A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?
Chương 128 128 Đội Trưởng Hạng Hôm Nay Nói Trúng Không
Trúng rồi!
Chu Triết Hãn đã tìm được cái vị tiên cô ở thủ đô nghe nói là có đại thần thông kia.
Anh ta đưa Nhậm Giai Oánh lên máy bay, nhanh chóng tới đạo tràng của tiên cô.
Theo địa chỉ, anh ta tìm tới một căn biệt thự ở ngoại ô thủ đô, bên ngoài cửa được bảo vệ nghiêm ngặt, hỏi anh ta có hẹn trước không, không cóhẹn trước thì không để cho anh ta vào.
“Không kịp nữa rồi, tôi không kịp hẹn trước, xin cho tôi gặp tiên cô đi mà.”
Chỗ này đi tới đi lui toàn là nhân vật nổi tiếng, Chu Triết Hãn đứng trước cổng chờ, nhìn xuyên qua cửa sắt nhìn thấy mấy ngôi sao quen mặt ngồi trong xe đi từ trong ra.
Chu Triết Hãn chặn một chiếc lại, anh ta ghé vào đầu xe nói: “Xin cho tôi gặp đại sư.”
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, để lộ một nửa khuôn mặt xinh đẹp của phụ nữ, cô ta đeo kính râm khổ lớn, cách mắt kính quan sát Chu Triết Hãn một lượt.
Chu Triết Hãn nhận ra cô ta, đây là Chương Địch, người cực kỳ nổi tiếng dạo gần đây.
“Cô Chương, tôi có chuyện lớn liên quan đến tính mạng, xin nhờ cô dẫn tôi vào.”
Mùi hương kia truyền từ người anh ta tới mũi Chương Địch, cô ta thấp thoáng nhìn thấy có một người phụ nữ đứng sau Chu Triết Hãn, nước mắt rung rung nhưng đến khi nhìn kỹ lại chẳng thấy bóng người.
Chương Địch mỉm cười, giúp anh ta gọi một cú điện thoại, bảo vệ trước cổng để Chu Triết Hãn thuận lợi đi vào.
Chỗ này vừa bày một đàn làm phép, bên ngoài toàn là minh tinh, thương nhân giàu có, bước qua cánh cổng này là phải thắp hương cầu nguyện, thành tâm khấn vái mới có thể đi qua cánh cửa phía trong.
Mỗi ngày tiên cô chỉ gặp ba người, cầu xin chưa chắc đã được đáp ứng, nhưng chỉ cần được đáp ứng thì chắc chắn có thể làm được.
Chỉ trong một thời gian ngắn, những người tin tưởng ả đã lên tới con số khổng lồ.
Chương Địch bởi bái ả làm thầy mà giờ đi ra ngoài chỉ nói là đệ tử của tiên cô, dùng danh nghĩa của ả mở một con đường mà ả chưa từng đặt chân đến.
Trong phòng đã có bảy tám người đang chờ, Chu Triết Hãn hoảng hốt liếc nhìn xung quanh, thấy mấy gương mặt quen thuộc, anh ta đã nhìn thấy họ trên TV.
Anh ta được xếp chỗ cầu nguyện dâng hương với những người này.
Có một cô bé mặc váy trắng nói với bọn họ: “Châm hương cầu nguyện đi, sư phụ chọn trúng ai thì người đó có thể đi vào.”
Có thể đi vào cửa châm que hương này thôi, giá đã lên tới năm con số, nhưng vẫn có những người ngày nào cũng tới châm, thà rằng tán gia bại sản cũng phải gặp tiên cô một lần.
Chu Triết Hãn vừa mới quỳ xuống, người đàn bà ngồi trên xe lăn đằng sau cánh cửa đã mở mắt ra.
Xuyên qua cửa gỗ khắc hoa, ả có thể nhìn thấy Chu Triết Hãn và ma nữ đứng bên cạnh, một tấc cũng không rời Chu Triết Hãn rõ mồm một.
Nhậm Giai Oánh làm ma rất nhiều năm, còn chưa vào cổng cô ta đã thấy căn biệt thự này có ánh sáng vàng nhưng cũng lại có sương đen quấn quanh, cô ta cảm giác được nơi này chẳng phải là chỗ tốt lành, bèn kéo tay chồng: “Chúng ta đi đi, em sợ.”
Cô gái trẻ kia tuy ngoài miệng thì lạnh lùng, còn nhất quyết không chịu khoan dung nhưng ánh sáng vàng rực rỡ trên người cô khiến cô ta có cảm giác an toàn hơn hẳn nơi này, cô ta khuyên chồng: “Cùng lắm thì nghe lời cô ấy, em sẽ ở dưới đất chờ anh, đợi đến lúc anh tới, cả nhà ba người chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Chu Triết Hãn lắc đầu: “Oánh Oánh, đừng sợ, không có gì có thể chia rẽ chúng ta.”
Cửa mở ra.
Làn khói trong phòng nhè nhẹ tỏa ra, những người đang chờ trên hành lang đồng loạt nhìn quanh, đã chọn được người cuối cùng của ngày hôm nay.
Một cô bé mặc váy trắng khác đi tới cạnh Chu Triết Hãn, cô bé này trông giống y hệt cô bé lúc nãy, chỉ là một cô bé để bím tóc sang bên phải, một cô bé để bím tóc sang bên trái, đến cả giọng nói cũng hoàn toàn giống nhau.
Cô bé nói với Chu Triết Hãn: “Sư phụ gọi các người vào.”
Bảy tám người còn lại đều nhìn về phía Chu Triết Hãn, bọn họ thấy anh ta tới một mình, cũng chỉ có mình anh ta.
Lúc Chu Triết Hãn nghe thấy từ “các người” đã vui mừng ra mặt, nhưng anh ta không nói gì, chỉ đứng lên đi theo sau cô bé kia, đi vào bên trong cánh cửa.
Cánh cửa nặng nề đóng lại.
Cô bé trước đó nói: “Hôm nay đủ người, giải tán.”
Bảy tám người kia thở vắn than dài, có người tới cầu xin nửa tháng, vẫn chỉ dừng bước trước cánh cửa này, mai lại phải tới châm hương xin gặp lần nữa.
Chu Triết Hãn được cô bé kia đưa vào trong phòng, khi nãy vừa mới quỳ ngoài phòng, giờ lại quỳ gối trước tấm mành mềm: “Cầu xin tiên cô cứu con con.”
Tấm mành vừa nhẹ vừa mỏng, tuy cửa sổ trong phòng đóng chặt nhưng lại như có gió thoảng qua, mành sa nhẹ nhàng lay động, để lộ ra hình bóng một người đàn bà đang ngồi.
Từ dưới mành, Chu Triết Hãn có thể nhìn thấy một đôi tay phụ nữ.
Anh ta tưởng rằng tiên cô đã lớn tuổi lắm rồi, nhưng không ngờ tiên cô lại trẻ như thế, một đôi tay nhỏ mảnh khảnh trắng như tuyết đan vào nhau, đặt trước người, trên người có một tấm chăn lụa thêu tinh xảo.
Cô bé pha hai ly trà, đặt tới trước mặt anh ta.
Chu Triết Hãn đi từ tận Giang Thành đến đây, đứng ở cổng đợi cả buổi, chẳng có cơm nước gì, ngửi mùi trà đã thấy khát khô cả cổ, bưng ly lên uống một ngụm.
Giọng nữ bật cười: “Tình thâm đến độ nào mới tạo nên giai thoại người ma tương hợp cơ chứ.”
Vậy mà có loại chuyện tốt này đưa tới tận cửa, năm con ma trẻ con kia của Chương Địch thiếu mất một con, đây là một con ma trẻ con còn chưa ra đời, vừa đúng lúc có thể bổ sung vào phần bị thiếu.
Ả không ngờ, so với yêu tinh, dùng con người còn tốt hơn nhiều đến thế.
Ả vất vả ở Tây Thị nhiều năm như vậy, cùng lắm cũng chỉ có được một cái cung Lưu Tiên, tuy rằng kẻ tin theo không ít nhưng cũng phải mất mấy chục năm mới có được quy mô như thế.
Không ngờ Chương Địch, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã có thể giúp ả mời gọi nhiều kẻ tin theo như vậy.
Những kẻ này có tiền, có thế, đến đây bởi đủ loại lòng tham, ả đã nhanh chóng dựa vào sức mạnh của tiền tài và tín ngưỡng chữa lành vết thương.
Ả còn giữ mấy yêu tinh lại bên người, bảo chúng nó tu luyện cho tử tế, mấy thứ việc vặt kia thì giao cho con người làm.
Giao việc cho con người, vừa không kinh động Địa Phủ lại chẳng kinh động Thành Hoàng, an ổn ở trong tòa biệt thự này làm tiên cô của ả, công pháp càng ngày càng tiến bộ.
Chẳng bao lâu nữa ả có thể báo thù rồi.
Ngày này tới nhanh hơn cả so với tưởng tượng của ả.
Chu Triết Hãn nghe giọng điệu của tiên cô không có vẻ như là muốn làm khó anh ta, bèn hỏi ả: “Có cách nào có thể giữ lại được vợ và con con không ạ?”
“Vợ ngươi hoài thai chưa được hai tháng nhưng bụng đã giống như người bình thường mang thai bảy tháng, đứa trẻ đang hút sức lực của cô ta, nếu không nhau chóng giục sinh, đứa trẻ này sẽ cắn nuốt vợ ngươi đến chết.”
Chu Triết Hãn nhìn thẳng bụng Nhậm Giai Oánh, đến lúc này anh ta mới sợ hãi: “Nếu, nếu thực sự không giữ được, vậy thì… vậy thì bỏ đứa trẻ đi, Oánh Oánh không thể có việc gì được.”
Người đàn bà cảm khái một tiếng: “Kể ra ngươi còn si tình hơn đàn ông khắp thế gian này, cũng không phải là không thể giữ lại được, tách nó ra khỏi mẹ nó, uống máu ngươi mà lớn, ngươi có bằng lòng không? Mỗi ngày một bát máu như vậy là đủ rồi.”
Chu Triết Hãn đưa tay ra, nắm lấy tay người mình yêu trong hư không, mắt anh ta dày đặc tơ máu: “Tôi bằng lòng.”
Cứ như thế, Chu Triết Hãn ở lại trong biệt thự.
Cái thai ma trong bụng Nhậm Giai Oánh được lấy ra, cô ta khôi phục sức lực như trước đây, thứ kia trông như một cục thịt, ngày nào cũng phải dựa vào máu của Chu Triết Hãn để sinh tồn.
Bọn họ giống như một cặp cha mẹ trẻ, đứa trẻ được chờ mong đã ra đời, Chu Triết Hãn thậm chí còn chuẩn bị thú bông, anh ta còn muốn quay về sẽ làm cho con mình một phòng trẻ.
“Em nói xem, sơn màu vàng được không? Màu vàng tương đối trung tính.”
Rồi anh ta nói tiếp: “Tiên cô lao tâm khổ tứ vì con chúng ta, chúng ta phải báo đáp ngài ấy thế nào cho phải đây?”
Từ khi Chu Triết Hãn tới đây, tiên cô không gặp ai nữa, một lòng một dạ chăm sóc cho đứa trẻ này.
Bọn họ còn gặp được Chương Địch vài lần, Chương Địch với ai cũng lạnh lẽo như băng, vậy mà lại vô cùng lịch sự với Chu Triết Hãn.”
“Anh cần gì thì có thể nói với trợ lý của tôi, cô ấy sẽ giúp anh làm.” Chương Địch cười khanh khách, ánh mắt nhìn Nhậm Giai Oánh như một con dê đang chờ giết thịt, cô ta nghe sư phụ nói, phải có linh hồn thai nhi như thế mới có thể làm vượng vận may cho cô ta, cô ta nhất định phải lấy lại những gì đã mất.
Hạng Vân Độc thông báo cho quỷ sai ở thủ đô về chuyện ma nữ có thai, quỷ sai ở thủ đô tra xét mất mấy ngày mới trả lời, gửi hai con ma chạy việc tới truyền tin: “Đã kiểm tra khắp các nơi, vẫn chưa phát hiện điều gì khác thường.”
Hạng Vân Độc nhíu mày, Chu Triết Hãn hạ cánh ở Bắc Kinh, sau đó không mua thêm vé máy bay tàu hỏa nào để rời Bắc Kinh cả, anh ta chắc chắn là vẫn còn ở thủ đô.
Hạng Vân Độc đốt một tập tiền giấy cho hai con ma đưa tin: “Làm phiền các cậu rồi.”
Hai con ma vui vẻ nhận tiền: “Nếu đại nhân còn có gì muốn truyền lời, chỉ cần triệu hoán tiểu nhân là được.” Bọn họ chuyên giúp quỷ sai các nơi truyền tin, đưa tin, nhưng mà kiếm việc làm thêm cũng được.
A Kiều nhờ hai con ma này gửi đồ trang sức mà cô mua cho các chị em dưới Địa Phủ, để Lan Nha có đồ mới diện Tết.
Lúc đưa tiền cho họ, hai con ma lắc đầu quầy quậy: “Đây là tặng quà cho Lan Nha tỷ tỷ, sao mà dám nhận tiền chân chạy chứ.”
“Cầm đi, vào quán trà mua ít trà bánh mà ăn.”
Hạng Vân Độc liếc nhìn A Kiều một cái.
Đương nhiên anh biết A Kiều có một người bạn ở Địa Phủ nhưng ban đầu anh vẫn thưởng đó chỉ là một con ma bình thường, làm bạn với A Kiều xong mới xuống Địa Phủ, vậy nên cứ đến ngày rằm ngày tết A Kiều lại đốt ít đồ cho cô ấy.
Nhưng nhìn dáng điệu của hai con ma này, người kia chắc chắn không phải chỉ là một con ma bình thường thôi đâu.
A Kiều hoàn toàn không biết gì, Sở Phục ngước mắt lên nhìn Hạng Vân Độc.
Nếu hắn có thể phát hiện ra sự thật như thế kể ra cũng là chuyện tốt.
Nếu hắn lại vì sự thật này mà ghét bỏ nương nương thì giết người này cũng không muộn.
Hạng Vân Độc nhạy bén nhìn về phía Sở Phục, Sở Phục đã thu ánh mắt lại từ lâu.
A Kiều tiễn hai con ma đi, hỏi Hạng Vân Độc: “Hay là Chu Triết Hãn chết rồi?”
Cô vẫn luôn có một dự cảm không tốt, trái tim ma luôn bất ổn.
“Không đâu.” Hạng Vân Độc rất chắc chắn về chuyện này.
“Sao anh biết?”
“Nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ có tin tức.” Có thể còn sẽ có một thi thể không đẹp lắm.
A Kiều khẽ gật đầu, ngồi xuống sô pha xem TV, vừa bật TV lên đã thấy ngay tin tức, một người đàn ông người Giang Thành bị giết ở ngoại ô thủ đô rồi vứt xác, toàn thân bị rút khô máu, giống như một cái xác khô.
Cảnh sát đang vận động người biết tin hoặc người chứng kiến cung cấp manh mối để phá án.
Trên đó gắn ảnh của Chu Triết Hãn.
…
A Kiều từ từ quay đầu về phía Hạng Vân Độc: “Miệng anh thiêng thật đấy.”
Hạng Vân Độc cau mày, ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêm túc nói với cô: “Chuyện này không liên quan đến em, em đã cảnh báo anh ta rồi.” Tốt xấu thế nào anh ta đã biết từ trước nhưng lại cố tình muốn làm như thế, chẳng ai cứu nổi anh ta.
A Kiều ôm đầu gối, rúc vào lòng Hạng Vân Độc, người khẽ run lên: “Em không nên nói cho bọn họ.”
Nếu cô không nói, Nhậm Giai Oánh cũng sẽ đến lúc phải xuống Địa Phủ, Chu Triết Hãn sẽ vĩnh viễn không biết cô ta ở bên cạnh anh ta hai mươi năm, hai người sẽ âm dương cách biệt, kẻ nên đầu thai thì đầu thai, nên luân hồi thì luân hồi.
A Kiều khụt khịt mũi, chôn đầu vào hõm vai Hạng Vân Độc, khóc một lúc rồi nói: “Thế thì hồn của anh ta sẽ được kéo về sao?”
Kể ra lại là may, ba người một nhà hoàn chỉnh, đến Âm Phủ làm gia đình hạnh phúc, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện cho bọn họ.
Chết nơi đất khách sẽ trực tiếp được quỷ sai ở địa phương áp giải vào Địa Phủ, Hạng Vân Độc vỗ nhẹ lên lưng A Kiều: “Chuyện này không liên quan đến em, biết chưa?”
A Kiều nhìn theo ánh mắt Hạng Vân Độc, gật đầu, sau đó lại nhíu mày: “Nhưng mà anh ta chết như thế nào chứ?”
Hạng Vân Độc gọi con ma truyền tin để truyền tin cho quỷ sai ở thủ đô hỏi việc này, khi ấy mới biết bọn họ căn bản không kéo được hồn phách của Chu Triết Hãn.”
A Kiều rùng mình một cái: “Chẳng lẽ, nó thật sự ăn sạch cả cha mẹ nó rồi sao?”.