9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 103
Cuối cùng Mạc Hân Hy không thể nhịn được nữa: “Lục Khải Vũ, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Vẻ mặt Lục Khải Vũ tỏ ra vô tội, nhún vai: “Không làm gì cả, trên pháp luật thì chúng ta đã là vợ chồng rồi. Nếu muốn làm cho Tư Nhã tin, có phải chúng ta nên luyện tập một chút xem ân ái là như thế nào trước không?”
Nói xong, dường như anh nghĩ ra điều gì đó: “Đúng rồi, tôi không thể đồng ý với điều thứ hai mà cô vừa nói được. Chỉ để cho Tư Nhã biết rằng chúng ta đã kết hôn rồi, thì điều này có chút không thích hợp, còn Mộc Lam thì sao? Nếu đến một ngày con bé phát hiện ra thì phải làm thế nào?”
“Còn nữa, bác sĩ nói chúng ta phải tạo nên một bầu không khí gia đình đầm ấm thì mới có thể giúp Tư Nhã hồi phục được. Nếu chúng ta không nói cho ai biết thì khác gì chưa từng kết hôn chứ?”
“Vậy anh muốn thế nào?” Mạc Hân Hy nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Lục Khải Vũ ăn một miếng cháo, khóe miệng khẽ nhếch: “Ý của tôi là chúng ta nên tổ chức hôn lễ, mời họ hàng và bạn bè đến cho náo nhiệt một chút, để cho Tư Nhã cảm thấy bố mẹ thật lòng yêu thương nhau, thông qua buổi lễ long trọng ấy giúp con bé cảm nhận được sự tồn tại của gia đình.”
Mạc Hân Hy vừa nghe xong vỗ bàn đứng dậy: “Lục Khải Vũ, anh điên rồi sao?”
Người phục vụ và một số khách hàng ở trong tiệm cháo đều tò mò nhìn về phía họ.
Cô cảm thấy mình có hơi thất lễ, cô ngồi xuống nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh nói chúng ta giả vờ kết hôn thôi sao? Tại sao lại phải tổ chức hôn lễ?”
Dường như Lục Khải Vũ không để ý đến sự tức giận của cô, chậm rãi ăn xong bát cháo rau trước mặt, sau đó lịch sự lấy khăn giấy ra lau miệng.
Mạc Hân Hy kiên nhẫn nhìn anh, nghiến răng nở một nụ cười: “Chủ tịch Lục, anh ăn xong rồi chứ?”
Lục Khải Vũ gật đầu.
“Anh ăn xong rồi, thì chúng ta có thể nói chuyện tiếp được rồi chứ?” Mạc Hân Hy cố kìm nén cơn tức giận ở trong lòng.
“Được rồi, cô muốn nói chuyện gì nào?” Lục Khải Vũ tựa lưng vào ghế, dáng vẻ vô cùng thư thái dễ chịu.
“Lời chủ tịch Lục vừa mới nói là có ý gì? Tại sao chúng ta phải tổ chức hôn lễ?” Cô có một dự cảm mãnh liệt rằng mình đang bị Lục Khải Vũ đùa giỡn, nhất định người này đang muốn đòi hỏi thêm gì đó với cô.
Vẻ mặt Lục Khải Vũ khó hiểu: “Tổng giám sát Lam, không phải chúng ta đã nói xong rồi sao? Phải lợi dụng cuộc hôn nhân giả này để tạo bầu không khí gia đình ấm áp cho Tư Nhã, để sớm có thể xoa dịu vết thương tâm lý của con bé, sao vậy? Bây giờ cô định nuốt lời sao?”
“Tôi không hề muốn nuốt lời, nhưng lúc trước anh không hề nói đến chuyện sẽ tổ chức hôn lễ?”
“Nhưng tôi cũng không có nói là không cần phải tổ chức hôn lễ mà?
Tổng giám sát Lam, mọi việc tôi làm đều là vì Tư Nhã. Cô nghĩ lại xem, theo ý của cô thì chỉ có một mình Tư Nhã biết chuyện kết hôn của chúng ta thôi.
Bố mẹ của tôi cũng không biết, làm thế nào chúng ta có thể tạo ra bầu không khí gia đình đầm ấm, hòa thuận và thân mật được chứ. Ngày nào chúng ta cũng lén lút đến trước mặt Tư Nhã rồi chỉ vào tờ giấy đăng ký kết hôn và nói, con nhi xem bố và mẹ đã kết hôn rồi này. Cô cảm thấy làm như vậy sẽ có ích sao?”
Mạc Hân Hy nghe anh nói vậy nhưng không tìm được một lý do nào để phản bác lại cả.
Nhìn vẻ mặt do dự và khó xử của cô, trong mắt Lục Khải Vũ lóe lên một tia xảo quyệt. Hiện tại Hân Hy có vẻ không có nhiều tình cảm với anh; cũng không thể ép buộc cô nhiều quá được, nếu không sẽ dọa cô sợ hãi mà bỏ chạy mất.
Nghĩ đến đây, anh tỏ vẻ trâm ngâm: “Tổng giám sát Lam, cô xem thế này có được không? Mỗi người chúng ta đều lùi lại một bước, không tổ chức hôn lễ nhưng phải để người trong gia đình tôi biết chuyện này. Như vậy mọi người trong gia đình có thể cùng cùng nhau cố gắng, vì Tư Nhã mà xây dựng một gia đình ấm áp để giúp con bé mau chóng hồi phục. Thế nào?”
Nói xong, thấy Mạc Hân Hy vẫn cau “ng.
mày không nói gì, anh tiếp tục đảm bảo: “Cô yên tâm, tôi sẽ nói với bố mẹ của cô rằng chúng ta chỉ giả vờ kết hôn thôi, chỉ là để chữa bệnh cho Tư Nhã, đến khi cô gặp được người thích hợp, tôi sẽ ly hôn với cô ngay lập tức, tuyệt đối sẽ không cản trở hạnh phúc của Tổng giám sát Lam.”
Nhìn thái độ thành khẩn của anh, Mạc Hân Hy suy nghĩ một chút: “Thế này đi, chúng ta làm một bản hợp đồng đi, như vậy tôi mới cảm thấy yên tâm hơn được.
Vẻ mặt Lục Khải Vũ tỏ ra vô tội, nhún vai: “Không làm gì cả, trên pháp luật thì chúng ta đã là vợ chồng rồi. Nếu muốn làm cho Tư Nhã tin, có phải chúng ta nên luyện tập một chút xem ân ái là như thế nào trước không?”
Nói xong, dường như anh nghĩ ra điều gì đó: “Đúng rồi, tôi không thể đồng ý với điều thứ hai mà cô vừa nói được. Chỉ để cho Tư Nhã biết rằng chúng ta đã kết hôn rồi, thì điều này có chút không thích hợp, còn Mộc Lam thì sao? Nếu đến một ngày con bé phát hiện ra thì phải làm thế nào?”
“Còn nữa, bác sĩ nói chúng ta phải tạo nên một bầu không khí gia đình đầm ấm thì mới có thể giúp Tư Nhã hồi phục được. Nếu chúng ta không nói cho ai biết thì khác gì chưa từng kết hôn chứ?”
“Vậy anh muốn thế nào?” Mạc Hân Hy nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Lục Khải Vũ ăn một miếng cháo, khóe miệng khẽ nhếch: “Ý của tôi là chúng ta nên tổ chức hôn lễ, mời họ hàng và bạn bè đến cho náo nhiệt một chút, để cho Tư Nhã cảm thấy bố mẹ thật lòng yêu thương nhau, thông qua buổi lễ long trọng ấy giúp con bé cảm nhận được sự tồn tại của gia đình.”
Mạc Hân Hy vừa nghe xong vỗ bàn đứng dậy: “Lục Khải Vũ, anh điên rồi sao?”
Người phục vụ và một số khách hàng ở trong tiệm cháo đều tò mò nhìn về phía họ.
Cô cảm thấy mình có hơi thất lễ, cô ngồi xuống nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh nói chúng ta giả vờ kết hôn thôi sao? Tại sao lại phải tổ chức hôn lễ?”
Dường như Lục Khải Vũ không để ý đến sự tức giận của cô, chậm rãi ăn xong bát cháo rau trước mặt, sau đó lịch sự lấy khăn giấy ra lau miệng.
Mạc Hân Hy kiên nhẫn nhìn anh, nghiến răng nở một nụ cười: “Chủ tịch Lục, anh ăn xong rồi chứ?”
Lục Khải Vũ gật đầu.
“Anh ăn xong rồi, thì chúng ta có thể nói chuyện tiếp được rồi chứ?” Mạc Hân Hy cố kìm nén cơn tức giận ở trong lòng.
“Được rồi, cô muốn nói chuyện gì nào?” Lục Khải Vũ tựa lưng vào ghế, dáng vẻ vô cùng thư thái dễ chịu.
“Lời chủ tịch Lục vừa mới nói là có ý gì? Tại sao chúng ta phải tổ chức hôn lễ?” Cô có một dự cảm mãnh liệt rằng mình đang bị Lục Khải Vũ đùa giỡn, nhất định người này đang muốn đòi hỏi thêm gì đó với cô.
Vẻ mặt Lục Khải Vũ khó hiểu: “Tổng giám sát Lam, không phải chúng ta đã nói xong rồi sao? Phải lợi dụng cuộc hôn nhân giả này để tạo bầu không khí gia đình ấm áp cho Tư Nhã, để sớm có thể xoa dịu vết thương tâm lý của con bé, sao vậy? Bây giờ cô định nuốt lời sao?”
“Tôi không hề muốn nuốt lời, nhưng lúc trước anh không hề nói đến chuyện sẽ tổ chức hôn lễ?”
“Nhưng tôi cũng không có nói là không cần phải tổ chức hôn lễ mà?
Tổng giám sát Lam, mọi việc tôi làm đều là vì Tư Nhã. Cô nghĩ lại xem, theo ý của cô thì chỉ có một mình Tư Nhã biết chuyện kết hôn của chúng ta thôi.
Bố mẹ của tôi cũng không biết, làm thế nào chúng ta có thể tạo ra bầu không khí gia đình đầm ấm, hòa thuận và thân mật được chứ. Ngày nào chúng ta cũng lén lút đến trước mặt Tư Nhã rồi chỉ vào tờ giấy đăng ký kết hôn và nói, con nhi xem bố và mẹ đã kết hôn rồi này. Cô cảm thấy làm như vậy sẽ có ích sao?”
Mạc Hân Hy nghe anh nói vậy nhưng không tìm được một lý do nào để phản bác lại cả.
Nhìn vẻ mặt do dự và khó xử của cô, trong mắt Lục Khải Vũ lóe lên một tia xảo quyệt. Hiện tại Hân Hy có vẻ không có nhiều tình cảm với anh; cũng không thể ép buộc cô nhiều quá được, nếu không sẽ dọa cô sợ hãi mà bỏ chạy mất.
Nghĩ đến đây, anh tỏ vẻ trâm ngâm: “Tổng giám sát Lam, cô xem thế này có được không? Mỗi người chúng ta đều lùi lại một bước, không tổ chức hôn lễ nhưng phải để người trong gia đình tôi biết chuyện này. Như vậy mọi người trong gia đình có thể cùng cùng nhau cố gắng, vì Tư Nhã mà xây dựng một gia đình ấm áp để giúp con bé mau chóng hồi phục. Thế nào?”
Nói xong, thấy Mạc Hân Hy vẫn cau “ng.
mày không nói gì, anh tiếp tục đảm bảo: “Cô yên tâm, tôi sẽ nói với bố mẹ của cô rằng chúng ta chỉ giả vờ kết hôn thôi, chỉ là để chữa bệnh cho Tư Nhã, đến khi cô gặp được người thích hợp, tôi sẽ ly hôn với cô ngay lập tức, tuyệt đối sẽ không cản trở hạnh phúc của Tổng giám sát Lam.”
Nhìn thái độ thành khẩn của anh, Mạc Hân Hy suy nghĩ một chút: “Thế này đi, chúng ta làm một bản hợp đồng đi, như vậy tôi mới cảm thấy yên tâm hơn được.
Tác giả :
Nhất Phiến Thu Diệp