Ác Ma Ca Ca
Chương 133: Chúng ta chia tay đi
“Em biết rõEm biết! Thầy Thích xin thầy hãy giúp em đi, giúp em…” Hải Nhạc kiên định trả lời. “ Được rồi, tôi giúp em.” Thích Hán Lương gật đầu một cái.
Từ khi gọi cho Hải Nhạc mà không nghe máy, không biết vì sao trong lòng Tạ Thư Dật nổi lên một cỗ lo lắng, một điềm xấu.
Hắn rất sợ, nghe đến Hải Nhạc ở cùng Hải Hoan, hắn đã trong lòng bất ổn, mặc dù Hải Nhạc nói là không có chuyện gì, nhưng trong lòng hắn thật sự sợ hãi, sợ hãi cái gì hắn cũng không rõ. Tóm lại, Trì Hải Hoan rất lợi hại, hắn không biết cô ta rốt cuộc lại muốn làm cái gì?
Trằn trọc trở mình, hắn lại gọi một cú điện thoại cho Hải Nhạc? Nhạc Nhạc sẽ lại không nghe máy? Hắn không từ bỏ tiếp tục gọi, nhưng điện thoại đã tắt máy. Làm sao có thể? Chẳng lẽ Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì?
Hắn rất muốn gọi điện thoại cho Trì Hải Hoan hỏi xem Hải Nhạc bây giờ thế nào, nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt cô ta thì ngay lập tức hủy đi cuộc gọi.
Như vậy làm sao hắn có thể yên tâm? Tạ Thư Dật bật dậy, không được! Hắn nhất định phải về nhà! Hắn muốn thấy cô vô sự, như vậy hắn mới yên tâm được!
Chiếc Pagani màu trắng chạy như bay trên đường cao, Tạ Thư Dật lòng nóng như lửa đốt, càng chạy nhanh hơn. Hắn đi xe suốt đêm, về đến Tạ gia cũng vừa rạng ban giờ sáng. Hắn không có kinh động bất kì ai, yên tĩnh đi vào, ngẩng đầu thấy phòng Hải Nhạc mơ hồ có ánh đèn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại có chút nghi ngờ, hắn vội vã lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng, thấy Hải Nhạc đang ngủ, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông xuống.
Lúc này, trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước chảy, nha đầu này, thế nhưng lại quên tắt nước sao? Hắn đi tới phòng tắm, nhưng cũng nhẹ nhàng quay người đi đến bên Hải Nhạc sợ làm cô thức giấc, hắn ngồi bên mép giường, cúi xuống khẽ hôn lên mặt cô. Hôn nhẹ không đủ cho nỗi nhớ của hắn dành cho cô, hắn chuyển sang hôn đôi môi tái nhợt, cạy hàm răng trao cho cô một nụ hôn sâu, nồng nhiệt.
Hải Nhạc đang ngủ kinh tỉnh lại, cô đẩy hắn ra: " Thầy Thích, đừng làm vậy. Hải Nhạc rất mệt! Thầy đã đáp ứng em mà.” Tạ Thư Dật không khỏi giật mình, trong lòng hết sức tức giận, hắn nghiến răng nghiến lợi chặn lời cô: “Thầy Thích? Em cho rằng tôi là Thầy Thích của em sao? Đáng chết? Nằm mơ cũng là mơ thấy hắn sao? Tạ Hải Nhạc! Nhìn cho rõ, tôi không phải là tên thầy giáo thân yêu của em! Tôi là tạ Thư Dật! Tôi lo lắng cho em như vậy! Đi suốt đêm về nhà tìm em! Em thế nhưng đáng chết lại là mơ thấy người khác!”
Nghe được thanh âm của hắn, Hải Nhạc từ mơ hồ buồn ngủ tức liền kinh tỉnh lại, cô sợ hãi trợn to hai mắt, hàm răng như dính chặt vào nhau: " Thư..Thư Dật, anh sao lại trở về?”
Lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Hải Nhạc nhìn về phía phòng tắm, đôi mắt hoảng sợ trừng càng lớn, Tạ Thư Dật nghi hoặc nhìn theo ánh mắt cô, máu toàn thân như dồn về não, chỉ thấy Thích Hán Lương quấn khăn tắm quanh hông đang đứng ở cửa phòng tắm, hắn cũng không khỏi kinh ngạc nhìn về phía tạ Thư Dật.
“ Tao sẽ giết chết mày.”
Rất nhanh, Thích Hán Lương phản ứng kịp, hắn nhanh chóng lui về phòng tắm, rầm một cái đem cửa nhà tắm đóng lại.
Tạ Thư Dật không khỏi một hồi ngẩn ra, là hắn nhìn lầm rồi? Là hắn hoa mắt? Thích Hán Lương làm sao sẽ xuất hiện tại nơi này? Hắn không khỏi giận dữ, bắt lấy bả vai Hải Nhạc không ngừng lắc lắc: “ Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói! Nói!”
Tạ Hải Nhạc liều mạng lắc đầu nói: " Không phải như anh nghĩ đâu, không phải là như anh nghĩ! Thật sự không phải như anh nghĩ a!”
“ Vậy là cái gì? Là cái gì?" Tạ Thư Dật như phát điên gào lên, " Nói a! Hắn tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Em nói yêu tôi, là yêu tôi! Nhưng mà tôi không có ở đây, liền có thằng đàn ông khác trong phòng em! Lại còn chỉ mặc áotắm! Tạ Hải Nhạc! Tôi là đứa ngốc? Em cho rằng tôi là một thằng ngu sao?”
Tạ Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy, nước mắt chậm rãi chảy xuống: " Tạ Thư Dật, anh nói chị hãm hại anh, muốn em tin anh, em liền tin. Nhưng em nói chuyện này không phải như anh nghĩ, anh tại sao không tin em đây?”
Tạ Thư Dật mãnh lực đẩy ra tạ Hải Nhạc, thống khổ rống to: "Em bảo tôi làm thế nào tin tưởng? Phải thế nào tin tưởng? Tôi chỉ cảm giác được, em phản bội tôi! Phản bội tôi!Tạ Hải Nhạc! Em là đang trả thù tôi sao? Trả thù tôi cùng Trì Hải Hoan phát sinh chuyện như vậy?Trong lòng em vẫn luôn cảm thấy không công bằng? Em làm vậy để lấy lại công bằng sao? Có phải hay không? Có phải như vậy hay không? Em lợi hại! Em thật ác độc!”
“Không phải vậy! Không phải vậy!Em chưa từng nghĩ như vậy! Tạ Thư Dật anh thật khiến cho em thất vọng.” Hải Nhạc không khỏi ôm đầu khóc.
“Tôi không tin! Tôi không tin!" Tạ Thư Dật tức đến hai mắt đỏ ngầu, hận hận nhìn Hải Nhạc, " Tạ Hải Nhạc! Tôi cho rằng cô khác với những người con gái khác, thì ra đều là cùng một dạng, không có gì khác biệt!”
Lúc này, cửa phòng tắm lại bị mở ra,Thích Hán Lương đã mặc chỉnh tề đi ra, Tạ Thư Dật vọt tới, vung một quyền vào mặt hắn, Thích Hán Lương tránh được đòn thứnhất nhưng không tránh được đòn thứ hai, Tạ Thư Dật nắm cổ hắn, chống lên tường, dường như phát điên mà công kích hắn khiến hắn không cách nào tránh né. Tạ Thư Dật gioongd như điên rồi, nắm đấm cái nào vung ra cũng là dùng hết sức.
“ Tạ Thư Dật, chuyện không phải là như cậu tưởng tượng! Cậu phải là tỉnh táo lại, chúng ta từ từ mà nói chuyện!" Thích Hán Lương tránh được một đòn, cố gắngngăn cản hắn.
“Họ Thích kia! Còn dám đến tận nhà tao giở trò! Tao sẽ không tha cho mày! Không! Tao hiện tại liền muốn cho mày chết! Tao muốn giết chết mày! Tao muốn giết chết mày!” Tạ Thư Dật thống khổ rống to nói.
“Được rồi, giết thầy ấy đi! Ngay cả tôi cũng giết luôn đi, ở trong lòng anh chính là cho rằng tôi phản bội anh” Phía sau hắn vang lên thanh âm sâu kín.
Tạ Thư Dật nghe được thanh âm Hải Nhạc, không khỏi buông lỏng tay ra, hắn chậm rãi xoay người, tan nát cõi lòng nhìn tạ Hải Nhạc, thanh âm cũng thống khổ đến bể tan tành: " Tạ Hải Nhạc! Vì sao lại phải đối với tôi như vậy? Tại sao?”
Hải Nhạc há miệng, lúc này, cánh cửa đóng kỹ cửa đột nhiên bị mở ra, Trì Hải Hoan mặc áo ngủ dụi mắt đi vào, thấy Tạ Thư Dật cùng Thích Hán Lương, cô ta kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Thầy Thích? Thế nào? Làm sao thầy còn chưa đi? Sao lại ở đây? Thư Dật, anh tại sao trở về giờ này? Kỳ quái? Đây là xảy ra chuyện gì a?”
Thích Hán Lương hừ lạnh một tiếng, không có mở miệng nói, đến lúc đó Tạ Thư Dật lên tiếng: " Trì Hải Hoan, cô biết Thích Hán Lương tới đây?”
“ Đúng a! Chúng em vốn là ở Hỏa oa thành ăn lẩu, đột nhiên thầy Thích xuất hiện, Nhạc Nhạc nói đó là thầy của em ấy, rồi sau đó muốn chúng em đi Dạ Chi Hoàng Triều, chúng em lại đi, khi Nhạc Nhạc có chút say rồi, em liền để thầy Thích đưa chúng em về nhà, thầy Thích ôm Hải Nhạc về phòng, em cũng về phòng, em còn tưởng thầy ấy đã đi rồi, đâu ngờ thầy ấy không đi chứ.” Trì Hải Hoan nói xong ngáp một cái, vươn lưng ra vẻ mệt mỏi.
Tạ Thư Dật nghe xong cô nói, xoay người đe dọa nhìn Hải Nhạc: "Cô ta nói là sự thật sao?”
Hải Nhạc nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, lui về sau một bước nói: "Em không phủ nhận chuyện chị nói là sự thật, nhưng là,em cùng với thầy ấy thật sự không có cái gì.”
Trì Hải Hoan không khỏi cười lên ha hả: “ Không có gì? Không có gì? Thầy Thích sao lại ở trong phòng của em làm cái gì a? Các người nói chuyện phiếm đến đêm khuya vẫn không có rời đi hay là thầy Thích dậy kèm cho em đến nửa đêm vẫn không đi à? Thật là một học sinh chăm chỉ, một thầy giáo hết mình! Giữa các người thật sự là thuần khiết! ha ha ha…” Trì Hải Hoan không khỏi cười lên ha hả.
“Trì Hải Hoan cô có thể cút được rồi, đây là chuyện của tôi với Hải Nhạc.” Tạ Thư Dật lạnh lùng nói.
“Cậu…" Thích Hán Lương tức giận hướng Tạ Thư Dật xông tới.
“Thầy Thích, xin hãy về nhà trước, chuyện ngày hôm nay thật xin lỗi, không có trách thầy, trách em đã không xử lí tốt, xin lỗi! Thầy hãy trở về đi! Chờ anh ấy tỉnh táo, em sẽ giải thích rõ ràng, thầy không cần lo lắng.” Tạ Hải Nhạc kìm nén nước mắt đang chực trào, kiên cường nói với Thích Hán Lương.
“Em xác định không có chuyện gì?” Thích Hán Lương hỏi.
“Em sẽ không có chuyện gì, thầy cũng thấy đấy, em không có sao!” Tạ Hải Nhạc vẫn một mực khuyên hắn trở về.
“Được rồi, tôi đi đây." Thích Hán Lương nhìn tạ Thư Dật một cái, cũng rời đi khỏi phòng Hải Nhạc.
“ Cũng mời rời đi, em rất mệt mỏi, em muốn ngủ." Hải Nhạc xoay người lại, hướng bên giường đi, cô chỉ muốn khóc một trận, hắn không muốn cô! Hắn không muốn cùng cô tiếp tục nữa!
Hải Nhạc cơ hồ đau đến không muốn sống lao về phía giường, vùi mặt ở trong chăn, không tiếng động chảy nước mắt.
Hắn không tin cô a! Không tin cô..., cô muốn giải thích thế nào chuyện tối nay? Muốn giải thích thế nào? Hắn lúc này cố chấp như vậy, lời nào cũng đều là dư thừa. Tạ Thư Dật nhìn bóng lưng yếu đuối của cô, trong lòng lại nữa toát ra một cỗ lửa giận, lãnh đạm như vậy, giống như không kịp chờ đợi muốn hắn biến mất! Cái gì là yêu a! Cái gì cô thương hắn! Chó má! Tất cả đều là chó má!
“Thật là vô tình a, có thằng đàn ôngkhác, liền đuổi tôi đi, Tạ Hải Nhạc, em là muốn đuổi tôi đi? Tôi càng quyết không đi!" Tạ Thư Dật bước nhanh lại chạy đến Hải Nhạc bên giường, thẩn thờ nhìn Hải Nhạc.
Hải Nhạc quay đầu, kinh nghi nhìn hắn, hắn tại sao còn không rời đi? Không phải nói phải tỉnh táo, phải để lý trí sao? Không phải nói phải suy nghĩ cho kỹ sao?
“Tạ Hải Nhạc, để xem là Thích Hán Lương hay tôi có thể thỏa mãn em?" Tạ Thư Dật đột nhiên cúi người xuống, lãnh khốc đem Hải Nhạc đặt ở phía dưới, điên cuồng hôn cô, cũng điên cuồng xé rách áo ngủ.
Vừa nghĩ tới cô cùng Thích Hán Lương ở trước đó không lâu, đang trên chiếc giường này lăn lộn, tim của hắn, dường như nhỏ máu!
Cô là của hắn! Cô là của hắn a! Hắn luôn thận trọng che chở cho cô, chỉ sợ bởi vì chính mình thất thố mà làm cho cô sợ hắn, hắn vẫn cố kìm nén dục vọng của mình, chỉ muốn đợi đến ngày cô cam tâm tình nguyện đem tất cả hiến tặng cho hắn! Nhưng giờ đây mọi thứ cả thảy đều bị phá hủy, đều bị cô làm cho vụn vỡ.
Cô tại sao muốn đối với hắn như vậy? Hắn yêu cô yêu còn chưa đủ sao? Chỉ kém không có đem tâm moi ra cho cô nhìn! Hải Nhạc tại sao cứ như vậy không hiểu biết hắn có cùng đến có bao nhiêu yêu cô đây? Tại sao phải làm ra chuyện như vậy tổn thương tới tình cảm của hắn? Hắn thật tan nát cõi lòng muốn chết.
“Tạ Thư Dật! Không nên như vậy! Không nên như vậy đối với em! Anh sẽ phải hối hận! Nhất định phải hối hận. Van anh!" Hải Nhạc nằm dưới thân hắn giùng giằng, kêu gào.
“Không! Chuyện tôi hối hận nhất là đã quá cưng chiều em! Quá nhẫn nhịn em! Em là của tôi! Là của tôi! Tôi hối hận không có thật sớm lấy được em! Tôi hối hận!" Tạ Thư Dật gào thét, hắn cũng không có dừng lại động tác của mình, tay ngoan mệnh một xé, áo ngủ của Hải Nhạc liền rách toạc, không nhìn ra hình dạng.
Hải Nhạc khóc rống lên: " Tạ Thư Dật, đừng để tôi hận anh! Không cần! Đã có lần thứ nhất, anh còn muốn có lần thứ hai sao? Anh bao giờ cũng chỉ là cưỡng bách tôi sao?”
“Là em ép tôi! Là em ép tôi đấy! Tôi yêu em như vậy! Đụng em một ngón tay cũng chỉ sợ làm em sợ! Nhưng em tại sao không biết quý trọng? Tại sao phản bội tôi cùng Thích Hán Lương ở chung một chỗ? Tại sao? Tại sao?” Tạ Thư Dật cũng rơi lệ, hắn không muốn buông tay, hắn không muốn, cô là của hắn a! Là người mà hắn yêu nhất! Kết quả chỉ là một cái không lưu ý, rồi lại bị người ta vượt lên trước hái rồi! Hắn và cô, nhất định không thể thuộc về nhau sao?
Hải Nhạc không buồn giãy giụa, mệt mỏi mà nói: " Tạ Thư Dật, anh nhất định phải nhớ, tôivĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh! Tôi hận anh cả đời! Thân thể tôi, anh lấy đi! Lấy đi! Lấy được rồi, xin anh biến mất trước mặt tôi, tôi không muốn gặp lại anh.”
Tạ Thư Dật không khỏi dừng lại động tác, cô vĩnh viễn cũng không tha thứ hắn? Sẽ cả đời hận hắn?
Hắn bị đả kích đến, không khỏi lật người ngã lăn vừa thở nặng nhọc.
Hải Nhạc vội vàng co lại đến góc giường, khóc thút thít khóc,Tạ Thư Dật như vậy thật sự rất đáng sợ, hắn bị điên rồi, hắn thật muốn điên rồi!
“Anh tại sao không tin em? Tại sao? Em cùng thầy Thích thật không có gì! Em cùng thầy ấy cũng là bị Trì Hải Hoan hãm hại! Tạ Thư Dật em cứ như vậy tin tưởng anh! Nhưng anh lại lựa chọn hoài nghi em phản bội anh! Anh thật sự làm em rất thất vọng.” Hải Nhạc khóc nói.
Tạ Thư Dật hết lửa giận không chỗ xả, hắn ngồi dậy, trượt xuống giường, đưa lưng về phía tạ Hải Nhạc nói: " Tôi cũng vậy rất thất vọng! Tôi cũng vậy rất thất vọng! Trì Hải Hoan làm sao thiết kế em? Là cô ta để tên họ Thích ngủ lại hay sao? Là cô ta ép em cùng hắn phát sinh quan hệ? Tôi lúc đầu bị cô ta bày trò, cái gì cũng không nhớ! Là trực giác cho tôi rõ ràng tôi cùng cô ta chuyện gì cũng không có phát sinh! Nhưng em thì sao, đầu óc em thanh tỉnh, suy nghĩ cái gì cũng tốt!Em ở chính là muốn hắn ngủ lại, là ý chí của mình không kiên định, tại sao muốn đẩy lên đầu Trì Hải Hoan? Tạ Hải Nhạc, không phải tôi không tin tưởng em, mà là chính em không cách nào tự bào chữa cho mình! Nói đi, em chứng minh thế nào cùng hắn trong sạch? Em phải chứng minh như thế nào?”
Hải Nhạc hoàn toàn lọt vào trong tuyệt vọng, cô không khỏi lộ vẻ sầu thảm nở nụ cười: " Tạ Thư Dật, anh cũng chỉ là như vậy! Cũng chỉ là như vậy thôi! Là tôi đã yêu lầm anh! Là tôi đã yêu lầm anh! Tôi không cần hướng anh chứng minh cái gì, tất cả chỉ dựa vào sự tin tưởng của anh đối với tôi, bằng tôi vô điều kiện tín nhiệm anh! Anh tin tôi, thì chuyện là như vậy rõ ràng,nếu anh đã không tin tôi, vậy tôi cũng không còn lời nào để nói, tôi chỉ biết hận mình, là tôi đã tin lầm người rồi! Là tôi tin lầm người rồi!”
Lòng của Tạ Thư Dật cũng như vậy, đau tựa như dao cắt tại sao phải biến thành như vậy? Rõ ràng hết thảy đều tốt, tại sao đột nhiên liền nghiêng trời lệch đất thay đổi thành thế này?
Hồi lâu, hắn hờ hững mà nói: " Thật ra thì, tôi cũng không phải là muốn lấy được thân thể em, tôi chỉ là muốn em thuộc về tôi, chỉ sợ, không thể, không thể nữa rồi! Em là yêu lầm tôi rồi, đúng không, là tôi không đáng giá để em yêu, em đi yêu Thích Hán Lương nhé, hắn xứng đáng!Em yêu tôi là sai lầm! Em rất thương hắn! Vậy được tôi thành toàn em, tôi thành toàn em cùng hắn! Tạ Hải Nhạc, tôi cũng vậy, tôi vĩnh viễn hận em cả đời, vĩnh viễn sẽ đều không tha thứ cho em! Tạ Hải Nhạc, xin lỗi, tôi thật sự không thể tỉnh táo, thật sự không còn cách nào lý trí. Chúng ta chia tay đi!”
Hải Nhạc ngưng khóc thút thít, lời của Tạ Thư Dật như như sét đánh làm vỡ nát mọi suy nghĩ của cô, đầu óc của cô giờ này tất cả đều là trống rỗng, cô cảm thấy tim mình như ngừng đập, dường như không còn hô hấp!
“ Chia tay đi! Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôikhông muốn tình yêu đau đớn như vậy, tôi thực sự không chống đỡ nổi cái loại thống khổ kia! Chia tay đi!” Tạ Thư Dật lại nặng nề mà nói.
Hải Nhạc thật hận không được mình ở giờ phút này vì vậy chết đi, hắn tại sao có thể đối với cô vô tình như vậy? Không tin cô thì thôi, nhanh như vậy liền nói với lời chia tay, trong mắt hắn, yêu rốt cuộc là cái gì? Còn nữa hắn căn bản cũng không có yêu cô? Yêu chẳng qua là thân thể của cô? Chỉ vì cho là cô cùng thầy Thích quan hệ rồi, thân thể dơ bẩn, nên cũng không muốn?
Hải Nhạc không khỏi cười lên ha hả, nhưng cô cười, so với khóc còn khó hơn nghe.
“Tôi phải đi, sẽ không quấy rầy em” Tạ Thư Dật ở bên trong lòng hàng loạt đau đớn, hắn thật sợ mình sẽ xoay người lại ôm cổ cô, nói cho cô biết, hắn thật sự rất yêu cô, yêu đến sẽ nổi điên, bởi vì yêu cô, hắn thật không cách nào dễ dàng tha thứ cô cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ. Hắn chỉ muốn toàn bộ cô! Hắn không cách nào cùng người khác chia sẻ cô! Như vậy, chỉ có thể chia tay! Chỉ có thể chia tay! Hắn tại sao có thể dễ dàng tha thứ mình và tên đàn ông khác cùng hưởng cô?! Cái hắn muốn là toàn bộ mọi thứ thuộc về cô a! Chia tay! Chia tay rồi cũng sẽ không phải thống khổ nữa!
Tạ Hải Nhạc ám ách nói: " Tạ Thư Dật, anh cứ như vậy muốn chia tay, giữa chúng ta đúng là xong rồi. Được, chia tay đi, cùng lắm cũng là chia tay! Người đàn ông ích kỷ như anh không xứng đáng để tôilấy! Không xứng để tôi yêu! Tôi không muốn tiếp tục nữa, không muốn! Anh hãy đi đi! Đi cho thật xa! Đừng để cho tôi gặp lại anh!”
Tạ Thư Dật nghe Hải Nhạc nói như vậy, hắn mờ mịt đứng ở nơi đó, không biết mình là muốn đi hay ở.
“Tạ Thư Dật, anh không cần hối hận a! Ngàn vạn lần không được hối hận! Nếu như anh hối hận, tôi sẽ coi thường anh đấy!" Tạ Hải Nhạc ha ha mà cười cười.
Tạ Thư Dật rốt cuộc giơ chân lên, chật vật xoay người, cũng không quay đầu rời khỏi phòng của Hải Nhạc.
Từ khi gọi cho Hải Nhạc mà không nghe máy, không biết vì sao trong lòng Tạ Thư Dật nổi lên một cỗ lo lắng, một điềm xấu.
Hắn rất sợ, nghe đến Hải Nhạc ở cùng Hải Hoan, hắn đã trong lòng bất ổn, mặc dù Hải Nhạc nói là không có chuyện gì, nhưng trong lòng hắn thật sự sợ hãi, sợ hãi cái gì hắn cũng không rõ. Tóm lại, Trì Hải Hoan rất lợi hại, hắn không biết cô ta rốt cuộc lại muốn làm cái gì?
Trằn trọc trở mình, hắn lại gọi một cú điện thoại cho Hải Nhạc? Nhạc Nhạc sẽ lại không nghe máy? Hắn không từ bỏ tiếp tục gọi, nhưng điện thoại đã tắt máy. Làm sao có thể? Chẳng lẽ Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì?
Hắn rất muốn gọi điện thoại cho Trì Hải Hoan hỏi xem Hải Nhạc bây giờ thế nào, nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt cô ta thì ngay lập tức hủy đi cuộc gọi.
Như vậy làm sao hắn có thể yên tâm? Tạ Thư Dật bật dậy, không được! Hắn nhất định phải về nhà! Hắn muốn thấy cô vô sự, như vậy hắn mới yên tâm được!
Chiếc Pagani màu trắng chạy như bay trên đường cao, Tạ Thư Dật lòng nóng như lửa đốt, càng chạy nhanh hơn. Hắn đi xe suốt đêm, về đến Tạ gia cũng vừa rạng ban giờ sáng. Hắn không có kinh động bất kì ai, yên tĩnh đi vào, ngẩng đầu thấy phòng Hải Nhạc mơ hồ có ánh đèn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại có chút nghi ngờ, hắn vội vã lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng, thấy Hải Nhạc đang ngủ, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông xuống.
Lúc này, trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước chảy, nha đầu này, thế nhưng lại quên tắt nước sao? Hắn đi tới phòng tắm, nhưng cũng nhẹ nhàng quay người đi đến bên Hải Nhạc sợ làm cô thức giấc, hắn ngồi bên mép giường, cúi xuống khẽ hôn lên mặt cô. Hôn nhẹ không đủ cho nỗi nhớ của hắn dành cho cô, hắn chuyển sang hôn đôi môi tái nhợt, cạy hàm răng trao cho cô một nụ hôn sâu, nồng nhiệt.
Hải Nhạc đang ngủ kinh tỉnh lại, cô đẩy hắn ra: " Thầy Thích, đừng làm vậy. Hải Nhạc rất mệt! Thầy đã đáp ứng em mà.” Tạ Thư Dật không khỏi giật mình, trong lòng hết sức tức giận, hắn nghiến răng nghiến lợi chặn lời cô: “Thầy Thích? Em cho rằng tôi là Thầy Thích của em sao? Đáng chết? Nằm mơ cũng là mơ thấy hắn sao? Tạ Hải Nhạc! Nhìn cho rõ, tôi không phải là tên thầy giáo thân yêu của em! Tôi là tạ Thư Dật! Tôi lo lắng cho em như vậy! Đi suốt đêm về nhà tìm em! Em thế nhưng đáng chết lại là mơ thấy người khác!”
Nghe được thanh âm của hắn, Hải Nhạc từ mơ hồ buồn ngủ tức liền kinh tỉnh lại, cô sợ hãi trợn to hai mắt, hàm răng như dính chặt vào nhau: " Thư..Thư Dật, anh sao lại trở về?”
Lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Hải Nhạc nhìn về phía phòng tắm, đôi mắt hoảng sợ trừng càng lớn, Tạ Thư Dật nghi hoặc nhìn theo ánh mắt cô, máu toàn thân như dồn về não, chỉ thấy Thích Hán Lương quấn khăn tắm quanh hông đang đứng ở cửa phòng tắm, hắn cũng không khỏi kinh ngạc nhìn về phía tạ Thư Dật.
“ Tao sẽ giết chết mày.”
Rất nhanh, Thích Hán Lương phản ứng kịp, hắn nhanh chóng lui về phòng tắm, rầm một cái đem cửa nhà tắm đóng lại.
Tạ Thư Dật không khỏi một hồi ngẩn ra, là hắn nhìn lầm rồi? Là hắn hoa mắt? Thích Hán Lương làm sao sẽ xuất hiện tại nơi này? Hắn không khỏi giận dữ, bắt lấy bả vai Hải Nhạc không ngừng lắc lắc: “ Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói! Nói!”
Tạ Hải Nhạc liều mạng lắc đầu nói: " Không phải như anh nghĩ đâu, không phải là như anh nghĩ! Thật sự không phải như anh nghĩ a!”
“ Vậy là cái gì? Là cái gì?" Tạ Thư Dật như phát điên gào lên, " Nói a! Hắn tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Em nói yêu tôi, là yêu tôi! Nhưng mà tôi không có ở đây, liền có thằng đàn ông khác trong phòng em! Lại còn chỉ mặc áotắm! Tạ Hải Nhạc! Tôi là đứa ngốc? Em cho rằng tôi là một thằng ngu sao?”
Tạ Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy, nước mắt chậm rãi chảy xuống: " Tạ Thư Dật, anh nói chị hãm hại anh, muốn em tin anh, em liền tin. Nhưng em nói chuyện này không phải như anh nghĩ, anh tại sao không tin em đây?”
Tạ Thư Dật mãnh lực đẩy ra tạ Hải Nhạc, thống khổ rống to: "Em bảo tôi làm thế nào tin tưởng? Phải thế nào tin tưởng? Tôi chỉ cảm giác được, em phản bội tôi! Phản bội tôi!Tạ Hải Nhạc! Em là đang trả thù tôi sao? Trả thù tôi cùng Trì Hải Hoan phát sinh chuyện như vậy?Trong lòng em vẫn luôn cảm thấy không công bằng? Em làm vậy để lấy lại công bằng sao? Có phải hay không? Có phải như vậy hay không? Em lợi hại! Em thật ác độc!”
“Không phải vậy! Không phải vậy!Em chưa từng nghĩ như vậy! Tạ Thư Dật anh thật khiến cho em thất vọng.” Hải Nhạc không khỏi ôm đầu khóc.
“Tôi không tin! Tôi không tin!" Tạ Thư Dật tức đến hai mắt đỏ ngầu, hận hận nhìn Hải Nhạc, " Tạ Hải Nhạc! Tôi cho rằng cô khác với những người con gái khác, thì ra đều là cùng một dạng, không có gì khác biệt!”
Lúc này, cửa phòng tắm lại bị mở ra,Thích Hán Lương đã mặc chỉnh tề đi ra, Tạ Thư Dật vọt tới, vung một quyền vào mặt hắn, Thích Hán Lương tránh được đòn thứnhất nhưng không tránh được đòn thứ hai, Tạ Thư Dật nắm cổ hắn, chống lên tường, dường như phát điên mà công kích hắn khiến hắn không cách nào tránh né. Tạ Thư Dật gioongd như điên rồi, nắm đấm cái nào vung ra cũng là dùng hết sức.
“ Tạ Thư Dật, chuyện không phải là như cậu tưởng tượng! Cậu phải là tỉnh táo lại, chúng ta từ từ mà nói chuyện!" Thích Hán Lương tránh được một đòn, cố gắngngăn cản hắn.
“Họ Thích kia! Còn dám đến tận nhà tao giở trò! Tao sẽ không tha cho mày! Không! Tao hiện tại liền muốn cho mày chết! Tao muốn giết chết mày! Tao muốn giết chết mày!” Tạ Thư Dật thống khổ rống to nói.
“Được rồi, giết thầy ấy đi! Ngay cả tôi cũng giết luôn đi, ở trong lòng anh chính là cho rằng tôi phản bội anh” Phía sau hắn vang lên thanh âm sâu kín.
Tạ Thư Dật nghe được thanh âm Hải Nhạc, không khỏi buông lỏng tay ra, hắn chậm rãi xoay người, tan nát cõi lòng nhìn tạ Hải Nhạc, thanh âm cũng thống khổ đến bể tan tành: " Tạ Hải Nhạc! Vì sao lại phải đối với tôi như vậy? Tại sao?”
Hải Nhạc há miệng, lúc này, cánh cửa đóng kỹ cửa đột nhiên bị mở ra, Trì Hải Hoan mặc áo ngủ dụi mắt đi vào, thấy Tạ Thư Dật cùng Thích Hán Lương, cô ta kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Thầy Thích? Thế nào? Làm sao thầy còn chưa đi? Sao lại ở đây? Thư Dật, anh tại sao trở về giờ này? Kỳ quái? Đây là xảy ra chuyện gì a?”
Thích Hán Lương hừ lạnh một tiếng, không có mở miệng nói, đến lúc đó Tạ Thư Dật lên tiếng: " Trì Hải Hoan, cô biết Thích Hán Lương tới đây?”
“ Đúng a! Chúng em vốn là ở Hỏa oa thành ăn lẩu, đột nhiên thầy Thích xuất hiện, Nhạc Nhạc nói đó là thầy của em ấy, rồi sau đó muốn chúng em đi Dạ Chi Hoàng Triều, chúng em lại đi, khi Nhạc Nhạc có chút say rồi, em liền để thầy Thích đưa chúng em về nhà, thầy Thích ôm Hải Nhạc về phòng, em cũng về phòng, em còn tưởng thầy ấy đã đi rồi, đâu ngờ thầy ấy không đi chứ.” Trì Hải Hoan nói xong ngáp một cái, vươn lưng ra vẻ mệt mỏi.
Tạ Thư Dật nghe xong cô nói, xoay người đe dọa nhìn Hải Nhạc: "Cô ta nói là sự thật sao?”
Hải Nhạc nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, lui về sau một bước nói: "Em không phủ nhận chuyện chị nói là sự thật, nhưng là,em cùng với thầy ấy thật sự không có cái gì.”
Trì Hải Hoan không khỏi cười lên ha hả: “ Không có gì? Không có gì? Thầy Thích sao lại ở trong phòng của em làm cái gì a? Các người nói chuyện phiếm đến đêm khuya vẫn không có rời đi hay là thầy Thích dậy kèm cho em đến nửa đêm vẫn không đi à? Thật là một học sinh chăm chỉ, một thầy giáo hết mình! Giữa các người thật sự là thuần khiết! ha ha ha…” Trì Hải Hoan không khỏi cười lên ha hả.
“Trì Hải Hoan cô có thể cút được rồi, đây là chuyện của tôi với Hải Nhạc.” Tạ Thư Dật lạnh lùng nói.
“Cậu…" Thích Hán Lương tức giận hướng Tạ Thư Dật xông tới.
“Thầy Thích, xin hãy về nhà trước, chuyện ngày hôm nay thật xin lỗi, không có trách thầy, trách em đã không xử lí tốt, xin lỗi! Thầy hãy trở về đi! Chờ anh ấy tỉnh táo, em sẽ giải thích rõ ràng, thầy không cần lo lắng.” Tạ Hải Nhạc kìm nén nước mắt đang chực trào, kiên cường nói với Thích Hán Lương.
“Em xác định không có chuyện gì?” Thích Hán Lương hỏi.
“Em sẽ không có chuyện gì, thầy cũng thấy đấy, em không có sao!” Tạ Hải Nhạc vẫn một mực khuyên hắn trở về.
“Được rồi, tôi đi đây." Thích Hán Lương nhìn tạ Thư Dật một cái, cũng rời đi khỏi phòng Hải Nhạc.
“ Cũng mời rời đi, em rất mệt mỏi, em muốn ngủ." Hải Nhạc xoay người lại, hướng bên giường đi, cô chỉ muốn khóc một trận, hắn không muốn cô! Hắn không muốn cùng cô tiếp tục nữa!
Hải Nhạc cơ hồ đau đến không muốn sống lao về phía giường, vùi mặt ở trong chăn, không tiếng động chảy nước mắt.
Hắn không tin cô a! Không tin cô..., cô muốn giải thích thế nào chuyện tối nay? Muốn giải thích thế nào? Hắn lúc này cố chấp như vậy, lời nào cũng đều là dư thừa. Tạ Thư Dật nhìn bóng lưng yếu đuối của cô, trong lòng lại nữa toát ra một cỗ lửa giận, lãnh đạm như vậy, giống như không kịp chờ đợi muốn hắn biến mất! Cái gì là yêu a! Cái gì cô thương hắn! Chó má! Tất cả đều là chó má!
“Thật là vô tình a, có thằng đàn ôngkhác, liền đuổi tôi đi, Tạ Hải Nhạc, em là muốn đuổi tôi đi? Tôi càng quyết không đi!" Tạ Thư Dật bước nhanh lại chạy đến Hải Nhạc bên giường, thẩn thờ nhìn Hải Nhạc.
Hải Nhạc quay đầu, kinh nghi nhìn hắn, hắn tại sao còn không rời đi? Không phải nói phải tỉnh táo, phải để lý trí sao? Không phải nói phải suy nghĩ cho kỹ sao?
“Tạ Hải Nhạc, để xem là Thích Hán Lương hay tôi có thể thỏa mãn em?" Tạ Thư Dật đột nhiên cúi người xuống, lãnh khốc đem Hải Nhạc đặt ở phía dưới, điên cuồng hôn cô, cũng điên cuồng xé rách áo ngủ.
Vừa nghĩ tới cô cùng Thích Hán Lương ở trước đó không lâu, đang trên chiếc giường này lăn lộn, tim của hắn, dường như nhỏ máu!
Cô là của hắn! Cô là của hắn a! Hắn luôn thận trọng che chở cho cô, chỉ sợ bởi vì chính mình thất thố mà làm cho cô sợ hắn, hắn vẫn cố kìm nén dục vọng của mình, chỉ muốn đợi đến ngày cô cam tâm tình nguyện đem tất cả hiến tặng cho hắn! Nhưng giờ đây mọi thứ cả thảy đều bị phá hủy, đều bị cô làm cho vụn vỡ.
Cô tại sao muốn đối với hắn như vậy? Hắn yêu cô yêu còn chưa đủ sao? Chỉ kém không có đem tâm moi ra cho cô nhìn! Hải Nhạc tại sao cứ như vậy không hiểu biết hắn có cùng đến có bao nhiêu yêu cô đây? Tại sao phải làm ra chuyện như vậy tổn thương tới tình cảm của hắn? Hắn thật tan nát cõi lòng muốn chết.
“Tạ Thư Dật! Không nên như vậy! Không nên như vậy đối với em! Anh sẽ phải hối hận! Nhất định phải hối hận. Van anh!" Hải Nhạc nằm dưới thân hắn giùng giằng, kêu gào.
“Không! Chuyện tôi hối hận nhất là đã quá cưng chiều em! Quá nhẫn nhịn em! Em là của tôi! Là của tôi! Tôi hối hận không có thật sớm lấy được em! Tôi hối hận!" Tạ Thư Dật gào thét, hắn cũng không có dừng lại động tác của mình, tay ngoan mệnh một xé, áo ngủ của Hải Nhạc liền rách toạc, không nhìn ra hình dạng.
Hải Nhạc khóc rống lên: " Tạ Thư Dật, đừng để tôi hận anh! Không cần! Đã có lần thứ nhất, anh còn muốn có lần thứ hai sao? Anh bao giờ cũng chỉ là cưỡng bách tôi sao?”
“Là em ép tôi! Là em ép tôi đấy! Tôi yêu em như vậy! Đụng em một ngón tay cũng chỉ sợ làm em sợ! Nhưng em tại sao không biết quý trọng? Tại sao phản bội tôi cùng Thích Hán Lương ở chung một chỗ? Tại sao? Tại sao?” Tạ Thư Dật cũng rơi lệ, hắn không muốn buông tay, hắn không muốn, cô là của hắn a! Là người mà hắn yêu nhất! Kết quả chỉ là một cái không lưu ý, rồi lại bị người ta vượt lên trước hái rồi! Hắn và cô, nhất định không thể thuộc về nhau sao?
Hải Nhạc không buồn giãy giụa, mệt mỏi mà nói: " Tạ Thư Dật, anh nhất định phải nhớ, tôivĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh! Tôi hận anh cả đời! Thân thể tôi, anh lấy đi! Lấy đi! Lấy được rồi, xin anh biến mất trước mặt tôi, tôi không muốn gặp lại anh.”
Tạ Thư Dật không khỏi dừng lại động tác, cô vĩnh viễn cũng không tha thứ hắn? Sẽ cả đời hận hắn?
Hắn bị đả kích đến, không khỏi lật người ngã lăn vừa thở nặng nhọc.
Hải Nhạc vội vàng co lại đến góc giường, khóc thút thít khóc,Tạ Thư Dật như vậy thật sự rất đáng sợ, hắn bị điên rồi, hắn thật muốn điên rồi!
“Anh tại sao không tin em? Tại sao? Em cùng thầy Thích thật không có gì! Em cùng thầy ấy cũng là bị Trì Hải Hoan hãm hại! Tạ Thư Dật em cứ như vậy tin tưởng anh! Nhưng anh lại lựa chọn hoài nghi em phản bội anh! Anh thật sự làm em rất thất vọng.” Hải Nhạc khóc nói.
Tạ Thư Dật hết lửa giận không chỗ xả, hắn ngồi dậy, trượt xuống giường, đưa lưng về phía tạ Hải Nhạc nói: " Tôi cũng vậy rất thất vọng! Tôi cũng vậy rất thất vọng! Trì Hải Hoan làm sao thiết kế em? Là cô ta để tên họ Thích ngủ lại hay sao? Là cô ta ép em cùng hắn phát sinh quan hệ? Tôi lúc đầu bị cô ta bày trò, cái gì cũng không nhớ! Là trực giác cho tôi rõ ràng tôi cùng cô ta chuyện gì cũng không có phát sinh! Nhưng em thì sao, đầu óc em thanh tỉnh, suy nghĩ cái gì cũng tốt!Em ở chính là muốn hắn ngủ lại, là ý chí của mình không kiên định, tại sao muốn đẩy lên đầu Trì Hải Hoan? Tạ Hải Nhạc, không phải tôi không tin tưởng em, mà là chính em không cách nào tự bào chữa cho mình! Nói đi, em chứng minh thế nào cùng hắn trong sạch? Em phải chứng minh như thế nào?”
Hải Nhạc hoàn toàn lọt vào trong tuyệt vọng, cô không khỏi lộ vẻ sầu thảm nở nụ cười: " Tạ Thư Dật, anh cũng chỉ là như vậy! Cũng chỉ là như vậy thôi! Là tôi đã yêu lầm anh! Là tôi đã yêu lầm anh! Tôi không cần hướng anh chứng minh cái gì, tất cả chỉ dựa vào sự tin tưởng của anh đối với tôi, bằng tôi vô điều kiện tín nhiệm anh! Anh tin tôi, thì chuyện là như vậy rõ ràng,nếu anh đã không tin tôi, vậy tôi cũng không còn lời nào để nói, tôi chỉ biết hận mình, là tôi đã tin lầm người rồi! Là tôi tin lầm người rồi!”
Lòng của Tạ Thư Dật cũng như vậy, đau tựa như dao cắt tại sao phải biến thành như vậy? Rõ ràng hết thảy đều tốt, tại sao đột nhiên liền nghiêng trời lệch đất thay đổi thành thế này?
Hồi lâu, hắn hờ hững mà nói: " Thật ra thì, tôi cũng không phải là muốn lấy được thân thể em, tôi chỉ là muốn em thuộc về tôi, chỉ sợ, không thể, không thể nữa rồi! Em là yêu lầm tôi rồi, đúng không, là tôi không đáng giá để em yêu, em đi yêu Thích Hán Lương nhé, hắn xứng đáng!Em yêu tôi là sai lầm! Em rất thương hắn! Vậy được tôi thành toàn em, tôi thành toàn em cùng hắn! Tạ Hải Nhạc, tôi cũng vậy, tôi vĩnh viễn hận em cả đời, vĩnh viễn sẽ đều không tha thứ cho em! Tạ Hải Nhạc, xin lỗi, tôi thật sự không thể tỉnh táo, thật sự không còn cách nào lý trí. Chúng ta chia tay đi!”
Hải Nhạc ngưng khóc thút thít, lời của Tạ Thư Dật như như sét đánh làm vỡ nát mọi suy nghĩ của cô, đầu óc của cô giờ này tất cả đều là trống rỗng, cô cảm thấy tim mình như ngừng đập, dường như không còn hô hấp!
“ Chia tay đi! Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôikhông muốn tình yêu đau đớn như vậy, tôi thực sự không chống đỡ nổi cái loại thống khổ kia! Chia tay đi!” Tạ Thư Dật lại nặng nề mà nói.
Hải Nhạc thật hận không được mình ở giờ phút này vì vậy chết đi, hắn tại sao có thể đối với cô vô tình như vậy? Không tin cô thì thôi, nhanh như vậy liền nói với lời chia tay, trong mắt hắn, yêu rốt cuộc là cái gì? Còn nữa hắn căn bản cũng không có yêu cô? Yêu chẳng qua là thân thể của cô? Chỉ vì cho là cô cùng thầy Thích quan hệ rồi, thân thể dơ bẩn, nên cũng không muốn?
Hải Nhạc không khỏi cười lên ha hả, nhưng cô cười, so với khóc còn khó hơn nghe.
“Tôi phải đi, sẽ không quấy rầy em” Tạ Thư Dật ở bên trong lòng hàng loạt đau đớn, hắn thật sợ mình sẽ xoay người lại ôm cổ cô, nói cho cô biết, hắn thật sự rất yêu cô, yêu đến sẽ nổi điên, bởi vì yêu cô, hắn thật không cách nào dễ dàng tha thứ cô cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ. Hắn chỉ muốn toàn bộ cô! Hắn không cách nào cùng người khác chia sẻ cô! Như vậy, chỉ có thể chia tay! Chỉ có thể chia tay! Hắn tại sao có thể dễ dàng tha thứ mình và tên đàn ông khác cùng hưởng cô?! Cái hắn muốn là toàn bộ mọi thứ thuộc về cô a! Chia tay! Chia tay rồi cũng sẽ không phải thống khổ nữa!
Tạ Hải Nhạc ám ách nói: " Tạ Thư Dật, anh cứ như vậy muốn chia tay, giữa chúng ta đúng là xong rồi. Được, chia tay đi, cùng lắm cũng là chia tay! Người đàn ông ích kỷ như anh không xứng đáng để tôilấy! Không xứng để tôi yêu! Tôi không muốn tiếp tục nữa, không muốn! Anh hãy đi đi! Đi cho thật xa! Đừng để cho tôi gặp lại anh!”
Tạ Thư Dật nghe Hải Nhạc nói như vậy, hắn mờ mịt đứng ở nơi đó, không biết mình là muốn đi hay ở.
“Tạ Thư Dật, anh không cần hối hận a! Ngàn vạn lần không được hối hận! Nếu như anh hối hận, tôi sẽ coi thường anh đấy!" Tạ Hải Nhạc ha ha mà cười cười.
Tạ Thư Dật rốt cuộc giơ chân lên, chật vật xoay người, cũng không quay đầu rời khỏi phòng của Hải Nhạc.
Tác giả :
Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương