A, Này! Tôi Là Thẳng Nam!
Chương 10
– Lưu manh? Cả hai người đều là lưu manh!
Trần Trăn lái xe chở An Dật đến một quán bar cao cấp.
Vì trời vẫn còn sớm, nên quán bar còn chưa chính thức mở cửa, nhưng mà đối với việc Trần Trăn tới chơi, người bên trong dường như đã sớm quen thuộc nên không trách.
Suất ca đang đứng ở quầy bar lau chùi ly rượu nhìn Trần Trăn mở miệng nói: “A Trăn hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến đây?”
Trần Trăn đi đến bên quầy bar rồi ngồi xuống: “Mang người mới đến đây làm quen.”
Được y nhắc nhở, suất ca kia mới phát hiện An Dật trẻ tuổi đứng phía sau Trần Trăn. Sau đó mỉm cười lên tiếng chào hỏi: “À há ~ ! Cậu là người yêu mới của A Trăn?”
An Dật lập tức lắc lắc đầu như cái trống bỏi: “Không phải.”
“Ha ha, thì ra A Trăn cậu còn chưa thu phục được?” Suất ca nhếch nhếch mày trêu ghẹo nói.
“Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.” Vẻ mặt Trần Trăn lúc nói câu đó rất tự tin.
“Tôi nói tôi là thẳng nam.” An Dật trừng mắt nhìn hai người bọn họ.
“Oa kháo, A Trăn cậu tìm được bảo bối.” Suất ca còn giả vờ lộ vẻ ngạc nhiên.
“Thôi đi, cậu đã sớm tìm thấy bảo bối của mình rồi, đừng ở đây trêu chọc người của tôi.” Trần Trăn rất bình tĩnh nói, “Tôi không ngờ cậu lại nhàm chán tới mức mua luôn cả cái quán bar này.”
Suất ca cười cười: “Dù sao anh em chúng ta đều thích tụ họp ở quán bar này, vậy cứ dứt khoát mua luôn cả quán luôn cho rồi.”
Trần Trăn giả vờ than thở: “Nhưng tiền này không được.”
“Ngưng, nhà thiết kế cao cấp cậu một phút kiếm trên dưới hơn mười vạn mới là người không nên keo kiệt.” Suất ca lấy ra hai ly rượu, rót đầy rồi đặt trước mặt Trần Trăn và An Dật, “Nếm thử đi, vị rất được.”
“Sao lại không thấy bảo bối nhà cậu?” Trần Trăn nhìn thoáng qua xung quanh.
Suất ca đưa ngón tay chỉ chỉ lên lầu trên: “Ở trên đó chơi game online.”
“Cậu thật sự yêu cậu ta?” Trần Trăn nhíu mày, “Năm ngoái tôi từ Pháp trở về, nghe nói cậu chạy tới Mĩ làm giấy phép, cái tin này cho tới giờ vẫn khiến tôi kinh ngạc vô cùng.”
“Kinh ngạc em gái cậu.” Suất ca tức giận nói.
“Ai kêu tôi biết cậu là một tên thiếu gia luôn đi khắp nơi vui chơi làm gì.”
“Hừ, đó là chuyện của mấy trăm năm trước.”
Xem ra suất ca kia có giao tình rất tốt với Trần giám đốc.
Từ khi gặp mặt Trần giám đốc tới nay, An Dật chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt y thả lỏng như vậy bao giờ.
An Dật có chút lạc lõng cầm ly rượu đến nơi khác, uống một ngụm rượu m suất ca kia pha, không ngờ nó thật sự rất ngon.
“Rượu này rất ngon nha!” An Dật khen ngợi tự đáy lòng.
Suất ca được khen lập tức cười rất tự hào: “Đó là do tôi chăm chỉ học nghề mới làm được.”
“Anh dạy tôi đi?” Mắt An Dật phát sáng giống y như tên trộm.
“Phải thu phí nha ~” Suất ca cố ý đùa hắn.
“Thu phí em gái cậu, cậu còn thiếu cái con ch*m tiền gì nữa?” Trần Trăn khinh bỉ nhìn suất ca kia.
Suất ca cũng không quan tâm y nói gì, tiếp tục cười đến mức chói lóa với An Dật: “Không thu phí cũng được, đến quán của tôi làm bartender đi, tôi nhất định sẽ dạy cho cậu.”
Không đợi An Dật lên tiếng, Trần Trăn lại mở miệng: “Cậu ta là nhà thiết kế của công ty chúng tôi.”
Suất ca nhíu mày: “Vậy thật là tiếc nha ~”
An Dật hì hì cười hai tiếng.
“Nhưng mà,” suất ca nhìn chằm chằm vào An Dật rồi mở miệng: “Chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu hay không? Tôi lúc nào cũng thấy cậu nhìn rất quen mắt.”
An Dật giật mình: “Tôi cũng thấy anh quen quen!”
Trần Trăn ngồi một bên không nói thành lời: “. . . . . .”
“Cậu tên gì?” Suất ca hỏi hắn.
“Vậy anh tên gì?” An Dật hỏi ngược lại gã.
Suất ca trả lời khá dứt khoát: “Lý Thiếu Phong.”
An Dật tiếp lời đáp: “Tôi là An Dật.”
Tiếp theo hai người trăm miệng một lời nói.
“Oa kháo, con trai Lý Kiến Phi!”
“FML, con trai An Hành Diễn!”
Sau đó cả hai cùng nhau đưa mắt tập trung lên trên người Trần Trăn, lại trăm miệng một lời.
“A Trăn, cậu nha, vậy mà lại quen biết con trai An Hành Diễn!”
“Giám đốc, thật không ngờ anh con mẹ nó vậy mà lại là bạn tốt với con trai Lý Kiến Phi!”
Một cái nhìn lạnh tanh của Trần Trăn trong nháy mắt miểu sát hai vị nhân huynh này: “Mấy người bình tĩnh lại một chút cho tôi.”
Thấy bọn họ không còn kích động nữa, Trần Trăn tiếp tục nói: “Nếu tôi đoán không lầm, An Hanh Diễn và Lý Kiến Phi là đối thủ cạnh tranh.”
An Dật: “. . . . . .”
Lý Thiếu Phong: “. . . . . .”
Trần Trăn nhìn hai người bọn họ, tiếp tục chậm rãi nói: “Thế nào, hai người mấy cậu có thâm cừu đại hận gì sao?”
Lý Thiếu Phong nhíu mày, cười cười. Không nói tiếng nào.
Sau đó chỉ có An Dật nghiến răng nghiến lợi: “Tôi với gã có thù bất cộng đái thiên!”
“Cái gì cừu?” Trần Trăn hỏi hắn.
“. . . . . .” An Dật không tiện nói ra.
Tiếp theo đó Lý Thiếu Phong cố ý làm bộ lơ đãng nói: “Không có gì, chỉ là lúc cậu ta vẫn còn là học đệ của tôi, tôi đã từng tuột quần cậu ấy trước mặt rất nhiều bạn học.”
Trần Trăn: “. . . . . .”
An Dật không giữ nổi bình tĩnh: “A a a a a! Lý Thiếu Phong! Tôi muốn giết anh! ! !”
Chỉ thấy Lý Thiếu Phong rất bình tĩnh tiếp tục khiêu khích hắn: “Ây du, cậu nhớ kỹ việc đó làm gì? Toàn là chuyện hồi còn đi nhà trẻ.”
Trần Trăn vừa nghe, rất không nể mặt An Dật cười to một trận.
Nhìn Trần Trăn và Lý Thiếu Phong cùng nhau cười trên nỗi đau của người khác, An Dật nổi điên ước gì có thể quăng cả hai ra ngoài trái đất, khỏi phải phiền lòng!
“Tôi nói An Dật cậu bày đặt không làm đại thiếu gia, đi làm viên chức nhỏ bé đó làm gì?” Lý Thiếu Phong hỏi hắn.
“Ai cần anh lo!” An Dật vẻ mặt không được tốt.
“Tôi hiểu mà.” Lý Thiếu Phong tỏ vẻ đồng tình.
“Anh hiểu cái P!” An Dật tiếp tục giương nanh múa vuốt.
Lý Thiếu Phong không đếm xỉa tới thái độ của hắn, xoay người qua nói với Trần Trăn: “A Trăn, cậu mau mau thu phục lưu manh con này đi. Đỡ phải gây họa cho loài người.”
Trần Trăn gật gật đầu: “Còn cần cậu nhắc?”
An Dật nhìn hai người bọn họ, không thèm giữ hình tượng oa oa kêu gào: “Kháo, mấy người mới chính là lưu manh!”
Bất ngờ là hai vị đại thần kia căn bản không hề đem hắn bỏ vào mắt, mà là thẳng thắn đánh giá An Dật.
Lý Thiếu Phong: “So với vị ở nhà tôi còn tạc mao hơn nhiều.”
Trần Trăn: “Như vậy mới có cảm giác tự hào khi chinh phục.”
Lý Thiếu Phong: “Tôi nhớ rất rõ là cậu thích thử thách khó.”
Trần Trăn: “Như vậy mới có ý nghĩa.”
Lý Thiếu Phong: “Không ngờ ở nước Pháp nhiều năm như thế, cậu vẫn không thay đổi cái loại ham mê rác rưởi này.”
Trần Trăn: “Cậu có ý kiến?”
Lý Thiếu Phong: “Tôi không có ý kiến.”
“Tôi có ý kiến!” An Dật bị triệt để coi thường nổi điên muốn hộc máu, “A, này, mấy người đừng có xem như tôi không tồn tại!”
Không ngờ tới, hai vị đại thần vẫn làm lơ hắn như trước.
Lý Thiếu Phong: “Nhớ mang về nhà chải lông cho tốt, loại hay tạc mao thế này rất dễ dỗ.”
Trần Trăn: “Còn cần cậu dạy tôi?”
Lý Thiếu Phong: “Đây là lời khuyên của người từng trải truyền cho cậu.”
Trần Trăn: “Không phải cậu chỉ lớn hơn tôi ba ngày tuổi hay sao, giả bộ người lớn làm gì?”
Lý Thiếu Phong: “Giả em gái cậu.”
Trần Trăn: “Anh đó, đừng có tưởng tôi không có em gái nên có thể tùy tiện xỉ vả.”
An Dật ở một bên nhìn hai vị đại thần đang so tài ba hoa, đột nhiên kinh giác nhận ra mình dường như không về nhà bao giờ. . . . . .
Trần Trăn lái xe chở An Dật đến một quán bar cao cấp.
Vì trời vẫn còn sớm, nên quán bar còn chưa chính thức mở cửa, nhưng mà đối với việc Trần Trăn tới chơi, người bên trong dường như đã sớm quen thuộc nên không trách.
Suất ca đang đứng ở quầy bar lau chùi ly rượu nhìn Trần Trăn mở miệng nói: “A Trăn hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến đây?”
Trần Trăn đi đến bên quầy bar rồi ngồi xuống: “Mang người mới đến đây làm quen.”
Được y nhắc nhở, suất ca kia mới phát hiện An Dật trẻ tuổi đứng phía sau Trần Trăn. Sau đó mỉm cười lên tiếng chào hỏi: “À há ~ ! Cậu là người yêu mới của A Trăn?”
An Dật lập tức lắc lắc đầu như cái trống bỏi: “Không phải.”
“Ha ha, thì ra A Trăn cậu còn chưa thu phục được?” Suất ca nhếch nhếch mày trêu ghẹo nói.
“Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.” Vẻ mặt Trần Trăn lúc nói câu đó rất tự tin.
“Tôi nói tôi là thẳng nam.” An Dật trừng mắt nhìn hai người bọn họ.
“Oa kháo, A Trăn cậu tìm được bảo bối.” Suất ca còn giả vờ lộ vẻ ngạc nhiên.
“Thôi đi, cậu đã sớm tìm thấy bảo bối của mình rồi, đừng ở đây trêu chọc người của tôi.” Trần Trăn rất bình tĩnh nói, “Tôi không ngờ cậu lại nhàm chán tới mức mua luôn cả cái quán bar này.”
Suất ca cười cười: “Dù sao anh em chúng ta đều thích tụ họp ở quán bar này, vậy cứ dứt khoát mua luôn cả quán luôn cho rồi.”
Trần Trăn giả vờ than thở: “Nhưng tiền này không được.”
“Ngưng, nhà thiết kế cao cấp cậu một phút kiếm trên dưới hơn mười vạn mới là người không nên keo kiệt.” Suất ca lấy ra hai ly rượu, rót đầy rồi đặt trước mặt Trần Trăn và An Dật, “Nếm thử đi, vị rất được.”
“Sao lại không thấy bảo bối nhà cậu?” Trần Trăn nhìn thoáng qua xung quanh.
Suất ca đưa ngón tay chỉ chỉ lên lầu trên: “Ở trên đó chơi game online.”
“Cậu thật sự yêu cậu ta?” Trần Trăn nhíu mày, “Năm ngoái tôi từ Pháp trở về, nghe nói cậu chạy tới Mĩ làm giấy phép, cái tin này cho tới giờ vẫn khiến tôi kinh ngạc vô cùng.”
“Kinh ngạc em gái cậu.” Suất ca tức giận nói.
“Ai kêu tôi biết cậu là một tên thiếu gia luôn đi khắp nơi vui chơi làm gì.”
“Hừ, đó là chuyện của mấy trăm năm trước.”
Xem ra suất ca kia có giao tình rất tốt với Trần giám đốc.
Từ khi gặp mặt Trần giám đốc tới nay, An Dật chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt y thả lỏng như vậy bao giờ.
An Dật có chút lạc lõng cầm ly rượu đến nơi khác, uống một ngụm rượu m suất ca kia pha, không ngờ nó thật sự rất ngon.
“Rượu này rất ngon nha!” An Dật khen ngợi tự đáy lòng.
Suất ca được khen lập tức cười rất tự hào: “Đó là do tôi chăm chỉ học nghề mới làm được.”
“Anh dạy tôi đi?” Mắt An Dật phát sáng giống y như tên trộm.
“Phải thu phí nha ~” Suất ca cố ý đùa hắn.
“Thu phí em gái cậu, cậu còn thiếu cái con ch*m tiền gì nữa?” Trần Trăn khinh bỉ nhìn suất ca kia.
Suất ca cũng không quan tâm y nói gì, tiếp tục cười đến mức chói lóa với An Dật: “Không thu phí cũng được, đến quán của tôi làm bartender đi, tôi nhất định sẽ dạy cho cậu.”
Không đợi An Dật lên tiếng, Trần Trăn lại mở miệng: “Cậu ta là nhà thiết kế của công ty chúng tôi.”
Suất ca nhíu mày: “Vậy thật là tiếc nha ~”
An Dật hì hì cười hai tiếng.
“Nhưng mà,” suất ca nhìn chằm chằm vào An Dật rồi mở miệng: “Chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu hay không? Tôi lúc nào cũng thấy cậu nhìn rất quen mắt.”
An Dật giật mình: “Tôi cũng thấy anh quen quen!”
Trần Trăn ngồi một bên không nói thành lời: “. . . . . .”
“Cậu tên gì?” Suất ca hỏi hắn.
“Vậy anh tên gì?” An Dật hỏi ngược lại gã.
Suất ca trả lời khá dứt khoát: “Lý Thiếu Phong.”
An Dật tiếp lời đáp: “Tôi là An Dật.”
Tiếp theo hai người trăm miệng một lời nói.
“Oa kháo, con trai Lý Kiến Phi!”
“FML, con trai An Hành Diễn!”
Sau đó cả hai cùng nhau đưa mắt tập trung lên trên người Trần Trăn, lại trăm miệng một lời.
“A Trăn, cậu nha, vậy mà lại quen biết con trai An Hành Diễn!”
“Giám đốc, thật không ngờ anh con mẹ nó vậy mà lại là bạn tốt với con trai Lý Kiến Phi!”
Một cái nhìn lạnh tanh của Trần Trăn trong nháy mắt miểu sát hai vị nhân huynh này: “Mấy người bình tĩnh lại một chút cho tôi.”
Thấy bọn họ không còn kích động nữa, Trần Trăn tiếp tục nói: “Nếu tôi đoán không lầm, An Hanh Diễn và Lý Kiến Phi là đối thủ cạnh tranh.”
An Dật: “. . . . . .”
Lý Thiếu Phong: “. . . . . .”
Trần Trăn nhìn hai người bọn họ, tiếp tục chậm rãi nói: “Thế nào, hai người mấy cậu có thâm cừu đại hận gì sao?”
Lý Thiếu Phong nhíu mày, cười cười. Không nói tiếng nào.
Sau đó chỉ có An Dật nghiến răng nghiến lợi: “Tôi với gã có thù bất cộng đái thiên!”
“Cái gì cừu?” Trần Trăn hỏi hắn.
“. . . . . .” An Dật không tiện nói ra.
Tiếp theo đó Lý Thiếu Phong cố ý làm bộ lơ đãng nói: “Không có gì, chỉ là lúc cậu ta vẫn còn là học đệ của tôi, tôi đã từng tuột quần cậu ấy trước mặt rất nhiều bạn học.”
Trần Trăn: “. . . . . .”
An Dật không giữ nổi bình tĩnh: “A a a a a! Lý Thiếu Phong! Tôi muốn giết anh! ! !”
Chỉ thấy Lý Thiếu Phong rất bình tĩnh tiếp tục khiêu khích hắn: “Ây du, cậu nhớ kỹ việc đó làm gì? Toàn là chuyện hồi còn đi nhà trẻ.”
Trần Trăn vừa nghe, rất không nể mặt An Dật cười to một trận.
Nhìn Trần Trăn và Lý Thiếu Phong cùng nhau cười trên nỗi đau của người khác, An Dật nổi điên ước gì có thể quăng cả hai ra ngoài trái đất, khỏi phải phiền lòng!
“Tôi nói An Dật cậu bày đặt không làm đại thiếu gia, đi làm viên chức nhỏ bé đó làm gì?” Lý Thiếu Phong hỏi hắn.
“Ai cần anh lo!” An Dật vẻ mặt không được tốt.
“Tôi hiểu mà.” Lý Thiếu Phong tỏ vẻ đồng tình.
“Anh hiểu cái P!” An Dật tiếp tục giương nanh múa vuốt.
Lý Thiếu Phong không đếm xỉa tới thái độ của hắn, xoay người qua nói với Trần Trăn: “A Trăn, cậu mau mau thu phục lưu manh con này đi. Đỡ phải gây họa cho loài người.”
Trần Trăn gật gật đầu: “Còn cần cậu nhắc?”
An Dật nhìn hai người bọn họ, không thèm giữ hình tượng oa oa kêu gào: “Kháo, mấy người mới chính là lưu manh!”
Bất ngờ là hai vị đại thần kia căn bản không hề đem hắn bỏ vào mắt, mà là thẳng thắn đánh giá An Dật.
Lý Thiếu Phong: “So với vị ở nhà tôi còn tạc mao hơn nhiều.”
Trần Trăn: “Như vậy mới có cảm giác tự hào khi chinh phục.”
Lý Thiếu Phong: “Tôi nhớ rất rõ là cậu thích thử thách khó.”
Trần Trăn: “Như vậy mới có ý nghĩa.”
Lý Thiếu Phong: “Không ngờ ở nước Pháp nhiều năm như thế, cậu vẫn không thay đổi cái loại ham mê rác rưởi này.”
Trần Trăn: “Cậu có ý kiến?”
Lý Thiếu Phong: “Tôi không có ý kiến.”
“Tôi có ý kiến!” An Dật bị triệt để coi thường nổi điên muốn hộc máu, “A, này, mấy người đừng có xem như tôi không tồn tại!”
Không ngờ tới, hai vị đại thần vẫn làm lơ hắn như trước.
Lý Thiếu Phong: “Nhớ mang về nhà chải lông cho tốt, loại hay tạc mao thế này rất dễ dỗ.”
Trần Trăn: “Còn cần cậu dạy tôi?”
Lý Thiếu Phong: “Đây là lời khuyên của người từng trải truyền cho cậu.”
Trần Trăn: “Không phải cậu chỉ lớn hơn tôi ba ngày tuổi hay sao, giả bộ người lớn làm gì?”
Lý Thiếu Phong: “Giả em gái cậu.”
Trần Trăn: “Anh đó, đừng có tưởng tôi không có em gái nên có thể tùy tiện xỉ vả.”
An Dật ở một bên nhìn hai vị đại thần đang so tài ba hoa, đột nhiên kinh giác nhận ra mình dường như không về nhà bao giờ. . . . . .
Tác giả :
Hi Ngôn Phỉ Ngữ