A, Này! Tôi Là Nam Thẳng
Chương 40
. Anh là ông xã em
Trần Trăn lái xe về thẳng khách sạn y đang ở.
Y bắt Đồng Tuấn Nghị tìm chỗ đậu xe, còn mình thì vác An Dật trở về.
Đến phòng mình rồi, Trần Trăn không nói hai lời ném An Dật lên trên giường.
An Dật ngã xuống giường, mơ màng làu bàu một tiếng: “Ông nội anh. . . . . .”
Say rồi mà cái miệng cũng không chịu tha cho người ta.
Một lúc sau, Đồng Tuấn Nghị bấm điện thoại gọi tới số Trần Trăn.
“Này! Em ngủ ở đâu? !” Cậu ta lập tức gào lên.
“Ngủ ngoài đường.” Trần Trăn nói xong liền ngắt điện thoại.
Không đến ba giây, Đồng Tuấn Nghị lại gọi tới: “Anh cúp máy làm gì! Em còn chưa quen với nơi này mà! Anh nhẫn tâm vậy sao? !”
Trần Trăn: “Ít nói nhảm, đi tìm hồ bằng cẩu hữu của cậu đi.” Sau đó lại ngắt máy.
Đồng Tuấn Nghị chưa bỏ ý định, lại gọi tới nữa: “Trần Trăn anh là cái tên vô lương tâm, anh có còn là anh của em không đó? !”
Trần Trăn: “Tôi còn chưa nói cậu là em họ của tôi nha.”
Đồng Tuấn Nghị: “A a a a a — Anh coi chừng đó, tôi sẽ cướp An Tiểu Miêu của anh đi!”
Trần Trăn: “Chỉ bằng cậu? Không đủ tư cách.”
Đồng Tuấn Nghị: “Coi như anh lợi hại!”
Lần này cuối cùng thì Đồng Tuấn Nghị là người ngắt máy trước.
Thế giới rốt cuộc cũng trở về im lặng. Giữa lúc Trần Trăn đang muốn cảm thán, An Dật nằm trên giường đột nhiên rên rỉ: “Hức. . . . . . Muốn ói. . . . . .”
Mặt Trần Trăn nháy mắt biến đen thui.
Thế là sau đó Trần Trăn Trần đồng chí không thể làm gì khác hơn là đành phải đưa An Dật tới phòng vệ sinh, chuyện tiếp theo thì như thường lệ, An Dật ói như điên.
“Rốt cuộc thì em đã uống bao nhiêu hả?” Trần Trăn tức giận hỏi.
“Hức. . . . . . Không nhiều. . . . . .” An Dật khó chịu đáp, “A Vũ. . . . . . Lần sau tôi không bao giờ uống nữa đâu. . . . . .”
Trần Trăn: “A Vũ em gái em, anh là ông xã em.”
An Dật: “Ông xã em gái anh. . . . . . Tôi chỉ có bà xã thôi. . . . . .”
Trần Trăn lập tức trầm giọng hỏi: “Bà xã em? Là ai?”
An Dật lại nôn khan vài cái, sau đó mới trả lời y: “Uh. . . . . . Angeline là người lý tưởng. . . . . .”
Trần Trăn vỗ nhẹ lưng giúp hắn thuận khí, sau đó lấy nước cho hắn súc miệng.
Sau khi chỉnh lý xong đâu đó, Trần Trăn không nói tiếng nào bế xốc An Dật lên.
An Dật lập tức kinh hãi, rượu bay hơn phân nửa: “Anh con mẹ nó làm gì? !”
Trần Trăn: “Làm gì? Tôi muốn cho em biết, em chỉ có một ông xã là tôi, không có bà xã nào ở đây hết.”
Não An Dật còn chưa tiếp thu được những lời này của Trần Trăn, thì đã bị Trần Trăn đặt dưới thân.
Lâu ngày không gặp An Tiểu Miêu, Trần Trăn đâu rảnh tiếp tục làm quân tử. Y trực tiếp dùng môi chặn miệng hắn, lực đạo đầy tính ngang ngược và xâm lăng.
Đối với kỹ thuật hôn của Trần Trăn, An Dật từ trước đến nay chưa bao giờ chống cự nổi, một hồi sau đã bị Trần Trăn nắm mũi dắt đi.
Nhìn phản ứng của An Dật vẫn ngây ngô như hơn nửa năm trước, tâm tình Trần Trăn lúc này mới được coi là tốt hơn một chút.
Ít ra y có thể xác định, những ngày y không có ở bên, An Dật chưa đụng vào ai bao giờ. Bằng không khi y hôn thì hắn cũng sẽ không có cảm giác như thế.
Trần Trăn lại tiếp tục hôn.
Nụ hôn này có hơi thô bạo. Y gần như là bịt kín môi An Dật, đầu lưỡi cường ngạnh tiến vào dò xét khoang miệng của hắn.
Tay y niết nhẹ cằm An Dật, lực đạo của các ngón trỏ, giữa và cái phối hợp rất chặt chẽ, dường như đang cùng nhau khiêu khích trêu đùa hắn.
Khiến nhịp thở của An Dật bắt đầu trở nên dồn dập gấp rút.
Đầu óc An Dật bị cồn làm mê muội, lại thêm Trần Trăn hôn khiến hắn càng mơ hồ hơn nữa. Thế là hắn bắt đầu trở nên bối rối, chỉ có thể tuân theo phản ứng bản năng, đáp trả Trần Trăn.
Tay An Dật bất giác vòng quanh lưng Trần Trăn, để lại trên quần áo của y vô số nếp nhăn, sau đó vòng xuống cổ làm nụ hôn này càng thêm sâu.
Hắn chủ động như vậy khiến lửa nóng bên trong Trần Trăn khó mà cứu nổi. Hai đốm sáng trong mắt y lập tức “Bùng” một cái, bốc cháy lên.
Trần Trăn thuận thế hôn xuống dưới, mới đầu đương nhiên là dừng lại ở bên cổ An Dật, để lại trên đó một đường dài ấm áp, rồi mang theo hơi thở nóng bỏng chạm tới xương quai xanh.
Còn áo sơ mi mà An Dật mang khi nãy, đã sớm bị Trần Trăn lung tung cởi ra từ lâu.
“Ưm. . . . . .” An Dật khó nhịn rên rỉ.
Hắn cảm thấy vẫn còn chưa đủ, hắn muốn có được nhiều hơn nữa cơ.
Trần Trăn nhìn phản ứng này của hắn, trong lòng bất giác tự hào — An Tiểu Miêu này vẫn là của y, hắn chưa bị người khác đụng vào.
Điều này càng khiến y yêu thích An Dật hơn nữa.
Động tác của Trần Trăn trở nên hết sức dịu dàng, y đem hết khả năng có thể ra làm khúc dạo đầu thật tốt, để tránh An Dật chịu đau.
Lúc lửa nóng của Trần Trăn tiến vào trong cơ thể An Dật, cậu bạn thân này mới tỉnh lại một chút: “Anh anh anh anh muốn làm gì? !”
Trần Trăn nhìn phản ứng bối rối kia của hắn, ha ha cười: “Làm em chứ gì.”
An Dật vừa định phản bác, Trần Trăn đã lập tức xấu xa đẩy người lên.
An Dật run rẩy theo bản năng.
Hắn cảm thấy thân thể của chính hắn lại bắt đầu trở nên bất bình thường, bởi vì hắn cảm thấy thế này rất thoải mái. . . . . .
“Nhìn em dục cầu bất mãn như vậy, anh đây liền làm em thỏa mãn.” Sau khi Trần Trăn nói xong, y bắt đầu luật động.
Khoái cảm cơ thể lại bao phủ lý trí An Dật lần nữa.
Hắn thấy mình mơ một giấc mơ rất tuyệt vời, mặc dù đối tượng là cái tên Trần ác ma đáng ghét kia. . . . . .
Ngày hôm sau, An Dật tỉnh lại giữa cơn đau đầu vì say rượu tối qua.
Sau khi ý thức tỉnh táo trở lại, hắn mới biết mình bây giờ cả người trống trơn, nhất thời kinh hãi.
Kết quả vừa định đứng dậy, lại phát hiện bên cạnh còn có một người nữa đang nằm.
Này không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền giật mình — FML! Hắn thế nào lại ngủ chung một giường với Trần Trăn? !
Đây cũng không phải lần đầu tiên của An Dật, hắn đương nhiên biết chuyện tối qua chắc chắc không phải hắn nằm mơ, mà là hắn thật sự đã có quan hệ với Trần Trăn.
Vì thế hắn bắt đầu rối rắm, rốt cuộc thì hắn đã làm gì mà thành ra thế này.
Rõ ràng là Hạ Vũ đưa hắn về nhà mà? Vậy sao hắn lại xuất hiện ở chỗ của Trần Trăn?
Suy nghĩ một hồi cũng không hiểu, An Dật cũng chẳng muốn nghĩ tiếp.
Thừa dịp Trần Trăn còn đang ngủ, An Dật quyết định chuồn đi.
Khi hắn mới vừa đứng dậy muốn xuống giường, Trần Trăn lại đột nhiên đưa tay kéo hắn trở lại giường.
An Dật bị dọa tới nỗi trợn trừng mắt.
Trần Trăn ngay cả mắt cũng chưa mở, mơ màng hừ một tiếng: “Đừng chạy, ở lại ngủ với anh một chút nữa đi. Mệt muốn chết.”
An Dật bị Trần Trăn ôm vào lòng mắt to trừng mắt nhỏ với cái trần nhà, cái, cái tình huống gì thế này? !
Trần Trăn lái xe về thẳng khách sạn y đang ở.
Y bắt Đồng Tuấn Nghị tìm chỗ đậu xe, còn mình thì vác An Dật trở về.
Đến phòng mình rồi, Trần Trăn không nói hai lời ném An Dật lên trên giường.
An Dật ngã xuống giường, mơ màng làu bàu một tiếng: “Ông nội anh. . . . . .”
Say rồi mà cái miệng cũng không chịu tha cho người ta.
Một lúc sau, Đồng Tuấn Nghị bấm điện thoại gọi tới số Trần Trăn.
“Này! Em ngủ ở đâu? !” Cậu ta lập tức gào lên.
“Ngủ ngoài đường.” Trần Trăn nói xong liền ngắt điện thoại.
Không đến ba giây, Đồng Tuấn Nghị lại gọi tới: “Anh cúp máy làm gì! Em còn chưa quen với nơi này mà! Anh nhẫn tâm vậy sao? !”
Trần Trăn: “Ít nói nhảm, đi tìm hồ bằng cẩu hữu của cậu đi.” Sau đó lại ngắt máy.
Đồng Tuấn Nghị chưa bỏ ý định, lại gọi tới nữa: “Trần Trăn anh là cái tên vô lương tâm, anh có còn là anh của em không đó? !”
Trần Trăn: “Tôi còn chưa nói cậu là em họ của tôi nha.”
Đồng Tuấn Nghị: “A a a a a — Anh coi chừng đó, tôi sẽ cướp An Tiểu Miêu của anh đi!”
Trần Trăn: “Chỉ bằng cậu? Không đủ tư cách.”
Đồng Tuấn Nghị: “Coi như anh lợi hại!”
Lần này cuối cùng thì Đồng Tuấn Nghị là người ngắt máy trước.
Thế giới rốt cuộc cũng trở về im lặng. Giữa lúc Trần Trăn đang muốn cảm thán, An Dật nằm trên giường đột nhiên rên rỉ: “Hức. . . . . . Muốn ói. . . . . .”
Mặt Trần Trăn nháy mắt biến đen thui.
Thế là sau đó Trần Trăn Trần đồng chí không thể làm gì khác hơn là đành phải đưa An Dật tới phòng vệ sinh, chuyện tiếp theo thì như thường lệ, An Dật ói như điên.
“Rốt cuộc thì em đã uống bao nhiêu hả?” Trần Trăn tức giận hỏi.
“Hức. . . . . . Không nhiều. . . . . .” An Dật khó chịu đáp, “A Vũ. . . . . . Lần sau tôi không bao giờ uống nữa đâu. . . . . .”
Trần Trăn: “A Vũ em gái em, anh là ông xã em.”
An Dật: “Ông xã em gái anh. . . . . . Tôi chỉ có bà xã thôi. . . . . .”
Trần Trăn lập tức trầm giọng hỏi: “Bà xã em? Là ai?”
An Dật lại nôn khan vài cái, sau đó mới trả lời y: “Uh. . . . . . Angeline là người lý tưởng. . . . . .”
Trần Trăn vỗ nhẹ lưng giúp hắn thuận khí, sau đó lấy nước cho hắn súc miệng.
Sau khi chỉnh lý xong đâu đó, Trần Trăn không nói tiếng nào bế xốc An Dật lên.
An Dật lập tức kinh hãi, rượu bay hơn phân nửa: “Anh con mẹ nó làm gì? !”
Trần Trăn: “Làm gì? Tôi muốn cho em biết, em chỉ có một ông xã là tôi, không có bà xã nào ở đây hết.”
Não An Dật còn chưa tiếp thu được những lời này của Trần Trăn, thì đã bị Trần Trăn đặt dưới thân.
Lâu ngày không gặp An Tiểu Miêu, Trần Trăn đâu rảnh tiếp tục làm quân tử. Y trực tiếp dùng môi chặn miệng hắn, lực đạo đầy tính ngang ngược và xâm lăng.
Đối với kỹ thuật hôn của Trần Trăn, An Dật từ trước đến nay chưa bao giờ chống cự nổi, một hồi sau đã bị Trần Trăn nắm mũi dắt đi.
Nhìn phản ứng của An Dật vẫn ngây ngô như hơn nửa năm trước, tâm tình Trần Trăn lúc này mới được coi là tốt hơn một chút.
Ít ra y có thể xác định, những ngày y không có ở bên, An Dật chưa đụng vào ai bao giờ. Bằng không khi y hôn thì hắn cũng sẽ không có cảm giác như thế.
Trần Trăn lại tiếp tục hôn.
Nụ hôn này có hơi thô bạo. Y gần như là bịt kín môi An Dật, đầu lưỡi cường ngạnh tiến vào dò xét khoang miệng của hắn.
Tay y niết nhẹ cằm An Dật, lực đạo của các ngón trỏ, giữa và cái phối hợp rất chặt chẽ, dường như đang cùng nhau khiêu khích trêu đùa hắn.
Khiến nhịp thở của An Dật bắt đầu trở nên dồn dập gấp rút.
Đầu óc An Dật bị cồn làm mê muội, lại thêm Trần Trăn hôn khiến hắn càng mơ hồ hơn nữa. Thế là hắn bắt đầu trở nên bối rối, chỉ có thể tuân theo phản ứng bản năng, đáp trả Trần Trăn.
Tay An Dật bất giác vòng quanh lưng Trần Trăn, để lại trên quần áo của y vô số nếp nhăn, sau đó vòng xuống cổ làm nụ hôn này càng thêm sâu.
Hắn chủ động như vậy khiến lửa nóng bên trong Trần Trăn khó mà cứu nổi. Hai đốm sáng trong mắt y lập tức “Bùng” một cái, bốc cháy lên.
Trần Trăn thuận thế hôn xuống dưới, mới đầu đương nhiên là dừng lại ở bên cổ An Dật, để lại trên đó một đường dài ấm áp, rồi mang theo hơi thở nóng bỏng chạm tới xương quai xanh.
Còn áo sơ mi mà An Dật mang khi nãy, đã sớm bị Trần Trăn lung tung cởi ra từ lâu.
“Ưm. . . . . .” An Dật khó nhịn rên rỉ.
Hắn cảm thấy vẫn còn chưa đủ, hắn muốn có được nhiều hơn nữa cơ.
Trần Trăn nhìn phản ứng này của hắn, trong lòng bất giác tự hào — An Tiểu Miêu này vẫn là của y, hắn chưa bị người khác đụng vào.
Điều này càng khiến y yêu thích An Dật hơn nữa.
Động tác của Trần Trăn trở nên hết sức dịu dàng, y đem hết khả năng có thể ra làm khúc dạo đầu thật tốt, để tránh An Dật chịu đau.
Lúc lửa nóng của Trần Trăn tiến vào trong cơ thể An Dật, cậu bạn thân này mới tỉnh lại một chút: “Anh anh anh anh muốn làm gì? !”
Trần Trăn nhìn phản ứng bối rối kia của hắn, ha ha cười: “Làm em chứ gì.”
An Dật vừa định phản bác, Trần Trăn đã lập tức xấu xa đẩy người lên.
An Dật run rẩy theo bản năng.
Hắn cảm thấy thân thể của chính hắn lại bắt đầu trở nên bất bình thường, bởi vì hắn cảm thấy thế này rất thoải mái. . . . . .
“Nhìn em dục cầu bất mãn như vậy, anh đây liền làm em thỏa mãn.” Sau khi Trần Trăn nói xong, y bắt đầu luật động.
Khoái cảm cơ thể lại bao phủ lý trí An Dật lần nữa.
Hắn thấy mình mơ một giấc mơ rất tuyệt vời, mặc dù đối tượng là cái tên Trần ác ma đáng ghét kia. . . . . .
Ngày hôm sau, An Dật tỉnh lại giữa cơn đau đầu vì say rượu tối qua.
Sau khi ý thức tỉnh táo trở lại, hắn mới biết mình bây giờ cả người trống trơn, nhất thời kinh hãi.
Kết quả vừa định đứng dậy, lại phát hiện bên cạnh còn có một người nữa đang nằm.
Này không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền giật mình — FML! Hắn thế nào lại ngủ chung một giường với Trần Trăn? !
Đây cũng không phải lần đầu tiên của An Dật, hắn đương nhiên biết chuyện tối qua chắc chắc không phải hắn nằm mơ, mà là hắn thật sự đã có quan hệ với Trần Trăn.
Vì thế hắn bắt đầu rối rắm, rốt cuộc thì hắn đã làm gì mà thành ra thế này.
Rõ ràng là Hạ Vũ đưa hắn về nhà mà? Vậy sao hắn lại xuất hiện ở chỗ của Trần Trăn?
Suy nghĩ một hồi cũng không hiểu, An Dật cũng chẳng muốn nghĩ tiếp.
Thừa dịp Trần Trăn còn đang ngủ, An Dật quyết định chuồn đi.
Khi hắn mới vừa đứng dậy muốn xuống giường, Trần Trăn lại đột nhiên đưa tay kéo hắn trở lại giường.
An Dật bị dọa tới nỗi trợn trừng mắt.
Trần Trăn ngay cả mắt cũng chưa mở, mơ màng hừ một tiếng: “Đừng chạy, ở lại ngủ với anh một chút nữa đi. Mệt muốn chết.”
An Dật bị Trần Trăn ôm vào lòng mắt to trừng mắt nhỏ với cái trần nhà, cái, cái tình huống gì thế này? !
Tác giả :
Hi Ngôn Phỉ Ngữ