Ác Hán
Chương 145: Hư thực như mộng
Cái nóng tháng bảy thật kinh khủng.Đã là cuối hạ đầu thu rồi, mà nắng gắt cuối mùa vẫn thật nóng, mặt trời gay gắt như đổ lửa, trên bầu trời cuồn cuộn hơi nóng.Viên Ngỗi về tới phủ đệ, cởi triều phục thay thường phục. Bên ngoài phòng, cây xanh bóng râm, cây hòe già trước cửa cành lá đang tươi tốt, rậm rạp ánh sáng lúc trước, làm cho thư phòng được bao phủ bởi bóng râm mát mẻ.Viên Ngỗi ngồi trên tháp lạnh bên dưới gốc cây, hưởng thụ từng trận gió mát của bóng cây xanh. Dựa vào ngực của một mỹ tì đang vuốt nhẹ nhàng vào đầu vai hắn. Một mỹ tì khác thì lại quỳ trước thấp, đấm chân hắn vô cùng thuần thục.Tuổi tác cao rồi, trở nên thích thú với kiểu hưởng thụ này. Cảm thụ được sau lưng đôi ngực mềm mại của mỹ tì, bàn tay Viên Ngỗi vén váy nàng, cảm nhận được cặp đùi thon dài non mềm bóng loáng, chậm rãi vuốt ve về phía trước, đụng chạm tới nơi khiến cho huyết mạch hắn sôi sục.“Đại nhân, đại công tử cầu kiến!”Mỹ tì thở hổn hển, khẽ thở điềm đạm, làm cho Viên Ngỗi sắp không nhịn được. Đúng vào lúc này, đột nhiên có người đến báo, làm cho dục vọng của hắn lập tức tắt rụi. Trong lòng có chút tức giận, nhưng cũng hiểu được đối phương nếu như không có chuyện quan trọng, sẽ không xuất hiện vào lúc này. Đại công tử, chính là nói Viên Thiệu. Người này tuy là thứ. Nhưng được Viên Sở coi trọng, kỳ vọng đối với Viên Thiệu thậm chí còn vượt xa cả con vợ cả Viên gia tử là Viên Thuật.“Dẫn hắn lại đây!”Nhìn nét xuân triều trên khuôn mặt của mỹ tì, Viên Ngỗi thở dài, “Các ngươi lui xuống trước, không có việc gì thì không được tới đây quấy rầy.”Hai mỹ tì rụt rè tuân lệnh, đứng lên thối lui. Viên Thiệu. Cũng vừa lúc từ đường hẻm phía trước đi tới, tiến vào trong sân, nhìn bóng dáng hai mỹ tì, trong lòng lập tức hiểu rõ huyền bí bên trong. Viên Ngỗi xua tay, ra hiệu cho Viên Thiệu ngồi xuống.“Bổn Sơ đến, có phải có chuyện gì hay không?”Viên Thiệu cung kính ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Thúc phụ, Thiệu nhi đến, đúng là có việc muốn thỉnh giáo thúc phụ.”Có người nhà đưa tới một vò rượu, sau khi rót đầy hai chén, lại cung kính rời khỏi sân sau.“Thúc phụ. Chiến sự bên Nam Dương đã kết thúc, tuy có đám giặc cỏ, nhưng đã là đám tép riu, không đáng để lo. Bên Ký Châu, Lô Tử Cán đã công phá Nghiễm Tông. Tù binh phản tặc 10 vạn, chỉ là Trương Giác đã bệnh chết rồi. Hiện nay, chỉ còn lại tại Thanh, Duyện hai Châu của Trương Lương bộ, nhưng Lô trung lang đã điều quân trở về cùng với Chu trung lang hợp thành xu thế giáp công, muốn tiêu diệt toàn bộ bọn phản tặc Trương Lương, cũng chỉ là việc sớm muộn. Hẳn là không tạo thành nguy hiểm quá lớn.”Viên Ngỗi chau mày, “Những việc này, ta đã biết rồi. Bản sơ hôm nay đến hẳn không phải vì muốn tìm ta nói những chuyện này chứ!”“Thúc phụ. Chiến sự kết thúc danh sách công trạng của các thần cũng nên trình báo với hoàng thượng.”“Cái này ta hiểu. Việc này không phải do một tay đại tướng quân sắp xếp sao, sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?”Viên Thiệu nói: “ Đại tướng quân đang do dự”“Do dự?”“Kỳ Châu Lô trung lang và hữu trung lang tướng thì không có vấn đề gì, danh sách cũng đã làm xong. Lô trung lang lần này tại Kỳ Châu ngăn cản được chủ lực của phản tặc, lại thêm giết chết Trương Giác, 10 vạn phản tặc, công lao thật hiển hách. Đại tướng quân nghĩ tấu lên hoàng thượng, phong Lô trung lang làm tả xa kỵ tướng quân, Hòe lý hầu. Nghe nói hoàng thượng chuẩn bị bắt đầu dùng châu mục, cho nên đại tướng quân còn tấu xin hoàng thượng gia phong hắn làm Kỳ Châu mục….không biết thúc phụ đối với việc này có ý kiến gì không?”Viên Ngỗi cười nói: “ Hà Toại Cao quả thật là dám bỏ tiền vốn. Nhưng Nhưng Lô Thức háđể cho hắn lôi kéo. TÍnh tình người này ngay thẳng, trung thành và tận tâm, trừ hoàng thượng ra, trướng của ai cũng sẽ không bán. Như vậy cũng tốt, ít nhất lô Thực không thể gia nhập hoạn quan, hơn nữa cũng có kết giao với ta. Người như vậy, chắc hẳn hoàng thượng cũng rất yên tâm.”Viên Thiệu nói: “Thiệu nhi cũng nghĩ như vậy….Chu trung lang được tấu thỉnh làm Hà Nam duẩn hữu xa kỵ tướng quân, xấp xỉ Lô trung lang.”Cái này cũng bình thường, Chu Tuấn là do ta tiến cử, Hà Toại Cao đây là đang bán mặt mũi cho chúng ta, không sao”“Nhưng tả trung lang tướng Đổng Trác… đại tướng quân đến nay vẫn còn do dự.”“Đổng Trác?”“Đổng Trác mặc dù bình thường, nhưng không thể không đề phòng. Người này là một lang, nếu trói quá chặt, e là sẽ bị hắn cắn đứt dây phản lại. Nhưng nếu như không buộc hắn, ngày sau tất thành họa lớn. Hắn lớn lên ở Lương Châu, không biết lễ nghĩa Trung Nguyên. Kì nhân hẳn có dã tâm…nếu nói có thể….cũng chỉ có thể coi là bậc trung. Chỉ có điều vận may quá tốt, đã đánh thắng liên tiếp tại Toánh Xuyên, còn giết chết tên tặc tử Trương Bảo. Lúc trước ta có thể ức hiếp hắn, còn có thể nói hắn không có công lao gì. Nhưng hiện giờ muốn ép hắn, đã khó rồi.”Viên Ngỗi gật đầu, “Ngươi nói không sai, Đổng Trác….phải có buộc, rồi lại không thể buộc thật chặt, hắn không thể so với Hoàng Phủ Quy và Trương Cốt. Trước Nam Cung cứu giá cũng không nói làm gì, nhưng hôm nay hắn lại bình ổn chiến loạn Toánh Xuyên, hoàng thượng nhất định đã có lưu ý. Chỉ là người này và hoạn quan đi lại rất gần, ta chỉ e hắn sẽ sớm trở thành Đại Toánh thứ hai.”“Đại tướng quân cũng có băn khoăn này”Viên Ngỗi cười. Hà Tiến có thể có băn khoăn này, không phải là lạy hắn ban tặng sao?“Vậy ý của Hà Toại Cao, rốt cuộc thế nào?”“Ý của đại tướng quân là, lệnh cho hắn trong một khoảng thời gian, có thể coi như hoạn quan giúp hắn, nếu chúng ta đè nặng việc này, hoàng thượng cũng sẽ không hay hỏi đến. Hơn nữa hoàng thượng vì việc của cấm quân đã không vui, lại thêm việc Phong Tư và Từ Phụng hai người, đối với hoạn quan có chút bất hòa. Nghe nói hoàng thượng có tâm lập thành tân quân, tăng mạnh binh lực của kinh đô, cho nên cũng không quá để ý việc này.”Viên ngỗi nghĩ ngợi, “Trước đây, Hứa Du và Hà Ngung nói chuyện này, ngươi cho rằng thế nào?”“Việc này….” Viên Thiệu nhẹ nhàng nói: “ Con từng bí mật thăm dò khẩu khí của Tuân Từ Minh, có vẻ như hắn không hề muốn đàm luận chuyện này. Xem chừng muốn hắn lộ diện làm chứng, sẽ rất khó khăn. Về phần Thái Bá, e cũng sẽ không lộ diện xác nhận, hai người này không lộ diện, chỉ còn Tử Viễn và Bá Cầu hai người, không chắc có thể nói lên điều gì. Thiệu cho rằng, nếu lấy việc này chèn ép Đổng Trác, sợ rằng sẽ khiến Đổng Trác bất mãn.”Viên Ngỗi, “Đổng Trác tên bỉ phu kia không tài năng và học vấn, nhưng cũng không phải là tên ngốc. Qua đây nếu như không có chuẩn bị, đúng là chê cười. Không được quên, trong tay Đổng Trác hiện giờ có mấy vạn đại quân. Nếu chọc giận hắn, tái phản lần nữa sẽ biến thành đại họa. Đáng áp chế, đáng mua chuộc nhưng không thể bức bách.”“Thúc phụ cũng cho rằng quyết định của đại tướng quân không có vấn đề gì chứ?”“Đồ ngu Hà Toại Cao, đây chính là bức Đổng Trác về phía hoạn quan…hắn do dự, không biết Đổng Trác cũng đang do dự sao? Vết xe đổ của Đoạn Toánh, dựa vào sự thông minh của Đổng Trác, chẳng nhẽ không nhìn ra được sao? Nếu không như vậy hắn hà tất phải quanh co bên mình Hàthái công. Rõ ràng là đang nói với Hà Toại Cao, hắn thật sự không phải người của bên hoạn quan, đây là đang cầu hòa.”“Đáng tiếc là đại tướng quân không phát giác được. Hắn muốn xoay chuyển Đổng Trác, nhưng lại sợ Đổng Trác mọi bề thuận lợi.”“Mọi việc đều thuận lợi là sao? Chỉ cần hắn có bổn sự, không hẳn là không thể. Hà Toại Cao không lôi kéo. Nhưng chúng ta không thể trơ mắt nhìn những người này trốn đi. Ta đã phái người đi Nam Dương tuyển binh, Bản sơ có bằng lòng thay ta đi một chuyến không?”Viên Thiệu mắt sáng lên, “Thiệu nhi nguyện đi lần này.”“Mặt khác với Công Lộ, để hắn nghĩ cách nắm chắc những người này trong tay, sau này có chỗ trọng dụng.”Viên Thiệu đứng dậy nói : “Điệt nhi hiểu rõ.”“Hà Toại Cao muốn do dự, hãy để hắn tiếp tục do dự đi. Ngươi có thể hỏi tâm ý của Đổng Trác…. Tên gia tử kia thời gian do dự càng lâu, càng tốt cho chúng ta. Nhưng nếu để cho Đổng Trác lưu lại Trung Nguyên, chỉ sợ sẽ có rất nhiều việc phiền phức. Đối với việc thu xếp của hắn, ta và ngươi phải suy xét kỹ lưỡng, cần tìm một sách lược vẹn toàn mới được.”“Thiệu nhi hiểu rõ.”Tiễn bước Viên Thiệu, Viên Ngỗi một mình ngồi dưới gốc cây, nhắm mắt trầm tư trong chốc lát. Đổng Trác….Một gia tử lương thiện mà thôi. Thiệu nhi có phải đã đánh giá hắn quá cao rồi không? Nhưng nếu có thể mua chuộc được hắn, cũng không mất đi một sự trợ giúp tốt.Đổng Phi cuối cùng chỉ mang theo 100 cự ma sĩ lên đường. Xét thấy lúc trước Hà Đông có xuất hiện mã tặc, hắn cũng không quá mức yên tâm về sự an toàn của đoàn người Đổng phu nhân. Vì thế mà để lại Sa Ma Kha và 300 người ngũ khê man, đồng thời để lại 499 danh cự ma sĩ. Vũ lực như thế, chỉ sợ 2, 3 nghìn mã tặc cũng không làm gì được đám người Đổng phu nhân. Đặc biệt là vũ lực của Sa Ma Kha đủ để đảm bảo an toàn trên đường. Điển Vi nóng vội đoàn tụ cùng người nhà, Đổng Phi cũng không giữ hắn lại. Cùng với Điển Vi, Đổng Thiết hai người cùng xuất phát, 100 cự ma sĩ thay sang thường phục, cùng nhau nhanh như chớp đi về hướng lũng tây. Qua Hoàng Hà, chính là đất Tam Phụ. Đám người Đổng Phi trên đường đi ngựa không dừng vó, rất nhanh đã ra khỏi An ấp.Người trên đường không nhiều lắm. Chiến tranh loạn lac, thêm vào có mã tặc quấy nhiễu, ai cũng không muốn ra ngoài mạo hiểm. Nhưng nói thật, ở đây so với Quan Đông, lại an toàn hơn rất nhiều. Trên đường đi cũng không gặp phiền toái gì, đến sáng ngày thứ hai sau khi rời khơi An ấp, Đổng Phi nhìn thấy Hoàng Hà nước cuồn cuộn chảy về huớng đông. Đạo làm người là bất đáo Trường Thành phi hảo hán, không thấy Hoàng Hà tâm bất tử.Đổng Phi cũng từng vài lần đi qua sông này, nhưng không lần nào chăm chú tới xem dòng sông mẹ nghìn đời này. Bến đò còn chưa mở Đổng Phi lập tức cho ngựa tới bờ sông, tai nghe nước sông lưu động, cảm thấy một hồi sóng lòng sục sôi. Cách đó không xa, đỗ một chiếc xe. Có 4, 5 người trang phục nam tử đang bận rộn, màn xe màu xanh biếc buông xuống, nhưng không nhìn thấy người bên trong. Chắc hẳn, những người này cũng đang đợi qua sông. Đổng Phi cũng không để ý lắm, sau khi nhay xuống ngựa, giãn lỏng một chút thắt lưng.“Chủ nhân, những người kia có vẻ rất lo lắng.”Đổng Thiết đột nhiên mở miệng nói 1 câu. Đổng Phi lúc này mới lưu ý, hành động của những người hầu kia rất luống cuống, lại thỉnh thoảng nhìn bên đó, lại thỉnh thoảng hướng về phía quan đạo nhìn quanh.“Mới sáng sớm, nhiều người như vậy xuất hiện ở nơi này, bọn họ chắc có chút sợ hãi. Tứ tỷ không phải đã nói, ở Hà Đông xuất hiện mã tặc sao? ha ha. Chỉ là bọn họ cũng to gan, có chút người như vậy mà cũng dám chạy đến, không sợ sẽ xảy ra chuyện sao?”Đổng Phi cười lẩm bẩm, sau đó nói: “Được rồi, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta, Người không phạm đến ta, ta không phạm đến người, không nên xen vào chuyện thị phi.”Lời vừa dứt, chợt từ trên đường truyền đến tiếng vó ngựa. Sắc mặt những người kia lập tức trở lên trắng bệch, từ trên ngựa rút ra binh khí, lo lắng quan sát.Có chừng bốn, năm mươi chiến mã xuất hiện trong tầm mắt của Đổng Phi, cầm đầu là một người tuổi chừng hơn 20 tuổi, mặc cẩm bào, nhìn có vẻ phú quý. Hắn từ xa đã hô lớn, “ Đệ muội vì sao đi mà không giã từ, muốn đi đâu đây?”Vừa nói, những người đó cũng đã tới bến đò. Chỉ thấy người thanh niên khoát tay, đội quân kỵ mã đằng sau liền vây quanh chiếc xe. Một gã gia tướng lên ngựa cầm đao , lạnh lùng nói: “ Vệ Chính, các ngươi không nên ép người quá đáng”“ Ha, bức người quá đáng. Ta bức người quá đáng lúc nào? Chỉ là đệ muội đã bước vào cửa nhà ta, thì chính là người nhà ta. Không nói một lời đã đi như vậy rồi, lan truyền ra ngoài người khác lại bảo Vệ gia ta không hiểu lễ nghi, ăn hiếp nàng.”Nói xong, biến sắc, “Cút qua một bên, nếu không đừng trách ta tàn nhẫn.”“Những việc xấu xa của Vệ gia ngươi, muốn che mắt ai?”Gia tướng phẫn nộ nói: “ Để tiểu thư trở về, hãy hỏi cây thường trong tay ta có đồng ý hay không trước đã.”“Cái đồ không biết sống chết, nếu đệ muội không muốn nói chuyện, thì trách ta vô lễ là được rồi. Người đâu, mời phu nhân trở về.” Mười mấy người lập tức xông tới phía gia tướng. Bốn tên gia tướng không hề sợ hãi, khua binh khí trong tay đứng chung một chỗ với đối phương.Buổi sáng sớm, va chạm đinh đinh đang đang ở bến đò trên không vọng lại, bốn tên gia tuỗng ràng là không cản được người của đối phương nhiều hơn, trong thời gian nháy mắt, từng người đã đầy thương tích, nguy cơ khốn đốn. Nơi xa, con thuyền ngang từ bờ bên kia chậm rãi chạy qua….
Tác giả :
Canh Tân