365 Ngày Sau Khi Tôi Chết
Chương 17: Pn 1
Edit & Beta: Tạp Hóa Kẹo Đường
Lưu ý to đùng nè: Đây không phải là thế giới quan mà là thế giới song song, rào trước cho mọi người không bị nhầm.
1.
Hoa hồng trên hành tinh Isse nở rồi, tiên sinh đưa người yêu trẻ của mình đi ngắm trên phi thuyền tư nhân.
Hứa Nguyện đảo mắt, thấy tiên sinh đang dắt tay mình. Đôi tay với khớp xương rõ ràng đan vào bàn tay cậu, có loại cảm giác ngọt ngào không nói nên lời trào dâng trong lòng.
Đây là tiên sinh của cậu, từ hồi cấp ba, cậu đã thích tiên sinh.
Tiên sinh là một người rất giỏi giang nhưng lại lạnh nhạt với người khác, vậy mà, trong lần thổ lộ đầu tiên, ngài ấy đã đồng ý hẹn hò với cậu.
Đôi mắt của tiên sinh mang theo sắc xanh của biển cả, khi nhìn cậu, trông vừa thâm thúy lại mê người.
“Có chuyện gì sao em yêu, đang nghĩ gì vây?” Thấy chàng trai thất thần, Tạ Thời Vũ lo lắng hỏi.
Hứa Nguyện xốc lại tinh thần, đung đưa đôi tay đang nắm của hai người, nghiêng đầu ngắm nhìn người yêu tuấn tú nọ, khóe mắt cong cong: “Không có gì đâu, em nghĩ đến ngài thôi.”
Sao Tạ Thời Vũ chịu nổi khi Hứa Nguyện nhìn hắn với nụ cười như thế này, dường như có một cục đường nhẹ nhàng tan chảy nơi đầu quả tim, ngây ngấy nhưng lại khiến người ta đắm chìm vào đó. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi người thương, nhấm nháp đầu lưỡi của cậu.
Hứa Nguyện “ưm” một tiếng, cọ chóp mũi Tạ Thời Vũ một cách trìu mến, sau khi buông ra, trông người đàn ông kia “đói khát” vuốt ve cần cổ cậu, cười:
“Sao ngài lại giống như chú chó to xác vậy nhỉ, bám người quá.” Hứa Nguyện cố tình nói như vậy. Bởi cậu biết, đâu chỉ có tiên sinh, cậu cũng bám người như vậy. Trước kia cậu không như vậy, nhưng chẳng biết vì sao, khi đối mặt với ánh mắt thân mật, như đôi mắt long lanh của chú cún kia, cậu cũng không kìm được mà lại gần tiên sinh.
Tạ Thời Vũ ngẩn người. Hắn cũng nhận ra mình có hơi khác, sau khi gặp Hứa Nguyện, hắn như mở ra một cánh cửa mới, tình yêu cứ thế tuôn trào. Mỗi khi nhìn Hứa Nguyện, luôn đan xen sự ngọt ngào cùng với lo lắng, cái cảm giác không nắm được tay người ấy, người ấy sẽ tan thành sương khói. Hắn biết mình không được bình thường, lại không muốn thay đổi.
Bởi vì hắn rất yêu Hứa Nguyện, mà Hứa Nguyện cũng rất yêu hắn.
Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn đầu tiên của họ. Tạ Thời Vũ hoãn công việc lại, biến ngày kỷ niệm thành tuần trăng mật, đưa Hứa Nguyện đi ngắm hoa hồng ở hành tinh Isse.
Bọn họ đỗ phi thuyền ở sân bay, đi xe huyền phù tới khách sạn.
Cách tầng kính bảo vệ của xe, biển sao lấp lánh thắp sáng hành tinh không có bầu khí quyển này, tinh vân hoa hồng và quầng sáng tuyệt đẹp trải dài trên không trung.
Hứa Nguyện vươn tay ra, bắt một cái, dưới ánh mắt khó hiểu của Tạ Thời Vũ, cậu nhón chân, mở lòng bàn tay ra, cười thẹn:
“Hái một ngôi sao cho tiên sinh.”
Lòng Tạ Thời Vũ mềm mại không thôi. Hắn cúi người nhìn Hứa Nguyện trong chốc lát, nhìn đến khi sắc mặt cậu ửng hồng mới ôm lấy eo cậu, giọng hắn trầm, du dương như cây đàn cello:
“Tiên sinh hái cho em càng nhiều ngôi sao hơn nhé.”
Hứa Nguyện được bao trong vòng tay rắn chắc nọ, cảm nhận làn gió mơn trớn qua gò má, thấy rất vui rất vui.
Cậu cảm thấy, đoạn tuyệt với dòng họ vì Tạ Thời Vũ là “mối làm ăn” lời nhất cậu từng làm.
Cậu mất đi “thương” của dòng họ, nhưng lại có được hết thảy “tình” của tiên sinh. Thậm chí cậu còn thấy, tình của tiên sinh dành cho cậu vẫn mãi tăng lên, không có điểm dừng.
2.
Hai người tới khách sạn dùng bữa. Tạ Thời Vũ bắt điện thoại, sắp xếp công việc một lát, cúp máy, Hứa Nguyện đang ghé vào chiếc cửa sổ sát đất, ngắm phong cảnh bên ngoài.
Cậu có vòng eo thon gọn, chỗ nhiều thịt nhất có lẽ là bờ mông hơi nhô lên kia, vành tai trắng nõn ửng đỏ vì hào hứng, như một chú cừu non thẹn thùng.
Chú cừu nhỏ, cục cưng của Tạ Thời Vũ.
Tạ Thời Vũ qua ngắm phong cảnh cùng cậu, rồi lại thấy phong cảnh đâu có đẹp bằng người yêu hắn. Thế là hắn khom lưng, ngậm lấy vành tai Hứa Nguyện, thấp giọng nói:
“Vợ ơi…”
Mỗi lần Tạ Thời Vũ muốn thân mật với Hứa Nguyện, hắn sẽ gọi vợ ơi vợ à với cái điệu nũng nịu, Hứa Nguyện cũng rất ăn ý với hắn, nên lúc nào Tạ Thời Vũ cũng có thể lôi kéo người yêu lên giường, cắn ngón tay, hồng khóe mắt.
Cơ mà lần này thất bại.
Tai Hứa Nguyện ngưa ngứa, lòng cũng nóng lên, nhưng cậu rất muốn ngắm hoa hồng trên Isse, ai ngờ vừa tới đã bị lừa lên giường, thế là cậu hàm hồ “ừ” một cái, ngước đôi mắt ướt át lên, cố ngăn sự trêu chọc của người kia:
“Về rồi làm được không ạ? Đi ăn cơm, ngắm hoa hồng trước nhé?”
Tạ Thời Vũ không tài nào từ chối Hứa Nguyện được, cũng như Hứa Nguyện không thể cự tuyệt Tạ Thời Vũ. Hắn cố nhịn, bóp nhẹ vành tai của Hứa Nguyện, cậu nhẹ nhàng ừ hử vài tiếng, hắn mới nói “được”.
Hứa Nguyện vui vẻ ôm lấy hắn, hôn lên má hắn một cái.
3.
Bọn họ dính lấy nhau dùng bữa chiều.
Dưới cơn gió đêm thổi, cùng nhau ngắm hoa hồng nở rộ.
Hứa Nguyện không còn nhút nhát như trước, cậu kéo Tạ Thời Vũ vào biển hoa chụp mấy bức ảnh, rồi post lên wall, set chế độ bạn bè.
[ Tôi và tiên sinh của tôi. ( Ảnh chụp chung) ]
Tạ Thời Vũ ôm cậu, hai người trao nhau nụ hôn trong biển hoa hồng thắm. Hứa Nguyện không nhận ra, đồng hoa lớn như vậy, mà chỉ có hai người họ.
Trở về, tới khách sạn, Tạ Thời Vũ đưa một bông hồng cho Hứa Nguyện.
Hứa Nguyện hết sức ngạc nhiên, nhưng sau lại vui vẻ: “Không phải họ không cho hái sao?”
Tạ Thời Vũ chạm vào khóe mắt cậu, cười nói:
“Hái trộm đấy.”
Biết em thích vậy, dù có là sao cũng hái xuống cho em.
Đêm đến, trong khoảnh khắc vành tai chạm tóc mai, Tạ Thời Vũ cứ thế hôn lên làn da của người thương, cổ chân mảnh mai cũng mang theo dấu vết tình yêu của hắn.
Hứa Nguyện mơ màng, sợi tóc đen nhánh phủ trên trán được người nọ vén lên.
“Lúc về có món quà muốn tặng em.”
— Muốn tặng một ngôi sao chân chính cho em.
4.
Tạ Thời Vũ mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ vô cùng tuyệt vọng.
Hắn biết, người trong giấc mộng đó là hắn, nhưng lại không phải hắn. Hay nói, bọn họ cùng chung một linh hồn, nhưng lại sống ở hai thế giới với hai kết cục khác nhau.
Trong mơ, hắn hại chết Hứa Nguyện bởi sự tự phụ của mình.
Khi đã tỉnh ngộ, hắn trả thù từng người đã tổn thương Hứa Nguyện, sau đó sống như một kẻ điên, rồi chết vào năm thứ ba Hứa Nguyện mất.
Dẫu biết đó là mộng, nhưng nỗi đau khổ mất đi người mình yêu, khiến hắn không phân biệt được rằng mình là Tạ Thời Vũ trong giấc mơ đó hay là Tạ Thời Vũ đang hưởng tuần trăng mật.
Mà điều làm hắn bi thương hơn, không phải vì “mình” mất đi người yêu, mà là bởi, hắn nhìn thấy, mảnh linh hồn luôn ở bên cạnh mình kia.
Người ấy đau xót nhìn vào hắn.
Hắn không muốn để người hắn yêu phải săn sóc hay khổ sở cho “gã đàn ông xấu xa” này, dù “gã đàn ông xấu xa” đó là hắn.
Hắn phỉ báng, chửi rủa Tạ Thời Vũ ở thế giới song song kia.
Rồi lại không trốn tránh được, rằng bọn họ đều giống nhau.
Tạ Thời Vũ ở thế giới kia không thể mất Hứa Nguyện.
Thế giới này cũng vậy. Thậm chí còn sâu nặng hơn.
Tình yêu của họ đã điên cuồng bấy lâu, duy chỉ một người có thể trói buộc căn bệnh này.
Đó là Hứa Nguyện.
——————
Lưu ý to đùng nè: Đây không phải là thế giới quan mà là thế giới song song, rào trước cho mọi người không bị nhầm.
1.
Hoa hồng trên hành tinh Isse nở rồi, tiên sinh đưa người yêu trẻ của mình đi ngắm trên phi thuyền tư nhân.
Hứa Nguyện đảo mắt, thấy tiên sinh đang dắt tay mình. Đôi tay với khớp xương rõ ràng đan vào bàn tay cậu, có loại cảm giác ngọt ngào không nói nên lời trào dâng trong lòng.
Đây là tiên sinh của cậu, từ hồi cấp ba, cậu đã thích tiên sinh.
Tiên sinh là một người rất giỏi giang nhưng lại lạnh nhạt với người khác, vậy mà, trong lần thổ lộ đầu tiên, ngài ấy đã đồng ý hẹn hò với cậu.
Đôi mắt của tiên sinh mang theo sắc xanh của biển cả, khi nhìn cậu, trông vừa thâm thúy lại mê người.
“Có chuyện gì sao em yêu, đang nghĩ gì vây?” Thấy chàng trai thất thần, Tạ Thời Vũ lo lắng hỏi.
Hứa Nguyện xốc lại tinh thần, đung đưa đôi tay đang nắm của hai người, nghiêng đầu ngắm nhìn người yêu tuấn tú nọ, khóe mắt cong cong: “Không có gì đâu, em nghĩ đến ngài thôi.”
Sao Tạ Thời Vũ chịu nổi khi Hứa Nguyện nhìn hắn với nụ cười như thế này, dường như có một cục đường nhẹ nhàng tan chảy nơi đầu quả tim, ngây ngấy nhưng lại khiến người ta đắm chìm vào đó. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi người thương, nhấm nháp đầu lưỡi của cậu.
Hứa Nguyện “ưm” một tiếng, cọ chóp mũi Tạ Thời Vũ một cách trìu mến, sau khi buông ra, trông người đàn ông kia “đói khát” vuốt ve cần cổ cậu, cười:
“Sao ngài lại giống như chú chó to xác vậy nhỉ, bám người quá.” Hứa Nguyện cố tình nói như vậy. Bởi cậu biết, đâu chỉ có tiên sinh, cậu cũng bám người như vậy. Trước kia cậu không như vậy, nhưng chẳng biết vì sao, khi đối mặt với ánh mắt thân mật, như đôi mắt long lanh của chú cún kia, cậu cũng không kìm được mà lại gần tiên sinh.
Tạ Thời Vũ ngẩn người. Hắn cũng nhận ra mình có hơi khác, sau khi gặp Hứa Nguyện, hắn như mở ra một cánh cửa mới, tình yêu cứ thế tuôn trào. Mỗi khi nhìn Hứa Nguyện, luôn đan xen sự ngọt ngào cùng với lo lắng, cái cảm giác không nắm được tay người ấy, người ấy sẽ tan thành sương khói. Hắn biết mình không được bình thường, lại không muốn thay đổi.
Bởi vì hắn rất yêu Hứa Nguyện, mà Hứa Nguyện cũng rất yêu hắn.
Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn đầu tiên của họ. Tạ Thời Vũ hoãn công việc lại, biến ngày kỷ niệm thành tuần trăng mật, đưa Hứa Nguyện đi ngắm hoa hồng ở hành tinh Isse.
Bọn họ đỗ phi thuyền ở sân bay, đi xe huyền phù tới khách sạn.
Cách tầng kính bảo vệ của xe, biển sao lấp lánh thắp sáng hành tinh không có bầu khí quyển này, tinh vân hoa hồng và quầng sáng tuyệt đẹp trải dài trên không trung.
Hứa Nguyện vươn tay ra, bắt một cái, dưới ánh mắt khó hiểu của Tạ Thời Vũ, cậu nhón chân, mở lòng bàn tay ra, cười thẹn:
“Hái một ngôi sao cho tiên sinh.”
Lòng Tạ Thời Vũ mềm mại không thôi. Hắn cúi người nhìn Hứa Nguyện trong chốc lát, nhìn đến khi sắc mặt cậu ửng hồng mới ôm lấy eo cậu, giọng hắn trầm, du dương như cây đàn cello:
“Tiên sinh hái cho em càng nhiều ngôi sao hơn nhé.”
Hứa Nguyện được bao trong vòng tay rắn chắc nọ, cảm nhận làn gió mơn trớn qua gò má, thấy rất vui rất vui.
Cậu cảm thấy, đoạn tuyệt với dòng họ vì Tạ Thời Vũ là “mối làm ăn” lời nhất cậu từng làm.
Cậu mất đi “thương” của dòng họ, nhưng lại có được hết thảy “tình” của tiên sinh. Thậm chí cậu còn thấy, tình của tiên sinh dành cho cậu vẫn mãi tăng lên, không có điểm dừng.
2.
Hai người tới khách sạn dùng bữa. Tạ Thời Vũ bắt điện thoại, sắp xếp công việc một lát, cúp máy, Hứa Nguyện đang ghé vào chiếc cửa sổ sát đất, ngắm phong cảnh bên ngoài.
Cậu có vòng eo thon gọn, chỗ nhiều thịt nhất có lẽ là bờ mông hơi nhô lên kia, vành tai trắng nõn ửng đỏ vì hào hứng, như một chú cừu non thẹn thùng.
Chú cừu nhỏ, cục cưng của Tạ Thời Vũ.
Tạ Thời Vũ qua ngắm phong cảnh cùng cậu, rồi lại thấy phong cảnh đâu có đẹp bằng người yêu hắn. Thế là hắn khom lưng, ngậm lấy vành tai Hứa Nguyện, thấp giọng nói:
“Vợ ơi…”
Mỗi lần Tạ Thời Vũ muốn thân mật với Hứa Nguyện, hắn sẽ gọi vợ ơi vợ à với cái điệu nũng nịu, Hứa Nguyện cũng rất ăn ý với hắn, nên lúc nào Tạ Thời Vũ cũng có thể lôi kéo người yêu lên giường, cắn ngón tay, hồng khóe mắt.
Cơ mà lần này thất bại.
Tai Hứa Nguyện ngưa ngứa, lòng cũng nóng lên, nhưng cậu rất muốn ngắm hoa hồng trên Isse, ai ngờ vừa tới đã bị lừa lên giường, thế là cậu hàm hồ “ừ” một cái, ngước đôi mắt ướt át lên, cố ngăn sự trêu chọc của người kia:
“Về rồi làm được không ạ? Đi ăn cơm, ngắm hoa hồng trước nhé?”
Tạ Thời Vũ không tài nào từ chối Hứa Nguyện được, cũng như Hứa Nguyện không thể cự tuyệt Tạ Thời Vũ. Hắn cố nhịn, bóp nhẹ vành tai của Hứa Nguyện, cậu nhẹ nhàng ừ hử vài tiếng, hắn mới nói “được”.
Hứa Nguyện vui vẻ ôm lấy hắn, hôn lên má hắn một cái.
3.
Bọn họ dính lấy nhau dùng bữa chiều.
Dưới cơn gió đêm thổi, cùng nhau ngắm hoa hồng nở rộ.
Hứa Nguyện không còn nhút nhát như trước, cậu kéo Tạ Thời Vũ vào biển hoa chụp mấy bức ảnh, rồi post lên wall, set chế độ bạn bè.
[ Tôi và tiên sinh của tôi. ( Ảnh chụp chung) ]
Tạ Thời Vũ ôm cậu, hai người trao nhau nụ hôn trong biển hoa hồng thắm. Hứa Nguyện không nhận ra, đồng hoa lớn như vậy, mà chỉ có hai người họ.
Trở về, tới khách sạn, Tạ Thời Vũ đưa một bông hồng cho Hứa Nguyện.
Hứa Nguyện hết sức ngạc nhiên, nhưng sau lại vui vẻ: “Không phải họ không cho hái sao?”
Tạ Thời Vũ chạm vào khóe mắt cậu, cười nói:
“Hái trộm đấy.”
Biết em thích vậy, dù có là sao cũng hái xuống cho em.
Đêm đến, trong khoảnh khắc vành tai chạm tóc mai, Tạ Thời Vũ cứ thế hôn lên làn da của người thương, cổ chân mảnh mai cũng mang theo dấu vết tình yêu của hắn.
Hứa Nguyện mơ màng, sợi tóc đen nhánh phủ trên trán được người nọ vén lên.
“Lúc về có món quà muốn tặng em.”
— Muốn tặng một ngôi sao chân chính cho em.
4.
Tạ Thời Vũ mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ vô cùng tuyệt vọng.
Hắn biết, người trong giấc mộng đó là hắn, nhưng lại không phải hắn. Hay nói, bọn họ cùng chung một linh hồn, nhưng lại sống ở hai thế giới với hai kết cục khác nhau.
Trong mơ, hắn hại chết Hứa Nguyện bởi sự tự phụ của mình.
Khi đã tỉnh ngộ, hắn trả thù từng người đã tổn thương Hứa Nguyện, sau đó sống như một kẻ điên, rồi chết vào năm thứ ba Hứa Nguyện mất.
Dẫu biết đó là mộng, nhưng nỗi đau khổ mất đi người mình yêu, khiến hắn không phân biệt được rằng mình là Tạ Thời Vũ trong giấc mơ đó hay là Tạ Thời Vũ đang hưởng tuần trăng mật.
Mà điều làm hắn bi thương hơn, không phải vì “mình” mất đi người yêu, mà là bởi, hắn nhìn thấy, mảnh linh hồn luôn ở bên cạnh mình kia.
Người ấy đau xót nhìn vào hắn.
Hắn không muốn để người hắn yêu phải săn sóc hay khổ sở cho “gã đàn ông xấu xa” này, dù “gã đàn ông xấu xa” đó là hắn.
Hắn phỉ báng, chửi rủa Tạ Thời Vũ ở thế giới song song kia.
Rồi lại không trốn tránh được, rằng bọn họ đều giống nhau.
Tạ Thời Vũ ở thế giới kia không thể mất Hứa Nguyện.
Thế giới này cũng vậy. Thậm chí còn sâu nặng hơn.
Tình yêu của họ đã điên cuồng bấy lâu, duy chỉ một người có thể trói buộc căn bệnh này.
Đó là Hứa Nguyện.
——————
Tác giả :
Ai Cũng Không Quen Biết Tôi