Ác Ma Bá Yêu: Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào
Chương 196: Bí mật thực sự! (1)
"Vì vậy, tôi bồi vợ mình cùng ăn một bữa tối thịnh soạn, cuối cùng từ miệng của cô ấy biết được tất cả mọi chuyện."
Ngay cả trái tim Giang Triết cũng nảy lên, ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chặp vào mỗi cử động trên miệng George. Thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Anh không ngờ tới, thực sự không ngờ tới, chỉ một cuộc gặp mặt bình thường lại có thể biết được một chuyện quan trọng như vậy.
"George tiên sinh, mời nói điểm chính được không?"
Rốt cuộc sự kiên nhẫn của Giang Triết đã khô kiệt, anh rất muốn biết tất cả nguyên nhân hậu quả của chuyện này, nhưng hiện tại không phải lúc, không phải lúc này, giờ phút này, anh chỉ muốn biết một điều duy nhất, rốt cuộc anh và Giang Thiến có quan hệ huyết thống hay không.
"Trọng điểm chính là, cậu không phải anh trai ruột của cô bé kia."
Giang Triết ngạc nhiên, anh sải bước dài bước tới trước mặt George, giơ tay bắt lấy cánh tay ông ta. Ánh mắt anh hung hăng nhìn chằm chằm George.
"George tiên sinh, đây là sự thật sao?"
Rõ ràng năm đó, chính anh còn nhận được một phong thư của Tống Na Mỹ.
"Giang tiên sinh, lúc tôi tra ra được chuyện này đã lập tức bay đến Trung Quốc gặp cha cậu. Tôi không nghĩ chuyện này lại kích động ông ấy như thế, vậy mà tại họa lại ập xuống. Tôi thừa nhận, tôi nhát gan, tôi không dám xuất hiện trước mặt cậu. Nhưng mà, trong mấy năm này tôi không ngừng bị lương tâm dằn vặt, tôi đã từng từ tay của cha cậu có được số tiền lời lớn như thế, tại sao có thể không báo đáp lại đây?"
"George tiên sinh."
Giang Triết cắt đứt lời ông ta, giờ phút này anh không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì hết.
"George tiên sinh, tôi chỉ muốn biết chuyện này có phải là thật không, có phải là sự thật không?"
Giọng Giang Triết tựa như rất vội vàng, giống như muốn bóp chặt cổ họng George, cứ thế mà lay lay, để cho ông ta nói cho anh biết đáp án cuối cùng.
"Tổng giám đốc Giang, chuyện như vậy, tôi có thể nói giỡn sao? Huống chi, cậu có biện pháp để chứng minh cậu và cô bé kia có phải là anh em ruột hay không mà, không phải sao?"
George chậm dãi phun ra một hơi, Giang Triết lại cảm thấy có một luồng khí đang cất giấu ở trong ngực.
Anh thật là ngu ngốc đúng không? Chỉ mới nhìn thấy trên lá thư kia nói mình cùng Giang Thiến là anh em ruột, liền cho đó chuyện hiển nhiên. Huống chi, lúc ba anh còn sống, thường nhìn Thiến Nhi đến ngẩn người. Có lúc anh đứng ở cửa phòng ba mẹ mình nghe được tiếng cãi nhau của hai người, bên trong dường như đang nói về chuyện của Thiến Nhi.
Những năm đó, những lần ba mẹ cãi nhau đại đa số đều là vì Thiến Nhi. Khi đó anh còn không biết tại sao ba mình lại cưng chiều Thiến Nhi như thế, mà mẹ anh lại nhìn Thiến Nhi với vẻ mặt chán ghét.
Sau khi nhận được tin, anh đã đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại, suy nghĩ một chút, giờ mới hiểu được mấu chốt của sự việc là ở đây, ba anh trước khi đến Cô nhi viện thật ra thì đã biết Thiến Nhi là con gái của mình .
Anh thật ngu phải không? Hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này. Cho nên, ngày đó, trước khi gặp chuyện không may, ba mẹ đã rất hưng phấn mà nói với anh, có một chuyện tốt muốn tự mình nói cho anh biết, thì ra chính là chuyện này, thì là sự thực chính là chuyện này.
Giang Triết quay đầu, nhìn George.
"George tiên sinh, xin thứ lỗi...."
Giọng nói của anh giống như rất cấp bách, anh nóng lòng muốn đi chứng minh chuyện này.
George gật đầu một cái.
"Giang tiên sinh, mấy năm nay lương tâm tôi bị hành hạ mệt mỏi không chịu được, tôi không nghĩ tới cậu thậm chí vẫn chưa biết chuyện này, nếu như sớm biết, tôi đã sớm đến nói cho cậu biết."
Giang Triết lắc đầu, cầm điện thoại di động trên bàn lên, hướng về phía cửa định ra ngoài.
"Cảm ơn ngài, cảm ơn, thật đúng lúc."
Giang Triết nói xong, liền chạy ra ngoài. Anh gọi cho A Đức.
"Đưa tiểu thư tới bệnh viện, không, không, để tôi tự mình đến mang đi."
A Đức nghi ngờ để điện thoại xuống, không hiểu chuyện gì, người luôn luôn bình tĩnh tỉnh táo như Tổng giám đốc làm sao lại nói năng lộn xộn như thế.
Anh quay đầu đi, nhìn tiểu thư trên ghế salon. Cũng không biết tiểu thư gặp phải chuyện gì, Lý tiều thư ở bên cạnh nhảy nhót hoa tay múa chân, mà Giang tiểu thư vẫn một bộ dáng vẻ không yên lòng, làm gì còn tâm trí nghe nữa. Nghĩ tới đây, A Đức chậm dãi lui về phía sau mấy bước, đứng ở phía sau lưng Giang Thiến.
Thật ra Giang Thiến đã sớm mệt mỏi rồi, nhưng mà, Lý Thanh Yểu lôi kéo cô tám chuyện trên trời dưới đất.
Tay cô lặng lẽ vuốt lên bụng mình, ánh mắt không khỏi ảm đạm rất nhiều. Con à, con nhất định phải hiểu cho mẹ, nên hãy ở lại bên cạnh mẹ thêm mấy ngày nữa.
Cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra, sau đó Giang Triết vọt vào.
Anh luôn luôn ngăn nắp chỉn chu, mà giờ phút này cà vạt đã bay ra sau lưng, nút áo âu phục không cài, còn mấy nút áo sơmi cũng đã bị cới bung ra.
"Thiến Nhi, Thiến Nhi."
Trái tim điên cuồng như muốn nhảy ra ngoài.
Ngay cả trái tim Giang Triết cũng nảy lên, ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chặp vào mỗi cử động trên miệng George. Thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Anh không ngờ tới, thực sự không ngờ tới, chỉ một cuộc gặp mặt bình thường lại có thể biết được một chuyện quan trọng như vậy.
"George tiên sinh, mời nói điểm chính được không?"
Rốt cuộc sự kiên nhẫn của Giang Triết đã khô kiệt, anh rất muốn biết tất cả nguyên nhân hậu quả của chuyện này, nhưng hiện tại không phải lúc, không phải lúc này, giờ phút này, anh chỉ muốn biết một điều duy nhất, rốt cuộc anh và Giang Thiến có quan hệ huyết thống hay không.
"Trọng điểm chính là, cậu không phải anh trai ruột của cô bé kia."
Giang Triết ngạc nhiên, anh sải bước dài bước tới trước mặt George, giơ tay bắt lấy cánh tay ông ta. Ánh mắt anh hung hăng nhìn chằm chằm George.
"George tiên sinh, đây là sự thật sao?"
Rõ ràng năm đó, chính anh còn nhận được một phong thư của Tống Na Mỹ.
"Giang tiên sinh, lúc tôi tra ra được chuyện này đã lập tức bay đến Trung Quốc gặp cha cậu. Tôi không nghĩ chuyện này lại kích động ông ấy như thế, vậy mà tại họa lại ập xuống. Tôi thừa nhận, tôi nhát gan, tôi không dám xuất hiện trước mặt cậu. Nhưng mà, trong mấy năm này tôi không ngừng bị lương tâm dằn vặt, tôi đã từng từ tay của cha cậu có được số tiền lời lớn như thế, tại sao có thể không báo đáp lại đây?"
"George tiên sinh."
Giang Triết cắt đứt lời ông ta, giờ phút này anh không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì hết.
"George tiên sinh, tôi chỉ muốn biết chuyện này có phải là thật không, có phải là sự thật không?"
Giọng Giang Triết tựa như rất vội vàng, giống như muốn bóp chặt cổ họng George, cứ thế mà lay lay, để cho ông ta nói cho anh biết đáp án cuối cùng.
"Tổng giám đốc Giang, chuyện như vậy, tôi có thể nói giỡn sao? Huống chi, cậu có biện pháp để chứng minh cậu và cô bé kia có phải là anh em ruột hay không mà, không phải sao?"
George chậm dãi phun ra một hơi, Giang Triết lại cảm thấy có một luồng khí đang cất giấu ở trong ngực.
Anh thật là ngu ngốc đúng không? Chỉ mới nhìn thấy trên lá thư kia nói mình cùng Giang Thiến là anh em ruột, liền cho đó chuyện hiển nhiên. Huống chi, lúc ba anh còn sống, thường nhìn Thiến Nhi đến ngẩn người. Có lúc anh đứng ở cửa phòng ba mẹ mình nghe được tiếng cãi nhau của hai người, bên trong dường như đang nói về chuyện của Thiến Nhi.
Những năm đó, những lần ba mẹ cãi nhau đại đa số đều là vì Thiến Nhi. Khi đó anh còn không biết tại sao ba mình lại cưng chiều Thiến Nhi như thế, mà mẹ anh lại nhìn Thiến Nhi với vẻ mặt chán ghét.
Sau khi nhận được tin, anh đã đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại, suy nghĩ một chút, giờ mới hiểu được mấu chốt của sự việc là ở đây, ba anh trước khi đến Cô nhi viện thật ra thì đã biết Thiến Nhi là con gái của mình .
Anh thật ngu phải không? Hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này. Cho nên, ngày đó, trước khi gặp chuyện không may, ba mẹ đã rất hưng phấn mà nói với anh, có một chuyện tốt muốn tự mình nói cho anh biết, thì ra chính là chuyện này, thì là sự thực chính là chuyện này.
Giang Triết quay đầu, nhìn George.
"George tiên sinh, xin thứ lỗi...."
Giọng nói của anh giống như rất cấp bách, anh nóng lòng muốn đi chứng minh chuyện này.
George gật đầu một cái.
"Giang tiên sinh, mấy năm nay lương tâm tôi bị hành hạ mệt mỏi không chịu được, tôi không nghĩ tới cậu thậm chí vẫn chưa biết chuyện này, nếu như sớm biết, tôi đã sớm đến nói cho cậu biết."
Giang Triết lắc đầu, cầm điện thoại di động trên bàn lên, hướng về phía cửa định ra ngoài.
"Cảm ơn ngài, cảm ơn, thật đúng lúc."
Giang Triết nói xong, liền chạy ra ngoài. Anh gọi cho A Đức.
"Đưa tiểu thư tới bệnh viện, không, không, để tôi tự mình đến mang đi."
A Đức nghi ngờ để điện thoại xuống, không hiểu chuyện gì, người luôn luôn bình tĩnh tỉnh táo như Tổng giám đốc làm sao lại nói năng lộn xộn như thế.
Anh quay đầu đi, nhìn tiểu thư trên ghế salon. Cũng không biết tiểu thư gặp phải chuyện gì, Lý tiều thư ở bên cạnh nhảy nhót hoa tay múa chân, mà Giang tiểu thư vẫn một bộ dáng vẻ không yên lòng, làm gì còn tâm trí nghe nữa. Nghĩ tới đây, A Đức chậm dãi lui về phía sau mấy bước, đứng ở phía sau lưng Giang Thiến.
Thật ra Giang Thiến đã sớm mệt mỏi rồi, nhưng mà, Lý Thanh Yểu lôi kéo cô tám chuyện trên trời dưới đất.
Tay cô lặng lẽ vuốt lên bụng mình, ánh mắt không khỏi ảm đạm rất nhiều. Con à, con nhất định phải hiểu cho mẹ, nên hãy ở lại bên cạnh mẹ thêm mấy ngày nữa.
Cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra, sau đó Giang Triết vọt vào.
Anh luôn luôn ngăn nắp chỉn chu, mà giờ phút này cà vạt đã bay ra sau lưng, nút áo âu phục không cài, còn mấy nút áo sơmi cũng đã bị cới bung ra.
"Thiến Nhi, Thiến Nhi."
Trái tim điên cuồng như muốn nhảy ra ngoài.
Tác giả :
Ngưỡng Diện Ái Tình