Ác Hán
Chương 435: Tăng Và Đế (1)
Hai tiểu nha hoàn Tiểu Mộc Đầu hiển nhiên được Hoàng Nguyệt Anh chuyên môn huấn luyện, khi chỉnh đốn bút ký, phân loại ngăn nắp đâu ra đó, từng cái hộp đều có ký hiệu riêng.
Đổng Phi lấy một cái hộp, mở bút ký trong đó ra, do Hoàng Nguyệt Anh đích thân viết, mô tả tỉ mỉ từ lúc xuất hiện ý tưởng thuật in ấn, tới khi bản khắc in hình thành rồi tiến hành cải tiến ... Thái độ nghiêm túc của Hoàng Nguyệt Anh qua đó có thể thấy được rõ ràng.
Đúng là một nữ nhân đáng nể.
Y cảm thán trong lòng, đồng thời sinh lòng cảm kích, ông trời giao nữ nhân xuất sắc như thế cho ta, ta phải báo đáp ra sao?
Kỹ thuật in ấn đã xuất hiện, nhưng muốn nhìn thấy thành tích không phải ngày một ngày hai làm được, thợ rồi thiết bị cùng đủ loại việc liên quan không phải có sẵn, may mà sau khi Mã Quân tìm hiểu xong, cũng sinh ra hứng thú cực lớn.
Đây là một chuyện tốt tạo phúc cho sinh linh.
Mã Quân nói:
- Chủ công yên tâm, Quân nhất định mau chóng đưa ra phương án hoàn thiện, Tương tố doanh chúng ta có đủ thợ để biến nó thành hoàn mỹ. Có điều cần thời gian, xin chủ công kiên nhẫn chờ đợi, đừng vội.
Nay Tương tố doanh qua sự gây dựng của đám Mã Quân, Bồ Nguyên đã dần hình thành một cơ cầu hoàn thiện, ở vòng ngoài theo thiết kế của Cam Tín, phân chia tiến hành gia công các loại phụ kiện.
Những cơ cấu này mở cửa, thậm chí loại địch nhân như Tào Tháo cũng biết rõ chuyện này, nhưng muốn xâm nhập vào thì rất khó.
Vì giữa các cơ cấu không có liên hệ rõ ràng.
Ít nhất trong mắt người ngoài thì Tương tố doanh là như thế. Trong Tương tố doanh lại tồn tại một cơ cấu không ai biết, cơ cấu này năm xưa do Phí Ốc lập nên, nay lấy Mã Quân, Bồ Nguyên làm hạch tâm, chuyên môn tiến hành cải tạo vật phẩm.
Đổng Phi gọi nó là Thiên công giám, thợ có thể vào đây không chỉ yêu cầu có trí nhớ cao siêu, càng cần sức sáng tạo. Còn trong mắt người ngoài, Thiên công giám chẳng qua là cơ cấu rất bình thường, chẳng có gì đặc thù.
Đổng Phi biết, một vật từ khi sinh ra tới lúc hoàn thiện cần đủ thời gian, Tương tố doanh tụ tập vô số nhân tài ưu tú, đem thuật in ấn này giao cho Mã Quân, tin rằng hắn nhất định làm ra thành thích. Cho nên Đổng Phi không vội, y có thể vì tam học đợi mười năm, sao để ý chút thời gian đó?
Có điều một câu nói của Mã Quân khiến Đổng Phi phải coi trọng.
- Chủ công, nếu thuật in ấn thành công, thực sự là phúc phận của người đọc sách thiên hạ. Nhưng người chuẩn bị đem sự nghiệp này cho ai hoàn thành.
Sách in từng đợt, giá sẽ rẻ đi, có thể tưởng tượng được sĩ tử thiên hạ đổ xô đi mua thế nào. Sách giá rẻ bán ra được phổ biến, tất nhiên là chuyện cực tốt. Nhưng bảo Đổng Phi dâng tặng miễn phi là tuyệt đối không thể, cho nên cần tìm người hợp tác, người này phải có tài lực lớn, lại có tên tuổi trong sĩ lâm mới đảm bảo loại sách này phổ biến được.
Nhưng dưới trướng Đổng Phi tựa hồ chỉ thiếu thế lực ở phương diện này.
Bất kể là Chân gia Trung Sơn, Trương gia Tây Xuyên hay là Mi gia Từ Châu đều không gánh vác được trọng trách này.
Tiễn Mã Chân đi rồi, Đổng Phi bắt đầu đau đầu...
Hoàng Nguyệt Anh ngủ nguyên một ngày, sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần đã hoàn toàn khôi phục.
Nhưng Thái Diễm thì trở nên bận rộn, vì nàng ôm lấy chuyện mai mối vì Hoàng Nguyệt Anh. Nếu Hoàng Thừa Ngạn là người bình thường thì đã đành, nhưng ông ta xuất thân đại tộc, còn là hiền sĩ có tiếng. Người làm mai phải có thân phận địa vị không kém Hoàng Thừa Ngạn mới được.
Nếu Thái Ung ở đây chắc chắn là nhân tuyển tốt nhất.
Nhưng lão tiên sinh năm năm trước đi về phía tây, hiện giờ chẳng biết ở đâu rồi, theo tin tức lần trước ông phái người truyền về thì nói tới được một nơi khí hậu và hoàn cảnh thoải mái. Còn về tên Thái Ung nói là Tái Nhĩ Trụ gì đó, còn nói là dưới quyền cai trị của đế quốc Đại Tần ... Tất nhiên khẳng định không phải Đại Tần họ Doanh rồi.
Nói chung là hiện giờ lão tiên sinh tiêu dao tự tại, tựa hồ không hề có ý trở về. Trừ Thái Ung ra thì trong tay Đổng Phi đúng là không có nhân vật nào có thể sánh ngang với Hoàng Thừa Ngạn, làm Thái Diễm rất buồn phiền.
Theo ý của Hoàng Nguyệt Anh thì kiếm một người đón cha nàng tới là được, nhưng Thái Diễm cho rằng làm thế sẽ nhục thân phận của Hoàng Thừa Ngạn, lễ số không chu toàn, cho nên không chấp nhận.
Thế là Đổng Phi cũng tốt không ít tế bào não.
Nhưng chỉnh thể mà nói mười mấy ngày Đổng Phi về nhà rất nhàn nhã.
Đồng thời Đổng Phi cũng đã tìm hiểu được đại khái tình hình ở Trường An, đặc biệt là sự phát triển của Phật giáo được y đặc biệt chú ý.
Hai năm qua Đồ Trừng lấy thân phận Phật sư, xâm chiếm mấy vạn khoản đất làm tài nguyên phụng dưỡng chùa chiền, tín đồ không ngừng gia tăng. Riêng trong thành Trường An đã có mấy vạn người, đem so với Thái Bình Đạo mà nói không bắt mắt lắm, nhưng làm Đổng Phi ngầm lo lắng.
Hơn nữa Đồ Trừng khi tuyên dương Phật pháp đồng thời âm thầm chĩa mũi giáo vào Đổng Phi, theo lời của hắn thì Phật mang lòng từ bi, cấm sát sinh. Thậm chsi cho rằng chỉ cần bỏ đồ đao xuống là có thể tới thế giới cực lạc.
Trong triều đình không ít quan viên tin lời này, cho nên khi tin báo đại thắng Lạc Dương truyền về, có tin đồn lan đi, nói Đổng Phi đánh trận chỉ vì khoe khoang võ lực bản thân, chỉ biết chém giết sẽ có kết quả này kết quả nọ. Toàn là lời vô căn cứ, nhưng lại có rất nhiều người tin.
Còn Trần Cung hiển nhiên không chú ý tới điều này.
Hiện đã là giữa thu, đại đội nhân mã của Điển Vi đã qua Kính Thủy, tới Hồng Môn Đình. Lưu Biện truyền chỉ, lệnh Trường An quét dọn đón Đổng Phi về, có điều lúc ấy tin đồn càng dữ dội.
Còn hai ngày nữa Điển Vi tới Trường An.
Ngày hôm đó Đổng Phi dậy hơi muộn, mấy người Thái Diễm đều không ở nhà, Tiểu Văn Cơ cũng không biết chạy đi đâu mất.
Hiếm được khi yên tĩnh, Đổng Phi thay y phục, một mình tới diễn võ trường, đầu tiên là luyện Ngũ Cầm Hí làm nóng người, ôn lại quyền cước, đang định luyện chùy thì bên ngoài náo loạn.
- Cha ở đâu rồi? Cha ơi ...
Vừa nghe cái giọng non nớt mà thô hào đó là biết của Đổng Hựu.
Đổng Phi vừa bỏ chùy xuống định ra xem có chuyện gì thì thấy con trai đã cuống cuồng chạy vào, làm y giật nảy mình, Đổng Hựu mặt mũi bầm dập, hiển nhiên là đánh nhau với người ta.
Trong trí nhớ của Đổng Phi thì Đổng Hựu rất ít khi thua thiệt, càng chưa bao giờ khốn đốn thế này, vội ngồi xuống bế lấy con:
- Con ta mặt sao thế này? Lại đánh nhau à?
- Không phải, là ca ca, ca ca ...
Đổng Hựu và Đổng Sóc trước giờ như hình với bóng, tuy không cùng một mẹ sinh ra, nhưng còn thân thiết hơn anh em cùng mẹ.
Đổng Phi cuống lên hỏi:
- Ca ca con làm sao? Ở đâu rồi?
- Ca ca bị thương rồi.
- Bị thương?
Đầu óc Đổng Phi nổ uỳnh một cái, mắt trợn tròn:
- Sóc Nhi bị thương? Ở đâu, có nghiêm trọng không?
- Tề Từ thẩm thẩm đang chữa trị cho ca ca.
Đổng Phi không nói một lời ôm con chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hỏi:
- Ca ca con sao bị thương.
- Hôm nay con và ca ca ra ngoài chơi, ngoài Đại Ân Phật tự thấy một đám tăng nhân truy sát người ta, người xung quanh làm bộ không thấy. Ca ca bất mãn ra mặt ngăn cản, đám tăng nhân đó vô cùng ngông cuồng, còn nói, còn nói .. Ca ca là, là ..
- Là gì?
- Bọn chúng nói ca ca là yêu ma giáng thế.
Đốc Sóc, Đổng Hựu ra ngoài gây chuyện, tuy nói có chỗ quá đáng, nhưng có một điểm tốt, bọn chúng không ỷ gia thế bắt nạt người khác.
Đổng Phi nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Chỉ vì điều này mà các con đánh nhau với bọn chúng à?
- Không phải, con và ca ca tuy giận, nhưng không muốn so đo với bọn chúng. Ca ca hỏi bọn chúng vì sao đánh người, đám tăng nhân bảo bọn con đừng quản chuyện không đâu, còn nói bọn chúng là người hoàng gia, bảo bọn con xéo đi. Ca ca không chịu, thế là đánh nhau.
Đổng Phi lấy một cái hộp, mở bút ký trong đó ra, do Hoàng Nguyệt Anh đích thân viết, mô tả tỉ mỉ từ lúc xuất hiện ý tưởng thuật in ấn, tới khi bản khắc in hình thành rồi tiến hành cải tiến ... Thái độ nghiêm túc của Hoàng Nguyệt Anh qua đó có thể thấy được rõ ràng.
Đúng là một nữ nhân đáng nể.
Y cảm thán trong lòng, đồng thời sinh lòng cảm kích, ông trời giao nữ nhân xuất sắc như thế cho ta, ta phải báo đáp ra sao?
Kỹ thuật in ấn đã xuất hiện, nhưng muốn nhìn thấy thành tích không phải ngày một ngày hai làm được, thợ rồi thiết bị cùng đủ loại việc liên quan không phải có sẵn, may mà sau khi Mã Quân tìm hiểu xong, cũng sinh ra hứng thú cực lớn.
Đây là một chuyện tốt tạo phúc cho sinh linh.
Mã Quân nói:
- Chủ công yên tâm, Quân nhất định mau chóng đưa ra phương án hoàn thiện, Tương tố doanh chúng ta có đủ thợ để biến nó thành hoàn mỹ. Có điều cần thời gian, xin chủ công kiên nhẫn chờ đợi, đừng vội.
Nay Tương tố doanh qua sự gây dựng của đám Mã Quân, Bồ Nguyên đã dần hình thành một cơ cầu hoàn thiện, ở vòng ngoài theo thiết kế của Cam Tín, phân chia tiến hành gia công các loại phụ kiện.
Những cơ cấu này mở cửa, thậm chí loại địch nhân như Tào Tháo cũng biết rõ chuyện này, nhưng muốn xâm nhập vào thì rất khó.
Vì giữa các cơ cấu không có liên hệ rõ ràng.
Ít nhất trong mắt người ngoài thì Tương tố doanh là như thế. Trong Tương tố doanh lại tồn tại một cơ cấu không ai biết, cơ cấu này năm xưa do Phí Ốc lập nên, nay lấy Mã Quân, Bồ Nguyên làm hạch tâm, chuyên môn tiến hành cải tạo vật phẩm.
Đổng Phi gọi nó là Thiên công giám, thợ có thể vào đây không chỉ yêu cầu có trí nhớ cao siêu, càng cần sức sáng tạo. Còn trong mắt người ngoài, Thiên công giám chẳng qua là cơ cấu rất bình thường, chẳng có gì đặc thù.
Đổng Phi biết, một vật từ khi sinh ra tới lúc hoàn thiện cần đủ thời gian, Tương tố doanh tụ tập vô số nhân tài ưu tú, đem thuật in ấn này giao cho Mã Quân, tin rằng hắn nhất định làm ra thành thích. Cho nên Đổng Phi không vội, y có thể vì tam học đợi mười năm, sao để ý chút thời gian đó?
Có điều một câu nói của Mã Quân khiến Đổng Phi phải coi trọng.
- Chủ công, nếu thuật in ấn thành công, thực sự là phúc phận của người đọc sách thiên hạ. Nhưng người chuẩn bị đem sự nghiệp này cho ai hoàn thành.
Sách in từng đợt, giá sẽ rẻ đi, có thể tưởng tượng được sĩ tử thiên hạ đổ xô đi mua thế nào. Sách giá rẻ bán ra được phổ biến, tất nhiên là chuyện cực tốt. Nhưng bảo Đổng Phi dâng tặng miễn phi là tuyệt đối không thể, cho nên cần tìm người hợp tác, người này phải có tài lực lớn, lại có tên tuổi trong sĩ lâm mới đảm bảo loại sách này phổ biến được.
Nhưng dưới trướng Đổng Phi tựa hồ chỉ thiếu thế lực ở phương diện này.
Bất kể là Chân gia Trung Sơn, Trương gia Tây Xuyên hay là Mi gia Từ Châu đều không gánh vác được trọng trách này.
Tiễn Mã Chân đi rồi, Đổng Phi bắt đầu đau đầu...
Hoàng Nguyệt Anh ngủ nguyên một ngày, sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần đã hoàn toàn khôi phục.
Nhưng Thái Diễm thì trở nên bận rộn, vì nàng ôm lấy chuyện mai mối vì Hoàng Nguyệt Anh. Nếu Hoàng Thừa Ngạn là người bình thường thì đã đành, nhưng ông ta xuất thân đại tộc, còn là hiền sĩ có tiếng. Người làm mai phải có thân phận địa vị không kém Hoàng Thừa Ngạn mới được.
Nếu Thái Ung ở đây chắc chắn là nhân tuyển tốt nhất.
Nhưng lão tiên sinh năm năm trước đi về phía tây, hiện giờ chẳng biết ở đâu rồi, theo tin tức lần trước ông phái người truyền về thì nói tới được một nơi khí hậu và hoàn cảnh thoải mái. Còn về tên Thái Ung nói là Tái Nhĩ Trụ gì đó, còn nói là dưới quyền cai trị của đế quốc Đại Tần ... Tất nhiên khẳng định không phải Đại Tần họ Doanh rồi.
Nói chung là hiện giờ lão tiên sinh tiêu dao tự tại, tựa hồ không hề có ý trở về. Trừ Thái Ung ra thì trong tay Đổng Phi đúng là không có nhân vật nào có thể sánh ngang với Hoàng Thừa Ngạn, làm Thái Diễm rất buồn phiền.
Theo ý của Hoàng Nguyệt Anh thì kiếm một người đón cha nàng tới là được, nhưng Thái Diễm cho rằng làm thế sẽ nhục thân phận của Hoàng Thừa Ngạn, lễ số không chu toàn, cho nên không chấp nhận.
Thế là Đổng Phi cũng tốt không ít tế bào não.
Nhưng chỉnh thể mà nói mười mấy ngày Đổng Phi về nhà rất nhàn nhã.
Đồng thời Đổng Phi cũng đã tìm hiểu được đại khái tình hình ở Trường An, đặc biệt là sự phát triển của Phật giáo được y đặc biệt chú ý.
Hai năm qua Đồ Trừng lấy thân phận Phật sư, xâm chiếm mấy vạn khoản đất làm tài nguyên phụng dưỡng chùa chiền, tín đồ không ngừng gia tăng. Riêng trong thành Trường An đã có mấy vạn người, đem so với Thái Bình Đạo mà nói không bắt mắt lắm, nhưng làm Đổng Phi ngầm lo lắng.
Hơn nữa Đồ Trừng khi tuyên dương Phật pháp đồng thời âm thầm chĩa mũi giáo vào Đổng Phi, theo lời của hắn thì Phật mang lòng từ bi, cấm sát sinh. Thậm chsi cho rằng chỉ cần bỏ đồ đao xuống là có thể tới thế giới cực lạc.
Trong triều đình không ít quan viên tin lời này, cho nên khi tin báo đại thắng Lạc Dương truyền về, có tin đồn lan đi, nói Đổng Phi đánh trận chỉ vì khoe khoang võ lực bản thân, chỉ biết chém giết sẽ có kết quả này kết quả nọ. Toàn là lời vô căn cứ, nhưng lại có rất nhiều người tin.
Còn Trần Cung hiển nhiên không chú ý tới điều này.
Hiện đã là giữa thu, đại đội nhân mã của Điển Vi đã qua Kính Thủy, tới Hồng Môn Đình. Lưu Biện truyền chỉ, lệnh Trường An quét dọn đón Đổng Phi về, có điều lúc ấy tin đồn càng dữ dội.
Còn hai ngày nữa Điển Vi tới Trường An.
Ngày hôm đó Đổng Phi dậy hơi muộn, mấy người Thái Diễm đều không ở nhà, Tiểu Văn Cơ cũng không biết chạy đi đâu mất.
Hiếm được khi yên tĩnh, Đổng Phi thay y phục, một mình tới diễn võ trường, đầu tiên là luyện Ngũ Cầm Hí làm nóng người, ôn lại quyền cước, đang định luyện chùy thì bên ngoài náo loạn.
- Cha ở đâu rồi? Cha ơi ...
Vừa nghe cái giọng non nớt mà thô hào đó là biết của Đổng Hựu.
Đổng Phi vừa bỏ chùy xuống định ra xem có chuyện gì thì thấy con trai đã cuống cuồng chạy vào, làm y giật nảy mình, Đổng Hựu mặt mũi bầm dập, hiển nhiên là đánh nhau với người ta.
Trong trí nhớ của Đổng Phi thì Đổng Hựu rất ít khi thua thiệt, càng chưa bao giờ khốn đốn thế này, vội ngồi xuống bế lấy con:
- Con ta mặt sao thế này? Lại đánh nhau à?
- Không phải, là ca ca, ca ca ...
Đổng Hựu và Đổng Sóc trước giờ như hình với bóng, tuy không cùng một mẹ sinh ra, nhưng còn thân thiết hơn anh em cùng mẹ.
Đổng Phi cuống lên hỏi:
- Ca ca con làm sao? Ở đâu rồi?
- Ca ca bị thương rồi.
- Bị thương?
Đầu óc Đổng Phi nổ uỳnh một cái, mắt trợn tròn:
- Sóc Nhi bị thương? Ở đâu, có nghiêm trọng không?
- Tề Từ thẩm thẩm đang chữa trị cho ca ca.
Đổng Phi không nói một lời ôm con chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hỏi:
- Ca ca con sao bị thương.
- Hôm nay con và ca ca ra ngoài chơi, ngoài Đại Ân Phật tự thấy một đám tăng nhân truy sát người ta, người xung quanh làm bộ không thấy. Ca ca bất mãn ra mặt ngăn cản, đám tăng nhân đó vô cùng ngông cuồng, còn nói, còn nói .. Ca ca là, là ..
- Là gì?
- Bọn chúng nói ca ca là yêu ma giáng thế.
Đốc Sóc, Đổng Hựu ra ngoài gây chuyện, tuy nói có chỗ quá đáng, nhưng có một điểm tốt, bọn chúng không ỷ gia thế bắt nạt người khác.
Đổng Phi nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Chỉ vì điều này mà các con đánh nhau với bọn chúng à?
- Không phải, con và ca ca tuy giận, nhưng không muốn so đo với bọn chúng. Ca ca hỏi bọn chúng vì sao đánh người, đám tăng nhân bảo bọn con đừng quản chuyện không đâu, còn nói bọn chúng là người hoàng gia, bảo bọn con xéo đi. Ca ca không chịu, thế là đánh nhau.
Tác giả :
Canh Tân