ABO - Nô Lệ
Chương 12: Bãi đá
Vài ngày sau,
Lix cầm trên tay bản kết luận công bố, hướng Leo:
- Người thực sự muốn làm như vậy?
Leo dưới đôi mắt xanh rực kia, là một vết quầng nhỏ, giọng nói chắc nịch:
- Nếu như việc Ngô Hàn giả danh Alpha bị lộ ra ngoài, ta e rằng sẽ thành tiền lệ, các gia tộc khác sau này nếu không có Alpha thừa kế, sẽ lợi dụng để che đậy.
- Còn hàng trăm mạng người Ngô tộc, ngươi cũng đã điều tra qua, không hề có ý phản, không cần vì một kẻ như vậy mà bồi mạng theo.
Lix cúi đầu, rời khỏi.
Leo không phải một kẻ máu lạnh. Người phản lại, nhất định sẽ không thể sống. Nhưng những kẻ vô tội, cũng tự nhiên không cần phải chết đi lãng phí.
Leo nhìn về phía thành bể sóng sánh nước, siết chặt bàn tay.
Đến bản thân ta còn có thể rút tay khỏi vũng máu.
Ngô Hàn ngươi, vì sao lại sinh ra độc ác như vậy?.
=======
Tin Alpha Ngô Hàn bất ngờ trúng kịch độc chết trong lâu đài Vòm, xác được hỏa táng trả lại cho Ngô tộc, làm rung động lãnh thổ.
Các trại nô lệ nơi đâu cũng râm ran những lời bàn tán ra vào.
Alpha tàn khốc nhất cuối cùng cũng chết.
Diệp Mẫn mê man trên giường không tỉnh.
Mộc Trà đứng trên đỉnh núi Hải Đường, rắc từng nắm tro bay theo trong gió, hai bên là nước mắt của cặp song sinh.
- Ngô Lân
- Ngô Long.
- Nhớ cho kỹ.
- Cha con hôm nay chết đi, chính là để nhường lại sự sống cho mọi người.
=============
Ngục hầm.
Nô lệ đã là thấp hèn,
Những nô lệ phạm tội, lại càng không được coi như con người.
Giữa ngục hầm tối đen như mực không phân biệt ngày đêm, Hàn tay mang còng, chân bị xiềng xích nối liền một đoạn vào cột trụ.
Đã là một hay hai hôm rồi?.
Hàn không quan tâm.
Một mạng này, nếu có thể đổi được nhiều như thế. Ta đương nhiên vui vẻ mà chấp nhận.
Chỉ là lo lắng những lời nói đó, liệu có thể nào đủ sức cứu được máu mủ của Ngô tộc hay không?
Hải Đường... liệu còn có thể bình an mà tiếp tục tồn tại hay không..
Và....
Lâm Hải, ngươi còn sống hay đã chết?
Ngươi vì ta, là vì ta.
Nếu biết trước kẻ kia là Tam Vương Tước,
Hoặc kể cả kẻ đó chỉ là một cảnh vệ bình thường..
Ta cũng nhất định không thẻ để ngươi thế thân ta mà chết..
Lâm Hải. Mười năm tình nghĩa ta nợ ngươi.
Mười năm ngươi một mực chăm sóc ta, ta đều nợ ngươi.
Hàn ngửa mặt, gục lên phiến đá lạnh ngắt sau đầu..
Mông lung....
Những tưởng hắn sẽ ngay lập tức cắt đoạn dao kia, nhanh chóng kết thúc sinh mệnh này.
Nhưng không..
Hắn không xuống tay.
Là vì liên kết này?. Là vì thứ Phermone ca cao nồng đậm kia vẫn vương vất quấn lấy ngọn cỏ tươi hay sao?
Cảm giác.. đau đớn quá..
Năm vết ngón tay hằn trên má ngày hôm ấy, bỏng rát.
- ------
Chiếc đèn le lói được bật lên,
Vài Beta bước tới, một trong số đó, không nói một lời liền bóp chặt cằm Hàn, đẩy vào vài viên thuốc nhỏ. Hàn nhìn qua. Là thứ vô cùng quen thuộc trong các trại nô lệ - thuốc tránh thai.
- Nuốt!
Hàn không từ chối, bình thản nuốt xuống. Hầu kết khẽ trượt.
Kẻ Beta kia chăm chú nhìn xong hành động này, lớn giọng:
- Đi theo ta.
Tiếng xiềng xích vang lên theo từng bước chân đều đều.
Cửa hầm hé mở, ánh sáng giữa trưa gay gắt chiếu thẳng vào mắt khiến Hàn bất giác nhíu mày lại. Như vậy, đã là thêm ba ngày nữa. Hi vọng rằng, thuốc tránh thai này còn có tác dụng.
Khụ.
Thuốc là dạng phổ thông, đương nhiên có chứa quá nhiều dược ức chế, Hàn lập tức muốn nôn ra,
Một tên Beta quất thẳng một roi lên lưng Hàn:
- Nuốt lại!
Những nô lệ phạm tội không cần phải dùng tới thân thể xinh đẹp, thế nên đương nhiên chiếc roi đó không phải là roi tình. Lại càng nghĩ rằng Hàn đang làm trò mong lưu lại được giống nòi kia, nên không chút nương tay mà quật. Máu lập tức rớm thành một đường sải dài trên lưng, nhuộm qua tấm áo choàng mỏng.
Hàn cố gắng nuốt lại chút thuốc trộn máu ở trong miệng, nôn ra rồi lại nuốt lại như thế bao nhiêu lần..
Nhưng vẫn không được.
Gần hai giờ đồng hồ vượt qua những bờ cát rát bỏng mênh mông để tới bãi đá,
Bước chân vừa chạm xuống cát, nơi bụng dưới, ngay sản đạo, một luồng khí nóng râm ran bỗng vuột lên, máu không thể trào qua khóe miệng, tràn lên mắt, chảy thành hai dòng đỏ tươi.
Hàn vuốt đi giọt máu vừa rơi trên má.... Sững người..
Đôi mắt đỏ quạnh vì máu khẽ nhìn xuống bụng...
Lần đầu kia đã quá mười ngày, không lẽ...
Đã thực sự...
=========
Vài ngày sau.
Một đêm trong chiếc lều tồi tàn tạm bợ.
Bãi đá.
Ý chí thôi thúc từ những cơn đau nhè nhẹ phản kháng thứ dược đó, như nhắc nhở Hàn.
Phải sống.
Bằng mọi cách phải sống.
Bây giờ, thì Hàn đã hiểu, vì sao ngày ấy Lâm Hải một mực chịu đòn roi đau đớn, lại nhất định cắn chặt đôi môi đã vỡ đầy máu, không chịu uống thứ thuốc xả thai kia. Đến khi Hàn giương đôi tay đỡ lấy, Lâm Hải ngoại trừ nơi vùng bụng, cả người đều chằng chịt vết roi tình.
Hàn bất giác vuốt nhẹ lên bờ bụng vẫn hoàn toàn bằng phẳng của mình.
Trái tim nảy lên rung động kịch liệt.
Nơi này, có một sinh mệnh... là của hắn..
Cậu có thể chết.. Nhưng.. nó vô tội...
- -------
Trong lều quá nóng nực, Hàn sải bước chân ra ngoài trời.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lác đác vài điểm sao lấp lánh.
Ngô Hàn đã chết. Cái tin này, là ở từ miệng những tên Beta áp giải Hàn tới đây nghe được.
Như thế thật tốt. Nó chứng tỏ Ngô tộc và Hải Đường đều đã an toàn..
Thế nhưng Lâm Hải.. ngươi.. vì ta....
- -----
Nô lệ phạm tội, là nô lệ thấp hèn nhất, không có họ, cũng không có tên. Chỉ được đánh số trên quần áo, và gọi cũng là theo số.
Đối với Omega, nơi đáng sợ nhất chính là những trại nô lệ tình dục.
Còn đối với Beta, nơi đáng sợ nhất chính là nơi này.
Bãi đá.
Bãi đá là một " hố" nhỏ nằm lọt sâu giữa trùng điệp những dãy núi đá lớn trên sa mạc.
Cổ xưa, nơi này từng là một quặng hợp kim, trải qua hàng trăm năm biến đổi, cuộn lên trộn lẫn với đá và cát sỏi.
Nô lệ làm việc ở đây công việc chính là nổ tung những tảng đá lớn, sau đó từ những mảnh vụn, dùng những bàn máy khoan dò tìm ra vàng hay những loại đá quý. Nếu may mắn có thể tìm thấy kim cương, còn có thể được thưởng.
Vậy nhưng, thứ làm cho mọi nô lệ đều phải khiếp sợ,
Đó chính là bão cát.
Hàn mang số 17, số của một Beta vừa chết vì bão cát vài ngày trước.
Bão cát không có quy luật, đến và chôn vùi tất cả những gì có thể trên đường nó quét qua. Bao gồm cả mạng người.
Các nô lệ, khi bị vứt đến đây, có thể coi là đã chết được một nửa. Lương khô và cả nước ngọt được phát hầu như chỉ đủ để duy trì sự sống.
Đến cả chủ bãi cũng thường xuyên thay đổi, không một ai tình nguyện ở một nơi như thế này, đêm đến ngủ cùng dơi, miếng ăn trộn lẫn cát, sinh mệnh bất kỳ lúc nào cũng có thể bị chôn vùi.
Alpha, chủ bãi cũ cũng mới mất mạng cách đây không lâu, tìm mãi cũng không có người thay thế, cuối cùng đành phải giao tới một Beta.
Nghe nói, Beta này có cha là Alpha. Thế nên cũng tạm coi là đủ tư cách chủ bãi.
- ------
Hàn vừa mới đứng dậy, muốn vào lại trong lều.
Đã bị tiếng gọi giật lại.
- Ngươi làm gì ở đây?
Hàn ngẩng nhìn.
Là chủ bãi.
Gập người chào như mọi nô lệ khác, Hàn đưa tay lên hơi che lấy bụng. Như thế nếu bị trách phạt tự ý ra khỏi lều, nếu bị roi quật, hoặc bị đạp tới..
- Cho ngươi.
Hàn cứng người.
Vị chủ bãi dúi một chiếc bánh bột mì vào tay Hàn.
Hàn gần như không thể tin nổi.
Chủ bãi nhìn ngó xung quanh không có người, liền kéo Hàn ngồi phịch xuống bên cạnh.
- Ta mới xem chiều nay,
- Ngươi là Omega? Lại còn đã được ký hiệu. Tại sao lại bị đẩy tới đây?
- Alpha của ngươi đâu?
Hàn hơi đánh giá người trước mặt, lần đầu tiên mới ở gần như vậy, lại giật mình nhận ra Beta này còn quá trẻ.
Chỉ ước chừng mới 18- 19 tuổi.
Tại sao lại chạy tới nơi này làm chủ bãi?
Hàn đượm giọng:
- Ta bị vứt bỏ.
Vừa nói xong câu đó, lại thấy như vị chủ bãi giật mình một cái.
Một lúc lâu sau trong giọng điệu vẫn còn chút trẻ con đó man mác cất tiếng:
- Ta cũng vậy.
- ....
- Cha ta và anh trai ta đều là Alpha. Nhưng ta lại là một Beta. Mẹ ta vừa mất. họ liền không cần ta, nên.. ta được đưa tới đây, đổi lại một chức tước cho anh trai ta trong cảnh vệ.
- .....
- Ta chỉ ngạc nhiên, vì không nghĩ nơi này lại có Omega.. mà.. họ của ngươi là gì?
Hàn lắc đầu, bẻ một vụn bánh khô khốc cho lên miệng:
- Ta không có họ.
- Vậy tên của ngươi?
Nghĩ tới cái tên Ngô Hàn là một kẻ đã chết.
Hàn khẽ bật ra:
- Ta... tên.. Hàn Hải.
- Hàn Hải?. Tên thật hay! ngươi là người châu Á cũ đúng không?
- Ừm.
- Mẹ ta cũng là người châu Á cũ! Ta tên là Sing.
Người Beta tên Sing ấy cười cười. Lôi ra thêm từ trong túi một bình nước nhỏ đưa về phía Hàn:
- Mẹ ta nói, Omega là yếu ớt nhất, nhưng cũng là đẹp nhất!
Lix cầm trên tay bản kết luận công bố, hướng Leo:
- Người thực sự muốn làm như vậy?
Leo dưới đôi mắt xanh rực kia, là một vết quầng nhỏ, giọng nói chắc nịch:
- Nếu như việc Ngô Hàn giả danh Alpha bị lộ ra ngoài, ta e rằng sẽ thành tiền lệ, các gia tộc khác sau này nếu không có Alpha thừa kế, sẽ lợi dụng để che đậy.
- Còn hàng trăm mạng người Ngô tộc, ngươi cũng đã điều tra qua, không hề có ý phản, không cần vì một kẻ như vậy mà bồi mạng theo.
Lix cúi đầu, rời khỏi.
Leo không phải một kẻ máu lạnh. Người phản lại, nhất định sẽ không thể sống. Nhưng những kẻ vô tội, cũng tự nhiên không cần phải chết đi lãng phí.
Leo nhìn về phía thành bể sóng sánh nước, siết chặt bàn tay.
Đến bản thân ta còn có thể rút tay khỏi vũng máu.
Ngô Hàn ngươi, vì sao lại sinh ra độc ác như vậy?.
=======
Tin Alpha Ngô Hàn bất ngờ trúng kịch độc chết trong lâu đài Vòm, xác được hỏa táng trả lại cho Ngô tộc, làm rung động lãnh thổ.
Các trại nô lệ nơi đâu cũng râm ran những lời bàn tán ra vào.
Alpha tàn khốc nhất cuối cùng cũng chết.
Diệp Mẫn mê man trên giường không tỉnh.
Mộc Trà đứng trên đỉnh núi Hải Đường, rắc từng nắm tro bay theo trong gió, hai bên là nước mắt của cặp song sinh.
- Ngô Lân
- Ngô Long.
- Nhớ cho kỹ.
- Cha con hôm nay chết đi, chính là để nhường lại sự sống cho mọi người.
=============
Ngục hầm.
Nô lệ đã là thấp hèn,
Những nô lệ phạm tội, lại càng không được coi như con người.
Giữa ngục hầm tối đen như mực không phân biệt ngày đêm, Hàn tay mang còng, chân bị xiềng xích nối liền một đoạn vào cột trụ.
Đã là một hay hai hôm rồi?.
Hàn không quan tâm.
Một mạng này, nếu có thể đổi được nhiều như thế. Ta đương nhiên vui vẻ mà chấp nhận.
Chỉ là lo lắng những lời nói đó, liệu có thể nào đủ sức cứu được máu mủ của Ngô tộc hay không?
Hải Đường... liệu còn có thể bình an mà tiếp tục tồn tại hay không..
Và....
Lâm Hải, ngươi còn sống hay đã chết?
Ngươi vì ta, là vì ta.
Nếu biết trước kẻ kia là Tam Vương Tước,
Hoặc kể cả kẻ đó chỉ là một cảnh vệ bình thường..
Ta cũng nhất định không thẻ để ngươi thế thân ta mà chết..
Lâm Hải. Mười năm tình nghĩa ta nợ ngươi.
Mười năm ngươi một mực chăm sóc ta, ta đều nợ ngươi.
Hàn ngửa mặt, gục lên phiến đá lạnh ngắt sau đầu..
Mông lung....
Những tưởng hắn sẽ ngay lập tức cắt đoạn dao kia, nhanh chóng kết thúc sinh mệnh này.
Nhưng không..
Hắn không xuống tay.
Là vì liên kết này?. Là vì thứ Phermone ca cao nồng đậm kia vẫn vương vất quấn lấy ngọn cỏ tươi hay sao?
Cảm giác.. đau đớn quá..
Năm vết ngón tay hằn trên má ngày hôm ấy, bỏng rát.
- ------
Chiếc đèn le lói được bật lên,
Vài Beta bước tới, một trong số đó, không nói một lời liền bóp chặt cằm Hàn, đẩy vào vài viên thuốc nhỏ. Hàn nhìn qua. Là thứ vô cùng quen thuộc trong các trại nô lệ - thuốc tránh thai.
- Nuốt!
Hàn không từ chối, bình thản nuốt xuống. Hầu kết khẽ trượt.
Kẻ Beta kia chăm chú nhìn xong hành động này, lớn giọng:
- Đi theo ta.
Tiếng xiềng xích vang lên theo từng bước chân đều đều.
Cửa hầm hé mở, ánh sáng giữa trưa gay gắt chiếu thẳng vào mắt khiến Hàn bất giác nhíu mày lại. Như vậy, đã là thêm ba ngày nữa. Hi vọng rằng, thuốc tránh thai này còn có tác dụng.
Khụ.
Thuốc là dạng phổ thông, đương nhiên có chứa quá nhiều dược ức chế, Hàn lập tức muốn nôn ra,
Một tên Beta quất thẳng một roi lên lưng Hàn:
- Nuốt lại!
Những nô lệ phạm tội không cần phải dùng tới thân thể xinh đẹp, thế nên đương nhiên chiếc roi đó không phải là roi tình. Lại càng nghĩ rằng Hàn đang làm trò mong lưu lại được giống nòi kia, nên không chút nương tay mà quật. Máu lập tức rớm thành một đường sải dài trên lưng, nhuộm qua tấm áo choàng mỏng.
Hàn cố gắng nuốt lại chút thuốc trộn máu ở trong miệng, nôn ra rồi lại nuốt lại như thế bao nhiêu lần..
Nhưng vẫn không được.
Gần hai giờ đồng hồ vượt qua những bờ cát rát bỏng mênh mông để tới bãi đá,
Bước chân vừa chạm xuống cát, nơi bụng dưới, ngay sản đạo, một luồng khí nóng râm ran bỗng vuột lên, máu không thể trào qua khóe miệng, tràn lên mắt, chảy thành hai dòng đỏ tươi.
Hàn vuốt đi giọt máu vừa rơi trên má.... Sững người..
Đôi mắt đỏ quạnh vì máu khẽ nhìn xuống bụng...
Lần đầu kia đã quá mười ngày, không lẽ...
Đã thực sự...
=========
Vài ngày sau.
Một đêm trong chiếc lều tồi tàn tạm bợ.
Bãi đá.
Ý chí thôi thúc từ những cơn đau nhè nhẹ phản kháng thứ dược đó, như nhắc nhở Hàn.
Phải sống.
Bằng mọi cách phải sống.
Bây giờ, thì Hàn đã hiểu, vì sao ngày ấy Lâm Hải một mực chịu đòn roi đau đớn, lại nhất định cắn chặt đôi môi đã vỡ đầy máu, không chịu uống thứ thuốc xả thai kia. Đến khi Hàn giương đôi tay đỡ lấy, Lâm Hải ngoại trừ nơi vùng bụng, cả người đều chằng chịt vết roi tình.
Hàn bất giác vuốt nhẹ lên bờ bụng vẫn hoàn toàn bằng phẳng của mình.
Trái tim nảy lên rung động kịch liệt.
Nơi này, có một sinh mệnh... là của hắn..
Cậu có thể chết.. Nhưng.. nó vô tội...
- -------
Trong lều quá nóng nực, Hàn sải bước chân ra ngoài trời.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lác đác vài điểm sao lấp lánh.
Ngô Hàn đã chết. Cái tin này, là ở từ miệng những tên Beta áp giải Hàn tới đây nghe được.
Như thế thật tốt. Nó chứng tỏ Ngô tộc và Hải Đường đều đã an toàn..
Thế nhưng Lâm Hải.. ngươi.. vì ta....
- -----
Nô lệ phạm tội, là nô lệ thấp hèn nhất, không có họ, cũng không có tên. Chỉ được đánh số trên quần áo, và gọi cũng là theo số.
Đối với Omega, nơi đáng sợ nhất chính là những trại nô lệ tình dục.
Còn đối với Beta, nơi đáng sợ nhất chính là nơi này.
Bãi đá.
Bãi đá là một " hố" nhỏ nằm lọt sâu giữa trùng điệp những dãy núi đá lớn trên sa mạc.
Cổ xưa, nơi này từng là một quặng hợp kim, trải qua hàng trăm năm biến đổi, cuộn lên trộn lẫn với đá và cát sỏi.
Nô lệ làm việc ở đây công việc chính là nổ tung những tảng đá lớn, sau đó từ những mảnh vụn, dùng những bàn máy khoan dò tìm ra vàng hay những loại đá quý. Nếu may mắn có thể tìm thấy kim cương, còn có thể được thưởng.
Vậy nhưng, thứ làm cho mọi nô lệ đều phải khiếp sợ,
Đó chính là bão cát.
Hàn mang số 17, số của một Beta vừa chết vì bão cát vài ngày trước.
Bão cát không có quy luật, đến và chôn vùi tất cả những gì có thể trên đường nó quét qua. Bao gồm cả mạng người.
Các nô lệ, khi bị vứt đến đây, có thể coi là đã chết được một nửa. Lương khô và cả nước ngọt được phát hầu như chỉ đủ để duy trì sự sống.
Đến cả chủ bãi cũng thường xuyên thay đổi, không một ai tình nguyện ở một nơi như thế này, đêm đến ngủ cùng dơi, miếng ăn trộn lẫn cát, sinh mệnh bất kỳ lúc nào cũng có thể bị chôn vùi.
Alpha, chủ bãi cũ cũng mới mất mạng cách đây không lâu, tìm mãi cũng không có người thay thế, cuối cùng đành phải giao tới một Beta.
Nghe nói, Beta này có cha là Alpha. Thế nên cũng tạm coi là đủ tư cách chủ bãi.
- ------
Hàn vừa mới đứng dậy, muốn vào lại trong lều.
Đã bị tiếng gọi giật lại.
- Ngươi làm gì ở đây?
Hàn ngẩng nhìn.
Là chủ bãi.
Gập người chào như mọi nô lệ khác, Hàn đưa tay lên hơi che lấy bụng. Như thế nếu bị trách phạt tự ý ra khỏi lều, nếu bị roi quật, hoặc bị đạp tới..
- Cho ngươi.
Hàn cứng người.
Vị chủ bãi dúi một chiếc bánh bột mì vào tay Hàn.
Hàn gần như không thể tin nổi.
Chủ bãi nhìn ngó xung quanh không có người, liền kéo Hàn ngồi phịch xuống bên cạnh.
- Ta mới xem chiều nay,
- Ngươi là Omega? Lại còn đã được ký hiệu. Tại sao lại bị đẩy tới đây?
- Alpha của ngươi đâu?
Hàn hơi đánh giá người trước mặt, lần đầu tiên mới ở gần như vậy, lại giật mình nhận ra Beta này còn quá trẻ.
Chỉ ước chừng mới 18- 19 tuổi.
Tại sao lại chạy tới nơi này làm chủ bãi?
Hàn đượm giọng:
- Ta bị vứt bỏ.
Vừa nói xong câu đó, lại thấy như vị chủ bãi giật mình một cái.
Một lúc lâu sau trong giọng điệu vẫn còn chút trẻ con đó man mác cất tiếng:
- Ta cũng vậy.
- ....
- Cha ta và anh trai ta đều là Alpha. Nhưng ta lại là một Beta. Mẹ ta vừa mất. họ liền không cần ta, nên.. ta được đưa tới đây, đổi lại một chức tước cho anh trai ta trong cảnh vệ.
- .....
- Ta chỉ ngạc nhiên, vì không nghĩ nơi này lại có Omega.. mà.. họ của ngươi là gì?
Hàn lắc đầu, bẻ một vụn bánh khô khốc cho lên miệng:
- Ta không có họ.
- Vậy tên của ngươi?
Nghĩ tới cái tên Ngô Hàn là một kẻ đã chết.
Hàn khẽ bật ra:
- Ta... tên.. Hàn Hải.
- Hàn Hải?. Tên thật hay! ngươi là người châu Á cũ đúng không?
- Ừm.
- Mẹ ta cũng là người châu Á cũ! Ta tên là Sing.
Người Beta tên Sing ấy cười cười. Lôi ra thêm từ trong túi một bình nước nhỏ đưa về phía Hàn:
- Mẹ ta nói, Omega là yếu ớt nhất, nhưng cũng là đẹp nhất!
Tác giả :
Không Ngốc