A Mạch Tòng Quân
Chương 136
t nữ tử tuổi còn rất trẻ! Khách bên trong phần lớn là tướng lãnh quân Bắc Mạc, đột nhiên thấy người làm khó dễ, bước lên phía trước ngăn cản, hai cánh tay duỗi ra đem đem chặn nàng kia lại trước hương án. Nàng kia giờ phút này đã vọt tới giữa đại sảnh, lại vẫn vùng vẫy hướng đến chỗ Trần Khởi, khàn giọng chất vấn: “Trần Khởi, làm sao ngươi có thể cưới người khác! Ngươi đã quên đồng ý với cha ta thế nào sao? Không phải ngươi nói muốn lấy ta, muốn chăm sóc ta một đời hay sao?”
Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên, đều không nhịn được tinh tế đánh giá dung nhan nữ tử ở trước mặt, thấy nàng mặc dù tóc tai bù xù, nhưng khó che dấu ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, trong đôi mắt đẹp lại càng chứa đựng lệ, bi phẫn đến cực điểm nhìn Trần Khởi. Trong lòng mọi người nhất thời đều có chút rõ ràng, phải biết lòng ghen ghét mọi người trên đời này đều có, Trần Khởi là một kẻ hàn vi (nghèo hèn), một là không có xuất thân, hai là không có lai lịch, lại đột nhiên được nhận lấy thánh sủng phong làm Chinh Nam đại nguyên soái, cũng như vậy trở thành một đại danh tướng, cuối cùng là sự tích vinh dự cưới trưởng công chúa, việc này ở Bắc Mạc đã trở thành người người đều nói đến, nào là thân thế y nghèo khổ, trải qua vài lần ngoắt nghéo, mức độ đặc sắc không thua gì một bộ truyện truyền kỳ. Ai cũng không thể ngờ được đại hôn hôm nay như thế nào lại lòi ra một người cùng trưởng công chúa tranh chồng! Làm sao thế? Đây đang mà một bộ truyện anh hùng truyền kỳ, trước mắt đã muốn biến thành truyện Trần Thế Mỹ bỏ vợ bỏ con sao?
Trần Khởi im lặng không nói, nhưng ánh mắt có chút nôn nóng nhìn xuyên qua đám người, giống như đang tìm kiếm người nào đó. Trữ Quốc trưởng công chúa bên cạnh ngược lại trấn định tư thế, chỉ thoáng thẳng sống lưng, để hỉ nương (người cham sóc nàng dâu) dìu yên lặng hướng lui về phía sau từng bước.
Thường Ngọc Thanh vốn đứng trong đám khách xem lễ thấy vậy trong lòng không khỏi chợt động, cũng nhìn theo tầm mắt Trần Khởi tìm xuống, chỉ thấy dối diện trong đám người có một cái thân ảnh mảnh mai chợt lóe lên rồi biến mất, đúng là vô cùng quen thuộc.
Khương Thành Dực là tâm phúc của Trần Khởi mắt thấy bỗng nhiên náo loạn thành ra như vậy, vội lên tiếng quát: “Con điên ở nơi nào đến! Còn không kéo xuống!” hai tướng lĩnh đang ngăn trở nữ tử kia lập tức giật cánh tay nàng về phía sau lôi đi. Cô gái này không phải ai khác, chính là Tức Vinh Nương đi cùng A Mạch, lúc này nàng vẫn chưa dùng đến chút võ công nào, chỉ liều mạng giãy dụa giống như nữ tử bình thường, không ngừng khàn giọng kêu lên: “Trần Khởi! Trần Khởi! Hôm nay ngươi phụ ta, nhưng không thể thoát khỏi trời đất chứng giám? Bốn tuổi cha mẹ ngươi đều mất, lẻ loi một mình bên ngoài sống bằng nghề ăn xin; mười ba tuổi lúc gặp được cha ta, là ông ấy thương cảnh đời của ngươi, mang ngươi về nhà hết lòng nuôi dạy, cũng tầm tám năm.!”
Khương Thành Dực nghe xong vội gấp, trong lúc bối rối liếc mắt nhìn Trần Khởi một cái, đã thấy ánh mắt hắn còn đang rơi vào đúng một chỗ trong đám người, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt. Khương Thành Dực nhất thời chẳng quan tâm nhiều, chỉ đánh lớn tiếng quát: “Kéo xuống! Kéo xuống!”
Một loạt mấy thị vệ bên cạnh đi lên kéo Tức Vinh Nương ra, nhưng mà Tức Vinh Nương lại âm thầm dùng sức, mấy tên thị vệ kia nhất thời không bắt được nàng, trong miệng nàng vẫn tiếp tục kêu lên: “Cũng tầm tám năm, ông ấy đối đãi với ngươi như con đẻ, đem con gái muốn gả cho ngươi, không nghĩ tới ngươi lấy oán trả ơn, giết cha mẹ ta, tàn sát người trong thôn của ta…”
Có thị vệ tiến lên bịt miệng Tức Vinh Nương lại, thanh âm của Tức Vinh Nương có chút không rõ, lại càng phát ra thê lương: “Trần Khởi, lương tâm ngươi ở đâu? Lương tâm ở đâu?”
Mọi người nghe thấy đều trợn mắt há hốc mồm, nhất thời đều sững sờ ngay tại chỗ. Đúng là hơn hai mươi tuổi Trần Khởi mới xuất hiện ở Thượng Kinh, chỉ biết hắn xuất thân hàn vi, trước đó là cô nhi, mà quá khứ trước năm hai mươi tuổi của hắn, trong mắt người đời luôn là một câu đố. Hiện giờ nghe cô gái này xuất hiện khóc nháo, đúng là điều gì cũng chống lại hắn.
Các loại ánh mắt cùng rơi vào trên người Trần Khởi, tầm mắt Trần Khởi đã thu hồi từ trong đám người, hơi hơi cúi đầu xuống, im lặng một lát sau đột nhiên lên tiếng: “Buông nàng ấy ra.”
Khương Thành Dực nghe vậy sửng sốt, không dám tin nhìn về phía Trần Khởi, chỉ thấy mặt hắn trầm như nước, ánh mắt bình thản không gợn sóng nhìn lại, từ từ nói: “Buông nàng ra, bảo nàng ta nói cho rõ.”
Mọi người đều nhìn Tức Vinh Nương được buông ra, Tức Vinh Nương lảo đảo vài bước mới đứng vững được, trong lòng thầm mắng tại sao Lâm Mẫn Thận còn chưa hành động, chợt nghe Trần Khởi hỏi: “Xin hỏi danh tính vị cô nương này?”
Tức Vinh Nương chỉ nhớ kỹ mấy câu A Mạch dạy nàng nói, vốn nghĩ rằng Lâm Mẫn Thận thừa dịp náo loạn liền bắt cóc trưởng công chúa, không ngờ nơi đó Lâm Mẫn Thận vẫn chưa thấy hành động, càng không ngờ sẽ còn cùng Trần Khởi đối chất, trước mặt bị Trần Khởi hỏi như vậy nhất thời nghẹn lại, lại biết không thể tự ý bịa chuyện nói bậy, liền ngẩng đầu mắng: “Trần khởi, ngươi đừng có giả bộ, ngươi đã ở nhà ta tám năm, lại không biết tên họ ta sao?”
Trần Khởi nghe vậy khe khẽ cười một tiếng, lại hỏi: “Ngay cả danh tính cô nương cũng không dám nói, Trần mỗ cũng không dám hỏi nữa, nhưng mà ngươi nói cũng Trần mỗ là người quen cũ, như vậy xin hỏi năm nay Trần mỗ tuổi tác bao nhiêu, sinh nhật là ngày nào?”
Nghe Trần Khởi hỏi như vậy, đừng nói Tức Vinh Nương có chút hoảng sợ, ngay cả A Mạch trong đám người lòng cũng nóng như lửa đốt, cứ để cho Trần Khởi hỏi tiếp như vậy, không những thân phận Tức Vinh Nương bại lộ, mà ở chỗ ấy Lâm Mẫn Thận cũng không tìm được cơ hội để tới gần công chúa. Hiển nhiên Tức Vinh Nương cũng nghĩ tới điều này, dứt khoát không để ý đến câu hỏi của Trần Khởi, quay đầu nhìn Công chúa kia kêu lớn: “Công chúa nương nương, ngươi là kim chi ngọc diệp cao quý, chẳng lẽ mắt cũng mù hay sao? Lại đi gả cho kẻ bất trung bất hiếu vô tình vô nghĩa như thế này!”
Trong miệng Tức Vinh Nương quát lớn, cơ thể mạnh mẽ phát lực, vọt thẳng về phía công chúa kia, Khương Thành Dực phía sau nàng theo gót nhào tới, nhất thời cùng Tức Vinh Nương cuộn lại một chỗ. A Mạch thấy cấp bách, chỉ sợ Tức Vinh Nương xảy ra chuyện, mà Lâm Mẫn Thận cùng Ngụy Quân lại không có động tĩnh, rơi vào đường cùng chỉ còn cách chính mình phải đi cướp công chúa kia, ai ngờ thân hình vừa mới động, hai cánh tay bị người từ đằng sau chặt chẽ giữ lấy. A Mạch kinh sợ quay đầu lại, lập tức phát hiện Thường Ngọc Thanh đang ở phía sau người!
Hai bàn tay Thường Ngọc Thanh cấp bách, kéo nàng lùi lại hai bước, sau khi không lộ dấu vết tránh ở phía sau đám người, đem môi kề sát bên tai A Mạch thấp giọng nói: ‘Nếu không muốn thân phận bị bại lộ, liền im lặng đứng ở đây đừng nhúc nhích!”
A Mạch há lại dễ dàng nghe theo sự điều khiển của người khác, trước tiên giả bộ nghe theo Thường Ngọc Thanh lui về phía sau hai bước, khuỷu tay bất chợt phát lực vọt tới sườn hắn, thừa dịp lực đạo trên tay Thường Ngọc Thanh buông lỏng trong nháy mắt, thân bị hắn kiềm chế thoát ra, bật nhảy vào trong đám người, quát lớn: ‘Có thích khách! Bảo vệ trưởng công chúa!”
Tiếng này vừa rơi xuống, vốn dĩ đám người đã hỗn loạn lại càng thêm lộn xộn, trong miệng A Mạch kêu “Bảo vệ trưởng công chúa!” lại thừa dịp náo loạn chen lên hướng về phía trưởng công chúa kia, nhảy vài bước đến bên cạnh trưởng công chúa, loan đao đột nhiên vung vên bức Hỉ nương bên cạnh Trưởng công chúa tránh ra, đưa tay bắt lấy đầu vai trưởng công chúa. A Mạch chỉ nghĩ rằng trưởng công chúa kia là thiếu nữ lớn lên trong thâm cung, một trảo này tất nhiên sẽ trúng, ai ngờ đầu ngón tay chỉ vừa chạm vào áo cưới hơi lạnh, chợt thấy không bắt được, đầu vai kia trơn tuột như cá trượt ra, một đôi bàn tay trắng nõn từ trong hồng y nhanh chóng lộ ra, lập tức không chế mạch môn của A Mạch.
Trong lòng A Mạch cả kinh, lập tức buông tay né tránh, dưới chân liên tiếp nhảy lui nhanh về phía sau, quay đầu hướng về phía Tức Vinh Nương lớn tiếng quát: “Có gian trá! Đi nhanh lên.”
Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên, đều không nhịn được tinh tế đánh giá dung nhan nữ tử ở trước mặt, thấy nàng mặc dù tóc tai bù xù, nhưng khó che dấu ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, trong đôi mắt đẹp lại càng chứa đựng lệ, bi phẫn đến cực điểm nhìn Trần Khởi. Trong lòng mọi người nhất thời đều có chút rõ ràng, phải biết lòng ghen ghét mọi người trên đời này đều có, Trần Khởi là một kẻ hàn vi (nghèo hèn), một là không có xuất thân, hai là không có lai lịch, lại đột nhiên được nhận lấy thánh sủng phong làm Chinh Nam đại nguyên soái, cũng như vậy trở thành một đại danh tướng, cuối cùng là sự tích vinh dự cưới trưởng công chúa, việc này ở Bắc Mạc đã trở thành người người đều nói đến, nào là thân thế y nghèo khổ, trải qua vài lần ngoắt nghéo, mức độ đặc sắc không thua gì một bộ truyện truyền kỳ. Ai cũng không thể ngờ được đại hôn hôm nay như thế nào lại lòi ra một người cùng trưởng công chúa tranh chồng! Làm sao thế? Đây đang mà một bộ truyện anh hùng truyền kỳ, trước mắt đã muốn biến thành truyện Trần Thế Mỹ bỏ vợ bỏ con sao?
Trần Khởi im lặng không nói, nhưng ánh mắt có chút nôn nóng nhìn xuyên qua đám người, giống như đang tìm kiếm người nào đó. Trữ Quốc trưởng công chúa bên cạnh ngược lại trấn định tư thế, chỉ thoáng thẳng sống lưng, để hỉ nương (người cham sóc nàng dâu) dìu yên lặng hướng lui về phía sau từng bước.
Thường Ngọc Thanh vốn đứng trong đám khách xem lễ thấy vậy trong lòng không khỏi chợt động, cũng nhìn theo tầm mắt Trần Khởi tìm xuống, chỉ thấy dối diện trong đám người có một cái thân ảnh mảnh mai chợt lóe lên rồi biến mất, đúng là vô cùng quen thuộc.
Khương Thành Dực là tâm phúc của Trần Khởi mắt thấy bỗng nhiên náo loạn thành ra như vậy, vội lên tiếng quát: “Con điên ở nơi nào đến! Còn không kéo xuống!” hai tướng lĩnh đang ngăn trở nữ tử kia lập tức giật cánh tay nàng về phía sau lôi đi. Cô gái này không phải ai khác, chính là Tức Vinh Nương đi cùng A Mạch, lúc này nàng vẫn chưa dùng đến chút võ công nào, chỉ liều mạng giãy dụa giống như nữ tử bình thường, không ngừng khàn giọng kêu lên: “Trần Khởi! Trần Khởi! Hôm nay ngươi phụ ta, nhưng không thể thoát khỏi trời đất chứng giám? Bốn tuổi cha mẹ ngươi đều mất, lẻ loi một mình bên ngoài sống bằng nghề ăn xin; mười ba tuổi lúc gặp được cha ta, là ông ấy thương cảnh đời của ngươi, mang ngươi về nhà hết lòng nuôi dạy, cũng tầm tám năm.!”
Khương Thành Dực nghe xong vội gấp, trong lúc bối rối liếc mắt nhìn Trần Khởi một cái, đã thấy ánh mắt hắn còn đang rơi vào đúng một chỗ trong đám người, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt. Khương Thành Dực nhất thời chẳng quan tâm nhiều, chỉ đánh lớn tiếng quát: “Kéo xuống! Kéo xuống!”
Một loạt mấy thị vệ bên cạnh đi lên kéo Tức Vinh Nương ra, nhưng mà Tức Vinh Nương lại âm thầm dùng sức, mấy tên thị vệ kia nhất thời không bắt được nàng, trong miệng nàng vẫn tiếp tục kêu lên: “Cũng tầm tám năm, ông ấy đối đãi với ngươi như con đẻ, đem con gái muốn gả cho ngươi, không nghĩ tới ngươi lấy oán trả ơn, giết cha mẹ ta, tàn sát người trong thôn của ta…”
Có thị vệ tiến lên bịt miệng Tức Vinh Nương lại, thanh âm của Tức Vinh Nương có chút không rõ, lại càng phát ra thê lương: “Trần Khởi, lương tâm ngươi ở đâu? Lương tâm ở đâu?”
Mọi người nghe thấy đều trợn mắt há hốc mồm, nhất thời đều sững sờ ngay tại chỗ. Đúng là hơn hai mươi tuổi Trần Khởi mới xuất hiện ở Thượng Kinh, chỉ biết hắn xuất thân hàn vi, trước đó là cô nhi, mà quá khứ trước năm hai mươi tuổi của hắn, trong mắt người đời luôn là một câu đố. Hiện giờ nghe cô gái này xuất hiện khóc nháo, đúng là điều gì cũng chống lại hắn.
Các loại ánh mắt cùng rơi vào trên người Trần Khởi, tầm mắt Trần Khởi đã thu hồi từ trong đám người, hơi hơi cúi đầu xuống, im lặng một lát sau đột nhiên lên tiếng: “Buông nàng ấy ra.”
Khương Thành Dực nghe vậy sửng sốt, không dám tin nhìn về phía Trần Khởi, chỉ thấy mặt hắn trầm như nước, ánh mắt bình thản không gợn sóng nhìn lại, từ từ nói: “Buông nàng ra, bảo nàng ta nói cho rõ.”
Mọi người đều nhìn Tức Vinh Nương được buông ra, Tức Vinh Nương lảo đảo vài bước mới đứng vững được, trong lòng thầm mắng tại sao Lâm Mẫn Thận còn chưa hành động, chợt nghe Trần Khởi hỏi: “Xin hỏi danh tính vị cô nương này?”
Tức Vinh Nương chỉ nhớ kỹ mấy câu A Mạch dạy nàng nói, vốn nghĩ rằng Lâm Mẫn Thận thừa dịp náo loạn liền bắt cóc trưởng công chúa, không ngờ nơi đó Lâm Mẫn Thận vẫn chưa thấy hành động, càng không ngờ sẽ còn cùng Trần Khởi đối chất, trước mặt bị Trần Khởi hỏi như vậy nhất thời nghẹn lại, lại biết không thể tự ý bịa chuyện nói bậy, liền ngẩng đầu mắng: “Trần khởi, ngươi đừng có giả bộ, ngươi đã ở nhà ta tám năm, lại không biết tên họ ta sao?”
Trần Khởi nghe vậy khe khẽ cười một tiếng, lại hỏi: “Ngay cả danh tính cô nương cũng không dám nói, Trần mỗ cũng không dám hỏi nữa, nhưng mà ngươi nói cũng Trần mỗ là người quen cũ, như vậy xin hỏi năm nay Trần mỗ tuổi tác bao nhiêu, sinh nhật là ngày nào?”
Nghe Trần Khởi hỏi như vậy, đừng nói Tức Vinh Nương có chút hoảng sợ, ngay cả A Mạch trong đám người lòng cũng nóng như lửa đốt, cứ để cho Trần Khởi hỏi tiếp như vậy, không những thân phận Tức Vinh Nương bại lộ, mà ở chỗ ấy Lâm Mẫn Thận cũng không tìm được cơ hội để tới gần công chúa. Hiển nhiên Tức Vinh Nương cũng nghĩ tới điều này, dứt khoát không để ý đến câu hỏi của Trần Khởi, quay đầu nhìn Công chúa kia kêu lớn: “Công chúa nương nương, ngươi là kim chi ngọc diệp cao quý, chẳng lẽ mắt cũng mù hay sao? Lại đi gả cho kẻ bất trung bất hiếu vô tình vô nghĩa như thế này!”
Trong miệng Tức Vinh Nương quát lớn, cơ thể mạnh mẽ phát lực, vọt thẳng về phía công chúa kia, Khương Thành Dực phía sau nàng theo gót nhào tới, nhất thời cùng Tức Vinh Nương cuộn lại một chỗ. A Mạch thấy cấp bách, chỉ sợ Tức Vinh Nương xảy ra chuyện, mà Lâm Mẫn Thận cùng Ngụy Quân lại không có động tĩnh, rơi vào đường cùng chỉ còn cách chính mình phải đi cướp công chúa kia, ai ngờ thân hình vừa mới động, hai cánh tay bị người từ đằng sau chặt chẽ giữ lấy. A Mạch kinh sợ quay đầu lại, lập tức phát hiện Thường Ngọc Thanh đang ở phía sau người!
Hai bàn tay Thường Ngọc Thanh cấp bách, kéo nàng lùi lại hai bước, sau khi không lộ dấu vết tránh ở phía sau đám người, đem môi kề sát bên tai A Mạch thấp giọng nói: ‘Nếu không muốn thân phận bị bại lộ, liền im lặng đứng ở đây đừng nhúc nhích!”
A Mạch há lại dễ dàng nghe theo sự điều khiển của người khác, trước tiên giả bộ nghe theo Thường Ngọc Thanh lui về phía sau hai bước, khuỷu tay bất chợt phát lực vọt tới sườn hắn, thừa dịp lực đạo trên tay Thường Ngọc Thanh buông lỏng trong nháy mắt, thân bị hắn kiềm chế thoát ra, bật nhảy vào trong đám người, quát lớn: ‘Có thích khách! Bảo vệ trưởng công chúa!”
Tiếng này vừa rơi xuống, vốn dĩ đám người đã hỗn loạn lại càng thêm lộn xộn, trong miệng A Mạch kêu “Bảo vệ trưởng công chúa!” lại thừa dịp náo loạn chen lên hướng về phía trưởng công chúa kia, nhảy vài bước đến bên cạnh trưởng công chúa, loan đao đột nhiên vung vên bức Hỉ nương bên cạnh Trưởng công chúa tránh ra, đưa tay bắt lấy đầu vai trưởng công chúa. A Mạch chỉ nghĩ rằng trưởng công chúa kia là thiếu nữ lớn lên trong thâm cung, một trảo này tất nhiên sẽ trúng, ai ngờ đầu ngón tay chỉ vừa chạm vào áo cưới hơi lạnh, chợt thấy không bắt được, đầu vai kia trơn tuột như cá trượt ra, một đôi bàn tay trắng nõn từ trong hồng y nhanh chóng lộ ra, lập tức không chế mạch môn của A Mạch.
Trong lòng A Mạch cả kinh, lập tức buông tay né tránh, dưới chân liên tiếp nhảy lui nhanh về phía sau, quay đầu hướng về phía Tức Vinh Nương lớn tiếng quát: “Có gian trá! Đi nhanh lên.”
Tác giả :
Tiên Chanh