9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 210
Những vị khách gần đó nhìn hai người họ một cách kỳ lạ khiến anh cảm thấy hơi xấu hổ nên vội vàng ngồi xuống xác nhận lại: “Vợ à, những gì em nói là thật à?”
“Chắc là thật!”
Lục Khải Vũ sốt sắng hỏi lại: “Sao lại chắc là thật? Tóm lại là có phải hay không?” Nếu như Long Bách và Long Thiên thực sự đều là con trai của anh vậy thì gen của anh cũng mạnh quá đi. Mạc Minh Húc đã đủ làm anh sốc và đau đầu lắm rồi. Nếu như hai đứa nhóc này trở về, anh có thể trực tiếp giao tập đoàn nhà họ Lục lại cho chúng, sau đó nghỉ hưu an nhàn dưỡng lão với Mạc Hân Hy. Đó vốn là cuộc sống lý tưởng mà anh luôn theo đuổi.
“Sau khi dì Mai bị bắt, bà ta có thú nhận rằng đã bán hai đứa nhỏ này cho nhóm người thứ năm, đó là nhà của Vương Quốc Mạnh ở thôn Diêm, núi Thanh Khê. Em và Lý Duy Lộc có đến nhà của Vương Quốc Mạnh, ông ta nói rằng năm đó khi mua lại hai đứa trẻ ấy, vì chúng bị sinh non nên chức năng tim phổi suy yếu, sức đề kháng kém. Được ba ngày thì cả hai đều bị ốm, bác sĩ nói phải tiến hành phẫu thuật thì mới khỏi tận gốc được. Nhưng khi đó vì bọn họ không có tiền nên đã bỏ chúng lại trước cửa nhà họ Long ở núi Thanh Khê, mãi đến lúc nhìn thấy có người ôm chúng vào mới rời đi.”
Nhắc đến Long Bách và Long Thiên, trái tim Mạc Hân Hy lại đau nhói từng cơn.
“Long Bách và Long Thiên trông có vẻ trạc tuổi Minh Húc. Lần trước khi Tư Nhã bị bắt cóc, em có nhìn thấy chúng. Long Bách rất giống anh. Em vốn định nghĩ cách để lấy tóc của thằng bé với chiếc thìa mà Long Thiên đã từng dùng để đi làm giám định, nhưng lại bị Diệp Lan Chi vứt đi mất.” Nghĩ đến đây, Mạc Hân Hy lại càng thêm căm hận cô ta.
“Diệp Lan Chi?” Một tia sắc lẹm vụt qua đôi mắt lạnh lùng của Lục Khải Vũ.
“Đúng vậy, mặc dù chưa thể đi thẩm định được nhưng em cảm giác rằng chúng là con của mình. Chồng à, chúng ta phải làm gì đây? Hôm qua Duy Lộc có gọi điện thoại tới nói hai đứa nó dường như vẫn còn oán hận chúng ta lắm, chúng chưa từng muốn nhắc tới cha mẹ ruột của mình. ” Nghĩ lại những gì anh ấy nói qua điện thoại ngày hôm qua, lòng cô lại trở nên đầy lo âu. Hai đứa nhóc ấy không phải người bình thường, để có thể lấy được sự chấp nhận của chúng e rằng không dễ chút nào.
Lục Khải Vũ nắm lấy tay cô, nhẹ giọng an ủi: “Em đừng lo, chúng ta đã biết hai đứa nó đang ở tập đoàn Long Uy rồi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn, anh sẽ tìm cách.”
“Anh tuyệt đối không được nói thẳng với chúng sự thật. Chúng đã cùng Long Uy trải qua nhiều chuyện nên suy nghĩ cũng trưởng thành hơn những đứa trẻ bình thường. Chúng ta phải từ từ tiếp cận, cố gắng tìm hiểu, đợi đến thời điểm thích hợp hẵng nói với chúng chuyện năm xưa, nếu không, em sợ chúng sẽ kháng cự ngay từ đầu rồi không cho chúng ta cơ hội được gặp mặt.” Mạc Hân Hy sợ rằng với tính cách của một thẳng nam khô cằn như Lục Khải Vũ thì anh rất có thể sẽ đến thẳng tập đoàn Long Uy tìm Long Bách, Long Thiên rồi lại vội vàng giải thích với hai cậu bé ấy.
“Em yên tâm, anh biết phải làm như thế nào. Sau này việc tìm con đã có anh, chúng ta sẽ dũng cảm cùng nhau đối mặt.” Anh giữ chặt lấy tay cô.
“Được, chúng ta cùng nhau đối mặt.”
Nhà hàng mà họ đến được chia thành hai tầng, cách trang trí tạo không gian vô cùng ấm cúng và trang nhã. Vị trí ngồi hiện tại của hai người nằm gần cầu thang tầng hai, đây là lối đi bắt buộc nếu muốn ởi từ tầng hai ra tới cửa nhà hàng.
Đô ăn được đưa lên, cô vừa mới ăn một miếng, vô tình ngẩng đầu thì đập vào mắt là một cậu bé mặc áo sơ mi trắng cộc tay, quần tây đen ngắn, cổ thắt nơ đen, đeo kính gọng vàng kim đang bước xuống: Cậu bé đó chừng bảy tuổi, vẻ mặt lạnh lùng toát ra sự cao quý, tuổi nhỏ mà đã có khí chất của một chuyên gia học thuật.
Không hiểu sao, khi nhìn thấy cậu bé lạnh lùng này, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác thân thuộc vô cùng.
Thấy có người nhìn mình chằm chằm, cậu bé cau mày khó chịu nhưng vẫn bước đi tiếp.
Vừa bước xuống bậc thang cuối cùng thì cách cậu bé phía bên trái chưa đến một mét, người phục vụ đang bưng bát canh nóng bất ngờ bị trượt chân sau đó cả người loạng choạng, canh nóng trong tay đổ về phía người cậu bé.
Mạc Hân Hy lập tức lao tới, ôm trọn cậu bé vào lòng, bát canh nóng cứ thế hất thẳng vào lưng cô.
Quản lý nhà hàng thấy vậy liền vội vàng chạy tới quát người phục vụ: “Chuyện gì vậy hả? Sao lại bất cẩn như thế”
Động thái lớn này đã kinh động đến mấy vị khách trên tâng, Lư Bạch Khởi ở tâng hai cũng ngó đầu ra xem, vẻ mặt đột nhiên hoảng hốt, anh ta vội chạy xuống tầng dưới.
“Tử Tín, con không sao chứ!”
“Chắc là thật!”
Lục Khải Vũ sốt sắng hỏi lại: “Sao lại chắc là thật? Tóm lại là có phải hay không?” Nếu như Long Bách và Long Thiên thực sự đều là con trai của anh vậy thì gen của anh cũng mạnh quá đi. Mạc Minh Húc đã đủ làm anh sốc và đau đầu lắm rồi. Nếu như hai đứa nhóc này trở về, anh có thể trực tiếp giao tập đoàn nhà họ Lục lại cho chúng, sau đó nghỉ hưu an nhàn dưỡng lão với Mạc Hân Hy. Đó vốn là cuộc sống lý tưởng mà anh luôn theo đuổi.
“Sau khi dì Mai bị bắt, bà ta có thú nhận rằng đã bán hai đứa nhỏ này cho nhóm người thứ năm, đó là nhà của Vương Quốc Mạnh ở thôn Diêm, núi Thanh Khê. Em và Lý Duy Lộc có đến nhà của Vương Quốc Mạnh, ông ta nói rằng năm đó khi mua lại hai đứa trẻ ấy, vì chúng bị sinh non nên chức năng tim phổi suy yếu, sức đề kháng kém. Được ba ngày thì cả hai đều bị ốm, bác sĩ nói phải tiến hành phẫu thuật thì mới khỏi tận gốc được. Nhưng khi đó vì bọn họ không có tiền nên đã bỏ chúng lại trước cửa nhà họ Long ở núi Thanh Khê, mãi đến lúc nhìn thấy có người ôm chúng vào mới rời đi.”
Nhắc đến Long Bách và Long Thiên, trái tim Mạc Hân Hy lại đau nhói từng cơn.
“Long Bách và Long Thiên trông có vẻ trạc tuổi Minh Húc. Lần trước khi Tư Nhã bị bắt cóc, em có nhìn thấy chúng. Long Bách rất giống anh. Em vốn định nghĩ cách để lấy tóc của thằng bé với chiếc thìa mà Long Thiên đã từng dùng để đi làm giám định, nhưng lại bị Diệp Lan Chi vứt đi mất.” Nghĩ đến đây, Mạc Hân Hy lại càng thêm căm hận cô ta.
“Diệp Lan Chi?” Một tia sắc lẹm vụt qua đôi mắt lạnh lùng của Lục Khải Vũ.
“Đúng vậy, mặc dù chưa thể đi thẩm định được nhưng em cảm giác rằng chúng là con của mình. Chồng à, chúng ta phải làm gì đây? Hôm qua Duy Lộc có gọi điện thoại tới nói hai đứa nó dường như vẫn còn oán hận chúng ta lắm, chúng chưa từng muốn nhắc tới cha mẹ ruột của mình. ” Nghĩ lại những gì anh ấy nói qua điện thoại ngày hôm qua, lòng cô lại trở nên đầy lo âu. Hai đứa nhóc ấy không phải người bình thường, để có thể lấy được sự chấp nhận của chúng e rằng không dễ chút nào.
Lục Khải Vũ nắm lấy tay cô, nhẹ giọng an ủi: “Em đừng lo, chúng ta đã biết hai đứa nó đang ở tập đoàn Long Uy rồi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn, anh sẽ tìm cách.”
“Anh tuyệt đối không được nói thẳng với chúng sự thật. Chúng đã cùng Long Uy trải qua nhiều chuyện nên suy nghĩ cũng trưởng thành hơn những đứa trẻ bình thường. Chúng ta phải từ từ tiếp cận, cố gắng tìm hiểu, đợi đến thời điểm thích hợp hẵng nói với chúng chuyện năm xưa, nếu không, em sợ chúng sẽ kháng cự ngay từ đầu rồi không cho chúng ta cơ hội được gặp mặt.” Mạc Hân Hy sợ rằng với tính cách của một thẳng nam khô cằn như Lục Khải Vũ thì anh rất có thể sẽ đến thẳng tập đoàn Long Uy tìm Long Bách, Long Thiên rồi lại vội vàng giải thích với hai cậu bé ấy.
“Em yên tâm, anh biết phải làm như thế nào. Sau này việc tìm con đã có anh, chúng ta sẽ dũng cảm cùng nhau đối mặt.” Anh giữ chặt lấy tay cô.
“Được, chúng ta cùng nhau đối mặt.”
Nhà hàng mà họ đến được chia thành hai tầng, cách trang trí tạo không gian vô cùng ấm cúng và trang nhã. Vị trí ngồi hiện tại của hai người nằm gần cầu thang tầng hai, đây là lối đi bắt buộc nếu muốn ởi từ tầng hai ra tới cửa nhà hàng.
Đô ăn được đưa lên, cô vừa mới ăn một miếng, vô tình ngẩng đầu thì đập vào mắt là một cậu bé mặc áo sơ mi trắng cộc tay, quần tây đen ngắn, cổ thắt nơ đen, đeo kính gọng vàng kim đang bước xuống: Cậu bé đó chừng bảy tuổi, vẻ mặt lạnh lùng toát ra sự cao quý, tuổi nhỏ mà đã có khí chất của một chuyên gia học thuật.
Không hiểu sao, khi nhìn thấy cậu bé lạnh lùng này, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác thân thuộc vô cùng.
Thấy có người nhìn mình chằm chằm, cậu bé cau mày khó chịu nhưng vẫn bước đi tiếp.
Vừa bước xuống bậc thang cuối cùng thì cách cậu bé phía bên trái chưa đến một mét, người phục vụ đang bưng bát canh nóng bất ngờ bị trượt chân sau đó cả người loạng choạng, canh nóng trong tay đổ về phía người cậu bé.
Mạc Hân Hy lập tức lao tới, ôm trọn cậu bé vào lòng, bát canh nóng cứ thế hất thẳng vào lưng cô.
Quản lý nhà hàng thấy vậy liền vội vàng chạy tới quát người phục vụ: “Chuyện gì vậy hả? Sao lại bất cẩn như thế”
Động thái lớn này đã kinh động đến mấy vị khách trên tâng, Lư Bạch Khởi ở tâng hai cũng ngó đầu ra xem, vẻ mặt đột nhiên hoảng hốt, anh ta vội chạy xuống tầng dưới.
“Tử Tín, con không sao chứ!”
Tác giả :
Nhất Phiến Thu Diệp