2013
Chương 53
Sáng hôm sau.
Tra Long Khê ngồi trong văn phòng thưởng thức đoạn phim ghi hình tối qua, không khỏi miệng mồm khô khốc.
“Thảo nào…” – Gã cầm ly nước lên nhấp một ngụm làm dịu, xem tới mức máu nóng chảy rần rật – “Thì ra là một cặp.”
Tên tay sai hỏi: “Tư lệnh, giờ dắt nó tới đây không?”
Tra Long Khê nói: “Không vội, cứ nhốt trước đã.”
Gã vạch mở cổ áo, xem tới xem lui đoạn ghi hình kia nhiều lần, lại bảo: “Mẹ nó, quả nhiên là loại quan hệ này… chả trách.”
Một tên đàn em vội vã tiến vào, nói gấp: “Báo cáo Tư lệnh đại nhân, người mà ngài chờ đã tới rồi.”
Tra Long Khê kéo áo lại, sắc mặt không mấy hài lòng, gã hỏi: “Có mấy người?”
“Hai người ạ.” – Tên đàn em đáp – “Đều là nam cả, một người dựa theo miêu tả chắc là Lại Kiệt, người kia chẳng biết là ai, đều mặc quân phục và đội nón.”
“Chúng có mang theo thứ gì không?” – Tra Long Khê lại hỏi.
“Mỗi người đeo một ba lô, trong tay còn xách mấy thùng sắt nữa.”
Tra Long Khê tắt đoạn phim, nói: “Chuẩn bị xong hết chưa? Chốc nữa tao đi gặp hắn.”
“Ăn sáng đi này!” – Có người ở bên ngoài ném một cái túi vào trong gian tù, bên trong có chứa sữa tươi đóng hộp và bánh mì.
Lưu Nghiễn bừng tỉnh, lo lắng sờ lên trán Mông Phong.
Nhịp thở của Mông Phong vẫn bình thường, hắn hé mắt mỉm cười, đứng dậy giãn gân giãn cốt, bẻ đốt ngón tay rôm rốp vang. Lưu Nghiễn lật tấm ngăn lên, đưa mắt liếc nhìn bên ngoài, tên lính gác ngục ném đồ ăn xong thì bỏ đi, Mông Phong ngồi bên giường uống sữa, nói: “Hỏi thăm cậu lính mới tình hình ra sao rồi, bảo cậu ta chuẩn bị chạy trốn.” – Lưu Nghiễn bèn nhỏ giọng gọi: “Hiểu Đông?”
Bạch Hiểu Đông cuống quýt nhổm người đứng dậy, hô lên: “Kỹ sư!”
Lưu Nghiễn: “Hôm qua không phải muốn giết cậu đâu, vì tôi biết trước trong súng không có đạn.”
Bạch Hiểu Đông đáp: “Tôi biết rồi, sao anh chui sang phòng đó được vậy?”
Lưu Nghiễn nói: “Chuẩn bị thoát thân thôi, vết thương của cậu sao rồi?”
Bạch Hiểu Đông thấp giọng: “Chân hơi đau một chút, nhưng vẫn đi được.”
Lưu Nghiễn hạ tấm ngăn xuống, lại hỏi: “Có chạy được không?”
Mông Phong giải quyết sạch cả sữa lẫn bánh mì, thoải mái thở dài một hơi: “Đợi đến khi bọn chúng tới lấy máu thì tóm một tên trước, vì chỗ này rất khó kiểm soát góc bắn nên súng đạn không có tác dụng đâu. Chỉ cần nép vào tường hoặc lấy drap giường che ô cửa, bọn lính gác sẽ bó tay, buộc phải nhảy vào phòng này để dạy dỗ chúng ta. Này, hàng xóm…”
Mông Phong gõ gõ lên góc tường, có một lỗ hổng nhỏ ở đấy.
Mông Phong nói: “Hàng xóm, anh có đó không?”
“Có.” – Giọng người đàn ông vang lên – “Tôi là Trác Dư Hàng.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Trác Đình là em gái của anh đúng không? Cho em xem với… anh định làm gì vậy Mông Phong?”
Cậu áp vào góc tường, ghé mắt nhìn qua lỗ nhỏ, đầu bên kia có một người đàn ông, râu ria xồm xoàm, tóc tai vừa bẩn vừa dính bết như ăn mày, anh ta đang nằm dưới đất ngước mắt ngó sang bên này.
Mông Phong bỗng dưng bảo: “Đừng nằm kiểu đấy, em đang mời gọi anh đấy à? Hôm qua chưa đút em ăn no sao?”
Lưu Nghiễn: “…”
Mông Phong kéo drap giường xuống, xoắn thành sợi rồi buộc vào một thanh thép ngắn bẻ ra từ góc giường, lại hỏi: “Bọn chúng chỉ có bom cay thôi à?”
Lưu Nghiễn đáp: “Còn có cả lựu đạn, em thấy vũ khí cơ bản chủ yếu đều là AK hoặc súng săn.”
Mông Phong gật đầu, bện sợi dây xong xuôi rồi nói: “Này hàng xóm, anh nhớ chú ý phối hợp cho tốt đấy.”
Trác Dư Hàng đáp: “Biết rồi.”
Mông Phong lật tấm ngăn phóng mắt ra ngoài quan sát, xa xa cuối hành lang, tên lính gác ngục đang đi tới đi lui, bên hông lủng lẳng chùm chìa khóa.
Lưu Nghiễn ngồi dựa lưng vào tường, nói: “Tôi còn tưởng Trác Đình… hoàn toàn bịa chuyện.”
Trác Dư Hàng lên tiếng: “Người anh em, xin lỗi, tại con bé không còn cách nào khác, tôi thật không ngờ nó dám làm như vậy.”
“Sao anh lại bị nhốt ở đây? Tra Long Khê là ai?” – Lưu Nghiễn khẽ giọng hỏi.
Trác Dư Hàng trả lời: “Gã là một phạm nhân giết người, lúc trước bị giam ở chỗ này… kế bên phòng tôi. Khi bệnh dịch bùng phát thì không có ai tới cứu chúng tôi, rất nhiều người đã chạy trốn, ông lão coi ngục sợ bọn tôi chết đói, nên bắt chúng tôi thề sau khi ra ngoài sẽ không giết người nữa, rồi lần lượt mở cửa cho từng người, để bọn tôi bảo vệ nơi này. Về sau, Tra Long Khê giết chết ông ấy, tổ chức một đội ngũ Tân quân.”
“Phạm nhân…” – Lưu Nghiễn lầm thầm nói – “Gã bảo mình là lính gác ngục, tôi còn nghĩ trông chẳng giống chút nào, hai người có thân thiết không?”
Trác Dư Hàng chỉ thở dài.
Mông Phong lại bảo: “Hôm qua Dư Hàng có nói với anh, hồi trước Tư lệnh Tra ở trong tù cũng có không ít bạn giường là phạm nhân nam, giờ gã xem xong đoạn ghi hình tối qua chắc sẽ nhắm vào em, chúng ta phải khiến gã lơi lỏng cảnh giác rồi lập tức chạy trốn. Nếu gã bắt em ngoại tình thì em phải nghĩ cách kìm chân gã, sau khi anh vượt ngục thành công sẽ đến cứu em ngay, nhưng không được cởi quần áo, hiểu chửa? Ông đây mặc kệ em xài cách gì, tóm lại tuyệt đối không được cởi đồ ra…”
Lưu Nghiễn lạnh giọng cắt ngang: “Thời điểm này đáng lẽ phải bàn chuyện khác chứ.”
Lưu Nghiễn cũng biết tù cấm là nơi thường xuyên nảy sinh quan hệ đồng tính, tất nhiên bọn chúng chẳng bận tâm có yêu đương gì không, chỉ cần chơi vui là đủ. Nhờ vào mối quan hệ với Mông Phong sẽ khiến lời nói dối của cậu trở nên hợp lý, nếu Tra Long Khê không còn ngờ vực thành ý của cậu, thì hiện giờ chắc hẳn đã thả lỏng cảnh giác rồi.
“Tại sao anh lại bị giam?” – Lưu Nghiễn hướng về phía góc tường mà hỏi – “Anh cũng là tội phạm à?”
Trác Dư Hàng đáp: “Tôi ngộ sát.”
Lưu Nghiễn: “Ừm.”
Trác Dư Hàng tiếp: “Tôi lỡ tay giết chết bạn trai của em gái mình.”
Lưu Nghiễn: “Anh vốn dĩ không cần giải thích rõ như vậy.”
Trác Dư Hàng: “Chỉ là tôi muốn nói thôi, cảm ơn các cậu đã tin tưởng tôi.”
Mông Phong khẽ giọng nói vài tiếng, xua tay ý bảo không hề chi. Ngoài hành lang vọng tới tiếng bánh xe đẩy, đám bác sĩ đang tới lấy máu.
Lúc này tại khu hành chính của nhà tù Thanh Sơn:
Tra Long Khê cho lui toàn bộ đám tay sai, song cái tướng thổ phỉ bặm trợn vẫn hiện lồ lộ trên bản mặt.
Gã, Lại Kiệt và anh chàng phi công cùng ngồi trước bàn ăn, bọn đàn em nhanh nhảu dọn đồ ăn lên. Đã nửa tiếng trôi qua từ khi Lại Kiệt bước vào nơi này, trong thời gian đó Lại Kiệt đã tự nêu rõ chức vụ rồi đưa tờ công văn cho gã xem.
Tra Long Khê cũng giới thiệu về khu tị nạn với anh ta, chủ động nói rằng: “Thật lòng xin lỗi, do bọn tôi không biết xài loại vũ khí kiểu mới này nên mới ngộ thương các anh thôi.”
Lại Kiệt gật đầu nói: “Giờ cũng không biết những đội viên của tôi ra sao rồi.”
Tra Long Khê liền bảo: “Thế bây giờ có cần tôi dọn chỗ rộng rãi, để chuẩn bị tiếp đón những người mà các anh cứu về không?”
Lại Kiệt từ chối: “Thôi thôi, giờ vẫn chưa cần thiết, trước tiên tôi cần tập hợp đủ đội viên đã, chắc phải bắn thêm một phát đạn tín hiệu… À quên giới thiệu, cậu này là Triệu Kình, một phi công xui xẻo dính phải đạn đạo của anh nên mới rớt xuống.”
Cậu phi công bắt tay với Tra Long Khê, cái nắm tay của gã mạnh mẽ như gọng kìm.
Lại Kiệt tiếp lời: “Chốc nữa tôi muốn đi nhìn một vòng, quanh đây còn người ở không?”
Tra Long Khê dặn bảo cấp dưới đôi câu, lát sau có một tay đàn em lấy bản đồ bày ra trên bàn, Tra Long Khê khoanh vòng vài chỗ, vẽ đại khái phạm vi những thành thị lân cận.
“Tôi nghĩ mấy nơi này chắc vẫn còn người sống sót.” – Tra Long Khê nghiêm túc nói – “Nhưng cũng có rất nhiều zombie.”
“Anh rất có tinh thần giác ngộ nha.” – Triệu Kình cười khen – “Anh là một người tốt, bảo vệ nhiều người như thế… Ấy! Nhóc con! Đừng táy máy đụng vào cái hộp đó!”
“Đài phát thanh đã nói thế mà.” – Tra Long Khê cười đáp – “Hồi đầu năm nghe được Chính phủ kêu gọi dân chúng giúp đỡ lẫn nhau, mọi người đoàn kết đồng lòng… Mấy đứa lại đây, đừng vọc đồ của các chú.”
Có vài đứa trẻ đang nghịch cái khóa mật mã trên hộp chứa vắc xin, vừa nghe tiếng quát liền ù té chạy như ong vỡ tổ, Tra Long Khê chộp lấy một đứa trong số đó, véo mặt của thằng cu mà cười nói: “Ra chỗ khác chơi đi.”
Cu cậu kia vội gật đầu dạ vâng, đôi mắt chân thật toát ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
Tra Long Khê thả cho thằng cu chạy đi, rồi thản nhiên châm rượu cho Lại Kiệt, gã không xài lại chiêu bỏ độc vào đồ ăn, bởi lẽ, lính đặc chủng với ý chí kiên cường tuyệt đối sẽ không khuất phục mà giao vắc xin ra.
Tra Long Khê đã từng thử một lần, bốn tháng trước, một đội cứu hộ khác tới đây khiến gã nảy lòng tham, bèn giả bộ đầu quân vào đội cứu viện. Sau khi lừa được một ống vắc xin thì gã phát hiện sức mạnh tăng vọt, thế là gã chuốc thuốc độc bắt giữ đội trưởng của đội Nộ Hải, rồi dùng tất thảy thủ đoạn tàn khốc tra tấn họ, sau cùng giết chết cả ba người lính đặc chủng.
Tuy nhiên gã vẫn không lấy được một chút thông tin hữu dụng nào, đồng thời không có được thứ gã mong muốn.
Hộp đựng vắc xin hẵng còn giấu trong két sắt của gã, nhưng không một ai mở được khóa mật mã, nếu dùng thuốc nổ mở khóa thì hộp hợp kim titan sẽ vận hành cơ chế tự hủy, rốt cuộc vẫn hoàn trắng tay.
Tuy Tra Long Khê đã được tiêm vắc xin, song gã vẫn thiếu cảm giác an toàn như trước. Loại vắc xin này cực kỳ hữu dụng, ngoại trừ tiêm vào cho chính mình còn có thể đổi được rất nhiều thứ khác. Mà dã tâm của gã, lý tưởng của gã, tất cả đều cần dựa vào những ống vắc xin này mới trở thành hiện thực, cho dù không đạt được gì, giữ lại cũng có thể bảo toàn tính mạng.
Lại Kiệt dùng cơm xong xuôi, đem mấy vật tùy thân giao cho Tra Long Khê, nói rằng: “Nhờ anh tạm thời bảo quản giúp tôi nhé.”
Tra Long Khê gật đầu, tự mình cầm cái hộp dẫn Lại Kiệt vào phòng làm việc, đặt cái hộp lên bàn. Sau đó, Lại Kiệt chỉ mang theo một balo chứa đồ rồi cùng Triệu Kình đi ra bãi đất trống.
Lại Kiệt bắn một phát đạn tín hiệu chỉ thiên, hôm nay là một ngày đầy mây, khắp núi rừng sương giăng mịt mờ. Anh ta bắn xong liền giao khẩu súng lại cho Triệu Kình.
Tra Long Khê châm thuốc cho Lại Kiệt, cùng rảo bước đi lên đỉnh núi, Lại Kiệt nhận xét: “Hệ thống phòng ngự ở nơi này bố trí rất khá.”
Tra Long Khê nói: “Lợi dụng điều kiện sẵn có của nhà tù mà cải tạo lại thôi, chỗ này hồi trước là một nhà tù, bọn họ đều là phạm nhân cả.”
Lại Kiệt gật đầu, hỏi: “Anh không sợ họ sẽ tự bỏ trốn à?”
Tra Long Khê đáp: “Tôi tin vào mặt tốt đẹp của con người, hồi đó chính anh Hoàng đã thả tất cả tù nhân ra, khi đại họa ập đến, quá khứ cũng không còn quan trọng nữa.”
Lại Kiệt gật đầu, lính tuần tra xung quanh đều mặc quân phục màu xanh nhạt được sửa lại từ áo tù, biểu tình nghiêm túc chuyên chú, tuy nhiên vẫn mơ hồ nhìn ra vẻ hung hãn và thô lỗ tiềm tàng.
Lại Kiệt hỏi tiếp: “Ông lão gác ngục ở đây đâu rồi?”
Tra Long Khê gỡ nón lính xuống, xoa xoa quả đầu trọc bóng lưỡng, đáp rằng: “Ông ấy vì bảo vệ bọn tôi nên đã hy sinh.”
Lại Kiệt thổn thức rằng: “Thật không ngờ.”
Tra Long Khê cười tiếp: “Tận thế giáng xuống, có người tự mình trốn chạy, cũng có người phạm tội, còn những tù nhân như họ ngược lại đảm nhận chức trách bảo vệ cho mọi người.”
Lại Kiệt cười cười, bảo: “Đúng vậy, tôi thấy anh đã làm rất tốt.”
Tra Long Khê vội tỏ vẻ khiêm tốn, rồi dẫn Lại Kiệt đi vào sân trong của khu nhà số 1. Hiện tại đúng ngay giờ cơm trưa, Triệu Kình nghển cổ nhìn quanh, bắt gặp trên lầu có không ít người đứng xếp hàng đi xuống, tay cầm cặp lồng lĩnh suất cơm.
Không người nào nhìn sang Tra Long Khê, ai nấy đều khúm núm cúi đầu, bước tới chỗ người phụ nữ đang phát cơm canh ở giữa sân mà nhận cơm.
Lại Kiệt gật đầu, Tra Long Khê lại nói: “Chỗ ở chẳng mấy dư giả, nên mọi người đành phải sống trong phòng giam, nhưng cửa không hề khóa.”
“Tốt lắm, tốt lắm.” – Triệu Kình hùa vào ngợi khen.
Tra Long Khê tiếp lời: “Chị Ngô, bữa nay ăn món gì thế?”
“Cơm tẻ!” – Người phụ nữ trung niên cười đáp – “Với canh cá!”
Lại Kiệt nhìn lướt một vòng, đoạn xoay người đi ra, cặp chân mày vẫn luôn xô chặt vào nhau.
“Anh đang lo lắng cho đội viên của mình à?” – Tra Long Khê dò hỏi – “Hay để tôi dẫn theo ít người, cùng anh ra ngoài tìm thử xem.”
“Không cần đâu.” – Lại Kiệt từ chối – “Đội phó của tôi rất giỏi, cậu ta dư sức bảo vệ những người khác, tôi đang lo nơi này của anh thôi. Qua bên kia nói tiếp…”
Hai người họ đi sang một bên, Tra Long Khê ngầm hiểu ý, gã nói: “Lên xe đi, chúng ta cùng lên kế hoạch chi tiết về việc đi cứu người.”
Lại Kiệt đưa tay chỉ xuống tại chỗ, dặn dò: “Triệu Tiểu Kình, cậu ở đây chờ anh về nhé.”
Triệu Kình gật gật đầu, đi tới một tảng đá ngồi xuống chờ, dõi mắt nhìn xuống chân núi xa xa.
Triệu Kình ngoảnh đầu nhìn lại, thấy người trong nhà tù số 1 lĩnh cơm xong nhưng không có ai đi ra bãi sân dùng bữa, mà lại lần lượt trở về phòng giam, cậu ta không khỏi co rút khóe miệng.
Nửa tiếng sau khi Lại Kiệt rời đi, trong khu nhà giam số 1 tựa hồ phát sinh biến cố, thoáng có người chạy nháo nhào ra sân trong.
Triệu Kình vội rướn cổ nhìn quanh, đoạn chầm chậm tiến gần khu nhà giam số 1, đó là một khu ngục giam hình chữ Hồi (回) cao bảy tầng, trên lầu ba có một dãy hành lang bắc ngang sân trong, không biết dẫn tới đâu.
Năm phút trước:
Chiếc xe đẩy lăn bánh vào khu tử tù, tấm ngăn bị lật lên.
“Thò tay ra đây.” – Gã bác sĩ bên ngoài lạnh giọng ra lệnh.
Mông Phong nháy mắt ra hiệu, Lưu Nghiễn liền núp xuống gầm giường, bên ngoài truyền tới một câu chửi thề, mất kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh lên coi!”
Mông Phong bèn vươn tay ra, kẻ bên ngoài lại nói: “Vươn ra thêm chút nữa, mày điếc à?”
Mông Phong đành phải nghiêng người rướn toàn bộ cánh tay ra ngoài cửa, đột nhiên hắn rống một tiếng đầy đau đớn, Lưu Nghiễn nghe thấy không khỏi tái mặt.
Gã bác sĩ bên ngoài mặt mày tỉnh rụi, dùng một con dao mổ đâm xuyên lòng bàn tay của Mông Phong, cắm chặt tay hắn lên mặt xe đẩy. Mông Phong đau đến mức mắt mũi nhăn nhúm biến dạng, không ngừng rống to từng tiếng.
Gã bác sĩ kia rút dao mổ ra, lạnh giọng đe dọa: “Cho mày chừa cái thói cứng đầu.”
Chiếc áo blouse trắng văng đầy máu tươi, Mông Phong tức giận run người, bàn tay trái siết chặt thành nắm đấm, mà gã bác sĩ kia hẵng còn thản nhiên ngâm nga hát…
“Vào độ tháng Chín… bình thản đến tẻ nhạt… mọi thứ đều ổn… chỉ thiếu nỗi ưu phiền…”
Cồn i-ốt được bôi lên, ngay khi ống tiêm sắp đâm xuống, Mông Phong tức khắc lật ngược bàn tay, chụp lấy cổ tay của gã bác sĩ rồi giật mạnh khiến bên ngoài phát ra tiếng va chạm rầm rầm, xe đẩy bị đụng lật nhào, ống thuốc lăn lóc đầy đất, nguyên cánh tay của gã bác sĩ đã bị hắn kéo tọt vào phòng giam.
Mông Phong: “Kéo thêm đi… Kéo thêm đi… Ông cũng thích Vương Phỉ(1) nữa cơ à?” – Vừa nói vừa kéo tay gã bác sĩ, dùng sức giật mạnh từng phát, dộng vang ầm ầm, phía ngoài máu đổ lênh láng.
(1) Bài mà gã bác sĩ vừa hát là “Nỗi xao động” của nữ ca sỉ Vương Phỉ: Link
Trong bài hát có câu La jum bo… la jum bo, Mông Phong chơi chữ hát thành la jia duo… la jia duo (Nghĩa là kéo thêm đi =)))
“Mày làm gì thế! Muốn chết hả!!” – Có người lập tức chạy tới quát nạt.
“Mau báo cho Tư lệnh Tra!”
“Tìm người tới giúp một tay!”
Gã bác sĩ vừa gào lên một tiếng đã kinh động toàn bộ người xung quanh, Mông Phong vẫn lẳng lặng siết chặt cánh tay kia của gã, rồi lại giật mạnh, ầm một tiếng, gã bác sĩ bị đập đầu vào cửa chảy máu đầy mặt, Mông Phong giật liên tục vài phát, ngoài cửa đã nhiễu xuống một vũng máu, gã bác sĩ bị đâm đến ngất lịm, ngoài hành lang vọng tới những thanh âm hỗn loạn nhốn nháo.
Ngay lúc đó gã bác sĩ đột nhiên bật tỉnh, há mồm rống to như heo bị chọc tiết.
Mông Phong lại ghì cánh tay của gã giật tiếp, bất chợt kéo hụt, hắn mất đà ngã ngửa ra sau, máu văng tung tóe.
Mông Phong ngã một cú dập mông ê ẩm, cầm một cánh tay đứt lìa mà trố mắt nghẹn họng.
Lưu Nghiễn: “Anh…”
Mông Phong thốt: “Woa, tráng sĩ đứt cổ tay nha…”
“Cái đệt! Dạy dỗ nó đi!” – Có người lập tức quát tháo.
Không biết ai đứng bên ngoài đã chặt đứt cánh tay gã bác sĩ, liền sau đó tấm ngăn bị lật lên, một quả bom cay xèo xèo bay vụt vào, lăn lông lốc trên sàn nhà, rồi tấm ngăn lập tức bị úp lại, áp chặt kín kẽ.
“Sao không phải là một quả lựu đạn cơ chứ…” – Mông Phong tiếc nuối than thở, Lưu Nghiễn tức tốc chui khỏi gầm giường, cậu bịt mũi miệng nhặt quả bom cay lên rồi nhét tọt quả bom vào lỗ hổng nơi góc tường, rớt qua bên kia.
Trác Dư Hàng ở gian tù kế bên dùng tấm khăn ướt bịt kín mũi, vội vàng nhặt bom cay rồi chạy tới ô cửa ném quả bom vào hành lang.
Bọn lính gác trong hành lang vốn không lường được chiêu này, bom cay vừa chạm đất đã xịt khói mịt mù, phút chốc khắp nơi đều vang lên tiếng ho khan sặc sụa. Mông Phong hét lớn một tiếng, giương nắm tay đấm mạnh một cú vào tấm ngăn cửa.
Tên lính đè tấm ngăn bên ngoài đương sặc ho không ngớt, trong khoảnh khắc Mông Phong dồn hết sức bình sinh tung ra một đấm, tên kia kêu ré lên đau đớn, cả người lẫn tấm ngăn đều bay thẳng ra xa, đâm sầm vào gian tù phía đối diện.
“Cứu tôi với! Khục! Khục!!” – Bạch Hiểu Đông cũng thét lớn.
Mông Phong quát: “Đừng nói chuyện!” – Liền sau đó hắn chộp lấy sợi dây vải có cột thanh thép ở một đầu, bên ngoài ngập tràn khói cay, Mông Phong cũng không kìm được mà ho sặc sụa, hai mắt đau nhức không chịu nổi, hắn nín thở vươn tay ra khỏi ô cửa, tung sợi dây vải ra ngoài hành lang.
Chất vải không cứng nhưng lại dẻo dai, vùn vụt phóng vào hành lang, quấn lấy cổ một tên lính gác rồi siết một vòng. Mông Phong nắm bắt lực độ cực kỳ chính xác, hắn trở tay giật ngược, kéo tên lính gác đâm thẳng vào cửa tù, tên kia bị đập đầu vào cánh cửa, thế là chết ngất.
“Khụ… nhanh lên…” – Mông Phong giục – “Tới lượt em đó Lưu Nghiễn…”
Hắn xốc ngược tên lính gác, dùng một tay túm chân của tên kia rồi kéo nguyên cẳng chân vào trong, hắn mò lấy sợi xích sắt trong túi quần rồi giật xuống cùng với cái quần của tên lính, sau đó đẩy ngược tên kia ra ngoài. Hắn tìm được chùm chìa khóa liền tháo xuống.
Hai mắt Lưu Nghiễn đỏ bừng, dùng hai thanh thép tháo ra từ chân giường cặp lấy chiếc chìa khóa, thình lình bên ngoài lại ném vào một quả lựu đạn.
“Phen này… khụ! Vừa lòng anh chưa!” – Lưu Nghiễn trêu.
Trong tíc tắc đó, Mông Phong xông tới nhặt quả lựu đạn rồi mau lẹ chèn vào lỗ hổng nhỏ trên tường, quát lên: “Anh hàng xóm né xa ra!”
Quả lựu đạn chẹt giữa lỗ nhỏ cỡ lòng bàn tay, Mông Phong ôm Lưu Nghiễn lăn xuống gầm giường, lựu đạn phát nổ đánh ầm một tiếng, bức tường sụp non nửa, ống nước bị nổ bể phụt nước ào ào.
Trác Dư Hàng cả giọng ho khan, phóng người nhảy qua bức tường đổ, bọn lính bên ngoài ném lựu đạn xong thì tưởng đã giết được Mông Phong nên lập tức chạy đi. Lưu Nghiễn dứt khoát cầm chìa khóa thử đi mở cửa, cầm hai thanh cặp đút chìa khóa vào ổ rồi dùng sức vặn ngang, chiếc chìa khóa xoay một vòng.
Lại vặn thêm lần nữa, xoay tiếp một vòng, vang “Cạch” một tiếng.
“Quá đẹp!” – Mông Phong lớn tiếng khen ngợi – “Khụ! Khụ!”
Lưu Nghiễn cởi chiếc áo ba lỗ trên người, nhúng nước cho ướt rồi bịt kín miệng mũi, rút chìa khóa kéo cửa rồi lập tức xông ra, Mông Phong dặn với theo: “Khụ! Bà xã coi chừng miểng thủy tinh đấy!”
Lưu Nghiễn đi chân trần nên giẫm trực tiếp lên miểng thủy tinh trên đất, rách da chảy máu nhức nhối, Mông Phong vội lao khỏi gian tù, vừa ho khùng khục vừa tìm kiếm súng ống.
Lưu nghiễn loạng choạng đi mở cửa tù đối diện, Bạch Hiểu Đông cuống quýt xông ra, va bang bang vào cửa. Mông Phong vốn đã dùng quen súng máy sáu nòng, nay đổi sang xài súng tự động quả thực khó chịu bứt rứt, thế là hắn cầm khẩu súng trường như cầm cây côn thép, gạt ngã vài tên lính lác nhào tới, khom lưng ho sù sụ không ngừng.
Lưu Nghiễn lảo đảo chạy ra hành lang, sau rốt cũng rời khỏi khu vực bom cay, dọc đường kéo theo một vệt máu dài. Mông Phong ngấn nước mắt ôm lấy Lưu Nghiễn, giúp cậu nhặt những miểng thủy tinh cắm trong lòng bàn chân.
Trong hành lang lúc này đã trở về tĩnh lặng, chỉ có bốn người thi nhau ho khan điên cuồng. Trong tay họ có ba khẩu súng, Mông Phong ôm Lưu Nghiễn đứng dậy, ra hiệu cho cả bọn tháo chạy, họ chạy được một đoạn tới giữa hành lang thì dừng lại.
Lưu Nghiễn hiểu ý, móc chùm chìa khóa mở một cánh cửa rồi lách vào trong.
Mông Phong ra ngoài kéo mấy tên lính gác hôn mê vào, lột sạch quần áo giày dép của chúng cho mọi người thay, nhất thời trong gian tù nhỏ hẹp chật ních người.
Lưu Nghiễn dựa lưng vào tường, ngửa đầu nhìn trần nhà lấy lại bình tĩnh, đoạn bắt đầu đeo giày.
“Giờ ta chờ viện binh của chúng đến, mọi người có kế hoạch gì không?” – Mông Phong kéo drap giường xuống lau khô máu cho Lưu Nghiễn, cậu thấy vậy liền nói – “Kệ em đi.”
Trác Dư Hàng nói: “Tôi muốn đi cứu em gái.”
Mông Phong hỏi: “Anh biết em gái mình bị nhốt ở đâu sao?”
Trác Dư Hàng đáp: “Cảm ơn các cậu đã thả tôi ra, tôi sẽ tự đi tìm, mọi người đừng bận tâm chuyện của tôi nữa, sau này nếu có dịp tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách đáp đền.”
Mông Phong đánh mắt nhìn Lưu Nghiễn, Lưu Nghiễn bèn bảo: “Để anh ấy đi đi.”
Mông Phong nói: “Mọi người nên cùng hành động, trước mắt phải đột phá vòng vây thoát ra ngoài rồi tính tiếp, Bạch Hiểu Đông, cậu có bảo vệ Lưu Nghiễn được không?”
Cánh tay Bạch Hiểu Đông đang quấn vải trắng toát, vết đạn bị bắn xuyên hôm qua đã dùng vải drap giường băng kín lại, sắc mặt cậu ta có phần tái nhợt.
“Tôi… tôi không biết xài súng, tôi chỉ biết Tán đả(đã chú thích ở chương 50) thôi.” – Bạch Hiểu Đông đáp – “Nhưng tôi sẽ gắng hết sức.”
“Tốt lắm.” – Mông Phong tiếp lời – “Thế này, chốc nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới, tôi phụ trách giải quyết bọn chúng, Lưu Nghiễn dẫn theo hai người chạy ra cổng của khu nhà tù số 1, có thể giảm bớt áp lực tấn công từ bên ngoài. Sau khi thoát ra thì Bạch Hiểu Đông và Trác Dư Hàng thả hết những người bị nhốt ngoài kia, để họ nhanh chóng chạy trốn, gây ra hỗn loạn tiện thể cứu người luôn… Mà thôi, cậu cứ nghe lời Lưu Nghiễn, Lưu Nghiễn bảo cậu làm gì thì làm cái đó.”
“Ừ hử?” – Lưu Nghiễn thẩy cho Bạch Hiểu Đông một cái liếc mắt đầy ám muội, liếm môi rằng: “Bảo cậu làm gì thì làm đó nhé.”
Mông Phong: “…”
“Nhanh lên!”
“Tản ra chuẩn bị cản bọn chúng lại!”
Trước cửa có một đám người đang xộc tới.
Mông Phong chọc nhẹ đầu Lưu Nghiễn, ném sang cho cậu một khẩu súng, trong bụng thầm nhẩm tính thời gian, mười lăm giây sau, hắn trầm giọng phát lệnh: “Hành động!” – Tiếp đó giật mở cánh cửa tù, hai tay vác hai khẩu súng lao vụt ra ngoài.
Mông Phong nhằm hướng đằng sau, còn Lưu Nghiễn, Bạch Hiểu Đông và Trác Dư Hàng chạy về phía trước. Lưu Nghiễn vung tay, khẩu súng lục đánh một vòng đẹp mắt quanh ngón tay, trước mặt lại có thêm mấy người bổ tới, Lưu Nghiễn vội la lên: “Cẩn thận!”
Bạch Hiểu Đông đang guồng chân chạy bỗng nhảy bật lên, Trác Dư Hàng nghiêng người áp vào tường phóng qua, xoay ngang khẩu AK, nổ liền hai phát, Lưu Nghiễn cũng trở tay nổ súng, ba tên lâu la vừa vọt đến đã ngã xuống trong chớp mắt.
Lưu Nghiễn tiếp tục chạy đi, khen ngợi: “Rất đỉnh!”
Càng chạy càng gần tới cuối hành lang, ánh sáng chiếu rọi trước mặt, ngay khi tiến sát ranh giới của ngục giam hình chữ Hồi, Lưu Nghiễn suýt nữa mất đà vuột chân té xuống lầu, Trác Dư Hàng nói: “Đằng kia có thang thoát hiểm!”
Lưu Nghiễn đáp: “Anh cứ đi đi, tôi thả mọi người ra trước đã!”
Trác Dư Hàng liền thốt: “Cảm ơn! Tôi sẽ ghi nhớ các cậu!” – Nói đoạn đeo súng sau lưng, leo lên thang thoát hiểm.
Khu sân trong tĩnh lặng như tờ, hơn một ngàn ánh mắt soi chằm chặp vào Lưu Nghiễn và Bạch Hiểu Đông.
Lưu Nghiễn phân công: “Cậu đi mở dãy tù phía Nam, để tôi mở phía Bắc… Thôi chết…”
“Ai đấy!” – Dưới lầu phát ra tiếng súng nổ vang, Bạch Hiểu Đông và Lưu Nghiễn đồng loạt ôm đầu ngồi thụp xuống, lộn người né đạn rồi chạy ngược vào hành lang thông tới khu tử tù.
Ngay lúc đó vọng tới tiếng chân rầm rập chạy lên lầu, Lưu Nghiễn toan khom người muốn chạy vào một gian tù để núp bắn, nhưng lại chậm một bước, bốn tên lính lâu la đã chạy lên cầu thang tầng ba, chặn ngang luồng sáng.
Tiêu đời, Lưu Nghiễn thầm than, chỉ còn nước chờ Mông Phong giải quyết đám người đằng sau rồi quay lại cứu mình thôi.
“Giơ tay lên!” – Một tên cầm đầu bước tới, họng súng gần như dí sát yết hầu của Bạch Hiểu Đông, lạnh giọng ra lệnh.
Lưu Nghiễn đành giơ cao hai tay.
Bạch Hiểu Đông lắp bắp: “Tôi tôi… tôi cảnh cáo mấy người nha, đừng có chọc giận tôi nha, đừng có ép tôi ra tay à.”
Bạch Hiểu Đông nhún chân trái sang phải, Lưu Nghiễn lúc này mới để ý thấy cậu ta cả giày cũng không đeo, chân trần quấn chặt băng vải. Lưu Nghiễn nghĩ bụng anh chàng của nợ này thiệt phiền phức.
“Chọc giận mày thì làm quái gì bọn tao?” – Bọn lính ồ lên cười sằng sặc.
Bạch Hiểu Đông: “Thì… thì không hay ho gì đâu, mấy người sẽ… thôi đi, đừng làm bậy nha.”
“Đập bẹp nó!” – Tên cầm đầu phát lệnh.
Trong tíc tắc, Bạch Hiểu Đông xoay người tung ra một cước, phát súng nổ đoàng! Đánh văng ra!
Lưu Nghiễn chỉ thấy hoa mắt, Bạch Hiểu Đông chớp nhoáng đánh ngã hai tên, liền sau đó co cánh tay kẹp đầu một tên khác dộng vào tường, vang ầm một tiếng.
Lưu Nghiễn trông mà rớt cả quai hàm.
“Ya!!!” – Bạch Hiểu Đông dồn hơi quát to, cuối cùng túm khẩu súng trường của tên khác, nghiêng người mượn lực nhảy bật lên, tung ra hai đá liên hoàn, đạp tên nọ bay thẳng ra ngoài, dọc theo cầu thang lao vèo xuống dưới, va đập máu chảy đầu u, chết ngất.
Lưu Nghiễn: “…”
Bạch Hiểu Đông: “Được… được rồi.”
Lưu Nghiễn: “… Anh Hai, anh đúng là cao thủ chốn dân gian mà.”
Bạch Hiểu Đông nói: “Đánh… cận chiến còn được. Nổ súng từ khoảng cách xa thì tôi bó tay, sẽ gặp nguy đó. Tiếp theo phải làm sao đây?”
Lưu Nghiễn liền bảo: “Nhanh lên, mở cửa các phòng giam ra!”
Lưu Nghiễn và Bạch Hiểu Đông chia chùm chìa khóa cho nhau, lần lượt đi mở cửa tù, thế nhưng không người nào đi ra, Lưu Nghiễn chạy xuống cầu thang, hô to: “Chạy đi! Nhanh lên! Mọi người đừng sợ! Cứ theo tôi này!”
Vẫn không có một ai dám xuống lầu, Lưu Nghiễn vỡ lẽ, sức đe dọa mà Tra Long Khê dựng nên rất áp đảo, mọi người đều đang sợ hãi gã.
“Mọi người sợ Tư lệnh Tra sao?” – Lưu Nghiễn hỏi – “Thời gian bây giờ vô cùng quý báu, cơ hội tự do ngay trước mắt, hãy theo bọn tôi rời đi.”
Bốn phía nhà tù dấy lên nỗi bất an, mãi cũng có người bắt đầu rời khỏi gian tù. Chợt tiếng chó sủa dần áp sát, Lưu Nghiễn xoay người nâng cao súng.
Một tên lính nhanh chóng dắt sáu con chó gác ngục chạy tới, đứng ngay giữa sân trong.
“Gâu! Gâu!!!”
Một bầy chó dữ điên cuồng sủa Lưu Nghiễn, thanh âm ẩn chứa uy thế của loài sói.
Lưu Nghiễn lùi ra sau từng bước, giương súng chĩa vào tên huấn luyện chó kia, người đó rõ ràng không hề có vũ khí, chỉ mang chó tới trợ giúp đội lính nhỏ lúc nãy.
“Không muốn chết thì dắt chó của mày đi.” – Lưu Nghiễn lạnh giọng đe.
Bạch Hiểu Đông chân trần đứng chặn ở lối vào sân trong, nhịp chân nhảy sang trái, rồi dời sang phải, bầy chó gác ngục dồn sức vào chi sau nhe răng gầm gừ.
“Đừng chọc tao nha… cảnh cáo bọn mày đó…” – Ngón tay Bạch Hiểu Đông múa võ giữa không trung.
“Grừ…”
Lưu Nghiễn nhắc nhở: “Tụi nó chả hiểu cậu nói gì đâu…”
Chưa dứt lời, bầy chó dữ đồng loạt bổ nhào về phía Bạch Hiểu Đông, Lưu Nghiễn cúi đầu gạt khóa nòng, giương súng.
Trong khoảnh khắc bầy chó ào tới, Bạch Hiểu Đông sải chân quét ngang lên trước, giải quyết con thứ nhất, hai đấm liên hoàn, hung hãn đánh con chó thứ hai đang phóng lên, đoạn nghiêng người né con chó thứ ba toan há mõm cắn vào yết hầu, trở tay túm đuôi nó quật ngược lên không, con thứ ba và con thứ tư đập đầu vào nhau, đánh bốp một tiếng rõ to.
Ngay sau đó, Bạch Hiểu Đông bày ra hai bàn đao tay(2), cúi người lướt đi tựa nước chảy mây bay, quát dẹp đường: “Ya!!!!” – Chém hai con chó cuối cùng bay thẳng ra xa.
(2) Đao tay: Thế võ với bàn tay khép chặt7-8-Anh-7-Mua-vo-ben-bai-bien-1407468589_660x0
Lưu Nghiễn: “…”
Bạch Hiểu Đông nắm chặt hai đấm phòng thủ khoảng hở trước người, quét mắt một vòng, lại lùi xuống vài bước, nói: “Được rồi.”
Tâm trạng của Lưu Nghiễn vào giờ khắc này quả thực không có từ nào tả nổi.
“Đều xuống hết đi!” – Lưu Nghiễn gọi to – “Thây kệ mấy người, bọn tôi đi trước mở đường đây, đi nào!”
Lưu Nghiễn cầm súng, rời khỏi hành lang lộ thiên ở phía sau khu nhà số 1. Sân vườn dạng khép kín, bốn phía là tường vây cao hơn năm mét, chỉ có một lối ra duy nhất ở mặt tiền tòa nhà, lúc này lại có người tiến tới.
“Phen này khó nhằn rồi đây…” – Lưu Nghiễn nhận ra kẻ đó chính là tay vệ sĩ đầu trọc bên cạnh Tra Long Khê, cậu lập tức lắc mình núp sau cây cột, dặn rằng: “Kiếm chỗ trốn đi, chốc nữa tìm cơ hội đánh lén hắn.”
Bạch Hiểu Đông hỏi: “Đánh lén á? Vậy không tốt đâu.”
Lưu Nghiễn hỏi ngược lại: “Thế cậu có đánh thắng hắn được không?”
Bạch Hiểu Đông đáp: “Để tôi thử, cũng khó nói trước, nếu hắn bỏ đi thì tốt…”
Lưu Nghiễn gắt: “Hắn còn khuya mới bỏ đi! Bớt nói xàm đi anh hai!”
Bạch Hiểu Đông liền bày ra một tư thế đánh cận chiến, tên đầu trọc mặt chằng chịt sẹo kia lạnh lùng nhìn xoáy vào cậu ta, không hề hé răng.
Lưu Nghiễn núp ở sau cây cột, nghiêng người trộm theo dõi, chuẩn bị len lén nả cho tên kia một phát đạn.
Tên đầu trọc hệt như một con quái vật, cánh tay để trần, từng thớ bắp thịt cuồn cuộn thô to, gã nhìn Bạch Hiểu Đông chòng chọc, hơi thở hộc ra như dã thú, ồ ồ dồn vang trong lồng ngực.
Thân mình tên ấy cao gần hai mét, trong khi Bạch Hiểu Đông chỉ có 1m80, cậu ta khom người càng lùn hơn tên kia cả một khúc. Cơ thể Bạch Hiểu Đông thon gầy cân xứng, song không quá mức cường tráng, so sánh với tên đầu trọc kia quả tình giống như thiếu niên yếu đuối trước mặt tráng sĩ, đập một phát là gục.
“Tôi… cảnh cáo anh nha.” – Bạch Hiểu Đông lại nói – “Đừng chọc tôi, tránh ra đi, bằng không đừng trách tôi đó.”
Lưu Nghiễn dựa sau cây cột đương trưng ra vẻ mặt xót xa không nỡ xem tiếp.
Tên đầu trọc cười khẩy đầy khiêu khích, liền sau đó rống một tiếng quật tay chộp tới, Bạch Hiểu Đông tức khắc nhảy lên, đạp vào cánh tay gã lấy đà tung mình xoay vòng ngoạn mục giữa không trung, duỗi hai chân kẹp chặt vào cổ gã, vật ngang tên đầu trọc kia đánh “rầm” xuống đất!
Lưu Nghiễn lách mình ra khỏi cây cột, khi cậu đang giương súng nhắm vào đầu tên đầu trọc thì gã thình lình xoay người, vung ngay một đấm vào Bạch Hiểu Đông, Bạch Hiểu Đông liền chộp lấy mắt cá chân của gã xoay tròn lộn ngược ra sau, quát dẹp đường: “Ya!!!!”
Trọng lượng toàn bộ cơ thể Bạch Hiểu Đông dồn hết xuống gối trước, khuỵu một chân giáng đầu gối vào bụng gã, tên đầu trọc run rẩy co giật, phun ra một ngụm máu to, khi Bạch Hiểu Đông khom người lại bồi thêm một thế đao tay chém vào cổ gã, tên đầu trọc ngã phịch xuống đất, ngất lịm.
“Anh kỹ sư?” – Bạch Hiểu Đông gọi – “Giải… giải quyết xong rồi, cũng dễ đối phó ghê ha.”
Khóe miệng Lưu Nghiễn giần giật, cậu đi tới nghiệm thu kết quả cuộc chiến, kiểm tra tên đầu trọc kia.
Bạch Hiểu Đông nói: “Hắn ta sẽ hôn mê tầm bốn tiếng, bị gãy hai cái xương sườn. Mình đi thôi.”
Lưu Nghiễn giơ súng lên rồi lại hạ xuống, hạ xuống lại giơ lên, lặp đi lặp lại hết mấy lần, rồi đột nhiên trong đầu cậu vọng đến thanh âm của Mông Kiến Quốc: “Lưu Nghiễn, mỗi một giây đều có hàng vạn người hy sinh, đồng thời càng có thêm nhiều người vì thế mà được cứu thoát, cậu phải học cách trở nên kiên cường hơn nữa.”
Cậu nhớ tới những thành viên của đội tìm cứu đã mất mạng dưới tay Tra Long Khê, dứt khoát dí họng súng lên trán tên đầu trọc, bóp cò.
Dòng máu chầm chậm chảy xuôi, Bạch Hiểu Đông nhìn mà tái mét mặt mày.
“Về sau sẽ giải thích cho cậu hiểu.” – Lưu Nghiễn bảo – “Đi nào.”
Những người bị nhốt trong nhà tù rốt cuộc đã chịu đi ra, lúc này lực lượng canh gác ở nhà giam số 1 rất trống, hầu như đã chạy hết vào khu tử tù để tiếp viện nhưng lại bị Mông Phong giải quyết sạch sẽ rồi.
Mông Phong dẫn theo không ít người đuổi tới.
“Chu cha mẹ ơi.” – Mông Phong kinh sợ thốt – “Em làm thế quái nào mà xử lý thằng đô con ấy ngon ơ vậy!”
Lưu Nghiễn giải thích: “Đâu có liên quan gì tới em, dân gian tự khắc có cao thủ ra tay! Mau lên! Chạy qua bên kia!”
Bên ngoài mặt tiền tòa nhà thình lình vang lên tiếng súng đì đoàng, tức thì có người hoảng hốt thét lên rồi chạy ùa né sang hai bên, Mông Phong kéo Lưu Nghiễn và Bạch Hiểu Đông núp sát tường, còn bản thân thì cầm hai khẩu súng, trốn vào trong góc, xoay người nhanh gọn xả hai nhát súng, miệng lẩm nhẩm tính: “Bên trái có bốn tên, bên phải bảy…” – Liền sau đó phóng người khỏi góc tường bắn liền ba phát đạn.
Nơi nơi đều là tiếng người thét la, sau mỗi lần tránh đi một đợt xả súng thì Mông Phong liền nhô lên bắn trả, cứ thế hết ba lượt đã sạch bóng địch, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.
“Đi.” – Mông Phong thổi khói súng đầu nòng, Bạch Hiểu Đông hẵng còn nghẹn họng trố mắt bị Lưu Nghiễn xốc dậy, Mông Phong hô lên: “Mọi người bám gót! Cẩn thận đấy!”
Lưu Nghiễn chạy ra con đường bên ngoài, lại có thêm một nhóm lính lác ôm súng xông tới, Mông Phong xoay người nhảy lên không, duỗi hai tay song song xả một tràng súng đoàng đoàng liên hoàn, tiếp đó lộn mình núp vào sau tảng đá để che chắn mặt bên trái. Sau ba giây, Mông Phong lại nhào lộn một vòng rồi đứng tại chỗ nổ súng quét ngang, cùng lúc đó Triệu Kình cũng ôm đầu vọt ra sau tảng đá né đạn, nhằm thẳng hướng Lưu Nghiễn và Bạch Hiểu Đông, khi này Lưu Nghiễn đang sốt sắng kêu gọi mọi người cùng bỏ chạy xuống núi.
Triệu Kình la to: “Sao lại là cậu!”
Lưu Nghiễn nhận ra giọng nói của tay phi công, tức tối thét trả: “Sao lúc nào cũng là anh thế hả?!”
Mông Phong quát ngang: “Trở về tòa nhà mau! Sao lại là anh… À nhầm, anh là ai?!”
Lưu Nghiễn nói: “Anh ta là phi công đó! Lái chiếc trực thăng ấy! Cháu ngoại của Tiến sĩ Ngụy! Đội trưởng của bọn tôi đâu?”
“Đi với Tư lệnh Tra rồi!” – Triệu Kình cả giọng đáp.
Mông Phong lại hỏi: “Sao đến trễ thế?”
Triệu Kình đáp: “Chúng tôi phát hiện một ngôi làng bị người cai quản ở dưới chân núi… Ở lại quan sát một ngày một đêm, họ… Chờ đã, các cậu phải đi tìm Lại Kiệt ngay, anh ấy đi về hướng Tây đó, tới dãy nhà hành chính của Tra Long Khê…”
Mông Phong liền bảo: “Vậy anh ở lại đây tiếp viện, tôi đi tìm anh ấy, đồ đạc đâu? Bị mất hết rồi à?”
Triệu Kình đáp: “Tôi có giữ.” – Nói đoạn rút vũ khí từ trong balo leo núi ra.
Mông Phong đón lấy khẩu súng, trở tay lắp khung súng máy sáu nòng, còn Lưu Nghiễn tới cầm hộp dụng cụ, Mông Phong dặn dò cậu: “Em bảo vệ hai người này, chuẩn bị vài quả bom hẹn giờ đi, lát nữa phải nổ banh cái phòng thí nghiệm sinh học của lũ đó, tránh sau này phát sinh rắc rối gì, anh sẽ về ngay.”
Lưu Nghiễn thúc Triệu Kình một cái: “Anh hộ tống người dân xuống núi đi, đừng để bị tập kích đấy, đưa họ về thôn lành lặn.”
“Được, hai người nhớ cẩn thận.” – Triệu Kình lập tức xoay người theo chân đoàn người xuống núi.
Nơi này đã tạm thời an toàn, Lưu Nghiễn tìm được một nơi kín đáo phía sau dãy nhà giam, ném ra mấy con robot mini để chúng tản ra khắp các ngõ ngách, bản thân cậu thì ngồi xuống mở hộp dụng cụ ra, bắt đầu lắp ráp bom hẹn giờ.
Bạch Hiểu Đông ngồi chồm hổm ở một bên ngó.
Lưu Nghiễn vừa cắm cúi nối mạch điện, vừa tán gẫu: “Đồng chí Tiểu Bạch, không ngờ cậu lợi hại thật đấy.”
Bạch Hiểu Đông đáp: “Cảm ơn, ha ha.”
Lưu Nghiễn tiếp: “Trước khi ra tay thì cảnh cáo đối thủ, mấy câu này bắt buộc phải nói à? Về sau cứ bỏ quách đi, cứ đánh thẳng tay mới chắc ăn hơn.”
Bạch Hiểu Đông giải thích: “Tại thầy tôi dạy, người học Tán đả không thể ăn hiếp người bình thường. Phải tuân thủ nghiêm túc lời răn dạy mười sáu chữ.”
Lưu Nghiễn thắc mắc: “Lời răn dạy mười sáu chữ là cái gì?”
Bạch Hiểu Đông thật thà đáp: “Người không chọc ta, ta không động thủ, người nếu… chọc ta, gạt ngã bỏ đi.”
Lưu Nghiễn: “…”
.
.
.
End #52.
Tra Long Khê ngồi trong văn phòng thưởng thức đoạn phim ghi hình tối qua, không khỏi miệng mồm khô khốc.
“Thảo nào…” – Gã cầm ly nước lên nhấp một ngụm làm dịu, xem tới mức máu nóng chảy rần rật – “Thì ra là một cặp.”
Tên tay sai hỏi: “Tư lệnh, giờ dắt nó tới đây không?”
Tra Long Khê nói: “Không vội, cứ nhốt trước đã.”
Gã vạch mở cổ áo, xem tới xem lui đoạn ghi hình kia nhiều lần, lại bảo: “Mẹ nó, quả nhiên là loại quan hệ này… chả trách.”
Một tên đàn em vội vã tiến vào, nói gấp: “Báo cáo Tư lệnh đại nhân, người mà ngài chờ đã tới rồi.”
Tra Long Khê kéo áo lại, sắc mặt không mấy hài lòng, gã hỏi: “Có mấy người?”
“Hai người ạ.” – Tên đàn em đáp – “Đều là nam cả, một người dựa theo miêu tả chắc là Lại Kiệt, người kia chẳng biết là ai, đều mặc quân phục và đội nón.”
“Chúng có mang theo thứ gì không?” – Tra Long Khê lại hỏi.
“Mỗi người đeo một ba lô, trong tay còn xách mấy thùng sắt nữa.”
Tra Long Khê tắt đoạn phim, nói: “Chuẩn bị xong hết chưa? Chốc nữa tao đi gặp hắn.”
“Ăn sáng đi này!” – Có người ở bên ngoài ném một cái túi vào trong gian tù, bên trong có chứa sữa tươi đóng hộp và bánh mì.
Lưu Nghiễn bừng tỉnh, lo lắng sờ lên trán Mông Phong.
Nhịp thở của Mông Phong vẫn bình thường, hắn hé mắt mỉm cười, đứng dậy giãn gân giãn cốt, bẻ đốt ngón tay rôm rốp vang. Lưu Nghiễn lật tấm ngăn lên, đưa mắt liếc nhìn bên ngoài, tên lính gác ngục ném đồ ăn xong thì bỏ đi, Mông Phong ngồi bên giường uống sữa, nói: “Hỏi thăm cậu lính mới tình hình ra sao rồi, bảo cậu ta chuẩn bị chạy trốn.” – Lưu Nghiễn bèn nhỏ giọng gọi: “Hiểu Đông?”
Bạch Hiểu Đông cuống quýt nhổm người đứng dậy, hô lên: “Kỹ sư!”
Lưu Nghiễn: “Hôm qua không phải muốn giết cậu đâu, vì tôi biết trước trong súng không có đạn.”
Bạch Hiểu Đông đáp: “Tôi biết rồi, sao anh chui sang phòng đó được vậy?”
Lưu Nghiễn nói: “Chuẩn bị thoát thân thôi, vết thương của cậu sao rồi?”
Bạch Hiểu Đông thấp giọng: “Chân hơi đau một chút, nhưng vẫn đi được.”
Lưu Nghiễn hạ tấm ngăn xuống, lại hỏi: “Có chạy được không?”
Mông Phong giải quyết sạch cả sữa lẫn bánh mì, thoải mái thở dài một hơi: “Đợi đến khi bọn chúng tới lấy máu thì tóm một tên trước, vì chỗ này rất khó kiểm soát góc bắn nên súng đạn không có tác dụng đâu. Chỉ cần nép vào tường hoặc lấy drap giường che ô cửa, bọn lính gác sẽ bó tay, buộc phải nhảy vào phòng này để dạy dỗ chúng ta. Này, hàng xóm…”
Mông Phong gõ gõ lên góc tường, có một lỗ hổng nhỏ ở đấy.
Mông Phong nói: “Hàng xóm, anh có đó không?”
“Có.” – Giọng người đàn ông vang lên – “Tôi là Trác Dư Hàng.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Trác Đình là em gái của anh đúng không? Cho em xem với… anh định làm gì vậy Mông Phong?”
Cậu áp vào góc tường, ghé mắt nhìn qua lỗ nhỏ, đầu bên kia có một người đàn ông, râu ria xồm xoàm, tóc tai vừa bẩn vừa dính bết như ăn mày, anh ta đang nằm dưới đất ngước mắt ngó sang bên này.
Mông Phong bỗng dưng bảo: “Đừng nằm kiểu đấy, em đang mời gọi anh đấy à? Hôm qua chưa đút em ăn no sao?”
Lưu Nghiễn: “…”
Mông Phong kéo drap giường xuống, xoắn thành sợi rồi buộc vào một thanh thép ngắn bẻ ra từ góc giường, lại hỏi: “Bọn chúng chỉ có bom cay thôi à?”
Lưu Nghiễn đáp: “Còn có cả lựu đạn, em thấy vũ khí cơ bản chủ yếu đều là AK hoặc súng săn.”
Mông Phong gật đầu, bện sợi dây xong xuôi rồi nói: “Này hàng xóm, anh nhớ chú ý phối hợp cho tốt đấy.”
Trác Dư Hàng đáp: “Biết rồi.”
Mông Phong lật tấm ngăn phóng mắt ra ngoài quan sát, xa xa cuối hành lang, tên lính gác ngục đang đi tới đi lui, bên hông lủng lẳng chùm chìa khóa.
Lưu Nghiễn ngồi dựa lưng vào tường, nói: “Tôi còn tưởng Trác Đình… hoàn toàn bịa chuyện.”
Trác Dư Hàng lên tiếng: “Người anh em, xin lỗi, tại con bé không còn cách nào khác, tôi thật không ngờ nó dám làm như vậy.”
“Sao anh lại bị nhốt ở đây? Tra Long Khê là ai?” – Lưu Nghiễn khẽ giọng hỏi.
Trác Dư Hàng trả lời: “Gã là một phạm nhân giết người, lúc trước bị giam ở chỗ này… kế bên phòng tôi. Khi bệnh dịch bùng phát thì không có ai tới cứu chúng tôi, rất nhiều người đã chạy trốn, ông lão coi ngục sợ bọn tôi chết đói, nên bắt chúng tôi thề sau khi ra ngoài sẽ không giết người nữa, rồi lần lượt mở cửa cho từng người, để bọn tôi bảo vệ nơi này. Về sau, Tra Long Khê giết chết ông ấy, tổ chức một đội ngũ Tân quân.”
“Phạm nhân…” – Lưu Nghiễn lầm thầm nói – “Gã bảo mình là lính gác ngục, tôi còn nghĩ trông chẳng giống chút nào, hai người có thân thiết không?”
Trác Dư Hàng chỉ thở dài.
Mông Phong lại bảo: “Hôm qua Dư Hàng có nói với anh, hồi trước Tư lệnh Tra ở trong tù cũng có không ít bạn giường là phạm nhân nam, giờ gã xem xong đoạn ghi hình tối qua chắc sẽ nhắm vào em, chúng ta phải khiến gã lơi lỏng cảnh giác rồi lập tức chạy trốn. Nếu gã bắt em ngoại tình thì em phải nghĩ cách kìm chân gã, sau khi anh vượt ngục thành công sẽ đến cứu em ngay, nhưng không được cởi quần áo, hiểu chửa? Ông đây mặc kệ em xài cách gì, tóm lại tuyệt đối không được cởi đồ ra…”
Lưu Nghiễn lạnh giọng cắt ngang: “Thời điểm này đáng lẽ phải bàn chuyện khác chứ.”
Lưu Nghiễn cũng biết tù cấm là nơi thường xuyên nảy sinh quan hệ đồng tính, tất nhiên bọn chúng chẳng bận tâm có yêu đương gì không, chỉ cần chơi vui là đủ. Nhờ vào mối quan hệ với Mông Phong sẽ khiến lời nói dối của cậu trở nên hợp lý, nếu Tra Long Khê không còn ngờ vực thành ý của cậu, thì hiện giờ chắc hẳn đã thả lỏng cảnh giác rồi.
“Tại sao anh lại bị giam?” – Lưu Nghiễn hướng về phía góc tường mà hỏi – “Anh cũng là tội phạm à?”
Trác Dư Hàng đáp: “Tôi ngộ sát.”
Lưu Nghiễn: “Ừm.”
Trác Dư Hàng tiếp: “Tôi lỡ tay giết chết bạn trai của em gái mình.”
Lưu Nghiễn: “Anh vốn dĩ không cần giải thích rõ như vậy.”
Trác Dư Hàng: “Chỉ là tôi muốn nói thôi, cảm ơn các cậu đã tin tưởng tôi.”
Mông Phong khẽ giọng nói vài tiếng, xua tay ý bảo không hề chi. Ngoài hành lang vọng tới tiếng bánh xe đẩy, đám bác sĩ đang tới lấy máu.
Lúc này tại khu hành chính của nhà tù Thanh Sơn:
Tra Long Khê cho lui toàn bộ đám tay sai, song cái tướng thổ phỉ bặm trợn vẫn hiện lồ lộ trên bản mặt.
Gã, Lại Kiệt và anh chàng phi công cùng ngồi trước bàn ăn, bọn đàn em nhanh nhảu dọn đồ ăn lên. Đã nửa tiếng trôi qua từ khi Lại Kiệt bước vào nơi này, trong thời gian đó Lại Kiệt đã tự nêu rõ chức vụ rồi đưa tờ công văn cho gã xem.
Tra Long Khê cũng giới thiệu về khu tị nạn với anh ta, chủ động nói rằng: “Thật lòng xin lỗi, do bọn tôi không biết xài loại vũ khí kiểu mới này nên mới ngộ thương các anh thôi.”
Lại Kiệt gật đầu nói: “Giờ cũng không biết những đội viên của tôi ra sao rồi.”
Tra Long Khê liền bảo: “Thế bây giờ có cần tôi dọn chỗ rộng rãi, để chuẩn bị tiếp đón những người mà các anh cứu về không?”
Lại Kiệt từ chối: “Thôi thôi, giờ vẫn chưa cần thiết, trước tiên tôi cần tập hợp đủ đội viên đã, chắc phải bắn thêm một phát đạn tín hiệu… À quên giới thiệu, cậu này là Triệu Kình, một phi công xui xẻo dính phải đạn đạo của anh nên mới rớt xuống.”
Cậu phi công bắt tay với Tra Long Khê, cái nắm tay của gã mạnh mẽ như gọng kìm.
Lại Kiệt tiếp lời: “Chốc nữa tôi muốn đi nhìn một vòng, quanh đây còn người ở không?”
Tra Long Khê dặn bảo cấp dưới đôi câu, lát sau có một tay đàn em lấy bản đồ bày ra trên bàn, Tra Long Khê khoanh vòng vài chỗ, vẽ đại khái phạm vi những thành thị lân cận.
“Tôi nghĩ mấy nơi này chắc vẫn còn người sống sót.” – Tra Long Khê nghiêm túc nói – “Nhưng cũng có rất nhiều zombie.”
“Anh rất có tinh thần giác ngộ nha.” – Triệu Kình cười khen – “Anh là một người tốt, bảo vệ nhiều người như thế… Ấy! Nhóc con! Đừng táy máy đụng vào cái hộp đó!”
“Đài phát thanh đã nói thế mà.” – Tra Long Khê cười đáp – “Hồi đầu năm nghe được Chính phủ kêu gọi dân chúng giúp đỡ lẫn nhau, mọi người đoàn kết đồng lòng… Mấy đứa lại đây, đừng vọc đồ của các chú.”
Có vài đứa trẻ đang nghịch cái khóa mật mã trên hộp chứa vắc xin, vừa nghe tiếng quát liền ù té chạy như ong vỡ tổ, Tra Long Khê chộp lấy một đứa trong số đó, véo mặt của thằng cu mà cười nói: “Ra chỗ khác chơi đi.”
Cu cậu kia vội gật đầu dạ vâng, đôi mắt chân thật toát ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
Tra Long Khê thả cho thằng cu chạy đi, rồi thản nhiên châm rượu cho Lại Kiệt, gã không xài lại chiêu bỏ độc vào đồ ăn, bởi lẽ, lính đặc chủng với ý chí kiên cường tuyệt đối sẽ không khuất phục mà giao vắc xin ra.
Tra Long Khê đã từng thử một lần, bốn tháng trước, một đội cứu hộ khác tới đây khiến gã nảy lòng tham, bèn giả bộ đầu quân vào đội cứu viện. Sau khi lừa được một ống vắc xin thì gã phát hiện sức mạnh tăng vọt, thế là gã chuốc thuốc độc bắt giữ đội trưởng của đội Nộ Hải, rồi dùng tất thảy thủ đoạn tàn khốc tra tấn họ, sau cùng giết chết cả ba người lính đặc chủng.
Tuy nhiên gã vẫn không lấy được một chút thông tin hữu dụng nào, đồng thời không có được thứ gã mong muốn.
Hộp đựng vắc xin hẵng còn giấu trong két sắt của gã, nhưng không một ai mở được khóa mật mã, nếu dùng thuốc nổ mở khóa thì hộp hợp kim titan sẽ vận hành cơ chế tự hủy, rốt cuộc vẫn hoàn trắng tay.
Tuy Tra Long Khê đã được tiêm vắc xin, song gã vẫn thiếu cảm giác an toàn như trước. Loại vắc xin này cực kỳ hữu dụng, ngoại trừ tiêm vào cho chính mình còn có thể đổi được rất nhiều thứ khác. Mà dã tâm của gã, lý tưởng của gã, tất cả đều cần dựa vào những ống vắc xin này mới trở thành hiện thực, cho dù không đạt được gì, giữ lại cũng có thể bảo toàn tính mạng.
Lại Kiệt dùng cơm xong xuôi, đem mấy vật tùy thân giao cho Tra Long Khê, nói rằng: “Nhờ anh tạm thời bảo quản giúp tôi nhé.”
Tra Long Khê gật đầu, tự mình cầm cái hộp dẫn Lại Kiệt vào phòng làm việc, đặt cái hộp lên bàn. Sau đó, Lại Kiệt chỉ mang theo một balo chứa đồ rồi cùng Triệu Kình đi ra bãi đất trống.
Lại Kiệt bắn một phát đạn tín hiệu chỉ thiên, hôm nay là một ngày đầy mây, khắp núi rừng sương giăng mịt mờ. Anh ta bắn xong liền giao khẩu súng lại cho Triệu Kình.
Tra Long Khê châm thuốc cho Lại Kiệt, cùng rảo bước đi lên đỉnh núi, Lại Kiệt nhận xét: “Hệ thống phòng ngự ở nơi này bố trí rất khá.”
Tra Long Khê nói: “Lợi dụng điều kiện sẵn có của nhà tù mà cải tạo lại thôi, chỗ này hồi trước là một nhà tù, bọn họ đều là phạm nhân cả.”
Lại Kiệt gật đầu, hỏi: “Anh không sợ họ sẽ tự bỏ trốn à?”
Tra Long Khê đáp: “Tôi tin vào mặt tốt đẹp của con người, hồi đó chính anh Hoàng đã thả tất cả tù nhân ra, khi đại họa ập đến, quá khứ cũng không còn quan trọng nữa.”
Lại Kiệt gật đầu, lính tuần tra xung quanh đều mặc quân phục màu xanh nhạt được sửa lại từ áo tù, biểu tình nghiêm túc chuyên chú, tuy nhiên vẫn mơ hồ nhìn ra vẻ hung hãn và thô lỗ tiềm tàng.
Lại Kiệt hỏi tiếp: “Ông lão gác ngục ở đây đâu rồi?”
Tra Long Khê gỡ nón lính xuống, xoa xoa quả đầu trọc bóng lưỡng, đáp rằng: “Ông ấy vì bảo vệ bọn tôi nên đã hy sinh.”
Lại Kiệt thổn thức rằng: “Thật không ngờ.”
Tra Long Khê cười tiếp: “Tận thế giáng xuống, có người tự mình trốn chạy, cũng có người phạm tội, còn những tù nhân như họ ngược lại đảm nhận chức trách bảo vệ cho mọi người.”
Lại Kiệt cười cười, bảo: “Đúng vậy, tôi thấy anh đã làm rất tốt.”
Tra Long Khê vội tỏ vẻ khiêm tốn, rồi dẫn Lại Kiệt đi vào sân trong của khu nhà số 1. Hiện tại đúng ngay giờ cơm trưa, Triệu Kình nghển cổ nhìn quanh, bắt gặp trên lầu có không ít người đứng xếp hàng đi xuống, tay cầm cặp lồng lĩnh suất cơm.
Không người nào nhìn sang Tra Long Khê, ai nấy đều khúm núm cúi đầu, bước tới chỗ người phụ nữ đang phát cơm canh ở giữa sân mà nhận cơm.
Lại Kiệt gật đầu, Tra Long Khê lại nói: “Chỗ ở chẳng mấy dư giả, nên mọi người đành phải sống trong phòng giam, nhưng cửa không hề khóa.”
“Tốt lắm, tốt lắm.” – Triệu Kình hùa vào ngợi khen.
Tra Long Khê tiếp lời: “Chị Ngô, bữa nay ăn món gì thế?”
“Cơm tẻ!” – Người phụ nữ trung niên cười đáp – “Với canh cá!”
Lại Kiệt nhìn lướt một vòng, đoạn xoay người đi ra, cặp chân mày vẫn luôn xô chặt vào nhau.
“Anh đang lo lắng cho đội viên của mình à?” – Tra Long Khê dò hỏi – “Hay để tôi dẫn theo ít người, cùng anh ra ngoài tìm thử xem.”
“Không cần đâu.” – Lại Kiệt từ chối – “Đội phó của tôi rất giỏi, cậu ta dư sức bảo vệ những người khác, tôi đang lo nơi này của anh thôi. Qua bên kia nói tiếp…”
Hai người họ đi sang một bên, Tra Long Khê ngầm hiểu ý, gã nói: “Lên xe đi, chúng ta cùng lên kế hoạch chi tiết về việc đi cứu người.”
Lại Kiệt đưa tay chỉ xuống tại chỗ, dặn dò: “Triệu Tiểu Kình, cậu ở đây chờ anh về nhé.”
Triệu Kình gật gật đầu, đi tới một tảng đá ngồi xuống chờ, dõi mắt nhìn xuống chân núi xa xa.
Triệu Kình ngoảnh đầu nhìn lại, thấy người trong nhà tù số 1 lĩnh cơm xong nhưng không có ai đi ra bãi sân dùng bữa, mà lại lần lượt trở về phòng giam, cậu ta không khỏi co rút khóe miệng.
Nửa tiếng sau khi Lại Kiệt rời đi, trong khu nhà giam số 1 tựa hồ phát sinh biến cố, thoáng có người chạy nháo nhào ra sân trong.
Triệu Kình vội rướn cổ nhìn quanh, đoạn chầm chậm tiến gần khu nhà giam số 1, đó là một khu ngục giam hình chữ Hồi (回) cao bảy tầng, trên lầu ba có một dãy hành lang bắc ngang sân trong, không biết dẫn tới đâu.
Năm phút trước:
Chiếc xe đẩy lăn bánh vào khu tử tù, tấm ngăn bị lật lên.
“Thò tay ra đây.” – Gã bác sĩ bên ngoài lạnh giọng ra lệnh.
Mông Phong nháy mắt ra hiệu, Lưu Nghiễn liền núp xuống gầm giường, bên ngoài truyền tới một câu chửi thề, mất kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh lên coi!”
Mông Phong bèn vươn tay ra, kẻ bên ngoài lại nói: “Vươn ra thêm chút nữa, mày điếc à?”
Mông Phong đành phải nghiêng người rướn toàn bộ cánh tay ra ngoài cửa, đột nhiên hắn rống một tiếng đầy đau đớn, Lưu Nghiễn nghe thấy không khỏi tái mặt.
Gã bác sĩ bên ngoài mặt mày tỉnh rụi, dùng một con dao mổ đâm xuyên lòng bàn tay của Mông Phong, cắm chặt tay hắn lên mặt xe đẩy. Mông Phong đau đến mức mắt mũi nhăn nhúm biến dạng, không ngừng rống to từng tiếng.
Gã bác sĩ kia rút dao mổ ra, lạnh giọng đe dọa: “Cho mày chừa cái thói cứng đầu.”
Chiếc áo blouse trắng văng đầy máu tươi, Mông Phong tức giận run người, bàn tay trái siết chặt thành nắm đấm, mà gã bác sĩ kia hẵng còn thản nhiên ngâm nga hát…
“Vào độ tháng Chín… bình thản đến tẻ nhạt… mọi thứ đều ổn… chỉ thiếu nỗi ưu phiền…”
Cồn i-ốt được bôi lên, ngay khi ống tiêm sắp đâm xuống, Mông Phong tức khắc lật ngược bàn tay, chụp lấy cổ tay của gã bác sĩ rồi giật mạnh khiến bên ngoài phát ra tiếng va chạm rầm rầm, xe đẩy bị đụng lật nhào, ống thuốc lăn lóc đầy đất, nguyên cánh tay của gã bác sĩ đã bị hắn kéo tọt vào phòng giam.
Mông Phong: “Kéo thêm đi… Kéo thêm đi… Ông cũng thích Vương Phỉ(1) nữa cơ à?” – Vừa nói vừa kéo tay gã bác sĩ, dùng sức giật mạnh từng phát, dộng vang ầm ầm, phía ngoài máu đổ lênh láng.
(1) Bài mà gã bác sĩ vừa hát là “Nỗi xao động” của nữ ca sỉ Vương Phỉ: Link
Trong bài hát có câu La jum bo… la jum bo, Mông Phong chơi chữ hát thành la jia duo… la jia duo (Nghĩa là kéo thêm đi =)))
“Mày làm gì thế! Muốn chết hả!!” – Có người lập tức chạy tới quát nạt.
“Mau báo cho Tư lệnh Tra!”
“Tìm người tới giúp một tay!”
Gã bác sĩ vừa gào lên một tiếng đã kinh động toàn bộ người xung quanh, Mông Phong vẫn lẳng lặng siết chặt cánh tay kia của gã, rồi lại giật mạnh, ầm một tiếng, gã bác sĩ bị đập đầu vào cửa chảy máu đầy mặt, Mông Phong giật liên tục vài phát, ngoài cửa đã nhiễu xuống một vũng máu, gã bác sĩ bị đâm đến ngất lịm, ngoài hành lang vọng tới những thanh âm hỗn loạn nhốn nháo.
Ngay lúc đó gã bác sĩ đột nhiên bật tỉnh, há mồm rống to như heo bị chọc tiết.
Mông Phong lại ghì cánh tay của gã giật tiếp, bất chợt kéo hụt, hắn mất đà ngã ngửa ra sau, máu văng tung tóe.
Mông Phong ngã một cú dập mông ê ẩm, cầm một cánh tay đứt lìa mà trố mắt nghẹn họng.
Lưu Nghiễn: “Anh…”
Mông Phong thốt: “Woa, tráng sĩ đứt cổ tay nha…”
“Cái đệt! Dạy dỗ nó đi!” – Có người lập tức quát tháo.
Không biết ai đứng bên ngoài đã chặt đứt cánh tay gã bác sĩ, liền sau đó tấm ngăn bị lật lên, một quả bom cay xèo xèo bay vụt vào, lăn lông lốc trên sàn nhà, rồi tấm ngăn lập tức bị úp lại, áp chặt kín kẽ.
“Sao không phải là một quả lựu đạn cơ chứ…” – Mông Phong tiếc nuối than thở, Lưu Nghiễn tức tốc chui khỏi gầm giường, cậu bịt mũi miệng nhặt quả bom cay lên rồi nhét tọt quả bom vào lỗ hổng nơi góc tường, rớt qua bên kia.
Trác Dư Hàng ở gian tù kế bên dùng tấm khăn ướt bịt kín mũi, vội vàng nhặt bom cay rồi chạy tới ô cửa ném quả bom vào hành lang.
Bọn lính gác trong hành lang vốn không lường được chiêu này, bom cay vừa chạm đất đã xịt khói mịt mù, phút chốc khắp nơi đều vang lên tiếng ho khan sặc sụa. Mông Phong hét lớn một tiếng, giương nắm tay đấm mạnh một cú vào tấm ngăn cửa.
Tên lính đè tấm ngăn bên ngoài đương sặc ho không ngớt, trong khoảnh khắc Mông Phong dồn hết sức bình sinh tung ra một đấm, tên kia kêu ré lên đau đớn, cả người lẫn tấm ngăn đều bay thẳng ra xa, đâm sầm vào gian tù phía đối diện.
“Cứu tôi với! Khục! Khục!!” – Bạch Hiểu Đông cũng thét lớn.
Mông Phong quát: “Đừng nói chuyện!” – Liền sau đó hắn chộp lấy sợi dây vải có cột thanh thép ở một đầu, bên ngoài ngập tràn khói cay, Mông Phong cũng không kìm được mà ho sặc sụa, hai mắt đau nhức không chịu nổi, hắn nín thở vươn tay ra khỏi ô cửa, tung sợi dây vải ra ngoài hành lang.
Chất vải không cứng nhưng lại dẻo dai, vùn vụt phóng vào hành lang, quấn lấy cổ một tên lính gác rồi siết một vòng. Mông Phong nắm bắt lực độ cực kỳ chính xác, hắn trở tay giật ngược, kéo tên lính gác đâm thẳng vào cửa tù, tên kia bị đập đầu vào cánh cửa, thế là chết ngất.
“Khụ… nhanh lên…” – Mông Phong giục – “Tới lượt em đó Lưu Nghiễn…”
Hắn xốc ngược tên lính gác, dùng một tay túm chân của tên kia rồi kéo nguyên cẳng chân vào trong, hắn mò lấy sợi xích sắt trong túi quần rồi giật xuống cùng với cái quần của tên lính, sau đó đẩy ngược tên kia ra ngoài. Hắn tìm được chùm chìa khóa liền tháo xuống.
Hai mắt Lưu Nghiễn đỏ bừng, dùng hai thanh thép tháo ra từ chân giường cặp lấy chiếc chìa khóa, thình lình bên ngoài lại ném vào một quả lựu đạn.
“Phen này… khụ! Vừa lòng anh chưa!” – Lưu Nghiễn trêu.
Trong tíc tắc đó, Mông Phong xông tới nhặt quả lựu đạn rồi mau lẹ chèn vào lỗ hổng nhỏ trên tường, quát lên: “Anh hàng xóm né xa ra!”
Quả lựu đạn chẹt giữa lỗ nhỏ cỡ lòng bàn tay, Mông Phong ôm Lưu Nghiễn lăn xuống gầm giường, lựu đạn phát nổ đánh ầm một tiếng, bức tường sụp non nửa, ống nước bị nổ bể phụt nước ào ào.
Trác Dư Hàng cả giọng ho khan, phóng người nhảy qua bức tường đổ, bọn lính bên ngoài ném lựu đạn xong thì tưởng đã giết được Mông Phong nên lập tức chạy đi. Lưu Nghiễn dứt khoát cầm chìa khóa thử đi mở cửa, cầm hai thanh cặp đút chìa khóa vào ổ rồi dùng sức vặn ngang, chiếc chìa khóa xoay một vòng.
Lại vặn thêm lần nữa, xoay tiếp một vòng, vang “Cạch” một tiếng.
“Quá đẹp!” – Mông Phong lớn tiếng khen ngợi – “Khụ! Khụ!”
Lưu Nghiễn cởi chiếc áo ba lỗ trên người, nhúng nước cho ướt rồi bịt kín miệng mũi, rút chìa khóa kéo cửa rồi lập tức xông ra, Mông Phong dặn với theo: “Khụ! Bà xã coi chừng miểng thủy tinh đấy!”
Lưu Nghiễn đi chân trần nên giẫm trực tiếp lên miểng thủy tinh trên đất, rách da chảy máu nhức nhối, Mông Phong vội lao khỏi gian tù, vừa ho khùng khục vừa tìm kiếm súng ống.
Lưu nghiễn loạng choạng đi mở cửa tù đối diện, Bạch Hiểu Đông cuống quýt xông ra, va bang bang vào cửa. Mông Phong vốn đã dùng quen súng máy sáu nòng, nay đổi sang xài súng tự động quả thực khó chịu bứt rứt, thế là hắn cầm khẩu súng trường như cầm cây côn thép, gạt ngã vài tên lính lác nhào tới, khom lưng ho sù sụ không ngừng.
Lưu Nghiễn lảo đảo chạy ra hành lang, sau rốt cũng rời khỏi khu vực bom cay, dọc đường kéo theo một vệt máu dài. Mông Phong ngấn nước mắt ôm lấy Lưu Nghiễn, giúp cậu nhặt những miểng thủy tinh cắm trong lòng bàn chân.
Trong hành lang lúc này đã trở về tĩnh lặng, chỉ có bốn người thi nhau ho khan điên cuồng. Trong tay họ có ba khẩu súng, Mông Phong ôm Lưu Nghiễn đứng dậy, ra hiệu cho cả bọn tháo chạy, họ chạy được một đoạn tới giữa hành lang thì dừng lại.
Lưu Nghiễn hiểu ý, móc chùm chìa khóa mở một cánh cửa rồi lách vào trong.
Mông Phong ra ngoài kéo mấy tên lính gác hôn mê vào, lột sạch quần áo giày dép của chúng cho mọi người thay, nhất thời trong gian tù nhỏ hẹp chật ních người.
Lưu Nghiễn dựa lưng vào tường, ngửa đầu nhìn trần nhà lấy lại bình tĩnh, đoạn bắt đầu đeo giày.
“Giờ ta chờ viện binh của chúng đến, mọi người có kế hoạch gì không?” – Mông Phong kéo drap giường xuống lau khô máu cho Lưu Nghiễn, cậu thấy vậy liền nói – “Kệ em đi.”
Trác Dư Hàng nói: “Tôi muốn đi cứu em gái.”
Mông Phong hỏi: “Anh biết em gái mình bị nhốt ở đâu sao?”
Trác Dư Hàng đáp: “Cảm ơn các cậu đã thả tôi ra, tôi sẽ tự đi tìm, mọi người đừng bận tâm chuyện của tôi nữa, sau này nếu có dịp tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách đáp đền.”
Mông Phong đánh mắt nhìn Lưu Nghiễn, Lưu Nghiễn bèn bảo: “Để anh ấy đi đi.”
Mông Phong nói: “Mọi người nên cùng hành động, trước mắt phải đột phá vòng vây thoát ra ngoài rồi tính tiếp, Bạch Hiểu Đông, cậu có bảo vệ Lưu Nghiễn được không?”
Cánh tay Bạch Hiểu Đông đang quấn vải trắng toát, vết đạn bị bắn xuyên hôm qua đã dùng vải drap giường băng kín lại, sắc mặt cậu ta có phần tái nhợt.
“Tôi… tôi không biết xài súng, tôi chỉ biết Tán đả(đã chú thích ở chương 50) thôi.” – Bạch Hiểu Đông đáp – “Nhưng tôi sẽ gắng hết sức.”
“Tốt lắm.” – Mông Phong tiếp lời – “Thế này, chốc nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới, tôi phụ trách giải quyết bọn chúng, Lưu Nghiễn dẫn theo hai người chạy ra cổng của khu nhà tù số 1, có thể giảm bớt áp lực tấn công từ bên ngoài. Sau khi thoát ra thì Bạch Hiểu Đông và Trác Dư Hàng thả hết những người bị nhốt ngoài kia, để họ nhanh chóng chạy trốn, gây ra hỗn loạn tiện thể cứu người luôn… Mà thôi, cậu cứ nghe lời Lưu Nghiễn, Lưu Nghiễn bảo cậu làm gì thì làm cái đó.”
“Ừ hử?” – Lưu Nghiễn thẩy cho Bạch Hiểu Đông một cái liếc mắt đầy ám muội, liếm môi rằng: “Bảo cậu làm gì thì làm đó nhé.”
Mông Phong: “…”
“Nhanh lên!”
“Tản ra chuẩn bị cản bọn chúng lại!”
Trước cửa có một đám người đang xộc tới.
Mông Phong chọc nhẹ đầu Lưu Nghiễn, ném sang cho cậu một khẩu súng, trong bụng thầm nhẩm tính thời gian, mười lăm giây sau, hắn trầm giọng phát lệnh: “Hành động!” – Tiếp đó giật mở cánh cửa tù, hai tay vác hai khẩu súng lao vụt ra ngoài.
Mông Phong nhằm hướng đằng sau, còn Lưu Nghiễn, Bạch Hiểu Đông và Trác Dư Hàng chạy về phía trước. Lưu Nghiễn vung tay, khẩu súng lục đánh một vòng đẹp mắt quanh ngón tay, trước mặt lại có thêm mấy người bổ tới, Lưu Nghiễn vội la lên: “Cẩn thận!”
Bạch Hiểu Đông đang guồng chân chạy bỗng nhảy bật lên, Trác Dư Hàng nghiêng người áp vào tường phóng qua, xoay ngang khẩu AK, nổ liền hai phát, Lưu Nghiễn cũng trở tay nổ súng, ba tên lâu la vừa vọt đến đã ngã xuống trong chớp mắt.
Lưu Nghiễn tiếp tục chạy đi, khen ngợi: “Rất đỉnh!”
Càng chạy càng gần tới cuối hành lang, ánh sáng chiếu rọi trước mặt, ngay khi tiến sát ranh giới của ngục giam hình chữ Hồi, Lưu Nghiễn suýt nữa mất đà vuột chân té xuống lầu, Trác Dư Hàng nói: “Đằng kia có thang thoát hiểm!”
Lưu Nghiễn đáp: “Anh cứ đi đi, tôi thả mọi người ra trước đã!”
Trác Dư Hàng liền thốt: “Cảm ơn! Tôi sẽ ghi nhớ các cậu!” – Nói đoạn đeo súng sau lưng, leo lên thang thoát hiểm.
Khu sân trong tĩnh lặng như tờ, hơn một ngàn ánh mắt soi chằm chặp vào Lưu Nghiễn và Bạch Hiểu Đông.
Lưu Nghiễn phân công: “Cậu đi mở dãy tù phía Nam, để tôi mở phía Bắc… Thôi chết…”
“Ai đấy!” – Dưới lầu phát ra tiếng súng nổ vang, Bạch Hiểu Đông và Lưu Nghiễn đồng loạt ôm đầu ngồi thụp xuống, lộn người né đạn rồi chạy ngược vào hành lang thông tới khu tử tù.
Ngay lúc đó vọng tới tiếng chân rầm rập chạy lên lầu, Lưu Nghiễn toan khom người muốn chạy vào một gian tù để núp bắn, nhưng lại chậm một bước, bốn tên lính lâu la đã chạy lên cầu thang tầng ba, chặn ngang luồng sáng.
Tiêu đời, Lưu Nghiễn thầm than, chỉ còn nước chờ Mông Phong giải quyết đám người đằng sau rồi quay lại cứu mình thôi.
“Giơ tay lên!” – Một tên cầm đầu bước tới, họng súng gần như dí sát yết hầu của Bạch Hiểu Đông, lạnh giọng ra lệnh.
Lưu Nghiễn đành giơ cao hai tay.
Bạch Hiểu Đông lắp bắp: “Tôi tôi… tôi cảnh cáo mấy người nha, đừng có chọc giận tôi nha, đừng có ép tôi ra tay à.”
Bạch Hiểu Đông nhún chân trái sang phải, Lưu Nghiễn lúc này mới để ý thấy cậu ta cả giày cũng không đeo, chân trần quấn chặt băng vải. Lưu Nghiễn nghĩ bụng anh chàng của nợ này thiệt phiền phức.
“Chọc giận mày thì làm quái gì bọn tao?” – Bọn lính ồ lên cười sằng sặc.
Bạch Hiểu Đông: “Thì… thì không hay ho gì đâu, mấy người sẽ… thôi đi, đừng làm bậy nha.”
“Đập bẹp nó!” – Tên cầm đầu phát lệnh.
Trong tíc tắc, Bạch Hiểu Đông xoay người tung ra một cước, phát súng nổ đoàng! Đánh văng ra!
Lưu Nghiễn chỉ thấy hoa mắt, Bạch Hiểu Đông chớp nhoáng đánh ngã hai tên, liền sau đó co cánh tay kẹp đầu một tên khác dộng vào tường, vang ầm một tiếng.
Lưu Nghiễn trông mà rớt cả quai hàm.
“Ya!!!” – Bạch Hiểu Đông dồn hơi quát to, cuối cùng túm khẩu súng trường của tên khác, nghiêng người mượn lực nhảy bật lên, tung ra hai đá liên hoàn, đạp tên nọ bay thẳng ra ngoài, dọc theo cầu thang lao vèo xuống dưới, va đập máu chảy đầu u, chết ngất.
Lưu Nghiễn: “…”
Bạch Hiểu Đông: “Được… được rồi.”
Lưu Nghiễn: “… Anh Hai, anh đúng là cao thủ chốn dân gian mà.”
Bạch Hiểu Đông nói: “Đánh… cận chiến còn được. Nổ súng từ khoảng cách xa thì tôi bó tay, sẽ gặp nguy đó. Tiếp theo phải làm sao đây?”
Lưu Nghiễn liền bảo: “Nhanh lên, mở cửa các phòng giam ra!”
Lưu Nghiễn và Bạch Hiểu Đông chia chùm chìa khóa cho nhau, lần lượt đi mở cửa tù, thế nhưng không người nào đi ra, Lưu Nghiễn chạy xuống cầu thang, hô to: “Chạy đi! Nhanh lên! Mọi người đừng sợ! Cứ theo tôi này!”
Vẫn không có một ai dám xuống lầu, Lưu Nghiễn vỡ lẽ, sức đe dọa mà Tra Long Khê dựng nên rất áp đảo, mọi người đều đang sợ hãi gã.
“Mọi người sợ Tư lệnh Tra sao?” – Lưu Nghiễn hỏi – “Thời gian bây giờ vô cùng quý báu, cơ hội tự do ngay trước mắt, hãy theo bọn tôi rời đi.”
Bốn phía nhà tù dấy lên nỗi bất an, mãi cũng có người bắt đầu rời khỏi gian tù. Chợt tiếng chó sủa dần áp sát, Lưu Nghiễn xoay người nâng cao súng.
Một tên lính nhanh chóng dắt sáu con chó gác ngục chạy tới, đứng ngay giữa sân trong.
“Gâu! Gâu!!!”
Một bầy chó dữ điên cuồng sủa Lưu Nghiễn, thanh âm ẩn chứa uy thế của loài sói.
Lưu Nghiễn lùi ra sau từng bước, giương súng chĩa vào tên huấn luyện chó kia, người đó rõ ràng không hề có vũ khí, chỉ mang chó tới trợ giúp đội lính nhỏ lúc nãy.
“Không muốn chết thì dắt chó của mày đi.” – Lưu Nghiễn lạnh giọng đe.
Bạch Hiểu Đông chân trần đứng chặn ở lối vào sân trong, nhịp chân nhảy sang trái, rồi dời sang phải, bầy chó gác ngục dồn sức vào chi sau nhe răng gầm gừ.
“Đừng chọc tao nha… cảnh cáo bọn mày đó…” – Ngón tay Bạch Hiểu Đông múa võ giữa không trung.
“Grừ…”
Lưu Nghiễn nhắc nhở: “Tụi nó chả hiểu cậu nói gì đâu…”
Chưa dứt lời, bầy chó dữ đồng loạt bổ nhào về phía Bạch Hiểu Đông, Lưu Nghiễn cúi đầu gạt khóa nòng, giương súng.
Trong khoảnh khắc bầy chó ào tới, Bạch Hiểu Đông sải chân quét ngang lên trước, giải quyết con thứ nhất, hai đấm liên hoàn, hung hãn đánh con chó thứ hai đang phóng lên, đoạn nghiêng người né con chó thứ ba toan há mõm cắn vào yết hầu, trở tay túm đuôi nó quật ngược lên không, con thứ ba và con thứ tư đập đầu vào nhau, đánh bốp một tiếng rõ to.
Ngay sau đó, Bạch Hiểu Đông bày ra hai bàn đao tay(2), cúi người lướt đi tựa nước chảy mây bay, quát dẹp đường: “Ya!!!!” – Chém hai con chó cuối cùng bay thẳng ra xa.
(2) Đao tay: Thế võ với bàn tay khép chặt7-8-Anh-7-Mua-vo-ben-bai-bien-1407468589_660x0
Lưu Nghiễn: “…”
Bạch Hiểu Đông nắm chặt hai đấm phòng thủ khoảng hở trước người, quét mắt một vòng, lại lùi xuống vài bước, nói: “Được rồi.”
Tâm trạng của Lưu Nghiễn vào giờ khắc này quả thực không có từ nào tả nổi.
“Đều xuống hết đi!” – Lưu Nghiễn gọi to – “Thây kệ mấy người, bọn tôi đi trước mở đường đây, đi nào!”
Lưu Nghiễn cầm súng, rời khỏi hành lang lộ thiên ở phía sau khu nhà số 1. Sân vườn dạng khép kín, bốn phía là tường vây cao hơn năm mét, chỉ có một lối ra duy nhất ở mặt tiền tòa nhà, lúc này lại có người tiến tới.
“Phen này khó nhằn rồi đây…” – Lưu Nghiễn nhận ra kẻ đó chính là tay vệ sĩ đầu trọc bên cạnh Tra Long Khê, cậu lập tức lắc mình núp sau cây cột, dặn rằng: “Kiếm chỗ trốn đi, chốc nữa tìm cơ hội đánh lén hắn.”
Bạch Hiểu Đông hỏi: “Đánh lén á? Vậy không tốt đâu.”
Lưu Nghiễn hỏi ngược lại: “Thế cậu có đánh thắng hắn được không?”
Bạch Hiểu Đông đáp: “Để tôi thử, cũng khó nói trước, nếu hắn bỏ đi thì tốt…”
Lưu Nghiễn gắt: “Hắn còn khuya mới bỏ đi! Bớt nói xàm đi anh hai!”
Bạch Hiểu Đông liền bày ra một tư thế đánh cận chiến, tên đầu trọc mặt chằng chịt sẹo kia lạnh lùng nhìn xoáy vào cậu ta, không hề hé răng.
Lưu Nghiễn núp ở sau cây cột, nghiêng người trộm theo dõi, chuẩn bị len lén nả cho tên kia một phát đạn.
Tên đầu trọc hệt như một con quái vật, cánh tay để trần, từng thớ bắp thịt cuồn cuộn thô to, gã nhìn Bạch Hiểu Đông chòng chọc, hơi thở hộc ra như dã thú, ồ ồ dồn vang trong lồng ngực.
Thân mình tên ấy cao gần hai mét, trong khi Bạch Hiểu Đông chỉ có 1m80, cậu ta khom người càng lùn hơn tên kia cả một khúc. Cơ thể Bạch Hiểu Đông thon gầy cân xứng, song không quá mức cường tráng, so sánh với tên đầu trọc kia quả tình giống như thiếu niên yếu đuối trước mặt tráng sĩ, đập một phát là gục.
“Tôi… cảnh cáo anh nha.” – Bạch Hiểu Đông lại nói – “Đừng chọc tôi, tránh ra đi, bằng không đừng trách tôi đó.”
Lưu Nghiễn dựa sau cây cột đương trưng ra vẻ mặt xót xa không nỡ xem tiếp.
Tên đầu trọc cười khẩy đầy khiêu khích, liền sau đó rống một tiếng quật tay chộp tới, Bạch Hiểu Đông tức khắc nhảy lên, đạp vào cánh tay gã lấy đà tung mình xoay vòng ngoạn mục giữa không trung, duỗi hai chân kẹp chặt vào cổ gã, vật ngang tên đầu trọc kia đánh “rầm” xuống đất!
Lưu Nghiễn lách mình ra khỏi cây cột, khi cậu đang giương súng nhắm vào đầu tên đầu trọc thì gã thình lình xoay người, vung ngay một đấm vào Bạch Hiểu Đông, Bạch Hiểu Đông liền chộp lấy mắt cá chân của gã xoay tròn lộn ngược ra sau, quát dẹp đường: “Ya!!!!”
Trọng lượng toàn bộ cơ thể Bạch Hiểu Đông dồn hết xuống gối trước, khuỵu một chân giáng đầu gối vào bụng gã, tên đầu trọc run rẩy co giật, phun ra một ngụm máu to, khi Bạch Hiểu Đông khom người lại bồi thêm một thế đao tay chém vào cổ gã, tên đầu trọc ngã phịch xuống đất, ngất lịm.
“Anh kỹ sư?” – Bạch Hiểu Đông gọi – “Giải… giải quyết xong rồi, cũng dễ đối phó ghê ha.”
Khóe miệng Lưu Nghiễn giần giật, cậu đi tới nghiệm thu kết quả cuộc chiến, kiểm tra tên đầu trọc kia.
Bạch Hiểu Đông nói: “Hắn ta sẽ hôn mê tầm bốn tiếng, bị gãy hai cái xương sườn. Mình đi thôi.”
Lưu Nghiễn giơ súng lên rồi lại hạ xuống, hạ xuống lại giơ lên, lặp đi lặp lại hết mấy lần, rồi đột nhiên trong đầu cậu vọng đến thanh âm của Mông Kiến Quốc: “Lưu Nghiễn, mỗi một giây đều có hàng vạn người hy sinh, đồng thời càng có thêm nhiều người vì thế mà được cứu thoát, cậu phải học cách trở nên kiên cường hơn nữa.”
Cậu nhớ tới những thành viên của đội tìm cứu đã mất mạng dưới tay Tra Long Khê, dứt khoát dí họng súng lên trán tên đầu trọc, bóp cò.
Dòng máu chầm chậm chảy xuôi, Bạch Hiểu Đông nhìn mà tái mét mặt mày.
“Về sau sẽ giải thích cho cậu hiểu.” – Lưu Nghiễn bảo – “Đi nào.”
Những người bị nhốt trong nhà tù rốt cuộc đã chịu đi ra, lúc này lực lượng canh gác ở nhà giam số 1 rất trống, hầu như đã chạy hết vào khu tử tù để tiếp viện nhưng lại bị Mông Phong giải quyết sạch sẽ rồi.
Mông Phong dẫn theo không ít người đuổi tới.
“Chu cha mẹ ơi.” – Mông Phong kinh sợ thốt – “Em làm thế quái nào mà xử lý thằng đô con ấy ngon ơ vậy!”
Lưu Nghiễn giải thích: “Đâu có liên quan gì tới em, dân gian tự khắc có cao thủ ra tay! Mau lên! Chạy qua bên kia!”
Bên ngoài mặt tiền tòa nhà thình lình vang lên tiếng súng đì đoàng, tức thì có người hoảng hốt thét lên rồi chạy ùa né sang hai bên, Mông Phong kéo Lưu Nghiễn và Bạch Hiểu Đông núp sát tường, còn bản thân thì cầm hai khẩu súng, trốn vào trong góc, xoay người nhanh gọn xả hai nhát súng, miệng lẩm nhẩm tính: “Bên trái có bốn tên, bên phải bảy…” – Liền sau đó phóng người khỏi góc tường bắn liền ba phát đạn.
Nơi nơi đều là tiếng người thét la, sau mỗi lần tránh đi một đợt xả súng thì Mông Phong liền nhô lên bắn trả, cứ thế hết ba lượt đã sạch bóng địch, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.
“Đi.” – Mông Phong thổi khói súng đầu nòng, Bạch Hiểu Đông hẵng còn nghẹn họng trố mắt bị Lưu Nghiễn xốc dậy, Mông Phong hô lên: “Mọi người bám gót! Cẩn thận đấy!”
Lưu Nghiễn chạy ra con đường bên ngoài, lại có thêm một nhóm lính lác ôm súng xông tới, Mông Phong xoay người nhảy lên không, duỗi hai tay song song xả một tràng súng đoàng đoàng liên hoàn, tiếp đó lộn mình núp vào sau tảng đá để che chắn mặt bên trái. Sau ba giây, Mông Phong lại nhào lộn một vòng rồi đứng tại chỗ nổ súng quét ngang, cùng lúc đó Triệu Kình cũng ôm đầu vọt ra sau tảng đá né đạn, nhằm thẳng hướng Lưu Nghiễn và Bạch Hiểu Đông, khi này Lưu Nghiễn đang sốt sắng kêu gọi mọi người cùng bỏ chạy xuống núi.
Triệu Kình la to: “Sao lại là cậu!”
Lưu Nghiễn nhận ra giọng nói của tay phi công, tức tối thét trả: “Sao lúc nào cũng là anh thế hả?!”
Mông Phong quát ngang: “Trở về tòa nhà mau! Sao lại là anh… À nhầm, anh là ai?!”
Lưu Nghiễn nói: “Anh ta là phi công đó! Lái chiếc trực thăng ấy! Cháu ngoại của Tiến sĩ Ngụy! Đội trưởng của bọn tôi đâu?”
“Đi với Tư lệnh Tra rồi!” – Triệu Kình cả giọng đáp.
Mông Phong lại hỏi: “Sao đến trễ thế?”
Triệu Kình đáp: “Chúng tôi phát hiện một ngôi làng bị người cai quản ở dưới chân núi… Ở lại quan sát một ngày một đêm, họ… Chờ đã, các cậu phải đi tìm Lại Kiệt ngay, anh ấy đi về hướng Tây đó, tới dãy nhà hành chính của Tra Long Khê…”
Mông Phong liền bảo: “Vậy anh ở lại đây tiếp viện, tôi đi tìm anh ấy, đồ đạc đâu? Bị mất hết rồi à?”
Triệu Kình đáp: “Tôi có giữ.” – Nói đoạn rút vũ khí từ trong balo leo núi ra.
Mông Phong đón lấy khẩu súng, trở tay lắp khung súng máy sáu nòng, còn Lưu Nghiễn tới cầm hộp dụng cụ, Mông Phong dặn dò cậu: “Em bảo vệ hai người này, chuẩn bị vài quả bom hẹn giờ đi, lát nữa phải nổ banh cái phòng thí nghiệm sinh học của lũ đó, tránh sau này phát sinh rắc rối gì, anh sẽ về ngay.”
Lưu Nghiễn thúc Triệu Kình một cái: “Anh hộ tống người dân xuống núi đi, đừng để bị tập kích đấy, đưa họ về thôn lành lặn.”
“Được, hai người nhớ cẩn thận.” – Triệu Kình lập tức xoay người theo chân đoàn người xuống núi.
Nơi này đã tạm thời an toàn, Lưu Nghiễn tìm được một nơi kín đáo phía sau dãy nhà giam, ném ra mấy con robot mini để chúng tản ra khắp các ngõ ngách, bản thân cậu thì ngồi xuống mở hộp dụng cụ ra, bắt đầu lắp ráp bom hẹn giờ.
Bạch Hiểu Đông ngồi chồm hổm ở một bên ngó.
Lưu Nghiễn vừa cắm cúi nối mạch điện, vừa tán gẫu: “Đồng chí Tiểu Bạch, không ngờ cậu lợi hại thật đấy.”
Bạch Hiểu Đông đáp: “Cảm ơn, ha ha.”
Lưu Nghiễn tiếp: “Trước khi ra tay thì cảnh cáo đối thủ, mấy câu này bắt buộc phải nói à? Về sau cứ bỏ quách đi, cứ đánh thẳng tay mới chắc ăn hơn.”
Bạch Hiểu Đông giải thích: “Tại thầy tôi dạy, người học Tán đả không thể ăn hiếp người bình thường. Phải tuân thủ nghiêm túc lời răn dạy mười sáu chữ.”
Lưu Nghiễn thắc mắc: “Lời răn dạy mười sáu chữ là cái gì?”
Bạch Hiểu Đông thật thà đáp: “Người không chọc ta, ta không động thủ, người nếu… chọc ta, gạt ngã bỏ đi.”
Lưu Nghiễn: “…”
.
.
.
End #52.
Tác giả :
Phi Thiên Dạ Tường