5 Giờ 25 Phút
Chương 18: Thăm lâu đài Sittaford
Emily đang bước vội lên sườn núi thoai thoải về phía lâu đài Sittaford, trong làn sương mù dầy đặc đang tan dần, thì có tiếng gọi.
- Xin lỗi, cô có nhìn thấy con chó nào quanh đây không?
Emily giật nảy người, ngoái đầu lại. Một người đàn ông cao lênh khênh, gầy nhẳng, đứng bên trong hàng rào một ngôi biệt thự, da rám nắng, mắt đỏ ngầu, tóc hoa râm nhìn cô. Emily đoán được ngay ông ta la đại úy Wyat, chủ ngôi biệt thự số 3.
- Không, tôi không nhìn thấy - Emily đáp.
- Con chó ấy dễ bị xe ôtô cán đấy. Tôi vừa nhìn thấy một xe tải chở đầy người, chắc là nhà báo. Họ tìm tài liệu về Trevelyan.
- Ông có quen với đại úy Trevelyan không? - Emily hỏi.
Cô biết chuyện con chó chỉ là ông ta viện cớ để bắt chuyện với mình, lúc này đang là nhân vật được cả xóm này quan tâm.
- Tất nhiên. Tôi mua ngôi biệt thự này của ông ta.
- Ông thấy đại úy thế nào?
- Keo kiệt. Theo hợp đồng nhà, ông ta phải sơn màu, nhưng ông ta vẫn giữ nguyên một màu như trước.
- Ông không ưa đại úy Trevelyan?
- Tôi thường xuyên cãi nhau với ông ta đấy... Tôi tự nhận là khó tính và hay gây gổ với xung quanh, nhưng Trevelyan quá quắt lắm kia. Đã thế, ông ta lại tự coi là kẻ có quyền hành, bất cứ lúc nào cũng gõ cửa nhà người ta, không kể giờ giấc nào hết. Bây giờ thì xóm này nhẹ đi được rồi - Đại úy Wyat nói giọng mãn nguyện.
- Vậy à?
- Tôi có tên đầy tớ da đen - ông ta hét - Abdul!
Một thanh niên da đen, cao lớn, quấn trên đầu tấm khăn rằn, chạy đến.
- Mời cô vào chơi - Đại úy Wyat nói.
- Xin ông đại úy tha lỗi, để lúc khác. Lúc này tôi đang có việc bận.
- Cô bận à? Chà, con người thời nay lúc nào cũng tất bật. Như thế thì sống để làm gì kia chứ? Sống là một nghệ thuật, cô biết không? Tôi sẵn sàng dạy cho ai muốn học cái nghệ thuật ấy.
Emily thầm cười, chạy đi.
Cửa tòa lâu đài to và bằng gỗ sồi rất dày. Dây kéo chuông bằng đồng sáng loáng. Một cô hầu mặc sạch sẽ, dáng người xinh xắn ra mở của.
- Thưa tiểu thư, bà chủ hôm nay không tiếp khách.
Emily hiểu rằng đã có nhiều nhà báo đến đây trước cô.
- Tôi chỉ chuyển một lá thư của bà Percehouse gửi phu nhân Willett.
Mặt cô hầu dịu xuống, cô nói:
- Nếu vậy, xin mời tiểu thư vào nhà.
Emily bước vào gian tiền sảnh rộng thênh thang, trải thảm sang trọng. Lát sau cửa bên trong mở. Một cô gái trạc tuổi Emily bước ra, vẻ mặt lo lắng.
- Chào tiểu thư - Cô gái chìa tay bắt - Mẹ tôi xin lỗi, vì trong người không được khỏe.
- Có lẽ tôi đến vào giờ này không thích hợp?
- Không đâu. Chị nấu bếp đang ghi ra giấy công thức làm thứ bánh bà Percehouse yêu cầu. Tiểu thư là người nhà bà Percehouse và mới đến đây thăm bà ấy phải không?
Emily thầm cười. Chỉ những người trong lâu đài này mới không biết cô là ai, và đến đây có việc gì.
- Không đâu. Tôi nghỉ ở nhà bà Curtis, chỉ nhân sang chơi bà Percehouse...
- Tôi hiểu.
Emily ngắm nghía tòa lâu đài:
- Có phải đây là lâu đài của đại úy Trevelyan vừa qua đời không, thưa tiểu thư?
- Vâng, đúng thế. Ông đại úy chết một cách khủng khiếp quá!
- Tôi nghe nói về chuyện hồn ma của ông ấy báo tin. Tiểu thư có thể kể lại cho tôi nghe về câu chuyện chơi trò "bàn ma" chiều hôm trước được không?
- Ôi, có lẽ suốt đời không bao giờ tôi quên được cái buổi chiều hôm ấy. Tôi còn nhớ lúc bật đèn lên, vẻ mặt mọi người đều hoảng hốt một cách đến sợ, chỉ trừ ông Duke và thiếu tá Burnaby. Nhất là anh Garfield thì mặt xanh không còn một giọt máu.
- Rất tiếc là tôi không được dự trò chơi hôm ấy ở đây.
- Tôi thì lại tiếc là đã tham dự nó. Sau đấy, thiếu tá Burnaby kiên quyết xuống thị trấn thăm ông bạn. Ai can cũng không được. Từ lúc đó mọi người chúng tôi hồi hộp chờ, cho đến sáng hôm qua, khi nghe tin về vụ án mạng, tất cả chúng tôi đều kinh hoàng... Không ai có thể nghĩ "hồn ma" đâm ra là chuyện có thật.
Cô hầu ra, bưng chiếc khay trên đặt một tờ giấy đến trước mặt cô chủ. Violette cầm tờ giấy, đọc lướt qua rồi gấp lại, đưa Emily.
- Tiểu thư đến thật đúng lúc. Vụ án mạng vừa qua đám người làm cho chúng tôi hốt hoảng, họ đòi thôi việc để về nhà. Tối hôm qua mẹ tôi nổi cáu, bảo tất cả bọn họ hãy chuẩn bị hành lý để về. Chỉ trưa nay là nhà không còn đầy tớ nào nữa. Chúng tôi sẽ chỉ thuê một người hầu phòng và một người nấu bếp thôi.
- Tôi xin mạo muội hỏi tiểu thư một câu được không? Tại sao phu nhân và tiểu thư lại chọn nơi nghỉ mùa đông là cái xóm heo hút và lạnh giá này?
- Hai mẹ con tôi thích phong cảnh nơi đây - Nhưng khi nói câu đó, Violette cúi đầu, cố tránh không gặp luồng mắt của Emily.
- Thôi, cảm ơn tiểu thư, tôi xin phép.
Trước khi ra khỏi nhà, Emily kín đáo ném đôi găng tay lên chiếc bàn nhỏ ở góc tường gần đó.
Tiễn khách ra ngoài cửa, Violette quay vào, khép cửa lại, nhưng Emily để ý thấy cô ta không vặn chìa khóa. Ra đến cổng sắt, cô bèn rón rén quay trở lại. Cô xoay nhẹ đấm cửa, rón rén đi vào nhà. Ngoài gian tiền sảnh không có ai.
Emily nhẹ chân bước đến chân cầu thang gác, lắng nghe động tĩnh trên gác. Không thấy gì, cô rón rén bước lên từng bậc, vừa đi vừa hồi hộp lắng nghe. Tim cô đập thình thịch. Emily không thể viện cớ để quên đôi găng tay trên tầng hai được. Vẫn chưa nghe thấy gì, cô lên thêm bậc nữa. Có tiếng phụ nữ trò chuyện. Tiếng trò chuyện ngừng lại.
Emily vội vã chạy thật nhẹ xuống thang gác.
Liền sau đó, Violette xuống. Thấy Emily đang tìm kiếm thứ gì, cô hỏi:
- Tiểu thư để quên thứ gì à?
- Vâng, đôi găng tay! May quá, đây rồi? Thôi, xin phép tiểu thư - Emily nói rồi bước nhanh ra cửa.
Nhưng lúc nãy cô đã nghe thấy câu nói cuối cùng của Violette nói với mẹ: "Lạy Chúa! Bao giờ mới đến tối đây!"
- Xin lỗi, cô có nhìn thấy con chó nào quanh đây không?
Emily giật nảy người, ngoái đầu lại. Một người đàn ông cao lênh khênh, gầy nhẳng, đứng bên trong hàng rào một ngôi biệt thự, da rám nắng, mắt đỏ ngầu, tóc hoa râm nhìn cô. Emily đoán được ngay ông ta la đại úy Wyat, chủ ngôi biệt thự số 3.
- Không, tôi không nhìn thấy - Emily đáp.
- Con chó ấy dễ bị xe ôtô cán đấy. Tôi vừa nhìn thấy một xe tải chở đầy người, chắc là nhà báo. Họ tìm tài liệu về Trevelyan.
- Ông có quen với đại úy Trevelyan không? - Emily hỏi.
Cô biết chuyện con chó chỉ là ông ta viện cớ để bắt chuyện với mình, lúc này đang là nhân vật được cả xóm này quan tâm.
- Tất nhiên. Tôi mua ngôi biệt thự này của ông ta.
- Ông thấy đại úy thế nào?
- Keo kiệt. Theo hợp đồng nhà, ông ta phải sơn màu, nhưng ông ta vẫn giữ nguyên một màu như trước.
- Ông không ưa đại úy Trevelyan?
- Tôi thường xuyên cãi nhau với ông ta đấy... Tôi tự nhận là khó tính và hay gây gổ với xung quanh, nhưng Trevelyan quá quắt lắm kia. Đã thế, ông ta lại tự coi là kẻ có quyền hành, bất cứ lúc nào cũng gõ cửa nhà người ta, không kể giờ giấc nào hết. Bây giờ thì xóm này nhẹ đi được rồi - Đại úy Wyat nói giọng mãn nguyện.
- Vậy à?
- Tôi có tên đầy tớ da đen - ông ta hét - Abdul!
Một thanh niên da đen, cao lớn, quấn trên đầu tấm khăn rằn, chạy đến.
- Mời cô vào chơi - Đại úy Wyat nói.
- Xin ông đại úy tha lỗi, để lúc khác. Lúc này tôi đang có việc bận.
- Cô bận à? Chà, con người thời nay lúc nào cũng tất bật. Như thế thì sống để làm gì kia chứ? Sống là một nghệ thuật, cô biết không? Tôi sẵn sàng dạy cho ai muốn học cái nghệ thuật ấy.
Emily thầm cười, chạy đi.
Cửa tòa lâu đài to và bằng gỗ sồi rất dày. Dây kéo chuông bằng đồng sáng loáng. Một cô hầu mặc sạch sẽ, dáng người xinh xắn ra mở của.
- Thưa tiểu thư, bà chủ hôm nay không tiếp khách.
Emily hiểu rằng đã có nhiều nhà báo đến đây trước cô.
- Tôi chỉ chuyển một lá thư của bà Percehouse gửi phu nhân Willett.
Mặt cô hầu dịu xuống, cô nói:
- Nếu vậy, xin mời tiểu thư vào nhà.
Emily bước vào gian tiền sảnh rộng thênh thang, trải thảm sang trọng. Lát sau cửa bên trong mở. Một cô gái trạc tuổi Emily bước ra, vẻ mặt lo lắng.
- Chào tiểu thư - Cô gái chìa tay bắt - Mẹ tôi xin lỗi, vì trong người không được khỏe.
- Có lẽ tôi đến vào giờ này không thích hợp?
- Không đâu. Chị nấu bếp đang ghi ra giấy công thức làm thứ bánh bà Percehouse yêu cầu. Tiểu thư là người nhà bà Percehouse và mới đến đây thăm bà ấy phải không?
Emily thầm cười. Chỉ những người trong lâu đài này mới không biết cô là ai, và đến đây có việc gì.
- Không đâu. Tôi nghỉ ở nhà bà Curtis, chỉ nhân sang chơi bà Percehouse...
- Tôi hiểu.
Emily ngắm nghía tòa lâu đài:
- Có phải đây là lâu đài của đại úy Trevelyan vừa qua đời không, thưa tiểu thư?
- Vâng, đúng thế. Ông đại úy chết một cách khủng khiếp quá!
- Tôi nghe nói về chuyện hồn ma của ông ấy báo tin. Tiểu thư có thể kể lại cho tôi nghe về câu chuyện chơi trò "bàn ma" chiều hôm trước được không?
- Ôi, có lẽ suốt đời không bao giờ tôi quên được cái buổi chiều hôm ấy. Tôi còn nhớ lúc bật đèn lên, vẻ mặt mọi người đều hoảng hốt một cách đến sợ, chỉ trừ ông Duke và thiếu tá Burnaby. Nhất là anh Garfield thì mặt xanh không còn một giọt máu.
- Rất tiếc là tôi không được dự trò chơi hôm ấy ở đây.
- Tôi thì lại tiếc là đã tham dự nó. Sau đấy, thiếu tá Burnaby kiên quyết xuống thị trấn thăm ông bạn. Ai can cũng không được. Từ lúc đó mọi người chúng tôi hồi hộp chờ, cho đến sáng hôm qua, khi nghe tin về vụ án mạng, tất cả chúng tôi đều kinh hoàng... Không ai có thể nghĩ "hồn ma" đâm ra là chuyện có thật.
Cô hầu ra, bưng chiếc khay trên đặt một tờ giấy đến trước mặt cô chủ. Violette cầm tờ giấy, đọc lướt qua rồi gấp lại, đưa Emily.
- Tiểu thư đến thật đúng lúc. Vụ án mạng vừa qua đám người làm cho chúng tôi hốt hoảng, họ đòi thôi việc để về nhà. Tối hôm qua mẹ tôi nổi cáu, bảo tất cả bọn họ hãy chuẩn bị hành lý để về. Chỉ trưa nay là nhà không còn đầy tớ nào nữa. Chúng tôi sẽ chỉ thuê một người hầu phòng và một người nấu bếp thôi.
- Tôi xin mạo muội hỏi tiểu thư một câu được không? Tại sao phu nhân và tiểu thư lại chọn nơi nghỉ mùa đông là cái xóm heo hút và lạnh giá này?
- Hai mẹ con tôi thích phong cảnh nơi đây - Nhưng khi nói câu đó, Violette cúi đầu, cố tránh không gặp luồng mắt của Emily.
- Thôi, cảm ơn tiểu thư, tôi xin phép.
Trước khi ra khỏi nhà, Emily kín đáo ném đôi găng tay lên chiếc bàn nhỏ ở góc tường gần đó.
Tiễn khách ra ngoài cửa, Violette quay vào, khép cửa lại, nhưng Emily để ý thấy cô ta không vặn chìa khóa. Ra đến cổng sắt, cô bèn rón rén quay trở lại. Cô xoay nhẹ đấm cửa, rón rén đi vào nhà. Ngoài gian tiền sảnh không có ai.
Emily nhẹ chân bước đến chân cầu thang gác, lắng nghe động tĩnh trên gác. Không thấy gì, cô rón rén bước lên từng bậc, vừa đi vừa hồi hộp lắng nghe. Tim cô đập thình thịch. Emily không thể viện cớ để quên đôi găng tay trên tầng hai được. Vẫn chưa nghe thấy gì, cô lên thêm bậc nữa. Có tiếng phụ nữ trò chuyện. Tiếng trò chuyện ngừng lại.
Emily vội vã chạy thật nhẹ xuống thang gác.
Liền sau đó, Violette xuống. Thấy Emily đang tìm kiếm thứ gì, cô hỏi:
- Tiểu thư để quên thứ gì à?
- Vâng, đôi găng tay! May quá, đây rồi? Thôi, xin phép tiểu thư - Emily nói rồi bước nhanh ra cửa.
Nhưng lúc nãy cô đã nghe thấy câu nói cuối cùng của Violette nói với mẹ: "Lạy Chúa! Bao giờ mới đến tối đây!"
Tác giả :
Agatha Christie