9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 124
Trước lúc ra cửa, mẹ Lục gọi cô lại: “Hân Hy, buổi trưa con muốn ăn gì để mẹ bảo thím Vân chuẩn bị sớm một chút.”
Cô sững sờ một hồi, sự nhiệt tình của mẹ Lục khiến cô nhất thời có chút không quen.
“Chuyện đó, bác gái, không, mẹ, giữa trưa con còn có việc nên sẽ không về ăn cơm. Phiền mẹ nhắc bảo mẫu đến nhà trẻ sớm một chút, con sợ Tư Nhã vẫn chưa quen a.”
Mẹ Lục nhíu mày: “Không phải Khải Vũ đã nói công ty tạm thời không có chuyện gì cần phải làm sao?”
“Công ty không có chuyện, là chuyện riêng của con.” Hôm nay bọn họ muốn truy bắt dì Mai ở bến xe Hà Thành, chưa biết chừng chẳng mấy chốc sẽ có tung tích của các con cô.
“Ừ, vậy con về sớm một chút!” Mẹ Lục không hỏi gì thêm, chỉ ân cần dặn dò cô.
“Con sẽ về sớm ạ.”
Nhà trẻ của Mộc Lam cách khu biệt thự này không xa, ở ngay đường quốc lộ đối diện, bên kia còn có một khu căn hộ hạng sang, bày trí xung quanh rất đầy đủ, vườn cây cảnh cũng rất đẹp.
Sáng sớm tháng sáu, tiết trời không quá nóng, ba mẹ con cô dắt tay nhau đi bộ, rất nhanh đã tới nhà trẻ.
Các cô giáo đều rất nhiệt tình, mặc dù hôm nay Tư Nhã vẫn có chút căng thẳng nhưng đã khá hơn nhiều so với hôm qua. Cô bé ôm lấy Mạc Hân Hy, có chút không nỡ rời, sau đó cùng cô giáo đi vào lớp học.
Mạc Hân Hy nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ, vẫn còn sớm. Cô nghe Lý Duy Lộc nói, thời gian đám người dì Mai giao hàng là khoảng mười giờ.
Cô có chút lo lắng cho Tư Nhã, sau đó cô ngồi xuống băng ghế dưới gốc cây ở cổng nhà trẻ. Lúc này đám người Lý Duy Lộc hẳn là đã mai phục ở bến xe, cô không thể gọi điện thoại cho anh ấy. Cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Thời tiết bắt đầu nóng hơn, cô cảm thấy nhàm chán nên lấy điện thoại ra xem tin tức mới nhất về khoa học kỹ thuật, tài chính và kinh tế.
Trong đó có một bản tin đã thu hút cô.
Một công ty dược phẩm sinh học nước ngoài có một thần đồng mới bảy tuổi đã nghiên cứu cải tiến một loại thuốc trị bệnh tim có khá nhiều tác dụng phụ. Khi kết hợp với một số tinh chế từ Đông y, nó sẽ giúp nâng cao hiệu quả chữa trị, kết quả thử nghiệm lâm sàng đã cho thấy điều đó.
Bảy tuổi? Chuyện này làm sao có thể, truyền thông bây giờ đúng là cái gì cũng dám đưa tin.
Cô kéo xuống dưới, mẩu tin đó có đăng kèm bức ảnh của một cậu bé, trên người mặc bộ âu phục màu đen chỉnh tề, thắt cà vạt, trông giống như một người lớn nhỏ tuổi, cả người nhìn có chút lạnh lùng.
Không hiểu sao, khi nhìn thấy bức ảnh của cậu bé trong chiếc điện thoại này, cô đột nhiên nhớ đến cậu ba của Tập đoàn Long Uy. Cậu bé này và cậu ba vậy mà rất giống nhau.
Trong lòng cô dâng lên một chút nghi hoặc, nếu như cậu ba thực sự là con của cô, vậy thì cậu bé thần đồng trong chiếc điện thoại này không phải cũng là con của cô sao!
“Cô ơi, cô à.” Cách đó không xa đột nhiên truyền tới một giọng nói vui vẻ.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói vọng đến thì thấy bạn nhỏ Lý Mộc Tháp đang kéo theo một người phụ nữ trung niên có thân hình mập mạp đi tới.
Hôm nay Lý Mộc Tháp mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng hơi cũ và quần đùi đen. Cậu bé có phần phấn khởi chạy đến trước mặt Mạc Hân Hy: “Cô ơi, đúng là cô rồi, cô còn nhớ cháu không?”
Mạc Hân hy đứng dậy, mặt đầy ý cười: “Cô đương nhiên là nhớ rồi, cháu là Lý Mộc Tháp có đúng không nào?”
Bạn nhỏ nghe thấy Mạc Hân Hy gọi tên mình thì rất vui vẻ, quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên mập mạp kia: “Mẹ ơi, con không lừa mẹ. Con đã nói là ở nhà trẻ ắt tốt bụng mà con đã gặp một cô rất tốt bụng mà. Mẹ còn không tin con.”
Người phụ nữ trung niên là mẹ của Lý Mộc Tháp. Mạc Hân Hy hơi ngạc nhiên, bởi lẽ nhìn bề ngoài, người phụ nữ trung niên này ít nhất cũng phải bốn mươi năm mươi tuổi rồi.
Nhìn ra sự ngạc nhiên của cô, mẹ Lý Mộc Tháp cười ngượng ngùng: “Lúc còn trẻ tôi không thể sinh con, hơn bốn mươi tuổi mới có Mộc Tháp. Chỉ là thằng bé sinh ra thì một thân bệnh tật, mấy năm nay tôi với bố thằng bé vất vả lắm mới cứu được nó từ cửa tử trở về. Đứa nhỏ này cũng chịu không ít khổ sở.”
Mẹ Mộc Tháp nhìn về phía con trai với ánh mắt tràn đầy yêu thương, lúc nói chuyện cô ấy không nhịn được mà đưa tay xoa xoa đầu cậu bé.
Cô sững sờ một hồi, sự nhiệt tình của mẹ Lục khiến cô nhất thời có chút không quen.
“Chuyện đó, bác gái, không, mẹ, giữa trưa con còn có việc nên sẽ không về ăn cơm. Phiền mẹ nhắc bảo mẫu đến nhà trẻ sớm một chút, con sợ Tư Nhã vẫn chưa quen a.”
Mẹ Lục nhíu mày: “Không phải Khải Vũ đã nói công ty tạm thời không có chuyện gì cần phải làm sao?”
“Công ty không có chuyện, là chuyện riêng của con.” Hôm nay bọn họ muốn truy bắt dì Mai ở bến xe Hà Thành, chưa biết chừng chẳng mấy chốc sẽ có tung tích của các con cô.
“Ừ, vậy con về sớm một chút!” Mẹ Lục không hỏi gì thêm, chỉ ân cần dặn dò cô.
“Con sẽ về sớm ạ.”
Nhà trẻ của Mộc Lam cách khu biệt thự này không xa, ở ngay đường quốc lộ đối diện, bên kia còn có một khu căn hộ hạng sang, bày trí xung quanh rất đầy đủ, vườn cây cảnh cũng rất đẹp.
Sáng sớm tháng sáu, tiết trời không quá nóng, ba mẹ con cô dắt tay nhau đi bộ, rất nhanh đã tới nhà trẻ.
Các cô giáo đều rất nhiệt tình, mặc dù hôm nay Tư Nhã vẫn có chút căng thẳng nhưng đã khá hơn nhiều so với hôm qua. Cô bé ôm lấy Mạc Hân Hy, có chút không nỡ rời, sau đó cùng cô giáo đi vào lớp học.
Mạc Hân Hy nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ, vẫn còn sớm. Cô nghe Lý Duy Lộc nói, thời gian đám người dì Mai giao hàng là khoảng mười giờ.
Cô có chút lo lắng cho Tư Nhã, sau đó cô ngồi xuống băng ghế dưới gốc cây ở cổng nhà trẻ. Lúc này đám người Lý Duy Lộc hẳn là đã mai phục ở bến xe, cô không thể gọi điện thoại cho anh ấy. Cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Thời tiết bắt đầu nóng hơn, cô cảm thấy nhàm chán nên lấy điện thoại ra xem tin tức mới nhất về khoa học kỹ thuật, tài chính và kinh tế.
Trong đó có một bản tin đã thu hút cô.
Một công ty dược phẩm sinh học nước ngoài có một thần đồng mới bảy tuổi đã nghiên cứu cải tiến một loại thuốc trị bệnh tim có khá nhiều tác dụng phụ. Khi kết hợp với một số tinh chế từ Đông y, nó sẽ giúp nâng cao hiệu quả chữa trị, kết quả thử nghiệm lâm sàng đã cho thấy điều đó.
Bảy tuổi? Chuyện này làm sao có thể, truyền thông bây giờ đúng là cái gì cũng dám đưa tin.
Cô kéo xuống dưới, mẩu tin đó có đăng kèm bức ảnh của một cậu bé, trên người mặc bộ âu phục màu đen chỉnh tề, thắt cà vạt, trông giống như một người lớn nhỏ tuổi, cả người nhìn có chút lạnh lùng.
Không hiểu sao, khi nhìn thấy bức ảnh của cậu bé trong chiếc điện thoại này, cô đột nhiên nhớ đến cậu ba của Tập đoàn Long Uy. Cậu bé này và cậu ba vậy mà rất giống nhau.
Trong lòng cô dâng lên một chút nghi hoặc, nếu như cậu ba thực sự là con của cô, vậy thì cậu bé thần đồng trong chiếc điện thoại này không phải cũng là con của cô sao!
“Cô ơi, cô à.” Cách đó không xa đột nhiên truyền tới một giọng nói vui vẻ.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói vọng đến thì thấy bạn nhỏ Lý Mộc Tháp đang kéo theo một người phụ nữ trung niên có thân hình mập mạp đi tới.
Hôm nay Lý Mộc Tháp mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng hơi cũ và quần đùi đen. Cậu bé có phần phấn khởi chạy đến trước mặt Mạc Hân Hy: “Cô ơi, đúng là cô rồi, cô còn nhớ cháu không?”
Mạc Hân hy đứng dậy, mặt đầy ý cười: “Cô đương nhiên là nhớ rồi, cháu là Lý Mộc Tháp có đúng không nào?”
Bạn nhỏ nghe thấy Mạc Hân Hy gọi tên mình thì rất vui vẻ, quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên mập mạp kia: “Mẹ ơi, con không lừa mẹ. Con đã nói là ở nhà trẻ ắt tốt bụng mà con đã gặp một cô rất tốt bụng mà. Mẹ còn không tin con.”
Người phụ nữ trung niên là mẹ của Lý Mộc Tháp. Mạc Hân Hy hơi ngạc nhiên, bởi lẽ nhìn bề ngoài, người phụ nữ trung niên này ít nhất cũng phải bốn mươi năm mươi tuổi rồi.
Nhìn ra sự ngạc nhiên của cô, mẹ Lý Mộc Tháp cười ngượng ngùng: “Lúc còn trẻ tôi không thể sinh con, hơn bốn mươi tuổi mới có Mộc Tháp. Chỉ là thằng bé sinh ra thì một thân bệnh tật, mấy năm nay tôi với bố thằng bé vất vả lắm mới cứu được nó từ cửa tử trở về. Đứa nhỏ này cũng chịu không ít khổ sở.”
Mẹ Mộc Tháp nhìn về phía con trai với ánh mắt tràn đầy yêu thương, lúc nói chuyện cô ấy không nhịn được mà đưa tay xoa xoa đầu cậu bé.
Tác giả :
Nhất Phiến Thu Diệp