A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?
Chương 19: A Kiều, hôm nay nghe lén không?
Nghe chứ!
Khương Mật cảm thấy thái độ của Hạng Vân Độc đối với A Kiều không giống trước kia, nhưng lại tự nhủ chắc mình nghĩ quá lên rồi, họ quen biết nhau mới được hơn một tuần, Trần Kiều lại còn là họ hàng bên nhà họ Trần.
Cô mỉm cười nói với A Kiều: "Chị nướng một ít bánh quy, có vị chocolate và vị bơ. Chị gói cho em hai túi rồi. Từ mai bắt đầu đi học, em mang đi ăn giữa giờ nhé."
Bánh quy à? A Kiều chưa ăn bao giờ, cô mím môi cười, cảm thấy cái kiếp sau này của Vệ Tử Phu đúng là cũng có nhiều điểm đáng yêu, cô lại thể hiện vẻ vừa lòng trên khuôn mặt, gật đầu.
Khương Thần ở trong nhà nói vọng ra: "Mẹ! Mẹ mau để họ vào nhà đi."
Mẹ Khương và Khương Mật ở trong bếp, Khương Thần và Hạng Vân Độc ngồi trò chuyện ở phòng khách. Khương Thần còn bật TV cho A Kiều, lục lọi dưới bàn trà, định tìm đồ ăn vặt cho A Kiều ăn nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy gì.
Khương Mật cắt một đĩa hoa quả mang ra. Cô chuẩn bị riêng cho A Kiều một phần, xoài, thanh long cắt nhỏ cho vào bát thủy tinh rồi rưới một lớp sữa chua lên trên, rắc một ít ngũ cốc giòn tan: "Em ăn cái này đi, cái này tốt cho sức khỏe."
A Kiều cầm bát lên, múc một thìa nhỏ, ngậm vào miệng liền quay sang nhìn Hạng Vân Độc với vẻ không hài lòng lắm, anh không biết làm món này.
A Kiều ăn hoa quả dầm sữa chua, hết miếng này đến miếng khác, vừa ăn vừa dùng máy tính bảng xem phim.
Hạng Vân Độc và Khương Thần nói về chuyện ở đội.
Sau tang lễ của Lão Hàn, lần đầu tiên sau nửa năm anh mới ngủ được một giấc an lành.
Hôm qua Khương Thần đã nghe tin, tổng cục sắp phái đội trưởng mới tới, Hạng Vân Độc có trở về đi chăng nữa cũng không được làm đội trưởng, thảo nào anh mãi vẫn chưa đồng ý.
Hạng Vân Độc đã có quyết định, anh sẽ về đội cảnh sát. Anh biết lúc anh bỏ đi đã cãi cọ quá kịch liệt, vì vụ án của Lão Hàn, anh lại vi phạm quy định mấy lần, bị kỷ luật, có quay về cũng không thể làm đội trưởng nữa.
Cục trưởng Giang của phân cục đích thân gọi điện thoại cho anh, bày tỏ ý nghĩ giống như Khương Thần, trân trọng năng lực của Hạng Vân Độc: "Một tay tôi đề bạt cậu đi lên, không thể chỉ vì một chuyện như thế mà bỏ ngang giữa chừng được, nghĩ thông rồi thì về đi, trước mắt thì vẫn chưa có được vị trí đội trưởng nhưng kiên nhẫn một chút, đổi vị trí. Dời cây thì cây chết chứ dời người thì người vẫn sống đấy thôi."
Ai cũng biết cục trưởng Vương của tổng cục đã sắp tới tuổi về hưu, muốn lui về phía sau, kiên nhẫn một chút đại khái nghĩa là sau này sẽ điều Hạng Vân Độc lên tổng cục. Về chuyện này, Lão Giang chưa từng đề cập với ai nhưng lại hé lộ với anh, xem ra sau này ông sẽ tiếp nhận vị trí của cục trưởng Vương.
Thực ra Hạng Vân Độc không có mấy hứng thú với việc thăng chức. Vì vụ của Lão Hàn, anh đi vào ngõ cụt. Hiện giờ anh đã đập nát được bức tường chắn lối trong ngõ kia, ánh sáng xuất hiện, suy nghĩ của bản thân anh cũng sáng sủa hơn.
Khương Thần mở bia cho anh: "Hóa ra anh biết cả rồi, em còn đang không biết phải nói thế nào đây."
Cậu chàng cứ cho rằng chuyện Hạng Vân Độc trở về là ván đã đóng thuyền, vụ án của Hàn Cương lần này là do anh phá, không ngờ giữa đường lại có kỳ đà cản mũi.
Mọi người trong đội làm việc dưới sự chỉ huy của Hạng Vân Độc đã quen, thành ra có cảm giác kháng cự với đội trưởng mới sắp tới, nghe nói là người trên tổng cục điều xuống, có thể chỉ là hàng mạ vàng thôi, thể nào cũng lại bị gọi về. Nói cho cùng, phân cục của bọn họ luôn có tỷ lệ phá án cao nhất.
Khương Thần rón rén nhìn sang Hạng Vân Độc, cái gã đội trưởng mới tới này cũng được coi như đối thủ cũ của Hạng Vân Độc. Người khác không biết chứ từ lúc ở trong trường cậu đã nghe về chuyện này.
Hai người học chung một khóa, năm đó vẫn luôn tranh vị trí thứ nhất ở trường cảnh sát, giờ lại làm cùng nhau.
Hạng Vân Độc biết đó là ai, hai người chỉ có phong cách làm việc khác nhau, người này không chấp nhận được cách làm việc của người kia chứ không đến nỗi khoa trương như trong lời đồn của mọi người. Anh nhận bia, uống một ngụm: "Được rồi, có sao đâu chứ."
Lúc hai người ngồi nói chuyện với nhau, máy tính bảng của A Kiều phát ra âm thanh giật gân, Khương Thần nghển cổ sang, hỏi đùa cô: "Em đang xem phim gì thế hả?"
Không hề đề phòng, cậu đã đối mặt với một gương mặt máu me be bét, giật mình ngửa người ra sau, suýt nữa làm đổ chai bia trong tay.
Trong phòng bếp, mẹ Khương và Khương Mật đang nấu cơm, cậu và Hạng Vân Độc đang trò chuyện. Trong bầu không khí ấm áp này, một cô gái trẻ xinh đẹp như Trần Kiều lại ngồi xem phim kinh dị, đúng là đã khiến Khương Thần phát hoảng.
Hạng Vân Độc mỉm cười nhìn về phía A Kiều, giải thích với Khương Thần: "Chẳng biết cô ấy nảy sinh cái sở thích này từ bao giờ nữa, ở nhà cũng xem mấy ngày rồi."
Vốn dĩ A Kiều chỉ xem phim cung đấu, bỗng có một ngày không hiểu sao lại bấm nhầm phim kinh dị, từ đó không cứu vãn được nữa.
A Kiều bưng bát, vừa xem vừa ăn, đang đến hồi gay cấn lại bị Khương Thần phá quấy, mặt cô xị ra, lườm Khương Thần một cái: "Đừng làm ồn!"
Hạng Vân Độc nhớ đến cảnh lần đầu tiên cô xem phim kinh dị. Lúc ấy anh xuống tầng lấy bia, thấy một bóng đen đang run run trên ghế sô pha trong phòng khách, bật đèn lên, hóa ra là A Kiều đang quấn một chiếc chăn nhỏ, cuộn mình ghế sô pha.
Hạng Vân Độc chạy tới xem cô thế nào, cô ôm chặt cánh tay anh, vùi đầu vào hõm vai anh, trên màn hình là một ma nữ mặc đồ đỏ đang cười kì dị. Hạng Vân Độc tắt phim đi: "Tất cả đều là..."
Anh vốn định nói tất cả đều là giả thôi, nhưng lại nghĩ cô thực sự có thể thấy được thật, có phải cô cũng từng nhìn thấy những cảnh tượng đáng sợ như vậy nên lúc này mới sợ hãi đến thế hay không.
Anh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi, A Kiều run rẩy quấn chăn lên nói: "Cái này còn đáng sợ hơn thực tế ấy chứ."
Đúng là dọa cho ma cũng sợ chết khiếp.
A Kiều cảm thấy vô cùng nhục nhã, cô là một con ma thật, thế mà lại sợ mấy con ma do người đóng giả, Hạng Vân Độc thấy cô thực sự sợ hãi, hỏi cô: "Còn đáng sợ hơn cả thực tế ấy hả?"
"Đương nhiên rồi, ai mà chẳng cần thể diện cơ chứ."
Tuy là đã chết nhưng dù sao cũng từng là người, ai lại không muốn ăn mặc sạch sẽ. Ngay cả chết không tử tế đi nữa thì cũng không vẹo đầu, không rơi mắt, lúc sống trông như thế nào thì sau khi chết sẽ trông như vậy, làm gì có chuyện như thế này, máu me be bét, chẳng có thể diện chút nào!
Tính kỹ ra thì A Kiều chưa từng gặp con ma nào ghê gớm cả. Ma dưới địa ngục đều bị quản lý. Ngay cả yêu tinh như Liễu Vạn Thanh, Hồ Dao cũng là nhân viên công tác. Kể cả có nhìn thấy lệ quỷ đi chăng nữa thì họ cũng đã bị bắt, khóa lại bằng xích sắt, không được siêu sinh, muốn ghê gớm cũng không ghê gớm nổi.
Ban đầu cô thấy sợ hãi nhưng càng xem càng mê, ngay cả Hạng Vân Độc cũng bị cô lôi kéo, xem hết mấy bộ phim kinh dị nổi tiếng.
A Kiều xem phim kinh dị, còn học được rất nhiều thứ mới.
Khương Thần không ngờ A Kiều trông vậy mà lại có cái đam mê này.
Cậu chắp tay: "Thất kính thất kính."
À, cái này thì A Kiều biết, cô bận xem phim kinh dị nhưng cũng đã tranh thủ thời gian xem được hai bộ phim võ hiệp, cũng giơ tay: "Quá khen quá khen."
Cách một tấm kính trong nhà bếp, mẹ Khương nhìn ra ngoài, tấm tắc khen A Kiều: "Cô bé này còn xinh đẹp hơn minh tinh trong TV nữa, sao mà trước đây lại không thấy Tiểu Hạng kể chuyện thằng bé có em gái nhỉ?"
Khương Mật thái rau, ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Hạng Vân Độc rút một tờ giấy ăn lau sữa chua dính bên môi cho A Kiều, một cảm giác kì lạ đột nhiên xuất hiện trong lòng cô.
Loại dự cảm kia lại nổi lên.
"Cô ấy mới từ nước ngoài về ạ, là em gái bên cha dượng của anh ấy."
Mẹ Khương đang phi tỏi rán sườn, tỏi đã giã trong chảo đã thơm lừng, sườn còn chưa cho vào chảo đã nghe thấy câu nói này, bà bưng một đĩa sườn sống hỏi: "Không phải em ruột? Không có quan hệ huyết thống?"
"Vâng."
Mẹ Khương nhìn thoáng qua lần nữa, lần này lại thấy có gì đó không đúng lắm, cô gái nhỏ cầm bát cười ngọt ngào, Hạng Vân Độc vẫn đang nói chuyện với con trai bà nhưng đôi mắt lại không dời cô bé môt phút nào.
"Thế thì con phải xúc tiến nhanh lên chứ, nói hết ra, đừng giữ mãi trong lòng, dù có không thành công thì cũng còn hơn không nói gì để sau này phải hối hận." Nói rồi, bà đổ sườn vào chảo dầu, mùi thơm của thịt tỏa ra.
Khương Mật bị nói trúng tâm sự, nhưng xấu hổ không dám thừa nhận, mặt ửng đỏ: "Mẹ nói gì thế, cô bé còn nhỏ mà."
Mẹ Khương lấy đĩa đổ sườn ra, chia làm hai phần, chiên ngập dầu, như vậy bên ngoài mới không bị cháy: "Thế thì sao nào? Dạo gần đây không phải 'chuyện chờ em lớn' rất phổ biến hay sao? Con ăn cơm còn chưa nhiều bằng mẹ ăn muối đâu, cứ chờ mà xem."
Khương Mật giúp mẹ rán sườn, A Kiều ngồi trong phòng khách cũng nhấp nha nhấp nhổm, cô liên tục nghển cổ nhìn về phía phòng bếp. Hạng Vân Độc nghĩ là ở nước ngoài cô chưa được ăn những món này bao giờ nên vô cùng nhiệt tình với đồ ăn Trung Quốc.
Nhưng dù sao cũng đang làm khách ở nhà người ta, anh ấn đầu A Kiều xuống, xoa đầu cô: "Đừng vội, sắp được ăn rồi."
A Kiều bị anh đè đầu, nhưng cô chỉ ngoan được một lát đã không kiên nhẫn nổi nữa, định vào phòng bếp xem thế nào. Khương Mật ở bên trong vẫy tay với cô, cô nhanh chân chạy vào, Hạng Vân Độc định kéo lại nhưng không giữ chặt, cô chạy vào trong mất.
Khương Thần hỏi: "Thế cô ấy còn phải đi thuê nhà nữa không? Cần phải lo chỗ ở cho cô ấy sớm sớm một chút, nếu không thì ở trong trường cũng được, an toàn hơn."
Hạng Vân Độc suy nghĩ một hồi, cô đặc biệt như thế, có thể sẽ khó hòa đồng với bạn học, nếu như lại gặp phải thứ gì đó kích thích thì không hay.
"Không lo, dù sao nhà tôi diện tích cũng lớn, cứ để cô ấy ở đó đi." Cô là con gái mà gia đình lại chẳng chú ý gì. Hạng Vân Độc định nhân lúc cô không chú ý, gọi điện thoại cho bà Bạch Mỹ Lan, hỏi xem có ai quan tâm đến đứa trẻ này hay không.
Hạng Vân Độc cảm thấy A Kiều rất ngoan, trừ việc có thể nhìn thấy ma, so với con gái cùng tuổi, cô đỡ phiền phức hơn nhiều. Không hiểu sao gia đình cô lại nỡ để cô một thân một mình, chẳng ai quan tâm lo lắng. . truyện teen hay
Khương Mật chọn cho A Kiều một miếng sườn nhiều thịt: "Em nếm thử trước xem hương vị thế nào?"
Mẹ Khương trêu chọc: "Cháu là Kiều Kiều phải không? Cháu thấy Khương Mật nhà bác làm chị dâu cháu thì thế nào?"
Để chiêu đãi Hạng Vân Độc, mẹ Khương đã chuẩn bị một mâm đồ ăn, có cá có thịt, còn thịnh soạn hơn cả ăn Tết, trong nồi còn hầm nguyên một con gà: "Sau này ngày nào nó cũng làm đồ ăn ngon cho cháu ăn."
A Kiều bị hương thơm của đồ ăn trong bếp làm cho mờ mắt, đổi Hạng Vân Độc lấy một năm ăn ngon, cô cũng hơi xiêu lòng.
A Kiều còn chưa kịp quyết định, Khương Mật đã đẩy cô ra ngoài: "Mẹ chị nói đùa đấy, em ra ngoài chờ đi, sắp được ăn cơm rồi."
Rồi Khương Mật lại gắp thêm cho cô một đĩa sườn, đưa cô ra phòng khách.
A Kiều cầm đĩa sườn, vừa ăn vừa xem nốt nửa bộ phim còn lại.
Biết Hạng Vân Độc sắp quay về đội cảnh sát làm việc, Khương Mật cũng mừng thay cho anh. Cuối cùng anh đã có thể tháo gỡ khúc mắc về Lão Hàn, lại quay về làm công việc mình thích.
Chẳng mấy khi Khương Mật lại nâng chén: "Chuyện vui như vậy, hẳn phải uống một chén mới được."
Hai người chạm ly. Mẹ Khương càng nhìn Hạng Vân Độc càng thấy ưng, chuyện đã đi tới bước này rồi, sao lại có thể không thành cơ chứ?
Ăn xong món chính, mẹ Khương đi rán bánh bí đỏ. Hạng Vân Độc ra ngoài ban công hút thuốc, Khương mật cầm gạt tàn thuốc đi ra theo.
Hạng Vân Độc nhận chiếc gạt tàn, trầm mặc trong chốc lát. Ba Khương đã qua đời từ lâu, Khương Thần không hút thuốc, anh nhìn thôi cũng biết thứ này được chuẩn bị cho ai.
Có một số việc nói sớm còn hơn nói muộn.
Sau khi đưa anh chiếc gạt tàn, Khương Mật vẫn không đi vào, đứng lại trên ban công, hai tay siết chặt, liên tục thầm tự cổ vũ, lấy hết can đảm để nói những lời cần nói.
Ai ngờ Hạng Vân Độc đã lên tiếng trước, anh dụi tắt điếu thuốc: "Chiếc đồng hồ kia đắt quá, tôi không quen đeo, tặng cho tôi cũng lãng phí, tôi có mang nó tới, đặt trong túi thực phẩm chức năng."
Mặt mày Khương Mật trắng bệch, chiếc đồng hồ này thực ra là quà đáp lễ. Vào ngày sinh nhật của cô hồi cuối tháng ba, Hạng Vân Độc đã tặng cô một chiếc lắc tay, cô vốn tưởng rằng anh định thổ lộ.
Ai ngờ lại có chuyện của Hàn Cương, Hạng Vân Độc điều tra vụ án không màng ngày đêm. Hiện giờ khó khăn lắm vụ án mới chấp dứt, cần phải nói rõ với nhau, anh lại trả quà lại cho cô.
Hạng Vân Độc vốn cũng có suy nghĩ kia. Khương Mật là một cô gái dịu dàng xinh đẹp, lại còn thích anh như thế. Anh không phải tảng đá, đương nhiên cũng có cảm giác.
Nhưng suy nghĩ này của anh vốn dĩ không sâu, sau chuyện này lại càng trở nên phai nhạt, hiện giờ chẳng còn lại gì, anh cần phải dứt khoát nói cho rõ: "Hiện tại tôi không có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác."
Ngày cuối tháng tám, gió vẫn còn hơi nóng, Khương Mật mặc một chiếc váy liền không tay, đứng trên ban công, cảm giác như ngón tay bị gió thổi lạnh toát. Đây rõ ràng là một lời từ chối thẳng thừng.
Nói thì cũng đã nói ra rồi, Khương Mật không muốn cứ từ bỏ như thế, mặt cô chuyển từ trắng bệch sang đỏ hồng, giọng điệu mang theo chút chờ mong: "Là hiện tại không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác hay sau này vẫn sẽ luôn không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác?"
Hạng Vân Độc sững sờ, anh cho rằng nói tới đó Khương Mật sẽ hiểu, nhưng không ngờ cô lại cố chấp như vậy, anh vẫn quyết định nói thật: "Hiện tại không có tâm trạng. Nhưng tôi không biết trạng thái này sẽ kéo dài bao lâu, có thể là một năm, cũng có thể là năm năm."
Một cô gái như Khương Mật nhất định có rất nhiều người theo đuổi, cô hẳn nên từ bỏ càng sớm càng tốt, tìm một người bạn trai thật tốt với cô.
"Em hiểu rồi." Khương Mật nói, mỉm cười nhè nhẹ, "Anh hút xong thuốc thì vào nhà ăn hoa quả nhé."
Cô không định từ bỏ, ít nhất là trong lòng Hạng Vân Độc vẫn chưa có ai khác.
A Kiều cầm bánh bí đỏ chiên giòn đứng trước cửa, dỏng tai lên nghe lén một cách quang minh chính đại. Trên đường trở về, cô hỏi Hạng Vân Độc: "Anh sắp hẹn hò với Khương Mật hả?"
Đây cũng là từ mà cô mới học được trên phim truyền hình.
Hạng Vân Độc liếc sang nhìn cô: "Không." Mấy cô gái nhỏ rất thích quan tâm những chuyện như vậy.
A Kiều lấy một chiếc bánh bí đỏ từ trong túi ra. Bánh rán giòn tan, vàng óng, bên trong mềm ẩm, nhân đậu vừa thơm vừa ngọt, cô thấy hơi tiêng tiếc, chỉ cắn một miếng nhỏ.
Nếu như thực sự có thể đổi Hạng Vân Độc lấy một năm ăn ngon thì tốt quá.
Khương Mật cảm thấy thái độ của Hạng Vân Độc đối với A Kiều không giống trước kia, nhưng lại tự nhủ chắc mình nghĩ quá lên rồi, họ quen biết nhau mới được hơn một tuần, Trần Kiều lại còn là họ hàng bên nhà họ Trần.
Cô mỉm cười nói với A Kiều: "Chị nướng một ít bánh quy, có vị chocolate và vị bơ. Chị gói cho em hai túi rồi. Từ mai bắt đầu đi học, em mang đi ăn giữa giờ nhé."
Bánh quy à? A Kiều chưa ăn bao giờ, cô mím môi cười, cảm thấy cái kiếp sau này của Vệ Tử Phu đúng là cũng có nhiều điểm đáng yêu, cô lại thể hiện vẻ vừa lòng trên khuôn mặt, gật đầu.
Khương Thần ở trong nhà nói vọng ra: "Mẹ! Mẹ mau để họ vào nhà đi."
Mẹ Khương và Khương Mật ở trong bếp, Khương Thần và Hạng Vân Độc ngồi trò chuyện ở phòng khách. Khương Thần còn bật TV cho A Kiều, lục lọi dưới bàn trà, định tìm đồ ăn vặt cho A Kiều ăn nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy gì.
Khương Mật cắt một đĩa hoa quả mang ra. Cô chuẩn bị riêng cho A Kiều một phần, xoài, thanh long cắt nhỏ cho vào bát thủy tinh rồi rưới một lớp sữa chua lên trên, rắc một ít ngũ cốc giòn tan: "Em ăn cái này đi, cái này tốt cho sức khỏe."
A Kiều cầm bát lên, múc một thìa nhỏ, ngậm vào miệng liền quay sang nhìn Hạng Vân Độc với vẻ không hài lòng lắm, anh không biết làm món này.
A Kiều ăn hoa quả dầm sữa chua, hết miếng này đến miếng khác, vừa ăn vừa dùng máy tính bảng xem phim.
Hạng Vân Độc và Khương Thần nói về chuyện ở đội.
Sau tang lễ của Lão Hàn, lần đầu tiên sau nửa năm anh mới ngủ được một giấc an lành.
Hôm qua Khương Thần đã nghe tin, tổng cục sắp phái đội trưởng mới tới, Hạng Vân Độc có trở về đi chăng nữa cũng không được làm đội trưởng, thảo nào anh mãi vẫn chưa đồng ý.
Hạng Vân Độc đã có quyết định, anh sẽ về đội cảnh sát. Anh biết lúc anh bỏ đi đã cãi cọ quá kịch liệt, vì vụ án của Lão Hàn, anh lại vi phạm quy định mấy lần, bị kỷ luật, có quay về cũng không thể làm đội trưởng nữa.
Cục trưởng Giang của phân cục đích thân gọi điện thoại cho anh, bày tỏ ý nghĩ giống như Khương Thần, trân trọng năng lực của Hạng Vân Độc: "Một tay tôi đề bạt cậu đi lên, không thể chỉ vì một chuyện như thế mà bỏ ngang giữa chừng được, nghĩ thông rồi thì về đi, trước mắt thì vẫn chưa có được vị trí đội trưởng nhưng kiên nhẫn một chút, đổi vị trí. Dời cây thì cây chết chứ dời người thì người vẫn sống đấy thôi."
Ai cũng biết cục trưởng Vương của tổng cục đã sắp tới tuổi về hưu, muốn lui về phía sau, kiên nhẫn một chút đại khái nghĩa là sau này sẽ điều Hạng Vân Độc lên tổng cục. Về chuyện này, Lão Giang chưa từng đề cập với ai nhưng lại hé lộ với anh, xem ra sau này ông sẽ tiếp nhận vị trí của cục trưởng Vương.
Thực ra Hạng Vân Độc không có mấy hứng thú với việc thăng chức. Vì vụ của Lão Hàn, anh đi vào ngõ cụt. Hiện giờ anh đã đập nát được bức tường chắn lối trong ngõ kia, ánh sáng xuất hiện, suy nghĩ của bản thân anh cũng sáng sủa hơn.
Khương Thần mở bia cho anh: "Hóa ra anh biết cả rồi, em còn đang không biết phải nói thế nào đây."
Cậu chàng cứ cho rằng chuyện Hạng Vân Độc trở về là ván đã đóng thuyền, vụ án của Hàn Cương lần này là do anh phá, không ngờ giữa đường lại có kỳ đà cản mũi.
Mọi người trong đội làm việc dưới sự chỉ huy của Hạng Vân Độc đã quen, thành ra có cảm giác kháng cự với đội trưởng mới sắp tới, nghe nói là người trên tổng cục điều xuống, có thể chỉ là hàng mạ vàng thôi, thể nào cũng lại bị gọi về. Nói cho cùng, phân cục của bọn họ luôn có tỷ lệ phá án cao nhất.
Khương Thần rón rén nhìn sang Hạng Vân Độc, cái gã đội trưởng mới tới này cũng được coi như đối thủ cũ của Hạng Vân Độc. Người khác không biết chứ từ lúc ở trong trường cậu đã nghe về chuyện này.
Hai người học chung một khóa, năm đó vẫn luôn tranh vị trí thứ nhất ở trường cảnh sát, giờ lại làm cùng nhau.
Hạng Vân Độc biết đó là ai, hai người chỉ có phong cách làm việc khác nhau, người này không chấp nhận được cách làm việc của người kia chứ không đến nỗi khoa trương như trong lời đồn của mọi người. Anh nhận bia, uống một ngụm: "Được rồi, có sao đâu chứ."
Lúc hai người ngồi nói chuyện với nhau, máy tính bảng của A Kiều phát ra âm thanh giật gân, Khương Thần nghển cổ sang, hỏi đùa cô: "Em đang xem phim gì thế hả?"
Không hề đề phòng, cậu đã đối mặt với một gương mặt máu me be bét, giật mình ngửa người ra sau, suýt nữa làm đổ chai bia trong tay.
Trong phòng bếp, mẹ Khương và Khương Mật đang nấu cơm, cậu và Hạng Vân Độc đang trò chuyện. Trong bầu không khí ấm áp này, một cô gái trẻ xinh đẹp như Trần Kiều lại ngồi xem phim kinh dị, đúng là đã khiến Khương Thần phát hoảng.
Hạng Vân Độc mỉm cười nhìn về phía A Kiều, giải thích với Khương Thần: "Chẳng biết cô ấy nảy sinh cái sở thích này từ bao giờ nữa, ở nhà cũng xem mấy ngày rồi."
Vốn dĩ A Kiều chỉ xem phim cung đấu, bỗng có một ngày không hiểu sao lại bấm nhầm phim kinh dị, từ đó không cứu vãn được nữa.
A Kiều bưng bát, vừa xem vừa ăn, đang đến hồi gay cấn lại bị Khương Thần phá quấy, mặt cô xị ra, lườm Khương Thần một cái: "Đừng làm ồn!"
Hạng Vân Độc nhớ đến cảnh lần đầu tiên cô xem phim kinh dị. Lúc ấy anh xuống tầng lấy bia, thấy một bóng đen đang run run trên ghế sô pha trong phòng khách, bật đèn lên, hóa ra là A Kiều đang quấn một chiếc chăn nhỏ, cuộn mình ghế sô pha.
Hạng Vân Độc chạy tới xem cô thế nào, cô ôm chặt cánh tay anh, vùi đầu vào hõm vai anh, trên màn hình là một ma nữ mặc đồ đỏ đang cười kì dị. Hạng Vân Độc tắt phim đi: "Tất cả đều là..."
Anh vốn định nói tất cả đều là giả thôi, nhưng lại nghĩ cô thực sự có thể thấy được thật, có phải cô cũng từng nhìn thấy những cảnh tượng đáng sợ như vậy nên lúc này mới sợ hãi đến thế hay không.
Anh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi, A Kiều run rẩy quấn chăn lên nói: "Cái này còn đáng sợ hơn thực tế ấy chứ."
Đúng là dọa cho ma cũng sợ chết khiếp.
A Kiều cảm thấy vô cùng nhục nhã, cô là một con ma thật, thế mà lại sợ mấy con ma do người đóng giả, Hạng Vân Độc thấy cô thực sự sợ hãi, hỏi cô: "Còn đáng sợ hơn cả thực tế ấy hả?"
"Đương nhiên rồi, ai mà chẳng cần thể diện cơ chứ."
Tuy là đã chết nhưng dù sao cũng từng là người, ai lại không muốn ăn mặc sạch sẽ. Ngay cả chết không tử tế đi nữa thì cũng không vẹo đầu, không rơi mắt, lúc sống trông như thế nào thì sau khi chết sẽ trông như vậy, làm gì có chuyện như thế này, máu me be bét, chẳng có thể diện chút nào!
Tính kỹ ra thì A Kiều chưa từng gặp con ma nào ghê gớm cả. Ma dưới địa ngục đều bị quản lý. Ngay cả yêu tinh như Liễu Vạn Thanh, Hồ Dao cũng là nhân viên công tác. Kể cả có nhìn thấy lệ quỷ đi chăng nữa thì họ cũng đã bị bắt, khóa lại bằng xích sắt, không được siêu sinh, muốn ghê gớm cũng không ghê gớm nổi.
Ban đầu cô thấy sợ hãi nhưng càng xem càng mê, ngay cả Hạng Vân Độc cũng bị cô lôi kéo, xem hết mấy bộ phim kinh dị nổi tiếng.
A Kiều xem phim kinh dị, còn học được rất nhiều thứ mới.
Khương Thần không ngờ A Kiều trông vậy mà lại có cái đam mê này.
Cậu chắp tay: "Thất kính thất kính."
À, cái này thì A Kiều biết, cô bận xem phim kinh dị nhưng cũng đã tranh thủ thời gian xem được hai bộ phim võ hiệp, cũng giơ tay: "Quá khen quá khen."
Cách một tấm kính trong nhà bếp, mẹ Khương nhìn ra ngoài, tấm tắc khen A Kiều: "Cô bé này còn xinh đẹp hơn minh tinh trong TV nữa, sao mà trước đây lại không thấy Tiểu Hạng kể chuyện thằng bé có em gái nhỉ?"
Khương Mật thái rau, ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Hạng Vân Độc rút một tờ giấy ăn lau sữa chua dính bên môi cho A Kiều, một cảm giác kì lạ đột nhiên xuất hiện trong lòng cô.
Loại dự cảm kia lại nổi lên.
"Cô ấy mới từ nước ngoài về ạ, là em gái bên cha dượng của anh ấy."
Mẹ Khương đang phi tỏi rán sườn, tỏi đã giã trong chảo đã thơm lừng, sườn còn chưa cho vào chảo đã nghe thấy câu nói này, bà bưng một đĩa sườn sống hỏi: "Không phải em ruột? Không có quan hệ huyết thống?"
"Vâng."
Mẹ Khương nhìn thoáng qua lần nữa, lần này lại thấy có gì đó không đúng lắm, cô gái nhỏ cầm bát cười ngọt ngào, Hạng Vân Độc vẫn đang nói chuyện với con trai bà nhưng đôi mắt lại không dời cô bé môt phút nào.
"Thế thì con phải xúc tiến nhanh lên chứ, nói hết ra, đừng giữ mãi trong lòng, dù có không thành công thì cũng còn hơn không nói gì để sau này phải hối hận." Nói rồi, bà đổ sườn vào chảo dầu, mùi thơm của thịt tỏa ra.
Khương Mật bị nói trúng tâm sự, nhưng xấu hổ không dám thừa nhận, mặt ửng đỏ: "Mẹ nói gì thế, cô bé còn nhỏ mà."
Mẹ Khương lấy đĩa đổ sườn ra, chia làm hai phần, chiên ngập dầu, như vậy bên ngoài mới không bị cháy: "Thế thì sao nào? Dạo gần đây không phải 'chuyện chờ em lớn' rất phổ biến hay sao? Con ăn cơm còn chưa nhiều bằng mẹ ăn muối đâu, cứ chờ mà xem."
Khương Mật giúp mẹ rán sườn, A Kiều ngồi trong phòng khách cũng nhấp nha nhấp nhổm, cô liên tục nghển cổ nhìn về phía phòng bếp. Hạng Vân Độc nghĩ là ở nước ngoài cô chưa được ăn những món này bao giờ nên vô cùng nhiệt tình với đồ ăn Trung Quốc.
Nhưng dù sao cũng đang làm khách ở nhà người ta, anh ấn đầu A Kiều xuống, xoa đầu cô: "Đừng vội, sắp được ăn rồi."
A Kiều bị anh đè đầu, nhưng cô chỉ ngoan được một lát đã không kiên nhẫn nổi nữa, định vào phòng bếp xem thế nào. Khương Mật ở bên trong vẫy tay với cô, cô nhanh chân chạy vào, Hạng Vân Độc định kéo lại nhưng không giữ chặt, cô chạy vào trong mất.
Khương Thần hỏi: "Thế cô ấy còn phải đi thuê nhà nữa không? Cần phải lo chỗ ở cho cô ấy sớm sớm một chút, nếu không thì ở trong trường cũng được, an toàn hơn."
Hạng Vân Độc suy nghĩ một hồi, cô đặc biệt như thế, có thể sẽ khó hòa đồng với bạn học, nếu như lại gặp phải thứ gì đó kích thích thì không hay.
"Không lo, dù sao nhà tôi diện tích cũng lớn, cứ để cô ấy ở đó đi." Cô là con gái mà gia đình lại chẳng chú ý gì. Hạng Vân Độc định nhân lúc cô không chú ý, gọi điện thoại cho bà Bạch Mỹ Lan, hỏi xem có ai quan tâm đến đứa trẻ này hay không.
Hạng Vân Độc cảm thấy A Kiều rất ngoan, trừ việc có thể nhìn thấy ma, so với con gái cùng tuổi, cô đỡ phiền phức hơn nhiều. Không hiểu sao gia đình cô lại nỡ để cô một thân một mình, chẳng ai quan tâm lo lắng. . truyện teen hay
Khương Mật chọn cho A Kiều một miếng sườn nhiều thịt: "Em nếm thử trước xem hương vị thế nào?"
Mẹ Khương trêu chọc: "Cháu là Kiều Kiều phải không? Cháu thấy Khương Mật nhà bác làm chị dâu cháu thì thế nào?"
Để chiêu đãi Hạng Vân Độc, mẹ Khương đã chuẩn bị một mâm đồ ăn, có cá có thịt, còn thịnh soạn hơn cả ăn Tết, trong nồi còn hầm nguyên một con gà: "Sau này ngày nào nó cũng làm đồ ăn ngon cho cháu ăn."
A Kiều bị hương thơm của đồ ăn trong bếp làm cho mờ mắt, đổi Hạng Vân Độc lấy một năm ăn ngon, cô cũng hơi xiêu lòng.
A Kiều còn chưa kịp quyết định, Khương Mật đã đẩy cô ra ngoài: "Mẹ chị nói đùa đấy, em ra ngoài chờ đi, sắp được ăn cơm rồi."
Rồi Khương Mật lại gắp thêm cho cô một đĩa sườn, đưa cô ra phòng khách.
A Kiều cầm đĩa sườn, vừa ăn vừa xem nốt nửa bộ phim còn lại.
Biết Hạng Vân Độc sắp quay về đội cảnh sát làm việc, Khương Mật cũng mừng thay cho anh. Cuối cùng anh đã có thể tháo gỡ khúc mắc về Lão Hàn, lại quay về làm công việc mình thích.
Chẳng mấy khi Khương Mật lại nâng chén: "Chuyện vui như vậy, hẳn phải uống một chén mới được."
Hai người chạm ly. Mẹ Khương càng nhìn Hạng Vân Độc càng thấy ưng, chuyện đã đi tới bước này rồi, sao lại có thể không thành cơ chứ?
Ăn xong món chính, mẹ Khương đi rán bánh bí đỏ. Hạng Vân Độc ra ngoài ban công hút thuốc, Khương mật cầm gạt tàn thuốc đi ra theo.
Hạng Vân Độc nhận chiếc gạt tàn, trầm mặc trong chốc lát. Ba Khương đã qua đời từ lâu, Khương Thần không hút thuốc, anh nhìn thôi cũng biết thứ này được chuẩn bị cho ai.
Có một số việc nói sớm còn hơn nói muộn.
Sau khi đưa anh chiếc gạt tàn, Khương Mật vẫn không đi vào, đứng lại trên ban công, hai tay siết chặt, liên tục thầm tự cổ vũ, lấy hết can đảm để nói những lời cần nói.
Ai ngờ Hạng Vân Độc đã lên tiếng trước, anh dụi tắt điếu thuốc: "Chiếc đồng hồ kia đắt quá, tôi không quen đeo, tặng cho tôi cũng lãng phí, tôi có mang nó tới, đặt trong túi thực phẩm chức năng."
Mặt mày Khương Mật trắng bệch, chiếc đồng hồ này thực ra là quà đáp lễ. Vào ngày sinh nhật của cô hồi cuối tháng ba, Hạng Vân Độc đã tặng cô một chiếc lắc tay, cô vốn tưởng rằng anh định thổ lộ.
Ai ngờ lại có chuyện của Hàn Cương, Hạng Vân Độc điều tra vụ án không màng ngày đêm. Hiện giờ khó khăn lắm vụ án mới chấp dứt, cần phải nói rõ với nhau, anh lại trả quà lại cho cô.
Hạng Vân Độc vốn cũng có suy nghĩ kia. Khương Mật là một cô gái dịu dàng xinh đẹp, lại còn thích anh như thế. Anh không phải tảng đá, đương nhiên cũng có cảm giác.
Nhưng suy nghĩ này của anh vốn dĩ không sâu, sau chuyện này lại càng trở nên phai nhạt, hiện giờ chẳng còn lại gì, anh cần phải dứt khoát nói cho rõ: "Hiện tại tôi không có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác."
Ngày cuối tháng tám, gió vẫn còn hơi nóng, Khương Mật mặc một chiếc váy liền không tay, đứng trên ban công, cảm giác như ngón tay bị gió thổi lạnh toát. Đây rõ ràng là một lời từ chối thẳng thừng.
Nói thì cũng đã nói ra rồi, Khương Mật không muốn cứ từ bỏ như thế, mặt cô chuyển từ trắng bệch sang đỏ hồng, giọng điệu mang theo chút chờ mong: "Là hiện tại không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác hay sau này vẫn sẽ luôn không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác?"
Hạng Vân Độc sững sờ, anh cho rằng nói tới đó Khương Mật sẽ hiểu, nhưng không ngờ cô lại cố chấp như vậy, anh vẫn quyết định nói thật: "Hiện tại không có tâm trạng. Nhưng tôi không biết trạng thái này sẽ kéo dài bao lâu, có thể là một năm, cũng có thể là năm năm."
Một cô gái như Khương Mật nhất định có rất nhiều người theo đuổi, cô hẳn nên từ bỏ càng sớm càng tốt, tìm một người bạn trai thật tốt với cô.
"Em hiểu rồi." Khương Mật nói, mỉm cười nhè nhẹ, "Anh hút xong thuốc thì vào nhà ăn hoa quả nhé."
Cô không định từ bỏ, ít nhất là trong lòng Hạng Vân Độc vẫn chưa có ai khác.
A Kiều cầm bánh bí đỏ chiên giòn đứng trước cửa, dỏng tai lên nghe lén một cách quang minh chính đại. Trên đường trở về, cô hỏi Hạng Vân Độc: "Anh sắp hẹn hò với Khương Mật hả?"
Đây cũng là từ mà cô mới học được trên phim truyền hình.
Hạng Vân Độc liếc sang nhìn cô: "Không." Mấy cô gái nhỏ rất thích quan tâm những chuyện như vậy.
A Kiều lấy một chiếc bánh bí đỏ từ trong túi ra. Bánh rán giòn tan, vàng óng, bên trong mềm ẩm, nhân đậu vừa thơm vừa ngọt, cô thấy hơi tiêng tiếc, chỉ cắn một miếng nhỏ.
Nếu như thực sự có thể đổi Hạng Vân Độc lấy một năm ăn ngon thì tốt quá.
Tác giả :
Hoài Tố