A Nông
Chương 4
A Nông thật sự đã quá mệt mỏi, không còn sức mà trụ trong phòng tắm lăn lộn, bị hơi nước mờ mịt hun đến mơ màng sắp ngủ.
Lục Thung đành phải ôm A Nông vào phòng, lấy khăn lông chậm rãi lau khô tóc cho nàng.
Chất tóc của A Nông rất đẹp. Tóc đen vừa nhiều lại vừa mềm. Rất giống bé gái chưa lớn, nơi nào cũng mềm mềm đáng yêu.
Bộ dáng nàng xinh đẹp, gương mặt trắng mịn. Lông mi vẫn còn dính nước lúc nãy. Giọt nước đọng trên mi trông mà chướng mắt cực kỳ.
Lục Thung cúi người, giữ cằm A Nông, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cuốn đi giọt nước đó, nhưng lại lưu luyến không rời đối với da thịt non mềm của thiếu nữ, mãi đến khi hôn ra một dấu hoa đào nở rộ đỏ ửng.
Lớn lên quá xinh đẹp.
Lục Thung than thở một tiếng, lại đột nhiên khổ sở.
Càng là vật tươi tắn xinh đẹp, hắn càng không giữ được.
Mà A Nông, tất nhiên đến nhân gian cũng không giữ được.
"Em sẽ bỏ đi sao?"
Em sẽ đi thôi.
Nội tâm rõ ràng đã sớm có đáp án, Lục Thung cười nhạo một tiếng, quay đầu liền thấy A Miêu ưu nhã đạp bước đến gần ống quần của hắn, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, meo meo hai tiếng, cố ý tạo ra cảm giác tồn tại.
Không việc gì, anh còn có tôi, một con mèo xinh đẹp.
Ý tứ của nó là thế.
Đáy mắt Lục Thung chứa đầy ý cười, chân hơi cọ cọ cái bụng của A Miêu, giọng điệu thân thiết: "Mày xấu lắm."
A Miêu: "......"
Ha ha, ông đây tuy là mèo lại không hề suy nghĩ giống mèo, được không?
Tên biến thái, thấy sắc quên mèo. Ông đây không yêu anh nữa. Ông đây chỉ yêu mèo cái!
Thân ảnh A Miêu mạnh mẽ biến mất bên cửa sổ. Ánh mắt người đàn ông lại nặng nề, nhìn thiếu nữ đang ngủ say.
Có người một đêm ngủ ngon, cũng có người một đêm vô mộng.
Hôm sau, Lục Thung được nghỉ, hiếm khi mà ngủ đến lúc mặt trời chạm đỉnh.
Hai người ăn qua bữa sáng, A Nông làm ổ trên sô pha xem TV, Lục Thung ở một bên sửa sang lại hồ sơ bệnh án.
Nói là xem TV, nhưng lại thất thần mải ngó Lục Thung, rõ ràng trong lòng có việc.
"Làm sao vậy?"
A Nông mở lòng bàn tay, là tờ giấy nhỏ ngày đó Vu Nghi viết cho nàng, không có bị mất, vẫn còn nguyên.
"Em muốn tìm cô ấy chơi."
A Nông chớp chớp mắt, trong mắt có ý vị cầu khẩn.
"Không được."
Lục Thung đầu cũng không nâng, nhẹ đẩy mắt kính, tiếp tục chuyên tâm làm việc, rất lạnh nhạt.
"Vì sao? Em muốn chơi với cô ấy."
Đối với A Nông rất thân thiết, hơn nữa còn rất hoạt bát, còn dặn A Nông tìm cô ấy.
Lục Thung dừng bút, cũng không đậy nắp lại, mà vẫy tay kêu A Nông lại đó.
A Nông ngoan ngoãn đi qua, ngồi xổm trước mặt Lục Thung, vẻ mặt mong chờ.
"A..."
Giây tiếp theo, cằm nàng liền bị hai ngón tay của người đàn ông giữ chặt, tuy dùng sức không lớn, nhưng khó có thể tránh thoát.
"Đừng nhúc nhích."
Hắn đang cười, cười rất dịu dàng, nhưng A Nông dù chỉ một cử động nhỏ cũng không dám nhích.
Thung Thung cười rộ lên đẹp ơi là đẹp, nhưng thành ra lại có chút dọa người, giống mỹ nhân rắn được vẽ trong chuyện xưa.
Đẹp thì đẹp, nhưng lại cắn người.
Lục Thung giơ tay, ở trên mặt A Nông đồ đồ vẽ vẽ, ước chừng qua hai phút, mới thu tay lại, trong mắt ý cười càng thêm tùy ý.
"Em ra xem đi."
A Nông lộc cộc chạy tới trước gương, kết quả vẻ mặt đau khổ trở về, nói: "A Nông mới không phải heo."
Lục Thung cười nheo cả mắt, hỏi:
"Chơi không vui à?"
"Chơi không vui."
"Vậy em vẽ tôi đi."
Hắn cởi mắt kính ra, nhét bút vào trong tay A Nông, rồi kéo nàng sát lại, nhắm mắt, mở miệng nói:
"Em vẽ tôi đi."
A Nông ngẩn người, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú được phóng đại trước mặt. Ập vào mắt đầu tiên là đôi lông mi đen dày, rồi đến cái mũi thẳng tắp, xuống chút là bờ môi mỏng màu hồng nhạt, khiến nàng nhìn chằm chằm thật lâu.
Đã mắt quá......
A Nông đối với Lục Thung tín nhiệm như vậy, lại còn không hề ăn vạ, liên quan đến gương mặt này rất nhiều.
Đôi mắt cái mũi này, lớn lên thật sự quá đẹp, rất giống người tốt.
Kỳ thật bản chất của A Nông là một người ham sắc.
Lục Thung đợi thật lâu, cũng không thấy chút động tĩnh gì, vừa mở mắt, liền thấy thân thể cô gái nhỏ đổ về trước. Toàn bộ cơ thể đè trên người hắn, nhẹ nhàng hôn hắn một cái.
Rất nhẹ, rất nhẹ, giống như lông chim lướt qua vậy.
Hắn rũ mắt, trong lòng bắt đầu loạn, trên mặt lại không bày ra biểu cảm gì.
"Thung Thung đẹp quá, em không nỡ vẽ lên."
Cô gái nhỏ mở to đôi mắt sáng lấp lánh, cách hắn cực gần. Trên mặt vẫn chưa chùi đi mấy nét vẽ, thoạt nhìn giống như quái vật nhỏ xinh đẹp.
Lục Thung bị A Nông đè nặng nằm ngả ra phía sau, lộ ra khoảng lớn xương quai xanh trắng nõn. Ánh mắt chợt tối sầm, tay thân mật vuốt ve cái cổ yếu ớt của A Nông.
Như vậy, trông rất giống mỹ nhân dụ hoặc quân vương, trong lòng mang theo ý đồ xấu cùng đồng quy vu tận.
"A Nông, em sẽ đi sao?"
A Nông kỳ quái, Thung Thung không phải vẫn luôn muốn đuổi nàng đi sao, giờ làm sao lại hỏi nàng như vậy.
"Khả năng một ngày nào đó cha mẹ em trở về tìm em, em sẽ theo chân bọn họ rời đi sao?"
A Nông nghĩ nghĩ, hỏi: "Bọn họ có yêu em không?"
Lục Thung muốn nói yêu, nhưng tới bên miệng lại nói: "Khả năng là yêu."
"Em..."
A Nông mê mang, khó xử nhìn Lục Thung.
"Đến một ngày kia, em liền rời đi, phải không?"
Hắn vuốt phần tóc bên tai của A Nông, mặt mày dịu dàng như gió tháng ba thổi qua lá cây, quyến luyến lại tốt đẹp.
A Nông suy nghĩ thật lâu, mới nói ra một câu: "Em không đi."
Lục Thung sờ sờ đầu A Nông, nhịn xuống ham muốn hôn nàng. Trong cổ họng rất ngứa, giống như có thứ gì đó đang cào.
Hắn muốn A Nông bồi hắn, bồi cả đời, bồi đến lão, bồi đến chết. Nhưng nhìn thiếu nữ sáng ngời trước mắt, từ đáy lòng lại sinh ra một loại cảm giác hèn mọn khổ sở.
Người, sống nhất thời, là nhất thời.
Yêu nhất thời, khả năng lại là cả đời.
Thừa dịp còn chưa thích đến vậy, nhân lúc còn sớm nên tìm cách thoát thân, nhưng lại không vượt nổi cảm giác thích trong lòng, muốn đến gần hơn nữa.
Nàng luôn vô tình dụ hoặc hắn, vào thời điểm hắn định thoát thân, chỉ cần vươn một ngón tay, liền câu mất tâm lẫn trí của hắn.
Vốn dĩ, đã không hy vọng đến kiểu người xa vời đó, hà tất gì lại muốn tái sinh niệm tưởng làm gì.
Mà người trước mắt, là niệm tưởng ngày ngày của hắn.
Lục Thung bật cười, tay vịn cổ A Nông, cười, hôn nàng, ưu nhã lại mê người.
Nếu có ngày A Nông tỉnh lại, sẽ hận hắn sao?
Hận cũng tốt, yêu cũng thế, chỉ cần là hắn liền tốt.
A Nông mở to một đôi mắt đen nhánh, tay sờ trên eo Lục Thung, ngốc ngốc mở môi răng, ngoan ngoãn thuận theo hệt như muốn được người sờ sờ đầu.
Lục Thung hôn có tư vị rất khác. Khi hắn hôn bạn sẽ mang theo mùi vị sắc tình, không phải là ý tứ chỉ muốn cùng bạn hôn môi đơn thuần, cũng không phải là ý tứ thô bạo muốn lên giường với bạn, mà là dùng một loại phương thức thân mật lại mộng ảo, kiều diễm nói bên tai bạn: Chúng ta tới làm tình đi.
Nhưng A Nông không hiểu được vậy, nàng chỉ đơn thuần bởi vì thích mới hôn, vì thế khi bị Lục Thung áp đảo trên sô pha, trong đầu nàng vẫn chỉ là thích.
Ở trong một loại trạng thái phát ngốc mà thích.
Nàng hôm nay mặc váy dài có dọc cúc trước ngực, người đàn ông chặn tay nàng, hôn dày đặc khắp mặt rồi dừng nơi xương quai xanh khả ái, xuống phía dưới chút nữa lại gặp trở ngại đành phải dừng một chút.
Lục Thung rất ít khi cười ra tiếng, nhưng A Nông phát hiện Lục Thung khi làm những việc này, rất thích cười, hơn nữa tiếng nói cũng rất êm tai.
"Tôi không thích cúc áo."
Tiếng nói hắn khàn khàn lại gợi cảm, còn kèm theo ý cười nồng đượm, giống như rượu, cũng giống như người uống rượu.
Trong mắt A Nông thấm ra một chút sương mù, mê mang nhìn hình ảnh trước mắt, này đây, nàng rất không có cảm giác an toàn mà nắm chặt tay Lục Thung.
Lục Thung ngậm cúc áo vào giữa môi răng, đầu lưỡi nhẹ lích, da thịt mềm mại tinh tế như hoa của thiếu nữ lập tức thất thủ, để lại một chút ướt át dính nhớp, cứ thế lan tràn xuống phía dưới, tạo nên tầng tầng gợn sóng trên mặt hồ.
Ngay khi cởi đến cúc áo thứ hai, hắn liền ngừng lại, nhìn A Nông.
Sau 12h trưa thì nóng nực, trên sô pha nhỏ hẹp, bọn họ thân mật khăng khít, gắn bó như môi với răng, giống hệt một đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt.
Nhưng Lục Thung hiểu rõ, hắn cùng lắm chỉ là người nhặt nàng - một người xa lạ về nhà, nàng cùng lắm chỉ là đứa trẻ đáng thương được hắn nhặt về.
Hắn đối với nàng có hảo cảm, hảo cảm giữa nam và nữ, muốn giải phóng cho linh hồn tự do. Nhưng lại cố tình không thừa nhận, hắn bị nàng hấp dẫn, hấp dẫn bởi đôi môi ngọt ngào ấy, cứ thế để lộ sự dịu dàng, đến da thịt cũng run rẩy.
Nhưng hắn không dám tiến lên, cũng không dám bay cao, hắn biết hậu quả, cũng biết bản thân bị trói buộc với một liều thuốc bất an, phải phá tan trói buộc này mới may ra...
Nhưng hắn chỉ có thể để nguyên, hắn là Lục Thung, hắn không dám hy vọng xa vời, cũng không dám mơ ước có được.
"Thực xin lỗi."
Hắn chôn thật sâu trong hõm cổ thơm ngát của thiếu nữ, rầu rĩ phát ra một tiếng xin lỗi.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
Lời tác giả: Thung Thung vẫn luôn rất rối rắm thịt đến bên miệng thì nên ăn hay không nên ăn. Hơn nữa hiện tại hắn kỳ thật cũng không nói lên được rằng đã yêu bao nhiêu, chỉ là muốn một người có thể bồi hắn.
Lục Thung đành phải ôm A Nông vào phòng, lấy khăn lông chậm rãi lau khô tóc cho nàng.
Chất tóc của A Nông rất đẹp. Tóc đen vừa nhiều lại vừa mềm. Rất giống bé gái chưa lớn, nơi nào cũng mềm mềm đáng yêu.
Bộ dáng nàng xinh đẹp, gương mặt trắng mịn. Lông mi vẫn còn dính nước lúc nãy. Giọt nước đọng trên mi trông mà chướng mắt cực kỳ.
Lục Thung cúi người, giữ cằm A Nông, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cuốn đi giọt nước đó, nhưng lại lưu luyến không rời đối với da thịt non mềm của thiếu nữ, mãi đến khi hôn ra một dấu hoa đào nở rộ đỏ ửng.
Lớn lên quá xinh đẹp.
Lục Thung than thở một tiếng, lại đột nhiên khổ sở.
Càng là vật tươi tắn xinh đẹp, hắn càng không giữ được.
Mà A Nông, tất nhiên đến nhân gian cũng không giữ được.
"Em sẽ bỏ đi sao?"
Em sẽ đi thôi.
Nội tâm rõ ràng đã sớm có đáp án, Lục Thung cười nhạo một tiếng, quay đầu liền thấy A Miêu ưu nhã đạp bước đến gần ống quần của hắn, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, meo meo hai tiếng, cố ý tạo ra cảm giác tồn tại.
Không việc gì, anh còn có tôi, một con mèo xinh đẹp.
Ý tứ của nó là thế.
Đáy mắt Lục Thung chứa đầy ý cười, chân hơi cọ cọ cái bụng của A Miêu, giọng điệu thân thiết: "Mày xấu lắm."
A Miêu: "......"
Ha ha, ông đây tuy là mèo lại không hề suy nghĩ giống mèo, được không?
Tên biến thái, thấy sắc quên mèo. Ông đây không yêu anh nữa. Ông đây chỉ yêu mèo cái!
Thân ảnh A Miêu mạnh mẽ biến mất bên cửa sổ. Ánh mắt người đàn ông lại nặng nề, nhìn thiếu nữ đang ngủ say.
Có người một đêm ngủ ngon, cũng có người một đêm vô mộng.
Hôm sau, Lục Thung được nghỉ, hiếm khi mà ngủ đến lúc mặt trời chạm đỉnh.
Hai người ăn qua bữa sáng, A Nông làm ổ trên sô pha xem TV, Lục Thung ở một bên sửa sang lại hồ sơ bệnh án.
Nói là xem TV, nhưng lại thất thần mải ngó Lục Thung, rõ ràng trong lòng có việc.
"Làm sao vậy?"
A Nông mở lòng bàn tay, là tờ giấy nhỏ ngày đó Vu Nghi viết cho nàng, không có bị mất, vẫn còn nguyên.
"Em muốn tìm cô ấy chơi."
A Nông chớp chớp mắt, trong mắt có ý vị cầu khẩn.
"Không được."
Lục Thung đầu cũng không nâng, nhẹ đẩy mắt kính, tiếp tục chuyên tâm làm việc, rất lạnh nhạt.
"Vì sao? Em muốn chơi với cô ấy."
Đối với A Nông rất thân thiết, hơn nữa còn rất hoạt bát, còn dặn A Nông tìm cô ấy.
Lục Thung dừng bút, cũng không đậy nắp lại, mà vẫy tay kêu A Nông lại đó.
A Nông ngoan ngoãn đi qua, ngồi xổm trước mặt Lục Thung, vẻ mặt mong chờ.
"A..."
Giây tiếp theo, cằm nàng liền bị hai ngón tay của người đàn ông giữ chặt, tuy dùng sức không lớn, nhưng khó có thể tránh thoát.
"Đừng nhúc nhích."
Hắn đang cười, cười rất dịu dàng, nhưng A Nông dù chỉ một cử động nhỏ cũng không dám nhích.
Thung Thung cười rộ lên đẹp ơi là đẹp, nhưng thành ra lại có chút dọa người, giống mỹ nhân rắn được vẽ trong chuyện xưa.
Đẹp thì đẹp, nhưng lại cắn người.
Lục Thung giơ tay, ở trên mặt A Nông đồ đồ vẽ vẽ, ước chừng qua hai phút, mới thu tay lại, trong mắt ý cười càng thêm tùy ý.
"Em ra xem đi."
A Nông lộc cộc chạy tới trước gương, kết quả vẻ mặt đau khổ trở về, nói: "A Nông mới không phải heo."
Lục Thung cười nheo cả mắt, hỏi:
"Chơi không vui à?"
"Chơi không vui."
"Vậy em vẽ tôi đi."
Hắn cởi mắt kính ra, nhét bút vào trong tay A Nông, rồi kéo nàng sát lại, nhắm mắt, mở miệng nói:
"Em vẽ tôi đi."
A Nông ngẩn người, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú được phóng đại trước mặt. Ập vào mắt đầu tiên là đôi lông mi đen dày, rồi đến cái mũi thẳng tắp, xuống chút là bờ môi mỏng màu hồng nhạt, khiến nàng nhìn chằm chằm thật lâu.
Đã mắt quá......
A Nông đối với Lục Thung tín nhiệm như vậy, lại còn không hề ăn vạ, liên quan đến gương mặt này rất nhiều.
Đôi mắt cái mũi này, lớn lên thật sự quá đẹp, rất giống người tốt.
Kỳ thật bản chất của A Nông là một người ham sắc.
Lục Thung đợi thật lâu, cũng không thấy chút động tĩnh gì, vừa mở mắt, liền thấy thân thể cô gái nhỏ đổ về trước. Toàn bộ cơ thể đè trên người hắn, nhẹ nhàng hôn hắn một cái.
Rất nhẹ, rất nhẹ, giống như lông chim lướt qua vậy.
Hắn rũ mắt, trong lòng bắt đầu loạn, trên mặt lại không bày ra biểu cảm gì.
"Thung Thung đẹp quá, em không nỡ vẽ lên."
Cô gái nhỏ mở to đôi mắt sáng lấp lánh, cách hắn cực gần. Trên mặt vẫn chưa chùi đi mấy nét vẽ, thoạt nhìn giống như quái vật nhỏ xinh đẹp.
Lục Thung bị A Nông đè nặng nằm ngả ra phía sau, lộ ra khoảng lớn xương quai xanh trắng nõn. Ánh mắt chợt tối sầm, tay thân mật vuốt ve cái cổ yếu ớt của A Nông.
Như vậy, trông rất giống mỹ nhân dụ hoặc quân vương, trong lòng mang theo ý đồ xấu cùng đồng quy vu tận.
"A Nông, em sẽ đi sao?"
A Nông kỳ quái, Thung Thung không phải vẫn luôn muốn đuổi nàng đi sao, giờ làm sao lại hỏi nàng như vậy.
"Khả năng một ngày nào đó cha mẹ em trở về tìm em, em sẽ theo chân bọn họ rời đi sao?"
A Nông nghĩ nghĩ, hỏi: "Bọn họ có yêu em không?"
Lục Thung muốn nói yêu, nhưng tới bên miệng lại nói: "Khả năng là yêu."
"Em..."
A Nông mê mang, khó xử nhìn Lục Thung.
"Đến một ngày kia, em liền rời đi, phải không?"
Hắn vuốt phần tóc bên tai của A Nông, mặt mày dịu dàng như gió tháng ba thổi qua lá cây, quyến luyến lại tốt đẹp.
A Nông suy nghĩ thật lâu, mới nói ra một câu: "Em không đi."
Lục Thung sờ sờ đầu A Nông, nhịn xuống ham muốn hôn nàng. Trong cổ họng rất ngứa, giống như có thứ gì đó đang cào.
Hắn muốn A Nông bồi hắn, bồi cả đời, bồi đến lão, bồi đến chết. Nhưng nhìn thiếu nữ sáng ngời trước mắt, từ đáy lòng lại sinh ra một loại cảm giác hèn mọn khổ sở.
Người, sống nhất thời, là nhất thời.
Yêu nhất thời, khả năng lại là cả đời.
Thừa dịp còn chưa thích đến vậy, nhân lúc còn sớm nên tìm cách thoát thân, nhưng lại không vượt nổi cảm giác thích trong lòng, muốn đến gần hơn nữa.
Nàng luôn vô tình dụ hoặc hắn, vào thời điểm hắn định thoát thân, chỉ cần vươn một ngón tay, liền câu mất tâm lẫn trí của hắn.
Vốn dĩ, đã không hy vọng đến kiểu người xa vời đó, hà tất gì lại muốn tái sinh niệm tưởng làm gì.
Mà người trước mắt, là niệm tưởng ngày ngày của hắn.
Lục Thung bật cười, tay vịn cổ A Nông, cười, hôn nàng, ưu nhã lại mê người.
Nếu có ngày A Nông tỉnh lại, sẽ hận hắn sao?
Hận cũng tốt, yêu cũng thế, chỉ cần là hắn liền tốt.
A Nông mở to một đôi mắt đen nhánh, tay sờ trên eo Lục Thung, ngốc ngốc mở môi răng, ngoan ngoãn thuận theo hệt như muốn được người sờ sờ đầu.
Lục Thung hôn có tư vị rất khác. Khi hắn hôn bạn sẽ mang theo mùi vị sắc tình, không phải là ý tứ chỉ muốn cùng bạn hôn môi đơn thuần, cũng không phải là ý tứ thô bạo muốn lên giường với bạn, mà là dùng một loại phương thức thân mật lại mộng ảo, kiều diễm nói bên tai bạn: Chúng ta tới làm tình đi.
Nhưng A Nông không hiểu được vậy, nàng chỉ đơn thuần bởi vì thích mới hôn, vì thế khi bị Lục Thung áp đảo trên sô pha, trong đầu nàng vẫn chỉ là thích.
Ở trong một loại trạng thái phát ngốc mà thích.
Nàng hôm nay mặc váy dài có dọc cúc trước ngực, người đàn ông chặn tay nàng, hôn dày đặc khắp mặt rồi dừng nơi xương quai xanh khả ái, xuống phía dưới chút nữa lại gặp trở ngại đành phải dừng một chút.
Lục Thung rất ít khi cười ra tiếng, nhưng A Nông phát hiện Lục Thung khi làm những việc này, rất thích cười, hơn nữa tiếng nói cũng rất êm tai.
"Tôi không thích cúc áo."
Tiếng nói hắn khàn khàn lại gợi cảm, còn kèm theo ý cười nồng đượm, giống như rượu, cũng giống như người uống rượu.
Trong mắt A Nông thấm ra một chút sương mù, mê mang nhìn hình ảnh trước mắt, này đây, nàng rất không có cảm giác an toàn mà nắm chặt tay Lục Thung.
Lục Thung ngậm cúc áo vào giữa môi răng, đầu lưỡi nhẹ lích, da thịt mềm mại tinh tế như hoa của thiếu nữ lập tức thất thủ, để lại một chút ướt át dính nhớp, cứ thế lan tràn xuống phía dưới, tạo nên tầng tầng gợn sóng trên mặt hồ.
Ngay khi cởi đến cúc áo thứ hai, hắn liền ngừng lại, nhìn A Nông.
Sau 12h trưa thì nóng nực, trên sô pha nhỏ hẹp, bọn họ thân mật khăng khít, gắn bó như môi với răng, giống hệt một đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt.
Nhưng Lục Thung hiểu rõ, hắn cùng lắm chỉ là người nhặt nàng - một người xa lạ về nhà, nàng cùng lắm chỉ là đứa trẻ đáng thương được hắn nhặt về.
Hắn đối với nàng có hảo cảm, hảo cảm giữa nam và nữ, muốn giải phóng cho linh hồn tự do. Nhưng lại cố tình không thừa nhận, hắn bị nàng hấp dẫn, hấp dẫn bởi đôi môi ngọt ngào ấy, cứ thế để lộ sự dịu dàng, đến da thịt cũng run rẩy.
Nhưng hắn không dám tiến lên, cũng không dám bay cao, hắn biết hậu quả, cũng biết bản thân bị trói buộc với một liều thuốc bất an, phải phá tan trói buộc này mới may ra...
Nhưng hắn chỉ có thể để nguyên, hắn là Lục Thung, hắn không dám hy vọng xa vời, cũng không dám mơ ước có được.
"Thực xin lỗi."
Hắn chôn thật sâu trong hõm cổ thơm ngát của thiếu nữ, rầu rĩ phát ra một tiếng xin lỗi.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
Lời tác giả: Thung Thung vẫn luôn rất rối rắm thịt đến bên miệng thì nên ăn hay không nên ăn. Hơn nữa hiện tại hắn kỳ thật cũng không nói lên được rằng đã yêu bao nhiêu, chỉ là muốn một người có thể bồi hắn.
Tác giả :
Bàn Hoa