Ác Ma Chiếm Hữu
Chương 7: Thân thể của em thèm khát tôi
Cơn gió nhè nhẹ luồn qua khe cửa sổ, một vài tia nắng ban mai tinh nghịch cố ý chen lên trước gió, chúng len lỏi nơi khe cửa rồi xuyên thấu tấm màn lụa mềm mại. Góc cánh màn khẽ tung nhẹ cánh bay, nó uyển chuyển cùng gió và nắng hát bài ca giao hợp.
Bên ngoài khung cửa sổ, từng tán lá xanh um đung đưa trong gió, chúng tạo ra những âm thanh xào xạc êm tai. Nếu đứng dưới gốc cây, ta thả lỏng cơ thể và nhắm mắt lắng nghe, có khi ta còn vui vẻ ngân nga theo nhịp điệu vui nhộn của bài ca dao nào đó.
Âu Tuệ Nhi thoải mái vươn người, cô đánh ngáp một hơi thật dài, lăn qua bên này rồi trườn đến bên kia, trên chiếc giường đôi rộng lớn quá đỗi quen thuộc. Chỉ cần nhắm mắt thôi, Tuệ Nhi cũng biết bản thân đã lạc đến chốn nào.
Cô buồn bã mở mắt chào nắng sớm, tia sáng ấm áp chiếu rọi thẳng vào tầm mắt cô, Tuệ Nhi đưa tay che mắt lại, vừa hay mới ngủ dậy nên cô chưa kịp thích nghi với ánh sáng được. Sau một lúc, cô bỏ tay ra, thâu tóm tất cả màu sắc xinh đẹp bình yên đó vào đáy mắt. Âu Tuệ Nhi nhoẻn miệng cười tươi, cô trông như một bông hoa dại bên đường, vẻ đẹp thuần khiết ngây ngô không cần thiết phải trở nên quá sặc sỡ, vẻ bề ngoài của bông hoa dại ấy cứ ngỡ rất yếu mềm và tầm thường. Nhưng nó lại mang theo khí chất mạnh mẽ và cao quý vô cùng, chỉ tiếc là... Hiếm có ai có thể nhìn thấy được vẻ đẹp tâm hồn đó.
Bây giờ Tuệ Nhi mới nhìn sang bên giường, cô đặt tay vào sờ thử. Hơi ấm vẫn còn nhàn nhạt, có lẽ Hứa Nhất Chính chỉ mới vừa rời đi thôi, cô mệt mỏi lại dúi đầu vào chăn tính ngủ tiếp thì...
"Dậy đi nào người đẹp!" - Hứa Nhất Chính bước vào, hắn cầm trên tay mâm thức ăn thơm phức, hai cái trứng ốp - la và thịt bò hun khói ngào ngạt hương vị. Bụng của Âu Tuệ Nhi vang lên từng tiếp ùng ục, cô chép miệng, mắt sáng rỡ nhưng vẫn còn dè chừng chăm chăm nhìn hắn.
Hứa Nhất Chính tiến đến gần, xốc chăn lên, túm lấy tay cô kéo thẳng vào lòng. Âu Tuệ Nhi khẽ cau mày, vết thương ở bụng hôm qua được hắn băng bằng gạc trắng rồi, nhưng do động mạnh, Tuệ Nhi có chút hơi nhói:"Tôi muốn về nhà"
"Em vẫn đang ở nhà đó thôi". Hắn trả lời một cách ngon ơ, mâu quang thản nhiên không thèm hiểu lời nói của cô:
Hàm ý đó cô hiểu chứ, Âu Tuệ Nhi ít ra cũng học xong cấp ba và thi đậu cả ngành quản trị kinh doanh cơ mà, dù rằng cái bằng nó không có giá trị mấy, nhưng cũng đủ chứng minh được. Cô có não chứ không phải loài động vật vô tri.
"Tôi muốn nói đến nhà của tôi, không phải của anh"
"Nào! A..." - Hứa Nhất Chính dường như phớt lờ câu nói vô nghĩa của cô, hắn cắt trứng cho cô, còn dâng tận miệng, ngọt ngào đút cho ăn giống như dỗ dành một đứa trẻ. Âu Tuệ Nhi lắc đầu, cô quá hiểu Nhất Chính ngang bướng, cứng đầu cứng cổ cỡ nào, cô đành thuận theo lời hắn mà há miệng ra nhận lấy miếng trứng. Nghịch ý hắn chẳng khác nào nói:"Anh giết tôi đi". Và chắc chắn hắn sẽ cầm cây tiểu liên cho cô một viên banh xác.
"Ngoan lắm!" - Hắn cười híp mắt, giọng nam trầm thấp khen ngợi:
Âu Tuệ Nhi ôm gối đợi hắn đút xong bữa ăn sáng ngon nhưng đầy mùi sát khí, cô sợ sệt đến vô giác những ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay đau điếng:"Tôi còn phải đi làm"
Hứa Nhất Chính từ tốn đặt chiếc mâm qua một bên, dáng vẻ của hắn vẫn cứ điềm đạm, âm trầm chẳng đoán ra được. Đưa tay lên cao, hắn nhẹ nhàng chơi đùa mái tóc mềm mượt đen bóng của cô, vuốt ve khuôn mặt bình sinh đã rất xinh đẹp của Tuệ Nhi, hắn bá đạo lướt dần xuống chiếc cổ rồi đến bả vai gầy guộc ốm sọm.
"Á..." - Âu Tuệ Nhi đau đớn thét lên, khuôn mặt cô cau có, đôi mày lá liễu cũng vì thế mà cau chặt vào nhau, theo phản xạ cô liền cấu vào tay hắn, sau đó mới cắn răng chịu đựng.
Hứa Nhất Chính đương bóp mạnh lấy bả vai cô, những đầu ngón tay dồn hết sức lực để bấm sâu vào hơn nữa, hắn tặc lưỡi:"Mèo nhà từ khi nào trở thành mèo hoang rồi, có phải được tự do lâu quá rồi khiến em quên hết tất cả phép tắc? Hử?"
Đôi mắt của hắn chợt đanh lại, nụ cười ẩn hiện rét lạnh trên môi hắn, Nhất Chính khom người, cúi đầu sát vào mặt cô, giờ đây hắn còn đang định bá chiếm luôn cả hơi thở, sự tự do ngắn ngủi của Tuệ Nhi:"Em sẽ chẳng phải đi làm gì cả. Tôi đủ sức để nuôi em"
"Tôi không phải con chó, con mèo, anh nói nuôi là nuôi. Tôi... tôi... là con người" - Khuôn mặt quật cường, thống khổ chịu đựng cơn đau tê dại trên vai, cô vẫn cố cãi bướng. Mâu quang cô chao đảo nhìn theo đôi ngươi đen bóng của hắn, hắn ngây người quan sát vẻ kiên định trên khuôn mặt cô. Thoáng chốc tất cả sự mạnh mẽ đó như bị sụp đổ. Hứa Nhất Chính tuột nhanh chiếc quần của cô, do không có nội y bên trong, liền ngay lập tức cô đã lõa lồ trước mặt hắn, Tuệ Nhi phẫn, cô uất ức nói không nên lời. Hắn banh hai chân cô quắp ngang qua hông, không thèm cho cô sẵn sàng đã nhanh chóng động thân tiến vào.
Nơi đó của Âu Tuệ Nhi khô khốc, co chặt chưa giãn nở kịp, sự xâm chiếm quá bất ngờ của Nhất Chính đã khiến Tuệ Nhi đau, chưa có thể chấp nhận. Nhưng vài cái nhấp, cơ thể của Tuệ Nhi đã bắt đầu phản ứng, cô bé ngoan ngoãn chiều chuộng hắn. Hứa Nhất Chính ác bá mỉm cười, lực hông gia tăng, và hắn nâng cằm cô lên khiến cô phải trực diện lắng nghe lời thô tục của hắn:" Âu Tuệ Nhi, em có cảm nhận được không, thân thể của em thèm khát tôi. Cho nên, em là của tôi, chẳng có cái đếch quyền lợi nào cho em được thoát khỏi tôi cả. Giờ thì tận hưởng sự dâm đãng và rên rỉ dưới thân tôi đi"
Âu Tuệ Nhi bị hắn phỉ báng chẳng khác nào đứa gái gọi rẻ tiền luôn khao khát thân thể đàn ông, cười nhạt số phận trớ trêu đầy xui xẻo. Nước mắt long lanh trong suốt của cô lặng lẽ tuôn như cơn mưa mùa xuân, cô lau má, choàng tay quanh cổ hắn, chôn vùi khuôn thật sâu vào hõm vai hắn, cô cắn môi, che giấu những tiếng rên rỉ thô bỉ trực chờ trào ra. Tuệ Nhi biết được sức chịu đựng của bản thân cao siêu cỡ nào mà, như thế này đã hề hà gì.
Thế nhưng hoàn toàn ngược lại, trong lời nói của hắn chỉ đang ám chỉ rằng. Âu Tuệ Nhi là của hắn, chỉ có thể được một người đàn ông duy nhất là hắn thôi. Đã bảo Hứa Nhất Chính tài giỏi, mưu lược trong kinh doanh, nhưng lại ngu si đần độn trong việc thể hiện tình cảm với Tuệ Nhi rồi mà.
Hứa Nhất Chính bóp mạnh vào đôi mông trắng ngần như tuyết sữa của Tuệ Nhi, hắn nhắm mắt giải phóng con thú đói năm năm qua bị kiềm hãi, tù tội bên trong. Đôi môi hắn lướt trên viền tai cô, mút nhẹ rồi mạnh, chiếc lưỡi ma quái quyến rũ thọc sâu vào lỗ tai cô, Tuệ Nhi dâng lên một nỗi khoái cảm, nó nhồn nhột nhưng thích thú vô cùng. Cô chưa kịp tận hưởng xúc cảm lạ lẫm dịu dàng đó lâu thì... Hứa Nhất Chính nở nụ cười bán nguyệt, hai hàm răng hắn nghiến chặt, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi hắn, rồi dần lan ra trong miệng hắn, trôi dạt xuống yết hầu hắn, trên đầu lưỡi vẫn còn dư vị ngọt tanh thơm ngon của Tuệ Nhi.
Cảm thấy bả vai lành lạnh, dòng nước mặn đắng ướt đẫm vai áo hắn, nhưng chẳng có tiếng thét nào phát ra ngoài sự run rẩy nơi Tuệ Nhi, hai tay cô cấu chặt vào nhau, siết tóc hắn tựa như muốn bứt ra luôn. Hắn cảm thấy đau nhưng hắn thích điều đó.
Hoan ái đi qua, cảnh xuân phơi phới phảng phất dưới nắng sớm ban mai và cơn gió thanh bình trong sạch ấy khiến cho Tuệ Nhi vừa uất hận, vừa tủi hổ ôm chặt lấy chiếc chăn, nhắm mắt vùi đầu vào gối. Vì chiếc chăn che mất khuôn mặt đỏ lựng đau đớn của cô nên hắn không thể nhìn thấy được, trái tim cô đã tan nát, chết dần chết mòn như thế nào. Hứa Nhất Chính ngồi xếp bằng bên cạnh Tuệ Nhi, hắn vuốt lưng cho cô:"Tuệ Nhi, em là người đàn bà của tôi, cho nên tôi không muốn nhìn thấy em tiếp xúc với bất kỳ người nào khác mà không qua sự cho phép của tôi"
Giọng Tuệ Nhi nghèn nghẹn, như giận hờn, như trách cứ:"Ừ, tôi là của anh"
Hứa Nhất Chính ngỡ cô đang nũng nịu vì bị hắn tước đoạt tự do không báo trước nên sinh ra hờn dỗi, hắn vui vẻ lạ thường, nằm xuống cạnh Tuệ Nhi, hắn thủ thỉ:"Tối nay có một bữa tiệc, tôi muốn cùng em đến đó"
Bên ngoài khung cửa sổ, từng tán lá xanh um đung đưa trong gió, chúng tạo ra những âm thanh xào xạc êm tai. Nếu đứng dưới gốc cây, ta thả lỏng cơ thể và nhắm mắt lắng nghe, có khi ta còn vui vẻ ngân nga theo nhịp điệu vui nhộn của bài ca dao nào đó.
Âu Tuệ Nhi thoải mái vươn người, cô đánh ngáp một hơi thật dài, lăn qua bên này rồi trườn đến bên kia, trên chiếc giường đôi rộng lớn quá đỗi quen thuộc. Chỉ cần nhắm mắt thôi, Tuệ Nhi cũng biết bản thân đã lạc đến chốn nào.
Cô buồn bã mở mắt chào nắng sớm, tia sáng ấm áp chiếu rọi thẳng vào tầm mắt cô, Tuệ Nhi đưa tay che mắt lại, vừa hay mới ngủ dậy nên cô chưa kịp thích nghi với ánh sáng được. Sau một lúc, cô bỏ tay ra, thâu tóm tất cả màu sắc xinh đẹp bình yên đó vào đáy mắt. Âu Tuệ Nhi nhoẻn miệng cười tươi, cô trông như một bông hoa dại bên đường, vẻ đẹp thuần khiết ngây ngô không cần thiết phải trở nên quá sặc sỡ, vẻ bề ngoài của bông hoa dại ấy cứ ngỡ rất yếu mềm và tầm thường. Nhưng nó lại mang theo khí chất mạnh mẽ và cao quý vô cùng, chỉ tiếc là... Hiếm có ai có thể nhìn thấy được vẻ đẹp tâm hồn đó.
Bây giờ Tuệ Nhi mới nhìn sang bên giường, cô đặt tay vào sờ thử. Hơi ấm vẫn còn nhàn nhạt, có lẽ Hứa Nhất Chính chỉ mới vừa rời đi thôi, cô mệt mỏi lại dúi đầu vào chăn tính ngủ tiếp thì...
"Dậy đi nào người đẹp!" - Hứa Nhất Chính bước vào, hắn cầm trên tay mâm thức ăn thơm phức, hai cái trứng ốp - la và thịt bò hun khói ngào ngạt hương vị. Bụng của Âu Tuệ Nhi vang lên từng tiếp ùng ục, cô chép miệng, mắt sáng rỡ nhưng vẫn còn dè chừng chăm chăm nhìn hắn.
Hứa Nhất Chính tiến đến gần, xốc chăn lên, túm lấy tay cô kéo thẳng vào lòng. Âu Tuệ Nhi khẽ cau mày, vết thương ở bụng hôm qua được hắn băng bằng gạc trắng rồi, nhưng do động mạnh, Tuệ Nhi có chút hơi nhói:"Tôi muốn về nhà"
"Em vẫn đang ở nhà đó thôi". Hắn trả lời một cách ngon ơ, mâu quang thản nhiên không thèm hiểu lời nói của cô:
Hàm ý đó cô hiểu chứ, Âu Tuệ Nhi ít ra cũng học xong cấp ba và thi đậu cả ngành quản trị kinh doanh cơ mà, dù rằng cái bằng nó không có giá trị mấy, nhưng cũng đủ chứng minh được. Cô có não chứ không phải loài động vật vô tri.
"Tôi muốn nói đến nhà của tôi, không phải của anh"
"Nào! A..." - Hứa Nhất Chính dường như phớt lờ câu nói vô nghĩa của cô, hắn cắt trứng cho cô, còn dâng tận miệng, ngọt ngào đút cho ăn giống như dỗ dành một đứa trẻ. Âu Tuệ Nhi lắc đầu, cô quá hiểu Nhất Chính ngang bướng, cứng đầu cứng cổ cỡ nào, cô đành thuận theo lời hắn mà há miệng ra nhận lấy miếng trứng. Nghịch ý hắn chẳng khác nào nói:"Anh giết tôi đi". Và chắc chắn hắn sẽ cầm cây tiểu liên cho cô một viên banh xác.
"Ngoan lắm!" - Hắn cười híp mắt, giọng nam trầm thấp khen ngợi:
Âu Tuệ Nhi ôm gối đợi hắn đút xong bữa ăn sáng ngon nhưng đầy mùi sát khí, cô sợ sệt đến vô giác những ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay đau điếng:"Tôi còn phải đi làm"
Hứa Nhất Chính từ tốn đặt chiếc mâm qua một bên, dáng vẻ của hắn vẫn cứ điềm đạm, âm trầm chẳng đoán ra được. Đưa tay lên cao, hắn nhẹ nhàng chơi đùa mái tóc mềm mượt đen bóng của cô, vuốt ve khuôn mặt bình sinh đã rất xinh đẹp của Tuệ Nhi, hắn bá đạo lướt dần xuống chiếc cổ rồi đến bả vai gầy guộc ốm sọm.
"Á..." - Âu Tuệ Nhi đau đớn thét lên, khuôn mặt cô cau có, đôi mày lá liễu cũng vì thế mà cau chặt vào nhau, theo phản xạ cô liền cấu vào tay hắn, sau đó mới cắn răng chịu đựng.
Hứa Nhất Chính đương bóp mạnh lấy bả vai cô, những đầu ngón tay dồn hết sức lực để bấm sâu vào hơn nữa, hắn tặc lưỡi:"Mèo nhà từ khi nào trở thành mèo hoang rồi, có phải được tự do lâu quá rồi khiến em quên hết tất cả phép tắc? Hử?"
Đôi mắt của hắn chợt đanh lại, nụ cười ẩn hiện rét lạnh trên môi hắn, Nhất Chính khom người, cúi đầu sát vào mặt cô, giờ đây hắn còn đang định bá chiếm luôn cả hơi thở, sự tự do ngắn ngủi của Tuệ Nhi:"Em sẽ chẳng phải đi làm gì cả. Tôi đủ sức để nuôi em"
"Tôi không phải con chó, con mèo, anh nói nuôi là nuôi. Tôi... tôi... là con người" - Khuôn mặt quật cường, thống khổ chịu đựng cơn đau tê dại trên vai, cô vẫn cố cãi bướng. Mâu quang cô chao đảo nhìn theo đôi ngươi đen bóng của hắn, hắn ngây người quan sát vẻ kiên định trên khuôn mặt cô. Thoáng chốc tất cả sự mạnh mẽ đó như bị sụp đổ. Hứa Nhất Chính tuột nhanh chiếc quần của cô, do không có nội y bên trong, liền ngay lập tức cô đã lõa lồ trước mặt hắn, Tuệ Nhi phẫn, cô uất ức nói không nên lời. Hắn banh hai chân cô quắp ngang qua hông, không thèm cho cô sẵn sàng đã nhanh chóng động thân tiến vào.
Nơi đó của Âu Tuệ Nhi khô khốc, co chặt chưa giãn nở kịp, sự xâm chiếm quá bất ngờ của Nhất Chính đã khiến Tuệ Nhi đau, chưa có thể chấp nhận. Nhưng vài cái nhấp, cơ thể của Tuệ Nhi đã bắt đầu phản ứng, cô bé ngoan ngoãn chiều chuộng hắn. Hứa Nhất Chính ác bá mỉm cười, lực hông gia tăng, và hắn nâng cằm cô lên khiến cô phải trực diện lắng nghe lời thô tục của hắn:" Âu Tuệ Nhi, em có cảm nhận được không, thân thể của em thèm khát tôi. Cho nên, em là của tôi, chẳng có cái đếch quyền lợi nào cho em được thoát khỏi tôi cả. Giờ thì tận hưởng sự dâm đãng và rên rỉ dưới thân tôi đi"
Âu Tuệ Nhi bị hắn phỉ báng chẳng khác nào đứa gái gọi rẻ tiền luôn khao khát thân thể đàn ông, cười nhạt số phận trớ trêu đầy xui xẻo. Nước mắt long lanh trong suốt của cô lặng lẽ tuôn như cơn mưa mùa xuân, cô lau má, choàng tay quanh cổ hắn, chôn vùi khuôn thật sâu vào hõm vai hắn, cô cắn môi, che giấu những tiếng rên rỉ thô bỉ trực chờ trào ra. Tuệ Nhi biết được sức chịu đựng của bản thân cao siêu cỡ nào mà, như thế này đã hề hà gì.
Thế nhưng hoàn toàn ngược lại, trong lời nói của hắn chỉ đang ám chỉ rằng. Âu Tuệ Nhi là của hắn, chỉ có thể được một người đàn ông duy nhất là hắn thôi. Đã bảo Hứa Nhất Chính tài giỏi, mưu lược trong kinh doanh, nhưng lại ngu si đần độn trong việc thể hiện tình cảm với Tuệ Nhi rồi mà.
Hứa Nhất Chính bóp mạnh vào đôi mông trắng ngần như tuyết sữa của Tuệ Nhi, hắn nhắm mắt giải phóng con thú đói năm năm qua bị kiềm hãi, tù tội bên trong. Đôi môi hắn lướt trên viền tai cô, mút nhẹ rồi mạnh, chiếc lưỡi ma quái quyến rũ thọc sâu vào lỗ tai cô, Tuệ Nhi dâng lên một nỗi khoái cảm, nó nhồn nhột nhưng thích thú vô cùng. Cô chưa kịp tận hưởng xúc cảm lạ lẫm dịu dàng đó lâu thì... Hứa Nhất Chính nở nụ cười bán nguyệt, hai hàm răng hắn nghiến chặt, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi hắn, rồi dần lan ra trong miệng hắn, trôi dạt xuống yết hầu hắn, trên đầu lưỡi vẫn còn dư vị ngọt tanh thơm ngon của Tuệ Nhi.
Cảm thấy bả vai lành lạnh, dòng nước mặn đắng ướt đẫm vai áo hắn, nhưng chẳng có tiếng thét nào phát ra ngoài sự run rẩy nơi Tuệ Nhi, hai tay cô cấu chặt vào nhau, siết tóc hắn tựa như muốn bứt ra luôn. Hắn cảm thấy đau nhưng hắn thích điều đó.
Hoan ái đi qua, cảnh xuân phơi phới phảng phất dưới nắng sớm ban mai và cơn gió thanh bình trong sạch ấy khiến cho Tuệ Nhi vừa uất hận, vừa tủi hổ ôm chặt lấy chiếc chăn, nhắm mắt vùi đầu vào gối. Vì chiếc chăn che mất khuôn mặt đỏ lựng đau đớn của cô nên hắn không thể nhìn thấy được, trái tim cô đã tan nát, chết dần chết mòn như thế nào. Hứa Nhất Chính ngồi xếp bằng bên cạnh Tuệ Nhi, hắn vuốt lưng cho cô:"Tuệ Nhi, em là người đàn bà của tôi, cho nên tôi không muốn nhìn thấy em tiếp xúc với bất kỳ người nào khác mà không qua sự cho phép của tôi"
Giọng Tuệ Nhi nghèn nghẹn, như giận hờn, như trách cứ:"Ừ, tôi là của anh"
Hứa Nhất Chính ngỡ cô đang nũng nịu vì bị hắn tước đoạt tự do không báo trước nên sinh ra hờn dỗi, hắn vui vẻ lạ thường, nằm xuống cạnh Tuệ Nhi, hắn thủ thỉ:"Tối nay có một bữa tiệc, tôi muốn cùng em đến đó"
Tác giả :
Kim Tuyến