555, Vì Sao Tôi Lại Là Thụ
Chương 7
“Tân……được rồi! Đừng ngửi nữa.” Tôi bất đắc dĩ ngăn cản hắn giống như cún con ở nơi nơi ngửi loạn “Cho nên em mới không cho anh trở về sớm như vậy!”
“Kị…… gần đây có phải em đều ở lại phòng trực ban hay không ?” Hắn quay đầu nghiêm túc hỏi tôi.
Hắn lại làm tôi cảm thấy áp lực…… Cúi đầu……“Đúng vậy…… Nhưng mà……”
Hắn không cho tôi cơ hội giải thích, liền đánh gãy :“Em đã đáp ứng anh sẽ tự chăm sóc mình , em quên rồi sao?”
“Không…… Không có……” Tân a…… Biểu tình của anh thật đáng sợ, anh cũng biết mỗi lần anh hung dữ rất dọa người mà, bình thường không sao chứ lúc này ánh mắt quá sắc bén. Tôi sợ đó!
“Vậy em là biết rõ còn cố phạm?” Mặt hắn lại tiến sát vào mặt tôi. Oa oa , hảo áp lực nga.
“Không…… Không có…… Em chỉ nghĩ dành nhiều thời gian với anh thôi à!” Tôi trả lời, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, tôi chỉ cần giả vờ nhu nhược một chút làm cho hắn cảm động, lát sau tôi sẽ không bị gì. Vì để gia tăng hiệu quả, mắt tôi long la long lanh nhìn hắn.
“Ai……”
Xem đi xem đi, quả nhiên đã đầu hàng .
“Anh nói Kị à …… em không biết mỗi lần em là vậy mắt cứ như vậy rút gân sao?”
Tôi ngã! Rút cái đầu của anh! Mắt tôi làm gì có gân mà cho anh rút a? Anh thấy qua ? Ngay khi tôi đang muốn mắng người, đôi môi ấm áp không hề báo động lao tới.
“Ngô…… A…… Ân……” Tôi cứ như vậy đứng ngay tại cửa, đến cửa cũng chưa kịp đóng……
“Tân…… vào bên trong……” Miễn cưỡng đẩy hắn ra, cả người tôi dựa lên người hắn thở hồng hộc .
“Được……” Hắn nâng lưng tôi, sức nặng cả người đều đè lên hắn, cứ nhẹ nhàng ôm tôi vào phòng ngủ.
Không phải anh từ vừa bệnh viện về à? Sao mạnh dữ vậy ?
“Kị……” Hắn bắt đầu vuốt ve người tôi .
“Không cần!” Tôi đẩy ra, tôi không muốn làm .
“Kị?” Hắn kinh ngạc,“Làm sao vậy? Vừa rồi còn……”
Tôi không cho hắn cơ hội nói tiếp , chủ động cởi quần áo của hắn. Cà vạt , vướng bật , rút; Tây trang, phiền toái, ném; nút áo, phiền phức, xé. Cho tới bây giờ tôi chưa lần nào thô lỗ xé rách áo hắn như.
“Kị……” Hắn cũng không phản kháng, vươn tay để lên trước ngực tôi, tính phục vụ cho tôi .
“Đừng cử động.” Tôi nhéo một cái, đánh rớt tay hắn .
Hành động này làm hắn sững sốt hơn nửa ngày, trên mặt không còn *** , trở nên nghiêm trang: “ Kị , rốt cuộc em bị gì thế? Em vẫn tùy hứng, anh cũng dung túng em, nhưng chưa lúc nào như lúc này. Không phải em …… chẳng lẽ có liên quan đến đứa nhỏ kia?”
A? A? A? Tôi ngây người một lát mới biết hắn nói gì :“Không phải, chuyện đó đã không còn gì.”
“Vậy……”
“Tân, anh nói thật đi …… Có phải em lén em đi tập gym đúng không?” Tôi nhìn nửa người trên của hắn, khó chịu bóp bóp cơ tay hắn , chậc chậc, cứng quá.
“Anh vẫn đi mà.” Hắn vô tội lắc đầu,“Em vì chuyện này mà giận dỗi sao?” Hắn cười vỗ vỗ đầu tôi .
“Sao em không biết?! Em mặc kệ ! Em muốn ôm anh ! Em xuống đây cho em, không đúng , anh lại đây cho em ! Em muốn ômmmm!” Tôi dang tay ra, làm thành tư thế “ôm công chúa”.
Hắn thở dài:“Kị…… Không phải lúc đi bệnh viện em đã ôm anh rồi sao??”
“Nhưng khi đó em đã mém tắt thở rồi ! Anh biết lúc đó anh lại nặng như vậy ! Em không cần biết! Em mặc kệ ! Em mặc kệ ! Em cũng phải đi tập thể hình.” Đầu tôi lắc qua lắc lại như trống bỏi.
“Kị……” giọng hắn tràn đầy cảm giác vô lực “Sao em càng ngày càng hồ nháo vậy?”
A? Có sao? Sao tôi không biết nhỉ …… đem trí nhớ vừa rồi lật lại xem.
…………………………
…………………………
………… Xấu hổ…… Thật sự có a…… sao tôi trẻ con thế này…………
“Đã biết?” Hắn chọn mi, làm ra một bộ dạy con không được .
“Nga……” Sự thật mà, không thể không thừa nhận. Bất quá, được rồi, tôi xoay chuyển tốt lắm.
Tôi cầm lấy quần áo đưa cho hắn, còn mình rất tự giác xuống giường.
“Em lại làm cái gì a?” Hắn dở khóc dở cười, vươn tay giữ lấy tôi , kéo vào lòng hắn.
“Không phải anh muốn em thành thục sao? Em thành thục cho anh coi , không quậy anh nữa, anh nghỉ ngơi đi.” Tôi trả lời.
“Em châm hỏa cho đã rồi chạy trốn?” Mặt hắn nhìn kiểu nào cũng thấy tà ác “Anh nơi đây phải làm sao hả?”
Tay tôi bị kéo xuống nguồn nhiệt, nơi đó đã hoàn toàn nhếch lên , lồi ra bên ngoài “ Em phải phụ trách a.” Nói xong hắn kéo khóa quần xuống . Tôi kiềm lòng không đậu dùng hai tay đỡ lấy, cúi đầu, vươn lưỡi liếm nó . Tôi có thể cảm nhận được vật cứng dưới miệng run lên, gân mạch từ ngón tay truyền đến , cùng với vật của hắn càng ngày càng tráng kiện.
Tôi ngậm lấy toàn bộ , nhưng mà hắn nảy sinh ác ý nắm lấy tóc tôi, đẩy phần thân của mình vào sâu trong yết hầu.
“Anh……” Tay tôi bắt lấy hai viên bên dưới , hơi dùng sức nhéo một cái , đổi lấy hắn thấp giọng rên rỉ.
“…… Kị…… em!”
Theo góc độ tôi ngưỡng mặt nhìn hắn , khóe mắt nâng lên , đôi mắt dài hẹp quyến rũ. Tôi không khỏi nghĩ đến một bộ phim cổ trang Nhật Bản . Bên trong hai nhân vật chính cũng một trắng một đen, giống như chúng tôi vậy. Chẳng qua phim kia tiểu công làn da đen hơn mà thôi.
“Kị…… Không được nghĩ đến nam nhân khác……” Hắn vỗ nhẹ hai má tôi “Hơn nữa ….. đủ rồi …… anh muốn tiến vào……”
Lộ liễu quá…… Mặt tôi nóng lên , tuy rằng chúng tôi muốn làm thì làm , nhưng tôi không có thói quen ra hắn nói trắng ra như vậy …… Một khi như thế, bình thường tôi đều ngoan ngoãn nằm im cho hắn hưởng dụng …… Khóc ……
“Tân………… Anh không thể nói chuyện …… hàm súc xíu sao?” Tôi nắm lấy bàn tay đang cởi quần áo của tôi.
Hắn cười đến mị hoặc :“Em không thích tôi nói vậy sao? Đến , ngoan , Kị của anh , nhịn lâu như vậy , để anh hảo hảo cảm nhận em.”
Nụ hôn của hắn như mưa to tầm tả trút xuống, từ mi mắt dần dần dời đi, đến xương quai xanh rồi dừng trên đầu ngực, lưỡi hắn linh hoạt vừa liếm vừa cuốn, răng nanh mang theo ý trừng phạt cắn trả hành động vừa rồi của tôi; Sau đó một đường tiến công đến rốn, vây quanh nơi đó, chính là không chịu xuống thêm chút nữa.
“Tân…… Tân…… Nhanh lên……” Tôi thúc giục ,“ Em không nhịn lâu được đâu……”
“Mới như vậy đã không chịu nổi rồi……” Nói là nói như vậy, nhưng hắn đã mang mũ vào “Thân thể của em thật mẫn cảm …… là kết quả của cấm dục lâu ngày sao?” Tiếng nói của hắn bồi hồi bên tai.
Tôi vươn tay tháo mũ xuống :”Hôm nay …… cho phép anh …… không cần dùng ……. em……” Em muốn cảm nhận anh ! Nhưng lời này có đánh chết tôi cũng không nói !
“Kị…… Em thật đáng yêu!” Hắn cuối cười hôn lên môi tôi , mãnh liệt đến mức thiên hôn địa ám .
Anh…… Mưu sát chồng mình hả…… Tốt lắm ……“Nhanh lên…… Không cần…… mau lên cho em……” Tôi cầm lấy phần thân hắn nhắm ngay động khẩu, đại phương nơi đó đã ướt, rất dễ đi vào.
“Em…… thật nóng vội……” Hai tay chúng tôi giao nhau, hắn nâng mông tôi lên tiến quân thần tốc……
“A! A! A!” Khoảng cách với thời gian làm lần trước đó quá dài, thật sự khó thích ứng với thứ thô to kia , cảm giác muốn nôn ập đến.
“Kị…… Kị……” Hắn ngồi lên ôm tôi , khẽ vuốt lưng tôi.
“Tân…… để em tự động……” Trong tư thế này mỗi lần hoạt động Tân phải cố hết sức , huống chi miệng vết thương của hắn tuy đã khép lại, nhưng lỡ có gì thì sao, cho nên, để tôi phục vụ hắn một lần cũng được ,“Phải nhớ ân tình của em nha !” Tôi nhìn hắn.
“…… Được, lần sau anh sẽ làm cho đến khi nào em kêu dừng mới thôi!” Nói xong, hắn cầm lấy vật nhỏ của tôi ma sát, tôi theo tiết tấu của hắn luật động , hai người cùng nhau đạt tới cao trào.
Giờ phút này tôi nằm trên chiếc giường mềm mại, hưởng thụ tựa vào ngực Tân. Hắn vuốt tóc tôi , không nói chuyện, nhưng không hề nhàm chán.
“Kị…… gần đây em gầy đi phải không?”
A? Có sao? Sao tôi không biết.
“Lúc ôm em đụng đến xương rất rõ ràng……” Hắn hôn vành tai tôi,“Em muốn ăn gì?”
“Sao? Anh làm cho em ăn hả ? Không phải anh không chịu làm sao?” Tôi khoát lên vai hắn. Trời ạ ! Tay nghề của Tân là hạng nhất đó! Nước miếng nước miếng…… Hắc hắc hắc hắc.
“Đó là bởi vì anh sợ phiền thôi.” Hắn niết mũi tôi “Nhưng trong thời gian này em vất vả rồi. Biết sao được , em đau anh cũng đau mà . Em xem , ngay cả thâm quầng cũng có rồi …… cho nên , anh phải nuôi em mập mạp mới được.”
Oa oa, thật sự a?! Thật tốt quá đi!“Tân! Em yêu anh quá ! Em có thể gọi món không?”
Hắn sủng nịch gật đầu.
“Vậy thịt kho tàu đi.”
“Đơn giản như vậy?” Hắn không thể tin nhìn tôi,“ Anh còn nghĩ em sẽ bắt anh làm món nào khó lắm chứ , tốt xấu gì cũng phải là cá pecca.”
Lắc đầu.“Em chỉ thích ăn thịt sườn!” Bởi vì, lúc vẫn còn ở nhà …… là đồ ăn mẹ thích làm nhất……
“Kị…… Kị của anh……” Hắn đem đầu tôi đặt vào lòng mình “Anh làm. Nhưng, anh muốn cho em không chỉ là mấy thứ này, anh tin tưởng em sẽ thích mỗi món của anh! Còn có , chỉ cần có thời gian , anh sẽ xuống bếp , được không ?”
“Tân…… em , không có gì .”
“Đứa ngốc. Em suy nghĩ gì anh còn không biết sao? Anh nói , anh sẽ yêu em , mãi mãi……” Hắn hôn ngón tay tôi, cảm giác ấm áp từ đó dâng lên, tiến thằng vào tim.
“Tân……” Yêu em , đừng rời khỏi em!
“Kị…… gần đây có phải em đều ở lại phòng trực ban hay không ?” Hắn quay đầu nghiêm túc hỏi tôi.
Hắn lại làm tôi cảm thấy áp lực…… Cúi đầu……“Đúng vậy…… Nhưng mà……”
Hắn không cho tôi cơ hội giải thích, liền đánh gãy :“Em đã đáp ứng anh sẽ tự chăm sóc mình , em quên rồi sao?”
“Không…… Không có……” Tân a…… Biểu tình của anh thật đáng sợ, anh cũng biết mỗi lần anh hung dữ rất dọa người mà, bình thường không sao chứ lúc này ánh mắt quá sắc bén. Tôi sợ đó!
“Vậy em là biết rõ còn cố phạm?” Mặt hắn lại tiến sát vào mặt tôi. Oa oa , hảo áp lực nga.
“Không…… Không có…… Em chỉ nghĩ dành nhiều thời gian với anh thôi à!” Tôi trả lời, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, tôi chỉ cần giả vờ nhu nhược một chút làm cho hắn cảm động, lát sau tôi sẽ không bị gì. Vì để gia tăng hiệu quả, mắt tôi long la long lanh nhìn hắn.
“Ai……”
Xem đi xem đi, quả nhiên đã đầu hàng .
“Anh nói Kị à …… em không biết mỗi lần em là vậy mắt cứ như vậy rút gân sao?”
Tôi ngã! Rút cái đầu của anh! Mắt tôi làm gì có gân mà cho anh rút a? Anh thấy qua ? Ngay khi tôi đang muốn mắng người, đôi môi ấm áp không hề báo động lao tới.
“Ngô…… A…… Ân……” Tôi cứ như vậy đứng ngay tại cửa, đến cửa cũng chưa kịp đóng……
“Tân…… vào bên trong……” Miễn cưỡng đẩy hắn ra, cả người tôi dựa lên người hắn thở hồng hộc .
“Được……” Hắn nâng lưng tôi, sức nặng cả người đều đè lên hắn, cứ nhẹ nhàng ôm tôi vào phòng ngủ.
Không phải anh từ vừa bệnh viện về à? Sao mạnh dữ vậy ?
“Kị……” Hắn bắt đầu vuốt ve người tôi .
“Không cần!” Tôi đẩy ra, tôi không muốn làm .
“Kị?” Hắn kinh ngạc,“Làm sao vậy? Vừa rồi còn……”
Tôi không cho hắn cơ hội nói tiếp , chủ động cởi quần áo của hắn. Cà vạt , vướng bật , rút; Tây trang, phiền toái, ném; nút áo, phiền phức, xé. Cho tới bây giờ tôi chưa lần nào thô lỗ xé rách áo hắn như.
“Kị……” Hắn cũng không phản kháng, vươn tay để lên trước ngực tôi, tính phục vụ cho tôi .
“Đừng cử động.” Tôi nhéo một cái, đánh rớt tay hắn .
Hành động này làm hắn sững sốt hơn nửa ngày, trên mặt không còn *** , trở nên nghiêm trang: “ Kị , rốt cuộc em bị gì thế? Em vẫn tùy hứng, anh cũng dung túng em, nhưng chưa lúc nào như lúc này. Không phải em …… chẳng lẽ có liên quan đến đứa nhỏ kia?”
A? A? A? Tôi ngây người một lát mới biết hắn nói gì :“Không phải, chuyện đó đã không còn gì.”
“Vậy……”
“Tân, anh nói thật đi …… Có phải em lén em đi tập gym đúng không?” Tôi nhìn nửa người trên của hắn, khó chịu bóp bóp cơ tay hắn , chậc chậc, cứng quá.
“Anh vẫn đi mà.” Hắn vô tội lắc đầu,“Em vì chuyện này mà giận dỗi sao?” Hắn cười vỗ vỗ đầu tôi .
“Sao em không biết?! Em mặc kệ ! Em muốn ôm anh ! Em xuống đây cho em, không đúng , anh lại đây cho em ! Em muốn ômmmm!” Tôi dang tay ra, làm thành tư thế “ôm công chúa”.
Hắn thở dài:“Kị…… Không phải lúc đi bệnh viện em đã ôm anh rồi sao??”
“Nhưng khi đó em đã mém tắt thở rồi ! Anh biết lúc đó anh lại nặng như vậy ! Em không cần biết! Em mặc kệ ! Em mặc kệ ! Em cũng phải đi tập thể hình.” Đầu tôi lắc qua lắc lại như trống bỏi.
“Kị……” giọng hắn tràn đầy cảm giác vô lực “Sao em càng ngày càng hồ nháo vậy?”
A? Có sao? Sao tôi không biết nhỉ …… đem trí nhớ vừa rồi lật lại xem.
…………………………
…………………………
………… Xấu hổ…… Thật sự có a…… sao tôi trẻ con thế này…………
“Đã biết?” Hắn chọn mi, làm ra một bộ dạy con không được .
“Nga……” Sự thật mà, không thể không thừa nhận. Bất quá, được rồi, tôi xoay chuyển tốt lắm.
Tôi cầm lấy quần áo đưa cho hắn, còn mình rất tự giác xuống giường.
“Em lại làm cái gì a?” Hắn dở khóc dở cười, vươn tay giữ lấy tôi , kéo vào lòng hắn.
“Không phải anh muốn em thành thục sao? Em thành thục cho anh coi , không quậy anh nữa, anh nghỉ ngơi đi.” Tôi trả lời.
“Em châm hỏa cho đã rồi chạy trốn?” Mặt hắn nhìn kiểu nào cũng thấy tà ác “Anh nơi đây phải làm sao hả?”
Tay tôi bị kéo xuống nguồn nhiệt, nơi đó đã hoàn toàn nhếch lên , lồi ra bên ngoài “ Em phải phụ trách a.” Nói xong hắn kéo khóa quần xuống . Tôi kiềm lòng không đậu dùng hai tay đỡ lấy, cúi đầu, vươn lưỡi liếm nó . Tôi có thể cảm nhận được vật cứng dưới miệng run lên, gân mạch từ ngón tay truyền đến , cùng với vật của hắn càng ngày càng tráng kiện.
Tôi ngậm lấy toàn bộ , nhưng mà hắn nảy sinh ác ý nắm lấy tóc tôi, đẩy phần thân của mình vào sâu trong yết hầu.
“Anh……” Tay tôi bắt lấy hai viên bên dưới , hơi dùng sức nhéo một cái , đổi lấy hắn thấp giọng rên rỉ.
“…… Kị…… em!”
Theo góc độ tôi ngưỡng mặt nhìn hắn , khóe mắt nâng lên , đôi mắt dài hẹp quyến rũ. Tôi không khỏi nghĩ đến một bộ phim cổ trang Nhật Bản . Bên trong hai nhân vật chính cũng một trắng một đen, giống như chúng tôi vậy. Chẳng qua phim kia tiểu công làn da đen hơn mà thôi.
“Kị…… Không được nghĩ đến nam nhân khác……” Hắn vỗ nhẹ hai má tôi “Hơn nữa ….. đủ rồi …… anh muốn tiến vào……”
Lộ liễu quá…… Mặt tôi nóng lên , tuy rằng chúng tôi muốn làm thì làm , nhưng tôi không có thói quen ra hắn nói trắng ra như vậy …… Một khi như thế, bình thường tôi đều ngoan ngoãn nằm im cho hắn hưởng dụng …… Khóc ……
“Tân………… Anh không thể nói chuyện …… hàm súc xíu sao?” Tôi nắm lấy bàn tay đang cởi quần áo của tôi.
Hắn cười đến mị hoặc :“Em không thích tôi nói vậy sao? Đến , ngoan , Kị của anh , nhịn lâu như vậy , để anh hảo hảo cảm nhận em.”
Nụ hôn của hắn như mưa to tầm tả trút xuống, từ mi mắt dần dần dời đi, đến xương quai xanh rồi dừng trên đầu ngực, lưỡi hắn linh hoạt vừa liếm vừa cuốn, răng nanh mang theo ý trừng phạt cắn trả hành động vừa rồi của tôi; Sau đó một đường tiến công đến rốn, vây quanh nơi đó, chính là không chịu xuống thêm chút nữa.
“Tân…… Tân…… Nhanh lên……” Tôi thúc giục ,“ Em không nhịn lâu được đâu……”
“Mới như vậy đã không chịu nổi rồi……” Nói là nói như vậy, nhưng hắn đã mang mũ vào “Thân thể của em thật mẫn cảm …… là kết quả của cấm dục lâu ngày sao?” Tiếng nói của hắn bồi hồi bên tai.
Tôi vươn tay tháo mũ xuống :”Hôm nay …… cho phép anh …… không cần dùng ……. em……” Em muốn cảm nhận anh ! Nhưng lời này có đánh chết tôi cũng không nói !
“Kị…… Em thật đáng yêu!” Hắn cuối cười hôn lên môi tôi , mãnh liệt đến mức thiên hôn địa ám .
Anh…… Mưu sát chồng mình hả…… Tốt lắm ……“Nhanh lên…… Không cần…… mau lên cho em……” Tôi cầm lấy phần thân hắn nhắm ngay động khẩu, đại phương nơi đó đã ướt, rất dễ đi vào.
“Em…… thật nóng vội……” Hai tay chúng tôi giao nhau, hắn nâng mông tôi lên tiến quân thần tốc……
“A! A! A!” Khoảng cách với thời gian làm lần trước đó quá dài, thật sự khó thích ứng với thứ thô to kia , cảm giác muốn nôn ập đến.
“Kị…… Kị……” Hắn ngồi lên ôm tôi , khẽ vuốt lưng tôi.
“Tân…… để em tự động……” Trong tư thế này mỗi lần hoạt động Tân phải cố hết sức , huống chi miệng vết thương của hắn tuy đã khép lại, nhưng lỡ có gì thì sao, cho nên, để tôi phục vụ hắn một lần cũng được ,“Phải nhớ ân tình của em nha !” Tôi nhìn hắn.
“…… Được, lần sau anh sẽ làm cho đến khi nào em kêu dừng mới thôi!” Nói xong, hắn cầm lấy vật nhỏ của tôi ma sát, tôi theo tiết tấu của hắn luật động , hai người cùng nhau đạt tới cao trào.
Giờ phút này tôi nằm trên chiếc giường mềm mại, hưởng thụ tựa vào ngực Tân. Hắn vuốt tóc tôi , không nói chuyện, nhưng không hề nhàm chán.
“Kị…… gần đây em gầy đi phải không?”
A? Có sao? Sao tôi không biết.
“Lúc ôm em đụng đến xương rất rõ ràng……” Hắn hôn vành tai tôi,“Em muốn ăn gì?”
“Sao? Anh làm cho em ăn hả ? Không phải anh không chịu làm sao?” Tôi khoát lên vai hắn. Trời ạ ! Tay nghề của Tân là hạng nhất đó! Nước miếng nước miếng…… Hắc hắc hắc hắc.
“Đó là bởi vì anh sợ phiền thôi.” Hắn niết mũi tôi “Nhưng trong thời gian này em vất vả rồi. Biết sao được , em đau anh cũng đau mà . Em xem , ngay cả thâm quầng cũng có rồi …… cho nên , anh phải nuôi em mập mạp mới được.”
Oa oa, thật sự a?! Thật tốt quá đi!“Tân! Em yêu anh quá ! Em có thể gọi món không?”
Hắn sủng nịch gật đầu.
“Vậy thịt kho tàu đi.”
“Đơn giản như vậy?” Hắn không thể tin nhìn tôi,“ Anh còn nghĩ em sẽ bắt anh làm món nào khó lắm chứ , tốt xấu gì cũng phải là cá pecca.”
Lắc đầu.“Em chỉ thích ăn thịt sườn!” Bởi vì, lúc vẫn còn ở nhà …… là đồ ăn mẹ thích làm nhất……
“Kị…… Kị của anh……” Hắn đem đầu tôi đặt vào lòng mình “Anh làm. Nhưng, anh muốn cho em không chỉ là mấy thứ này, anh tin tưởng em sẽ thích mỗi món của anh! Còn có , chỉ cần có thời gian , anh sẽ xuống bếp , được không ?”
“Tân…… em , không có gì .”
“Đứa ngốc. Em suy nghĩ gì anh còn không biết sao? Anh nói , anh sẽ yêu em , mãi mãi……” Hắn hôn ngón tay tôi, cảm giác ấm áp từ đó dâng lên, tiến thằng vào tim.
“Tân……” Yêu em , đừng rời khỏi em!
Tác giả :
Ái Tử Chương Ngư