Ác Ma Chiếm Hữu
Chương 1: Hứa nhất chính
" Không... Đừng... Đừng..."
Trong màn đêm tĩnh mịch, một giọng thét chói tai vang lên, rồi cả cái không gian im ắng đó như bị xé toạt ra. Âm thanh chó sủa vang vọng cả con hẻm nhỏ, có vài giọng la mắng lầu bầu từ hàng xóm. Nhất là bà Tư phía dưới lầu, hình như bà ta không bao giờ mỏi miệng, đôi lúc Âu Tuệ Nhi thầm nghĩ. Có phải bà Tư là robot cải tiến không?
Âu Tuệ Nhi bừng tỉnh trong đêm, mồ hôi rịn đầy trên vầng trán nhô cao của cô, Tuệ Nhi khó khăn hô hấp, ngực phập phồng sau lớp áo ngủ mỏng tanh, vai cô run lên đầy hoảng sợ. Đôi ngươi đen láy không ngừng quan sát xung quanh căn phòng, cứ như thể có ai đó đang đứng trong góc tối ngắm nhìn lúc cô ngủ. Đưa tay bật lấy công tắc, Âu Tuệ Nhi lại một lượt nữa chăm chăm tìm kiếm bóng ma đã đeo bám cô dai dẳng suốt năm năm qua.
Sau khi xác định chẳng có ai hết, ác mộng cũng chỉ là ác mộng thôi. Âu Tuệ Nhi năm năm trước đã trốn thoát khỏi bàn tay của ác ma rồi mà.
Ngã phịch xuống giường, cô kéo tấm chăn qua ngực, đôi mắt dán chặt trần nhà, cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Năm năm qua, cô chưa từng được lấy một đêm ngon giấc, lúc nào cũng giật mình tỉnh giấc trong nỗi sợ hãi tột cùng, người ướt sũng đầy mồ hôi, tay chân vẫn còn run rẩy khi những ký ức đau đớn đó lùa về. Âu Tuệ Nhi đã từng thống khổ chịu đựng cỡ nào, cô nhớ rất rõ, co người, cô ôm lấy chiếc mềm ấm áp mà nức nở.
Giọng nói của ai đó như vọng từ địa ngục sâu thẳm, âm vang bên tai Âu Tuệ Nhi:" Em nghĩ em có thể trốn khỏi tôi? Em là của tôi... Sống hay chết đều do tôi quyết định..."
Âu Tuệ Nhi lắc đầu, nước mắt ròng rã thấm đẫm khuôn mặt xanh xao, đôi môi cô tái nhợt, có lẽ là quá hoảng sợ. Ký ức ngày ấy lại hiện về, nó hối hả lùa vào tâm thức cô, từng dòng chảy siết dữ dội đau thương. Cứ ngỡ như đang đứng trên một con thác mãnh liệt, chỉ cần cô không giữ vững mà sảy chân. Con thác đó sẽ nuốt chửng lấy cô.
Lúc Âu Tuệ Nhi sinh ra, cha mẹ cô không may mắn làm ăn thua lỗ, đi đến đường cùng của bờ vực cái chết. Họ tự tử để trốn tránh con số nợ khủng khiếp đó. Cha mẹ Tuệ Nhi ôm cô nhảy xuống lầu tự tử, nhưng vì một điều kỳ diệu nào đó. Âu Tuệ Nhi rất may mắn được cứu sống, tuy nhiên vẫn không thể thoát khỏi cơn va chạm mạnh khiến chân phải bị gãy.
Gia đình họ Hứa ấy, lấy danh nghĩa là bạn thân cũng như người thân duy nhất của cô, họ mang cô về nuôi dưỡng và chăm sóc. Đến năm Âu Tuệ Nhi tròn mười tuổi, cô được gặp hắn - Hứa Nhất Chính. Khi đó hắn đã là mười sáu tuổi, cha của Nhất Chính bệnh nặng qua đời, mẹ của hắn do buồn bã mà sinh bệnh trầm cảm. Sau một thời gian điều trị không có kết quả, mẹ Nhất Chính càng lúc càng trầm lặng, bà mua một căn nhà nơi ngoại ô thanh bình. Đôi lúc có vào thăm hắn, nhưng rất nhanh đã rời đi. Từ đó Âu Tuệ Nhi về sống cùng Hứa Nhất Chính.
Âu Tuệ Nhi chần chừ, thân thể này từ nhỏ đến lớn đều một tay hắn tàn phá rồi lại chăm sóc, có thứ gì mà hắn chưa nhìn thấy chứ? Cho nên đối với việc cởi sạch đồ, Tuệ Nhi không cho là lớn lao lắm, cô chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều, cứ làm giao dịch gì đó, rồi biến ra khỏi chỗ này. Đi đến nơi nào đó thật xa, càng cách xa hắn càng tốt.
Trong màn đêm tĩnh mịch, một giọng thét chói tai vang lên, rồi cả cái không gian im ắng đó như bị xé toạt ra. Âm thanh chó sủa vang vọng cả con hẻm nhỏ, có vài giọng la mắng lầu bầu từ hàng xóm. Nhất là bà Tư phía dưới lầu, hình như bà ta không bao giờ mỏi miệng, đôi lúc Âu Tuệ Nhi thầm nghĩ. Có phải bà Tư là robot cải tiến không?
Âu Tuệ Nhi bừng tỉnh trong đêm, mồ hôi rịn đầy trên vầng trán nhô cao của cô, Tuệ Nhi khó khăn hô hấp, ngực phập phồng sau lớp áo ngủ mỏng tanh, vai cô run lên đầy hoảng sợ. Đôi ngươi đen láy không ngừng quan sát xung quanh căn phòng, cứ như thể có ai đó đang đứng trong góc tối ngắm nhìn lúc cô ngủ. Đưa tay bật lấy công tắc, Âu Tuệ Nhi lại một lượt nữa chăm chăm tìm kiếm bóng ma đã đeo bám cô dai dẳng suốt năm năm qua.
Sau khi xác định chẳng có ai hết, ác mộng cũng chỉ là ác mộng thôi. Âu Tuệ Nhi năm năm trước đã trốn thoát khỏi bàn tay của ác ma rồi mà.
Ngã phịch xuống giường, cô kéo tấm chăn qua ngực, đôi mắt dán chặt trần nhà, cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Năm năm qua, cô chưa từng được lấy một đêm ngon giấc, lúc nào cũng giật mình tỉnh giấc trong nỗi sợ hãi tột cùng, người ướt sũng đầy mồ hôi, tay chân vẫn còn run rẩy khi những ký ức đau đớn đó lùa về. Âu Tuệ Nhi đã từng thống khổ chịu đựng cỡ nào, cô nhớ rất rõ, co người, cô ôm lấy chiếc mềm ấm áp mà nức nở.
Giọng nói của ai đó như vọng từ địa ngục sâu thẳm, âm vang bên tai Âu Tuệ Nhi:" Em nghĩ em có thể trốn khỏi tôi? Em là của tôi... Sống hay chết đều do tôi quyết định..."
Âu Tuệ Nhi lắc đầu, nước mắt ròng rã thấm đẫm khuôn mặt xanh xao, đôi môi cô tái nhợt, có lẽ là quá hoảng sợ. Ký ức ngày ấy lại hiện về, nó hối hả lùa vào tâm thức cô, từng dòng chảy siết dữ dội đau thương. Cứ ngỡ như đang đứng trên một con thác mãnh liệt, chỉ cần cô không giữ vững mà sảy chân. Con thác đó sẽ nuốt chửng lấy cô.
Lúc Âu Tuệ Nhi sinh ra, cha mẹ cô không may mắn làm ăn thua lỗ, đi đến đường cùng của bờ vực cái chết. Họ tự tử để trốn tránh con số nợ khủng khiếp đó. Cha mẹ Tuệ Nhi ôm cô nhảy xuống lầu tự tử, nhưng vì một điều kỳ diệu nào đó. Âu Tuệ Nhi rất may mắn được cứu sống, tuy nhiên vẫn không thể thoát khỏi cơn va chạm mạnh khiến chân phải bị gãy.
Gia đình họ Hứa ấy, lấy danh nghĩa là bạn thân cũng như người thân duy nhất của cô, họ mang cô về nuôi dưỡng và chăm sóc. Đến năm Âu Tuệ Nhi tròn mười tuổi, cô được gặp hắn - Hứa Nhất Chính. Khi đó hắn đã là mười sáu tuổi, cha của Nhất Chính bệnh nặng qua đời, mẹ của hắn do buồn bã mà sinh bệnh trầm cảm. Sau một thời gian điều trị không có kết quả, mẹ Nhất Chính càng lúc càng trầm lặng, bà mua một căn nhà nơi ngoại ô thanh bình. Đôi lúc có vào thăm hắn, nhưng rất nhanh đã rời đi. Từ đó Âu Tuệ Nhi về sống cùng Hứa Nhất Chính.
Âu Tuệ Nhi chần chừ, thân thể này từ nhỏ đến lớn đều một tay hắn tàn phá rồi lại chăm sóc, có thứ gì mà hắn chưa nhìn thấy chứ? Cho nên đối với việc cởi sạch đồ, Tuệ Nhi không cho là lớn lao lắm, cô chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều, cứ làm giao dịch gì đó, rồi biến ra khỏi chỗ này. Đi đến nơi nào đó thật xa, càng cách xa hắn càng tốt.
Tác giả :
Kim Tuyến