[Ác Ma] Hàn Thiếu Gia Tha Cho Tôi
Chương 28
-Ba ngày sau...
*tút tút*
Tử Vy gọi điện nhiều lần nhưng đầu bên kia vẫn không có ai bắt máy, cô quýnh cả lên không biết nên làm gì? Tại sao mẹ không nghe máy? Tại sao từ hôm qua đến giờ đều không gọi được? Tử Vy lo lắng cất điện thoại vô túi rồi đi đoán một chuyến về nhà. Nhưng khi về đến cô mới hay mẹ cô đi làm từ thiện thông qua lời nhắn của một người hàng xóm.
Khi vừa đến dưới lầu thì gặp cụ Đồng_hàng xóm lâu năm nhất của mẹ cô.
" Cháu chào cụ, Dạo này Cụ khỏe không ạ? "
" Tử Vy đấy à! Dạo này lâu lắm không thấy cháu. Có bạn trai gì chưa sao không dẫn ra mắt mọi người xem đi " Cụ cười lộ hai lúm đồng tiền và gương mặt nhăn đi phần nào vì tuổi đã cao.
" Vâng ạ." Tử Vy diều Cụ Đồng lại chiếc ghế đá gần đó để bà ngồi nghĩ.
" Hôm nay ở lại ăn cơm với ta nhé! Lâu rồi bà cháu mình chưa đi dạo nhỉ? " Cụ Đồng không có con cháu ở đây nên cô và hàng xóm là người thân duy nhất nên cô rất kính trọng và yêu thương bà.
Tử Vy xoa hai tay bà "Được ạ. Vậy chúng ta đi mua gì nấu ăn đi. " cụ Đồng nghe cô nói vậy cười rạng rỡ, hài lòng đứng dậy cùng cô đi mua thức ăn.
Họ đến một siêu thị mini gần đó mua vài món cần thiết và cô mua thêm một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho người già tặng bà.
Họ cùng nhau nấu ăn, trò chuyện đông tây các thứ sau đó thì đi dạo rồi tận tối cô mới về đến nhà.
Vừa về đến nhà thì Hàn Nhất Thiên đang đậu xe trước cửa nhà cô. Tử Vy thấy xe hắn theo bản năng tiến lại gần, gõ nhẹ vào cửa kính.
" Anh đến khi nào thế? Sao không điện thoại trước? "
Gương mặt hắn cao có khó coi, hắn vứt điếu thuốc xuống đất dùng chân dẫm lên cho tắt lửa, hai tay thì bỏ vô túi quần đi theo sau Tử Vy vào nhà cô.
Hàn Nhất Thiên đứng trước mặt cô ánh mắt sắt bén ép người, Tử Vy nhìn chầm chầm hắn bèn đóng cửa lại xem như không có chuyện gì.
Vừa vào nhà Hàn Nhất Thiên đắt ý nằm xuống sofa hai tay đan vào nhau vắt ra sau gáy hai chân gác lên nhau đặt lên chiếc bàn rất thoải mái.
" Điện thoại? " Hàn Nhất Thiên giơ tay ra, ra hiệu bảo cô đưa điện thoại.
Tử Vy mốc điện thoại trong túi ra mới hay là đã hết pin từ lúc nào không hay.
Cô gục mặt xuống đất như một đứa trẻ lên ba làm sai chuyện gì và đang cuối đầu xin lỗi.
"Điện thoại hết pin rồi "
" Đi đâu mới về? " Hàn Nhất Thiên ngồi dậy, chỉnh sửa tây trang ngay ngắn lại.
"Tôi đi về nhà mẹ, nhưng mẹ đã đi làm từ thiện nên ở lại chơi với Cụ Đồng. " Tử Vy đi vào bếp lấy cho hắn một ly nước.
" Cụ Đồng? " Hắn luôn kiệm lời như vậy, nói ngắn ngủn không chủ vị rõ ràng thế sao hắn lại có được những hợp đồng béo mỡ chả lẽ đi bàn chuyện làm ăn hắn luôn kiệm lời như thế luôn sau.
" À là bà Cụ hàng xóm lâu năm nhất của tôi. " Tử Vy giải thích, rồi ngồi xuống đối diện hắn.
" Ừm, vui lắm à? " Hàn Nhất Thiên nhìn thấy sự vui vẻ trong ánh khi Tử Vy nói thoạt đoán chắc cô rất vui khi ở cùng Cụ Đồng hôm nay.
" Ừm, lần sau anh muốn đi không? " Tử Vy uống một ngụm nước.
"ừm" Hàn Nhất Thiên lấy điện thoại trong túi ra và đi ra ngoài nghe. Nghe xong hắn đi lên xe rồi cứ thế mà đi không một lời từ biệt.
*tút tút*
Tử Vy gọi điện nhiều lần nhưng đầu bên kia vẫn không có ai bắt máy, cô quýnh cả lên không biết nên làm gì? Tại sao mẹ không nghe máy? Tại sao từ hôm qua đến giờ đều không gọi được? Tử Vy lo lắng cất điện thoại vô túi rồi đi đoán một chuyến về nhà. Nhưng khi về đến cô mới hay mẹ cô đi làm từ thiện thông qua lời nhắn của một người hàng xóm.
Khi vừa đến dưới lầu thì gặp cụ Đồng_hàng xóm lâu năm nhất của mẹ cô.
" Cháu chào cụ, Dạo này Cụ khỏe không ạ? "
" Tử Vy đấy à! Dạo này lâu lắm không thấy cháu. Có bạn trai gì chưa sao không dẫn ra mắt mọi người xem đi " Cụ cười lộ hai lúm đồng tiền và gương mặt nhăn đi phần nào vì tuổi đã cao.
" Vâng ạ." Tử Vy diều Cụ Đồng lại chiếc ghế đá gần đó để bà ngồi nghĩ.
" Hôm nay ở lại ăn cơm với ta nhé! Lâu rồi bà cháu mình chưa đi dạo nhỉ? " Cụ Đồng không có con cháu ở đây nên cô và hàng xóm là người thân duy nhất nên cô rất kính trọng và yêu thương bà.
Tử Vy xoa hai tay bà "Được ạ. Vậy chúng ta đi mua gì nấu ăn đi. " cụ Đồng nghe cô nói vậy cười rạng rỡ, hài lòng đứng dậy cùng cô đi mua thức ăn.
Họ đến một siêu thị mini gần đó mua vài món cần thiết và cô mua thêm một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho người già tặng bà.
Họ cùng nhau nấu ăn, trò chuyện đông tây các thứ sau đó thì đi dạo rồi tận tối cô mới về đến nhà.
Vừa về đến nhà thì Hàn Nhất Thiên đang đậu xe trước cửa nhà cô. Tử Vy thấy xe hắn theo bản năng tiến lại gần, gõ nhẹ vào cửa kính.
" Anh đến khi nào thế? Sao không điện thoại trước? "
Gương mặt hắn cao có khó coi, hắn vứt điếu thuốc xuống đất dùng chân dẫm lên cho tắt lửa, hai tay thì bỏ vô túi quần đi theo sau Tử Vy vào nhà cô.
Hàn Nhất Thiên đứng trước mặt cô ánh mắt sắt bén ép người, Tử Vy nhìn chầm chầm hắn bèn đóng cửa lại xem như không có chuyện gì.
Vừa vào nhà Hàn Nhất Thiên đắt ý nằm xuống sofa hai tay đan vào nhau vắt ra sau gáy hai chân gác lên nhau đặt lên chiếc bàn rất thoải mái.
" Điện thoại? " Hàn Nhất Thiên giơ tay ra, ra hiệu bảo cô đưa điện thoại.
Tử Vy mốc điện thoại trong túi ra mới hay là đã hết pin từ lúc nào không hay.
Cô gục mặt xuống đất như một đứa trẻ lên ba làm sai chuyện gì và đang cuối đầu xin lỗi.
"Điện thoại hết pin rồi "
" Đi đâu mới về? " Hàn Nhất Thiên ngồi dậy, chỉnh sửa tây trang ngay ngắn lại.
"Tôi đi về nhà mẹ, nhưng mẹ đã đi làm từ thiện nên ở lại chơi với Cụ Đồng. " Tử Vy đi vào bếp lấy cho hắn một ly nước.
" Cụ Đồng? " Hắn luôn kiệm lời như vậy, nói ngắn ngủn không chủ vị rõ ràng thế sao hắn lại có được những hợp đồng béo mỡ chả lẽ đi bàn chuyện làm ăn hắn luôn kiệm lời như thế luôn sau.
" À là bà Cụ hàng xóm lâu năm nhất của tôi. " Tử Vy giải thích, rồi ngồi xuống đối diện hắn.
" Ừm, vui lắm à? " Hàn Nhất Thiên nhìn thấy sự vui vẻ trong ánh khi Tử Vy nói thoạt đoán chắc cô rất vui khi ở cùng Cụ Đồng hôm nay.
" Ừm, lần sau anh muốn đi không? " Tử Vy uống một ngụm nước.
"ừm" Hàn Nhất Thiên lấy điện thoại trong túi ra và đi ra ngoài nghe. Nghe xong hắn đi lên xe rồi cứ thế mà đi không một lời từ biệt.
Tác giả :
Điền Chính Quốc