A ∑(°△°) Lão Đại
Chương 6: Trò chơi sát nhân
Thời gian trước, nhớ tới lúc Lộ Nhiên ôn thi vào trường cao đẳng, không xảy ra chuyện gì lớn, cũng chẳng có gì đột phá, thành tích của cậu đều nằm trong dự liệu. Bố mẹ Lộ Nhiên rất chiều con trai, vì thế chuyện gì cậu cũng tự làm chủ, đăng kí vào khoa lịch sử của Nam Đại ở Nam thành. Mấy ngày nay trầm mê trong YY, bất giác đã qua hai tháng, thẳng đến khi thư trúng tuyển được gửi tới cửa, Lộ Nhiên mới nhớ tới việc này.
Lộ Nhiên biết có Bánh bao cùng hai vị cô nương A, B đều công tác tại Nam thành, còn có Tiểu E cùng thời gian nhập học, biểu tình trên mặt cậu có thể nói là vô cùng đặc sắc. Cả ngày cậu đều ở trên diễn đàn hăng tiết vịt hỏi han về Nam thành, khí hậu Nam thành, đặc sản Nam thành, giảng viên của Nam Đại, các nữ sinh Nam Đại, điên cuồng giống y như lúc mới si mê Lâm Trì.
Ở bên này Lâm Trì nhìn kênh vắng vẻ, cho rằng Tiểu tự mạc nhà anh chán phụ đề cho anh rồi, vô cớ buồn bực mà vào diễn đàn, kết quả chỉ nhìn thấy tràn ngập bầu không khí vui tươi kiểu “Cậu đừng hỏi tui nữa, đừng hỏi tui nữa, tui muốn treo cổ rồi” liền nhịn không được mà than.
Lâm Trì: Uy mọi người hài lòng chưa? Chẳng ai thương tôi một mình cô độc tịch mịch cả. Có thiên lý hay không a?!
Bánh bao: Lão đại càng ngày càng dễ thương~ Các con mau mau vây xem.
Lâm Trì: Bánh bao, cô cẩn thận tôi đem cô đi luộc chín… Buồn ghê, tôi hát có một mình.
Bánh bao: Ai bảo anh chỉ thích hát không chịu tiếp kịch~ Hay là chúng ta lên YY chơi sát nhân đi QAQ Đã lâu không chơi thật ngứa tay quá!
Lâm Trì: Sát nhân﹁_﹁? Tôi bắt giam cô trước nhé.
Bánh bao: Vừa nhìn là biết anh cũng chỉ là người thường﹁_﹁ Em dẫn đầu bọn họ, anh tới phòng sát nhân đi, hoan nghênh đại thần đại giá~
Coi như cũng là vừa khéo, mọi người đều rảnh rỗi, chỉ chốc lát sau ở phòng nhỏ đã tụ tập đủ đám thiêu thân trong diễn đàn, ngoại trừ áo tím và áo cam, những người khác đều mặc áo vàng, được Lâm Trì gọi là hội nghị lần đầu tiên của cán bộ kênh cao cấp.
Trên YY, trò chơi sát nhân kỳ thực rất đơn giản, vòng thứ nhất là cô bạn D làm quan tòa, muốn cảnh sát và sát thủ cùng đối chứng trước tòa, quan tòa sau khi nghe cuộc trò chuyện sẽ đoán thân phận của người chơi.
Lượt đầu tiên, giữa ban ngày ban mặt, thời gian công khai thuật lại, toàn bộ người tham gia chơi vì bản thân mà biện bạch———
Bánh bao: Thỉnh tin vào phẩm chất của nữ vương~ Tôi không thể nào giết người.
A: Tôi là dân thường thôi mà!
B: Tôi cũng là dân thường! Tôi nghĩ kẻ mưu mô nhất chính là Bánh bao!
Đại mã lộ: Dù chỉ là trò chơi, nhưng tôi tuyệt sẽ không làm chuyện mạo hiểm.
Lâm Trì: Tôi gặp các người có ai dám giết tôi?
C: Kỳ thực lão đại mới là người đáng sợ nhất — Em nghi ngờ anh! Tiện nói luôn Tiểu Lộ tử thụ âm thật đáng yêu o(°▽, °o)
E: Chọn tôi anh đi, tôi còn phải đi viết luận văn! Nhân tiện giống như lầu trên, Tiểu Lộ tử không đi phối thụ âm quả là lãng phí tài năng trời cho, đáng bị khinh bỉ.
Vì vậy, tối hôm ấy, Tiểu E như ý nguyện bị giết rất nhiều lần, không làm cảnh sát mà toàn là sát thủ = =
Lượt thứ hai, ban ngày, thời gian công khai thuật lại~
Bánh bao: Sát thủ thật sự – Tiểu E vốn là tới cho đủ số, hãy vì viết luận văn mà thanh thản bị chém chết đi = =
A: Bánh bao, chúng ta là ý tưởng lớn gặp nhau, đến đây, Tiểu B mau nói xem ai là sát thủ ngu ngốc đi.
B: Không cần nói, tôi tin là mọi người đều hiểu.
Đại mã lộ: Ách, tôi cũng biết là sát thủ rất ngốc, Tiểu E khẳng định sẽ bị toàn dân chém chết ha ha
Lâm Trì: Tôi cũng hiểu…
Cuối cùng – Lộ Nhiên chọn Bánh bao, những người khác đều nhất trí chọn Đại mã lộ = = Quan tòa tuyên bố Đại mã lộ bị toàn dân đánh chết, mà vừa khéo, Đại mã lộ chính là sát thủ bí ẩn kia.
Đại mã lộ chết thật là thảm: Các người làm sao biết là tui a a a a a a
Bánh bao: Bởi vì cậu ngây thơ nhất.
Lâm Trì: Bởi vì cậu ngốc nhất.
A, B, C, D, E: Giống lầu trên.
Cuối cùng Đại mã lộ bị cảnh sát cùng dân thường nghiêm phạt hát một bài. Lộ Nhiên rất sảng khoái mà hát một bài rất nổi tiếng của Lâm Trì《 Không liên quan (1)》:
[Bờ vai không nên tựa vào.
Thiên đường không thuộc về anh.
Ánh sáng thoáng qua trong gương chiếu hậu.
Chợt băn khoăn.
Không mang theo được nụ cười của em.
Không giữ được những năm tháng thanh xuân.
Rất đau thương.
Anh chỉ có thể nói.
Việc anh ra đi không liên quan đến em.
Cuộc đời của em sau này không liên quan đến anh.
Chúng ta sau này đường ai nấy đi.
Nghẹn ngào lặng câm.
Cố gắng kìm nén mà vẫn không nói nổi lời hẹn gặp lại.
Anh đã sai rồi.
Khóe miệng miễn cưỡng cong lên.
Muốn để em thấy rằng anh còn có thể mỉm cười.
Anh thật ngu ngốc.
Anh chỉ có thể nói.
Tình yêu của em không liên quan đến anh.
Anh yêu em cũng không liên quan đến em.
OS:
Nhưng anh vẫn không kiềm nén nổi mà trộm nhìn em, cuộc đời sau này của em không liên quan đến anh.
Nhưng anh vẫn không kiềm nến nổi mà trong đêm tối cất tiếng thở dài, anh yếu đuối thế này không liên quan đến em. ]
Ca từ rất đơn giản, là do Lâm Trì sáng tác dựa trên một tác phẩm, 《 Không liên quan 》 mang phong cách cổ trang dạt dào, hơi thở uyển chuyển, Lộ Nhiên nghĩ bài hát này diễn tả cảm tình của người hát, càng sâu sắc hơn, không dùng từ ngữ trau chuốt hoa lệ, mà cái loại cảm tình này tựa như dù được gột rửa dưới ánh mặt trời rực rỡ vẫn cố gắng che giấu vết thương còn âm ỉ. Lộ Nhiên tin tưởng rằng khi Lâm Trì viết bài ca này hẳn là đang trong tâm tình vô cùng tuyệt vọng, thế nhưng chỉ có thể yên lặng mà chịu đựng một mình, rất đáng thương. Khi cậu tìm kiếm tất cả thông tin của Lâm Trì, đã từng nghe các bộ kịch của Lâm Trì, các ca khúc được cậu nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Thật ra, lúc quyết định hát, Lộ Nhiên khẩn trương đến lợi hại, không phải là lo lắng vì sắp hát bài của Lâm Trì, mà sợ rằng sẽ gợi lại chuyện cũ đau buồn của anh. Cũng không biết làm sao mà khi cả nhà nhường cậu thời gian để hát, bài này là bài đầu tiên cậu nghĩ tới. Khi cậu hát, thời thời khắc khắc đều chú ý phản ứng trong khung chat, chính xác hơn là chỉ quan tâm tới phản ứng của Lâm Trì.
Bánh bao: Ba ba ba ba! Tiểu lộ tử hát không sai, nhưng mà bài này không hợp với cưng.
Lâm Trì: Tôi tán thành.
A, hình như anh ấy không buồn cũng không giận mình! Lộ Nhiên thở phào một hơi.
Lâm Trì: Tôi nghĩ… Bài hát Xì trum (2) thì hợp với cậu hơn ha ha ha ha ha.
A! Đáng ghét TAT … Tui có như vậy đâu… Tui chỉ nhỏ hơn mọi người có mấy tuổi thui mà…
*Chú thích:
Lộ Nhiên biết có Bánh bao cùng hai vị cô nương A, B đều công tác tại Nam thành, còn có Tiểu E cùng thời gian nhập học, biểu tình trên mặt cậu có thể nói là vô cùng đặc sắc. Cả ngày cậu đều ở trên diễn đàn hăng tiết vịt hỏi han về Nam thành, khí hậu Nam thành, đặc sản Nam thành, giảng viên của Nam Đại, các nữ sinh Nam Đại, điên cuồng giống y như lúc mới si mê Lâm Trì.
Ở bên này Lâm Trì nhìn kênh vắng vẻ, cho rằng Tiểu tự mạc nhà anh chán phụ đề cho anh rồi, vô cớ buồn bực mà vào diễn đàn, kết quả chỉ nhìn thấy tràn ngập bầu không khí vui tươi kiểu “Cậu đừng hỏi tui nữa, đừng hỏi tui nữa, tui muốn treo cổ rồi” liền nhịn không được mà than.
Lâm Trì: Uy mọi người hài lòng chưa? Chẳng ai thương tôi một mình cô độc tịch mịch cả. Có thiên lý hay không a?!
Bánh bao: Lão đại càng ngày càng dễ thương~ Các con mau mau vây xem.
Lâm Trì: Bánh bao, cô cẩn thận tôi đem cô đi luộc chín… Buồn ghê, tôi hát có một mình.
Bánh bao: Ai bảo anh chỉ thích hát không chịu tiếp kịch~ Hay là chúng ta lên YY chơi sát nhân đi QAQ Đã lâu không chơi thật ngứa tay quá!
Lâm Trì: Sát nhân﹁_﹁? Tôi bắt giam cô trước nhé.
Bánh bao: Vừa nhìn là biết anh cũng chỉ là người thường﹁_﹁ Em dẫn đầu bọn họ, anh tới phòng sát nhân đi, hoan nghênh đại thần đại giá~
Coi như cũng là vừa khéo, mọi người đều rảnh rỗi, chỉ chốc lát sau ở phòng nhỏ đã tụ tập đủ đám thiêu thân trong diễn đàn, ngoại trừ áo tím và áo cam, những người khác đều mặc áo vàng, được Lâm Trì gọi là hội nghị lần đầu tiên của cán bộ kênh cao cấp.
Trên YY, trò chơi sát nhân kỳ thực rất đơn giản, vòng thứ nhất là cô bạn D làm quan tòa, muốn cảnh sát và sát thủ cùng đối chứng trước tòa, quan tòa sau khi nghe cuộc trò chuyện sẽ đoán thân phận của người chơi.
Lượt đầu tiên, giữa ban ngày ban mặt, thời gian công khai thuật lại, toàn bộ người tham gia chơi vì bản thân mà biện bạch———
Bánh bao: Thỉnh tin vào phẩm chất của nữ vương~ Tôi không thể nào giết người.
A: Tôi là dân thường thôi mà!
B: Tôi cũng là dân thường! Tôi nghĩ kẻ mưu mô nhất chính là Bánh bao!
Đại mã lộ: Dù chỉ là trò chơi, nhưng tôi tuyệt sẽ không làm chuyện mạo hiểm.
Lâm Trì: Tôi gặp các người có ai dám giết tôi?
C: Kỳ thực lão đại mới là người đáng sợ nhất — Em nghi ngờ anh! Tiện nói luôn Tiểu Lộ tử thụ âm thật đáng yêu o(°▽, °o)
E: Chọn tôi anh đi, tôi còn phải đi viết luận văn! Nhân tiện giống như lầu trên, Tiểu Lộ tử không đi phối thụ âm quả là lãng phí tài năng trời cho, đáng bị khinh bỉ.
Vì vậy, tối hôm ấy, Tiểu E như ý nguyện bị giết rất nhiều lần, không làm cảnh sát mà toàn là sát thủ = =
Lượt thứ hai, ban ngày, thời gian công khai thuật lại~
Bánh bao: Sát thủ thật sự – Tiểu E vốn là tới cho đủ số, hãy vì viết luận văn mà thanh thản bị chém chết đi = =
A: Bánh bao, chúng ta là ý tưởng lớn gặp nhau, đến đây, Tiểu B mau nói xem ai là sát thủ ngu ngốc đi.
B: Không cần nói, tôi tin là mọi người đều hiểu.
Đại mã lộ: Ách, tôi cũng biết là sát thủ rất ngốc, Tiểu E khẳng định sẽ bị toàn dân chém chết ha ha
Lâm Trì: Tôi cũng hiểu…
Cuối cùng – Lộ Nhiên chọn Bánh bao, những người khác đều nhất trí chọn Đại mã lộ = = Quan tòa tuyên bố Đại mã lộ bị toàn dân đánh chết, mà vừa khéo, Đại mã lộ chính là sát thủ bí ẩn kia.
Đại mã lộ chết thật là thảm: Các người làm sao biết là tui a a a a a a
Bánh bao: Bởi vì cậu ngây thơ nhất.
Lâm Trì: Bởi vì cậu ngốc nhất.
A, B, C, D, E: Giống lầu trên.
Cuối cùng Đại mã lộ bị cảnh sát cùng dân thường nghiêm phạt hát một bài. Lộ Nhiên rất sảng khoái mà hát một bài rất nổi tiếng của Lâm Trì《 Không liên quan (1)》:
[Bờ vai không nên tựa vào.
Thiên đường không thuộc về anh.
Ánh sáng thoáng qua trong gương chiếu hậu.
Chợt băn khoăn.
Không mang theo được nụ cười của em.
Không giữ được những năm tháng thanh xuân.
Rất đau thương.
Anh chỉ có thể nói.
Việc anh ra đi không liên quan đến em.
Cuộc đời của em sau này không liên quan đến anh.
Chúng ta sau này đường ai nấy đi.
Nghẹn ngào lặng câm.
Cố gắng kìm nén mà vẫn không nói nổi lời hẹn gặp lại.
Anh đã sai rồi.
Khóe miệng miễn cưỡng cong lên.
Muốn để em thấy rằng anh còn có thể mỉm cười.
Anh thật ngu ngốc.
Anh chỉ có thể nói.
Tình yêu của em không liên quan đến anh.
Anh yêu em cũng không liên quan đến em.
OS:
Nhưng anh vẫn không kiềm nén nổi mà trộm nhìn em, cuộc đời sau này của em không liên quan đến anh.
Nhưng anh vẫn không kiềm nến nổi mà trong đêm tối cất tiếng thở dài, anh yếu đuối thế này không liên quan đến em. ]
Ca từ rất đơn giản, là do Lâm Trì sáng tác dựa trên một tác phẩm, 《 Không liên quan 》 mang phong cách cổ trang dạt dào, hơi thở uyển chuyển, Lộ Nhiên nghĩ bài hát này diễn tả cảm tình của người hát, càng sâu sắc hơn, không dùng từ ngữ trau chuốt hoa lệ, mà cái loại cảm tình này tựa như dù được gột rửa dưới ánh mặt trời rực rỡ vẫn cố gắng che giấu vết thương còn âm ỉ. Lộ Nhiên tin tưởng rằng khi Lâm Trì viết bài ca này hẳn là đang trong tâm tình vô cùng tuyệt vọng, thế nhưng chỉ có thể yên lặng mà chịu đựng một mình, rất đáng thương. Khi cậu tìm kiếm tất cả thông tin của Lâm Trì, đã từng nghe các bộ kịch của Lâm Trì, các ca khúc được cậu nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Thật ra, lúc quyết định hát, Lộ Nhiên khẩn trương đến lợi hại, không phải là lo lắng vì sắp hát bài của Lâm Trì, mà sợ rằng sẽ gợi lại chuyện cũ đau buồn của anh. Cũng không biết làm sao mà khi cả nhà nhường cậu thời gian để hát, bài này là bài đầu tiên cậu nghĩ tới. Khi cậu hát, thời thời khắc khắc đều chú ý phản ứng trong khung chat, chính xác hơn là chỉ quan tâm tới phản ứng của Lâm Trì.
Bánh bao: Ba ba ba ba! Tiểu lộ tử hát không sai, nhưng mà bài này không hợp với cưng.
Lâm Trì: Tôi tán thành.
A, hình như anh ấy không buồn cũng không giận mình! Lộ Nhiên thở phào một hơi.
Lâm Trì: Tôi nghĩ… Bài hát Xì trum (2) thì hợp với cậu hơn ha ha ha ha ha.
A! Đáng ghét TAT … Tui có như vậy đâu… Tui chỉ nhỏ hơn mọi người có mấy tuổi thui mà…
*Chú thích:
Tác giả :
Oa Tức