ là một tia lửa sinh ra, ngay lập tức trong không gian nhỏ hẹp này, hỏa nguyên tố vốn tập trung dày đặc tại một chỗ lại sinh ra một tia lửa, tất nhiên sẽ sinh ra phản ứng nổ dây chuyền.
Ầm!
Nếu hiện tại đem tốc độ không gian giảm xuống một trăm lần, có thể nhìn rõ một quả cầu lửa bên trái phía dưới Răng Sứt nổ mạnh trước, ngay lập tức lửa lan lên phía trên, một trận nổ mạnh qua đi, cầu lửa nổ mạnh đã hình thành mấy bông sen lửa kì dị! Mấy bông sen lửa vây quanh Răng Sứt kể cả trên dưới trái phải, đều không thể né tránh.
Một chiêu này của Đỗ Duy là từ ngày chính biến tại đế đô sau khi đánh lén Gandaff nghĩ ra, rồi càng nghĩ càng sâu, khám phá ra rất nhiều biến hóa…dù sao ở thế giới mà Đỗ Duy sinh sống trước kia, từ nhỏ trò trơi mà hắn thích nhất là bắn bi ve, hơn nữa chơi rất giỏi, hiện tại hắn đem kĩ thuật bắn bi ve dùng vào việc này, chỉ khác nhau là đem bi ve đổi thành cầu lửa mà thôi.
Ánh lửa ngút trời, thân người màu trắng của Răng Sứt trong nháy mắt bị lửa lớn nuốt chửng.
Răng Sứt tức giận tới mức toàn thân phát run, hắn là Shaman đức cao vọng trọng trên thảo nguyên, luôn luôn tự trọng thân phận, hơn nữa tại lần chiến tranh hai mươi năm trước hắn đã cũng ma pháp sư của đế quốc giao thủ. Trong ấn tượng của hắn, ma pháp sư của đế quốc Roland bản lĩnh cao cường không thể xem nhẹ, thế nhưng phần lớn cũng cực kì màu mè, hơn nữa trước khi xuất thủ cũng để ý đến phong độ. Vốn theo thông lệ từ trước báo ra tên họ, đâu có ngờ tới tên kia nói đánh là đánh, một chút phong độ cao thủ cũng không có!
Ma pháp sư trẻ tuổi của Roland này vừa rồi có thể liên tiếp gọi về nhiều sấm chớp như vậy, xét thực lực như vậy trong đế quốc Roland cũng không thấp, sao có thể như vô lại thế được?
May mắn là vu sư từ trên xuống dưới của Đại Tuyết sơn, nhất là tới cấp bậc áo trắng như của Răng Sứt tất nhiên có bảo bối cứu mạng lúc khẩn cấp, thấy ngọn lửa nuốt lấy, tâm niệm Răng Sứt vừa máy động, một chuỗi hạt châu màu đen vốn đeo trên cổ hắn liền vỡ nát ra, trong nháy mắt biến thành một luồng khí đen bao phủ toàn thân Răng Sứt…
Nhưng vẫn còn chậm mất một chút.
Ngọn lửa cháy quá nhanh, cũng là Đỗ Duy xuất thủ quá mức hèn hạ. Luồng khí đen này còn chưa hoàn toàn bao phủ Răng Sứt, ngọn lửa đã đốt bị thương không ít chỗ trên người hắn, mặc dù sau khi khí đen hoàn toàn lan ra, lập tức hình thành một lớp màng trong suốt đem ngọn lửa ngăn lại bên ngoài, nhưng sau khi ngọn lửa biến mất, Răng Sứt cũng đau đến mức suýt nữa rơi từ trên trời xuống.
Cả cánh tay phải của hắn sau khi cầu lửa nổ mạnh đến mức máu thịt be bét, nhất là dưới khuỷ tay khí đen chưa kịp bao phủ, không ít chỗ máu thịt đã bị nổ tan mất, lộ ra xương trắng ghê rợn, mà quần áo toàn thân vốn màu trắng càng không ít nơi bị đốt trụi, còn rất nhiều lỗ thủng rách nát, một đầu tóc xám cũng đã bị đốt trụi không ít.
Răng Sứt vừa sợ vừa giận, ma pháp sư Roland tuổi trẻ này, ma pháp sao lại lợi hại đến mức này? Hắn biết rõ trước lúc ma pháp sư Roland làm phép đều phải niệm chú! Như thế nào mà tên nhóc này nói động thủ là động thủ, cả việc niệm chú cũng bỏ qua?
Đỗ Duy một chiêu thắng thế lại càng không do dự, nguyên tắc của hắn vốn là "lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi", không đợi ánh lửa biến mất, Đỗ Duy đã nhanh chóng lấy từ trong áo choàng ra hai cái chai, mở nắp bình rồi dùng lực một chút, một luồng ánh sáng ma lực phát ra, lần này là dùng thủy hệ ma pháp bắn ra chất lỏng màu xanh từ cái trong chai ra…
Chất lỏng màu xanh này là cái gì? Đúng là chất nhầy mà trước đây Đỗ Duy tại rừng rậm Đóng Băng lấy ra sau khi giết thực thi quái . Chất nhầy này của thực thi quái có lực ăn mòn cực mạnh, thậm chí so với axit sunfuaric ở kiếp trước của Đỗ Duy còn mạnh hơn. Chính hắn đã thử trong phòng thí nghiệm, nhỏ một giọt thôi đã có thể dễ dàng đem một bộ áo giáp mà quân đội đế quốc sản xuất ăn mòn thành cả một cái lỗ thủng.
Lúc này nhìn trong ánh lửa đã thấy bóng người Răng Sứt dần dần xuất hiện, Đỗ Duy cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, búng tay một cái, một luồng chất nhầy của thực thi quái liền bắn tới.
Răng Sứt đáng thương vốn đã bị đánh lén đến chật vật, trong lòng đã tràn đầy lửa giận, đang muốn phản kích. Nhưng ánh lửa vừa mới tan đi, trước mặt đã thấy hai luồng ánh sáng màu xanh hướng về phía mình bắn tới, hơn nữa còn màn theo một mùi thối khiến người ta buồn nôn, không hỏi cũng biết chắc chắn không phải là thứ gì tốt lành!!
Hắn vội vàng tránh sang bên cạnh, nhưng sao kịp được? Thân thể đã tránh thoát rồi nhưng cánh tay phải vẫn bị chất nhầy của thực thi quái bám vào!! Dưới khuỷu tay vốn chỉ còn xương trắng, máu thịt không còn, mặc dù vẫn đâu khiến người ta muốn ngất đi nhưng trong lòng Răng Sứt cũng không quá lo lắng, chỉ cần sau này trở về, với bí thuật của Đại Tuyết sơn, mặc dù phải tiêu hao không ít năng lượng, nhưng vẫn còn cơ hội tạo lại máu thịt, cũng không lo lắng mình bị tàn tật.
Nhưng mà…lúc này chất nhầy của thực thi quái bám vào xương trắng trên cánh tay, lập tức nghe thấy âm thanh "xèo xèo" đáng sợ.
Răng Sứt liền cảm thấy trước mắt tối sầm, vội vàng cắn vào đầu lưỡi một chút, một ít máu tươi bắn ra, quét mắt nhìn lại cánh tay mình, cánh tay vốn xương trắng rờn rờn đã bị chất nhầy màu xanh bám đầy, tức thì giống như khối băng cho vào nước nóng, nhanh chóng bị hòa tan!!
Răng Sứt kinh hãi, đây không phải là chuyện đùa! Máu thịt mất, chỉ cần xương còn là có cơ hội tạo lại, mà nếu ngay cả xương cũng không có vậy thì chắc chắn là tàn phế rồi! Nhìn thấy xương trắng bị chất nhầy màu xanh nhanh chóng hòa tan, thấy các bộ phận trên bàn tay đã mất hết, bộ phận ăn mòn hình như còn có xu thế lan tràn lên trên!
Trong lòng Răng Sứt cực hận, cũng không dám chậm trễ, trong lúc mấu chốt trong đầu liền sinh ra ý nghĩ quyết đoán, lập tức vươn tay trái nắm lấy bả vai phải, rồi nổi giận gầm lên một tiếng, dùng sức xé…
Loạt xoạt!!
Một tiếng xương cốt gãy nứt vang rõ, máu tươi tung tóe, không ngờ hắn lại đem cả cánh tay phải của mình xé ra!
Lại nhìn Đỗ Duy vẻ mặt cũng cười ác, trong tay nắm một thanh đoản kiếm, áp sát về phía Răng Sứt!
Đỗ Duy đánh lén hai lần đều thành công, làm gì có chuyện không nhân cơ hội này? Mặc dù hắn chưa từng giao thủ với vu sư trên thảo nguyên, những nghĩ tới cũng cùng một loại như ma pháp sư, chiến đấu gần người luôn là nhược điểm. Mà Đỗ Duy được coi như dị loại trong đám ma pháp sư, mặc dù võ thuật cũng bình thường nhưng thân thể mạnh mẽ, dù là lực bộc phát hay tính mềm dẻo đều được rèn luyện bởi tinh không đấu khí nên trở nên cực kì xuất sắc, lúc này nắm dao găm có trộn lẫn bí ngân mà nhà Listeria biếu tặng liền áp sát tới. Chủ ý đã định, nhân cơ hội phải một kiếm làm thịt tên vu sư thảo nguyên này!
Răng Sứt mặc dù bị thương rất nặng nhưng suy nghĩ vẫn coi như sáng suốt, vừa thấy Đỗ Duy áp sát tới, lập tức đã rõ ý đồ đối phương. Lúc này trong lòng hắn đã hận Đỗ Duy đến cực điểm, một thân pháp thuật của chính mình còn chưa có thi triển đã bị đối phương đánh lén hèn hạ như vậy. Lúc này thân bị trọng thương, còn mất đi một cánh tay, coi như có thể trở về thì thực lực cũng đã giảm mạnh!
Nghĩ tới đây, Răng Sứt bỗng điên cuồng hét lên một tiếng:
- Người Roland hèn hạ! Cùng chết đi!!
Vẻ mặt hắn cười ác, đối mặt với dao găm của Đỗ Duy không lùi mà tiến tới, bỗng nhiên mở tay trái ôm lấy Đỗ Duy!
Phốc!
Dao găm của Đỗ Duy hung hăng đâm vào vị trí xương sườn của đối phương, nhưng dù sao võ thuật Đỗ Duy cũng bình thường, vị trí dao găm đâm vào lúc vội vàng nên có sai lệch. Dao găm mới đâm vào một nửa nhưng hình như bị xương sườn của đối phương chặn lại! Mà Răng Sứt lại liều chết ôm lấy Đỗ Duy!
Răng Sứt trúng một dao mà trên mặt vẫn cười điên cuồng, bỗng nhiên hắn há miệng ra, một ngụm máu tươi hôi thối vừa vặn phun lên mặt Đỗ Duy. Hắn cảm giác trên mặt nóng ran, mùi máu gay mũi, hắn lo lắng máu tươi đối phương có thể chứa kịch độc như chất nhầy thực thi quái của mình, trong lòng không khỏi hoảng hốt liền muốn dùng sức đẩy Răng Sứt ra, nhưng Răng Sứt mang ý nghĩ quyết tử muốn kéo Đỗ Duy cùng chết, làm sao có thể buông ra?
Vào lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra!
Đỗ Duy cảm giác được Răng Sứt đang ôm cứng lấy mình, thân thể đối phương bỗng nhiên trở nên cực kì nặng nề!
Lúc này trong lòng hắn hiện lên ý nghĩ:
-Tên này nhìn thì gầy, trọng lượng cũng không nhẹ đâu!
Nhưng lập tức thấy không đúng!
Tên Răng Sứt này ôm mình, thân thể đối phương đâu thể dùng từ "nặng nề" để hình dung? Tên này quả thực đã biến thành một quả núi!
Đỗ Duy là dùng phi tường thuật bay lên trời, trọng lượng Răng Sứt giờ phút này bỗng nhiên tăng mạnh, sức nặng này rốt cuộc có bao nhiêu Đỗ Duy cũng không biết, nhưng gió bên tai kêu vù vù, rõ ràng mình đang nhanh chóng lao đầu xuống mặt đất!
Hắn liên tục thi triển ma pháp, nhưng lực rơi xuống dưới vẫn không giảm, trong lòng hắn cuống lên…tên khốn kiếp rốt cuộc nặng bao nhiêu? Một nghìn cân? Hay Một vạn cân? Trời ơi…với độ cao như thế này mà rơi xuống thì ông đây ngã chết mất?
Không hay! Hôm nay ông đây phải trở về rồi!
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, bỗng nhiên Đỗ Duy cảm giác được phía dưới thân thể có người dùng tay hung hăng kéo mình một cái. Cúi đầu nhìn lại, thấy rõ tóc dài màu bạc tung bay, trong lòng Đỗ Duy lúc này mới buông lỏng, nhịn không được chửi:
- Semel Bà già này! Không ra sớm! Phải chờ ông đây sắp chết mới chịu xuất hiện sao?!
Thân thể Semel liền dừng ở phía dưới Đỗ Duy, nàng vẫn một thân áo bào đỏ tươi, tóc bay trong gió, hai tay cố gắng nâng thắt lưng của Đỗ Duy, vẻ mặt nghiêm túc, hiển nhiên đã dốc toàn lực. Nghe thấy Đỗ Duy mắng chửi mới không nhịn được quát lên:
- Tên nhóc ngu xuẩn, mau ngậm miệng lại…ta…ta không kéo được! Tên này nặng quá!!
Tác giả :
Khiêu Vũ