[Ác Ma] Hàn Thiếu Gia Tha Cho Tôi
Chương 19
Bị lời nói của Hàn Nhất Thiên làm cho bước chân Tử Vy không thể bước tiếp, chôn chân tại chỗ. Cô mơ hồ quay ra sau nghi hoặc nhìn hắn " Sao ạ? "
" Theo tôi " Hàn Nhất Thiên quăng ra hai chữ rồi ung dung bỏ tay vô túi đi lên lầu, lần này Tử Vy lẵng lặng đi theo sau hắn. Cô nhìn kĩ dáng người hắn không đi làm người mẫu thì rất uổng, bờ vai Thái Bình Dương rất tuyệt để che chở cho một cô gái, đôi chân thẳng tấp nhanh nhẹn đủ nhanh để đuổi theo người mình yêu, còn chiếc lưng có thể để cho cô ấy tựa vào. Nhưng dốc dáng ấy nhìn rất cô đơn, lạnh lẽo khiến Tử Vy bất giác rùng mình bình tĩnh lại không nghĩ lung tung nữa.
Hàn Nhất Thiên đẩy cửa vào phòng, Tử Vy đi đến trước cửa rồi dừng nhìn vào trong. Hàn Nhất Thiên lấy ngón cái trỏ cong hình mốc câu ngoắc ngoắc. " Vào đây"
Tử Vy ấp úng nữa muốn nữa không, cuối cùng đành chấp nhận. Cô đứng trước mặt Hàn Nhất Thiên.
" Không muốn giải thích hay nói gì à" Hàn Nhất Thiên kéo Tử Vy ngồi xuống giường cạnh hắn, lúc này khoảng cách hai người rất gần, khiến thân thể chạm nhau.
" À, người đó là Lộ Bình bạn tốt của tôi. " Tử Vy giải thích để tránh sự hiểu lầm không đáng có.
" Ừm. Bên cạnh bác sĩ Tống có lắm nam nhân tốt nhỉ. " Hàn Nhất Thiên bước tới tủ đầu giường lấy một gói thuốc theo thói quen. Nhưng định châm thì nhìn Tử Vy rồi quăng ra cửa...
Tử Vy thấy hành động kì lạ liền quay nhìn hắn chầm chầm không dám mở miệng. "..."
Hàn Nhất Thiên bực bội vào nhà tắm, tiếng nước chảy làm tâm tình của Tử Vy bình tĩnh lại. Cô nhìn ra cánh cửa cạnh giường, nền trời rất tối mà sao sáng làm nỗi bật hơn cô nhìn thích thú, phút chốc cô hơi nhíu mày cô nghe được mùi hoắc hương là một mùi hương thường dùng để sản xuất nước hoa nam giới nó còn khẳng định sự mạnh mẽ và quyền lực của chủ nhân.
" Cô ngủ đi " Hàn Nhất Thiên nói xong quay lưng đi xuống lầu.
" Để tôi sang phòng khách." Tử Vy chỉ tay ra cửa.
" Không cần. Cô cứ ở đây, tôi không hề miễn cưỡng hay bứt ép ai. " nói xong hắn xảy bước bỏ đi.
" Thiếu gia anh mau uống thuốc đi" Mẫn Hiên nhìn dáng vẻ khó coi của Hàn Nhất Thiên lo lắng.
Hắn đưa tay lấy uống không nói gì.
Mẫn Hiên sau khi thấy Hàn Nhất Thiên vẫn chưa lên lầu mà đang xem TV ở phòng khách, cô đem theo một ly nước ấm bước tới để trước mặt hắn
" Thiếu gia anh thế nào rồi, không sao chứ? " nhìn dáng vẻ lo lắng và ân cần của cô rất giống một người vợ.
" Không sao. " Hàn Nhất Thiên không để ý đến lời nói tiếp tục xem TV.
Tử Vy vừa bước xuống lầu định uống nước thì nghe được lời nói và dáng vẻ vừa rồi của họ, thì trong lòng có chút lo lắng không biết tại sao.
" Thiếu gia xíu ngủ ngon, tôi xin phép "
Mẫn Hiên xoay người đi thì thấy Tử Vy đứng ở sau không biết từ khi nào, cô giật mình như thể đang ngoại tình mà bị vợ lớn bắt gặp, mặt tái mét "Bác sĩ Tống " chào xong cô đi lên lầu.
Hàn Nhất Thiên nghe thấy tên kia bất giác xoay người ra sau nhìn cô. Tử Vy đi lại ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh đó " Anh lại bị đau dạ dày à? "
"ừm" Hàn Nhất Thiên chỉ ừm một tiếng.
" Anh hãy nghĩ uống rượu ăn thực phẩm lành mạnh trong thời gian này, mai tôi sẽ khám lại cho anh. " Tử Vy đề nghị.
" Không được. Mai tôi phải sang Pháp xử lý một số việc, không thể khám cũng không thể không uống rượu khi xã giao cô biết mà"
" Nhưng sức khỏe là quan trọng, không thể dời lại sau? " Từ Vy hạ giọng hỏi.
" Không, mà cô đi ngủ đi. "
Trợ lý Tôn thấy Tử Vy lo lắng hắn cười đắc ý, bước đến gần nói " Không phải không có cách e là chỉ sợ làm phiền Bác sĩ Tống đây thôi"
"Cậu xuống lúc nào sao không lên tiếng? " Hàn Nhất Thiên thấy anh ta bắt kịp vấn đề nghi ngờ hỏi.
Còn Tôn Hiểu Minh cứ luôn miệng nở nụ cười đắt ý còn giọng điệu hơi đùa cợt không giống lúc làm việc "Được một lúc rồi. Nếu lo cho tình trạng sức khỏe của thiếu gia bác sĩ Tống có thể đi theo sẽ không mất nhiều thời gian đâu cùng lắm chỉ mất ba ngày. "
" Tôi... " ba ngày cô mà nghĩ chắc trưởng khoa lột da cô làm áo khoác.
" Thôi đi, vứt ngay cái cách ngu ngốc kia vào sọt rác đi. Tôi ngủ đây " Hàn Nhất Thiên đi lên phòng ngủ.
" Anh ngủ rồi à! " Tử Vy thấy Hàn Nhất Thiên nằm ngủ trên ghế đẩy nhẹ vai hắn.
" Chưa, sao à? "
Tử Vy ấp úng một hồi không suy nghĩ kỹ mà nói. " Anh lên giường ngủ cho thoải mái, anh đang không khỏe mà."
" Theo tôi " Hàn Nhất Thiên quăng ra hai chữ rồi ung dung bỏ tay vô túi đi lên lầu, lần này Tử Vy lẵng lặng đi theo sau hắn. Cô nhìn kĩ dáng người hắn không đi làm người mẫu thì rất uổng, bờ vai Thái Bình Dương rất tuyệt để che chở cho một cô gái, đôi chân thẳng tấp nhanh nhẹn đủ nhanh để đuổi theo người mình yêu, còn chiếc lưng có thể để cho cô ấy tựa vào. Nhưng dốc dáng ấy nhìn rất cô đơn, lạnh lẽo khiến Tử Vy bất giác rùng mình bình tĩnh lại không nghĩ lung tung nữa.
Hàn Nhất Thiên đẩy cửa vào phòng, Tử Vy đi đến trước cửa rồi dừng nhìn vào trong. Hàn Nhất Thiên lấy ngón cái trỏ cong hình mốc câu ngoắc ngoắc. " Vào đây"
Tử Vy ấp úng nữa muốn nữa không, cuối cùng đành chấp nhận. Cô đứng trước mặt Hàn Nhất Thiên.
" Không muốn giải thích hay nói gì à" Hàn Nhất Thiên kéo Tử Vy ngồi xuống giường cạnh hắn, lúc này khoảng cách hai người rất gần, khiến thân thể chạm nhau.
" À, người đó là Lộ Bình bạn tốt của tôi. " Tử Vy giải thích để tránh sự hiểu lầm không đáng có.
" Ừm. Bên cạnh bác sĩ Tống có lắm nam nhân tốt nhỉ. " Hàn Nhất Thiên bước tới tủ đầu giường lấy một gói thuốc theo thói quen. Nhưng định châm thì nhìn Tử Vy rồi quăng ra cửa...
Tử Vy thấy hành động kì lạ liền quay nhìn hắn chầm chầm không dám mở miệng. "..."
Hàn Nhất Thiên bực bội vào nhà tắm, tiếng nước chảy làm tâm tình của Tử Vy bình tĩnh lại. Cô nhìn ra cánh cửa cạnh giường, nền trời rất tối mà sao sáng làm nỗi bật hơn cô nhìn thích thú, phút chốc cô hơi nhíu mày cô nghe được mùi hoắc hương là một mùi hương thường dùng để sản xuất nước hoa nam giới nó còn khẳng định sự mạnh mẽ và quyền lực của chủ nhân.
" Cô ngủ đi " Hàn Nhất Thiên nói xong quay lưng đi xuống lầu.
" Để tôi sang phòng khách." Tử Vy chỉ tay ra cửa.
" Không cần. Cô cứ ở đây, tôi không hề miễn cưỡng hay bứt ép ai. " nói xong hắn xảy bước bỏ đi.
" Thiếu gia anh mau uống thuốc đi" Mẫn Hiên nhìn dáng vẻ khó coi của Hàn Nhất Thiên lo lắng.
Hắn đưa tay lấy uống không nói gì.
Mẫn Hiên sau khi thấy Hàn Nhất Thiên vẫn chưa lên lầu mà đang xem TV ở phòng khách, cô đem theo một ly nước ấm bước tới để trước mặt hắn
" Thiếu gia anh thế nào rồi, không sao chứ? " nhìn dáng vẻ lo lắng và ân cần của cô rất giống một người vợ.
" Không sao. " Hàn Nhất Thiên không để ý đến lời nói tiếp tục xem TV.
Tử Vy vừa bước xuống lầu định uống nước thì nghe được lời nói và dáng vẻ vừa rồi của họ, thì trong lòng có chút lo lắng không biết tại sao.
" Thiếu gia xíu ngủ ngon, tôi xin phép "
Mẫn Hiên xoay người đi thì thấy Tử Vy đứng ở sau không biết từ khi nào, cô giật mình như thể đang ngoại tình mà bị vợ lớn bắt gặp, mặt tái mét "Bác sĩ Tống " chào xong cô đi lên lầu.
Hàn Nhất Thiên nghe thấy tên kia bất giác xoay người ra sau nhìn cô. Tử Vy đi lại ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh đó " Anh lại bị đau dạ dày à? "
"ừm" Hàn Nhất Thiên chỉ ừm một tiếng.
" Anh hãy nghĩ uống rượu ăn thực phẩm lành mạnh trong thời gian này, mai tôi sẽ khám lại cho anh. " Tử Vy đề nghị.
" Không được. Mai tôi phải sang Pháp xử lý một số việc, không thể khám cũng không thể không uống rượu khi xã giao cô biết mà"
" Nhưng sức khỏe là quan trọng, không thể dời lại sau? " Từ Vy hạ giọng hỏi.
" Không, mà cô đi ngủ đi. "
Trợ lý Tôn thấy Tử Vy lo lắng hắn cười đắc ý, bước đến gần nói " Không phải không có cách e là chỉ sợ làm phiền Bác sĩ Tống đây thôi"
"Cậu xuống lúc nào sao không lên tiếng? " Hàn Nhất Thiên thấy anh ta bắt kịp vấn đề nghi ngờ hỏi.
Còn Tôn Hiểu Minh cứ luôn miệng nở nụ cười đắt ý còn giọng điệu hơi đùa cợt không giống lúc làm việc "Được một lúc rồi. Nếu lo cho tình trạng sức khỏe của thiếu gia bác sĩ Tống có thể đi theo sẽ không mất nhiều thời gian đâu cùng lắm chỉ mất ba ngày. "
" Tôi... " ba ngày cô mà nghĩ chắc trưởng khoa lột da cô làm áo khoác.
" Thôi đi, vứt ngay cái cách ngu ngốc kia vào sọt rác đi. Tôi ngủ đây " Hàn Nhất Thiên đi lên phòng ngủ.
" Anh ngủ rồi à! " Tử Vy thấy Hàn Nhất Thiên nằm ngủ trên ghế đẩy nhẹ vai hắn.
" Chưa, sao à? "
Tử Vy ấp úng một hồi không suy nghĩ kỹ mà nói. " Anh lên giường ngủ cho thoải mái, anh đang không khỏe mà."
Tác giả :
Điền Chính Quốc