3 - 1 = Mấy
Chương 23 Chương 23 Bức Thư Điện Tử Đòi Mạng
Chủ tịch thị trấn (vị Chủ tịch lúc thì đau khổ lúc thì hạnh phúc, lúc này nhăn nhở nói cười, lúc khác lại trợn mắt cáu kỉnh) cũng đã nghe nói về câu chuyện này.
Ông ta là người đứng đầu một thị trấn, là quan phụ mẫu của thị trấn nhỏ Tuyệt Luân Đế, là nòng cốt là chỗ dựa của mọi người, cho nên ông phải thể hiện vững vàng như Thái Sơn, đàng hoàng như không vấn đề gì.
Ông chủ tịch gọi Trương Cổ đến nói chuyện. Người dăm bảy đấng, của ba bảy loài, cho nên ông lên giọng quan cách:
“Trương Cổ! Gần đây trông sắc mặt cậu không ổn, cậu nên chú ý nghỉ ngơi.”
“Trương Cổ! Gần đây cả thị trấn đều hoang mang lo sợ, đây là vấn đề rất nghiêm trọng. Cậu là nhân viên của ủy ban thị trấn, cậu phải có tác phong đầu tàu gương mẫu. Mọi sự việc một khi chưa làm rõ thì không được tùy tiện đưa ra kết luận, và càng không được làm những chuyện mê tín.”
“Trương Cổ! Tới đây tôi phải lên huyện một chuyến để tạo dựng quan hệ, vay tiền ngân hàng cho thị trấn chúng ta. Chắc sẽ không thể sau đôi ba hôm trở về ngay được. Có chuyện gì thì cậu phải kịp thời liên hệ với đồn công an thị trấn.”
Chủ tịch thị trấn đã làm việc thì không bao giờ dềnh dang, ngay hôm đó ông đã lên đường.
Trương Cổ nghe Phùng Kình nói cậu ấy nhìn thấy chủ tịch và vợ con cùng ngồi xe đi rồi, họ mang theo mấy va li to đùng, cứ như là dọn một nửa nhà đem theo.
Mọi người bơ vơ, ngơ ngác.
Trương Cổ có phần không vui về tin này, nhưng anh cũng không nói rộng ra, anh sợ sẽ có đại loạn.
Lý Ma sang nhà Trương Cổ. Anh đứng ở cửa, nặng nề nói: “Trương Cổ à, tôi cho anh hay một chuyện… có lẽ là một tin không hay.”
Trương Cổ nói: “Với tôi hiện nay không thể có tin gì tốt lành cả. Anh cứ nói đi?”
Lý Ma hơi do dự một lát, rồi mới nói: “Tôi bị mất một thứ.”
Trương Cổ lập tức nghĩ đến là thứ gì, anh lim dim mắt hỏi: “Chắc là… con dao mổ lợn?”
Lý Ma gật đầu rõ mạnh. “Đương nhiên là tôi không thể khẳng định kẻ nào đã lấy trộm.”
Vẻ mặt Trương Cổ hơi đờ đẫn: “Chính là nó, không thể sai.”
Lý Ma cúi đầu, nói: “Người anh em hãy chú ý giữ gìn.”
Trương Cổ: “Tôi hiểu.”
Lý Ma: “Khi đi ngủ, chỉ nên nhắm một mắt thôi[10].”
[10]. Ý nói hãy cảnh giác.
Trương Cổ: “Hai mắt tôi luôn mở to. Tôi căn bản không ngủ nổi.”
Lý Ma quay người bước đi, bước ra đến cửa, anh lại ngoảnh lại: “Nếu… nếu nó đến, anh cứ gọi to, mọi người chúng tôi sẽ liều chiến đấu với nó.”
Trương Cổ cảm thấy ấm lòng, nói: “Cảm ơn anh.”
Vẫn không thấy thằng bé ấy lộ diện.
Ngày lại ngày trôi đi giống như quyển lịch treo tường kia, không có gì khác. Chỉ là, Trương Cổ nhận ra tiếng con chó kia sủa nghe rất bức thiết.
Hôm nay Trương Cổ đột nhiên lại mở máy tính.
Một bức thư điện tử nhảy xổ ra trước mắt anh – Đứa Bé Vĩnh Viễn!
Tay anh run run, nhấp chuột mấy lần mới mở được bức thư.
“Hiện nay chắc hẳn anh rất muốn biết tôi là đứa nào trong ba đứa, tôi không thể cho anh biết bởi vì nếu anh biết thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!”
Chắc chắn anh còn muốn biết mình sẽ chết như thế nào. Điều này tôi có thể cho anh biết, nhưng anh phải tìm ra mật mã thì mới tìm thấy câu trả lời.
Anh hãy vào đường link thứ nhất, sau đó vào đường link thứ hai, tiếp đó là đường link thứ ba. Lúc này anh sẽ nhìn thấy một quảng cáo màu trắng – quảng cáo thuốc chuyên trị chứng khóc dạ đề của trẻ sơ sinh, nhấp vào nó, rồi tiến vào trang sau. Nếu anh nhìn thấy đáy trang có một số chữ Giáp cốt[11] thì tôi chúc mừng anh. Nhóm chữ số ở dòng thứ hai, chính là mật mã.
[11]. Những chữ Hán cổ nhất mà người ta có được chứng cứ; khắc trên mai rùa, xương thú, bởi thế gọi là văn tự Giáp cốt.
Trương Cổ thở mỗi lúc một gấp, anh làm theo hướng dẫn mà đối phương nói.
Rất tốn sức, mệt nhoài, nhưng rốt cuộc anh cũng tìm thấy mật mã đó: 1212.
Bất cứ ai sinh ra trên đời cũng phải thông qua một con đường như nhau, nhưng cách chết thì thiên biến vạn hóa cực kỳ khác nhau. Người nào cũng muốn biết mình sẽ chết như thế nào, nhưng, ngoài các tử tù, những người mắc bệnh hiểm nghèo và người tự tử ra, thì rất ít người có thể biết đáp án.
Trương Cổ đã gặp may, anh đã tìm thấy mật mã, biết trước đáp án gồm ba chữ:
Dao mổ lợn.
Kể từ đó Trương Cổ luôn nghĩ đến con dao mổ lợn ấy.
Nó luôn khát máu, ăn sống nuốt tươi, nó đã mắc nợ vô số mạng sống, nhưng nó đã liếm sạch sẽ các vết máu. Nó sáng choang, mát lạnh, trắng tinh, nhìn vào, nó còn thấp thoáng một nét trang nhã của bậc quân tử nữa!
Lý Ma nói đã có vài trăm con lợn béo gầy to nhỏ chết dưới lưỡi dao này, trong đó có cả con lợn lang mà nhà Trương Cổ nuôi cách đây nửa năm.
Nay Trương Cổ sắp phải chết bởi lưỡi dao ấy, chết bởi lưỡi dao đã từng xử lý con lợn hoa của nhà anh ngày trước…
Đêm nay trời tối đen như mực. Trương Cổ nằm trên giường, không nghe thấy tiếng con chó kia sủa, anh lại cảm thấy băn khoăn. Bèn ngồi dậy, rồi ma xui quỷ khiến thì phải, anh bật máy tính.
Lại một bức thư điện tử nữa.
Của Đứa Bé Vĩnh Viễn!
Tay run run, Trương Cổ mở thư xem, nhưng màn hình bỗng đen kịt.
Tiếp đó, trên màn hình tối đen ấy dần dần xuất hiện cái đầu của thằng bé!
Trương Cổ sợ hết hồn.
Thằng bé nói giọng đều đều như tụng kinh: “Không phải ba trừ một bằng mấy, mà là ba trừ ba còn mấy. Các người đưa ra câu hỏi sai rồi. Nào, bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết đáp án…”
Cảnh trong giấc mơ xuất hiện! Nhưng đây không phải giấc mơ.
Trương Cổ kêu lên “Ối mẹ ơi…”, anh nhảy dựng lên và bỏ chạy, hất đổ cái ghế, làm đổ cái phích nước nóng. Anh chạy bổ ra sân hét to: “Mọi người ơi… Bà con ơi…”
Hàng xóm lập tức chạy ra.
Không có ai hỏi Trương Cổ xem đã xảy ra chuyện gì, họ đều hiểu là kẻ nào đã đến. Ai cũng lăm lăm khí giới trong tay.
Con dao mổ lợn mà Lý Ma vẫn tự hào đương nhiên không còn nữa, con người to vâm lực lưỡng này đang cầm một cái dùi, nó là đồ dùng của phụ nữ mới đúng. Vợ anh thường dùng nó để khâu đế giày, nó thường liên quan đến các đồ vải vóc, chứ không có kinh nghiệm huyết chiến gì hết.
Chị Lý thì giơ cái chậu rửa mặt tráng men lên. Dùng nó làm tấm khiên che thân thì hơn là dùng nó làm vũ khí tấn công.
Chị Mộ Dung thì cầm nửa hòn gạch.
Chị Biện đi cuối cùng, cầm một cành cây nhẹ tênh, hai tay giương nó ra phía trước, trông cứ như cầm khẩu súng trường.
Một đội ngũ không có sức chiến đấu, rón rén bước vào nhà Trương Cổ.
Máy tính đang bật, bình thường. Một cái ghế, một cái phích nước nằm vật trên mặt đất như bị động kinh ngất xỉu. Ngoài ra, không thấy trong nhà có bất cứ hiện tượng gì khác thường.
Lý Ma hỏi Trương Cổ: “Sao vậy?”
Trương Cổ cười như nghê cười.