818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua
Chương 49: Tâm trì
Edit: Băng Di
Từ Trường Lâm lập tức vui vẻ, thất thố chụp cái bàn: “Cái này hảo!”
Kỉ Cương cũng phì cười.
Tiết Trạm câm nín: “Đây là chỉnh ta hay là chỉnh Quốc công gia?”
Chu Chiêm Cơ nhướng mày: “Ai bảo Quốc công gia vận khí tốt nhất, chơi đến bây giờ cũng chỉ uống một chén rượu?”
Trò chơi cũng sang ván thứ chín, Chu Kì Lân lại một mình lấy ngẫu nhiên một lần tám điểm, đích thật là vận khí tốt nhất!
Chu Kì Lân cười, tỏ vẻ cũng không để ý uống chén rượu này.
Người vô tội bị hại cùng tỏ vẻ không có ý kiến, Tiết Trạm đành phải cam chịu số phận.
Từ Trường Lâm quấy rối, lúc này rót một chén rượu nhỏ, chén rượu rất nhỏ, là loại chén ngày thường tự rót tự ẩm, nhưng chính là vì cái chén quá nhỏ, lại càng không dễ sử dụng.
” Cái chén này quá nhỏ dùng không tiện, đổi cái bát, rượu rót ít chút là được.”
Chu Chiêm Cơ hiểu rõ, phủ nhận đề nghị của Tiết Trạm: “Không được, phải dùng chén nhỏ.”
Chu Kì Lân di ra sau một chút xếp chân ngồi xong.
Chu Chiêm Cơ ngừng cười hướng về phía Tiết Trạm điểm điểm cằm.
Tiết Trạm vuốt mặt, cái gọi là chết sớm hay muộn thì cũng chết, chẳng qua là không nghĩ tới lại còn là một lần duy nhất triệt để như vậy.
Từ Trường Lâm bưng chén rượu, thúc giục: “Nhanh lên, còn lèo nhèo làm gì?”
Kỉ Cương cũng tiếp cận ra chủ ý, cân nhắc tư thế: “Tốt nhất mở chân ra mà ngồi.”
Tiết Trạm trợn trắng mắt liếc hắn, ôm tâm lý đập nồi dìm thuyền khóa chân ngồi lên trên.
Hiểu là Chu Kì Lân đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vẫn là làm cho thân thể hắn cứng đờ, không phải phản cảm, mà là khẩn trương.
Tiết Trạm đương nhiên cảm giác được, đành phải áy náy nhìn hắn.
Chu Kì Lân cười lại,
Chén rượu quá nhỏ Tiết Trạm ngậm ở mép ngậm không được, đành phải ngậm cái đế, tai hại chính là tầm mắt nhìn không chính xác, đành phải đè thấp thân thể một chút hướng lên trên cọ từ từ.
Nếu đổi thành người khác phỏng chừng đã bị cọ ra lửa, cũng may Chu Kì Lân không phải người thường, cho dù đối tượng ngồi trên đùi chính là người mình có hảo cảm, tại đây cũng sẽ không lộ ra trò hề, nhưng tâm viên ý mã dám chắc là có.
Chén rượu tiếp cận đi lên Chu Kì Lân phối hợp ngậm lấy, trong lòng Tiết Trạm nhẹ nhàng thở ra liền giữ vững lực đạo chậm rãi nghiêng chén rượu.
Chu Kì Lân uống hết chén rượu, Tiết Trạm tạch một cái bắt lấy miệng cái chén, chỉ vào quần chúng thở phì phì nói: “Các ngươi chờ đó!”
Từ Trường Lâm đã sớm cười điên rồi, Chu Chiêm Cơ cũng kém không nhiều lắm, Kỉ Cương tốt hơn chút nhưng vui vẻ tuyệt đối tăng theo cấp luỹ thừa.
Nhưng ván thứ mười, Tiết Trạm như cũ mò lấy tám điểm.
Lần này ngay cả Chu Kì Lân cũng mặt lạnh không được nữa, cười thấy cả răng.
Chu Chiêm Cơ mạnh mẽ chụp cái bàn, cười đến bát đũa cùng kêu vang, Từ Trường Lâm cũng cười ra nước mắt, Kỉ Cương cũng không khá hơn.
“Nói! Là uống rượu hay là nói chân tâm hoặc là đại mạo hiểm?”
Từ Trường Lâm phối hợp rót rượu, thầm nghĩ không tồi: “Ta thấy ngươi chọn nói chân tâm hoặc là đại mạo hiểm đi, bằng không cho dù tửu lượng cao uống xong một chén này cũng còn kém không nhiều lắm.”
Đây có lẽ là ý tốt, nhưng Tiết Trạm dám đem bản thân bày ra trước mặt mọi người nữa sao? Ngốc à?
” Ta chọn uống rượu.”
Một chén rượu lớn đi xuống, Tiết Trạm vội tiếp nhận chén canh nóng Chu Kì Lân đưa sang uống vào để áp chế mùi rượu, nhưng nhất thời, mùi rượu sau khi áp chế ngược lại tăng càng lợi hại.
Ván thứ mười một bắt đầu, Chu Kì Lân mò lấy tám điểm.
Tiết Trạm bắt đầu lại có tinh thần ồn ào.
“Ta múa một bộ kiếm pháp đi.” Ngụ ý chấm dứt tiệc rượu này.
Quần chúng đương nhiên không có ý khác, Tiết Trạm có cố ý cũng bị đè ép.
Mấy người đang ngồi đều là võ tướng, đương nhiên không thiếu binh khí, Chu Kì Lân đứng ở trong viện, bảo kiếm trên tay nhẹ nhàng tuốt vỏ, cầm chuôi kiếm múa thành kiếm hoa, lúc này vỏ kiếm mới rơi xuống đất.
Thanh âm vỏ kiếm rơi xuống đất làm cho Tiết Trạm bừng tỉnh say rượu, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng tỏ một đạo thân ảnh giống như du long lưu loát xoay múa, bảo kiếm trong tay, kiếm khí như hồng, binh khí ngẫu nhiên phản xạ ra ánh quang, vỡ ra trên khuôn mặt kia, người xem quả nhiên là mặt đỏ tim đập, mục trì thần đãng! Suất nứt trời cao tính cái gì? Suất nứt mặt đất tính cái gì? Suất như vậy hòa cùng thanh kiếm kia mới là thật tuyệt sắc!
Tiết Trạm cũng không phủ nhận bản thân là người thích xem mặt, tại thời điểm đã say lại càng xem mặt, ghé vào lan can, ánh mắt mê ly: “Hảo suất ~~”
Chu Kì Lân nhĩ lực vượt xa người thường, nghe xong quay đầu lại, khóe mắt loan loan.
Tiết Trạm nháy mắt như bị điện giật, cảm thấy nước miếng cũng phải chảy xuống tới.
Một bộ kiếm pháp múa xong, Chu Kì Lân hoàn mỹ thu thế.
Lúc này Tiết Trạm cũng đã say, ánh mắt mê hoặc.
Cả đám Chu Chiêm Cơ đứng dậy, do dự nhìn Tiết Trạm rõ ràng đã say đến mức không thể tự lo liệu, Chu Kì Lân đỡ người lên: “Các ngươi quay về đi, ta đưa hắn trở về.”
Đám Chu Chiêm Cơ cũng biết hai người ở tương đối gần, cũng sẽ không nói cái gì khách khí, trực tiếp kết bạn đi rồi.
Người ngoài đi hết, Tiết Trạm đã mê mê hoặc hoặc bất tỉnh nhân sự, Chu Kì Lân vỗ mặt nửa ngày cũng không chụp tỉnh, cuối cùng trực tiếp ngồi xuống ôm lên.
Chưởng quầy tửu lâu nhìn thấy chủ nhân của nhà mình say đến bất tỉnh nhân sự hỏi: “Ta có xe ngựa, nếu không dùng xe ngựa đưa đi.”
“Không cần.” Chu Kì Lân trực tiếp cự tuyệt, đem người ôm lên lưng ngựa, sau đó xoay người nhảy lên, thấy gió đêm lạnh còn cầm áo choàng của mình đem người bao chặt.
Chưởng quầy cảm thấy nghi hoặc, uống say khỏi cần dùng xe ngựa lại đi dùng ngựa. Chẳng lẽ xe ngựa so với ngựa không tốt bằng?
Một người đang tâm viên ý mã thích một người, còn đang nghĩ làm sao để có cơ hội thân cận nhiều một chút, tâm tư như vậy gã làm sao mà lĩnh hội được chứ?
Chu Kì Lân một tay ôm người, một tay nắm dây cương, nửa đường dứt khoát nới lỏng dây cương để cho con ngựa tự mình đi, tay rảnh rỗi ôm Tiết Trạm vào lòng, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy người.
Dưới ánh trăng, ngồi trên con ngựa chậm rãi độ bước, tiệc rượu tan cuộc, cho dù là uống rượu hay không uống rượu cũng không lẻ loi một mình, đây là cảm giác có người làm bạn sao?
Cúi đầu dùng cằm cọ cọ cái trán của Tiết Trạm, khóe miệng Chu Kì Lân loan loan, cảm thấy cũng không tệ.
Không lâu sau đã tới phủ Trung quốc công, có gia nô đi ra dẫn ngựa, quản gia chạy ra đón, nhìn, liền sửng sốt.
“Đi chuẩn bị nước ấm, sáng mai chuẩn bị canh tỉnh rượu.”
” Vâng.”
Đem người ôm vào cửa đặt vào ghế tựa, nha hoàn đến trải giường chiếu đốt đèn, Chu Kì Lân ngại nàng phát ra tiếng vang, ầm ĩ đến Tiết Trạm, trực tiếp nhíu mi bảo người lui xuống, đợi gia nô đưa nước ấm tới, cũng chỉ cho người đặt ở cửa.
Một người xách một cái thùng nước tắm lớn cũng phải cố hết sức, Chu Kì Lân một tay một cái giống như xách đồ chơi xách vào phòng tắm, cũng không cần dừng lại nghỉ, trực tiếp đổ vào bồn tắm. Hai thùng, vừa vặn đổ đầy.
Đem thùng tắm thả vào góc phòng, Chu Kì Lân quay đầu lại đi gọi Tiết Trạm, muốn gọi thế tử, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại kêu một tiếng ‘ A Trạm ’, nhất thời Chu Kì Lân chỉ cảm thấy thêm quyết tâm.
Đáng tiếc, Tiết Trạm vẫn ngủ như chết.
Chu Kì Lân: “.........”
Nếu là người hiện đại, người trong lòng say bất tỉnh nhân sự, đại khái cũng sẽ không ngại chút nào cởi quần áo giúp đỡ tắm rửa, cho dù không chiếm chút tiện nghi thì xem qua cũng không sao, nhưng Chu Kì Lân là người cổ đại bảo thủ, huống chi tắm rửa là động tác lớn như vậy, sẽ làm cho người có thể tỉnh, đến lúc đó nên giải thích như thế nào?
Xuất phát từ lo lắng này nên sẽ không tắm rửa, chỉ vắt khăn ướt lau mặt, tay, sau đó ôm lên giường, giúp đỡ cởi áo ngoài, nhét vào chăn, sau đó tự mình rửa mặt chải đầu, cũng ngủ bên cạnh.
Đừng hỏi hắn vì sao có chủ viện của mình không ngủ lại theo ngủ ở thiên phòng, dù sao hắn chính là muốn như vậy.
Rõ ràng không phải là lần đầu tiên hai người đồng giường cộng chẩm, nhưng vì trong lòng có một chút nhu mì, không còn bình tĩnh lạnh nhạt như mọi ngày, mà là có chút khẩn trương, có chút vui sướng, thậm chí có chút hưng phấn, nghĩ muốn thân cận nhưng mà không dám, trong lòng giống như bị mèo cào. Nương theo ánh trăng sáng trong ngoài cửa sổ, Chu Kì Lân nhìn chằm chằm Tiết Trạm đủ lâu, trong lúc say mê tay đã dựa theo ý nghĩ trong lòng sờ lên môi đối phương.
Hắn nhớ rõ trước đó khi ngậm chén rượu, nơi này phun ra hơi thở nóng rực, cũng nhớ rõ ngày xưa nơi này thường xuyên làm cho người ta tức giận đến hộc máu, cũng nhớ rõ khi nhếch miệng cười to thì vui sướng sang sảng, còn có cái loại đắc sắt khoái ý khi âm mưu thực hiện được, cùng với trò đùa dai ác liệt làm cho người ta hận không thể cầm lấy gậy đánh cái mông một trận cho hả giận.
Nhưng không ngờ nơi này cũng rất mềm mại, hắn không thân cận qua nữ nhân, không biết cái gọi là nhuyễn ngọc ôn hương là cảm giác gì, nhưng hắn biết chỉ có thế này mới là cái mà mình muốn thân cận. Người khác có mềm thì sao? Không phải là hắn! Người khác cho dù tốt thì thế nào? Cũng không phải hắn! Hắn muốn chính là một người này, cũng chỉ là một người này.
Tâm trì thần đãng, mục huyễn thần mê, Chu Kì Lân lần đầu tiên nhận thức cái gọi là cảm giác cầm giữ không được muốn thân cận là như thế nào.
Chờ hắn hoàn hồn hắn đã đụng phải cánh môi kia rồi, mà dùng môi của chính mình. Nhẹ nhàng liếm. Nhẹ nhàng ngậm. Không dám cắn, sợ đem người đánh thức.
Thật lâu sau mới thối lui, môi của đối phương đã từ lúc nào ẩm ướt lại trong suốt.
Cảm thấy trong lòng có một dòng vui thích ẩn nhẫn, Chu Kì Lân trầm trầm cười, liền theo sau cũng nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại, Chu Kì Lân là bị đánh thức, mê hoặc trợn mắt, lập tức hốc mắt trợn to.
Người đang ngủ ở trong đang xốc chăn lên tìm kiếm sờ vuốt, hai mắt nhắm nghiền, hai tay lại sờ vào tiểu Tiết Trạm đang giơ lên trời bên trong cái quần, cao thấp di động xoa nắn.
Nương theo một chút tia sáng ngoài cửa sổ, Chu Kì Lân nhãn lực thật tốt thậm chí có thể nhìn thấy màu sắc phấn nộn của thứ nọ.
Người đang tự cấp tự túc khóe miệng phun ra tiếng ngâm khẽ, chẳng mảy may biết người bên cạnh cứng còng, thiếu chút nữa bị hắn bức điên!
Nam nhân buổi sáng vốn không nên chọc ghẹo, huống chi nhìn thấy người mình thích đang tự tiết!
Cách gần như vậy, trong tai nghe tiếng ngâm khẽ gợi cảm liêu nhân, Chu Kì Lân bị bức đến hốc mắt đỏ tươi, dám khẳng định nếu lúc này người kia tỉnh hắn nhất định sẽ làm ra cái gì! Cái gì xấu hổ, cái gì còn không có chuẩn bị, hết thảy đều là vô nghĩa! Hắn chỉ biết giữ lấy người này, hung hăng trừng phạt hắn, cho dù dùng sức mạnh ép buộc cũng sẽ không ngừng!
Bất quá Tiết Trạm cũng không tỉnh, toàn bộ quá trình vẫn nhắm chặt hai mắt, sau khi đem chính mình sờ bắn thì một tay ở trên giường tìm kiếm.
Chu Kì Lân toàn thân cứng còng, thở mạnh cũng không dám, nhưng lại sợ hắn sẽ đụng đến mình, cấp bách sinh loạn, đem vạt áo của mình đưa qua.
Tiết Trạm vẫn nhắm hai mắt, thuận tay kéo qua lau tay, sau đó đem tiểu Tiết Trạm nhét trở lại trong quần, nghiêng đầu ngủ lại.
Chu Kì Lân ‘đau mà khoái hoạt’, toàn bộ hành trình cương thành tảng đá, đợi cho người hô hấp vững vàng, thở ra một hơi, thật cẩn thận xuống giường, đánh giá trọc dịch trên vạt áo mình, luống cuống tay chân ôm y phục của mình nhảy qua cửa sổ.
Quý Lâm đang luyện tập buổi sáng tròng mắt thiếu chút nữa trừng lòi ra: “Quốc công gia, “
“Câm miệng.” Chu Kì Lân gầm nhẹ, cẩn thận bước ra khỏi cửa sổ, quay đầu lại đóng cửa sổ, xong quay đầu lại thờ ơ: “Tự quản tốt miệng của mình.”
Quý Lâm: “.........”
Mặt trời lên cao, Tiết Trạm mới ra khỏi cửa phòng, quản gia đưa lên canh tỉnh rượu cùng điểm tâm sáng đã sớm chuẩn bị, Chu Kì Lân cũng cùng ăn.
Uống xong canh tỉnh rượu mùi vị không ngon lành gì, Tiết Trạm nhu nhu trán: “Ngày hôm qua ta có tắm không?”
Tay Chu Kì Lân ngừng một lát, dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Ngươi bất tỉnh, ta chỉ lau mặt cho ngươi.”
“Ta đây ngủ một mình?”
“Ân, ta giúp ngươi lau mặt xong thì trở về phòng.”
Chu Kì Lân mắt cũng không nháy, Quý Lâm vừa vặn lại đây báo cáo công tác chuẩn bị, cước bộ cứng đờ.
Chu Kì Lân ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm: “Đi tuần phủ.”
Quý Lâm chính là đã tuần phủ xong mới đến báo cáo: “.........”
“Tuân lệnh.” Quý Lâm đồng thủ đồng cước lại đi tuần lần thứ hai.
Tiết Trạm đang chuyên tâm ăn điểm tâm sáng cũng không phát hiện còn hỏi: “Làm sao không thấy Ô tướng quân?”
“Hắn mang binh tuần tra biên phòng, phải ba tháng.”
” Trước đó làm sao không có nghe thấy hắn nói?”
“Ân, đi rất cấp bách.”
Mơ hồ nghe thấy Quý Lâm trượt một cái.
Từ Trường Lâm lập tức vui vẻ, thất thố chụp cái bàn: “Cái này hảo!”
Kỉ Cương cũng phì cười.
Tiết Trạm câm nín: “Đây là chỉnh ta hay là chỉnh Quốc công gia?”
Chu Chiêm Cơ nhướng mày: “Ai bảo Quốc công gia vận khí tốt nhất, chơi đến bây giờ cũng chỉ uống một chén rượu?”
Trò chơi cũng sang ván thứ chín, Chu Kì Lân lại một mình lấy ngẫu nhiên một lần tám điểm, đích thật là vận khí tốt nhất!
Chu Kì Lân cười, tỏ vẻ cũng không để ý uống chén rượu này.
Người vô tội bị hại cùng tỏ vẻ không có ý kiến, Tiết Trạm đành phải cam chịu số phận.
Từ Trường Lâm quấy rối, lúc này rót một chén rượu nhỏ, chén rượu rất nhỏ, là loại chén ngày thường tự rót tự ẩm, nhưng chính là vì cái chén quá nhỏ, lại càng không dễ sử dụng.
” Cái chén này quá nhỏ dùng không tiện, đổi cái bát, rượu rót ít chút là được.”
Chu Chiêm Cơ hiểu rõ, phủ nhận đề nghị của Tiết Trạm: “Không được, phải dùng chén nhỏ.”
Chu Kì Lân di ra sau một chút xếp chân ngồi xong.
Chu Chiêm Cơ ngừng cười hướng về phía Tiết Trạm điểm điểm cằm.
Tiết Trạm vuốt mặt, cái gọi là chết sớm hay muộn thì cũng chết, chẳng qua là không nghĩ tới lại còn là một lần duy nhất triệt để như vậy.
Từ Trường Lâm bưng chén rượu, thúc giục: “Nhanh lên, còn lèo nhèo làm gì?”
Kỉ Cương cũng tiếp cận ra chủ ý, cân nhắc tư thế: “Tốt nhất mở chân ra mà ngồi.”
Tiết Trạm trợn trắng mắt liếc hắn, ôm tâm lý đập nồi dìm thuyền khóa chân ngồi lên trên.
Hiểu là Chu Kì Lân đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vẫn là làm cho thân thể hắn cứng đờ, không phải phản cảm, mà là khẩn trương.
Tiết Trạm đương nhiên cảm giác được, đành phải áy náy nhìn hắn.
Chu Kì Lân cười lại,
Chén rượu quá nhỏ Tiết Trạm ngậm ở mép ngậm không được, đành phải ngậm cái đế, tai hại chính là tầm mắt nhìn không chính xác, đành phải đè thấp thân thể một chút hướng lên trên cọ từ từ.
Nếu đổi thành người khác phỏng chừng đã bị cọ ra lửa, cũng may Chu Kì Lân không phải người thường, cho dù đối tượng ngồi trên đùi chính là người mình có hảo cảm, tại đây cũng sẽ không lộ ra trò hề, nhưng tâm viên ý mã dám chắc là có.
Chén rượu tiếp cận đi lên Chu Kì Lân phối hợp ngậm lấy, trong lòng Tiết Trạm nhẹ nhàng thở ra liền giữ vững lực đạo chậm rãi nghiêng chén rượu.
Chu Kì Lân uống hết chén rượu, Tiết Trạm tạch một cái bắt lấy miệng cái chén, chỉ vào quần chúng thở phì phì nói: “Các ngươi chờ đó!”
Từ Trường Lâm đã sớm cười điên rồi, Chu Chiêm Cơ cũng kém không nhiều lắm, Kỉ Cương tốt hơn chút nhưng vui vẻ tuyệt đối tăng theo cấp luỹ thừa.
Nhưng ván thứ mười, Tiết Trạm như cũ mò lấy tám điểm.
Lần này ngay cả Chu Kì Lân cũng mặt lạnh không được nữa, cười thấy cả răng.
Chu Chiêm Cơ mạnh mẽ chụp cái bàn, cười đến bát đũa cùng kêu vang, Từ Trường Lâm cũng cười ra nước mắt, Kỉ Cương cũng không khá hơn.
“Nói! Là uống rượu hay là nói chân tâm hoặc là đại mạo hiểm?”
Từ Trường Lâm phối hợp rót rượu, thầm nghĩ không tồi: “Ta thấy ngươi chọn nói chân tâm hoặc là đại mạo hiểm đi, bằng không cho dù tửu lượng cao uống xong một chén này cũng còn kém không nhiều lắm.”
Đây có lẽ là ý tốt, nhưng Tiết Trạm dám đem bản thân bày ra trước mặt mọi người nữa sao? Ngốc à?
” Ta chọn uống rượu.”
Một chén rượu lớn đi xuống, Tiết Trạm vội tiếp nhận chén canh nóng Chu Kì Lân đưa sang uống vào để áp chế mùi rượu, nhưng nhất thời, mùi rượu sau khi áp chế ngược lại tăng càng lợi hại.
Ván thứ mười một bắt đầu, Chu Kì Lân mò lấy tám điểm.
Tiết Trạm bắt đầu lại có tinh thần ồn ào.
“Ta múa một bộ kiếm pháp đi.” Ngụ ý chấm dứt tiệc rượu này.
Quần chúng đương nhiên không có ý khác, Tiết Trạm có cố ý cũng bị đè ép.
Mấy người đang ngồi đều là võ tướng, đương nhiên không thiếu binh khí, Chu Kì Lân đứng ở trong viện, bảo kiếm trên tay nhẹ nhàng tuốt vỏ, cầm chuôi kiếm múa thành kiếm hoa, lúc này vỏ kiếm mới rơi xuống đất.
Thanh âm vỏ kiếm rơi xuống đất làm cho Tiết Trạm bừng tỉnh say rượu, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng tỏ một đạo thân ảnh giống như du long lưu loát xoay múa, bảo kiếm trong tay, kiếm khí như hồng, binh khí ngẫu nhiên phản xạ ra ánh quang, vỡ ra trên khuôn mặt kia, người xem quả nhiên là mặt đỏ tim đập, mục trì thần đãng! Suất nứt trời cao tính cái gì? Suất nứt mặt đất tính cái gì? Suất như vậy hòa cùng thanh kiếm kia mới là thật tuyệt sắc!
Tiết Trạm cũng không phủ nhận bản thân là người thích xem mặt, tại thời điểm đã say lại càng xem mặt, ghé vào lan can, ánh mắt mê ly: “Hảo suất ~~”
Chu Kì Lân nhĩ lực vượt xa người thường, nghe xong quay đầu lại, khóe mắt loan loan.
Tiết Trạm nháy mắt như bị điện giật, cảm thấy nước miếng cũng phải chảy xuống tới.
Một bộ kiếm pháp múa xong, Chu Kì Lân hoàn mỹ thu thế.
Lúc này Tiết Trạm cũng đã say, ánh mắt mê hoặc.
Cả đám Chu Chiêm Cơ đứng dậy, do dự nhìn Tiết Trạm rõ ràng đã say đến mức không thể tự lo liệu, Chu Kì Lân đỡ người lên: “Các ngươi quay về đi, ta đưa hắn trở về.”
Đám Chu Chiêm Cơ cũng biết hai người ở tương đối gần, cũng sẽ không nói cái gì khách khí, trực tiếp kết bạn đi rồi.
Người ngoài đi hết, Tiết Trạm đã mê mê hoặc hoặc bất tỉnh nhân sự, Chu Kì Lân vỗ mặt nửa ngày cũng không chụp tỉnh, cuối cùng trực tiếp ngồi xuống ôm lên.
Chưởng quầy tửu lâu nhìn thấy chủ nhân của nhà mình say đến bất tỉnh nhân sự hỏi: “Ta có xe ngựa, nếu không dùng xe ngựa đưa đi.”
“Không cần.” Chu Kì Lân trực tiếp cự tuyệt, đem người ôm lên lưng ngựa, sau đó xoay người nhảy lên, thấy gió đêm lạnh còn cầm áo choàng của mình đem người bao chặt.
Chưởng quầy cảm thấy nghi hoặc, uống say khỏi cần dùng xe ngựa lại đi dùng ngựa. Chẳng lẽ xe ngựa so với ngựa không tốt bằng?
Một người đang tâm viên ý mã thích một người, còn đang nghĩ làm sao để có cơ hội thân cận nhiều một chút, tâm tư như vậy gã làm sao mà lĩnh hội được chứ?
Chu Kì Lân một tay ôm người, một tay nắm dây cương, nửa đường dứt khoát nới lỏng dây cương để cho con ngựa tự mình đi, tay rảnh rỗi ôm Tiết Trạm vào lòng, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy người.
Dưới ánh trăng, ngồi trên con ngựa chậm rãi độ bước, tiệc rượu tan cuộc, cho dù là uống rượu hay không uống rượu cũng không lẻ loi một mình, đây là cảm giác có người làm bạn sao?
Cúi đầu dùng cằm cọ cọ cái trán của Tiết Trạm, khóe miệng Chu Kì Lân loan loan, cảm thấy cũng không tệ.
Không lâu sau đã tới phủ Trung quốc công, có gia nô đi ra dẫn ngựa, quản gia chạy ra đón, nhìn, liền sửng sốt.
“Đi chuẩn bị nước ấm, sáng mai chuẩn bị canh tỉnh rượu.”
” Vâng.”
Đem người ôm vào cửa đặt vào ghế tựa, nha hoàn đến trải giường chiếu đốt đèn, Chu Kì Lân ngại nàng phát ra tiếng vang, ầm ĩ đến Tiết Trạm, trực tiếp nhíu mi bảo người lui xuống, đợi gia nô đưa nước ấm tới, cũng chỉ cho người đặt ở cửa.
Một người xách một cái thùng nước tắm lớn cũng phải cố hết sức, Chu Kì Lân một tay một cái giống như xách đồ chơi xách vào phòng tắm, cũng không cần dừng lại nghỉ, trực tiếp đổ vào bồn tắm. Hai thùng, vừa vặn đổ đầy.
Đem thùng tắm thả vào góc phòng, Chu Kì Lân quay đầu lại đi gọi Tiết Trạm, muốn gọi thế tử, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại kêu một tiếng ‘ A Trạm ’, nhất thời Chu Kì Lân chỉ cảm thấy thêm quyết tâm.
Đáng tiếc, Tiết Trạm vẫn ngủ như chết.
Chu Kì Lân: “.........”
Nếu là người hiện đại, người trong lòng say bất tỉnh nhân sự, đại khái cũng sẽ không ngại chút nào cởi quần áo giúp đỡ tắm rửa, cho dù không chiếm chút tiện nghi thì xem qua cũng không sao, nhưng Chu Kì Lân là người cổ đại bảo thủ, huống chi tắm rửa là động tác lớn như vậy, sẽ làm cho người có thể tỉnh, đến lúc đó nên giải thích như thế nào?
Xuất phát từ lo lắng này nên sẽ không tắm rửa, chỉ vắt khăn ướt lau mặt, tay, sau đó ôm lên giường, giúp đỡ cởi áo ngoài, nhét vào chăn, sau đó tự mình rửa mặt chải đầu, cũng ngủ bên cạnh.
Đừng hỏi hắn vì sao có chủ viện của mình không ngủ lại theo ngủ ở thiên phòng, dù sao hắn chính là muốn như vậy.
Rõ ràng không phải là lần đầu tiên hai người đồng giường cộng chẩm, nhưng vì trong lòng có một chút nhu mì, không còn bình tĩnh lạnh nhạt như mọi ngày, mà là có chút khẩn trương, có chút vui sướng, thậm chí có chút hưng phấn, nghĩ muốn thân cận nhưng mà không dám, trong lòng giống như bị mèo cào. Nương theo ánh trăng sáng trong ngoài cửa sổ, Chu Kì Lân nhìn chằm chằm Tiết Trạm đủ lâu, trong lúc say mê tay đã dựa theo ý nghĩ trong lòng sờ lên môi đối phương.
Hắn nhớ rõ trước đó khi ngậm chén rượu, nơi này phun ra hơi thở nóng rực, cũng nhớ rõ ngày xưa nơi này thường xuyên làm cho người ta tức giận đến hộc máu, cũng nhớ rõ khi nhếch miệng cười to thì vui sướng sang sảng, còn có cái loại đắc sắt khoái ý khi âm mưu thực hiện được, cùng với trò đùa dai ác liệt làm cho người ta hận không thể cầm lấy gậy đánh cái mông một trận cho hả giận.
Nhưng không ngờ nơi này cũng rất mềm mại, hắn không thân cận qua nữ nhân, không biết cái gọi là nhuyễn ngọc ôn hương là cảm giác gì, nhưng hắn biết chỉ có thế này mới là cái mà mình muốn thân cận. Người khác có mềm thì sao? Không phải là hắn! Người khác cho dù tốt thì thế nào? Cũng không phải hắn! Hắn muốn chính là một người này, cũng chỉ là một người này.
Tâm trì thần đãng, mục huyễn thần mê, Chu Kì Lân lần đầu tiên nhận thức cái gọi là cảm giác cầm giữ không được muốn thân cận là như thế nào.
Chờ hắn hoàn hồn hắn đã đụng phải cánh môi kia rồi, mà dùng môi của chính mình. Nhẹ nhàng liếm. Nhẹ nhàng ngậm. Không dám cắn, sợ đem người đánh thức.
Thật lâu sau mới thối lui, môi của đối phương đã từ lúc nào ẩm ướt lại trong suốt.
Cảm thấy trong lòng có một dòng vui thích ẩn nhẫn, Chu Kì Lân trầm trầm cười, liền theo sau cũng nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại, Chu Kì Lân là bị đánh thức, mê hoặc trợn mắt, lập tức hốc mắt trợn to.
Người đang ngủ ở trong đang xốc chăn lên tìm kiếm sờ vuốt, hai mắt nhắm nghiền, hai tay lại sờ vào tiểu Tiết Trạm đang giơ lên trời bên trong cái quần, cao thấp di động xoa nắn.
Nương theo một chút tia sáng ngoài cửa sổ, Chu Kì Lân nhãn lực thật tốt thậm chí có thể nhìn thấy màu sắc phấn nộn của thứ nọ.
Người đang tự cấp tự túc khóe miệng phun ra tiếng ngâm khẽ, chẳng mảy may biết người bên cạnh cứng còng, thiếu chút nữa bị hắn bức điên!
Nam nhân buổi sáng vốn không nên chọc ghẹo, huống chi nhìn thấy người mình thích đang tự tiết!
Cách gần như vậy, trong tai nghe tiếng ngâm khẽ gợi cảm liêu nhân, Chu Kì Lân bị bức đến hốc mắt đỏ tươi, dám khẳng định nếu lúc này người kia tỉnh hắn nhất định sẽ làm ra cái gì! Cái gì xấu hổ, cái gì còn không có chuẩn bị, hết thảy đều là vô nghĩa! Hắn chỉ biết giữ lấy người này, hung hăng trừng phạt hắn, cho dù dùng sức mạnh ép buộc cũng sẽ không ngừng!
Bất quá Tiết Trạm cũng không tỉnh, toàn bộ quá trình vẫn nhắm chặt hai mắt, sau khi đem chính mình sờ bắn thì một tay ở trên giường tìm kiếm.
Chu Kì Lân toàn thân cứng còng, thở mạnh cũng không dám, nhưng lại sợ hắn sẽ đụng đến mình, cấp bách sinh loạn, đem vạt áo của mình đưa qua.
Tiết Trạm vẫn nhắm hai mắt, thuận tay kéo qua lau tay, sau đó đem tiểu Tiết Trạm nhét trở lại trong quần, nghiêng đầu ngủ lại.
Chu Kì Lân ‘đau mà khoái hoạt’, toàn bộ hành trình cương thành tảng đá, đợi cho người hô hấp vững vàng, thở ra một hơi, thật cẩn thận xuống giường, đánh giá trọc dịch trên vạt áo mình, luống cuống tay chân ôm y phục của mình nhảy qua cửa sổ.
Quý Lâm đang luyện tập buổi sáng tròng mắt thiếu chút nữa trừng lòi ra: “Quốc công gia, “
“Câm miệng.” Chu Kì Lân gầm nhẹ, cẩn thận bước ra khỏi cửa sổ, quay đầu lại đóng cửa sổ, xong quay đầu lại thờ ơ: “Tự quản tốt miệng của mình.”
Quý Lâm: “.........”
Mặt trời lên cao, Tiết Trạm mới ra khỏi cửa phòng, quản gia đưa lên canh tỉnh rượu cùng điểm tâm sáng đã sớm chuẩn bị, Chu Kì Lân cũng cùng ăn.
Uống xong canh tỉnh rượu mùi vị không ngon lành gì, Tiết Trạm nhu nhu trán: “Ngày hôm qua ta có tắm không?”
Tay Chu Kì Lân ngừng một lát, dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Ngươi bất tỉnh, ta chỉ lau mặt cho ngươi.”
“Ta đây ngủ một mình?”
“Ân, ta giúp ngươi lau mặt xong thì trở về phòng.”
Chu Kì Lân mắt cũng không nháy, Quý Lâm vừa vặn lại đây báo cáo công tác chuẩn bị, cước bộ cứng đờ.
Chu Kì Lân ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm: “Đi tuần phủ.”
Quý Lâm chính là đã tuần phủ xong mới đến báo cáo: “.........”
“Tuân lệnh.” Quý Lâm đồng thủ đồng cước lại đi tuần lần thứ hai.
Tiết Trạm đang chuyên tâm ăn điểm tâm sáng cũng không phát hiện còn hỏi: “Làm sao không thấy Ô tướng quân?”
“Hắn mang binh tuần tra biên phòng, phải ba tháng.”
” Trước đó làm sao không có nghe thấy hắn nói?”
“Ân, đi rất cấp bách.”
Mơ hồ nghe thấy Quý Lâm trượt một cái.
Tác giả :
Mạc Tà