Ác Ma Pháp Tắc
Chương 167: Thuyền đội kì quái, Đêm trước ngày tế điển
Mặc dù mới đầu mùa hạ, nhưng ánh mặt trời giữa trưa đã lộ ra vài phần gay gắt, ánh sáng phản chiếu mặt sông.
Nơi này là cảng Encke bên trong hạ du con sông lớn Lan Thương, cách đế đô chừng 30 dặm, đồng thời cũng là cảng khẩu phụ trợ trọng yếu bên ngoài đế đô.
(Chú thích: Lan Thương chính là tên của con sông….Mê kông chảy trên đất Trung Quốc)
Con sông Lan Thương đi qua đế quốc, trải qua tâm huyết của bao triều đại hoàng đế, nỗ lực của bao người, đem các con sông đông tây trên Roland lưu thông. Sau đó đả thông ra biển rộng, hình thành động mạch lớn của đế quốc, mang theo dòng máu "của trái tim đế đô". Tạo nên trái tim "đế đô" của đế quốc mang theo dòng máu tới động mạch trọng yếu.
Tuy nhiên cùng với cuộc sống hòa bình phồn hoa mấy trăm năm, sự thịnh vượng của đế đô có một không hai trên đại lục. Mà bến tàu cảng khẩu đầu tiên của đế đô, mặc dù trải qua bao đời người mở rộng, nhưng sức chứa vẫn không cách nào thỏa mãn sức xuất nhập hàng từ lượng thuyền vội vã qua lại hằng ngày. Cho nên để giải quyết gánh nặng và phân hóa cho cảng khẩu đế đô, mấy chục năm trước, tại hạ du đế đô chừng ba mươi dặm, kiến tạo nên một cảng Encke, dùng để chia sẻ sức chứa với cảng khẩu đế đô.
Sau vài chục năm phát triển, cảng khẩu đế đô thu thuế so với nơi này cao hơn gấp hai lần. Cho nên một vài thương hội nhỏ và vừa thường nguyện ý để thuyền đội của mình dừng tại chỗ này. Mặc dù hàng hóa tới nơi phải vận chuyển tiếp trên đất bằng tới đế đô, nhưng cái tốt là ở chỗ này thuế thu có chút thoải mái hơn, cũng có thể bớt chút phí dụng từ vận chuyển trên lục địa.
Cảng Encke đông đúc này sau mấy chục năm cũng đã hình thành nên một trấn nhỏ vài vạn người, trong trấn còn tụ tập mấy nhà vận chuyển hàng hóa bằng xe ngựa tại phụ cận đế đô.
Lúc này, bên cạnh một bến tàu tại cảng Encke, một chiếc thuyền lớn neo lại ổn định. Đó là một hải thuyền tiêu chuẩn, ba cột buồm, khiến cho tốc độ hải thuyền trên biển có thể tăng lên tới rất nhanh.
Con thuyền đã hoàn toàn ổn định. Trên thuyền sớm đã nhảy xuống hai kẻ mang bộ dáng thương nhân cùng viên quan thu thuế đế quốc ngoài cầu tàu thấp giọng nói đùa trong chốc lát, sau lúc nộp thuế, lại thuận tay lấy ra một đồng kim tệ, giấu trong tay áo nhẹ nhàng nhét vào trong tay tên quan thu thuế kia. Lập tức phương mặt mày hớn hở, liền nhanh chóng kiểm tra, rồi trực tiếp kí vào văn kiện.
Phía ngòai đã sớm có một nhóm lớn đằng sau bến tàu đợi mang công nhân khuân vác thượng đẳng tới. Trong lúc nhất thời nháo nhào hò hét lớn tiếng mời gọi, mong có thể được phân công chút việc.
-Quý ông, quý ông, hãy thuê tôi đi! Thuê tô đi! Tôi đây tay tay to chân nhẹ! Nếu như ngài có hàng hóa quan trọng, tôi tuyệt đối sẽ không làm hàng hóa của ngài hư hại đâu!
-Quý ông tôn kính, hãy thuê tôi đi! Thủ hạ của tôi có hai mươi người. Mỗi người chỉ xin hai đồng! Hai đồng thôi!"
Nơi này một trận ồn ào, trên thuyền mặt khác một bên sớm đã buông xuống một tầm gỗ. Hai cô gái vóc người cao cao, sóng vai từ trên thuyền bước xuống. Hai cô gái này, một người mặc giáp nhẹ của kị sĩ, xinh đẹp như hoa, nhất là một đôi chân thon dài tươi mát, thật làm cho người ta than thở. Mặt khác người kia càng làm cho mọi người ngạc nhiên, không ngờ mặc một bộ áo choàng ma pháp màu trắng, nhưng toàn thân nguyên bổn hẳn là một áo choàng ma pháp sư đơn giản. Lại bị nàng hoàn toàn cải biến hình dáng. Một kiện áo choàng dài bị nàng chia thành hai nửa, trên người vẫn còn một kiện giáp bằng da không đáng kể. Xem chất liệu kia, cũng không biết là do loại da ma thú nào chế tạo nên, mà phía sau vẫn còn một áo choàng màu đỏ tươi. Càng làm cho người ta chú ý là, vị nữ ma pháp sư có một mái tóc màu bạc chói mắt dưới ánh mặt trời sáng láng. Chỉ là lúc đầu trên khuôn mặt hẳn là kiều mỵ động lòng người, lại mang vẻ mặt lạnh lùng, nhất là đôi mắt, làm người ta nhìn thoáng qua, không nhịn được phát lạnh trong lòng!
Một đôi nữ kị sĩ và ma pháp sư hiếm có Như vậy xuống thuyền, lập tức khiến chúng nhân chăm chăm nhìn vào. Tuy vậy nữ ma pháp sư lạnh lùng hừ một tiếng. Những người ở gần đó, thậm chí không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng thu ánh mắt trở về, không dám nhìn nữa.
-Joanna, ngươi xem. Hình như tất cả mọi người đều đang sợ ngươi đấy. Roline mỉm cười, nàng nhìn bộ dáng lộn xộn phía dưới, thở dài, tiện tay gọi qua một kẻ thủ hạ trên thuyền:
-Tìm người đi xem một chút, mau dỡ hàng hóa xuống thuyền, đêm nay còn có hàng hóa mới phải đưa lên thuyền nữa, cứ chậm chạp như vậy, nếu như hàng không kịp lên thuyền, coi chừng cái chân của các ngươi đó!
Cả hai cô gái này đều là thủ hạ của Đỗ Duy, người thứ nhất đó là nữ kị sĩ Roline, còn người kia là nữ bạo lực ma pháp sư Joanna. Lúc trước Đỗ Duy phái thuyền trưởng Jack Sparrow dẫn theo kẻ tâm phúc mới thu của mình là George Bush lên phương bắc tìm kiếm Tuyết Lang dong binh đoàn. Hai người không phụ sự mong đợi của mọi người, rất nhanh tìm ra Tuyết Lang dong binh đoàn, dâng lên bức thư của Đỗ Duy. Khi dong binh đoàn trương Bein Ulrich tiếp nhận thư, đang rầu rĩ: vừa mới từ rừng rậm Băng Phong mang hàng hóa đi ra. Chính lúc định nguyện ý tiếp tay tên thương nhân buôn lậu độc ác, không ngờ đem giá hạ thấp hơn so với ngày thường tận hai lần! Bein Ulrich chưa hết phiền não sự tình này, vừa hay thư của Đỗ Duy tới. Nhìn nội dung bức thư không khỏi vui mừng, lập tức quyết định đem toàn bộ hàng hóa trong tay bán hết cho Đỗ Duy.
Đồng thời, chính bản thân Bein Ulrich cũng có quan hệ rất tốt với các bằng hữu trong dong binh đoàn loại nhỏ và vừa. Mọi người thương lượng, quyết định chỉ cần Đỗ Duy ra giá tiêu chuẩn sau này có thể duy trì, như vậy con mồi của mấy nhà sau này sở hữu, đều nguyện ý bán toàn bộ cho Đỗ Duy.
Hải tặc thuyền trưởng mãn ý mà về, dù sao phương bắc cũng có cảng khẩu, chỉ cần Roline phái ba chiếc thuyền tới phương bắc lấy hàng hóa. Nhận được ba thuyền hàng, Roline trong lòng có chút gấp gáp, loại vận chuyển ma thú này dù sao cũng không hợp pháp. Còn phải đợi tiểu chủ nhân Đỗ Duy nghĩ cách lấy văn kiện hợp pháp mới được. Nhưng lúc này Đỗ Duy đã rời khỏi bình nguyên Rowling tới đế đô, cho nên Roline mới bất đắc dĩ phải tự mình tới đế đô tìm Đỗ Duy thương lượng.
Cô gái này dù sao cũng đã từng đích thân dẫn dắt một tiểu đội mạo hiểm đoàn hành tẩu nam bắc, trong lòng còn có tính toán, nàng nghĩ:
-Cờ hiệu gia tộc Rowling của Đỗ Duy, loại văn kiện này dám chắc không khó lấy được. Nếu như vậy, không bằng dứt khoát thuận đường mang theo một thuyền hàng hóa trực tiếp tới đế đô! Đến đế đô rồi, cầm theo văn kiện. Tại đế đô, loại ma hạch ma thú này cùng với da xương các loại, giá cả so với các vùng bên ngoài càng cao, đến lúc đó còn có thể thuận tay buôn bán kiếm thêm được một số lớn tiền, chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Cho nên,từ phương bắc mua tổng cộng ba thuyền hàng hóa, trong đó hai thuyền xuống phía nam, một cái theo biển hướng đông tiến vào cảng khấu sông lớn Lan Thương. Sau đó theo hướng tây, tiến vào đế đô.
Nhưng da ma thú cùng đồ vật loại này đều là hoàng hóa phi pháp. Trừ phi có công văn của đế quốc trên tay, nếu không hàng hóa đều sẽ bị cấm. Để tránh tai mắt, trên mặt thuyền cố ý để một đống hàng da bình thường. Vì thương nhân bán da tại Rowling bình nguyên cùng Đỗ Duy có quan hệ tốt, cũng vừa lúc thuyền đang thuận đường đem hàng hóa vận chuyển tới đế đô. Để tiết kiệm được không ít vận phí, hơn nữa thuyền hàng sau khi đến đế đô, dỡ xuống hết hàng hóa, lúc đó là một chiếc thuyền không. Vừa lúc đi qua vùng Prescott của bình nguyên Rowling, Roline đáp ứng cho chiếc thuyền không kia quay trở lại, có thể đem thuyền cho vị ông chủ bán da này mượn để vận chuyển hàng hóa, mà chính hắn cũng phải tới đế đô mua không ít đồ. Như vậy chỉ một lần, liền có thể tiết kiệm phí vận chuyển trên đất liền. Trên dọc đường đi qua các cửa quan, đều đã có ông chủ thương nhân bán da này đối phó.
Một chiếc thuyền như vậy thật ra có tới phân nửa hàng hóa đều là thi thể ma thú phân giải thành da với xương đến từ rừng rậm Băng Phong, còn có cả một đống ma hạch, còn lại là do Roline mang theo bên thân mình.
Hai mỹ nữ bước xuống thuyền, bên cạnh hàng hóa đã sớm được ông chủ bán da phái thủ hạ tới sắp xếp. Nhưng thủy thủ trên thuyền này lúc đầu đều là hải tặc, nào đã tới đế đô bao giờ? Mặc dù nơi này vẫn còn cách đế đô ba mươi dặm, nhưng cảnh phồn hoa nơi trấn nhỏ tại cảng Encke đã làm cho mọi người hoa mắt. Không xa dưới cảng khẩu thì có quán rượu, còn có kĩ nữ ăn mặc lòe loẹt lui tới vẫy khách, làm cho một đám hải tặc thấy vậy cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lập tức nhảy xuống uống rượu chơi hoa một phen.
Roline cùng đám hải tặc từng sống lâu ngày, biết bọn chúng trời sinh tính tình thô bỉ. Bình thường mặc dù quản lý nghiêm khắc, cũng biết cách thu phục thủ hạ, có giương dây cung có nới lỏng cung. Nhìn đến lúc này, không khỏi cười mắng một câu, hạ lệnh người trên thuyền có thể luân phiên hạ thuyền tới cảng khẩu nghỉ ngơi, chỉ nghiêm lệnh cấm không cho gây chuyện.
Đám hải tặc nghe xong, mắt phóng ánh sáng xanh lục, ngàn ân vạn tạ với Roline, sau đó lấy tiền,thay đổi quần áo,lập tức không chậm trễ. Trong chốc lát bỏ chạy tới một nửa. Chỉ có những tên xui xẻo đến phiên trực ban, nhìn đồng bạn sung sướng rời đi, không khỏi chửi mắng không thôi.
-Hừ!
Nhìn một đám hải tặc bộ dáng cao hứng vô cùng, Joanna tự nhiên biết đám thủ hạ xuống thuyền tới cảng khẩu chè chén ầm ỹ, chỉ sợ không tránh được lại lén lút làm mấy việc xấu xa uống rượu chơi gái. Nghĩ tới đây trong lòng một trận căm tức, nếu như không phải nàng những ngày này cùng đám hải tặc này ở cùng một chỗ, chỉ sợ một cái " Băng vũ phong bạo" đã sớm bắn ra . Ngay cả như thế, sắc mặt cũng không khỏi lạnh lại, thấp giọng cả giận mắng:
- Một đám đàn ông bỉ ổi!"
Roline lại sớm đã thấy qua, năm đó nàng đi nam xông bắc, nhận thức được những hán tử thô lỗ của các dong binh đoàn phần lớn cũng như thế. Nàng xem sắc mặt Joanna, cười nói:
- Tiểu thư Joanna, bây giờ chúng ta cũng tới nơi rồi. Chốc lát nữa chuẩn bị xe ngựa, chúng ta còn phải tới đế đô gặp thiếu gia Đỗ Duy nữa chứ."
- Phi!
Trên mặt Joanna hiện ra một vẻ khác thường. Nhưng ngoài miệng lại khinh thường nói:
-Ta đi gặp cái tên ôn con đó làm gì! Hừ, cô tự mình đi là được rồi! Ta và ngô đến đế đô, thứ nhất là giúp cô hộ tống thuyền , thứ hai bản thân ta cũng có chuyện phải tới đế đô, được rồi…. Cô giúp ta nhắn một câu với cái tên ôn con kia, nói ta Joanna đáp ứng hắn một chuyện, ta đã hoàn thành! Sau này ta và hắn hai bên không ai thiếu nợ ai! Lần sau nếu như để cho ta gặp được hắn, nhất định phải làm cho hắn chịu chút đau khổ!
Nói tới đây, Joanna liếc nhìn Roline một cái nói:
-Roline, chúng ta mấy ngày nay ở chung với nhau, cô mặc dù thiên phú ma pháp không được cao, nhưng thiên phú về võ đạo không tệ, đáng tiếc ngươi từ nhỏ không có sư phụ tốt. Ta mặc dù mấy ngày nay dạy cô một chút, nhưng ta cũng tự biết, ta không làm sư phụ được, cho nên cũng không giúp được côi bao nhiêu. Người như cô tại sao lại muốn đi theo Đỗ Duy cái tên ôn con kia? Không bằng theo ta, lão sư phụ ta đương thời là một cường giả nhất đẳng, không võ thuật ma pháp không nào không tinh thông. Cô theo ta trở về, ta thỉnh cầu lão thu cô làm đồ đệ…."
Nàng còn chưa nói xong, thấy Roline vẻ mặt mỉm cười nhìn mình, không khỏi thở dài:
- Được rồi, ta biết ngươi lại muốn cự tuyệt. Nếu như vậy chúng ta đành tạm biệt vậy!
Dứt lời, Joanna liếc nhìn Roline thật sâu, thấp giọng nói:
-Ta mặc dù có muội muội, nhưng ta và nàng cho tới bây giờ tính tình vốn không cùng một kiểu, mỗi lần chứng kiến nàng tức giận. Nhưng thật ra cô làm cho ta rất thích, nếu như ta có thể có một tỷ muội như cô, nhất định sẽ tốt lắm.
Dùng sức ôm Roline một chút, Joanna đành nói lời tạm biệt. Nàng có thân phận ma pháp sư, cho tới bây giờ trời sinh cao ngạo. Muốn cái gì thì làm cái đó, cũng không thèm để ý chung quanh nhiều người như vậy nhìn, thả người bay lên, sau đó hướng tới đế đô, thân thể hóa thành một đạo gió nhẹ. Chỉ trong chốc lát liền biến mất.
Lúc này,đám người chung quanh lập tức sôi trào đứng lên, người trong đại lục Roland kính sợ nhất ma pháp sư, mắt thấy nơi này đột nhiên có ma pháp sư bay lên trời, thi triển ma pháp xa xa rời đi, không khỏi bắt đầu hô to gọi nhỏ.
Roline cau mày nhìn hướng Joanna rời đi, thấp giọng thở dài. Lúc ngẩng đầu lên, quát đám thủy thủ phía sau đang trợn mắt há mồm:
-Các ngươi chẳng lẽ chưa từng thấy ma pháp sư Joanna thi triển ma pháp hay sao! Phát ngốc ra cái gì chứ! Mau làm việc đi!
Sau đó Roline lại cùng thương nhân bán da kia phái tới vài thủ hạ dặn dò vài câu. Thương nhân bán da tại bình nguyên Rowling kia xem ra quyết định phải chú ý ôm lấy cây đại thụ Đỗ Duy này. Lần này trong những người phụ trách phái theo thuyền hàng, thì có người em hắn - một người trung niên nam bốn mươi tuổi.
Người này tên là Herban, vào nam ra bắc nửa đời. Đúng là một người khôn khéo, dọc theo đường tới bến tàu này , đều rất chu đáo trước mặt Roline. Mới rồi không đợi Roline phân phó, hắn đã tự mình được một kho hàng khá tiện nghi tại cảng Encke( bởi nơi này dựa vào cảng khẩu chính của đế đô, chung quanh cảng khẩu có rất nhiều kho hàng cho thuê giá không cao), thu xếp người đem hàng hóa trên thuyền vận chuyển vào kho hàng, lại không ngừng tìm một nhà xe, thương lượng giá cả.
Roline đối với hắn hết sức cảm kích, Herban này lại cười nói:
-Trước lúc đi anh trai ta đã phân phó qua. Tiểu thư Roline có thân phận kị sĩ tôn quí, đâu thể đích thân vất vả làm mấy việc nhỏ này, tất nhiên là phải do tôi lo rồi.
Roline cám ơn hai câu, Herban lại hỏi:
- Hàng hóa trên thuyền đều đã được chuẩn bị dỡ xuống, tiểu thư Roline ngài hôm nay tiến vào đế đô phải không? Vừa lúc tôi cũng muốn vào đế đô gặp mấy thương gia mua sắm chút ít, tôi đã phái người đi lấy xe ngựa, cũng nên lên đường thôi.
-Cùng lúc ta cũng phải tới nhà của thiếu gia chúng ta, thiếu gia hạ lệnh, hàng hóa nơi này cũng nên vận chuyển ra ngoài, không thể để lại trong nhà kho được. Nguồn:
Hai người đang ở trên bến cảng, đột nhiên nghe được trên sông truyền đến một trận hô hoán!
Roline quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên mặt sông rộng rãi, đường hàng chính bị một thuyền đội hơn mười thương thuyền chiếm cứ. Hàng hóa được chất đầy trên thuyền đội. Hiển nhiên thương thuyền này không giống nhau trên mặt sông nối liền nhau hướng đi không dứt, đầu thuyền chiếc thuyền đội đầu tiên gắn một lá cờ hình nhánh cây sồi màu xanh biếc. Không người nào dám chiếm cứ đường hàng mặt sông, thậm chí những thương thuyền xung quanh nhận thấy cờ xí này, đều từ xa né tránh mở đường.
Trên thuyền đội này, không ngờ có người mang áo giáp chính qui của quân lính đế quốc, Nhìn như vậy, tất nhiên là cận vệ quân chính qui của đế đô!
-Rõ ràng là thương thuyền, cũng không có cờ của quân đội, tại sao lại có cận vệ quân của đế đô bảo vệ hàng hóa? Đường sông rộng như vậy, lại chỉ muốn một mình chiếm. Còn không cho người khác cùng bọn họ đi, khí thế bá đạo thật!
Roline cau mày.
-Tiểu thư Roline lần đầu tiên tới đế đô sao?
Herban nhìn thoáng qua, thấp giọng nói:
-Cũng không nên nhiều lời! Lai lịch thuyền đội kia tuyệt không đơn giản!"
-Sao?
Herban len lén chỉ biểu tượng nhánh cây sồi trên lá cờ thuyền đội đầu tiên, thấp giọng nói:
-Thấy gì không? Đó là cờ xí của gia tộc Solomon. Đây là thương thuyền của gia tộc Solomon. Người ta dựa lưng vào quan thương hoàng thất, bên trong gia tộc có phần sinh ý của hoàng đế bệ hạ. Hằng năm vì hoàng thất buôn bán một lượng lớn kim tệ, còn hỗ trợ cho không ít sản nghiệp hoàng thất nữa! Bối cảnh như vậy, người khác cũng không thể so với được!
Herban ngưng thần nhìn trong chốc lát, nói:
- Vạch đo nước của thuyền kia rất sâu, xem ra trên thuyền chở không ít hàng hóa nặng. Sắp tới là lễ hội mùa hè, đoán chắc gia tộc Solomon vận chuyển cung phẩm từ các nơi đến cho hoàng thất.
Roline lại lắc đầu:
-Hẳn là không phải cung phẩm. Lễ hội mùa hè sắp tới, nếu như đúng là cung phẩm, chỉ sợ một tháng trước đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ mới đưa tới, đúng là quá chậm …..
Herban lại cười nói:
- Họ mang tới cái gì thì đâu có quan hệ gì với chúng ta.
Roline gật đầu, nhưnglkhông nhịn được hai mắt nhìn thuyền đội kia, nàng là võ sĩ, liếc một cái nhìn trên thuyền đội xa xa, ngoại trừ những cận vệ quân, ngay cả thủy thủ, đều là một đám người thân thể cường tráng, tinh thần sung mãn, bộ dáng mạnh mẽ. Roline trong lòng không khỏi thêm vài phần cổ quái …..
Ngồi trong xe ngựa thuê Mercedes-Benz trên đường tới đế đô lúc xế chiều, chiếc Mercedes-Benz này tự nhiên không bằng xe ngựa xa hoa của gia tộc Rowling. Đoạn đường sóc giờ đã tốt hơn, nhưng không biết xe ngựa này lúc đầu chở đồ hải sản bên trong không mà sộc lên một mùi cá ươn. Roline mấy ngày này sinh hoạt trên biển, cũng không sao cả. Herban lại không chịu được, hắn là em ruột của ông chủ. Trong nhà sản nghiệp cũng có thân phận tôn quí, bình thường được người hầu hạ, ở trong xe ngựa buồn bực một hồi, vẫn chịu đựng không nói ra.
Khi tới cửa đông ngoài đế đô, nhìn cửa đông người ngựa xếp hàng một dải, Roline thở dài:
-Tới nơi rồi, nhưng nhiều người như vậy, phải đợi đến khi nào đây.
-Như vậy coi như đã tốt rồi.
Herban che cái mũi cười khổ nói:
-Nghe nói thuế ở cửa thành đế đô mới được tăng cao….. Ôii, việc buôn bán của chúng ta, hàng hóa không thể trực tiếp chuyển đến cảng khẩu đế đô, chỉ có thể tại cảng Encke xuống thuyền. Vẫn cần xe ngựa vận chuyển một chuyến tới đế đô. Mới đầu còn hơn một lần vận phí, thuế tại cửa thành giờ lại bị nâng lên cao, chúng ta lại phải tổn thất một đống. Cứ như vậy làm ăn đúng là càng ngày càng khó làm đó.
Sau khi tiến vào đế đô, đã là lúc tối đêm, Roline thật sự không muốn lại ngồi xe ngựa, nàng có thân phận kị sĩ, sao có thể ngồi xe ngựa chứ? Không đợi đến bá tước phủ, trước hết dẫn người ở trong thành tìm mua mấy thớt ngựa. Sửa sang dung mạo một chút , dẫn theo hai bộ hạ cũ, đều là lúc trước được Đỗ Duy thu nhận. Lúc đó hai người từ mạo hiểm đội của Roline, một cung tiễn thủ, một man ngưu võ sĩ. Ba người ba ngựa, trên đường hỏi thăm, đi tới bá tước phủ.
Người hầu bá tước phủ mắt thấy có người đến, nhìn Roline ba người đều mang áo giáp quân đội riêng của Rowling gia tộc, chỉ là bộ dáng lại chưa từng thấy, không khỏi cảm thấy kì quái.
Roline nhanh chóng tiến tới, biểu lộ thân phận, là bộ hạ trực thuộc thiếu gia Đỗ Duy. Bên trong người vào thông báo một chút, chỉ chốc lát sau, Marde đi ra, lập tức dẫn theo Roline ba người đi vào.
Đỗ Duy đang trốn trong phòng một mình nghiên cứu một đống xương ma thú.
Trước đó một ngày, sau khi từ thư phòng của bá tước đại nhân quay lại. Đỗ Duy đóng cửa không ra, chỉ ở trong phòng một mình nghiên cứu các thứ linh tinh.
Hắn kiếm được không ít đồ tốt từ trong tay lão điên Arike kia. Về nhà xem lại phương pháp điều chế thay thế "Bí ngân", kiểm tra thấy trong kho hàng của chính mình, không ngờ phát hiện đã có được hai dạng, chỉ là còn bảy tám dạng không có trong tay. Phỏng chừng nơi Arike cũng không có. Trong tay còn không có đầy đủ,đành phải nghĩ biện pháp khác.
Đỗ Duy thật ra không lo lắng về các thứ khác, chỉ cần mình có được một hạt mầm, dựa vào sự thần kì của " thời gian trôi qua" là có thể nuôi dưỡng thành công rồi.
Đang cẩn thận nghiên cứu cách điều chế ảo diệu bên trong, Marde cũng đã thông báo tiến vào, theo sau mang theo Roline.
Đỗ Duy thu hồi đồ đạc, chốt cửa phòng lại, ra phòng khách gặp Roline.
Mấy tháng không gặp, nhìn qua thấy Roline đã trút bỏ bộ dáng hung dữ lúc đầu đối mặt, trở nên càng thành thục. Vóc người cao cao, hiện ra những đường cong mang lả lướt, bộ ngực đầy đặn càng phát ra vẻ mượt mà đầy sức sống, nhất là đôi chân dài kia làm cho Đỗ Duy ca ngợi không thôi, càng phóng ra hơi thở đầy thanh xuân.
Cuộc sống trên biển khiến cho da thịt nàng có màu tiểu mạch quyến rũ, khuôn mặt mặc dù thoáng gầy gò một chút nhưng thần thái lại tinh ranh hơn.
= Ngồi xuống đi.
Đỗ Duy vẫy tay bảo ba người ngồi xuống, lại dương dương tựa vào thành ghế, nhìn Roline mỉm cười nói:" Ngươi đã khổ cực rồi. Công lao của ngươi ta sẽ nhớ kĩ. Nói đi, tại sao lại lên đường chạy tới đế đô tìm ta?"
Roline ngồi trên cái ghế ngay bên người Đỗ Duy, thần thái ung dung đem mọi chuyện hồi báo lại một lần. Nói đến Tuyết Lang dong binh đoàn liên hợp với các dong binh đoàn khác nguyện ý đồng thời đem hàng hóa bán cho mình, cùng ý nguyện hy vọng hợp tác lâu dài.
Đỗ Duy lập tức nói:
-Nhận chứ! Tại sao không nhận, lần này không còn gì phải do dự. Chúng ta bây giờ có thuyền có người, chỉ có hàng hóa là thiếu. Đoàn trưởng Bein Ulrich là bạn tốt cùng ta trải qua kinh nghiệm sanh tử, là người ta tôn kính, hơn nữa ta từng cứu tính mệnh một trong người bọn họ, hắn là người có thể tín nhiệm."
-Phải. Roline gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, trước đây đã nghĩ qua một phần hiệp nghị, mời ngài xem qua. Nếu như không có vấn đề, lần này tôi sẽ phái người đưa đi phương bắc. Còn có một việc….."
Sau khi Roline nói xong, đã biết lần này mang theo một thuyền hàng hóa tới đế đô, Đỗ Duy hơi nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói:
-Đó là một vấn đề, tuy nhiên cũng không khó giải quyết, ngươi đợi hai ngày, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này."
-Còn cả vấn đề tiền bạc nữa.
Roline cười khổ:
- Lúc đầu ngài đưa cho Jack Sparrow mang theo số tiền theo thuyền tới phương bắc không nhiều lắm. Lần này mua nhiều hàng hóa như vậy, chúng ta trong tay căn bản không có tiền mặt. Tuy nhiên Tuyết Lang dong binh đoàn rất tín nhiệm ngài, có hắn trợ giúp, chúng ta chỉ đặt lại một vạn kim tệ, đem hàng hóa trở về trước, cho nên ta lần này tới cũng là xin ngài chút kim tệ."
Đỗ Duy lập tức gọi Marde vào, để Roline đi theo Marde lấy tiền. Suy nghĩ một chút, Đỗ Duy nói:
-Lần này sở hữu được hàng hóa, phải trả cho Bein Ulrich đoàn trưởng. Hắn là bạn tốt của ta, lần này lại nhờ ơn hắn hỗ trợ, như vậy món nhân tình này không thể không hoàn trả!"
Roline lập tức gật đầu, suy nghĩ một chút, vị nữ kị sĩ này đột nhiên nói:
-Đỗ Duy thiếu gia, lúc tôi ở cảng Encke thấy trên sông thuyền đội gia tộc Solomon …… Tuy nhiên thuyền đội kia có điều cổ quái …..
Roline đem chuyện do nàng thấy được về cái thuyền đội kia tại bến tàu Enke kể qua một lần. Đỗ Duy nghe xong sắc mặt hình như rất bình tĩnh, chỉ gật gật đầu thản nhiên nói:
-Ta biết rồi.
Dừng một chốc, bộ dạng của hắn phảng phất hình như không có việc gì, đột nhiên hắn mở miệng nói:
-Roline, số hàng này cứ tạm thời để trong kho hàng của cảng Enke, ta phải lập tức đi đến tế lễ mùa hè. Trong thành đế đô có rất nhiều người muốn ra tay phá hoại , mà chúng ta lại không có công văn phê duyêt hợp pháp , lỡ có xảy ra chuyện gì ảnh hưỡng đến thể diện của gia tộc thì không tốt cho lắm. Ngươi cứ phái nhiều người ở lại cảng Enke trông coi là được."
Vừa nghe những lới có chút ý tứ không bình thường của Đỗ Duy , Roline nhịn không được liền hỏi:
-Vậy ý của ngài là……..Chẳng lẽ trong ngày tế liễn mùa hè, đế đô e rằng sẽ không yên ổn sao?
Đỗ Duy cười:
-Ta không nói thế. Mà ngươi cũng không cần nghĩ nhiều làm gì, mà cho dù có xảy ra chuyện gì thì đối với chúng ta cũng không có quan hệ quá lớn. Chỉ cần ngươi trông coi đám hải tặc này cho tốt là được rồi. Đế đô gần đây canh phòng nghiêm mật , cho nên đùng có chuyện gì xảy ra với mấy tên hỗn đản này thì tốt hơn. Ngươi không cần phải ở đế đô….. để ngươi lại Enkce bến cãng thật là ủy khuất cho ngươi, nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ phái người đến tìm ngươi.
Roline cũng không hỏi nhiều nữa , rồi khom mình cúi xuống làm lễ.
Nhìn Roline rời đi , trên khuông mặt bình tĩnh của Đỗ Duy mới xuất hiện một làn khói mờ, ánh mắt đầy vẽ ưu phiền. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lo lắng, nhè nhẹ thở dài :
- Hừm…….thuyền đội… cha của ta thật là không biết an phận mà. Chẳng lẽ chuẩn bị đợi đến ngày tế liễn mùa hè muốn chơi đùa cái quái gì sao ?"
Vậy thuyền đội chuyên chở hàng hóa kia khẳng dịnh là không bình thường, trên thuyền còn có binh lính hộ tống. Dễ dàng ra vào đế đô như vậy, trừ phụ thân đại nhân có địa vị cao ngất trong quân đội ra, e rằng không có người nào đủ tư cách điều động thành vệ quân đi."
Nếu vậy thì, là muốn động thủ với hoàng tử Thần rồi sao?
Đỗ Duy đột nhiên nhớ tới vị hoàng tử Thần có nụ cười ấm áp còn đỗi đãi thân thiện với mình. Trong lòng không khỏi buồn bã, nên hay không nên…nói cho hoàng tử Thần biết? Sau đó Đỗ Duy lại nhớ tới lời cầu khẩn của mẹ, hắn thở dài lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: "Xin lỗi nhé, hoàng tử Thần, trong người mang theo trách nhiệm của gia tộc, ngươi và ta là địch không phải là bạn. Việc này, ta không thể làm gì hơn được."
Đỗ Duy ngồi lại trong phòng, nhìn qua các phương pháp điều chế ma pháp dược tề một lát , hớp một ngụm trà loại một từ phương nam mang đến .Trong đêm tối , đột nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến một tiếng vang như sấm.
Ầm!
Trong khoảnh khắc đó, ngay cả Đỗ Duy trong tháp lầu nhỏ này cũng mơ hồ lắc lư vài cái. Sau đó nhìn thấy một cánh cửa phòng ở tầng dưới bị đạp tung ra, khói đặc cuồn cuộn từ bên trong mãnh liệt xông ra ngoài. Lão chuột Gageu vừa ho khanh kịch liệt, vừa chạy trối chết như từ dưới đất chui lên.
-Khụ khụ khụ…. Chút nữa thì ta chết rồi...
Lão một hơi vọt tới căn phòng cũa Đỗ Duy, không nói môt lời liền chộp ngay bình trà trên bàn tu một hơi vào miệng rồi mới thở dài một cái. Trên mặt lão chuột đầy ấp những khối khói bụi trắng đen , đôi mắt bị khói đặc kích thích làm cho đỏ đậm, ngay cả hàm râu cũng bị đốt trụi đi hết mấy phần.
Đỗ Duy nhíu mày nói:
-Làm sao vậy?
-Đừng nói nữa! Ta muốn tìm hiểu rõ cái Tịch Diệt chi cung kia nên đem một khối ma pháp thủy tinh đặt vào ma pháp trận kia , kết quả là khiến cho nó nổ mạnh. Khá lắm, cây cung này khẳng định là có cái gì đó không tầm thường, ta đã bố trí trong căn phòng này hai hầng kết giới vậy mà thoáng cái đã nổ rồi. Nhưng mà cũng may là có hai tầng kết giới này , bằng không chỉ sợ cả ngươi và tòa lầu nhỏ này cũng biến mất tiêu rồi."
Đỗ Duy cười rồi đứng lên đi ra ngoài trước sân, nói với thị vệ nhà Rowling đang chạy tới rằng tiếng nổ này là do mình đang làm một số thí nghiệm ma pháp.Trong gia tộc Rowling mọi người đều biết thân phận ma pháp sư của vị thiếu gia này, cho nên Đỗ Duy giải thích như thế cũng không lấy gì làm kì quái. Chẳng qua là mọi người đều rất kính sợ cái nhìn từ ánh mắt của Đỗ Duy
Đuổi đám đông thị vệ đi, Đỗ Duy gọi Marde lại trông chừng cửa ở trước sân, lại sai Gageu bố trí một cái ma pháp trận xung quanh, sau đó hắn và lão chuột chui vào trong cái phòng thí nghiệm ở lầu dưới.
Khói đặc trong phòng thí nghiệm thoát ra ngoài không nhiều lắm, Đỗ Duy thi triển một cái phong hệ ma pháp nho nhỏ thì khói đặc trong phòng đều tản ra hết.Trên cái bục nằm giữa phòng, Đỗ Duy tiến đến cầm lấy cây "Tịch diệt chi cung" đang nằm yên trên bục.
Đỗ Duy nghĩ cái bục này đúng là cứng như đá mà. Hắn không có điên như lão Arike. dùng nhiều tiền như vậy chỉ để chuẩn bị gia tăng thuộc tính bí mật của thủy ngân kim loại lên bàn thí nghiệm. Đỗ Duy quan sát tỉ mỉ cây cung này , cảm giác có một vẻ khác lạ
Bên trên "Tịch diệt chi cung", xung quanh tản ra một luồng sáng nhàn nhạt mơ hồ, luồng sáng này đem cây cung phủ kín vào bên trong. Vừa rồi vụ nổ mạnh như vậy mà cây cung cũng không tổn hại nửa phần. Đám khói đặc bay đi. Nhìn qua thì cây cung vẫn mới tinh sáng ngời, thậm chí ngay cả một hạt bụi cũng không có. Quan sát kĩ trên cây cung thì thây luồng cầu vồng mơ hồ kia lưu động môt cách kì dị, lộ tuyến tạo ra trên cung, nhìn qua thì phảng phất giống như ánh trăng non trên bầu trời đêm. Hai bên đầu cung thì được làm bởi một loại tinh thể trong suốt kì dị , hai đầu cùng còn lòi ra hai mũi nhọn đã được mài giũa rất sắc bén!
Hiển nhiên, với hình thù đặc biệt như vậy, khiến cho chủ nhân của cây Tịch Diệt chi cung này trong lúc chiến đấu không chỉ có thể sử dụng cung tên đả thương từ xa mà khi đánh giáp la cà thì hai đầu cung còn là một thứ vũ khí cận chiến lợi hại.
Mà Gageu đã kiểm tra qua độ cứng của mũi nhọn này. Dùng một khối giác trước ngực của kỵ sĩ , vậy mà mũi nhọn này dễ dàng làm nứt vài đường, nếu dùng sức mạnh một chút thì mũi nhọn trên cây cung này có thể đâm cho cương giáp thủng một lỗ.
-Chất liệu này thật không đơn giản tí nào . Ta chỉ có thể đoán đây là do thượng đẳng tinh thể trải qua gia công đặc thù, có lẽ còn thêm một ít tài liệu ma pháp nữa mới tạo ra được.Về phần tinh thể rốt cuộc là chất liệu gì ta thật sự không nhận ra.
Gageu chỉ vào cây Tịch Diệt Chi Cung nói, nghiên cứu cây cung này qua một ngày một đêm hiển nhiên là Lão chuột rất hưng phấn:
-Như vậy dựa vào hình dạng mà nói thì trên đại lục này không có cây cung nào giống nó, mà cũng không có cung tiễn thủ nào am hiểu cận chiến cả. Nhưng cây cung này là một ngoại lệ, tuy vậy ta đoán chắc rằng nếu muốn sử dụng hết các đặc tính của cây cung này, sợ rằng phải có một bộ môn võ đặc thù để phối hợp với nó.
Cùng phối hợp với bộ võ công đặc thù à…..Đỗ Duy suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói:
-Cái này ta cũng không biết nữa. Tên kia chết trong tay ta , nhìn qua bộ dạng của hắn hình như thực lực rất mạnh. Tuy thế chắc chắn hắn không có bộ võ công như ngươi nói. Nếu không hắn đã chẳng bị giết khi tới gần ta ta.
-Cái tên mà bị ngươi đoạt mất cây cung kia , khẳng định cũng không phải là chủ nhân chân chính.
Gageu bĩu môi nói:
-Cái tài liệu tinh thạch này thì ta không biết , nhưng nhìn vào niên kỉ thì sợ rằng đã có cách đây ít nhất vài trăm năm rồi.
Sau đó, Gageu đưa hai tay nâng Tịch Diệt chi cung lên trước mặt Đỗ Duy:
-Ngươi xem, có nhìn thấy cái hoa văn trước mặt không? Đây là một cái ma pháp trận kỳ quái mà cái ma pháp trận này ngay cả ta xem cũng không hiểu. Tuy nhiên ta có thể đoán chắc là ma pháp trận này lấy phong hệ ma pháp làm chính, còn lấy một ít lực lượng tốc độ và nhanh nhẹn làm phụ để gia tăng ma pháp .Có thể đem mấy cái hệ ma pháp hợp lại một chỗ , tạo ra một cái ma pháp trận phức tạp mà còn khiến cho nó nhỏ như vậy thì vị chủ nhân chế tạo ra cây cung này , về phương diện ma pháp ít nhất cũng thuộc cấp bậc đại tông sư."
Đỗ Duy không quá quan tâm với việc này:
-Ta muốn biết là phải sử dụng nó như thế nào?
Nói đến vấn đề này , Gageu đột nhiên cười phá lên, tiếng cười của vị tể tướng chuột này cực kì hèn mọn và đắc ý, trong cái âm thanh không thèm che giấu sự tự đắc, nhếch môi nói:
-Vật này huyền bí vô cùng , ta nói cho ngươi nghe , nhóc Đỗ Duy à, cái vật lần này mà ngươi kiếm được uy lực tuyệt đối mạnh mẽ , hơn nữa còn vượt xa cả trí tưởng tương của ngươi.
Nói xong , lão nhẹ nhàng kéo dây cung, nói tiếp:
-Ban đầu cái tên đáng thương bị ngươi đoạt mất cây cung là một võ sĩ sao? Lúc giương cung lên , võ sĩ dủng đấu khí để thôi phát, cũng có thể được. Dù sao trên bề mặt cũng có gia tăng ma pháp, dùng đấu khí để thúc dục phát ra, đấu khí có thể ngưng kết thành tiễn khí. Bất luận là tốc độ phóng ra hay độ chuẩn xác so với cung tên bình thường đều mạnh hơn vài phần, như vậy có thể xem đây là thượng phẩm bảo cung trên đại lục này. Nhưng thật ra, ta thấy bị chủ nhân xấu số của cây cung này căn bả không biết sử dụng nó ra sao! Hừ hừ……
Nói xong, lão lập tức đưa tay đặt lên chỗ lắp tên của cây cung một cách nhẹ nhàng, sau đó chậm rãi rót vài một tia ma lực. Trên cây cung lập tức lóa ra màu sắc sáng ngời, chỉ nghe thấy một âm thanh nho nhỏ, đột nhiên từ trong chỗ lắp mũi tên xuất hiện một vết nứt nhỏ, một viên ma lực thủy tinh từ bên trong rớt xuống.
-Để ta nói cho ngươi biết về bản chất thật sự của cây cung này.
Lão chuột cười ha ha:
-Cây cung này vốn không để cho võ sĩ sử dụng! Đây là một cây ma pháp cung, được chế tạo đặc biệt cho các ma pháp sư sử dụng.
-…Ma pháp sư ư?
Việc này thật ngoài ý nghĩ của Đỗ Duy.
Ma pháp sư sử dụng cung tên sao?
Ma pháp sư mà cần sử dụng đến cung tên sao? Trên đại lục này, trong lúc chiến đấu các ma pháp sư ai mà không cầm ma trượng trong tay, đọc những chú ngữ cao thâm, thi triển ma pháp cường đại để đã thương đối thủ.
Sử dụng cung tên! Đó là tiêu chuẩn độc quyền của võ sĩ mà!
Nếu nói ma pháp sư mà phải sử dụng đến cung tên để đối địch, như vậy sau này còn muốn phát triển thêm ma pháp sư sử dụng trường kiếm , đại đao hay không?
-Đừng hoài nghi, cây cung này đúng là được đặc biệt chế tạo cho ma pháp sư sử dụng!
Gageu nhìn ra sự hoài nghi của Đỗ Duy , ngưng thần nghiêm nghị nói:
- Vận khí của ngươi thật là tốt, nhóc Đỗ Duy à! Cũng may là trên thế gian này chẳng ai biết về cây cung này, nếu có người biết được, sẽ dẫn đến việc nhiều người kéo nhau đến đây chém giết để đoạt bảo đó!
Nói xong Gageu nhè nhẹ cầm cây cung lên, từ trên cây cung rơi xuống một viên ma lực thủy tinh. Đây quả là một viên thượng phẩm ma lực thủy tinh, chỉ là không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, màu sắc trở nên ảm đạm, ma lực bên trong tiêu hao hầu như không còn. Năm tháng trôi qua đã làm cho khối thủy tinh hiện đầy những khe nhỏ, thậm chí có những chỗ biến chất đã lộ ra những tia bụi màu đen.
Gageu cầm viên ma pháp thủy tinh, nhắm mắt lại ,một tia ma lực chậm rãi rót vào bên trong ma pháp thủy tinh. Sau khi ma lực được rót vào trong ma pháp thủy tinh, vốn lúc đầu là một tinh thể ảm đạm , một lần nữa lại phát ra một tia sáng loáng.
Gageu đem ma lực truyền vào xung quanh ma pháp thủy tinh một lần nữa, bên trong vết nứt của cây cung xuất hiện một tia ma pháp ba động nhu hòa. Sau đó cái vết nứt lập tức biến mất, trên bề mặt cây cung trơn nhẵn vô cùng, một khe hở cũng không có.
Cầm lấy!
Gageu đem cây cung đưa cho Đỗ Duy, cười nói:
-Chúng ta lên trên mái nhà, ngươi thử nghiệm cái món đồ chơi mới này đi.
Một người một chuột lập tức đi lên cầu thang. Đỗ Duy đi tới nơi ở của riêng mình là mái nhà của tòa lầu nhỏ này.
Đứng trên đỉnh tại tầng ba của tòa lầu nhỏ này, Đỗ Duy hai tay nắm cung nhìn lên bầu trời. Xa xa mặt trời chiều đã ngả về phía tây, một ánh sáng nhàn nhạt trải khắp mặt đất. Đỗ Duy nhìn xa về phía trời chiều, yên lặng lấy cây cung ra , thì cảm giác giác thấy rất là mềm dẻo, mặc dù cố gắng cật lực để kéo dây cung lên, nhưng vẫn bị dây cung giật lại.Đỗ Duy cảm thấy một tia ma lực ba động xuất hiện trên cây cung , chúng rung động càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng đã ngưng tụ thành một điểm…
Đỗ Duy nhìn thấy rõ ràng , trên cây cung một đạo phong nhận( đao gió) được hình thành từ bên trong phong hệ ma pháp. Đạo phong nhận này càng lúc càng nhỏ, cuối cùng ngưng tụ thành một cái mũi nho nhỏ giống hệt hình dạng mũi tên.
Đỗ Duy buông lỏng dây cung ra rồi chỉ nghe thấy một tiếng …..
Đây là mũi tên sao?
Không! Cái này rõ ràng là một ngôi sao băng mà !
Ngôi sao băng rời khỏi tay Đỗ Duy lao về phía hoàng hôn vô tận gào thét như sấm rền. Vô số tia ma pháp sáng lạn phát ra trong không khí, tại trung tâm rơi xuống những điểm ánh sáng mơ hồ. Chỉ trong nháy mắt ngôi sao băng này đã biến mất , ngay trong phạm vi mà khả năng ánh mắt của Đỗ Duy có thể nhìn thấy.
Đỗ Duy như ngây dại! Nhìn về hướng xa xa nơi ngôi sao băng kia biến mất , mặc dù không thấy ngôi sao băng ấy bắn trúng chỗ nào, nhưng nhìn vào cảnh tượng này , khẳng định uy lực là không thể đo được.
Như vậy với uy thế trên,so với cái tên mà sử dụng cây cung này giết chết một tay ma pháp sư triều đình và làm bị thương võ sĩ Cheek vào buổi tối cách đây hai ngày thì uy lực đâu chỉ mạnh mẽ hơn gấp đôi.
Quan trọng là mình không thể sử dụng đấu khí, về phương diện võ thuật mà nói thì mình chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi. Nhưng lại có thể phóng ra một tên kinh khủng như vậy!
-Quả nhiên…mạnh thật!
Gageu bước nhẹ về trước trông về nơi trời xa, hướng mà ngôi sao băng bay đi . Đột nhiên trong mắt Lão chuột hiện lên một tia cảm khái:
-Nếu loại cung này có thể sử dụng phổ biến ,thì những võ sĩ am hiểu xạ thuật khắp thiên hạ đề bị thay thế bằng ma pháp sư hết!
Đỗ Duy kìm nén lại sự chấn động trong nội tâm, chậm rãi ngồi xuống, hai tay nâng cây Tịch Diệt chi cung lên vuốt ve một hồi.
Ma pháp vũ khí! Thật sự là ma pháp vũ khí tầm xa!
Không cần người sử dụng có sức mạnh , hoàn toàn lấy ma lực làm cho vũ khí công kích từ xa đó!
- Nhóc Đỗ Duy , ngươi nghĩ sao.
Ánh mắt của Gageu chớp động:
-Nếu ngươi đem cây cung này phóng lớn gấp mười lần, cải tạo lại tư thế tạo hình thì giống thứ có công nghệ chế tạo đã thất truyền được đặt trên tường thành của đế đó…!"
-Ma đạn pháo!
Đỗ Duy bình tĩnh trả lời , trong âm thanh của hắn không phảng phất một tia rung động, nhưng mà ánh mắt thì cực kỳ cổ quái:
-Nếu vật này thả ra hơn mười lần thì chẳng khác gì ma đạn bay!
-Có thể nói rằng…. Vật này về nguyên lý chế tạo thì giống ma đạn pháo như đúc!
Còn có một chuyện mà Đỗ Duy không biết đã vướng vào :
Ngay trong lần đầu tiên Đỗ Duy thử bắn Tịch diệt Chi Cung thì cách thành đế dô khoãng 5 dặm , ở trong một cái thị trấn nhỏ thủ bị quân đại phương trình báo lên một công văn
"Đế quốc đã trãi qua 960 năm, đêm ngày 10 tháng 6 , tại bầu trời phía đông nam xuất hiện một thiên thạch sao băng màu hồng thật lớn rơi xuống , âm thanh như sấm ,ngọn núi nằm ở phía tây đã bị sập sau khi bị thiên thạch sao đâm trúng, cũng may là không có ai bị thương. Nhưng đường đi đã bị đá những viên đá lỡ ra cản trở , khẩn cầu phái người đến sữa chữa …v…v…
Không người nào biết chân tướng chuyện này.Ngay cả Đỗ Duy cũng không biết một tiễn kia uy lực đến thế.
Nhưng tình trạng này lại xảy ra trước lễ tế điển một ngày.
Sáng sớm, Marde thản nhiên đi ra ngoài cửa, hai ngày nay hắn được Đỗ Duy thiếu gia giao cho một cái công việc cực kỳ "đắc ý", cho phép hắn mang trên người đầy đủ kim tệ ,nhàn nhã đi dạo trên phố . Từ quán rượu , quán ăn cho đến khách sạn , quãng trường nơi nào hắn đi qua cũng đều để lại dấu chân của Marde đại gia .Đỗ Duy thiếu gia giao cho hắn công việc rất đơn giản:"Nhân tiện lúc ngươi di dạo trên phố , ăn uống , ca hát nhảy múa, xài tiền bao nhiêu cũng được , chỉ cần báo cáo toàn bộ thu chi lại là được. Nhưng nếu gần đế đô xảy ra chuyện gì thú vị , náo nhiệt , hoặc tin tức cổ quái hoặc là chuyện gì xưa nay chưa từng có , ngươi phải cẩn thận nhớ kỹ rồi trở về nói cho ta nghe."
Cái mệnh lệnh quái dị như vậy , Marde cũng không biết nói gì, chỉ mang theo một túi tiền thật to đi dạo trên phố.
Trước lễ tế điễn mùa hé một ngày, trên những đường lớn phồn hoa của đế đô người người tấp nập. Vô số cửa hàng cũng mở cửa lớn để buôn bán ,khách thương vãng lai nam, bắc cũng đều trưng bày ra những đồ vật kỳ lạ và cổ quái trên thế gian. Phải biết rằng lễ tế điễn mùa hè trên Roland đại lục một năm chỉ tổ chức long trọng trong một ngày ,mà tại đế đô còn có nghi thức duyệt binh của thành vệ quân cùng với hoàng thành quân cận vệ, còn có lễ diễu hành long trọng nữa. Nhất là năm nay, nghe nói đêm trước của ngày quốc khánh , chiêm tinh thuật sư của cung đình xem sao trời nói rằng xuất hiện một ngôi sao đại hung, hoàng đế bệ hạ giận dữ một đao chém chết vị chiêm tinh thuật nói điều xui xẻo kia . Vì sự việc không hay này nên hoàng đế bệ hạ đặc biệt hạ lệnh lễ tế điển năm nay phải làm cho lớn thật lớn , mục đích là dùng buổi lễ long trọng , vui mừng này để làm lu mờ đi sự việc ngôi sao xui xẻo .
Với sự kiện náo nhiệt này , các du khách lũ lượt kéo về đế đô càng ngày càng đông .Đế đô phồn hoa bị người người làm cho chật cứng. Tất cả các lữ điếm đều đầy khách, nhất là những lữ điếm ở gần trung tâm quãng trường mặc dù giá cả so với ngày thường được đôn lên gấp bội nhưng vẫn không đủ nhu cầu cho khách thuê. Nghe nói năm nay đặc biệt mời giáo hoàng bệ hạ thi triển thần thuật tại quãng trường, chủ tịch ma pháp công hội là thần bí đại ma pháp sư cũng sẽ đến dự.
Quan trọng hơn là , bệ hạ đã đặc biệt hạ lệnh trong ngày tế điển đó sẽ đem ma pháp trận tại đế đô mở ra, cái ma pháp trận mà đã được Aragon bệ hạ lưu lại ngàn năm Lần trước mở ra ma pháp trận , cách đây đã hai mươi năm, là thời điểm mà chiến tranh với dị tộc trên thảo nguyên tây bắc đã kết thúc. Để nghênh đón đại quân viễn chinh thắng lợi trở về, ma pháp trận đã được mở ra một lần. Theo kinh nghiệm của những người dân từng chứng kiến qua , cảm thụ sâu sắc thời điểm mà ma pháp trận mở ra thật là hùng dũng, tráng lệ , ánh sáng ma pháp đem cả đế đô bao phủ bên trong.Thậm chí phảng phất còn có thể thấy các loại ma thú quái lạ nhảy múa trên bầu trời , cảnh tượng huyền ảo làm mê loạn mắt người!
Cảnh tượng náo nhiệt như vậy , cả đời chưa chắc gặp được một lần . nếu mà bõ lỡ không phài là đáng tiếc lắm sao!
Cho nên lễ tế mùa hè năm nay, du khách từ bên ngoài đến đế đô nhiều gấp vài lần so với những năm trước. Người của sở trị an đế đô phải chạy ba chân bốn cẳng khắp nơi . Mỗi ngày tại ngã tư đường , binh lính trị an của đội tuần tra tăng gấp ba lần. Mà nhiều người thì rồng , rắn lẩn lộn thường hay phát sinh ra không ít sự kiện về trị an, đánh lộn gây sự , trộm cắp cướp giật , tầng tầng lớp lớp , làm cho nhà tù của sở trị an chật cứng. Binh lính của sở trị an oán trách về việc tất cà những ngày nghỉ phép đều bị bãi bỏ hết , toàn bộ đều phải trực ban thậm chí ngủ cũng ở doanh phòng của sở trị an .Rất nhiều người kể cả những quan quân đều đã vài ngày rồi chưa được về nhà hú hí với lão bà rồi.
Thành vệ quân nghe nói cũng mệt mỏi không kém . mấy ngày nay người ra vào đế đô rất nhiều , nên số lượng thành vệ quân tra xét tại cổng thành cũng tăng lên gấp 3 lần.Hơn nữa ngay ngày hôm trước để giảm bớt áp lực cho đế đô . Dựa vào sự cho phép của hoàng đế bệ hạ, thống suất bộ va sở chánh vụ đã phối hợp hạ xuống mệnh lệnh , khám xét việc ra vào ngay cổng thành đế đô ,diều lệ tạm thời hạn chế việc ra vào .Muốn ra thì được nhưng khi vào thì phải xếp hàng từng người từng người một tiến vào.tuyệt đối không được hai người cùng vào. Mỗi người phải trải qua sự kiểm tra nghiêm khắc khi tiến vào đế đô.
Mấy cái cửa thành đều được tăng cường đại đội vũ trang là binh lính trong quân cận vệ , nếu một khi phát sinh sự hỗn loạn thì lập tức có thể đàn áp ngay .
Hơn nữa ,để cho người trong đế đô đầy kiêu căng . Vì bảo vệ an toàn tuyệt đối cho tầng lớp quý tộc , phòng ngừa những kẻ từ khu dân cư lẻn đến khu quý tộc làm phát sinh ra những vấn đề an toàn, quân cận vệ đặc biệt phái tới một binh đoàn để bảo vệ trong phạm vi dinh thự của các nhà quyền thế , quý tộc, khu vực những người giàu có. Ngay cả thần điện cũng tạm thời được giới nghiêm…
Suy cho cùng thì phần đông tín đồ trên đại lục , hễ mà đến đế đô thì tín đồ , không người nào lại không muốn đến thánh địa thần điện chiêm nghưỡng một chút sự vĩ đại của pho tượng thần linh, lắng nghe thần điện thuyết giáo. Cứ như vậy , để bảo đảm trật tự cho thần điện, tại vùng lân cận của thần điện bên ngã tư đường cũng đã phái thêm không ít quân lực để duy trí trật tự.
Chỉ có duy nhất vùng lân cận của ma pháp công hội, trước sau như một vẫn im lặng. Dù sao thì ma pháp sư ở trong lòng mọi người đều tồn tại một sự kính sợ, không ai lại muốn chạy đến ma pháp công hội để xem hình dạng ma pháp sư như thế nào cả.
Marde ở bên ngoài đã được vài ngày, nhàn nhã đi dạo thì bị mọi người chen lấn giẫm rớt mất hai chiếc giày , đến nỗi túi tiền cũng bị trộm lấy mất .Sau cùng, hắn đem tất cả tin tức báo lại cho Đỗ Duy . Trênmặt của vị thiếu gia này phảng phất không có cái gì hài lòng hoặc bất mãn, chỉ nhàn nhạt nói một câu :
-Ta biết rồi! Mấy ngày nay ngươi tiêu xài bao nhiêu thì báo cáo lên sau đó thì đi nhận kim tệ đi.
Đợi sau khi Marde rời đi ,Đỗ Duy gõ vào chán , tĩnh tọa chốt lát, khóe miệng hiện ra nụ cười cổ quái , lầm bầm:
-Sao, quân đội đã được phái đến cửa thành……Nơi ở của nhà giàu quý tộc cũng có quân đội phái đến , xung quanh thần điện thì quân đội cũng đã an bài rồi. Xem ra sắp có trò lớn xảy ra rồi đây!
Nơi này là cảng Encke bên trong hạ du con sông lớn Lan Thương, cách đế đô chừng 30 dặm, đồng thời cũng là cảng khẩu phụ trợ trọng yếu bên ngoài đế đô.
(Chú thích: Lan Thương chính là tên của con sông….Mê kông chảy trên đất Trung Quốc)
Con sông Lan Thương đi qua đế quốc, trải qua tâm huyết của bao triều đại hoàng đế, nỗ lực của bao người, đem các con sông đông tây trên Roland lưu thông. Sau đó đả thông ra biển rộng, hình thành động mạch lớn của đế quốc, mang theo dòng máu "của trái tim đế đô". Tạo nên trái tim "đế đô" của đế quốc mang theo dòng máu tới động mạch trọng yếu.
Tuy nhiên cùng với cuộc sống hòa bình phồn hoa mấy trăm năm, sự thịnh vượng của đế đô có một không hai trên đại lục. Mà bến tàu cảng khẩu đầu tiên của đế đô, mặc dù trải qua bao đời người mở rộng, nhưng sức chứa vẫn không cách nào thỏa mãn sức xuất nhập hàng từ lượng thuyền vội vã qua lại hằng ngày. Cho nên để giải quyết gánh nặng và phân hóa cho cảng khẩu đế đô, mấy chục năm trước, tại hạ du đế đô chừng ba mươi dặm, kiến tạo nên một cảng Encke, dùng để chia sẻ sức chứa với cảng khẩu đế đô.
Sau vài chục năm phát triển, cảng khẩu đế đô thu thuế so với nơi này cao hơn gấp hai lần. Cho nên một vài thương hội nhỏ và vừa thường nguyện ý để thuyền đội của mình dừng tại chỗ này. Mặc dù hàng hóa tới nơi phải vận chuyển tiếp trên đất bằng tới đế đô, nhưng cái tốt là ở chỗ này thuế thu có chút thoải mái hơn, cũng có thể bớt chút phí dụng từ vận chuyển trên lục địa.
Cảng Encke đông đúc này sau mấy chục năm cũng đã hình thành nên một trấn nhỏ vài vạn người, trong trấn còn tụ tập mấy nhà vận chuyển hàng hóa bằng xe ngựa tại phụ cận đế đô.
Lúc này, bên cạnh một bến tàu tại cảng Encke, một chiếc thuyền lớn neo lại ổn định. Đó là một hải thuyền tiêu chuẩn, ba cột buồm, khiến cho tốc độ hải thuyền trên biển có thể tăng lên tới rất nhanh.
Con thuyền đã hoàn toàn ổn định. Trên thuyền sớm đã nhảy xuống hai kẻ mang bộ dáng thương nhân cùng viên quan thu thuế đế quốc ngoài cầu tàu thấp giọng nói đùa trong chốc lát, sau lúc nộp thuế, lại thuận tay lấy ra một đồng kim tệ, giấu trong tay áo nhẹ nhàng nhét vào trong tay tên quan thu thuế kia. Lập tức phương mặt mày hớn hở, liền nhanh chóng kiểm tra, rồi trực tiếp kí vào văn kiện.
Phía ngòai đã sớm có một nhóm lớn đằng sau bến tàu đợi mang công nhân khuân vác thượng đẳng tới. Trong lúc nhất thời nháo nhào hò hét lớn tiếng mời gọi, mong có thể được phân công chút việc.
-Quý ông, quý ông, hãy thuê tôi đi! Thuê tô đi! Tôi đây tay tay to chân nhẹ! Nếu như ngài có hàng hóa quan trọng, tôi tuyệt đối sẽ không làm hàng hóa của ngài hư hại đâu!
-Quý ông tôn kính, hãy thuê tôi đi! Thủ hạ của tôi có hai mươi người. Mỗi người chỉ xin hai đồng! Hai đồng thôi!"
Nơi này một trận ồn ào, trên thuyền mặt khác một bên sớm đã buông xuống một tầm gỗ. Hai cô gái vóc người cao cao, sóng vai từ trên thuyền bước xuống. Hai cô gái này, một người mặc giáp nhẹ của kị sĩ, xinh đẹp như hoa, nhất là một đôi chân thon dài tươi mát, thật làm cho người ta than thở. Mặt khác người kia càng làm cho mọi người ngạc nhiên, không ngờ mặc một bộ áo choàng ma pháp màu trắng, nhưng toàn thân nguyên bổn hẳn là một áo choàng ma pháp sư đơn giản. Lại bị nàng hoàn toàn cải biến hình dáng. Một kiện áo choàng dài bị nàng chia thành hai nửa, trên người vẫn còn một kiện giáp bằng da không đáng kể. Xem chất liệu kia, cũng không biết là do loại da ma thú nào chế tạo nên, mà phía sau vẫn còn một áo choàng màu đỏ tươi. Càng làm cho người ta chú ý là, vị nữ ma pháp sư có một mái tóc màu bạc chói mắt dưới ánh mặt trời sáng láng. Chỉ là lúc đầu trên khuôn mặt hẳn là kiều mỵ động lòng người, lại mang vẻ mặt lạnh lùng, nhất là đôi mắt, làm người ta nhìn thoáng qua, không nhịn được phát lạnh trong lòng!
Một đôi nữ kị sĩ và ma pháp sư hiếm có Như vậy xuống thuyền, lập tức khiến chúng nhân chăm chăm nhìn vào. Tuy vậy nữ ma pháp sư lạnh lùng hừ một tiếng. Những người ở gần đó, thậm chí không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng thu ánh mắt trở về, không dám nhìn nữa.
-Joanna, ngươi xem. Hình như tất cả mọi người đều đang sợ ngươi đấy. Roline mỉm cười, nàng nhìn bộ dáng lộn xộn phía dưới, thở dài, tiện tay gọi qua một kẻ thủ hạ trên thuyền:
-Tìm người đi xem một chút, mau dỡ hàng hóa xuống thuyền, đêm nay còn có hàng hóa mới phải đưa lên thuyền nữa, cứ chậm chạp như vậy, nếu như hàng không kịp lên thuyền, coi chừng cái chân của các ngươi đó!
Cả hai cô gái này đều là thủ hạ của Đỗ Duy, người thứ nhất đó là nữ kị sĩ Roline, còn người kia là nữ bạo lực ma pháp sư Joanna. Lúc trước Đỗ Duy phái thuyền trưởng Jack Sparrow dẫn theo kẻ tâm phúc mới thu của mình là George Bush lên phương bắc tìm kiếm Tuyết Lang dong binh đoàn. Hai người không phụ sự mong đợi của mọi người, rất nhanh tìm ra Tuyết Lang dong binh đoàn, dâng lên bức thư của Đỗ Duy. Khi dong binh đoàn trương Bein Ulrich tiếp nhận thư, đang rầu rĩ: vừa mới từ rừng rậm Băng Phong mang hàng hóa đi ra. Chính lúc định nguyện ý tiếp tay tên thương nhân buôn lậu độc ác, không ngờ đem giá hạ thấp hơn so với ngày thường tận hai lần! Bein Ulrich chưa hết phiền não sự tình này, vừa hay thư của Đỗ Duy tới. Nhìn nội dung bức thư không khỏi vui mừng, lập tức quyết định đem toàn bộ hàng hóa trong tay bán hết cho Đỗ Duy.
Đồng thời, chính bản thân Bein Ulrich cũng có quan hệ rất tốt với các bằng hữu trong dong binh đoàn loại nhỏ và vừa. Mọi người thương lượng, quyết định chỉ cần Đỗ Duy ra giá tiêu chuẩn sau này có thể duy trì, như vậy con mồi của mấy nhà sau này sở hữu, đều nguyện ý bán toàn bộ cho Đỗ Duy.
Hải tặc thuyền trưởng mãn ý mà về, dù sao phương bắc cũng có cảng khẩu, chỉ cần Roline phái ba chiếc thuyền tới phương bắc lấy hàng hóa. Nhận được ba thuyền hàng, Roline trong lòng có chút gấp gáp, loại vận chuyển ma thú này dù sao cũng không hợp pháp. Còn phải đợi tiểu chủ nhân Đỗ Duy nghĩ cách lấy văn kiện hợp pháp mới được. Nhưng lúc này Đỗ Duy đã rời khỏi bình nguyên Rowling tới đế đô, cho nên Roline mới bất đắc dĩ phải tự mình tới đế đô tìm Đỗ Duy thương lượng.
Cô gái này dù sao cũng đã từng đích thân dẫn dắt một tiểu đội mạo hiểm đoàn hành tẩu nam bắc, trong lòng còn có tính toán, nàng nghĩ:
-Cờ hiệu gia tộc Rowling của Đỗ Duy, loại văn kiện này dám chắc không khó lấy được. Nếu như vậy, không bằng dứt khoát thuận đường mang theo một thuyền hàng hóa trực tiếp tới đế đô! Đến đế đô rồi, cầm theo văn kiện. Tại đế đô, loại ma hạch ma thú này cùng với da xương các loại, giá cả so với các vùng bên ngoài càng cao, đến lúc đó còn có thể thuận tay buôn bán kiếm thêm được một số lớn tiền, chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Cho nên,từ phương bắc mua tổng cộng ba thuyền hàng hóa, trong đó hai thuyền xuống phía nam, một cái theo biển hướng đông tiến vào cảng khấu sông lớn Lan Thương. Sau đó theo hướng tây, tiến vào đế đô.
Nhưng da ma thú cùng đồ vật loại này đều là hoàng hóa phi pháp. Trừ phi có công văn của đế quốc trên tay, nếu không hàng hóa đều sẽ bị cấm. Để tránh tai mắt, trên mặt thuyền cố ý để một đống hàng da bình thường. Vì thương nhân bán da tại Rowling bình nguyên cùng Đỗ Duy có quan hệ tốt, cũng vừa lúc thuyền đang thuận đường đem hàng hóa vận chuyển tới đế đô. Để tiết kiệm được không ít vận phí, hơn nữa thuyền hàng sau khi đến đế đô, dỡ xuống hết hàng hóa, lúc đó là một chiếc thuyền không. Vừa lúc đi qua vùng Prescott của bình nguyên Rowling, Roline đáp ứng cho chiếc thuyền không kia quay trở lại, có thể đem thuyền cho vị ông chủ bán da này mượn để vận chuyển hàng hóa, mà chính hắn cũng phải tới đế đô mua không ít đồ. Như vậy chỉ một lần, liền có thể tiết kiệm phí vận chuyển trên đất liền. Trên dọc đường đi qua các cửa quan, đều đã có ông chủ thương nhân bán da này đối phó.
Một chiếc thuyền như vậy thật ra có tới phân nửa hàng hóa đều là thi thể ma thú phân giải thành da với xương đến từ rừng rậm Băng Phong, còn có cả một đống ma hạch, còn lại là do Roline mang theo bên thân mình.
Hai mỹ nữ bước xuống thuyền, bên cạnh hàng hóa đã sớm được ông chủ bán da phái thủ hạ tới sắp xếp. Nhưng thủy thủ trên thuyền này lúc đầu đều là hải tặc, nào đã tới đế đô bao giờ? Mặc dù nơi này vẫn còn cách đế đô ba mươi dặm, nhưng cảnh phồn hoa nơi trấn nhỏ tại cảng Encke đã làm cho mọi người hoa mắt. Không xa dưới cảng khẩu thì có quán rượu, còn có kĩ nữ ăn mặc lòe loẹt lui tới vẫy khách, làm cho một đám hải tặc thấy vậy cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lập tức nhảy xuống uống rượu chơi hoa một phen.
Roline cùng đám hải tặc từng sống lâu ngày, biết bọn chúng trời sinh tính tình thô bỉ. Bình thường mặc dù quản lý nghiêm khắc, cũng biết cách thu phục thủ hạ, có giương dây cung có nới lỏng cung. Nhìn đến lúc này, không khỏi cười mắng một câu, hạ lệnh người trên thuyền có thể luân phiên hạ thuyền tới cảng khẩu nghỉ ngơi, chỉ nghiêm lệnh cấm không cho gây chuyện.
Đám hải tặc nghe xong, mắt phóng ánh sáng xanh lục, ngàn ân vạn tạ với Roline, sau đó lấy tiền,thay đổi quần áo,lập tức không chậm trễ. Trong chốc lát bỏ chạy tới một nửa. Chỉ có những tên xui xẻo đến phiên trực ban, nhìn đồng bạn sung sướng rời đi, không khỏi chửi mắng không thôi.
-Hừ!
Nhìn một đám hải tặc bộ dáng cao hứng vô cùng, Joanna tự nhiên biết đám thủ hạ xuống thuyền tới cảng khẩu chè chén ầm ỹ, chỉ sợ không tránh được lại lén lút làm mấy việc xấu xa uống rượu chơi gái. Nghĩ tới đây trong lòng một trận căm tức, nếu như không phải nàng những ngày này cùng đám hải tặc này ở cùng một chỗ, chỉ sợ một cái " Băng vũ phong bạo" đã sớm bắn ra . Ngay cả như thế, sắc mặt cũng không khỏi lạnh lại, thấp giọng cả giận mắng:
- Một đám đàn ông bỉ ổi!"
Roline lại sớm đã thấy qua, năm đó nàng đi nam xông bắc, nhận thức được những hán tử thô lỗ của các dong binh đoàn phần lớn cũng như thế. Nàng xem sắc mặt Joanna, cười nói:
- Tiểu thư Joanna, bây giờ chúng ta cũng tới nơi rồi. Chốc lát nữa chuẩn bị xe ngựa, chúng ta còn phải tới đế đô gặp thiếu gia Đỗ Duy nữa chứ."
- Phi!
Trên mặt Joanna hiện ra một vẻ khác thường. Nhưng ngoài miệng lại khinh thường nói:
-Ta đi gặp cái tên ôn con đó làm gì! Hừ, cô tự mình đi là được rồi! Ta và ngô đến đế đô, thứ nhất là giúp cô hộ tống thuyền , thứ hai bản thân ta cũng có chuyện phải tới đế đô, được rồi…. Cô giúp ta nhắn một câu với cái tên ôn con kia, nói ta Joanna đáp ứng hắn một chuyện, ta đã hoàn thành! Sau này ta và hắn hai bên không ai thiếu nợ ai! Lần sau nếu như để cho ta gặp được hắn, nhất định phải làm cho hắn chịu chút đau khổ!
Nói tới đây, Joanna liếc nhìn Roline một cái nói:
-Roline, chúng ta mấy ngày nay ở chung với nhau, cô mặc dù thiên phú ma pháp không được cao, nhưng thiên phú về võ đạo không tệ, đáng tiếc ngươi từ nhỏ không có sư phụ tốt. Ta mặc dù mấy ngày nay dạy cô một chút, nhưng ta cũng tự biết, ta không làm sư phụ được, cho nên cũng không giúp được côi bao nhiêu. Người như cô tại sao lại muốn đi theo Đỗ Duy cái tên ôn con kia? Không bằng theo ta, lão sư phụ ta đương thời là một cường giả nhất đẳng, không võ thuật ma pháp không nào không tinh thông. Cô theo ta trở về, ta thỉnh cầu lão thu cô làm đồ đệ…."
Nàng còn chưa nói xong, thấy Roline vẻ mặt mỉm cười nhìn mình, không khỏi thở dài:
- Được rồi, ta biết ngươi lại muốn cự tuyệt. Nếu như vậy chúng ta đành tạm biệt vậy!
Dứt lời, Joanna liếc nhìn Roline thật sâu, thấp giọng nói:
-Ta mặc dù có muội muội, nhưng ta và nàng cho tới bây giờ tính tình vốn không cùng một kiểu, mỗi lần chứng kiến nàng tức giận. Nhưng thật ra cô làm cho ta rất thích, nếu như ta có thể có một tỷ muội như cô, nhất định sẽ tốt lắm.
Dùng sức ôm Roline một chút, Joanna đành nói lời tạm biệt. Nàng có thân phận ma pháp sư, cho tới bây giờ trời sinh cao ngạo. Muốn cái gì thì làm cái đó, cũng không thèm để ý chung quanh nhiều người như vậy nhìn, thả người bay lên, sau đó hướng tới đế đô, thân thể hóa thành một đạo gió nhẹ. Chỉ trong chốc lát liền biến mất.
Lúc này,đám người chung quanh lập tức sôi trào đứng lên, người trong đại lục Roland kính sợ nhất ma pháp sư, mắt thấy nơi này đột nhiên có ma pháp sư bay lên trời, thi triển ma pháp xa xa rời đi, không khỏi bắt đầu hô to gọi nhỏ.
Roline cau mày nhìn hướng Joanna rời đi, thấp giọng thở dài. Lúc ngẩng đầu lên, quát đám thủy thủ phía sau đang trợn mắt há mồm:
-Các ngươi chẳng lẽ chưa từng thấy ma pháp sư Joanna thi triển ma pháp hay sao! Phát ngốc ra cái gì chứ! Mau làm việc đi!
Sau đó Roline lại cùng thương nhân bán da kia phái tới vài thủ hạ dặn dò vài câu. Thương nhân bán da tại bình nguyên Rowling kia xem ra quyết định phải chú ý ôm lấy cây đại thụ Đỗ Duy này. Lần này trong những người phụ trách phái theo thuyền hàng, thì có người em hắn - một người trung niên nam bốn mươi tuổi.
Người này tên là Herban, vào nam ra bắc nửa đời. Đúng là một người khôn khéo, dọc theo đường tới bến tàu này , đều rất chu đáo trước mặt Roline. Mới rồi không đợi Roline phân phó, hắn đã tự mình được một kho hàng khá tiện nghi tại cảng Encke( bởi nơi này dựa vào cảng khẩu chính của đế đô, chung quanh cảng khẩu có rất nhiều kho hàng cho thuê giá không cao), thu xếp người đem hàng hóa trên thuyền vận chuyển vào kho hàng, lại không ngừng tìm một nhà xe, thương lượng giá cả.
Roline đối với hắn hết sức cảm kích, Herban này lại cười nói:
-Trước lúc đi anh trai ta đã phân phó qua. Tiểu thư Roline có thân phận kị sĩ tôn quí, đâu thể đích thân vất vả làm mấy việc nhỏ này, tất nhiên là phải do tôi lo rồi.
Roline cám ơn hai câu, Herban lại hỏi:
- Hàng hóa trên thuyền đều đã được chuẩn bị dỡ xuống, tiểu thư Roline ngài hôm nay tiến vào đế đô phải không? Vừa lúc tôi cũng muốn vào đế đô gặp mấy thương gia mua sắm chút ít, tôi đã phái người đi lấy xe ngựa, cũng nên lên đường thôi.
-Cùng lúc ta cũng phải tới nhà của thiếu gia chúng ta, thiếu gia hạ lệnh, hàng hóa nơi này cũng nên vận chuyển ra ngoài, không thể để lại trong nhà kho được. Nguồn:
Hai người đang ở trên bến cảng, đột nhiên nghe được trên sông truyền đến một trận hô hoán!
Roline quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên mặt sông rộng rãi, đường hàng chính bị một thuyền đội hơn mười thương thuyền chiếm cứ. Hàng hóa được chất đầy trên thuyền đội. Hiển nhiên thương thuyền này không giống nhau trên mặt sông nối liền nhau hướng đi không dứt, đầu thuyền chiếc thuyền đội đầu tiên gắn một lá cờ hình nhánh cây sồi màu xanh biếc. Không người nào dám chiếm cứ đường hàng mặt sông, thậm chí những thương thuyền xung quanh nhận thấy cờ xí này, đều từ xa né tránh mở đường.
Trên thuyền đội này, không ngờ có người mang áo giáp chính qui của quân lính đế quốc, Nhìn như vậy, tất nhiên là cận vệ quân chính qui của đế đô!
-Rõ ràng là thương thuyền, cũng không có cờ của quân đội, tại sao lại có cận vệ quân của đế đô bảo vệ hàng hóa? Đường sông rộng như vậy, lại chỉ muốn một mình chiếm. Còn không cho người khác cùng bọn họ đi, khí thế bá đạo thật!
Roline cau mày.
-Tiểu thư Roline lần đầu tiên tới đế đô sao?
Herban nhìn thoáng qua, thấp giọng nói:
-Cũng không nên nhiều lời! Lai lịch thuyền đội kia tuyệt không đơn giản!"
-Sao?
Herban len lén chỉ biểu tượng nhánh cây sồi trên lá cờ thuyền đội đầu tiên, thấp giọng nói:
-Thấy gì không? Đó là cờ xí của gia tộc Solomon. Đây là thương thuyền của gia tộc Solomon. Người ta dựa lưng vào quan thương hoàng thất, bên trong gia tộc có phần sinh ý của hoàng đế bệ hạ. Hằng năm vì hoàng thất buôn bán một lượng lớn kim tệ, còn hỗ trợ cho không ít sản nghiệp hoàng thất nữa! Bối cảnh như vậy, người khác cũng không thể so với được!
Herban ngưng thần nhìn trong chốc lát, nói:
- Vạch đo nước của thuyền kia rất sâu, xem ra trên thuyền chở không ít hàng hóa nặng. Sắp tới là lễ hội mùa hè, đoán chắc gia tộc Solomon vận chuyển cung phẩm từ các nơi đến cho hoàng thất.
Roline lại lắc đầu:
-Hẳn là không phải cung phẩm. Lễ hội mùa hè sắp tới, nếu như đúng là cung phẩm, chỉ sợ một tháng trước đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ mới đưa tới, đúng là quá chậm …..
Herban lại cười nói:
- Họ mang tới cái gì thì đâu có quan hệ gì với chúng ta.
Roline gật đầu, nhưnglkhông nhịn được hai mắt nhìn thuyền đội kia, nàng là võ sĩ, liếc một cái nhìn trên thuyền đội xa xa, ngoại trừ những cận vệ quân, ngay cả thủy thủ, đều là một đám người thân thể cường tráng, tinh thần sung mãn, bộ dáng mạnh mẽ. Roline trong lòng không khỏi thêm vài phần cổ quái …..
Ngồi trong xe ngựa thuê Mercedes-Benz trên đường tới đế đô lúc xế chiều, chiếc Mercedes-Benz này tự nhiên không bằng xe ngựa xa hoa của gia tộc Rowling. Đoạn đường sóc giờ đã tốt hơn, nhưng không biết xe ngựa này lúc đầu chở đồ hải sản bên trong không mà sộc lên một mùi cá ươn. Roline mấy ngày này sinh hoạt trên biển, cũng không sao cả. Herban lại không chịu được, hắn là em ruột của ông chủ. Trong nhà sản nghiệp cũng có thân phận tôn quí, bình thường được người hầu hạ, ở trong xe ngựa buồn bực một hồi, vẫn chịu đựng không nói ra.
Khi tới cửa đông ngoài đế đô, nhìn cửa đông người ngựa xếp hàng một dải, Roline thở dài:
-Tới nơi rồi, nhưng nhiều người như vậy, phải đợi đến khi nào đây.
-Như vậy coi như đã tốt rồi.
Herban che cái mũi cười khổ nói:
-Nghe nói thuế ở cửa thành đế đô mới được tăng cao….. Ôii, việc buôn bán của chúng ta, hàng hóa không thể trực tiếp chuyển đến cảng khẩu đế đô, chỉ có thể tại cảng Encke xuống thuyền. Vẫn cần xe ngựa vận chuyển một chuyến tới đế đô. Mới đầu còn hơn một lần vận phí, thuế tại cửa thành giờ lại bị nâng lên cao, chúng ta lại phải tổn thất một đống. Cứ như vậy làm ăn đúng là càng ngày càng khó làm đó.
Sau khi tiến vào đế đô, đã là lúc tối đêm, Roline thật sự không muốn lại ngồi xe ngựa, nàng có thân phận kị sĩ, sao có thể ngồi xe ngựa chứ? Không đợi đến bá tước phủ, trước hết dẫn người ở trong thành tìm mua mấy thớt ngựa. Sửa sang dung mạo một chút , dẫn theo hai bộ hạ cũ, đều là lúc trước được Đỗ Duy thu nhận. Lúc đó hai người từ mạo hiểm đội của Roline, một cung tiễn thủ, một man ngưu võ sĩ. Ba người ba ngựa, trên đường hỏi thăm, đi tới bá tước phủ.
Người hầu bá tước phủ mắt thấy có người đến, nhìn Roline ba người đều mang áo giáp quân đội riêng của Rowling gia tộc, chỉ là bộ dáng lại chưa từng thấy, không khỏi cảm thấy kì quái.
Roline nhanh chóng tiến tới, biểu lộ thân phận, là bộ hạ trực thuộc thiếu gia Đỗ Duy. Bên trong người vào thông báo một chút, chỉ chốc lát sau, Marde đi ra, lập tức dẫn theo Roline ba người đi vào.
Đỗ Duy đang trốn trong phòng một mình nghiên cứu một đống xương ma thú.
Trước đó một ngày, sau khi từ thư phòng của bá tước đại nhân quay lại. Đỗ Duy đóng cửa không ra, chỉ ở trong phòng một mình nghiên cứu các thứ linh tinh.
Hắn kiếm được không ít đồ tốt từ trong tay lão điên Arike kia. Về nhà xem lại phương pháp điều chế thay thế "Bí ngân", kiểm tra thấy trong kho hàng của chính mình, không ngờ phát hiện đã có được hai dạng, chỉ là còn bảy tám dạng không có trong tay. Phỏng chừng nơi Arike cũng không có. Trong tay còn không có đầy đủ,đành phải nghĩ biện pháp khác.
Đỗ Duy thật ra không lo lắng về các thứ khác, chỉ cần mình có được một hạt mầm, dựa vào sự thần kì của " thời gian trôi qua" là có thể nuôi dưỡng thành công rồi.
Đang cẩn thận nghiên cứu cách điều chế ảo diệu bên trong, Marde cũng đã thông báo tiến vào, theo sau mang theo Roline.
Đỗ Duy thu hồi đồ đạc, chốt cửa phòng lại, ra phòng khách gặp Roline.
Mấy tháng không gặp, nhìn qua thấy Roline đã trút bỏ bộ dáng hung dữ lúc đầu đối mặt, trở nên càng thành thục. Vóc người cao cao, hiện ra những đường cong mang lả lướt, bộ ngực đầy đặn càng phát ra vẻ mượt mà đầy sức sống, nhất là đôi chân dài kia làm cho Đỗ Duy ca ngợi không thôi, càng phóng ra hơi thở đầy thanh xuân.
Cuộc sống trên biển khiến cho da thịt nàng có màu tiểu mạch quyến rũ, khuôn mặt mặc dù thoáng gầy gò một chút nhưng thần thái lại tinh ranh hơn.
= Ngồi xuống đi.
Đỗ Duy vẫy tay bảo ba người ngồi xuống, lại dương dương tựa vào thành ghế, nhìn Roline mỉm cười nói:" Ngươi đã khổ cực rồi. Công lao của ngươi ta sẽ nhớ kĩ. Nói đi, tại sao lại lên đường chạy tới đế đô tìm ta?"
Roline ngồi trên cái ghế ngay bên người Đỗ Duy, thần thái ung dung đem mọi chuyện hồi báo lại một lần. Nói đến Tuyết Lang dong binh đoàn liên hợp với các dong binh đoàn khác nguyện ý đồng thời đem hàng hóa bán cho mình, cùng ý nguyện hy vọng hợp tác lâu dài.
Đỗ Duy lập tức nói:
-Nhận chứ! Tại sao không nhận, lần này không còn gì phải do dự. Chúng ta bây giờ có thuyền có người, chỉ có hàng hóa là thiếu. Đoàn trưởng Bein Ulrich là bạn tốt cùng ta trải qua kinh nghiệm sanh tử, là người ta tôn kính, hơn nữa ta từng cứu tính mệnh một trong người bọn họ, hắn là người có thể tín nhiệm."
-Phải. Roline gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, trước đây đã nghĩ qua một phần hiệp nghị, mời ngài xem qua. Nếu như không có vấn đề, lần này tôi sẽ phái người đưa đi phương bắc. Còn có một việc….."
Sau khi Roline nói xong, đã biết lần này mang theo một thuyền hàng hóa tới đế đô, Đỗ Duy hơi nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói:
-Đó là một vấn đề, tuy nhiên cũng không khó giải quyết, ngươi đợi hai ngày, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này."
-Còn cả vấn đề tiền bạc nữa.
Roline cười khổ:
- Lúc đầu ngài đưa cho Jack Sparrow mang theo số tiền theo thuyền tới phương bắc không nhiều lắm. Lần này mua nhiều hàng hóa như vậy, chúng ta trong tay căn bản không có tiền mặt. Tuy nhiên Tuyết Lang dong binh đoàn rất tín nhiệm ngài, có hắn trợ giúp, chúng ta chỉ đặt lại một vạn kim tệ, đem hàng hóa trở về trước, cho nên ta lần này tới cũng là xin ngài chút kim tệ."
Đỗ Duy lập tức gọi Marde vào, để Roline đi theo Marde lấy tiền. Suy nghĩ một chút, Đỗ Duy nói:
-Lần này sở hữu được hàng hóa, phải trả cho Bein Ulrich đoàn trưởng. Hắn là bạn tốt của ta, lần này lại nhờ ơn hắn hỗ trợ, như vậy món nhân tình này không thể không hoàn trả!"
Roline lập tức gật đầu, suy nghĩ một chút, vị nữ kị sĩ này đột nhiên nói:
-Đỗ Duy thiếu gia, lúc tôi ở cảng Encke thấy trên sông thuyền đội gia tộc Solomon …… Tuy nhiên thuyền đội kia có điều cổ quái …..
Roline đem chuyện do nàng thấy được về cái thuyền đội kia tại bến tàu Enke kể qua một lần. Đỗ Duy nghe xong sắc mặt hình như rất bình tĩnh, chỉ gật gật đầu thản nhiên nói:
-Ta biết rồi.
Dừng một chốc, bộ dạng của hắn phảng phất hình như không có việc gì, đột nhiên hắn mở miệng nói:
-Roline, số hàng này cứ tạm thời để trong kho hàng của cảng Enke, ta phải lập tức đi đến tế lễ mùa hè. Trong thành đế đô có rất nhiều người muốn ra tay phá hoại , mà chúng ta lại không có công văn phê duyêt hợp pháp , lỡ có xảy ra chuyện gì ảnh hưỡng đến thể diện của gia tộc thì không tốt cho lắm. Ngươi cứ phái nhiều người ở lại cảng Enke trông coi là được."
Vừa nghe những lới có chút ý tứ không bình thường của Đỗ Duy , Roline nhịn không được liền hỏi:
-Vậy ý của ngài là……..Chẳng lẽ trong ngày tế liễn mùa hè, đế đô e rằng sẽ không yên ổn sao?
Đỗ Duy cười:
-Ta không nói thế. Mà ngươi cũng không cần nghĩ nhiều làm gì, mà cho dù có xảy ra chuyện gì thì đối với chúng ta cũng không có quan hệ quá lớn. Chỉ cần ngươi trông coi đám hải tặc này cho tốt là được rồi. Đế đô gần đây canh phòng nghiêm mật , cho nên đùng có chuyện gì xảy ra với mấy tên hỗn đản này thì tốt hơn. Ngươi không cần phải ở đế đô….. để ngươi lại Enkce bến cãng thật là ủy khuất cho ngươi, nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ phái người đến tìm ngươi.
Roline cũng không hỏi nhiều nữa , rồi khom mình cúi xuống làm lễ.
Nhìn Roline rời đi , trên khuông mặt bình tĩnh của Đỗ Duy mới xuất hiện một làn khói mờ, ánh mắt đầy vẽ ưu phiền. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lo lắng, nhè nhẹ thở dài :
- Hừm…….thuyền đội… cha của ta thật là không biết an phận mà. Chẳng lẽ chuẩn bị đợi đến ngày tế liễn mùa hè muốn chơi đùa cái quái gì sao ?"
Vậy thuyền đội chuyên chở hàng hóa kia khẳng dịnh là không bình thường, trên thuyền còn có binh lính hộ tống. Dễ dàng ra vào đế đô như vậy, trừ phụ thân đại nhân có địa vị cao ngất trong quân đội ra, e rằng không có người nào đủ tư cách điều động thành vệ quân đi."
Nếu vậy thì, là muốn động thủ với hoàng tử Thần rồi sao?
Đỗ Duy đột nhiên nhớ tới vị hoàng tử Thần có nụ cười ấm áp còn đỗi đãi thân thiện với mình. Trong lòng không khỏi buồn bã, nên hay không nên…nói cho hoàng tử Thần biết? Sau đó Đỗ Duy lại nhớ tới lời cầu khẩn của mẹ, hắn thở dài lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: "Xin lỗi nhé, hoàng tử Thần, trong người mang theo trách nhiệm của gia tộc, ngươi và ta là địch không phải là bạn. Việc này, ta không thể làm gì hơn được."
Đỗ Duy ngồi lại trong phòng, nhìn qua các phương pháp điều chế ma pháp dược tề một lát , hớp một ngụm trà loại một từ phương nam mang đến .Trong đêm tối , đột nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến một tiếng vang như sấm.
Ầm!
Trong khoảnh khắc đó, ngay cả Đỗ Duy trong tháp lầu nhỏ này cũng mơ hồ lắc lư vài cái. Sau đó nhìn thấy một cánh cửa phòng ở tầng dưới bị đạp tung ra, khói đặc cuồn cuộn từ bên trong mãnh liệt xông ra ngoài. Lão chuột Gageu vừa ho khanh kịch liệt, vừa chạy trối chết như từ dưới đất chui lên.
-Khụ khụ khụ…. Chút nữa thì ta chết rồi...
Lão một hơi vọt tới căn phòng cũa Đỗ Duy, không nói môt lời liền chộp ngay bình trà trên bàn tu một hơi vào miệng rồi mới thở dài một cái. Trên mặt lão chuột đầy ấp những khối khói bụi trắng đen , đôi mắt bị khói đặc kích thích làm cho đỏ đậm, ngay cả hàm râu cũng bị đốt trụi đi hết mấy phần.
Đỗ Duy nhíu mày nói:
-Làm sao vậy?
-Đừng nói nữa! Ta muốn tìm hiểu rõ cái Tịch Diệt chi cung kia nên đem một khối ma pháp thủy tinh đặt vào ma pháp trận kia , kết quả là khiến cho nó nổ mạnh. Khá lắm, cây cung này khẳng định là có cái gì đó không tầm thường, ta đã bố trí trong căn phòng này hai hầng kết giới vậy mà thoáng cái đã nổ rồi. Nhưng mà cũng may là có hai tầng kết giới này , bằng không chỉ sợ cả ngươi và tòa lầu nhỏ này cũng biến mất tiêu rồi."
Đỗ Duy cười rồi đứng lên đi ra ngoài trước sân, nói với thị vệ nhà Rowling đang chạy tới rằng tiếng nổ này là do mình đang làm một số thí nghiệm ma pháp.Trong gia tộc Rowling mọi người đều biết thân phận ma pháp sư của vị thiếu gia này, cho nên Đỗ Duy giải thích như thế cũng không lấy gì làm kì quái. Chẳng qua là mọi người đều rất kính sợ cái nhìn từ ánh mắt của Đỗ Duy
Đuổi đám đông thị vệ đi, Đỗ Duy gọi Marde lại trông chừng cửa ở trước sân, lại sai Gageu bố trí một cái ma pháp trận xung quanh, sau đó hắn và lão chuột chui vào trong cái phòng thí nghiệm ở lầu dưới.
Khói đặc trong phòng thí nghiệm thoát ra ngoài không nhiều lắm, Đỗ Duy thi triển một cái phong hệ ma pháp nho nhỏ thì khói đặc trong phòng đều tản ra hết.Trên cái bục nằm giữa phòng, Đỗ Duy tiến đến cầm lấy cây "Tịch diệt chi cung" đang nằm yên trên bục.
Đỗ Duy nghĩ cái bục này đúng là cứng như đá mà. Hắn không có điên như lão Arike. dùng nhiều tiền như vậy chỉ để chuẩn bị gia tăng thuộc tính bí mật của thủy ngân kim loại lên bàn thí nghiệm. Đỗ Duy quan sát tỉ mỉ cây cung này , cảm giác có một vẻ khác lạ
Bên trên "Tịch diệt chi cung", xung quanh tản ra một luồng sáng nhàn nhạt mơ hồ, luồng sáng này đem cây cung phủ kín vào bên trong. Vừa rồi vụ nổ mạnh như vậy mà cây cung cũng không tổn hại nửa phần. Đám khói đặc bay đi. Nhìn qua thì cây cung vẫn mới tinh sáng ngời, thậm chí ngay cả một hạt bụi cũng không có. Quan sát kĩ trên cây cung thì thây luồng cầu vồng mơ hồ kia lưu động môt cách kì dị, lộ tuyến tạo ra trên cung, nhìn qua thì phảng phất giống như ánh trăng non trên bầu trời đêm. Hai bên đầu cung thì được làm bởi một loại tinh thể trong suốt kì dị , hai đầu cùng còn lòi ra hai mũi nhọn đã được mài giũa rất sắc bén!
Hiển nhiên, với hình thù đặc biệt như vậy, khiến cho chủ nhân của cây Tịch Diệt chi cung này trong lúc chiến đấu không chỉ có thể sử dụng cung tên đả thương từ xa mà khi đánh giáp la cà thì hai đầu cung còn là một thứ vũ khí cận chiến lợi hại.
Mà Gageu đã kiểm tra qua độ cứng của mũi nhọn này. Dùng một khối giác trước ngực của kỵ sĩ , vậy mà mũi nhọn này dễ dàng làm nứt vài đường, nếu dùng sức mạnh một chút thì mũi nhọn trên cây cung này có thể đâm cho cương giáp thủng một lỗ.
-Chất liệu này thật không đơn giản tí nào . Ta chỉ có thể đoán đây là do thượng đẳng tinh thể trải qua gia công đặc thù, có lẽ còn thêm một ít tài liệu ma pháp nữa mới tạo ra được.Về phần tinh thể rốt cuộc là chất liệu gì ta thật sự không nhận ra.
Gageu chỉ vào cây Tịch Diệt Chi Cung nói, nghiên cứu cây cung này qua một ngày một đêm hiển nhiên là Lão chuột rất hưng phấn:
-Như vậy dựa vào hình dạng mà nói thì trên đại lục này không có cây cung nào giống nó, mà cũng không có cung tiễn thủ nào am hiểu cận chiến cả. Nhưng cây cung này là một ngoại lệ, tuy vậy ta đoán chắc rằng nếu muốn sử dụng hết các đặc tính của cây cung này, sợ rằng phải có một bộ môn võ đặc thù để phối hợp với nó.
Cùng phối hợp với bộ võ công đặc thù à…..Đỗ Duy suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói:
-Cái này ta cũng không biết nữa. Tên kia chết trong tay ta , nhìn qua bộ dạng của hắn hình như thực lực rất mạnh. Tuy thế chắc chắn hắn không có bộ võ công như ngươi nói. Nếu không hắn đã chẳng bị giết khi tới gần ta ta.
-Cái tên mà bị ngươi đoạt mất cây cung kia , khẳng định cũng không phải là chủ nhân chân chính.
Gageu bĩu môi nói:
-Cái tài liệu tinh thạch này thì ta không biết , nhưng nhìn vào niên kỉ thì sợ rằng đã có cách đây ít nhất vài trăm năm rồi.
Sau đó, Gageu đưa hai tay nâng Tịch Diệt chi cung lên trước mặt Đỗ Duy:
-Ngươi xem, có nhìn thấy cái hoa văn trước mặt không? Đây là một cái ma pháp trận kỳ quái mà cái ma pháp trận này ngay cả ta xem cũng không hiểu. Tuy nhiên ta có thể đoán chắc là ma pháp trận này lấy phong hệ ma pháp làm chính, còn lấy một ít lực lượng tốc độ và nhanh nhẹn làm phụ để gia tăng ma pháp .Có thể đem mấy cái hệ ma pháp hợp lại một chỗ , tạo ra một cái ma pháp trận phức tạp mà còn khiến cho nó nhỏ như vậy thì vị chủ nhân chế tạo ra cây cung này , về phương diện ma pháp ít nhất cũng thuộc cấp bậc đại tông sư."
Đỗ Duy không quá quan tâm với việc này:
-Ta muốn biết là phải sử dụng nó như thế nào?
Nói đến vấn đề này , Gageu đột nhiên cười phá lên, tiếng cười của vị tể tướng chuột này cực kì hèn mọn và đắc ý, trong cái âm thanh không thèm che giấu sự tự đắc, nhếch môi nói:
-Vật này huyền bí vô cùng , ta nói cho ngươi nghe , nhóc Đỗ Duy à, cái vật lần này mà ngươi kiếm được uy lực tuyệt đối mạnh mẽ , hơn nữa còn vượt xa cả trí tưởng tương của ngươi.
Nói xong , lão nhẹ nhàng kéo dây cung, nói tiếp:
-Ban đầu cái tên đáng thương bị ngươi đoạt mất cây cung là một võ sĩ sao? Lúc giương cung lên , võ sĩ dủng đấu khí để thôi phát, cũng có thể được. Dù sao trên bề mặt cũng có gia tăng ma pháp, dùng đấu khí để thúc dục phát ra, đấu khí có thể ngưng kết thành tiễn khí. Bất luận là tốc độ phóng ra hay độ chuẩn xác so với cung tên bình thường đều mạnh hơn vài phần, như vậy có thể xem đây là thượng phẩm bảo cung trên đại lục này. Nhưng thật ra, ta thấy bị chủ nhân xấu số của cây cung này căn bả không biết sử dụng nó ra sao! Hừ hừ……
Nói xong, lão lập tức đưa tay đặt lên chỗ lắp tên của cây cung một cách nhẹ nhàng, sau đó chậm rãi rót vài một tia ma lực. Trên cây cung lập tức lóa ra màu sắc sáng ngời, chỉ nghe thấy một âm thanh nho nhỏ, đột nhiên từ trong chỗ lắp mũi tên xuất hiện một vết nứt nhỏ, một viên ma lực thủy tinh từ bên trong rớt xuống.
-Để ta nói cho ngươi biết về bản chất thật sự của cây cung này.
Lão chuột cười ha ha:
-Cây cung này vốn không để cho võ sĩ sử dụng! Đây là một cây ma pháp cung, được chế tạo đặc biệt cho các ma pháp sư sử dụng.
-…Ma pháp sư ư?
Việc này thật ngoài ý nghĩ của Đỗ Duy.
Ma pháp sư sử dụng cung tên sao?
Ma pháp sư mà cần sử dụng đến cung tên sao? Trên đại lục này, trong lúc chiến đấu các ma pháp sư ai mà không cầm ma trượng trong tay, đọc những chú ngữ cao thâm, thi triển ma pháp cường đại để đã thương đối thủ.
Sử dụng cung tên! Đó là tiêu chuẩn độc quyền của võ sĩ mà!
Nếu nói ma pháp sư mà phải sử dụng đến cung tên để đối địch, như vậy sau này còn muốn phát triển thêm ma pháp sư sử dụng trường kiếm , đại đao hay không?
-Đừng hoài nghi, cây cung này đúng là được đặc biệt chế tạo cho ma pháp sư sử dụng!
Gageu nhìn ra sự hoài nghi của Đỗ Duy , ngưng thần nghiêm nghị nói:
- Vận khí của ngươi thật là tốt, nhóc Đỗ Duy à! Cũng may là trên thế gian này chẳng ai biết về cây cung này, nếu có người biết được, sẽ dẫn đến việc nhiều người kéo nhau đến đây chém giết để đoạt bảo đó!
Nói xong Gageu nhè nhẹ cầm cây cung lên, từ trên cây cung rơi xuống một viên ma lực thủy tinh. Đây quả là một viên thượng phẩm ma lực thủy tinh, chỉ là không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, màu sắc trở nên ảm đạm, ma lực bên trong tiêu hao hầu như không còn. Năm tháng trôi qua đã làm cho khối thủy tinh hiện đầy những khe nhỏ, thậm chí có những chỗ biến chất đã lộ ra những tia bụi màu đen.
Gageu cầm viên ma pháp thủy tinh, nhắm mắt lại ,một tia ma lực chậm rãi rót vào bên trong ma pháp thủy tinh. Sau khi ma lực được rót vào trong ma pháp thủy tinh, vốn lúc đầu là một tinh thể ảm đạm , một lần nữa lại phát ra một tia sáng loáng.
Gageu đem ma lực truyền vào xung quanh ma pháp thủy tinh một lần nữa, bên trong vết nứt của cây cung xuất hiện một tia ma pháp ba động nhu hòa. Sau đó cái vết nứt lập tức biến mất, trên bề mặt cây cung trơn nhẵn vô cùng, một khe hở cũng không có.
Cầm lấy!
Gageu đem cây cung đưa cho Đỗ Duy, cười nói:
-Chúng ta lên trên mái nhà, ngươi thử nghiệm cái món đồ chơi mới này đi.
Một người một chuột lập tức đi lên cầu thang. Đỗ Duy đi tới nơi ở của riêng mình là mái nhà của tòa lầu nhỏ này.
Đứng trên đỉnh tại tầng ba của tòa lầu nhỏ này, Đỗ Duy hai tay nắm cung nhìn lên bầu trời. Xa xa mặt trời chiều đã ngả về phía tây, một ánh sáng nhàn nhạt trải khắp mặt đất. Đỗ Duy nhìn xa về phía trời chiều, yên lặng lấy cây cung ra , thì cảm giác giác thấy rất là mềm dẻo, mặc dù cố gắng cật lực để kéo dây cung lên, nhưng vẫn bị dây cung giật lại.Đỗ Duy cảm thấy một tia ma lực ba động xuất hiện trên cây cung , chúng rung động càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng đã ngưng tụ thành một điểm…
Đỗ Duy nhìn thấy rõ ràng , trên cây cung một đạo phong nhận( đao gió) được hình thành từ bên trong phong hệ ma pháp. Đạo phong nhận này càng lúc càng nhỏ, cuối cùng ngưng tụ thành một cái mũi nho nhỏ giống hệt hình dạng mũi tên.
Đỗ Duy buông lỏng dây cung ra rồi chỉ nghe thấy một tiếng …..
Đây là mũi tên sao?
Không! Cái này rõ ràng là một ngôi sao băng mà !
Ngôi sao băng rời khỏi tay Đỗ Duy lao về phía hoàng hôn vô tận gào thét như sấm rền. Vô số tia ma pháp sáng lạn phát ra trong không khí, tại trung tâm rơi xuống những điểm ánh sáng mơ hồ. Chỉ trong nháy mắt ngôi sao băng này đã biến mất , ngay trong phạm vi mà khả năng ánh mắt của Đỗ Duy có thể nhìn thấy.
Đỗ Duy như ngây dại! Nhìn về hướng xa xa nơi ngôi sao băng kia biến mất , mặc dù không thấy ngôi sao băng ấy bắn trúng chỗ nào, nhưng nhìn vào cảnh tượng này , khẳng định uy lực là không thể đo được.
Như vậy với uy thế trên,so với cái tên mà sử dụng cây cung này giết chết một tay ma pháp sư triều đình và làm bị thương võ sĩ Cheek vào buổi tối cách đây hai ngày thì uy lực đâu chỉ mạnh mẽ hơn gấp đôi.
Quan trọng là mình không thể sử dụng đấu khí, về phương diện võ thuật mà nói thì mình chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi. Nhưng lại có thể phóng ra một tên kinh khủng như vậy!
-Quả nhiên…mạnh thật!
Gageu bước nhẹ về trước trông về nơi trời xa, hướng mà ngôi sao băng bay đi . Đột nhiên trong mắt Lão chuột hiện lên một tia cảm khái:
-Nếu loại cung này có thể sử dụng phổ biến ,thì những võ sĩ am hiểu xạ thuật khắp thiên hạ đề bị thay thế bằng ma pháp sư hết!
Đỗ Duy kìm nén lại sự chấn động trong nội tâm, chậm rãi ngồi xuống, hai tay nâng cây Tịch Diệt chi cung lên vuốt ve một hồi.
Ma pháp vũ khí! Thật sự là ma pháp vũ khí tầm xa!
Không cần người sử dụng có sức mạnh , hoàn toàn lấy ma lực làm cho vũ khí công kích từ xa đó!
- Nhóc Đỗ Duy , ngươi nghĩ sao.
Ánh mắt của Gageu chớp động:
-Nếu ngươi đem cây cung này phóng lớn gấp mười lần, cải tạo lại tư thế tạo hình thì giống thứ có công nghệ chế tạo đã thất truyền được đặt trên tường thành của đế đó…!"
-Ma đạn pháo!
Đỗ Duy bình tĩnh trả lời , trong âm thanh của hắn không phảng phất một tia rung động, nhưng mà ánh mắt thì cực kỳ cổ quái:
-Nếu vật này thả ra hơn mười lần thì chẳng khác gì ma đạn bay!
-Có thể nói rằng…. Vật này về nguyên lý chế tạo thì giống ma đạn pháo như đúc!
Còn có một chuyện mà Đỗ Duy không biết đã vướng vào :
Ngay trong lần đầu tiên Đỗ Duy thử bắn Tịch diệt Chi Cung thì cách thành đế dô khoãng 5 dặm , ở trong một cái thị trấn nhỏ thủ bị quân đại phương trình báo lên một công văn
"Đế quốc đã trãi qua 960 năm, đêm ngày 10 tháng 6 , tại bầu trời phía đông nam xuất hiện một thiên thạch sao băng màu hồng thật lớn rơi xuống , âm thanh như sấm ,ngọn núi nằm ở phía tây đã bị sập sau khi bị thiên thạch sao đâm trúng, cũng may là không có ai bị thương. Nhưng đường đi đã bị đá những viên đá lỡ ra cản trở , khẩn cầu phái người đến sữa chữa …v…v…
Không người nào biết chân tướng chuyện này.Ngay cả Đỗ Duy cũng không biết một tiễn kia uy lực đến thế.
Nhưng tình trạng này lại xảy ra trước lễ tế điển một ngày.
Sáng sớm, Marde thản nhiên đi ra ngoài cửa, hai ngày nay hắn được Đỗ Duy thiếu gia giao cho một cái công việc cực kỳ "đắc ý", cho phép hắn mang trên người đầy đủ kim tệ ,nhàn nhã đi dạo trên phố . Từ quán rượu , quán ăn cho đến khách sạn , quãng trường nơi nào hắn đi qua cũng đều để lại dấu chân của Marde đại gia .Đỗ Duy thiếu gia giao cho hắn công việc rất đơn giản:"Nhân tiện lúc ngươi di dạo trên phố , ăn uống , ca hát nhảy múa, xài tiền bao nhiêu cũng được , chỉ cần báo cáo toàn bộ thu chi lại là được. Nhưng nếu gần đế đô xảy ra chuyện gì thú vị , náo nhiệt , hoặc tin tức cổ quái hoặc là chuyện gì xưa nay chưa từng có , ngươi phải cẩn thận nhớ kỹ rồi trở về nói cho ta nghe."
Cái mệnh lệnh quái dị như vậy , Marde cũng không biết nói gì, chỉ mang theo một túi tiền thật to đi dạo trên phố.
Trước lễ tế điễn mùa hé một ngày, trên những đường lớn phồn hoa của đế đô người người tấp nập. Vô số cửa hàng cũng mở cửa lớn để buôn bán ,khách thương vãng lai nam, bắc cũng đều trưng bày ra những đồ vật kỳ lạ và cổ quái trên thế gian. Phải biết rằng lễ tế điễn mùa hè trên Roland đại lục một năm chỉ tổ chức long trọng trong một ngày ,mà tại đế đô còn có nghi thức duyệt binh của thành vệ quân cùng với hoàng thành quân cận vệ, còn có lễ diễu hành long trọng nữa. Nhất là năm nay, nghe nói đêm trước của ngày quốc khánh , chiêm tinh thuật sư của cung đình xem sao trời nói rằng xuất hiện một ngôi sao đại hung, hoàng đế bệ hạ giận dữ một đao chém chết vị chiêm tinh thuật nói điều xui xẻo kia . Vì sự việc không hay này nên hoàng đế bệ hạ đặc biệt hạ lệnh lễ tế điển năm nay phải làm cho lớn thật lớn , mục đích là dùng buổi lễ long trọng , vui mừng này để làm lu mờ đi sự việc ngôi sao xui xẻo .
Với sự kiện náo nhiệt này , các du khách lũ lượt kéo về đế đô càng ngày càng đông .Đế đô phồn hoa bị người người làm cho chật cứng. Tất cả các lữ điếm đều đầy khách, nhất là những lữ điếm ở gần trung tâm quãng trường mặc dù giá cả so với ngày thường được đôn lên gấp bội nhưng vẫn không đủ nhu cầu cho khách thuê. Nghe nói năm nay đặc biệt mời giáo hoàng bệ hạ thi triển thần thuật tại quãng trường, chủ tịch ma pháp công hội là thần bí đại ma pháp sư cũng sẽ đến dự.
Quan trọng hơn là , bệ hạ đã đặc biệt hạ lệnh trong ngày tế điển đó sẽ đem ma pháp trận tại đế đô mở ra, cái ma pháp trận mà đã được Aragon bệ hạ lưu lại ngàn năm Lần trước mở ra ma pháp trận , cách đây đã hai mươi năm, là thời điểm mà chiến tranh với dị tộc trên thảo nguyên tây bắc đã kết thúc. Để nghênh đón đại quân viễn chinh thắng lợi trở về, ma pháp trận đã được mở ra một lần. Theo kinh nghiệm của những người dân từng chứng kiến qua , cảm thụ sâu sắc thời điểm mà ma pháp trận mở ra thật là hùng dũng, tráng lệ , ánh sáng ma pháp đem cả đế đô bao phủ bên trong.Thậm chí phảng phất còn có thể thấy các loại ma thú quái lạ nhảy múa trên bầu trời , cảnh tượng huyền ảo làm mê loạn mắt người!
Cảnh tượng náo nhiệt như vậy , cả đời chưa chắc gặp được một lần . nếu mà bõ lỡ không phài là đáng tiếc lắm sao!
Cho nên lễ tế mùa hè năm nay, du khách từ bên ngoài đến đế đô nhiều gấp vài lần so với những năm trước. Người của sở trị an đế đô phải chạy ba chân bốn cẳng khắp nơi . Mỗi ngày tại ngã tư đường , binh lính trị an của đội tuần tra tăng gấp ba lần. Mà nhiều người thì rồng , rắn lẩn lộn thường hay phát sinh ra không ít sự kiện về trị an, đánh lộn gây sự , trộm cắp cướp giật , tầng tầng lớp lớp , làm cho nhà tù của sở trị an chật cứng. Binh lính của sở trị an oán trách về việc tất cà những ngày nghỉ phép đều bị bãi bỏ hết , toàn bộ đều phải trực ban thậm chí ngủ cũng ở doanh phòng của sở trị an .Rất nhiều người kể cả những quan quân đều đã vài ngày rồi chưa được về nhà hú hí với lão bà rồi.
Thành vệ quân nghe nói cũng mệt mỏi không kém . mấy ngày nay người ra vào đế đô rất nhiều , nên số lượng thành vệ quân tra xét tại cổng thành cũng tăng lên gấp 3 lần.Hơn nữa ngay ngày hôm trước để giảm bớt áp lực cho đế đô . Dựa vào sự cho phép của hoàng đế bệ hạ, thống suất bộ va sở chánh vụ đã phối hợp hạ xuống mệnh lệnh , khám xét việc ra vào ngay cổng thành đế đô ,diều lệ tạm thời hạn chế việc ra vào .Muốn ra thì được nhưng khi vào thì phải xếp hàng từng người từng người một tiến vào.tuyệt đối không được hai người cùng vào. Mỗi người phải trải qua sự kiểm tra nghiêm khắc khi tiến vào đế đô.
Mấy cái cửa thành đều được tăng cường đại đội vũ trang là binh lính trong quân cận vệ , nếu một khi phát sinh sự hỗn loạn thì lập tức có thể đàn áp ngay .
Hơn nữa ,để cho người trong đế đô đầy kiêu căng . Vì bảo vệ an toàn tuyệt đối cho tầng lớp quý tộc , phòng ngừa những kẻ từ khu dân cư lẻn đến khu quý tộc làm phát sinh ra những vấn đề an toàn, quân cận vệ đặc biệt phái tới một binh đoàn để bảo vệ trong phạm vi dinh thự của các nhà quyền thế , quý tộc, khu vực những người giàu có. Ngay cả thần điện cũng tạm thời được giới nghiêm…
Suy cho cùng thì phần đông tín đồ trên đại lục , hễ mà đến đế đô thì tín đồ , không người nào lại không muốn đến thánh địa thần điện chiêm nghưỡng một chút sự vĩ đại của pho tượng thần linh, lắng nghe thần điện thuyết giáo. Cứ như vậy , để bảo đảm trật tự cho thần điện, tại vùng lân cận của thần điện bên ngã tư đường cũng đã phái thêm không ít quân lực để duy trí trật tự.
Chỉ có duy nhất vùng lân cận của ma pháp công hội, trước sau như một vẫn im lặng. Dù sao thì ma pháp sư ở trong lòng mọi người đều tồn tại một sự kính sợ, không ai lại muốn chạy đến ma pháp công hội để xem hình dạng ma pháp sư như thế nào cả.
Marde ở bên ngoài đã được vài ngày, nhàn nhã đi dạo thì bị mọi người chen lấn giẫm rớt mất hai chiếc giày , đến nỗi túi tiền cũng bị trộm lấy mất .Sau cùng, hắn đem tất cả tin tức báo lại cho Đỗ Duy . Trênmặt của vị thiếu gia này phảng phất không có cái gì hài lòng hoặc bất mãn, chỉ nhàn nhạt nói một câu :
-Ta biết rồi! Mấy ngày nay ngươi tiêu xài bao nhiêu thì báo cáo lên sau đó thì đi nhận kim tệ đi.
Đợi sau khi Marde rời đi ,Đỗ Duy gõ vào chán , tĩnh tọa chốt lát, khóe miệng hiện ra nụ cười cổ quái , lầm bầm:
-Sao, quân đội đã được phái đến cửa thành……Nơi ở của nhà giàu quý tộc cũng có quân đội phái đến , xung quanh thần điện thì quân đội cũng đã an bài rồi. Xem ra sắp có trò lớn xảy ra rồi đây!
Tác giả :
Khiêu Vũ