9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 131
Nhưng mà, lúc này Mạc Hân Hy dường như đang phát điên lên, cô tiến tới đưa tay ra, nắm chặt tóc của cô ta, sau đó dùng sức vặn ngược cánh tay của cô ta lại, khiến cánh tay còn lại của Lư Giai Y buông thống xuống, sau đó lại dùng lực ép chặt cánh tay đó của cô ta lại.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần.
Lư Giai Y đau đớn cắn răng chịu đựng, mồ hôi nhễ nhại, nhưng không thể chống trả.
Lý Duy Lộc vừa nhìn thấy, cảm thấy sợ hãi vội vàng chạy ra khỏi xe, tiến lên giữ chặt lấy Mạc Hân Hy: “Hân Hy, em bình tĩnh lại một chút đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cánh tay của cô ta sẽ tàn phế mất.”
Lư Giai Y nhân cơ hội này vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của Mạc Hân Hy, chạy đến nơi cách đó hai mét, tay kia run rẩy lấy điện thoại ra: “Cảnh sát phải không? Các người mau đến đây đi, có kẻ điên đang muốn giết tôi.”
Mạc Hân Hy vẫn còn muốn đuổi theo Lư Giai Y, nhưng lại bị Lý Duy Lộc cố hết sức ngăn lại.
Nửa tiếng sau, bọn họ được cảnh sát gần đó đưa về đồn cảnh sát.
Lư Giai Y ôm lấy cánh tay bị thương của mình, vẻ mặt oan ức: “Đồng chí cảnh sát, cô ta điên rồi, vừa xuất hiện đã lao vào định giết tôi.”
Cảnh sát nhìn Mạc Hân Hy, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô, tại sao lại đánh cô ấy?
Lý Duy Lộc vội cười: “Đồng chí cảnh sát, hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.”
Cảnh sát trừng mắt: “Không hỏi anh! Đứng qua một bên đi.” Lúc này Mạc Hân Hy mới hoàn toàn bình tĩnh lại, cô chỉ vào Lư Giai Y: “Người này cứ luôn đứng ở trước cửa nhà của tôi, lén lén lút lút. Ngày hôm qua tôi nghe nói trong khu phố có một đứa trẻ bị mất tích, tôi cứ tưởng rằng cô ta là bọn buôn người bắt cóc đứa trẻ, nên mới kích động, dùng bạo lực với cô ta. Thực sự xin lỗi đồng chí cảnh sát.”
Lư Giai Y có chút kích động chỉ tay về phía Mạc Hân Hy: “Nhà của cô? Nhà họ Lục trở thành của cô từ khi nào vậy? Mạc Hân Hy, cô tự lấy chút thể diện cho mình đi, có được không? Cô chỉ là bảo mẫu tạm thời được nhà họ Lục mướn đến để trông trẻ mà thôi.”
Cảnh sát gõ gõ xuống bàn: “Chú ý thái độ của cô đấy.”
Mạc Hân Hy nhân cơ hội giải thích với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, anh nhìn dáng vẻ này của cô ta xem. Mấy ngày nay cô ta luôn cố gắng tiếp cận con tôi, nói không chứng cô ta thật sự là bọn buôn người đó đấy.”
“Mạc Hân Hy, cô đừng vu oan cho người khác nữa, tôi là mẹ của Mộc Lam, tôi muốn gặp mặt con gái một lần thì làm sao đâu chứ?”
“Quyền giám hộ và hộ khẩu của Mộc Lam đều nằm ở nhà họ Lục, Mộc Lam sớm đã không còn quan hệ gì với cô nữa rồi.”
“Cô nói không có quan hệ thì là không có quan hệ hay sao? Cô là người phụ nữ độc ác. Dùng sự tin tưởng của nhà họ Lục để chia rẽ quan hệ mẹ con của chúng tôi.”
Hai người cứ như vậy, người này một câu, người kia một câu, vô cùng ầm ĩ.
Cảnh sát thụ lý vụ án nghe xong cũng đại khái hiểu được, chẳng qua chỉ là mâu thuẫn giữa vợ cũ và người vợ đương nhiệm, việc gia đình người khác khó mà nắm bắt được.
Cảnh sát bực mình vỗ bàn: “Đừng ầm ĩ nữa, gọi người nhà đến đây, ký tên.”
Lư Giai Y gọi điện thoại về nhà xong, hỏi cảnh sát để làm cho rõ ràng: “Cô ta sẽ bị tạm giam bao nhiêu ngày vậy?”
“Tạm giam? Ai nói sẽ bị tạm giam sao?” Cảnh sát có hơi khó hiểu, hỏi lại.
Lư Giai Y không hiểu: “Cô ta đánh tôi, không bị tạm giam sao?”
“Không phải cô ấy đã nói rõ lý do rồi sao? Là hiểu lầm, không có việc gì thì tại sao lại đi lung tung trước cửa nhà người khác làm gì hả?”
Lư Giai Y mặc kệ: “Đến tay của tôi cũng bị gãy rồi, thế mà anh lại nói là hiểu lầm được sao, các người xử lý kiểu gì vậy hả?”
Cảnh sát cũng có chút khó chịu, nói: “Tay của cô bị gãy sao? Tôi thấy nó vẫn ổn đó chứ. Nếu thật sự muốn kiện cô ấy, trước tiên hãy lấy giấy nghiệm thương của bệnh viện đến đây.”
Nói xong, cảnh sát lại liếc nhìn Mạc Hân Hy: “Tại sao cô còn không gọi điện thoại cho người nhà đi?”
Lý Duy Lộc nghiêng người: “Đồng chí, tôi là người nhà của cô ấy, anh xem tôi có thể ký tên được không.”
Cảnh sát lại trừng mắt liếc nhìn anh ấy một cái: “Không được, sao chỗ nào cũng thấy anh thế, đứng yên ở một bên là được rồi.”
Lý Duy Lộc không biết phải làm sao, nhìn Mạc Hân Hy, nhún vai: “Anh không giúp được em rồi, em gọi điện cho Chủ tịch Lục nhà em đi.”
Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần.
Lư Giai Y đau đớn cắn răng chịu đựng, mồ hôi nhễ nhại, nhưng không thể chống trả.
Lý Duy Lộc vừa nhìn thấy, cảm thấy sợ hãi vội vàng chạy ra khỏi xe, tiến lên giữ chặt lấy Mạc Hân Hy: “Hân Hy, em bình tĩnh lại một chút đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cánh tay của cô ta sẽ tàn phế mất.”
Lư Giai Y nhân cơ hội này vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của Mạc Hân Hy, chạy đến nơi cách đó hai mét, tay kia run rẩy lấy điện thoại ra: “Cảnh sát phải không? Các người mau đến đây đi, có kẻ điên đang muốn giết tôi.”
Mạc Hân Hy vẫn còn muốn đuổi theo Lư Giai Y, nhưng lại bị Lý Duy Lộc cố hết sức ngăn lại.
Nửa tiếng sau, bọn họ được cảnh sát gần đó đưa về đồn cảnh sát.
Lư Giai Y ôm lấy cánh tay bị thương của mình, vẻ mặt oan ức: “Đồng chí cảnh sát, cô ta điên rồi, vừa xuất hiện đã lao vào định giết tôi.”
Cảnh sát nhìn Mạc Hân Hy, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô, tại sao lại đánh cô ấy?
Lý Duy Lộc vội cười: “Đồng chí cảnh sát, hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.”
Cảnh sát trừng mắt: “Không hỏi anh! Đứng qua một bên đi.” Lúc này Mạc Hân Hy mới hoàn toàn bình tĩnh lại, cô chỉ vào Lư Giai Y: “Người này cứ luôn đứng ở trước cửa nhà của tôi, lén lén lút lút. Ngày hôm qua tôi nghe nói trong khu phố có một đứa trẻ bị mất tích, tôi cứ tưởng rằng cô ta là bọn buôn người bắt cóc đứa trẻ, nên mới kích động, dùng bạo lực với cô ta. Thực sự xin lỗi đồng chí cảnh sát.”
Lư Giai Y có chút kích động chỉ tay về phía Mạc Hân Hy: “Nhà của cô? Nhà họ Lục trở thành của cô từ khi nào vậy? Mạc Hân Hy, cô tự lấy chút thể diện cho mình đi, có được không? Cô chỉ là bảo mẫu tạm thời được nhà họ Lục mướn đến để trông trẻ mà thôi.”
Cảnh sát gõ gõ xuống bàn: “Chú ý thái độ của cô đấy.”
Mạc Hân Hy nhân cơ hội giải thích với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, anh nhìn dáng vẻ này của cô ta xem. Mấy ngày nay cô ta luôn cố gắng tiếp cận con tôi, nói không chứng cô ta thật sự là bọn buôn người đó đấy.”
“Mạc Hân Hy, cô đừng vu oan cho người khác nữa, tôi là mẹ của Mộc Lam, tôi muốn gặp mặt con gái một lần thì làm sao đâu chứ?”
“Quyền giám hộ và hộ khẩu của Mộc Lam đều nằm ở nhà họ Lục, Mộc Lam sớm đã không còn quan hệ gì với cô nữa rồi.”
“Cô nói không có quan hệ thì là không có quan hệ hay sao? Cô là người phụ nữ độc ác. Dùng sự tin tưởng của nhà họ Lục để chia rẽ quan hệ mẹ con của chúng tôi.”
Hai người cứ như vậy, người này một câu, người kia một câu, vô cùng ầm ĩ.
Cảnh sát thụ lý vụ án nghe xong cũng đại khái hiểu được, chẳng qua chỉ là mâu thuẫn giữa vợ cũ và người vợ đương nhiệm, việc gia đình người khác khó mà nắm bắt được.
Cảnh sát bực mình vỗ bàn: “Đừng ầm ĩ nữa, gọi người nhà đến đây, ký tên.”
Lư Giai Y gọi điện thoại về nhà xong, hỏi cảnh sát để làm cho rõ ràng: “Cô ta sẽ bị tạm giam bao nhiêu ngày vậy?”
“Tạm giam? Ai nói sẽ bị tạm giam sao?” Cảnh sát có hơi khó hiểu, hỏi lại.
Lư Giai Y không hiểu: “Cô ta đánh tôi, không bị tạm giam sao?”
“Không phải cô ấy đã nói rõ lý do rồi sao? Là hiểu lầm, không có việc gì thì tại sao lại đi lung tung trước cửa nhà người khác làm gì hả?”
Lư Giai Y mặc kệ: “Đến tay của tôi cũng bị gãy rồi, thế mà anh lại nói là hiểu lầm được sao, các người xử lý kiểu gì vậy hả?”
Cảnh sát cũng có chút khó chịu, nói: “Tay của cô bị gãy sao? Tôi thấy nó vẫn ổn đó chứ. Nếu thật sự muốn kiện cô ấy, trước tiên hãy lấy giấy nghiệm thương của bệnh viện đến đây.”
Nói xong, cảnh sát lại liếc nhìn Mạc Hân Hy: “Tại sao cô còn không gọi điện thoại cho người nhà đi?”
Lý Duy Lộc nghiêng người: “Đồng chí, tôi là người nhà của cô ấy, anh xem tôi có thể ký tên được không.”
Cảnh sát lại trừng mắt liếc nhìn anh ấy một cái: “Không được, sao chỗ nào cũng thấy anh thế, đứng yên ở một bên là được rồi.”
Lý Duy Lộc không biết phải làm sao, nhìn Mạc Hân Hy, nhún vai: “Anh không giúp được em rồi, em gọi điện cho Chủ tịch Lục nhà em đi.”
Tác giả :
Nhất Phiến Thu Diệp