Ác Linh Quốc Gia
Quyển 7 - Chương 14: Bóng đen
Dịch: Lạc Cảnh Băng _ Nhóm dịch Fair Play
Đây không phải là máu của hắn, mà là máu của Phương Hân Hân.
Máu vẫn còn độ ấm, như là nhựa cao su 101 dính chặt trên mặt hắn, lúc này đây, trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ, mà không thể nào phát tiết ra được.
Vốn dĩ, Phương Hân Hân là một người rất vô dụng, thậm chí hắn đã sớm đoán được cô ta sẽ chết trong nhiệm vụ lần này, nhưng giờ đây nhìn thấy cô ta thật sự chết trước mắt mình, lại còn là một cái xác không đầu, cảm giác đầu tiên xuất hiện trong lòng hắn là cực kỳ tức giận.
Là một loại cảm giác, muốn chém con quỷ giết người kia thành muôn vàn mảnh.
Tố chất tâm lý của Phương Hân Hân kém, cô ấy nhát gan thì đáng chết sao?
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy thế giới này thật không công bằng, kẻ yếu thì bị khi dễ, bất kể như thế nào thì cũng bị đối đãi rất bất công. Còn kẻ mạnh lại có thể ung dung đắc ý, tùy ý ra lệnh, bất kể mệnh lệnh đó là đúng hay sai, thậm chí buộc mình vào chỗ chết, thì mình cũng chỉ có thể kiên trì mà thực hiện.
Vậy nên, nếu như không muốn bị khi dễ, không muốn trở thành kẻ vô dụng, hèn yếu thì chỉ còn cách liều mạng mà mạnh lên.
Chỉ có khi bản thân mạnh lên, mới có thể bảo vệ người bên cạnh không bị tổn thương, mới có thể tự nắm chắc được vận mệnh của mình.
"Nếu trước đó không bước vào công ty, thì chắc tôi sẽ không biết được sinh mệnh con người lại mỏng manh như vậy, tính mạng con người lại không đáng một xu như vậy.
Vậy nên tôi mới bắt đầu tin vào năng lực, tin tưởng mình sẽ mạnh lên, bởi vì chỉ có kẻ mạnh, có được năng lực rất trâu bò, tôi mới có quyền quyết định những chuyện khác...
Tôi mới có thể có bạn tốt, mới có thể yêu thương người khác..."
Hiện tại, rốt cục Hạ Thiên Kỳ cũng hiểu được những lời này của Mẫn Mẫn là có ý gì. Lúc ấy, nghe hắn ta nói vậy, hắn chỉ cảm thấy là có chút hợp lý, chứ không quá ghi nhận nó, mãi đến vừa rồi, máu nóng của Phương Hân Hân bắn ra trên mặt hắn, hắn mới thật sự hiểu hết những lời này.
Sỡ dĩ, lúc trước hắn nói nhiều lời khen, lời ngon ngọt như vậy với Phương Hân Hân, cũng chỉ mong cô ta có thể sống sót sau nhiệm vụ này. Vậy nên, lúc nhìn thấy cô ta chết, trong lòng hắn mới dấy lên cảm giác tức giận như vậy.
Phương Hân Hân chết, càng làm cho nhóm người kia thêm sợ hải con quỷ vật bí ẩn kia, giống như, lúc những người khác bị giết, sẽ không có bất kỳ ai thương xót cho họ.
"Ném thi thể ra ngoài đi, tiếp tục gác đêm."
Sau khi Từ Thiên Hoa tìm kiếm một lúc, nhưng không thu được kết quả gì, đã ra lệnh cho bọn họ đưa xác của Phương Hân Hân ném ra ngoài. Những người khác, không một ai muốn làm việc này, vậy nên chỉ có Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, một người ôm đầu Phương Hân Hân, người còn lại ôm thi thể nàng, bước ra khoảng sân ngoài nhà.
Không biết con quỷ vật kia còn ở xung quanh đây hay không, vậy nên Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không chôn lấp thi thể của Phương Hân Hân, chỉ đặt nó dưới bệ cửa đổ, sau đó tìm một ít rơm rạ phủ lên.
Sau khi đã sắp xếp tốt thi thể của Phương Hân Hân, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều ở lại vùng lân cận, mà không nóng vội trở về.
"Cô ấy chết bất ngờ quá, lại không có bất kỳ dấu hiệu nào. Lát nữa trở về, chúng ta nhất định phải cẩn thận. Chắc hẳn con quỷ vật kia sẽ tiếp tục ra tay."
Hạ Thiên Kỳ có thể hiểu được, Lãnh Nguyệt vẫn luôn tự trách mình vì cái chết của Phương Hân Hân, cũng có thể nói, hắn ta thuộc nhóm người, không hy vọng sẽ có người xảy ra chuyện.
Chỉ là so với Hạ Thiên Kỳ, thì hắn ta có thói quen chôn dấu cảm xúc, hay nói đúng hơn là ít khi bộc lộ tâm trạng ra bên ngoài, đến nỗi, lúc nào trên mặt hắn ta cũng là cái dáng vẻ trấn định đó, giống như trời có sập xuống hắn cũng không sợ.
"Ừm, xem như tôi đã hiểu được sự tàn khốc của nhiệm vụ đoàn đội."
Hạ Thiên Kỳ hiểu rõ, gật nhẹ đầu. Tính cả Phương Hân Hân thì bọn hắn đã chết hết 10 người, nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của con quỷ vật kia. Nếu vẫn như cũ, thì chẳng có chút gì gọi là tiến triển cả.
Nhìn lại mà nói, mới tìm tung tích của nó thôi mà bọn hắn đã thương vong nặng nề, đến lúc đối đầu trực tiếp với nó, không biết bọn hắn sẽ còn lại mấy người đây.
Quay trở lại trong phòng, việc gác đêm của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đã giao lại cho nhóm của Triệu Thu Nhã, Vương Khải, còn bọn hắn thì ngồi vào chỗ mọi người đang tập trung lại.
So với nhóm của Hạ Thiên Kỳ, tổ của Triệu Thu Nhã, trong nhiệm vụ gác đêm càng phải thêm cẩn giác. Bởi vì mới xảy ra chuyện lúc nãy, tất cả mọi người đều rơi vào tình trạng sợ hãi, tất cả đều mở to hai mắt, ngay cả một ngọn cỏ lay động cũng không bỏ qua.
Sau khi Lãnh Nguyệt dán lên người mình, và Hạ Thiên Kỳ một tấm bùa chú, thì cũng không giải thích nhiều lời với Hạ Thiên Kỳ mà lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy Lãnh Nguyệt đã khép mi, Hạ Thiên Kỳ cũng học theo hắn nhắm mắt lại, chỉ là dòng suy tư trong lòng hắn lại dấy lên không ngừng, trong đầu hắn toàn là cảnh tượng lúc Phương Hân Hân chết, vậy nên không bao lâu lại mở mắt, không có ý định ngủ nữa.
Trong tám người còn lại, thì không thể nghi ngờ gì nữa, Triệu Thu Nhã và nữ sinh đeo kính kia là yếu nhất, sở dĩ có thể bình yên vô sự sống sót đến bây giờ chủ yếu là do Vương Khải bảo vệ, một tấc cũng không rời.
Còn Tống Khánh Cương và Triệu Thu Nhã thì rõ ràng không hợp nhau, thậm chí vì quan hệ với Triệu Thu Nhã mà giữa hắn ta với Vương Khải cũng phát sinh cãi vả.
Mặc dù cả ba người cùng gác đêm, nhưng lại tách nhau ra, Triệu Thu Nhã và Vương Khải ở một bên, Tống Khánh Cương ở một bên.
"Khải, em sợ lắm."
Triệu Thu Nhã chui vào ngực Vương Khải, mềm yếu nói.
"Đừng sợ, anh nói rồi, anh nhất định sẽ bảo vệ em."
Rõ ràng trong lòng Vương Khải vẫn còn thầm yêu Triệu Thu Nhã, vậy nên, với hành động thân mật này của cô ta rất vui vẻ mà đón nhận, lại càng tăng thêm mấy phần quyêt tâm.
"Ừm, em tin tưởng anh, có anh ở bên cạnh, em sẽ không sợ nữa."
Nghe hai người bọn họ nói chuyện yêu đường, nhóm người bên này không khỏi nổi da gà, Tống Khánh Cương đang canh giữ bên cửa sổ, trừng mắt nhìn Vương Khải và Triệu Thu Nhã không xem ai ra nhìn mà ân ái, liên tục cười lạnh.
Cảm thấy Vương Khải đã ngu đến mức hết thuốc chữa, lúc này là lúc nào rồi còn nói chuyện yêu đương, đến cuối cùng, chỉ sợ là chết lúc nào không hay.
Hắn ta và Vương Khải là bạn cùng phòng đại học, còn Triệu Thu Nhã chỉ là bạn cùng khóa. Trước khi còn chưa gia nhập vào công ty, Vương Khải vẫn luôn thềm mến Triệu Thu Nhã, mà Triệu Thu Nhã vốn dĩ không hề biết Vương Khải là ai.
Trong trường, Triệu Thu Nhã nổi tiếng là kẻ lừa tình, nghe nói còn đã ngủ với mấy người, chứ nói gì đến những việc xấu liên quan đến bạn trai trong trường học nữa.
Không có lửa làm sao có khói, nếu như Triệu Thu Nhã quả thật là một cô gái tốt, vậy thì tại sao lại có nhiều tin đồn không hay như vậy về cô ta?
Chuyện này, hắn ta đã nói với Vương Khải không dưới một trăm lần, nhưng tên đó vẫn như cũ, không sợ chết, trong nhiệm vụ lần này đều liều mạng mà bảo vệ cho cô ta. Mà trong nhiệm vụ lần trước, cũng bởi vì quan hệ với Triệu Thu Nhã mà một tên cùng phòng khác với bọn hắn đã phải chết thảm.
"Hồ ly tinh đê tiện!"
Trong lòng Tống Khánh Cương mắng Triệu Thu Nhã một câu, hắn đã không thuyết phục được Vương Khải, vậy nên chẳng muốn phí thêm sức lực nữa, nói khó nghe một chút, hắn còn không biết mình có sống sót qua khỏi nhiệm vụ lần này hay không, còn tâm tư đâu mà quan tâm đến chuyện sông chết của người khác nữa.
Trong lòng nghĩ như vậy, Tống Khánh Cương rút một điếu thuốc lá từ trong bao ra ngậm vào miệng, nhưng còn chưa kịp châm lửa thì ngoài cửa sổ lại bất ngờ xuất hiện một bóng người.
"Có gì đó! Ngoài cửa sổ có gì đó!"
Tống Khánh Cương chỉ tay vào cửa sổ, kêu to.
Đây không phải là máu của hắn, mà là máu của Phương Hân Hân.
Máu vẫn còn độ ấm, như là nhựa cao su 101 dính chặt trên mặt hắn, lúc này đây, trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ, mà không thể nào phát tiết ra được.
Vốn dĩ, Phương Hân Hân là một người rất vô dụng, thậm chí hắn đã sớm đoán được cô ta sẽ chết trong nhiệm vụ lần này, nhưng giờ đây nhìn thấy cô ta thật sự chết trước mắt mình, lại còn là một cái xác không đầu, cảm giác đầu tiên xuất hiện trong lòng hắn là cực kỳ tức giận.
Là một loại cảm giác, muốn chém con quỷ giết người kia thành muôn vàn mảnh.
Tố chất tâm lý của Phương Hân Hân kém, cô ấy nhát gan thì đáng chết sao?
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy thế giới này thật không công bằng, kẻ yếu thì bị khi dễ, bất kể như thế nào thì cũng bị đối đãi rất bất công. Còn kẻ mạnh lại có thể ung dung đắc ý, tùy ý ra lệnh, bất kể mệnh lệnh đó là đúng hay sai, thậm chí buộc mình vào chỗ chết, thì mình cũng chỉ có thể kiên trì mà thực hiện.
Vậy nên, nếu như không muốn bị khi dễ, không muốn trở thành kẻ vô dụng, hèn yếu thì chỉ còn cách liều mạng mà mạnh lên.
Chỉ có khi bản thân mạnh lên, mới có thể bảo vệ người bên cạnh không bị tổn thương, mới có thể tự nắm chắc được vận mệnh của mình.
"Nếu trước đó không bước vào công ty, thì chắc tôi sẽ không biết được sinh mệnh con người lại mỏng manh như vậy, tính mạng con người lại không đáng một xu như vậy.
Vậy nên tôi mới bắt đầu tin vào năng lực, tin tưởng mình sẽ mạnh lên, bởi vì chỉ có kẻ mạnh, có được năng lực rất trâu bò, tôi mới có quyền quyết định những chuyện khác...
Tôi mới có thể có bạn tốt, mới có thể yêu thương người khác..."
Hiện tại, rốt cục Hạ Thiên Kỳ cũng hiểu được những lời này của Mẫn Mẫn là có ý gì. Lúc ấy, nghe hắn ta nói vậy, hắn chỉ cảm thấy là có chút hợp lý, chứ không quá ghi nhận nó, mãi đến vừa rồi, máu nóng của Phương Hân Hân bắn ra trên mặt hắn, hắn mới thật sự hiểu hết những lời này.
Sỡ dĩ, lúc trước hắn nói nhiều lời khen, lời ngon ngọt như vậy với Phương Hân Hân, cũng chỉ mong cô ta có thể sống sót sau nhiệm vụ này. Vậy nên, lúc nhìn thấy cô ta chết, trong lòng hắn mới dấy lên cảm giác tức giận như vậy.
Phương Hân Hân chết, càng làm cho nhóm người kia thêm sợ hải con quỷ vật bí ẩn kia, giống như, lúc những người khác bị giết, sẽ không có bất kỳ ai thương xót cho họ.
"Ném thi thể ra ngoài đi, tiếp tục gác đêm."
Sau khi Từ Thiên Hoa tìm kiếm một lúc, nhưng không thu được kết quả gì, đã ra lệnh cho bọn họ đưa xác của Phương Hân Hân ném ra ngoài. Những người khác, không một ai muốn làm việc này, vậy nên chỉ có Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, một người ôm đầu Phương Hân Hân, người còn lại ôm thi thể nàng, bước ra khoảng sân ngoài nhà.
Không biết con quỷ vật kia còn ở xung quanh đây hay không, vậy nên Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không chôn lấp thi thể của Phương Hân Hân, chỉ đặt nó dưới bệ cửa đổ, sau đó tìm một ít rơm rạ phủ lên.
Sau khi đã sắp xếp tốt thi thể của Phương Hân Hân, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều ở lại vùng lân cận, mà không nóng vội trở về.
"Cô ấy chết bất ngờ quá, lại không có bất kỳ dấu hiệu nào. Lát nữa trở về, chúng ta nhất định phải cẩn thận. Chắc hẳn con quỷ vật kia sẽ tiếp tục ra tay."
Hạ Thiên Kỳ có thể hiểu được, Lãnh Nguyệt vẫn luôn tự trách mình vì cái chết của Phương Hân Hân, cũng có thể nói, hắn ta thuộc nhóm người, không hy vọng sẽ có người xảy ra chuyện.
Chỉ là so với Hạ Thiên Kỳ, thì hắn ta có thói quen chôn dấu cảm xúc, hay nói đúng hơn là ít khi bộc lộ tâm trạng ra bên ngoài, đến nỗi, lúc nào trên mặt hắn ta cũng là cái dáng vẻ trấn định đó, giống như trời có sập xuống hắn cũng không sợ.
"Ừm, xem như tôi đã hiểu được sự tàn khốc của nhiệm vụ đoàn đội."
Hạ Thiên Kỳ hiểu rõ, gật nhẹ đầu. Tính cả Phương Hân Hân thì bọn hắn đã chết hết 10 người, nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của con quỷ vật kia. Nếu vẫn như cũ, thì chẳng có chút gì gọi là tiến triển cả.
Nhìn lại mà nói, mới tìm tung tích của nó thôi mà bọn hắn đã thương vong nặng nề, đến lúc đối đầu trực tiếp với nó, không biết bọn hắn sẽ còn lại mấy người đây.
Quay trở lại trong phòng, việc gác đêm của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đã giao lại cho nhóm của Triệu Thu Nhã, Vương Khải, còn bọn hắn thì ngồi vào chỗ mọi người đang tập trung lại.
So với nhóm của Hạ Thiên Kỳ, tổ của Triệu Thu Nhã, trong nhiệm vụ gác đêm càng phải thêm cẩn giác. Bởi vì mới xảy ra chuyện lúc nãy, tất cả mọi người đều rơi vào tình trạng sợ hãi, tất cả đều mở to hai mắt, ngay cả một ngọn cỏ lay động cũng không bỏ qua.
Sau khi Lãnh Nguyệt dán lên người mình, và Hạ Thiên Kỳ một tấm bùa chú, thì cũng không giải thích nhiều lời với Hạ Thiên Kỳ mà lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy Lãnh Nguyệt đã khép mi, Hạ Thiên Kỳ cũng học theo hắn nhắm mắt lại, chỉ là dòng suy tư trong lòng hắn lại dấy lên không ngừng, trong đầu hắn toàn là cảnh tượng lúc Phương Hân Hân chết, vậy nên không bao lâu lại mở mắt, không có ý định ngủ nữa.
Trong tám người còn lại, thì không thể nghi ngờ gì nữa, Triệu Thu Nhã và nữ sinh đeo kính kia là yếu nhất, sở dĩ có thể bình yên vô sự sống sót đến bây giờ chủ yếu là do Vương Khải bảo vệ, một tấc cũng không rời.
Còn Tống Khánh Cương và Triệu Thu Nhã thì rõ ràng không hợp nhau, thậm chí vì quan hệ với Triệu Thu Nhã mà giữa hắn ta với Vương Khải cũng phát sinh cãi vả.
Mặc dù cả ba người cùng gác đêm, nhưng lại tách nhau ra, Triệu Thu Nhã và Vương Khải ở một bên, Tống Khánh Cương ở một bên.
"Khải, em sợ lắm."
Triệu Thu Nhã chui vào ngực Vương Khải, mềm yếu nói.
"Đừng sợ, anh nói rồi, anh nhất định sẽ bảo vệ em."
Rõ ràng trong lòng Vương Khải vẫn còn thầm yêu Triệu Thu Nhã, vậy nên, với hành động thân mật này của cô ta rất vui vẻ mà đón nhận, lại càng tăng thêm mấy phần quyêt tâm.
"Ừm, em tin tưởng anh, có anh ở bên cạnh, em sẽ không sợ nữa."
Nghe hai người bọn họ nói chuyện yêu đường, nhóm người bên này không khỏi nổi da gà, Tống Khánh Cương đang canh giữ bên cửa sổ, trừng mắt nhìn Vương Khải và Triệu Thu Nhã không xem ai ra nhìn mà ân ái, liên tục cười lạnh.
Cảm thấy Vương Khải đã ngu đến mức hết thuốc chữa, lúc này là lúc nào rồi còn nói chuyện yêu đương, đến cuối cùng, chỉ sợ là chết lúc nào không hay.
Hắn ta và Vương Khải là bạn cùng phòng đại học, còn Triệu Thu Nhã chỉ là bạn cùng khóa. Trước khi còn chưa gia nhập vào công ty, Vương Khải vẫn luôn thềm mến Triệu Thu Nhã, mà Triệu Thu Nhã vốn dĩ không hề biết Vương Khải là ai.
Trong trường, Triệu Thu Nhã nổi tiếng là kẻ lừa tình, nghe nói còn đã ngủ với mấy người, chứ nói gì đến những việc xấu liên quan đến bạn trai trong trường học nữa.
Không có lửa làm sao có khói, nếu như Triệu Thu Nhã quả thật là một cô gái tốt, vậy thì tại sao lại có nhiều tin đồn không hay như vậy về cô ta?
Chuyện này, hắn ta đã nói với Vương Khải không dưới một trăm lần, nhưng tên đó vẫn như cũ, không sợ chết, trong nhiệm vụ lần này đều liều mạng mà bảo vệ cho cô ta. Mà trong nhiệm vụ lần trước, cũng bởi vì quan hệ với Triệu Thu Nhã mà một tên cùng phòng khác với bọn hắn đã phải chết thảm.
"Hồ ly tinh đê tiện!"
Trong lòng Tống Khánh Cương mắng Triệu Thu Nhã một câu, hắn đã không thuyết phục được Vương Khải, vậy nên chẳng muốn phí thêm sức lực nữa, nói khó nghe một chút, hắn còn không biết mình có sống sót qua khỏi nhiệm vụ lần này hay không, còn tâm tư đâu mà quan tâm đến chuyện sông chết của người khác nữa.
Trong lòng nghĩ như vậy, Tống Khánh Cương rút một điếu thuốc lá từ trong bao ra ngậm vào miệng, nhưng còn chưa kịp châm lửa thì ngoài cửa sổ lại bất ngờ xuất hiện một bóng người.
"Có gì đó! Ngoài cửa sổ có gì đó!"
Tống Khánh Cương chỉ tay vào cửa sổ, kêu to.
Tác giả :
Trong Nháy Mắt Cười Cười