Á Nô
Chương 168: Vậy để ta dạy cho ngươi là được rồi
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
"Có phải ngươi cũng không nói được?"
Ám vệ tựa như suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi gật đầu thừa nhận.
Không nói được thì không nói được, có gì phải suy nghĩ nữa chứ? Thẩm Ngọc khó hiểu.
Thẩm Ngọc nghiêm túc nói với hắn: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không cười nhạo ngươi đâu, bởi vì trước đây, ta cũng là một người câm, về sau uống nhầm thuốc, sau đó nôn ra một ngụm máu liền khỏi rồi."
Bởi vì trước kia Thẩm Ngọc cũng không nói được, cho nên y đồng cảm với nỗi khổ của ám vệ, không những không thể giao lưu với người khác, còn bị người khác chế giễu khinh bỉ.
Thẩm Ngọc cảm thấy nên khích lệ hắn, nhìn dáng vẻ của hắn, còn hướng nội hơn so với mình trước kia, chỉ ngây ngốc mà đứng ở nơi đó, hỏi gì cũng không đáp lại.
"Vậy mà ngươi có thể luyện được một thân võ công, thận sự rất giỏi đó."
Á vệ vẫn như cũ không đáp lại lời tán thưởng của y, Thẩm Ngọc lúng túng ngượng ngùng mà gãi gãi cái mũi.
"Ta hiểu rồi, ngươi không biết dùng thủ ngữ?"
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của Thẩm Ngọc, á vệ gật đầu.
"Vậy tốt thôi, ta dạy cho ngươi là được rồi."
Thẩm Ngọc vẫy tay, ra hiệu cho hắn đi qua, nhưng á vệ vẫn không động đậy.
Thẩm Ngọc đành phải leo xuống giường đi giày đến đó, kéo cổ tay của á vệ lên, á vệ này dáng người cao lớn, lúc thân thể chống lại việc Thẩm Ngọc kéo không khác với kéo đầu trâu là mấy, trái lại thân thể Thẩm Ngọc suy yếu, dồn sức dùng lực, bắt đầu váng đầu hoa mắt, bước chân loạng choạng.
Hông bị một cánh tay đỡ lấy, đương nhiên là á vệ nhanh tay nhanh mắt dìu y, Thẩm Ngọc chậm chạp, ngước mắt lên nhìn thấy cằm á vệ, râu cằm cắt tỉa gọn gàng, hầu kết gồ ra, như một hạt quả hạnh.
Mặt nạ che kín mặt hắn, Thẩm Ngọc chỉ có thể nhìn được hai tròng mắt tối đen như mực, thâm thúy mà lại lãnh khốc.
Nói thật, nhìn gần mặt nạ ác quỷ màu xám bằng sắt này, Thẩm Ngọc còn cảm thấy khủng bố hơn, nhất là đồng tử tối đen này, cực kỳ giống ác bá nào đó khiến Thẩm Ngọc kinh hãi khiếp sợ.
Thẩm Ngọc lui về phía sau rời khỏi khuỷu tay của hắn.
"Ta...ta dạy thủ ngữ cho ngươi, sau này ngươi ở bên cạnh ta cũng thuận tiện làm việc một chút."
Thẩm Ngọc giải thích một câu, âm thanh hô hấp có chút bất ổn.
Biết thể lực Thẩm Ngọc không đủ, lần này á vệ không cứng nhắc thân thể kháng cự nữa, mà tùy ý để Thẩm Ngọc kéo cổ tay, chủ động cùng đi qua.
"Từ cái đơn giản nhất, động tác này là "ta"."
Thẩm Ngọc chỉ vào chính mình, sau đó nhịn không được bật cười, chỉ vào bản thân chẳng lẽ không phải là "ta" sao, hắn cái này lơ mơ thủ ngữ bản thân cũng cảm thấy không có ý nghĩa.
"Đây là "chúng ta"."
Thẩm Ngọc đổi sang một động tác phức tạp hơn một chút, nhưng á vệ chỉ bình tĩnh nhìn y, không có hành động gì.
Thẩm Ngọc cho là hắn xấu hổ.
"Rất đơn giản mà, ngươi cứ làm theo bộ dáng của ta, ngươi xem..."
Thẩm Ngọc còn chưa nói xong, á vệ chợt quay người, bước vài bước ra khỏi phòng, Thẩm Ngọc nhìn theo bóng lưng đĩnh bạt của á vệ, gãi gãi đầu, không hiểu cái gì cả.
"Thật đúng là người kỳ quái..."
Thẩm Ngọc nhún nhún vai, chỉ có thể coi như không có gì, đánh giá tính cách á vệ này tẻ nhạt, không thích tiếp xúc với người khác.
Á vệ ra khỏi phòng không xa, tựa vào trên lan can hành lang, thở dài nhẹ nhõm, sau đó tháo mặt nạ xuống, ánh mắt phức tạp nhìn về chỗ của Thẩm Ngọc.
Quân Huyền Kiêu quyết định đi theo Thẩm Ngọc, nên phải ngụy trang thành ám vệ Sở thị, Sở Linh cũng đã đáp ứng sẽ không tiết lộ.
Quân Huyển Kiêu thầm nghĩ phải bầu bạn thật tốt với y, che chở y, dùng một thân phận mới để hiểu rõ Thẩm Ngọc một lần nữa.
Chỉ có cách đeo mặt nạ lên, Quân Huyền Kiêu mới dám đối diện với Thẩm Ngọc.
Cho đến hôm nay, Quân Huyền Kiêu mới biết được, muốn duy trì im lặng, làm một người hoàn toàn bị câm khó đến mức nào.
Người câm không có cách nào biểu đạt, người ngoài hiểu lầm, chửi rủa cũng không thể giải thích một chữ, vui buồn tức giận của hắn, cũng không ai chia sẻ, giống như bị cả thế giới vứt bỏ, loại cô đơn này, trước kia Thẩm Ngọc làm thế nào để vượt qua vậy?
Quân Huyền Kiêu nhớ tới lúc ở Vương phủ, rõ ràng biết được toàn bộ tâm ý của Thẩm Ngọc, y nỗ lực như vậy muốn nói cho mình tình yêu của y, nhưng Quân Huyền Kiêu vì "đại kế", nhắm mắt làm ngơ với tấm lòng của Thẩm Ngọc, thậm chí cố ý hiểu lầm y, nếu như nói Tiêu Đại Nhu là kẻ chủ mưu hãm hại vu oan Thẩm Ngọc, vậy hắn chính là đồng lõa.
Lúc nãy Thẩm Ngọc nói chuyện với hắn, dắt tay hắn, là lần đầu tiên Thẩm Ngọc gần gũi với hắn như vậy trong thời gian qua, Quân Huyền Kiêu mừng rỡ tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng chỉ có thể đè nén vui sướng, bảo trì lạnh lùng.
Hắn sợ chính mình nhịn không được lên tiếng, liền bị Thẩm Ngọc phát hiện.
Lúc Thẩm Ngọc nghe được tin tức mình rút quân, phản ứng là cuối cùng nhẹ nhõm rồi, lòng Quân Huyền Kiêu so với bị người khác đâm một kiếm còn đau hơn.
Lúc Thẩm Ngọc hiểu nhầm coi Sở Linh thành người cứu y, khi Sở Linh vô tình cố ý ám chỉ tâm ý của hắn, Quân Huyền Kiêu phẫn nộ suýt nữa muốn rút đao khiêu chiến, hắn có chút hoảng loạn, rất sợ Thẩm Ngọc sẽ bởi vì cảm kích yêu mến của Sở Linh, hơn nữa cũng không phải là Sở Linh không có ý tứ này, Quân Huyền Kiêu nghe ra được, hắn đối với Thẩm Ngọc, không chỉ là tình huynh trưởng.
Lúc này mới qua nửa ngày, Quân Huyền Kiêu có rất nhiều xúc động muốn phát ra thành tiếng, nhưng hắn chỉ có thể áp chế nó xuống.
Chưa bao giờ Quân Huyền Kiêu trải qua loại cảm giác cực khổ khó nói này, nửa ngày cũng khó nhịn được, vậy mà Thẩm Ngọc, là như thế này trải qua mười tám năm.
Quân Huyền Kiêu đeo mặt nạ lên một lần nữa, lúc trở lại trong phòng, Thẩm Ngọc đã dựa vào gối ngủ rồi, y chịu kinh hãi không nhỏ, đêm qua vẫn luôn gặp ác mộng không ngừng, trong lúc ngủ mơ mồ hôi lạnh túa ra như mưa, hiện tại sắc mặt khi ngủ điềm tĩnh, hô hấp ổn định.
Quân Huyền Kiêu nhớ tới bộ dạng Thẩm Ngọc cầm tay hắn dạy thủ ngữ trong ánh mắt toát ra vẻ trìu mến.
Tâm tư Thẩm Ngọc thuần lương, đối xử với người xa lạ đều dùng thiện tâm đối đãi, Quân Huyền Kiêu sinh lòng ghen tuông, lại buồn cười tự mình ăn dấm chua của bản thân.
"Ngọc Nhi ngốc."
Quân Huyền Kiêu chạm nhẹ lên chóp mũi cao thẳng của Thẩm Ngọc, lại không dám làm động tác quá lớn, xếp lại góc chăn ngay ngắn cho y, rồi trông coi bên cạnh giường.
...
Hà Nội, ngày 14/5/2020
Vĩnh Nhi
Lại một ngày nữa trôi qua, nghe một bài hát và ngủ thật ngon nhé các cô!❤
"Có phải ngươi cũng không nói được?"
Ám vệ tựa như suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi gật đầu thừa nhận.
Không nói được thì không nói được, có gì phải suy nghĩ nữa chứ? Thẩm Ngọc khó hiểu.
Thẩm Ngọc nghiêm túc nói với hắn: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không cười nhạo ngươi đâu, bởi vì trước đây, ta cũng là một người câm, về sau uống nhầm thuốc, sau đó nôn ra một ngụm máu liền khỏi rồi."
Bởi vì trước kia Thẩm Ngọc cũng không nói được, cho nên y đồng cảm với nỗi khổ của ám vệ, không những không thể giao lưu với người khác, còn bị người khác chế giễu khinh bỉ.
Thẩm Ngọc cảm thấy nên khích lệ hắn, nhìn dáng vẻ của hắn, còn hướng nội hơn so với mình trước kia, chỉ ngây ngốc mà đứng ở nơi đó, hỏi gì cũng không đáp lại.
"Vậy mà ngươi có thể luyện được một thân võ công, thận sự rất giỏi đó."
Á vệ vẫn như cũ không đáp lại lời tán thưởng của y, Thẩm Ngọc lúng túng ngượng ngùng mà gãi gãi cái mũi.
"Ta hiểu rồi, ngươi không biết dùng thủ ngữ?"
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của Thẩm Ngọc, á vệ gật đầu.
"Vậy tốt thôi, ta dạy cho ngươi là được rồi."
Thẩm Ngọc vẫy tay, ra hiệu cho hắn đi qua, nhưng á vệ vẫn không động đậy.
Thẩm Ngọc đành phải leo xuống giường đi giày đến đó, kéo cổ tay của á vệ lên, á vệ này dáng người cao lớn, lúc thân thể chống lại việc Thẩm Ngọc kéo không khác với kéo đầu trâu là mấy, trái lại thân thể Thẩm Ngọc suy yếu, dồn sức dùng lực, bắt đầu váng đầu hoa mắt, bước chân loạng choạng.
Hông bị một cánh tay đỡ lấy, đương nhiên là á vệ nhanh tay nhanh mắt dìu y, Thẩm Ngọc chậm chạp, ngước mắt lên nhìn thấy cằm á vệ, râu cằm cắt tỉa gọn gàng, hầu kết gồ ra, như một hạt quả hạnh.
Mặt nạ che kín mặt hắn, Thẩm Ngọc chỉ có thể nhìn được hai tròng mắt tối đen như mực, thâm thúy mà lại lãnh khốc.
Nói thật, nhìn gần mặt nạ ác quỷ màu xám bằng sắt này, Thẩm Ngọc còn cảm thấy khủng bố hơn, nhất là đồng tử tối đen này, cực kỳ giống ác bá nào đó khiến Thẩm Ngọc kinh hãi khiếp sợ.
Thẩm Ngọc lui về phía sau rời khỏi khuỷu tay của hắn.
"Ta...ta dạy thủ ngữ cho ngươi, sau này ngươi ở bên cạnh ta cũng thuận tiện làm việc một chút."
Thẩm Ngọc giải thích một câu, âm thanh hô hấp có chút bất ổn.
Biết thể lực Thẩm Ngọc không đủ, lần này á vệ không cứng nhắc thân thể kháng cự nữa, mà tùy ý để Thẩm Ngọc kéo cổ tay, chủ động cùng đi qua.
"Từ cái đơn giản nhất, động tác này là "ta"."
Thẩm Ngọc chỉ vào chính mình, sau đó nhịn không được bật cười, chỉ vào bản thân chẳng lẽ không phải là "ta" sao, hắn cái này lơ mơ thủ ngữ bản thân cũng cảm thấy không có ý nghĩa.
"Đây là "chúng ta"."
Thẩm Ngọc đổi sang một động tác phức tạp hơn một chút, nhưng á vệ chỉ bình tĩnh nhìn y, không có hành động gì.
Thẩm Ngọc cho là hắn xấu hổ.
"Rất đơn giản mà, ngươi cứ làm theo bộ dáng của ta, ngươi xem..."
Thẩm Ngọc còn chưa nói xong, á vệ chợt quay người, bước vài bước ra khỏi phòng, Thẩm Ngọc nhìn theo bóng lưng đĩnh bạt của á vệ, gãi gãi đầu, không hiểu cái gì cả.
"Thật đúng là người kỳ quái..."
Thẩm Ngọc nhún nhún vai, chỉ có thể coi như không có gì, đánh giá tính cách á vệ này tẻ nhạt, không thích tiếp xúc với người khác.
Á vệ ra khỏi phòng không xa, tựa vào trên lan can hành lang, thở dài nhẹ nhõm, sau đó tháo mặt nạ xuống, ánh mắt phức tạp nhìn về chỗ của Thẩm Ngọc.
Quân Huyền Kiêu quyết định đi theo Thẩm Ngọc, nên phải ngụy trang thành ám vệ Sở thị, Sở Linh cũng đã đáp ứng sẽ không tiết lộ.
Quân Huyển Kiêu thầm nghĩ phải bầu bạn thật tốt với y, che chở y, dùng một thân phận mới để hiểu rõ Thẩm Ngọc một lần nữa.
Chỉ có cách đeo mặt nạ lên, Quân Huyền Kiêu mới dám đối diện với Thẩm Ngọc.
Cho đến hôm nay, Quân Huyền Kiêu mới biết được, muốn duy trì im lặng, làm một người hoàn toàn bị câm khó đến mức nào.
Người câm không có cách nào biểu đạt, người ngoài hiểu lầm, chửi rủa cũng không thể giải thích một chữ, vui buồn tức giận của hắn, cũng không ai chia sẻ, giống như bị cả thế giới vứt bỏ, loại cô đơn này, trước kia Thẩm Ngọc làm thế nào để vượt qua vậy?
Quân Huyền Kiêu nhớ tới lúc ở Vương phủ, rõ ràng biết được toàn bộ tâm ý của Thẩm Ngọc, y nỗ lực như vậy muốn nói cho mình tình yêu của y, nhưng Quân Huyền Kiêu vì "đại kế", nhắm mắt làm ngơ với tấm lòng của Thẩm Ngọc, thậm chí cố ý hiểu lầm y, nếu như nói Tiêu Đại Nhu là kẻ chủ mưu hãm hại vu oan Thẩm Ngọc, vậy hắn chính là đồng lõa.
Lúc nãy Thẩm Ngọc nói chuyện với hắn, dắt tay hắn, là lần đầu tiên Thẩm Ngọc gần gũi với hắn như vậy trong thời gian qua, Quân Huyền Kiêu mừng rỡ tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng chỉ có thể đè nén vui sướng, bảo trì lạnh lùng.
Hắn sợ chính mình nhịn không được lên tiếng, liền bị Thẩm Ngọc phát hiện.
Lúc Thẩm Ngọc nghe được tin tức mình rút quân, phản ứng là cuối cùng nhẹ nhõm rồi, lòng Quân Huyền Kiêu so với bị người khác đâm một kiếm còn đau hơn.
Lúc Thẩm Ngọc hiểu nhầm coi Sở Linh thành người cứu y, khi Sở Linh vô tình cố ý ám chỉ tâm ý của hắn, Quân Huyền Kiêu phẫn nộ suýt nữa muốn rút đao khiêu chiến, hắn có chút hoảng loạn, rất sợ Thẩm Ngọc sẽ bởi vì cảm kích yêu mến của Sở Linh, hơn nữa cũng không phải là Sở Linh không có ý tứ này, Quân Huyền Kiêu nghe ra được, hắn đối với Thẩm Ngọc, không chỉ là tình huynh trưởng.
Lúc này mới qua nửa ngày, Quân Huyền Kiêu có rất nhiều xúc động muốn phát ra thành tiếng, nhưng hắn chỉ có thể áp chế nó xuống.
Chưa bao giờ Quân Huyền Kiêu trải qua loại cảm giác cực khổ khó nói này, nửa ngày cũng khó nhịn được, vậy mà Thẩm Ngọc, là như thế này trải qua mười tám năm.
Quân Huyền Kiêu đeo mặt nạ lên một lần nữa, lúc trở lại trong phòng, Thẩm Ngọc đã dựa vào gối ngủ rồi, y chịu kinh hãi không nhỏ, đêm qua vẫn luôn gặp ác mộng không ngừng, trong lúc ngủ mơ mồ hôi lạnh túa ra như mưa, hiện tại sắc mặt khi ngủ điềm tĩnh, hô hấp ổn định.
Quân Huyền Kiêu nhớ tới bộ dạng Thẩm Ngọc cầm tay hắn dạy thủ ngữ trong ánh mắt toát ra vẻ trìu mến.
Tâm tư Thẩm Ngọc thuần lương, đối xử với người xa lạ đều dùng thiện tâm đối đãi, Quân Huyền Kiêu sinh lòng ghen tuông, lại buồn cười tự mình ăn dấm chua của bản thân.
"Ngọc Nhi ngốc."
Quân Huyền Kiêu chạm nhẹ lên chóp mũi cao thẳng của Thẩm Ngọc, lại không dám làm động tác quá lớn, xếp lại góc chăn ngay ngắn cho y, rồi trông coi bên cạnh giường.
...
Hà Nội, ngày 14/5/2020
Vĩnh Nhi
Lại một ngày nữa trôi qua, nghe một bài hát và ngủ thật ngon nhé các cô!❤
Tác giả :
Khương Đường