Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
Chương 80: Gặp lại
Tả hộ pháp một lòng vì chủ trong lòng chỉ lo nghĩ cho sự an toàn của Ân Cốt, còn những thứ khác chẳng suy xét gì nhiều. Sau một hồi trải qua cẩn thận điều tra, bấy giờ hắn nhận định không ai theo dõi mình, mới lặng lẽ đem Ân Cốt đưa đến một tòa nhà Vân Châu Chỉ bỏ hoang nhiều năm, nghe đồn trong ngôi nhà này có ma quái, kì thực đầy còn là chỗ gặp mặt bàn hội nghị của ám bộ Ân Cốt.
Giờ phút này vì nghĩ cách cứu viện Ân Cốt, Tả hộ pháp dùng ám hiệu để thông báo với bọn họ qua chỗ của Ân Cốt, không ngờ lại bị lọt vào trong cái bẫy đã bố trí sẵn của Lãnh Hồn. Ngay trong lúc mười tên Đường chủ trung thành tận tâm nhất cùng Tả hộ pháp đồng tâm hiệp lực sử dụng Ma giáo thần công —— truyền công lực để chữa thương cho Ân Cốt, nhân mã Lãnh Hồn phái ra lúc này đã lặng yên tập hợp, giả thành dân chúng từ từ tiếp cận lại gần.
Mà người bên trong khu nhà này vẫn chưa hay biết gì, hoàng đế đứng ở bên ngoài giúp đám người vận công bên trong hộ pháp, đồng thời đem Mộ Dung Đức Âm đặt ở trên cái ghế nằm trước người mình, dùng hắn làm lá chắn để đề phòng bất trắc.
Mộ Dung Đức Âm cũng im lặng, thành thành thật thật nằm ở nơi này, hoàng đế thấp giọng nói: “Mộ Dung Đức Âm, về sau ngươi thành thật nghe lời cho ta, ta có lẽ sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”
“Nói gì mà tha ta một con đường sống là ý gì? Đem ta nhốt trong hậu cung, ngược đãi một ngày một đêm, thỏa mãn ham muốn buồn ói của ngươi, phải không?” Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng cười, “Hiên Viên Cực Phong! Ngươi đã bị hủy cả đời của ta, ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!” “Ha ha, ngươi cũng chỉ còn lại mỗi cái miệng, không đúng, ngươi còn có một khuôn mặt.” Hoàng đế năng cằm của hắn lên, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt sắc độc nhất vô nhị trước mặt, hồi tưởng lại kỷ niệm ngày xưa, trong lòng hắn đau xót, cách đây cũng chưa lâu, hắn cũng đã rất quyến luyến bảo vật xinh đẹp nhu thuận này, cái loại cảm thụ thầm nghĩ đem hắn ôm vào trong ngực thế nhưng hiện giờ lại biến thành hai người dù chết cũng không đội trời chung, vận mệnh, ông sao lại tàn khốc như thế!
“Là ngươi hại Cốt nhi! Ta sẽ không tha cho ngươi.” Hoàng đế vô tình tăng thêm lực tay, kho*i c*m khi nhìn thấy biểu tình trên mặt Mộ Dung Đức Âm có nét khổ sở.
“Vì cái gì! Vì cái gì ngươi lại là con của Nhậm Thiên Cuồng!! Tại sao lại là ngươi!” Hoàng đế gầm lên giận dữ, vừa đau thương lại phẫn hận vô cùng buông lỏng tay, khiến cho Mộ Dung Đức Âm ngã lệch ở một bên, mà hắn dồn lực vào lòng bàn tay đánh vỡ bàn đá phía sau.
Mộ Dung Đức Âm ngã lệch ở trên ghế dựa, mặt trắng bệch, chỉ là ảm đạm cười: “Ta thì sao? Ai đã dồn ta tới nông nổi này, là ai? Giờ ta chẳng còn gì cả, cho nên ngươi cùng Ân Cốt đều phải chôn cùng!” Dứt lời đầu lệch qua, hôn mê bất tỉnh.
Xen vào: huynh trưởng đã dạy bảo đòn sát thủ để tránh trường hợp xã giao lúng túng nhạt nhẽo —— giả bộ hôn mê
“Giả bộ hôn mê ngay cả trong lúc ngủ, cần canh đúng thời gian phải giữ tư thế thích hợp quan trọng là không được ngáy, khi hôn mê tư thế phải thoải mái, thời gian xác đáng, lúc ngủ thì phải khép miệng chặt, không để cho nước miếng chảy. Có người thừa dịp ngươi hôn mê hôn trộm thì phải lập tức cắn đầu lưỡi của hắn!” Long Sách ân cần dạy dỗ.
Mộ Dung Đức Âm vừa tỉnh lại, thì hoàng đế ứ bụng đã đi ngoài rồi, Tả hộ pháp nhìn thấy hắn, đây là một đầu gỗ trung khuyển cơ bản là không có xung đột lợi ích trực tiếp với Đức Âm. Mộ Dung Đức Âm tức thì đã khôi phục lại làm mưa làm gió liều chết không sợ hi sinh, lạnh lùng nói: “Cho ta một mâm điểm tâm, cần bánh đậu xanh hoa quế kim ty, thêm một ly trà nữa.”
“… …” Tả hộ pháp nghĩ nghĩ tới mệnh lệnh của Ân Cốt, hình như là chưa nói không thể cho hắn ăn điểm tâm, cho nên thật sự bưng điểm tâm cho hắn.
Hoàng đế đầy bụng đã đi giải quyết, đại quân của Lãnh Hồn xông lên, một cước đá văng cửa chính, vây quanh tòa nhà.
Cho nên nói trong thời khắc mấu chốt, hoàng đế còn đang trong ngồi xổm trong nhà xí, chỉ nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài —— này quả thật là vì Đức Âm nguyền rủa sao?!!
“A a a a a a!” Chùi mông hay xông ra ngoài, đó là một vấn đề để cho người ta cảm thấy mâu thuẫn, hơn nữa căn bản là còn chưa tới thời khắc, cô cô lỗ lỗ cái bụng réo vang giờ phút này hoàng đế còn “Rất là cấp bách”!!
Hiển nhiên nhóm sát thủ này không có giảng đạo nghĩa như nhóm sát thủ lúc trước đuổi giết Đức Âm như vậy, bọn hắn không có chuyện chờ hoàng đế xong việc mới trực tiếp vọt vào bắt người.
Cùng lúc đó.
Đang ở trong tổng đàn Ma giáo Long Sách được thị nữ dẫn tới một cái hiên nhỏ u nhã yên tĩnh, mở cửa ra có thể đưa mắt vào nhìn là thấy bức bình phong họa tiết hồ nhỏ trong veo có điểm vài cánh hoa anh đào hồng thắm, chim hót hương hoa, cảnh trí khiến tâm thần thoải mái. Phía sau bình phong cây anh đào là cái ghế được điêu khắc Thiên Ma Vũ thạch anh, bên cạnh lư hương tiên hạc truyền ra mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, Mộ Dung Long Sách ngơ ngác nhìn này một màn hoa lệ này, ngơ ngác hỏi: “Đây chính là tiếp đãi nhất đãi ngộ cao nhất của Ma giáo các ngươi sao?”
“Phải là do thiếu chủ hạ lệnh, đem nơi này làm thành nơi đãi khách có lễ ngộ cao nhất, thành chủ xin mời.” Thị nữ khom người lui ra.
Hóa ra đạo đãi khách ở Ma giáo nơi này là đi WC.
Mộ Dung Long Sách khẽ thở dài một hơi, ngồi ở bảo tọa trên bồn cầu, tự nhủ: “Nếu không phải ta là huynh trưởng của ngươi, đến nơi này nhất định sẽ táo bón.”
Vì thế muốn dời bước, đột nhiên từ phía sau tấm bình phong có hai gã thiếu niên mỹ mạo chậm rãi đi ra, trong tay mỗi người bưng một bàn điểm tâm nhỏ bày biện tinh xảo, trong tay tên còn lại đang cầm trà thơm, trong quá trình Long Sách ở trong giải quyết có thể thưởng thức mỹ thực.
“… … … …” Long Sách = =
Lúc này đáy lòng tràn đầy nỗi bi ai, giằng xé vì chuyện tình bi thương thảm thiết ấy vậy lại bị văn hóWC của Mộ Dung Đức Âm đánh bại, tình cảm tụt dốc không phanh.
Long Sách sau khi hưởng thụ lễ tiếp đãi xa hoa long trọng, thì trở vào phòng của mình nghỉ ngơi một lát. Lãnh Hồn phái người qua đây, tập dợt lời kịch cùng hắn mấy lần, đại ý là con riêng và người vợ mà hắn bội tình bạc nghĩa sau tháng ngày bôn ba cuối cùng cũng đã tìm ra Long Sách, vì vợ con cho nên hắn phải giáp mặt chỉ trích Mộ Dung Đức Âm, để khiến Mộ Dung Đức Âm chết tâm.
Đến lúc đó, hai con mẹ còn có thể quỳ trên mặt đất khẩn cầu Đức Âm, một nhà ba người ngược tâm tàn tạ đến mức tận cùng, tóm lại chờ đến lúc đó giội một bồn máu chó lớn là được.
Long Sách từ trong gian phòng xa hoa cho khách quý đi ra, lại mất nửa ngày trời để tìm cảm xúc, đến khi đó cuối cùng kế hoạch của Ma giáo toàn thắng, lại bắt được Ân Cốt cũng đem đám phản nghịch một lưới bắt hết, thuận tiện bắt luôn hoàng đế thảm hại không từ nào miêu tả nổi.
Mộ Dung Đức Âm bị Lãnh Hồn gọi tới, tiến hành đào tạo màn kịch máu chó trước cho nó suôn sẻ, hắn bảo Đức Âm phải đem một chân trói lại, giả tạo thành bộ dạng thiếu một chân, khiến Long Sách ngược tâm tàn bạo, từ nay về sau không còn tới Ma giáo gây rối nữa, tiện thể cũng phân rõ giới hạn cùng Mộ Dung Đức Âm luôn.
Mộ Dung Đức Âm quả nhiên ngoan ngoãn dựa theo lời hắn nói mà làm.
Cuối cùng cũng đã tới, Long Sách trái một túm phải một kéo, đến khi đó bị người đẩy mạnh vào trong đình viện Mộ Dung Đức Âm.
Xa nhau mấy tháng, giống như đã trăm năm, Mộ Dung Long Sách vừa thấy người mình nhớ thương bao người ở đằng kia, lúc này quả thật hoài nghi mình còn đang nằm trong mộng, vội vàng nhéo cánh tay của mình, trong mắt nháy mắt phủ hơi nước đang muốn mở miệng, thế nhưng cũng chỉ biết nghẹn ngào.
“Huynh… …” Mộ Dung Đức Âm cũng là khó có thể nói nên lời, giọt châu chảy xuống, nước mắt mỹ nhân từng giọt từng giọt xót lòng.
Mộ Dung Long Sách chạy nhanh tới, muốn lau đi hàng nước mắt cho hắn, suýt nữa thì té ngã, tới trước mặt hắn thế nhưng không cách nào vươn tay ra, tầm mắt dừng ở trên đùi, Đức Âm chỉ thấy bên dưới vạt áo trống không chỉ có một chiếc giầy lộ ra, tay hắn kịch liệt run rẩy, muốn an ủi, muốn thương tiếc, nhưng không có cách nào tiếp tục tiến lên, lý trí còn sót lại nhắc nhở hắn lúc này phải làm cái gì.
“Đức… Âm… Ta tới, chính là… Chính là chỉ muốn nhìn ngươi có tốt không… tiện thể ta muốn nói cho ngươi, ta… Muốn thành hôn.” Long Sách lấy tay bịt miệng, nhưng không sao ngăn lại tiếng nức nở nghẹn ngào, nước mắt càng không thể khống chế chảy xuống.
“Huynh trưởng… …” Mộ Dung Đức Âm chìa một bàn tay, Long Sách cũng không dám vươn tới, đang cắn chặt khóe môi, hai mắt sớm đã đỏ bừng, nước mắt rơi mãi không ngừng.
“Huynh trưởng, ai là thân nhân duy nhất của ngươi? Ai có thể cùng ngươi làm bạn cả đời?” Mộ Dung Đức Âm chất vấn.
Mộ Dung Long Sách lui về phía sau nửa bước, hai mắt thống khổ —— là ngươi! Là ngươi! Tự nhiên là ngươi! Nhưng mà ta không thể nói! Không thể nói a!!
“Ai sẵn lòng bám gót theo bước chân của ngươi, dẫn đường đường ngươi đi? Ai là người hiện ở trong giấc mơ của ngươi? Ai là người cùng ngươi tay nắm tay sống chết không rời?” Mộ Dung Đức Âm vẫn đang một mực giữ tư thế vươn tay.
Là ngươi! Là ngươi! Là ngươi! Là ngươi! … … Long Sách dưới đáy lòng mặc niệm ngàn lần, nghĩ kỹ lý do thoái thác nhưng không thể mở miệng dối gạt dù chỉ một câu, bởi vì cổ họng của hắn đã muốn tắc nghẹn, hắn trăm tính ngàn tính nhưng không thể nào tính đến trường hợp khi mình gặp lại Đức Âm, lại không thể tránh khỏi thất thố, tính không ra nước mắt của mình lại chảy mãi không thôi, cũng không thể đoán được tương tư sâu không thấy đáy đến nhường này.
“Huynh trưởng, ngươi không muốn ta tiếp tục đi theo ngươi nữa sao? Chẳng lẽ ngươi ngay cả dũng khí nắm tay của ta cũng không có sao?” Mộ Dung Đức Âm cũng chảy nước mắt, bàn tay kia cũng không có ý rút về.
“Không phải như vậy… …” Long Sách hít một hơithật sâu, hắn nhắm mắt lại, “Không phải như vậy… …” Ta chỉ là muốn vì muốn tốt cho ngươi… Ta không thể nắm tay ngươi… Ta không thể để cho ngươi tiếp tục muôn đời không thể trở lại…
“Ngươi đang sợ cái gì?” Tiếng nói quen thuộc tới gần bên tai, xúc cảm quen thuộc, độ ấm quen thuộc, lòng bàn tay quen thuộc, cầm tay hắn. Mộ Dung Long Sách hoảng hốt, đột nhiên mở mắt, lại rơi vào trong lòng một người.
Gió nổi lên, sợi tóc tung bay phật qua ở trên mặt Long Sách, mùi thơm nhàn nhạt, vòng ôm ấm áp, trong khoảnh khắc này bình yên mà an lòng, trong trời đất này toàn bộ như chẳng còn ai, mọi nỗi lo âu cũng đã trôi qua, thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc này chỉ có thể nghe thấy lời của hắn: “Ta lấy khoảng cách như vậy, đi theo huynh trưởng, được không?”
Dứt lời Long Sách chỉ cảm thấy nháy mắt mê muội, hai chân cách mặt đất, lại bị Đức Âm ôm ngang lên, bá đạo tuyên bố: “Mộ Dung Long Sách là của ta! Động đến hắn, chính là sỉ nhục mặt mũi của ta!”
Lãnh Hồn từ một nơi bí mật gần đó nghẹn họng nhìn trân trối, Mộ Dung Đức Âm thế nhưng không để ý miệng vết thương trên hai chân bởi vì động tác kịch liệt của hắn không ngừng chảy ra máu tươi, lúc này giống như vệt sao xẹt đem Long Sách ôm đi!
Mà hoàng đế lúc này đang ở trong địa lao, tuy rằng được Ma giáo đặc biệt cho phép tắm rửa, đổi bộ quần áo mới, nhưng trong tâm lý vẫn để lại bóng ma. Bóng ma tình cảnh ở trong nhà xí, chỉ sợ phải theo hắn trong một đoạn thời gian rất dài. Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, hắn lại muốn buồn nôn.
Mà sau khi tỉnh lại Ân Cốt phát hiện mình lại đang địa lao, cũng hiểu ra vài phần ——bản thân mình quả nhiên vẫn bị Lãnh Hồn tính kế, chỉ là hắn còn nhớ rõ Mộ Dung Đức Âm bị bỏ lại ở trong hang động, nhưng mà ngẫm lại cũng biết, hắn nhất định là bị người tìm ra đón về Ma giáo rồi đi. Việc này cũng tốt, vừa vặn đúng lúc hắn hận mình tận xương, a, cũng coi như đã khiến hắn thỏa mãn rồi. Ân Cốt vẫn còn đang buồn khổ bi thương, cuối cùng khi quay đầu lại thì phát hiện địa lao bên cạnh cách một hàng rào chắn kẻ đang ngồi đó không ngờ lại là tình nhân hoàng đế!
” Cực Phong!!”
“Cốt nhi! Ngươi cuối cùng đã tỉnh!!”
Hai người muốn tới gần nhau, bất đắc dĩ đều bị xích sắt khóa lại, chỉ có thể hai đầu mong mỏi.
Vì thế, hai người ở trong hoảng hốt gặp lại, nhưng hoàn cảnh nơi này thật sự là làm cho người ta uể oải, uể oải đến nỗi ngay cả nước mắt cũng chả thể rơi… …
Đến nỗi Đức Âm đem Long Sách cưỡng ép dẫn vào gian phòng của mình, dù cho miệng vết thương rạn nứt, chuyện đầu tiên làm cũng chính là… …
Dù sao nội dun không thích hợp với trẻ nhỏ cho nên Tấn Giang hài hoà. Lầm bầm.
——
@Phong: thế mà mình toàn thích truyện bên Tấn Giang cho nên chỉ có nước húp cháo ^^ Mà tui là tui phát hiện hóa ra nhiều bạn Việt Nam không thích truyện của bạn Ly Miêu
Công của chị này toàn tất tần tật liên quan tới mèo, và chị công khống rõ luôn ( anh nào anh nấy đẹp lung linh chói sáng độc nhất vô nhị lại lười chảy thay nhưng mà nó thú phết ấy ^^ nhưng mà mình thích. Chả phải ngược gì cả ( khỏe re, khỏi đau tim) nhưng đọc mới biết ngược hay không ngược, hài hay không hài là cả một vấn đề.
Bye bye see you later.
Giờ phút này vì nghĩ cách cứu viện Ân Cốt, Tả hộ pháp dùng ám hiệu để thông báo với bọn họ qua chỗ của Ân Cốt, không ngờ lại bị lọt vào trong cái bẫy đã bố trí sẵn của Lãnh Hồn. Ngay trong lúc mười tên Đường chủ trung thành tận tâm nhất cùng Tả hộ pháp đồng tâm hiệp lực sử dụng Ma giáo thần công —— truyền công lực để chữa thương cho Ân Cốt, nhân mã Lãnh Hồn phái ra lúc này đã lặng yên tập hợp, giả thành dân chúng từ từ tiếp cận lại gần.
Mà người bên trong khu nhà này vẫn chưa hay biết gì, hoàng đế đứng ở bên ngoài giúp đám người vận công bên trong hộ pháp, đồng thời đem Mộ Dung Đức Âm đặt ở trên cái ghế nằm trước người mình, dùng hắn làm lá chắn để đề phòng bất trắc.
Mộ Dung Đức Âm cũng im lặng, thành thành thật thật nằm ở nơi này, hoàng đế thấp giọng nói: “Mộ Dung Đức Âm, về sau ngươi thành thật nghe lời cho ta, ta có lẽ sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”
“Nói gì mà tha ta một con đường sống là ý gì? Đem ta nhốt trong hậu cung, ngược đãi một ngày một đêm, thỏa mãn ham muốn buồn ói của ngươi, phải không?” Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng cười, “Hiên Viên Cực Phong! Ngươi đã bị hủy cả đời của ta, ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!” “Ha ha, ngươi cũng chỉ còn lại mỗi cái miệng, không đúng, ngươi còn có một khuôn mặt.” Hoàng đế năng cằm của hắn lên, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt sắc độc nhất vô nhị trước mặt, hồi tưởng lại kỷ niệm ngày xưa, trong lòng hắn đau xót, cách đây cũng chưa lâu, hắn cũng đã rất quyến luyến bảo vật xinh đẹp nhu thuận này, cái loại cảm thụ thầm nghĩ đem hắn ôm vào trong ngực thế nhưng hiện giờ lại biến thành hai người dù chết cũng không đội trời chung, vận mệnh, ông sao lại tàn khốc như thế!
“Là ngươi hại Cốt nhi! Ta sẽ không tha cho ngươi.” Hoàng đế vô tình tăng thêm lực tay, kho*i c*m khi nhìn thấy biểu tình trên mặt Mộ Dung Đức Âm có nét khổ sở.
“Vì cái gì! Vì cái gì ngươi lại là con của Nhậm Thiên Cuồng!! Tại sao lại là ngươi!” Hoàng đế gầm lên giận dữ, vừa đau thương lại phẫn hận vô cùng buông lỏng tay, khiến cho Mộ Dung Đức Âm ngã lệch ở một bên, mà hắn dồn lực vào lòng bàn tay đánh vỡ bàn đá phía sau.
Mộ Dung Đức Âm ngã lệch ở trên ghế dựa, mặt trắng bệch, chỉ là ảm đạm cười: “Ta thì sao? Ai đã dồn ta tới nông nổi này, là ai? Giờ ta chẳng còn gì cả, cho nên ngươi cùng Ân Cốt đều phải chôn cùng!” Dứt lời đầu lệch qua, hôn mê bất tỉnh.
Xen vào: huynh trưởng đã dạy bảo đòn sát thủ để tránh trường hợp xã giao lúng túng nhạt nhẽo —— giả bộ hôn mê
“Giả bộ hôn mê ngay cả trong lúc ngủ, cần canh đúng thời gian phải giữ tư thế thích hợp quan trọng là không được ngáy, khi hôn mê tư thế phải thoải mái, thời gian xác đáng, lúc ngủ thì phải khép miệng chặt, không để cho nước miếng chảy. Có người thừa dịp ngươi hôn mê hôn trộm thì phải lập tức cắn đầu lưỡi của hắn!” Long Sách ân cần dạy dỗ.
Mộ Dung Đức Âm vừa tỉnh lại, thì hoàng đế ứ bụng đã đi ngoài rồi, Tả hộ pháp nhìn thấy hắn, đây là một đầu gỗ trung khuyển cơ bản là không có xung đột lợi ích trực tiếp với Đức Âm. Mộ Dung Đức Âm tức thì đã khôi phục lại làm mưa làm gió liều chết không sợ hi sinh, lạnh lùng nói: “Cho ta một mâm điểm tâm, cần bánh đậu xanh hoa quế kim ty, thêm một ly trà nữa.”
“… …” Tả hộ pháp nghĩ nghĩ tới mệnh lệnh của Ân Cốt, hình như là chưa nói không thể cho hắn ăn điểm tâm, cho nên thật sự bưng điểm tâm cho hắn.
Hoàng đế đầy bụng đã đi giải quyết, đại quân của Lãnh Hồn xông lên, một cước đá văng cửa chính, vây quanh tòa nhà.
Cho nên nói trong thời khắc mấu chốt, hoàng đế còn đang trong ngồi xổm trong nhà xí, chỉ nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài —— này quả thật là vì Đức Âm nguyền rủa sao?!!
“A a a a a a!” Chùi mông hay xông ra ngoài, đó là một vấn đề để cho người ta cảm thấy mâu thuẫn, hơn nữa căn bản là còn chưa tới thời khắc, cô cô lỗ lỗ cái bụng réo vang giờ phút này hoàng đế còn “Rất là cấp bách”!!
Hiển nhiên nhóm sát thủ này không có giảng đạo nghĩa như nhóm sát thủ lúc trước đuổi giết Đức Âm như vậy, bọn hắn không có chuyện chờ hoàng đế xong việc mới trực tiếp vọt vào bắt người.
Cùng lúc đó.
Đang ở trong tổng đàn Ma giáo Long Sách được thị nữ dẫn tới một cái hiên nhỏ u nhã yên tĩnh, mở cửa ra có thể đưa mắt vào nhìn là thấy bức bình phong họa tiết hồ nhỏ trong veo có điểm vài cánh hoa anh đào hồng thắm, chim hót hương hoa, cảnh trí khiến tâm thần thoải mái. Phía sau bình phong cây anh đào là cái ghế được điêu khắc Thiên Ma Vũ thạch anh, bên cạnh lư hương tiên hạc truyền ra mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, Mộ Dung Long Sách ngơ ngác nhìn này một màn hoa lệ này, ngơ ngác hỏi: “Đây chính là tiếp đãi nhất đãi ngộ cao nhất của Ma giáo các ngươi sao?”
“Phải là do thiếu chủ hạ lệnh, đem nơi này làm thành nơi đãi khách có lễ ngộ cao nhất, thành chủ xin mời.” Thị nữ khom người lui ra.
Hóa ra đạo đãi khách ở Ma giáo nơi này là đi WC.
Mộ Dung Long Sách khẽ thở dài một hơi, ngồi ở bảo tọa trên bồn cầu, tự nhủ: “Nếu không phải ta là huynh trưởng của ngươi, đến nơi này nhất định sẽ táo bón.”
Vì thế muốn dời bước, đột nhiên từ phía sau tấm bình phong có hai gã thiếu niên mỹ mạo chậm rãi đi ra, trong tay mỗi người bưng một bàn điểm tâm nhỏ bày biện tinh xảo, trong tay tên còn lại đang cầm trà thơm, trong quá trình Long Sách ở trong giải quyết có thể thưởng thức mỹ thực.
“… … … …” Long Sách = =
Lúc này đáy lòng tràn đầy nỗi bi ai, giằng xé vì chuyện tình bi thương thảm thiết ấy vậy lại bị văn hóWC của Mộ Dung Đức Âm đánh bại, tình cảm tụt dốc không phanh.
Long Sách sau khi hưởng thụ lễ tiếp đãi xa hoa long trọng, thì trở vào phòng của mình nghỉ ngơi một lát. Lãnh Hồn phái người qua đây, tập dợt lời kịch cùng hắn mấy lần, đại ý là con riêng và người vợ mà hắn bội tình bạc nghĩa sau tháng ngày bôn ba cuối cùng cũng đã tìm ra Long Sách, vì vợ con cho nên hắn phải giáp mặt chỉ trích Mộ Dung Đức Âm, để khiến Mộ Dung Đức Âm chết tâm.
Đến lúc đó, hai con mẹ còn có thể quỳ trên mặt đất khẩn cầu Đức Âm, một nhà ba người ngược tâm tàn tạ đến mức tận cùng, tóm lại chờ đến lúc đó giội một bồn máu chó lớn là được.
Long Sách từ trong gian phòng xa hoa cho khách quý đi ra, lại mất nửa ngày trời để tìm cảm xúc, đến khi đó cuối cùng kế hoạch của Ma giáo toàn thắng, lại bắt được Ân Cốt cũng đem đám phản nghịch một lưới bắt hết, thuận tiện bắt luôn hoàng đế thảm hại không từ nào miêu tả nổi.
Mộ Dung Đức Âm bị Lãnh Hồn gọi tới, tiến hành đào tạo màn kịch máu chó trước cho nó suôn sẻ, hắn bảo Đức Âm phải đem một chân trói lại, giả tạo thành bộ dạng thiếu một chân, khiến Long Sách ngược tâm tàn bạo, từ nay về sau không còn tới Ma giáo gây rối nữa, tiện thể cũng phân rõ giới hạn cùng Mộ Dung Đức Âm luôn.
Mộ Dung Đức Âm quả nhiên ngoan ngoãn dựa theo lời hắn nói mà làm.
Cuối cùng cũng đã tới, Long Sách trái một túm phải một kéo, đến khi đó bị người đẩy mạnh vào trong đình viện Mộ Dung Đức Âm.
Xa nhau mấy tháng, giống như đã trăm năm, Mộ Dung Long Sách vừa thấy người mình nhớ thương bao người ở đằng kia, lúc này quả thật hoài nghi mình còn đang nằm trong mộng, vội vàng nhéo cánh tay của mình, trong mắt nháy mắt phủ hơi nước đang muốn mở miệng, thế nhưng cũng chỉ biết nghẹn ngào.
“Huynh… …” Mộ Dung Đức Âm cũng là khó có thể nói nên lời, giọt châu chảy xuống, nước mắt mỹ nhân từng giọt từng giọt xót lòng.
Mộ Dung Long Sách chạy nhanh tới, muốn lau đi hàng nước mắt cho hắn, suýt nữa thì té ngã, tới trước mặt hắn thế nhưng không cách nào vươn tay ra, tầm mắt dừng ở trên đùi, Đức Âm chỉ thấy bên dưới vạt áo trống không chỉ có một chiếc giầy lộ ra, tay hắn kịch liệt run rẩy, muốn an ủi, muốn thương tiếc, nhưng không có cách nào tiếp tục tiến lên, lý trí còn sót lại nhắc nhở hắn lúc này phải làm cái gì.
“Đức… Âm… Ta tới, chính là… Chính là chỉ muốn nhìn ngươi có tốt không… tiện thể ta muốn nói cho ngươi, ta… Muốn thành hôn.” Long Sách lấy tay bịt miệng, nhưng không sao ngăn lại tiếng nức nở nghẹn ngào, nước mắt càng không thể khống chế chảy xuống.
“Huynh trưởng… …” Mộ Dung Đức Âm chìa một bàn tay, Long Sách cũng không dám vươn tới, đang cắn chặt khóe môi, hai mắt sớm đã đỏ bừng, nước mắt rơi mãi không ngừng.
“Huynh trưởng, ai là thân nhân duy nhất của ngươi? Ai có thể cùng ngươi làm bạn cả đời?” Mộ Dung Đức Âm chất vấn.
Mộ Dung Long Sách lui về phía sau nửa bước, hai mắt thống khổ —— là ngươi! Là ngươi! Tự nhiên là ngươi! Nhưng mà ta không thể nói! Không thể nói a!!
“Ai sẵn lòng bám gót theo bước chân của ngươi, dẫn đường đường ngươi đi? Ai là người hiện ở trong giấc mơ của ngươi? Ai là người cùng ngươi tay nắm tay sống chết không rời?” Mộ Dung Đức Âm vẫn đang một mực giữ tư thế vươn tay.
Là ngươi! Là ngươi! Là ngươi! Là ngươi! … … Long Sách dưới đáy lòng mặc niệm ngàn lần, nghĩ kỹ lý do thoái thác nhưng không thể mở miệng dối gạt dù chỉ một câu, bởi vì cổ họng của hắn đã muốn tắc nghẹn, hắn trăm tính ngàn tính nhưng không thể nào tính đến trường hợp khi mình gặp lại Đức Âm, lại không thể tránh khỏi thất thố, tính không ra nước mắt của mình lại chảy mãi không thôi, cũng không thể đoán được tương tư sâu không thấy đáy đến nhường này.
“Huynh trưởng, ngươi không muốn ta tiếp tục đi theo ngươi nữa sao? Chẳng lẽ ngươi ngay cả dũng khí nắm tay của ta cũng không có sao?” Mộ Dung Đức Âm cũng chảy nước mắt, bàn tay kia cũng không có ý rút về.
“Không phải như vậy… …” Long Sách hít một hơithật sâu, hắn nhắm mắt lại, “Không phải như vậy… …” Ta chỉ là muốn vì muốn tốt cho ngươi… Ta không thể nắm tay ngươi… Ta không thể để cho ngươi tiếp tục muôn đời không thể trở lại…
“Ngươi đang sợ cái gì?” Tiếng nói quen thuộc tới gần bên tai, xúc cảm quen thuộc, độ ấm quen thuộc, lòng bàn tay quen thuộc, cầm tay hắn. Mộ Dung Long Sách hoảng hốt, đột nhiên mở mắt, lại rơi vào trong lòng một người.
Gió nổi lên, sợi tóc tung bay phật qua ở trên mặt Long Sách, mùi thơm nhàn nhạt, vòng ôm ấm áp, trong khoảnh khắc này bình yên mà an lòng, trong trời đất này toàn bộ như chẳng còn ai, mọi nỗi lo âu cũng đã trôi qua, thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc này chỉ có thể nghe thấy lời của hắn: “Ta lấy khoảng cách như vậy, đi theo huynh trưởng, được không?”
Dứt lời Long Sách chỉ cảm thấy nháy mắt mê muội, hai chân cách mặt đất, lại bị Đức Âm ôm ngang lên, bá đạo tuyên bố: “Mộ Dung Long Sách là của ta! Động đến hắn, chính là sỉ nhục mặt mũi của ta!”
Lãnh Hồn từ một nơi bí mật gần đó nghẹn họng nhìn trân trối, Mộ Dung Đức Âm thế nhưng không để ý miệng vết thương trên hai chân bởi vì động tác kịch liệt của hắn không ngừng chảy ra máu tươi, lúc này giống như vệt sao xẹt đem Long Sách ôm đi!
Mà hoàng đế lúc này đang ở trong địa lao, tuy rằng được Ma giáo đặc biệt cho phép tắm rửa, đổi bộ quần áo mới, nhưng trong tâm lý vẫn để lại bóng ma. Bóng ma tình cảnh ở trong nhà xí, chỉ sợ phải theo hắn trong một đoạn thời gian rất dài. Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, hắn lại muốn buồn nôn.
Mà sau khi tỉnh lại Ân Cốt phát hiện mình lại đang địa lao, cũng hiểu ra vài phần ——bản thân mình quả nhiên vẫn bị Lãnh Hồn tính kế, chỉ là hắn còn nhớ rõ Mộ Dung Đức Âm bị bỏ lại ở trong hang động, nhưng mà ngẫm lại cũng biết, hắn nhất định là bị người tìm ra đón về Ma giáo rồi đi. Việc này cũng tốt, vừa vặn đúng lúc hắn hận mình tận xương, a, cũng coi như đã khiến hắn thỏa mãn rồi. Ân Cốt vẫn còn đang buồn khổ bi thương, cuối cùng khi quay đầu lại thì phát hiện địa lao bên cạnh cách một hàng rào chắn kẻ đang ngồi đó không ngờ lại là tình nhân hoàng đế!
” Cực Phong!!”
“Cốt nhi! Ngươi cuối cùng đã tỉnh!!”
Hai người muốn tới gần nhau, bất đắc dĩ đều bị xích sắt khóa lại, chỉ có thể hai đầu mong mỏi.
Vì thế, hai người ở trong hoảng hốt gặp lại, nhưng hoàn cảnh nơi này thật sự là làm cho người ta uể oải, uể oải đến nỗi ngay cả nước mắt cũng chả thể rơi… …
Đến nỗi Đức Âm đem Long Sách cưỡng ép dẫn vào gian phòng của mình, dù cho miệng vết thương rạn nứt, chuyện đầu tiên làm cũng chính là… …
Dù sao nội dun không thích hợp với trẻ nhỏ cho nên Tấn Giang hài hoà. Lầm bầm.
——
@Phong: thế mà mình toàn thích truyện bên Tấn Giang cho nên chỉ có nước húp cháo ^^ Mà tui là tui phát hiện hóa ra nhiều bạn Việt Nam không thích truyện của bạn Ly Miêu
Công của chị này toàn tất tần tật liên quan tới mèo, và chị công khống rõ luôn ( anh nào anh nấy đẹp lung linh chói sáng độc nhất vô nhị lại lười chảy thay nhưng mà nó thú phết ấy ^^ nhưng mà mình thích. Chả phải ngược gì cả ( khỏe re, khỏi đau tim) nhưng đọc mới biết ngược hay không ngược, hài hay không hài là cả một vấn đề.
Bye bye see you later.
Tác giả :
Lililicat