Ác Hán
Chương 429: Hạ Hầu Lan (1)
Chiến hỏa Kinh Châu đang hồi quyết liệt!
Tào Tháo rảnh tay đem toàn bộ tinh lực đều đặt lên Thanh Châu. Nhưng muốn lập tức kết thúc chiến đấu cũng là chuyện không có khả năng.
Viên Thiệu mặc dù bị mất Tịnh Châu, nhưng nguyên khí chưa mất.
Nhưng việc kế tiếp lại làm cho Viên Thiệu tức giận đến nổi trận lôi đình.
Trước kia đã thương lượng với Đổng Phi, nếu như Đổng Phi đánh hạ U Châu thì phải giao quận Ngư Dương và quận Hữu Bắc Bình cho Viên Thiệu. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà Viên Thiệu mới đáp ứng xuất binh Thanh Châu. Mặc dù Điền Phong không tán thành việc này nhưng ở trước mặt lợi ích đã không thể khuyên bảo được Viên Thiệu.
Hôm nay Viên Thiệu và Tào Tháo giao thủ, nhưng Đổng Phi lại rút lui.
Khất Hoạt quân đã chiếm lĩnh toàn cảnh U Châu ngoại trừ Trác Quận và Nhạc Lãng quận. Cao Câu Li và Phù Dư quốc dưới thái độ cứng rắn của Khất Hoạt quân chỉ có thể bỏ quốc hiệu, sửa thành Cao Câu Li quận và Phù Dư quận, chính thức trở thành trị hạ của Hán thất. Quốc vương hai nước này bị đưa tới Trường An, vẫn được phong hiệu vương thất. Nhưng ai cũng biết, quốc vương hai nước này hiện giờ đã là cá nằm trên thớt, mặc cho người xâm lược.
Hách Chiêu truân binh Nhạc Lãng, chuẩn bị tùy thời xuất kích.
Vì vậy, Viên Thiệu liền phái người đi đòi hai quận Hữu Bắc Bình và Ngư Dương. Nhưng không ngờ sứ giả vừa mới mở miệng đã bị Hạ Tề loạn côn đánh một trận.
- U Châu là do tướng sĩ trên dưới Khất Hoạt quân ta dùng mạng mới lấy được. Viên Thiệu muốn Hữu Bắc Bình và Ngư Dương. Rất đơn giản...Bảo hắn dẫn binh mã qua đây! Nếu có thể đánh bại ta, đừng nói hai quận, toàn bộ U Châu ta đều giao cho Viên Bản Sơ hắn. Có gì mà ngại?
Sau khi sứ giả trở về Nghiệp Thành, khóc lóc chuyển cáo lời của Hạ Tề cho Viên Thiệu.
Viên Thiệu tức giận lập tức muốn điểm binh mã cùng Hạ Tề liều một trận ngươi chết ta sống.
Nhưng lúc này Đổng Phi đột nhiên suất lĩnh tam quân từ Hà Nội nhập Hà Đông, đóng quân trong thành An Ấp, trên danh nghĩa là muốn dò xét Hà Đông.
Tuyển Phong quân trở về Hà Đông sau đó binh xuất Tây Hà, cùng Giải Phiền quân của Từ Hoảng, Khất Hoạt quân của Hạ Tề thành thế tam giác.
Đánh, hay là không đánh?
Viên Thiệu cũng lơ mơ. . .
Đổng Tây Bình này không phải là người, tư lợi bội ước không nói, còn hơi một tí đã hù dọa người khác.
Ba nhánh nhân mã tinh nhuệ đóng quân tại phương bắc Ký Châu. Đùa à, trận này nếu đánh, có lẽ chỉ có ông trời mới có thể biết kết quả. Huống chi, chiến sự tại Thanh Châu đang hồi kịch liệt, Viên Thiệu đã điều động rất nhiều người mã, bên trong Ký Châu đã cực kỳ trống rỗng.
Điền Phong nói:
- Chủ công, việc cấp bách không phải là muốn lấy hai quận U Châu kia, mà là phải nghĩ cách giải hòa với Tào Tháo, liên thủ đối phó Quan Đông.
- Giải hòa thế nào? Đã đánh tới mức này rồi, Tào Tháo sẽ hội đồng giải hòa sao?
- Chỉ cần chúng ta biểu hiện ra đủ thành ý, tin tưởng Tào Tháo cũng không phải kẻ ngu, sao hắn có thể trơ mắt nhìn Đổng Tây Bình đắc ý?
- Vậy...Phái ai đi?
Điền Phong cũng rất lúng túng.
Đại chiến Lạc Dương tuy nói Viên Thiệu cũng không tham dự, nhưng nếu như tỉ mỉ tính toán, Viên Thiệu vẫn là tổn thất thảm trọng nhất.
Không chỉ mất Hà Nội và Tịnh Châu, đại tướng dưới trướng cũng tổn hại không ít. Tưởng Nghĩa Cừ Chu Ngang thì không nói, Hứa Du Tự Thụ Văn Sửu nam hạ chạy sang Lưu Bị. Ấu tử Viên Thiệu là Viên Thượng hiện giờ còn bị giam giữ tại Trường An. Hơn nữa trước đó hao tổn nhân mã. Điền Phong cảm thấy đau đầu.
Trầm ngâm chốc lát, Điền Phong nói:
- Tòng sự Tân Bình, gặp chuyện bình thản, phản ứng nhạy bén, biện tài vô song. Sao không phái hắn đi thuyết phục Tào Tháo? Tân Bình đó và Tào Tháo mặc dù không có giao tình gì, nhưng hắn xuất thân Toánh Xuyên, là đại tộc Dương Địch, cũng có qua lại với thủ hạ của Tào Tháo, đủ để đảm nhiệm được.
- Vậy...Để Tân Bình đi đi.
Viên Thiệu xoa xoa huyệt Thái Dương, từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ một chút:
- Nguyên Hạo, ta bảo ngươi tra việc thế tộc Ký Châu cấu kết với địch, thế nào rồi?
- Việc này...
Điền Phong vẫn sợ Viên Thiệu nhắc tới chuyện này.
Có kết quả gì đâu? Trên thực tế thế gia môn phiệt này ai mà không phải loại người nội tâm linh hoạt. Đạo lý không đem trứng gà đặt ở một cái rổ mọi người đều minh bạch. Không chỉ thế tộc thuộc Viên Thiệu làm như thế, thế gia thuộc đám người Tào Tháo Lưu Biểu cũng không phải như vậy sao?
So sánh tình huống thì sợ sẽ là Quan Trung và Từ Châu.
Thế lực song phương cũng không phải dựa vào thế gia mà phát triển, cho nên khống chế đối với thế tộc môn phiệt cũng đặc biệt nghiêm khắc.
Đó là kết quả đánh giết mà có!
Viên Thiệu dám như Đổng Phi Lưu Bị giơ đồ đao đại khai sát giới sao?
Đáp án rất rõ ràng, hắn không dám, cũng không thể làm như vậy. Nếu như làm như vậy, nhất định sẽ kích động thế tộc Ký Châu làm phản.
Điền Phong chỉ có thể nói:
- Gần đây chiến sự Thanh Châu liên hồi, Phong vẫn chưa tra được.
- Vậy nhanh tra một chút đi. Mấy ngày nay ta cơm nước không yên, cứ cảm thấy có người đang nghĩ thầm muốn hại ta!
Điền Phong khom người nói:
- Phong lập tức xử lý việc này.
Viên Thiệu khoát tay áo bảo Điền Phong lui ra. Đợi Điền Phong đi ra ngoài, hắn đột nhiên mở mắt, nhìn bóng lưng của Điền Phong mà ra chiều suy nghĩ.
- Viên Bình!
- Có tiểu nhân...
- Phái người theo dõi Điền Phong cho ta, mỗi ngày hắn làm chuyện gì, tiếp xúc với người nào, đều phải tường tận ghi lại, mỗi ngày báo cáo với ta.
- Tiểu nhân minh bạch!
Viên Bình này là tâm phúc của Viên Thiệu, cũng là cháu trai của Viên Thiệu, là một phần tử Viên gia, vì vậy Viên Thiệu cực kỳ tín nhiệm.
Điền Phong ngươi điều tra thế tộc Ký Châu, như vậy ai có thể cam đoan ngươi không có vấn đề? Đơn giản, ngay cả ngươi ta cũng phải điều tra một chút.
Viên Thiệu thở phào một hơi, tựa trên ghế bành nhắm mắt lại.
******
Đổng Phi tại Hà Đông đã nhận được chiến báo đến từ Kinh Châu.
Theo chiến báo đến còn có một phong thư từ Sa Ma Kha.
Ý trong thư đại thể là thế này: nhị ca, trải qua thất bại này đệ rất mệt mỏi. Đệ cảm thấy mình căn bản không đủ để đảm đương tình thế hiện tại. Ra trận giết địch, đệ không nói hai lời, thế nhưng bày mưu nghĩ kế, đệ không phải người thích hợp. Cho nên nhị ca phái người tới giúp đệ đi.
Thật lâu trước đó Đổng Phi từng có tâm tư như vậy.
Y cũng biết tính tình của Sa Ma Kha, nói thật nếu như không phải thân phận tiểu vương Ngũ Khê Man của hắn còn ở đó, lúc trước tuyệt đối sẽ không phái hắn trở lại. Sau đó thấy Sa Ma Kha thuận buồm xuôi gió, trong thư từ qua lại mơ hồ đã thể hiện ra thói kiêu ngạo, làm cho Đổng Phi rất lo lắng.
Đại chiến Kinh Châu lần này từ ngày đầu tiên Đổng Phi biết được thì vẫn luôn quan tâm.
Mãi đến khi Cam Ninh đột nhiên xuất hiện cứu Sa Ma Kha trở về Vân Mộng đại trạch, Đổng Phi mới xem như thở phào một hơi.
Về phần phía Lưu Biểu, hừ... Sợ là không sống yên ổn được. Dù sao thì hiện tại hắn chỉ sợ cũng không có tâm tư liên thủ với Lưu Bị chinh phạt Giang Đông.
Nhiêu đây cũng đủ rồi!
Nhìn thư của Sa Ma Kha, Đổng Phi lâm vào trầm tư.
Nếu Sa Sa đã mở miệng, như vậy ta phái người cũng không cần cố kỵ gì nữa. Nhưng vấn đề ở chỗ, ta phái ai đi? Ai có thể đảm đương?
Đây cũng là một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Nếu như phái sai lầm, không những không có lợi, trái lại hại nhiều hơn. Ngũ Khê Man trải qua thất bại này nguyên khí đại thương. . . Địa vị bá chủ Tam Man phía nam có thể còn duy trì được không? Cho nên, người phái đi không chỉ phải trung tâm, hơn nữa phải trí dũng song toàn, sát phạt quả đoán.
Người như vậy cũng không dễ tìm.
- Sĩ Nguyên, ngươi thấy phong thư của Sa Sa thế nào?
Bàng Thống cười, nhỏ nhẹ nói:
- Đổng đại ca, người như vậy quả thật không dễ tìm. Nhưng dưới trướng của huynh lại vừa lúc có một người như thế. Chẳng qua không biết huynh có dám dùng hắn hay không. Nếu hắn xuất mã, chắc hẳn đối với tam gia nhất định là một cánh tay đắc lực.
- Lời vô ích, đã lúc này rồi...Ngươi đừng vòng vo với ta nữa. Nói đi, người nào?
- Chính là trưởng sử Vô Nan quân, kỵ đô úy Trương Nhậm.
Đổng Phi nghe tên này vô ý thức nhìn Bàng Thống. Trương Nhậm, người Bàng Thống đề cử không ngờ là Trương Nhậm?
Ha ha, cũng là một việc rất thú vị. Trong Diễn nghĩa Bàng Thống chết vào tay Trương Nhậm. Mà hôm nay Trương Nhậm lại bởi vì Bàng Thống mà quật khởi sao?
Lo lắng hay không thật ra chỉ chính là thân phận của Trương Nhậm.
Nói thật thì thân phận hiện nay của Trương Nhậm lại rất xấu hổ. Vô Nan quân có thể nói là một tay hắn thành lập lên, nhưng bởi vì quan hệ với Đồng Uyên. . .
Đổng Phi suy nghĩ một chút, bỗng dưng nở nụ cười.
- Nếu Sĩ Nguyên đề cử hắn, như vậy để hắn đến Võ Lăng sơn đi. Truyền mệnh lệnh của ta. . . Phong Trương Nhậm làm đại đô đốc Ngũ Khê Man quân, tổng lĩnh chiến sự Tam Man phía nam. Từ nay về sau, Ngũ Khê Man quân trực thuộc dưới trướng của ta. Trương Nhậm có quyền tiền trảm hậu tấu, gặp chuyện có thể tự động quyết định.
Bàng Thống mở to hai mắt nhìn.
Hắn chỉ đề cử Trương Nhậm mà thôi, không cần như thế mà.
Không đợi Bàng Thống kịp phản ứng, Đổng Phi nói tiếp:
- A Sửu, ngươi ở bên người ta đã bao lâu rồi?
- Đã hơn 4 năm!
Đổng Phi gật đầu:
- Tính ra năm nay ngươi cũng đã 23 rồi, đã nên đi ra ngoài lịch lãm một chút. Ta quyết định cho ngươi làm tham mưu Tế tửu của Vô Nan quân, hiệp trợ Cam Bí chỉnh đốn Vô Nan quân. . . Ngươi đừng tưởng tham mưu Tế tửu này dễ làm. Năm sau ta muốn khai mở môn hộ Tây Xuyên.
Cái gọi là mở môn hộ Tây Xuyên chính là lấy Hà Manh quan.
Đổng Phi lẳng lặng nhìn Bàng Thống:
- Thế nào? Tiểu A Sửu ngươi có dám tiếp lệnh bổ nhiệm này của ta hay không?
Ngực Bàng Thống phập phồng kịch liệt, cố gắng bình tĩnh tâm tình một chút, chắp tay nói:
- Đổng đại ca, nếu như năm sau tiểu A Sửu không lấy được Hà Manh quan, nguyện dâng lên cái đầu này.
Đổng Phi cười rất hài lòng. Y ngồi ở đó, tướng tá không sai biệt nhiều với Bàng Thống khi đứng.
- Tiểu A Sửu, đừng làm cho ta thất vọng.
Nói rồi y vươn cánh tay ra ôm chặt lấy Bàng Thống.
Bàng Thống gật đầu, lại nói:
- Có điều, đại ca mệnh Trương Nhậm làm đại đô đốc quân Ngũ Khê Man. . . Lấy lý giải của ta đối với người này, sợ là sẽ cự tuyệt.
- Hả?
- Trương Nhậm là người tâm cao khí ngạo, trước đó ngài bỏ mặc hắn, mặc dù có Cổ Long khuyên bảo, nhưng hắn chưa hẳn sẽ không ghi tạc trong lòng.
Đổng Phi suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Vậy ngươi cứ nói cho Trương Nhậm, nếu ta dám dùng hắn, sẽ không sợ hắn tạo phản. Đổng mỗ xưa nay là dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người. Trước khác nay khác, nếu như muốn chứng minh quyết định trước đây của ta là sai lầm, vậy bảo hắn xuất ra thủ đoạn đi.
- Thống nhất định đem lời của đại ca chuyển cáo cho Trương Nhậm.
Bàng Thống mang theo thư và lệnh tiễn của Đổng Phi bước đi!
Nhìn bóng lưng của hắn, Đổng Phi đột nhiên có một loại cảm giác già nua. Bất tri bất giác, đồng tử xấu xí năm đó hay cưỡi trên đầu mình hiện giờ rốt cuộc phải đi rồi, một mình gánh trọng trách. Năm tháng giục người già đi, chỉ hy vọng Bàng Thống không lặp lại số phận như trong diễn nghĩa.
Phượng Sồ. . . Ha ha, là lúc nên vỗ cánh bay cao rồi!
******
Phượng Sồ bay đi rồi!
Đổng Phi vẫn ở lại An Ấp, không lập tức lên đường quay lại Trường An.
Sau đại chiến, các nơi đều cần một đoạn thời gian để nghỉ ngơi. Đặc biệt là khu vực mới chiếm lĩnh, càng cần quan viên tới thống trị.
Nhưng Đổng Phi lại từ đâu điều động được nhiều quan viên đây?
Trong tay cũng có không ít nhân tài, nhưng đại đa số mọi người còn rất trẻ. Xử lý sự vụ cụ thể còn có thể, nhưng nếu như muốn trấn thủ một phương, lại là một việc không đơn giản. Tư lịch, học thức, thiếu một thứ cũng không được. Cố Ung đã vô số lần phái người đến giục Đổng Phi trở lại, nhưng Đổng Phi thủy chung không nói chuẩn xác thời gian trở về Trường An. Cũng khó trách, việc Cố Ung giải quyết không được, y có thể giải quyết sao?
Không nói đến lãnh địa của y so với 4 năm trước đã mở rộng mấy lần.
Chỉ vùng Hà Đông nơi ở hiện giờ của y phiền phức đã có rất nhiều. Trong đó quan trọng nhất là bởi thái thú Hà Đông Mã Kiệu bị điều đến quận Nhạn Môn, cho nên quận Hà Đông hiện giờ như rắn mất đầu, chính vụ chồng chất như núi, lại tìm không được nhân tuyển thích hợp tiếp nhận chức vụ, vô cùng phiền phức.
Quận Nhạn Môn rất quan trọng, nhưng Hà Đông cũng rất quan trọng.
Mặc dù quan lại cơ sở coi như sung túc, nhưng không có người đến cầm lái, thủy chung không phải là việc lâu dài.
Bàng Thống đi rồi, bên người Đổng Phi chỉ còn lại mình Lí Quỳ, thậm chí ngay cả bản thân Đổng Phi cũng cảm thấy người bên cạnh mình không quá đủ dùng.
Trường An. . .
Để cho Cố Ung và Trần Cung gánh vác thêm vậy.
Nếu như họ có thể giải quyết là tốt nhất. Nếu thật sự giải quyết không được, vậy cũng chỉ có thể điều ra nhân thủ từ trong Quận học, xem có thể giải quyết vấn đề được không.
Hôm nay trị hạ của Đổng Phi tổng cộng 27 quận học, có hơn 3000 học sinh.
Y theo [Tam Học Kỷ Yếu] Hoàng Thiệu để lại, 3000 học sinh này trong tương lai có thể đảm nhiệm quan lại trung tầng. Về phần sau khi tốt nghiệp Quận học, người chân chính có thể leo lên sân khấu nhân số sẽ không nhiều lắm, trong trăm lấy một đã là một kết quả rất lạc quan rồi.
Nhưng vẫn còn phải chờ đợi!
Thời tiết giữa mùa hạ, dương liễu xanh xanh; Sông Phần chảy xiết đổ vào Đại Hà.
Đây là thời tiết tốt hiếm có. Một trận mưa to qua đi, khiến mùa hạ nóng bức tăng thêm không khí mát mẻ. Đổng Phi bỗng có hứng thú đi chơi, liền dẫn theo bốn người Mạnh Thản Bùi Nguyên Thiệu, Hàn Đức Lí Quỳ cùng 4, 50 tuỳ tùng giục ngựa ra khỏi An Ấp, chạy tới vùng ngoại ô.
Đoàn người hành trang tươm tất, rong ruổi trên đường.
Ven đường chỉ thấy một màu xanh um, khiến người khác sinh ra cảm giác thoải mái.
Theo Hà Đông mấy năm không có chiến sự, nhân khẩu cũng đang không ngừng tăng lên. Năm đó bách tính rời bỏ gia viên, hôm nay đều đã trở về quê cũ.
Ruộng đồng hoang vu lại trở nên đầy sức sống.
Nhìn mọi người bận rộn, trong lòng Đổng Phi vô cùng khoái hoạt. Đây là trị hạ của ta, tất cả những thứ này đều là ta mang lại cho họ.
Đây là một loại tự hào phát ra từ nội tâm!
Đối với Đổng Phi mà nói, ấn ký của hậu thế mặc dù vẫn đang trôi đi theo thời gian, nhưng thủy chung vẫn duy trì tâm tình như còn mới mẻ.
Ra khỏi thành hơn mười dặm, thấy rất nhiều người đang tụ tập.
Ở đây gần Điều Sơn, hướng tây nam chính là Diêm giám. Chuẩn xác mà nói, ở đây tuy nói thuộc trị hạ của An Ấp, nhưng trên thực tế lại thuộc về huyện Hạ quản lý. Xem như quận trị sở tại của Hà Đông, thổ địa của An Ấp rất lớn, việc cần xử lý cũng cực kỳ phức tạp
Phần lớn thời gian An Ấp lệnh không cách nào chú ý hết toàn bộ.
Từ Đông Hán Hòa Đế tới nay, các huyện xung quanh sẽ rất tự giác đem một bộ phận lãnh địa An Ấp tiếp giáp quy về trị hạ của mình.
Như phía bắc An Ấp, thổ địa qua Tiên Thủy trên cơ bản là do Văn Hỉ lệnh quản lý. Huyện Hạ cũng như vậy. Đã trở thành điều lệ bất thành văn.
Đổng Phi thấy nhiều người như vậy tụ tập không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
Vì vậy y bảo Lí Quỳ qua hỏi thăm, một lát sau, thấy đoàn người tách ra, một thanh niên vội vội vàng vàng đi theo phía sau Lí Quỳ, tới trước ngựa Đổng Phi hắn chắp tay hành lễ:
- Huyện Hạ lệnh Lương Tập, không biết đại đô đốc đến, không có từ xa tiếp đón, xin đại đô đốc thứ tội.
Lương Tập này tuổi chừng trên dưới 30, da mặt trắng trẻo, nhưng bởi vì tắm ánh nắng lâu nên có màu đồng cổ.
Điều này cũng khiến cho trong khí độ vốn rất văn nhã của hắn tăng thêm khí khái oai hùng. Tuy là trang phục văn sĩ, nhưng lại không có vẻ cũ nát.
Trên tay có vết chai, các đốt ngón tay thô to, nhìn qua có vẻ quê mùa.
Đổng Phi nhìn thấy thanh niên này lại nở nụ cười!
Nhìn từ màu da của hắn, đây không phải là quan viên cả ngày ở trong phủ nha. Màu đồng cổ đó chắc là quanh năm đi lại bên ngoài mới bị. Thân cao khoảng chừng 7.8 xích, trên giầy có mụn vá, vết chai trên tay là do luyện võ tạo thành.
Bởi vì khi Lương Tập hành lễ, động tác trên tay đã có thể thấy được một số mánh khóe.
Đổng Phi không thích người cả ngày ở trong phòng, nhưng không đi thể sát dân tình, không thực địa khảo sát mà đã làm ra quyết đoán. Mặc dù trên người Lương Tập có dấu vết quê mùa, nhưng Đổng Phi thích. Người như vậy, có lẽ mới là quan lại thât sự phân ưu cho các bách tính.
- Lương Tập?
Đổng Phi xoay người xuống ngựa, nhìn đoàn người cách đó không xa đang nhìn qua bên này, cười nói:
- Xảy ra chuyện gì, sao có nhiều người tụ tập lại vậy?
Lương Tập vội vàng trả lời:
- Khởi bẩm đại đô đốc, những bách tính này tụ tập ở đây là muốn mời nha môn trợ giúp họ phục nghiệp.
- Phục nghiệp?
- Đúng vậy!
Lương Tập dần dần thoát khỏi câu thúc lúc trước, trả lời:
- Đại đô đốc có điều không biết, trước kia Quan Trung Ký Châu có chiến loạn, bách tính khu vực Hà Đông bỏ đi rất nhiều. Hai năm nay bởi vì Quan Trung Hà Đông dần dần ổn định, khiến cho không ít người trở về quê cũ. Nhưng đất đai đã hoang vu, cần sự giúp đỡ của nha môn quận huyện mới có thể trùng kiến gia viên. . .Nhưng bắt đầu từ năm kia đến nay. . .
Tào Tháo rảnh tay đem toàn bộ tinh lực đều đặt lên Thanh Châu. Nhưng muốn lập tức kết thúc chiến đấu cũng là chuyện không có khả năng.
Viên Thiệu mặc dù bị mất Tịnh Châu, nhưng nguyên khí chưa mất.
Nhưng việc kế tiếp lại làm cho Viên Thiệu tức giận đến nổi trận lôi đình.
Trước kia đã thương lượng với Đổng Phi, nếu như Đổng Phi đánh hạ U Châu thì phải giao quận Ngư Dương và quận Hữu Bắc Bình cho Viên Thiệu. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà Viên Thiệu mới đáp ứng xuất binh Thanh Châu. Mặc dù Điền Phong không tán thành việc này nhưng ở trước mặt lợi ích đã không thể khuyên bảo được Viên Thiệu.
Hôm nay Viên Thiệu và Tào Tháo giao thủ, nhưng Đổng Phi lại rút lui.
Khất Hoạt quân đã chiếm lĩnh toàn cảnh U Châu ngoại trừ Trác Quận và Nhạc Lãng quận. Cao Câu Li và Phù Dư quốc dưới thái độ cứng rắn của Khất Hoạt quân chỉ có thể bỏ quốc hiệu, sửa thành Cao Câu Li quận và Phù Dư quận, chính thức trở thành trị hạ của Hán thất. Quốc vương hai nước này bị đưa tới Trường An, vẫn được phong hiệu vương thất. Nhưng ai cũng biết, quốc vương hai nước này hiện giờ đã là cá nằm trên thớt, mặc cho người xâm lược.
Hách Chiêu truân binh Nhạc Lãng, chuẩn bị tùy thời xuất kích.
Vì vậy, Viên Thiệu liền phái người đi đòi hai quận Hữu Bắc Bình và Ngư Dương. Nhưng không ngờ sứ giả vừa mới mở miệng đã bị Hạ Tề loạn côn đánh một trận.
- U Châu là do tướng sĩ trên dưới Khất Hoạt quân ta dùng mạng mới lấy được. Viên Thiệu muốn Hữu Bắc Bình và Ngư Dương. Rất đơn giản...Bảo hắn dẫn binh mã qua đây! Nếu có thể đánh bại ta, đừng nói hai quận, toàn bộ U Châu ta đều giao cho Viên Bản Sơ hắn. Có gì mà ngại?
Sau khi sứ giả trở về Nghiệp Thành, khóc lóc chuyển cáo lời của Hạ Tề cho Viên Thiệu.
Viên Thiệu tức giận lập tức muốn điểm binh mã cùng Hạ Tề liều một trận ngươi chết ta sống.
Nhưng lúc này Đổng Phi đột nhiên suất lĩnh tam quân từ Hà Nội nhập Hà Đông, đóng quân trong thành An Ấp, trên danh nghĩa là muốn dò xét Hà Đông.
Tuyển Phong quân trở về Hà Đông sau đó binh xuất Tây Hà, cùng Giải Phiền quân của Từ Hoảng, Khất Hoạt quân của Hạ Tề thành thế tam giác.
Đánh, hay là không đánh?
Viên Thiệu cũng lơ mơ. . .
Đổng Tây Bình này không phải là người, tư lợi bội ước không nói, còn hơi một tí đã hù dọa người khác.
Ba nhánh nhân mã tinh nhuệ đóng quân tại phương bắc Ký Châu. Đùa à, trận này nếu đánh, có lẽ chỉ có ông trời mới có thể biết kết quả. Huống chi, chiến sự tại Thanh Châu đang hồi kịch liệt, Viên Thiệu đã điều động rất nhiều người mã, bên trong Ký Châu đã cực kỳ trống rỗng.
Điền Phong nói:
- Chủ công, việc cấp bách không phải là muốn lấy hai quận U Châu kia, mà là phải nghĩ cách giải hòa với Tào Tháo, liên thủ đối phó Quan Đông.
- Giải hòa thế nào? Đã đánh tới mức này rồi, Tào Tháo sẽ hội đồng giải hòa sao?
- Chỉ cần chúng ta biểu hiện ra đủ thành ý, tin tưởng Tào Tháo cũng không phải kẻ ngu, sao hắn có thể trơ mắt nhìn Đổng Tây Bình đắc ý?
- Vậy...Phái ai đi?
Điền Phong cũng rất lúng túng.
Đại chiến Lạc Dương tuy nói Viên Thiệu cũng không tham dự, nhưng nếu như tỉ mỉ tính toán, Viên Thiệu vẫn là tổn thất thảm trọng nhất.
Không chỉ mất Hà Nội và Tịnh Châu, đại tướng dưới trướng cũng tổn hại không ít. Tưởng Nghĩa Cừ Chu Ngang thì không nói, Hứa Du Tự Thụ Văn Sửu nam hạ chạy sang Lưu Bị. Ấu tử Viên Thiệu là Viên Thượng hiện giờ còn bị giam giữ tại Trường An. Hơn nữa trước đó hao tổn nhân mã. Điền Phong cảm thấy đau đầu.
Trầm ngâm chốc lát, Điền Phong nói:
- Tòng sự Tân Bình, gặp chuyện bình thản, phản ứng nhạy bén, biện tài vô song. Sao không phái hắn đi thuyết phục Tào Tháo? Tân Bình đó và Tào Tháo mặc dù không có giao tình gì, nhưng hắn xuất thân Toánh Xuyên, là đại tộc Dương Địch, cũng có qua lại với thủ hạ của Tào Tháo, đủ để đảm nhiệm được.
- Vậy...Để Tân Bình đi đi.
Viên Thiệu xoa xoa huyệt Thái Dương, từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ một chút:
- Nguyên Hạo, ta bảo ngươi tra việc thế tộc Ký Châu cấu kết với địch, thế nào rồi?
- Việc này...
Điền Phong vẫn sợ Viên Thiệu nhắc tới chuyện này.
Có kết quả gì đâu? Trên thực tế thế gia môn phiệt này ai mà không phải loại người nội tâm linh hoạt. Đạo lý không đem trứng gà đặt ở một cái rổ mọi người đều minh bạch. Không chỉ thế tộc thuộc Viên Thiệu làm như thế, thế gia thuộc đám người Tào Tháo Lưu Biểu cũng không phải như vậy sao?
So sánh tình huống thì sợ sẽ là Quan Trung và Từ Châu.
Thế lực song phương cũng không phải dựa vào thế gia mà phát triển, cho nên khống chế đối với thế tộc môn phiệt cũng đặc biệt nghiêm khắc.
Đó là kết quả đánh giết mà có!
Viên Thiệu dám như Đổng Phi Lưu Bị giơ đồ đao đại khai sát giới sao?
Đáp án rất rõ ràng, hắn không dám, cũng không thể làm như vậy. Nếu như làm như vậy, nhất định sẽ kích động thế tộc Ký Châu làm phản.
Điền Phong chỉ có thể nói:
- Gần đây chiến sự Thanh Châu liên hồi, Phong vẫn chưa tra được.
- Vậy nhanh tra một chút đi. Mấy ngày nay ta cơm nước không yên, cứ cảm thấy có người đang nghĩ thầm muốn hại ta!
Điền Phong khom người nói:
- Phong lập tức xử lý việc này.
Viên Thiệu khoát tay áo bảo Điền Phong lui ra. Đợi Điền Phong đi ra ngoài, hắn đột nhiên mở mắt, nhìn bóng lưng của Điền Phong mà ra chiều suy nghĩ.
- Viên Bình!
- Có tiểu nhân...
- Phái người theo dõi Điền Phong cho ta, mỗi ngày hắn làm chuyện gì, tiếp xúc với người nào, đều phải tường tận ghi lại, mỗi ngày báo cáo với ta.
- Tiểu nhân minh bạch!
Viên Bình này là tâm phúc của Viên Thiệu, cũng là cháu trai của Viên Thiệu, là một phần tử Viên gia, vì vậy Viên Thiệu cực kỳ tín nhiệm.
Điền Phong ngươi điều tra thế tộc Ký Châu, như vậy ai có thể cam đoan ngươi không có vấn đề? Đơn giản, ngay cả ngươi ta cũng phải điều tra một chút.
Viên Thiệu thở phào một hơi, tựa trên ghế bành nhắm mắt lại.
******
Đổng Phi tại Hà Đông đã nhận được chiến báo đến từ Kinh Châu.
Theo chiến báo đến còn có một phong thư từ Sa Ma Kha.
Ý trong thư đại thể là thế này: nhị ca, trải qua thất bại này đệ rất mệt mỏi. Đệ cảm thấy mình căn bản không đủ để đảm đương tình thế hiện tại. Ra trận giết địch, đệ không nói hai lời, thế nhưng bày mưu nghĩ kế, đệ không phải người thích hợp. Cho nên nhị ca phái người tới giúp đệ đi.
Thật lâu trước đó Đổng Phi từng có tâm tư như vậy.
Y cũng biết tính tình của Sa Ma Kha, nói thật nếu như không phải thân phận tiểu vương Ngũ Khê Man của hắn còn ở đó, lúc trước tuyệt đối sẽ không phái hắn trở lại. Sau đó thấy Sa Ma Kha thuận buồm xuôi gió, trong thư từ qua lại mơ hồ đã thể hiện ra thói kiêu ngạo, làm cho Đổng Phi rất lo lắng.
Đại chiến Kinh Châu lần này từ ngày đầu tiên Đổng Phi biết được thì vẫn luôn quan tâm.
Mãi đến khi Cam Ninh đột nhiên xuất hiện cứu Sa Ma Kha trở về Vân Mộng đại trạch, Đổng Phi mới xem như thở phào một hơi.
Về phần phía Lưu Biểu, hừ... Sợ là không sống yên ổn được. Dù sao thì hiện tại hắn chỉ sợ cũng không có tâm tư liên thủ với Lưu Bị chinh phạt Giang Đông.
Nhiêu đây cũng đủ rồi!
Nhìn thư của Sa Ma Kha, Đổng Phi lâm vào trầm tư.
Nếu Sa Sa đã mở miệng, như vậy ta phái người cũng không cần cố kỵ gì nữa. Nhưng vấn đề ở chỗ, ta phái ai đi? Ai có thể đảm đương?
Đây cũng là một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Nếu như phái sai lầm, không những không có lợi, trái lại hại nhiều hơn. Ngũ Khê Man trải qua thất bại này nguyên khí đại thương. . . Địa vị bá chủ Tam Man phía nam có thể còn duy trì được không? Cho nên, người phái đi không chỉ phải trung tâm, hơn nữa phải trí dũng song toàn, sát phạt quả đoán.
Người như vậy cũng không dễ tìm.
- Sĩ Nguyên, ngươi thấy phong thư của Sa Sa thế nào?
Bàng Thống cười, nhỏ nhẹ nói:
- Đổng đại ca, người như vậy quả thật không dễ tìm. Nhưng dưới trướng của huynh lại vừa lúc có một người như thế. Chẳng qua không biết huynh có dám dùng hắn hay không. Nếu hắn xuất mã, chắc hẳn đối với tam gia nhất định là một cánh tay đắc lực.
- Lời vô ích, đã lúc này rồi...Ngươi đừng vòng vo với ta nữa. Nói đi, người nào?
- Chính là trưởng sử Vô Nan quân, kỵ đô úy Trương Nhậm.
Đổng Phi nghe tên này vô ý thức nhìn Bàng Thống. Trương Nhậm, người Bàng Thống đề cử không ngờ là Trương Nhậm?
Ha ha, cũng là một việc rất thú vị. Trong Diễn nghĩa Bàng Thống chết vào tay Trương Nhậm. Mà hôm nay Trương Nhậm lại bởi vì Bàng Thống mà quật khởi sao?
Lo lắng hay không thật ra chỉ chính là thân phận của Trương Nhậm.
Nói thật thì thân phận hiện nay của Trương Nhậm lại rất xấu hổ. Vô Nan quân có thể nói là một tay hắn thành lập lên, nhưng bởi vì quan hệ với Đồng Uyên. . .
Đổng Phi suy nghĩ một chút, bỗng dưng nở nụ cười.
- Nếu Sĩ Nguyên đề cử hắn, như vậy để hắn đến Võ Lăng sơn đi. Truyền mệnh lệnh của ta. . . Phong Trương Nhậm làm đại đô đốc Ngũ Khê Man quân, tổng lĩnh chiến sự Tam Man phía nam. Từ nay về sau, Ngũ Khê Man quân trực thuộc dưới trướng của ta. Trương Nhậm có quyền tiền trảm hậu tấu, gặp chuyện có thể tự động quyết định.
Bàng Thống mở to hai mắt nhìn.
Hắn chỉ đề cử Trương Nhậm mà thôi, không cần như thế mà.
Không đợi Bàng Thống kịp phản ứng, Đổng Phi nói tiếp:
- A Sửu, ngươi ở bên người ta đã bao lâu rồi?
- Đã hơn 4 năm!
Đổng Phi gật đầu:
- Tính ra năm nay ngươi cũng đã 23 rồi, đã nên đi ra ngoài lịch lãm một chút. Ta quyết định cho ngươi làm tham mưu Tế tửu của Vô Nan quân, hiệp trợ Cam Bí chỉnh đốn Vô Nan quân. . . Ngươi đừng tưởng tham mưu Tế tửu này dễ làm. Năm sau ta muốn khai mở môn hộ Tây Xuyên.
Cái gọi là mở môn hộ Tây Xuyên chính là lấy Hà Manh quan.
Đổng Phi lẳng lặng nhìn Bàng Thống:
- Thế nào? Tiểu A Sửu ngươi có dám tiếp lệnh bổ nhiệm này của ta hay không?
Ngực Bàng Thống phập phồng kịch liệt, cố gắng bình tĩnh tâm tình một chút, chắp tay nói:
- Đổng đại ca, nếu như năm sau tiểu A Sửu không lấy được Hà Manh quan, nguyện dâng lên cái đầu này.
Đổng Phi cười rất hài lòng. Y ngồi ở đó, tướng tá không sai biệt nhiều với Bàng Thống khi đứng.
- Tiểu A Sửu, đừng làm cho ta thất vọng.
Nói rồi y vươn cánh tay ra ôm chặt lấy Bàng Thống.
Bàng Thống gật đầu, lại nói:
- Có điều, đại ca mệnh Trương Nhậm làm đại đô đốc quân Ngũ Khê Man. . . Lấy lý giải của ta đối với người này, sợ là sẽ cự tuyệt.
- Hả?
- Trương Nhậm là người tâm cao khí ngạo, trước đó ngài bỏ mặc hắn, mặc dù có Cổ Long khuyên bảo, nhưng hắn chưa hẳn sẽ không ghi tạc trong lòng.
Đổng Phi suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Vậy ngươi cứ nói cho Trương Nhậm, nếu ta dám dùng hắn, sẽ không sợ hắn tạo phản. Đổng mỗ xưa nay là dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người. Trước khác nay khác, nếu như muốn chứng minh quyết định trước đây của ta là sai lầm, vậy bảo hắn xuất ra thủ đoạn đi.
- Thống nhất định đem lời của đại ca chuyển cáo cho Trương Nhậm.
Bàng Thống mang theo thư và lệnh tiễn của Đổng Phi bước đi!
Nhìn bóng lưng của hắn, Đổng Phi đột nhiên có một loại cảm giác già nua. Bất tri bất giác, đồng tử xấu xí năm đó hay cưỡi trên đầu mình hiện giờ rốt cuộc phải đi rồi, một mình gánh trọng trách. Năm tháng giục người già đi, chỉ hy vọng Bàng Thống không lặp lại số phận như trong diễn nghĩa.
Phượng Sồ. . . Ha ha, là lúc nên vỗ cánh bay cao rồi!
******
Phượng Sồ bay đi rồi!
Đổng Phi vẫn ở lại An Ấp, không lập tức lên đường quay lại Trường An.
Sau đại chiến, các nơi đều cần một đoạn thời gian để nghỉ ngơi. Đặc biệt là khu vực mới chiếm lĩnh, càng cần quan viên tới thống trị.
Nhưng Đổng Phi lại từ đâu điều động được nhiều quan viên đây?
Trong tay cũng có không ít nhân tài, nhưng đại đa số mọi người còn rất trẻ. Xử lý sự vụ cụ thể còn có thể, nhưng nếu như muốn trấn thủ một phương, lại là một việc không đơn giản. Tư lịch, học thức, thiếu một thứ cũng không được. Cố Ung đã vô số lần phái người đến giục Đổng Phi trở lại, nhưng Đổng Phi thủy chung không nói chuẩn xác thời gian trở về Trường An. Cũng khó trách, việc Cố Ung giải quyết không được, y có thể giải quyết sao?
Không nói đến lãnh địa của y so với 4 năm trước đã mở rộng mấy lần.
Chỉ vùng Hà Đông nơi ở hiện giờ của y phiền phức đã có rất nhiều. Trong đó quan trọng nhất là bởi thái thú Hà Đông Mã Kiệu bị điều đến quận Nhạn Môn, cho nên quận Hà Đông hiện giờ như rắn mất đầu, chính vụ chồng chất như núi, lại tìm không được nhân tuyển thích hợp tiếp nhận chức vụ, vô cùng phiền phức.
Quận Nhạn Môn rất quan trọng, nhưng Hà Đông cũng rất quan trọng.
Mặc dù quan lại cơ sở coi như sung túc, nhưng không có người đến cầm lái, thủy chung không phải là việc lâu dài.
Bàng Thống đi rồi, bên người Đổng Phi chỉ còn lại mình Lí Quỳ, thậm chí ngay cả bản thân Đổng Phi cũng cảm thấy người bên cạnh mình không quá đủ dùng.
Trường An. . .
Để cho Cố Ung và Trần Cung gánh vác thêm vậy.
Nếu như họ có thể giải quyết là tốt nhất. Nếu thật sự giải quyết không được, vậy cũng chỉ có thể điều ra nhân thủ từ trong Quận học, xem có thể giải quyết vấn đề được không.
Hôm nay trị hạ của Đổng Phi tổng cộng 27 quận học, có hơn 3000 học sinh.
Y theo [Tam Học Kỷ Yếu] Hoàng Thiệu để lại, 3000 học sinh này trong tương lai có thể đảm nhiệm quan lại trung tầng. Về phần sau khi tốt nghiệp Quận học, người chân chính có thể leo lên sân khấu nhân số sẽ không nhiều lắm, trong trăm lấy một đã là một kết quả rất lạc quan rồi.
Nhưng vẫn còn phải chờ đợi!
Thời tiết giữa mùa hạ, dương liễu xanh xanh; Sông Phần chảy xiết đổ vào Đại Hà.
Đây là thời tiết tốt hiếm có. Một trận mưa to qua đi, khiến mùa hạ nóng bức tăng thêm không khí mát mẻ. Đổng Phi bỗng có hứng thú đi chơi, liền dẫn theo bốn người Mạnh Thản Bùi Nguyên Thiệu, Hàn Đức Lí Quỳ cùng 4, 50 tuỳ tùng giục ngựa ra khỏi An Ấp, chạy tới vùng ngoại ô.
Đoàn người hành trang tươm tất, rong ruổi trên đường.
Ven đường chỉ thấy một màu xanh um, khiến người khác sinh ra cảm giác thoải mái.
Theo Hà Đông mấy năm không có chiến sự, nhân khẩu cũng đang không ngừng tăng lên. Năm đó bách tính rời bỏ gia viên, hôm nay đều đã trở về quê cũ.
Ruộng đồng hoang vu lại trở nên đầy sức sống.
Nhìn mọi người bận rộn, trong lòng Đổng Phi vô cùng khoái hoạt. Đây là trị hạ của ta, tất cả những thứ này đều là ta mang lại cho họ.
Đây là một loại tự hào phát ra từ nội tâm!
Đối với Đổng Phi mà nói, ấn ký của hậu thế mặc dù vẫn đang trôi đi theo thời gian, nhưng thủy chung vẫn duy trì tâm tình như còn mới mẻ.
Ra khỏi thành hơn mười dặm, thấy rất nhiều người đang tụ tập.
Ở đây gần Điều Sơn, hướng tây nam chính là Diêm giám. Chuẩn xác mà nói, ở đây tuy nói thuộc trị hạ của An Ấp, nhưng trên thực tế lại thuộc về huyện Hạ quản lý. Xem như quận trị sở tại của Hà Đông, thổ địa của An Ấp rất lớn, việc cần xử lý cũng cực kỳ phức tạp
Phần lớn thời gian An Ấp lệnh không cách nào chú ý hết toàn bộ.
Từ Đông Hán Hòa Đế tới nay, các huyện xung quanh sẽ rất tự giác đem một bộ phận lãnh địa An Ấp tiếp giáp quy về trị hạ của mình.
Như phía bắc An Ấp, thổ địa qua Tiên Thủy trên cơ bản là do Văn Hỉ lệnh quản lý. Huyện Hạ cũng như vậy. Đã trở thành điều lệ bất thành văn.
Đổng Phi thấy nhiều người như vậy tụ tập không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
Vì vậy y bảo Lí Quỳ qua hỏi thăm, một lát sau, thấy đoàn người tách ra, một thanh niên vội vội vàng vàng đi theo phía sau Lí Quỳ, tới trước ngựa Đổng Phi hắn chắp tay hành lễ:
- Huyện Hạ lệnh Lương Tập, không biết đại đô đốc đến, không có từ xa tiếp đón, xin đại đô đốc thứ tội.
Lương Tập này tuổi chừng trên dưới 30, da mặt trắng trẻo, nhưng bởi vì tắm ánh nắng lâu nên có màu đồng cổ.
Điều này cũng khiến cho trong khí độ vốn rất văn nhã của hắn tăng thêm khí khái oai hùng. Tuy là trang phục văn sĩ, nhưng lại không có vẻ cũ nát.
Trên tay có vết chai, các đốt ngón tay thô to, nhìn qua có vẻ quê mùa.
Đổng Phi nhìn thấy thanh niên này lại nở nụ cười!
Nhìn từ màu da của hắn, đây không phải là quan viên cả ngày ở trong phủ nha. Màu đồng cổ đó chắc là quanh năm đi lại bên ngoài mới bị. Thân cao khoảng chừng 7.8 xích, trên giầy có mụn vá, vết chai trên tay là do luyện võ tạo thành.
Bởi vì khi Lương Tập hành lễ, động tác trên tay đã có thể thấy được một số mánh khóe.
Đổng Phi không thích người cả ngày ở trong phòng, nhưng không đi thể sát dân tình, không thực địa khảo sát mà đã làm ra quyết đoán. Mặc dù trên người Lương Tập có dấu vết quê mùa, nhưng Đổng Phi thích. Người như vậy, có lẽ mới là quan lại thât sự phân ưu cho các bách tính.
- Lương Tập?
Đổng Phi xoay người xuống ngựa, nhìn đoàn người cách đó không xa đang nhìn qua bên này, cười nói:
- Xảy ra chuyện gì, sao có nhiều người tụ tập lại vậy?
Lương Tập vội vàng trả lời:
- Khởi bẩm đại đô đốc, những bách tính này tụ tập ở đây là muốn mời nha môn trợ giúp họ phục nghiệp.
- Phục nghiệp?
- Đúng vậy!
Lương Tập dần dần thoát khỏi câu thúc lúc trước, trả lời:
- Đại đô đốc có điều không biết, trước kia Quan Trung Ký Châu có chiến loạn, bách tính khu vực Hà Đông bỏ đi rất nhiều. Hai năm nay bởi vì Quan Trung Hà Đông dần dần ổn định, khiến cho không ít người trở về quê cũ. Nhưng đất đai đã hoang vu, cần sự giúp đỡ của nha môn quận huyện mới có thể trùng kiến gia viên. . .Nhưng bắt đầu từ năm kia đến nay. . .
Tác giả :
Canh Tân