2013
Chương 4
#4. Lây nhiễm…
Mùa hè nắng nóng như đổ lửa, mặt trời chói chang ngự trị trên cao.
Giữa trưa ngày hôm sau, nắng trời ra sức nung nóng mặt đường cái đến độ muốn chảy nhựa.
Họ đã đi đến vùng ngoại thành của thành phố S.
“Chuyện gì thế này?” – Trương Dân vừa tháo kính râm vừa lẩm bẩm nói.
Trước mặt là cổng trạm thu phí tiêu điều xơ xác, Trương Dân bước xuống xe, có không ít người trong trạm thu phí vội lao ra, còn không ngừng hò hét, ngó như thể muốn ào tới cướp xe vậy. Trương Dân ra quyết định chớp nhoáng, ngồi trở vào xe, xoay mạnh vô lăng rời khỏi đoạn đường cao tốc.
“Anh Vương, alo, anh có nghe gì không?” – Trương Dân đeo tai nghe vào, sốt sắng nói – “Dạ, bọn em sắp đến nơi rồi, còn khoảng hai mươi phút chạy xe nữa. Được, không thành vấn đề, chị dâu với tiểu San đâu rồi?”
Quyết Minh ngó chăm chăm vào đám người đang ào tới ngoài kia, Trương Dân vừa nhảy vào xe thì đám người phía đối diện lập tức dừng lại, đứng từ xa trông tới.
“Bác ấy ở đâu?” – Quyết Minh hỏi.
Trương Dân không thèm để ý xung quanh, lái xe thẳng đến địa điểm đã hẹn trước trong điện thoại, đáp lời: “Bác không có ở nhà, lát nữa chắc sẽ hơi chật một chút, nhóc cưng, con ra ghế sau ngồi nhé.”
Quyết Minh gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện, Trương Dân dừng xe tại một bãi đậu xe dưới dãy nhà hai tầng, nhìn trái nhìn phải, không phát hiện một ai.
Những tán cây ven đường xác xơ ủ rủ, trên các giao lộ hoang vắng rác rưởi ngập đầy, thùng rác nằm chỏng chơ bị cơn gió nóng mùa hè lùa đi, nhẹ nhàn lăn tròn, phát ra tiếng leng ca leng keng.
Sau khi vào đường cao tốc thì Quyết Minh đã ngủ tròn một đêm, trong khi Trương Dân suốt bốn tám tiếng còn chưa được chợp mắt, giờ phút này không gượng nổi gục đầu xuống tay lái.
“Ba ngủ chút đi.” – Quyết Minh nói.
Trương Dân uể oải gật đầu, đơn giản ngả người sang, gối lên đùi Quyết Minh, mơ màng nói: “Bác Vương đến thì gọi ba nhé.”
Quyết Minh dạ một tiếng, ngây ngẩn trông về phía xa.
Hai cha con ngồi trong xe chờ người tới, Quyết Minh khi thì bịt tai phải của mình, lúc thì chuyển sang bịt tai trái, nghiêng đầu nghe nghe ngóng ngóng, rồi lại vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Trương Dân – khiến lông mày của anh khẽ chau lại.
Quyết Minh dùng ngón tay kéo nhẹ cho đôi mày của anh dãn ra, rồi lại ngước đầu nhìn phía trước.
Xa xa có một bầy trẻ con đi lang thang không mục đích dưới ánh mặt trời chói chang, hai tay hơi giơ lên, lê từng bước băng qua đường lớn, trong đó có một cô bé bị móp phần đầu, cần cổ vẹo một bên rất bất thường.
Quyết Minh khẽ nheo mắt, họ đang ngồi chờ người bạn làm ăn của Trương Dân, tên là Vương Bác, độ khoảng ba mươi mấy tuổi, cũng là một trong những đồng đội của Trương Dân thời đi lính.
Vương Bác đã kết hôn, lấy được một người vợ hiền, sinh ra một bé gái năm nay chừng bốn tuổi, Trương Dân cũng từng mang Quyết Minh đến chơi ở đây, cả hai vợ chồng họ đều rất yêu quý nó.
Mà Quyết Minh cũng rất thích hai người, tất nhiên là với tính cách của nhóc thì không mấy biểu hiện điều đó ra mặt. Con gái của Vương Bác rất thích bám Quyết Minh, khi nhóc đến nhà họ làm khách sẽ chơi cùng cô bé, dắt cô bé đến công viên giải trí để bé vui đùa thỏa thích, bản thân nhóc chỉ đứng một bên trông chừng.
Trên túi xách của Quyết Minh vẫn còn nguyên miếng dán sticker của cô bé tiểu San.
Khoảng chừng ba tiếng sau, Quyết Minh lay lay Trương Dân, nói: “Ba ơi, bác ấy đến rồi.”
Trương Dân ngủ đến độ miệng lưỡi khô khốc, anh chống tay ngồi dậy, tập trung quan sát bên ngoài, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trên vỉa hè, đúng là Vương Bác.
“Chỉ có mình bác ấy thôi sao?” – Nhất thời Trương Dân có dự cảm không lành – “Nhóc cưng, con xuống ngồi ghế sau đi.” – Anh nói xong liền bước xuống xe.
Khi vừa đẩy cửa xe, luồng hơi nóng lập tức ùa đến, Trương Dân nhanh chóng chạy về phía chiến hữu, nhận ra tình trạng của Vương Bác rất không ổn, anh vội vàng kéo một tay của anh ta khoác lên vai mình, dìu anh ta về xe.
Quyết Minh nhổm người ngó ra xung quanh, tầm mắt vẫn một mực bám sát theo anh, mãi đến khi Trương Dân nâng Vương Bác vào trong xe. Vương Bác lúc này đã kiệt sức, sắc mặt xám ngắt, bộ dạng cứ như người đang hấp hối, hốc mắt trũng sâu.
Trương Dân hết sờ thử cái trán của Vương Bác rồi lại bấm mạch, ngón tay đặt trên mạch đập của anh ta, trầm ngâm không nói.
Quyết Minh đưa tới một chai nước khoáng, tầm một phút sau, Trương Dân mới nói: “Bị cảm nắng rồi… sao mạch lại chậm như vậy? Anh uống miếng nước đi.”
Vương Bác gật gật đầu, khi nâng tay nhận lấy chai nước mới nhìn thấy cổ tay bị cắn nát nhừ, thịt lồi cả ra ngoài. Trong lòng Trương Dân không khỏi kinh hãi, vội hỏi: “Anh bị cắn rồi?!”
Vương Bác thở dốc một hồi, mở miệng nói: “Chú mau đi đi, đừng để ý tới anh.”
Trương Dân ngắt lời: “Anh nói bậy gì thế, chị dâu và tiểu San đâu rồi?”
Vương Bác lắc đầu, tựa như vừa trải qua một cuộc chiến sống còn hoặc chịu đựng một sự đả kích khủng khiếp, lẩm bẩm đáp: “Anh không biết.”
Trương Dân hỏi dồn: “Tiểu San không có ở nhà sao? Chị dâu không đi cùng anh à?”
Vương Bác dường như nhớ ra điều gì, vội nói: “Cô ấy… chắc đã dắt theo tiểu San về nhà mẹ rồi.”
Trương Dân chau mày, lời nói của Vương Bác rất mâu thuẫn, còn chưa kịp ngẫm lại thì Quyết Minh đã đem thùng sơ cứu tới, Trương Dân liền lấy gạc băng bó cổ tay bị thương của Vương Bác.
“Anh sắp chết rồi.” – Vương Bác tiếp tục gượng nói – “Chú em, chú đừng quản anh nữa, mau chạy đi.”
Trương Dân gắt: “Sao lại không quản anh cho được!?”
Vương Bác đáp: “Anh đã bị cắn, anh chỉ sợ… chỉ sợ lây bệnh cho ba con chú…”
“Đừng nói nữa.” – Trương Dân ngắt lời – “Anh nghỉ ngơi một lát đi, ở trạm thu phí trên đường bọn em tới đây người ta đang cho tiêm vắc xin phòng bệnh, bọn em đã tiêm hết rồi, bây giờ em mang anh quay lại đó chữa trị, anh Vương à, hãy ráng lên.”
Trương Dân nhìn sang Quyết Minh, như sợ rằng Quyết Minh sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Quyết Minh lại nói: “Không sao đâu, để con chăm sóc bác ấy cho.”
Trương Dân gật đầu, Quyết Minh và anh đều đã tiêm vắc xin phòng bệnh nên chắc không có việc gì, thế là anh trở về ghế lái khởi động xe, quay đầu chạy về thành phố F.
Lại tiếp tục một cuộc hành trình xa xôi, xe vừa đi tới nửa đường đã gần hết xăng, Trương Dân dừng xe tại một trạm xăng ven đường, không có một ai.
Trong cửa hàng tiện lợi vắng bóng người, Trương Dân nhìn xung quanh một lượt, rồi bảo: “Nhóc cưng, con xuống xe hít thở chút đi, tiện thể đi tiểu luôn.”
Quyết Minh xuống xe, Trương Dân tự kéo vòi xăng đổ vào bình, lại dặn dò thêm một câu: “Đừng đi xa quá.”
Vương Bác còn ở trong xe ho khan dữ dội, Quyết Minh vừa kéo khóa quần vừa bước tới, Trương Dân ra hiệu bảo: “Để ba đi coi bác ấy.”
Vương Bác lại ho đến mức tối tăm mặt mày, đẩy ra cửa xe, phun thẳng một búng máu xuống ven đường.
Trương Dân ôm lấy Vương Bác dìu xuống xe, để cho anh ta tựa lưng vào bánh xe, rồi dùng ngón tay thon dài khẽ vạch mí mắt của anh ta để xem xét đồng tử.
Vương Bác yếu ớt thở dốc, thều thào gọi: “Tiểu San…”
Trương Dân trấn an: “Anh đừng nghĩ nhiều quá, chị dâu và cháu gái sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Sắc mặt Vương Bác đã nhuốm màu vàng đất, đứt quãng nói: “Chú em, chú gặp phải chúng nó chưa?”
Trương Dân khẩn trương hạ giọng hỏi: “Gặp cái gì? Anh đừng nói cho Quyết Minh biết, thằng bé sẽ bị dọa mất.”
Vương Bác nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, thấy Quyết Minh đang đi vào cửa hàng tiện lợi.
Vương Bác hỏi: “Quyết Minh đã khá hơn chưa?”
Trương Dân gật đầu: “Giờ đã không còn đau đầu, cũng thường mở miệng nói chuyện hơn. Anh bảo “chúng nó” là cái gì?”
Vương Bác gật gật đầu, mò lấy một cây súng dắt sau lưng ra, rồi đặt vào tay của Trương dân, đáp: “Bắn vào đầu của chúng nó.”
Trương Dân nhận lấy, nhìn vào hai mắt Vương Bác, lại nghe anh ta nói tiếp: “Đó là một loại dịch bệnh, anh mày biết… người nào bị chúng nó cắn sẽ bị lây nhiễm, biến thành quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Trương Dân hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “Không có cách nào trị khỏi sao?”
Thấy Vương Bác lắc đầu, Trương Dân lại nói tiếp: “Trên đường em tới đây gặp phải không ít người như vậy, họ đều nói là bị bệnh chó dại, rốt cuộc là nguyên nhân gì?”
Vương Bác trả lời: “Không, không biết rõ nữa… lúc đó anh mang tiểu San… đi bệnh viện khám…”
Trương Dân vừa nghe vậy nhất thời nghẹn thở.
Vương Bác nói tiếp: “Bệnh một khi đã bộc phát thì không thể nào chữa lành được, khắp cả bệnh viện đâu đâu cũng là bệnh nhân … điên cuồng cắn người, họ bảo, những người này đã chết hết rồi, không có khả năng tự chủ, cũng không nhận ra một ai, trong não chỉ còn một lượng nhỏ điện tích tế bào chỉ huy hoạt động, cơ thể tiêu tốn… rất ít nhiệt lượng, sót lại chỉ có bản năng của dã thú, cắn xé… và ăn.”
Trương Dân lắp bắp: “Người đã chết… đã chết còn có thể sống dậy ư?”
Vương Bác trông về bầu trời chiều đỏ như máu, thì thào nói: “Không còn sống, cho dù bụng chúng nó bị xé rách, ruột chảy ra, tay chân đứt gãy vẫn có thể ngọ ngoạy, không có một chút xúc giác nào… trừ phi…”
Trương Dân vội hỏi: “Trừ phi cái gì?”
Vương Bác nhìn sâu vào mắt của Trương Dân, sắc mặt anh ta tựa như tro tàn, hốc mắt đã trũng sâu xuống, môi trở nên tím tái, yếu ớt nói: “Đánh vào đầu, phá hủy đại não của chúng nó. Hoặc bẻ gãy đầu chúng nó, ngay đốt cuối xương sống… khục! Khục!!”
Vương Bác lại ho dồn dập, Trương Dân vội xoa xoa giúp anh ta, nói tiếp: “Vì đại não phải thông qua hệ thần kinh ở xương sống mới truyền xung chỉ huy đến tứ chi được, cho nên phải bẻ gãy xương sống, ý là vậy đúng không?”
Vương Bác vừa ho vừa gật đầu, Trương Dân và Vương Bác đều là người làm trong ngành y dược, nên ít nhiều cũng biết chút kiến thức Tây y, mà Trương Dân lại xuất thân từ gia đình Trung y, vừa nghe đã hiểu được ngọn nguồn.
“Chúng nó đã không còn là người nữa.” – Vương Bác nắm lấy tay của Trương Dân, nói – “Nhất định phải nổ súng.”
Quyết Minh không biết khi nào đã đứng ở sau lưng Trương Dân, bình tĩnh quan sát Vương Bác, mà Vương Bác giống như đang gửi gắm lại di ngôn, dặn dò: “Nếu mà anh… cũng biến thành như vậy, chú bắt buộc… phải vặn gãy cổ của anh, hoặc là nổ súng, có hiểu chưa, chú em?”
Trương Dân vội nói: “Sẽ không đâu, anh chắc chắn sẽ chữa khỏi, nhất định phải ráng lên, anh Vương.”
Vương Bác chỉ biết cười khổ, xoay người nằm lên ghế sau.
Quyết Minh nhìn chằm chặp vào khẩu súng trong tay Trương Dân, anh thử điều chỉnh bạc đạn, rồi cất kỹ, anh cầm lấy tay Quyết Minh, không nói một lời ôm siết nhóc vào lòng.
Hai người cứ thế dựa vào nhau trong ánh hoàng hôn, lát sau Trương Dân cất tiếng: “Con đói chưa?”
Quyết Minh gật gật đầu.
Trương Dân bảo: “Vậy để ba đi tìm cái gì ăn, con vào ngó thử trong cửa hàng chưa?”
Quyết Minh đáp: “Đã không còn gì hết.”
Trương Dân nói: “Chắc phải sót lại thứ gì chứ, đi nào.”
Anh một tay cầm súng, một tay dắt Quyết Minh, tiến vào cửa hàng tiện lợi của trạm xăng. Bên trong cửa hàng bị lật tung ngổn ngang, hiển nhiên đã bị người đi đường càn quét mấy phen, kệ hàng đổ xiêu vẹo, Trương Dân vào trong kho lục tìm, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ ô tô truyền đến ngoài cửa.
Một cặp tình nhân đang dừng lại đổ xăng, Trương Dân lập tức bước ra, che chắn Quyết Minh ở sau người, cả hai cùng hướng ra ngoài xem xét.
Người đàn ông đang cầm vòi xăng, cảnh giác ngó Quyết Minh chằm chằm, Trương Dân mở lời: “Xin chào, người anh em.”
Người kia không trả lời, Trương Dân móc ra gói thuốc trong túi áo khoác, tiến lên mời: “Cho tôi hỏi thăm một chút, các bạn từ thành phố F chạy đến sao?”
Người đàn ông vẫn không hề hé răng, cũng chẳng thèm nhận lấy điếu thuốc, đổ xăng đầy bình liền lui ra sau, Trương Dân lại hỏi: “Các bạn đã tiêm ngừa vắc xin chưa? Chỗ trạm thu phí giờ thế nào rồi… Đứng lại ngay! Nếu không tôi nổ súng!!”
Người đàn ông trước sau chưa chịu đáp lời, Trương Dân rút súng lục ra, liền nghe thấy tiếng người phụ nữ trong xe liều mạng thét lớn, người đàn ông lập tức giơ hai tay lên.
Trương Dân nói: “Tôi không có ác ý, hỏi xong thì các bạn có thể đi.”
Người kia đáp: “Vẫn… vẫn còn ở đó, nhưng mà mấy người tốt nhất … chạy mau lên, quân đội đã rời khỏi đó rồi.”
Trương Dân gật gật đầu, nói: “Không sao, anh bạn có thể đi rồi.”
Người kia lập tức như con thỏ lủi lên xe, chạy mất dạng.
Trương Dân thu súng, trong mắt ánh lên một nỗi bất đắc dĩ, lại quay về cửa hàng tiếp tục tìm kiếm.
“Bảnh.” – Quyết Minh bỗng nhiên nói.
“Cái gì?” – Trương Dân hỏi lại.
“Ba thiệt là bảnh.” – Quyết Minh nở một nụ cười hiếm hoi.
Trương Dân dở khóc dở mếu, nhưng trong lòng trở nên mềm mại, mỉm cười đáp: “Là cây súng bảnh mới đúng, nhóc cưng lại đây, ba cho con ăn cái này.”
Anh giao mớ hoa quả đông lạnh cho Quyết Minh, để nhóc về xe ngồi trước, bản thân thì khuân một cái thùng giấy, bên trong chứa đầy những thực phẩm còn sót lại trong cửa hàng – thịt heo hộp và thịt bò hộp, mì gói, kẹo cao su, nước khoáng, viên C cùng với mấy gói thuốc lá lấy từ máy bán hàng tự động.
Anh đem thùng giấy bỏ vào cốp xe, lại lấy ra hai chai nước khoáng, ngửa đầu tu vài ngụm lớn, rồi hỏi: “Nhóc cưng muốn uống nước không?”
Quyết Minh: “?”
Trương Dân cầm chai nước cho nhóc uống mấy hớp, rồi cả hai lấy nước đó rửa tay luôn. Trương Dân cầm chai nước lạnh như băng kia xối thẳng lên đầu, làm cho quả đầu đinh ướt sũng nước, ngay cả chiếc áo sơ mi trắng bên dưới cũng bị thấm ướt trong suốt, dán sát vào tấm lưng màu đồng rắn chắc.
Xối sạch hết hai bình nước khoáng lớn, Trương Dân lại nắm vòi xăng đổ đầy cả hai bình, rồi khuân lên xe.
Quyết Minh ngồi ở ghế sau đổi thuốc cho Vương Bác, cổ tay bị cắn nát nhừ của anh ta đã muốn chuyển màu thâm đen, bốc lên một mùi khó nghe. Quyết Minh rưới nước oxy già lên vết thương, phát ra tiếng xèo xèo khe khẽ, nhưng Vương Bác vẫn không buồn hé mắt.
Trương Dân tiếp tục nhảy vào ghế lái, quay đầu lại quan sát một lúc rồi nhỏ giọng bảo: “Nhóc cưng, con lên trước này ngồi đi.”
Quyết Minh quấn chặt băng vải xong xuôi mới chuyển đến ngồi ở ghế phó lái, Trương Dân cho xe chạy lên đường cao tốc, thường thường ngoảnh đầu trông chừng Vương Bác ở ghế sau.
“Ba.” – Bỗng nhiên Quyết Minh cất tiếng.
Trương Dân nhỏ giọng đáp: “Sao vậy?”
Quyết Minh nói: “Con cảm thấy tiểu San đã chết rồi.”
Trương Dân nuốt nước miếng, thật ra anh cũng đoán được, lời nói của Vương Bác vốn dĩ rất mâu thuẫn, cùng với vẻ mặt lấp lửng khi nhắc tới bọn zombie kia, cộng thêm cả vết thương trên cổ tay nữa… Vết cắn sâu đến vậy, khiến anh không khỏi tưởng tượng ra cảnh Vương Bác ôm lấy đứa con gái đã bị lây nhiễm, cổ tay bị cô bé gặm cắn tàn nhẫn.
Trương Dân vươn tay xoa xoa đầu Quyết Minh, nói: “Đừng nghĩ ngợi gì hết, nghe lời ba, ngoan ngoãn ngủ một lát đi.”
Hô hấp của Vương Bác càng lúc càng nặng nề, kèm theo từng cơn hen bật ra từ lồng ngực, Quyết Minh đôi lần tỉnh giấc, quay đầu thấy Vương Bác tưởng như chỉ còn một hơi là tắt thở.
Trương Dân gấp gáp phóng đi một mạch, khi trở lại thành phố F đã là nửa đêm.
Đèn đuốc bên ngoài trạm thu phí vẫn còn sáng trưng, gió cuốn lấy đám giấy vụn thổi bay tứ tán, chẳng nghe thấy tiếng người, trước cổng trạm vẫn còn rào chắn phong tỏa của quân đội dựng lên. Nguyên cả đại lộ vắng hoe, không có xe vào, cũng không có xe ra.
Mơ hồ phía xa nhìn thấy một người đứng trong căn phòng khám dựng tạm, khoác áo blouse trắng.
“Anh Vương?” – Trương Dân dừng xe một bên, khẽ khàng thở, vỗ vỗ Vương Bác: “Tỉnh dậy đi, mình tới nơi rồi.”
Quyết Minh ngờ hoặc trông về hướng đằng kia, Trương Dân ôm Vương Bác xuống xe, Vương Bác lầu bầu cái gì đó không rõ, hai chân lê dài trên đất, Trương Dân kéo tay anh ta khoát lên vai mình, gấp rút rảo bước về hướng phòng khám.
Quyết Minh vặn nắm cửa, hai người đẩy cửa ra, Trương Dân vội vàng tiến vào.
Anh đặt Vương Bác lên chiếc giường ở phòng ngoài, rồi lao vào phòng ngăn sau tấm bình phong, mới nãy rõ ràng thấy có người cơ mà.
Quyết Minh đảo mắt nhìn quanh, phát hiện trong cái hộp sắt còn duy nhất một ống tiêm chưa dùng.
Quyết Minh xé mở bao của ống tiêm, bên trong là vắc xin màu lam nhạt, nhóc nhớ rõ lúc trước được tiêm vào chính là loại này, thế là lập tức lần mò cánh tay của Vương Bác, cầm ống tiêm chích thẳng một phát.
Trương Dân đẩy bình phong sang một bên, tức thời nín thở.
Trước mặt anh là một cái xác đẫm máu, còn người mặc áo blouse trắng chính là vị bác sĩ đã tiêm vắc xin cho họ hai ngày trước.
Giờ phút này hắn ta đang quỳ sấp bên cạnh một thi thể phụ nữ, moi lấy nội tạng của cô ta tọng vào miệng ngấu nghiến, Trương Dân hoảng hốt giật lùi từng bước, muốn báo hiệu cho Quyết Minh bỏ chạy ra ngoài.
Đúng lúc này Quyết Minh ném ống tiêm trở lại hộp sắt, phát ra một tiếng keng trong trẻo, Trương Dân thầm nghĩ hỏng bét, vội hét lớn: “Chạy mau!”
Gã bác sĩ zombie kia lập tức quay đầu, rít gào lật đổ bình phong rồi nhắm thẳng vào Trương Dân vồ tới! Quyết Minh thình lình bị kinh hãi nên xô ngã kệ thuốc đằng sau, khi nhóc ngoảnh đầu thì đập ngay vào mắt là một khuôn mặt đã thối nát biến dạng hoàn toàn.
“Á!!!!!!!!” – Quyết Minh cuối cùng thét to.
Đoàng!
Bên trong phòng khám ào ra đến bốn năm con zombie! Trương Dân còn chưa kịp lùi ra sau đã bị cuốn lấy, anh đạp đổ bình phong rồi lảo đảo bước lùi, bên trong phòng khám nhỏ hẹp rơi vãi đầy những lọ thuốc lông lốc vỡ nát, cả cái xác phụ nữ đang nằm trên giường bệnh cũng lồm cồm bò dậy, rỉ máu lỏng tỏng nhào về phía họ.
Thêm một tiếng súng nổ vang, óc bắn đầy tường, Trương Dân cuống cuồng lôi Vương Bác ra khỏi phòng khám, đạp cửa đóng sầm rồi quát lớn: “Mau chạy ra xe!”
Quyết Minh lảo đảo đỡ lấy cơ thể nặng nề đang hôn mê của Vương Bác chạy về chiếc xe, Trương Dân nâng súng bọc hậu, lát sau nghe rầm một tiếng, cánh cửa kính vỡ vụn, một con zombie bổ nhào ra.
Trương Dân lại nả súng, “đoàng” một phát, khiến Vương Bác bừng tỉnh.
Quyết Minh mới kéo Vương Bác đi được nửa đường, bỗng chốc cảm giác bả vai đau đớn dữ dội, tiếng thét khoảnh khắc vang vọng cả bầu trời đêm.
“Nhóc cưng!!!!!” – Trương Dân gào to, lao ngay về phía Quyết Minh, chỉ thấy Vương Bác đang hung hăng ngoạm chặt bả vai Quyết Minh, máu tươi bắn ra, phun đầy mặt anh ta.
Trương Dân phóng đến đẩy Vương Bác đã bị biến dị ra khỏi người Quyết Minh. Vương Bác giãy dụa kịch liệt, bóp cổ Trương Dân ghì chặt xuống đất, cây súng cũng bị hất văng ra xa.
“A a a a!!!!!!!” Trương Dân phát cuồng rống to, khuỷu tay bị Vương Bác cắn trúng. Cả hai người đều là lính giải ngũ, mà Vương Bác lại biến thành zombie trong lúc không ngờ tới khiến Trương Dân trở tay không kịp, muốn đạp bay anh ta ra nhưng ngặt nỗi sức lực của Vương Bác lại quá mạnh, cả hai vần nhau lăn lộn trên đất vài vòng.
Bỗng một tiếng súng đinh tai nổ lên.
Quyết Minh run rẩy thở dốc, bắn một phát súng vỡ đầu Vương Bác.
Trương Dân choáng váng tựa vào cốp xe, lắc lư đứng dậy.
Cả hai người đều bị cắn, khuỷu tay của Trương Dân trầy da tróc thịt, miệng vết thương sâu đến mức thấy được xương; còn bả vai của Quyết Minh bị cắn đến máu thịt bầy nhầy, máu tuôn ướt đẫm áo.
Ba tiếng sau, trên tuyến đường cao tốc hướng từ thành phố F về thành phố S, ven hồ.
Một đống lửa được nhóm lên bên cạnh hồ nước, chiếc ô tô đậu cách đó không xa.
Trương Dân tựa lưng vào bánh xe, trong lòng ôm lấy đứa con nuôi của mình, anh cúi đầu nhìn Quyết Minh rồi hỏi: “Còn đau không con?”
Quyết Minh lắc đầu.
Trương Dân lại dỗ dành: “Con đừng sợ, chờ cho miệng vết thương khép lại là ổn thôi.”
Quyết Minh đáp: “Chúng ta rồi sẽ chết, đều biến thành quái vật hết.”
Trương Dân thấp giọng ngắt lời: “Đừng nói linh tinh, nhóc cưng à, con sẽ không biến thành quái vật đâu.”
Quyết Minh lại nói: “Bác sĩ cũng tiêm vắc xin phòng bệnh rồi, nhưng bọn họ vẫn biến thành quái vật, vắc xin không có tác dụng gì cả.”
Trương Dân trầm mặc.
“Con nhớ không?” – Trương Dân cởi bớt vài khuya áo sơ mi, chú mục vào đống lửa, tiếp lời – “Cái ngày mà ba nhặt được con ở trong núi đấy?”
Quyết Minh chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng dựa vào trước ngực Trương Dân.
Trương Dân cười cười, nói: “Sau khi ba xuất ngũ, trong nhà không còn ai, cũng chẳng có một xu dính túi, ngày đó đi hái thuốc vô tình nhặt được con, vận khí của ba liền bắt đầu tốt lên, có công ty, rồi mua được nhà ở, không cần phải lang thang tìm phòng trọ tạm bợ, con chính là người mang vận may đến cho ba.”
Quyết Minh ừ một tiếng, Trương Dân cúi đầu vuốt nhẹ trán nhóc, lại cất tiếng: “Chúng ta sẽ không biến thành quái vật đâu.”
Quyết Minh không đáp, áp tai vào ngực trái của Trương Dân, lắng nghe nhịp tim đập thình thịch trầm ổn.
Quyết Minh nói: “Con không sợ biến thành quái vật, nhưng nếu làm quái vật sẽ không tìm thấy ba, ba phải biến đổi trước, xong rồi ăn con sạch sẽ, thì con có thể ở trong bụng của ba rồi.”
Trương Dân mỉm cười: “Ba ăn con sao? Lại đây.”
Trương Dân ôm thốc lấy cả người Quyết Minh, bế vào trong xe, đặt nhóc nằm xuống ghế sau rồi bắt đầu cởi bỏ thắt lưng của nhóc, thì thầm: “Đã lâu chưa có yêu thương con.”
Quyết Minh ôm lấy cổ Trương Dân rồi hôn lên, Trương Dân thở dài trong lòng, chuyện đã đến nước này chỉ đành mặc cho số phận, Quyết Minh nói rất đúng, ngay cả bác sĩ đã tiêm ngừa vắc xin đều biến đổi, bọn họ chắc chắn cũng biến thành zombie mà thôi.
Hiện tại đã không còn gì phải sợ hãi, cũng chẳng cần trốn chạy nữa.
Quyết Minh cất tiếng rên rỉ, sau một lúc cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi, siết sao ôm chặt lấy nhau.
Khoảnh khắc u tối nhất trước lúc bình minh, ngọn lửa yếu ớt lụi dần.
Quyết Minh nói: “Ba ơi, con buồn ngủ.”
Trương Dân kìm nén nỗi xót xa trong lòng: “Vậy cùng ngủ thôi, cả dặm đường vẫn chưa được ngủ ngon giấc.”
Quyết Minh: “Tỉnh lại sẽ biến thành quái vật, không thấy được ba nữa.”
Trương Dân nhớ tới lũ zombie cứ dật dờ vô định, nhất thời đỏ cay đôi mắt, thấp giọng bảo: “Phải rồi, nếu con bỏ đi lung tung ba sẽ không tìm được con mất, làm sao bây giờ…”
Quyết Minh dùng sức nắm chặt bàn tay của Trương Dân.
Trương Dân cười cười, lại nói: “Có cách rồi, tìm một sợi dây thừng, cột chặt hai ba con mình lại một chỗ là được.”
Quyết Minh cười đáp: “Được đó ba, quyết định vậy đi.”
Trương Dân xuống xe tìm dây thừng, lại lấy thêm mấy bộ quần áo: “Ừm, con mặc bộ này đẹp.”
Quyết Minh mặc quần áo, Trương Dân buộc một đầu dây thừng vào thắt lưng của Quyết Minh, bản thân anh đổi một chiếc quần lính rằn ri, đóng áo ba lỗ – đó là bộ đồ Quyết Minh thích nhất, rồi dùng đầu còn lại của dây thừng quấn vào hông mình, buộc thành một nút chết.
Giữa hai người chừa ra một đoạn dây khoảng hai ba chục centimet để tiện hoạt động.
Quyết Minh tưởng tượng sau khi Trương Dân và nhóc bị biến đổi, trở thành một con zombie nhỏ tò tò theo đuôi một con zombie lớn, ngơ ngáo bị buột chặt bởi sợi dây thừng, lang thang dạo chơi trên cánh đồng cỏ bao la, khiến nhóc cười hớn hở.
Trương Dân đoán được Quyết Minh đang nghĩ điều gì, nên cũng nở nụ cười.
Cả hai người lúc này đã kiệt sức không tả nổi, Trương Dân ôm lấy Quyết Minh, mở cửa nóc chiếc ô tô, mùi ngai ngái của cỏ non mùa hạ quyện trong hơi gió đêm theo đó ùa vào.
“Ba đừng ăn con.” – Quyết Minh mơ màng bảo.
“Không.” – Trương Dân vỗ về – “Ba không ăn con đâu, nhóc cưng.”
Đêm tối trôi qua, bầu trời ửng sáng, ánh bình minh theo cửa nóc ô tô lọt vào bên trong.
Trương Dân tỉnh giấc, bụng thì đói cồn cào, anh xem xét Quyết Minh vẫn đang ngủ say trong lòng mình, khó khăn lắm mới kiềm chế được khao khát muốn ngoặm cắn nhóc. Anh không khỏi kinh hãi nghĩ rằng, chẳng lẽ đã muốn biến thành zombie rồi sao?
Trương Dân dòm trái ngó phải, đầu đau như búa bổ, muốn chống tay đứng dậy, sợi dây thừng khẽ động đậy, Quyết Minh vẫn ngủ say, sắc mặt trắng trẻo hồng hào.
Trương Dân thử soi mình vào kính xe, vẫn không khác ngày thường, anh bèn cẩn thận cởi bỏ băng gạc nơi đầu vai của Quyết Minh, miệng vết thương không mưng mủ cũng không bị hư thối, chỗ bị cắn dần trở nên khô ráo, máu đông thành một lớp bên ngoài.
Trương Dân lại cúi đầu săm soi cánh tay của mình, chỗ bị thương cũng đã kết vảy.
Trương Dân tiếp tục ấn vào cổ tay của Quyết Minh, mạch đập ổn định, không hề có chút dấu hiệu nguy cấp như của Vương Bác ngày đó.
Tia nắng ban mai lấp ló trên cửa nóc xe, bên ngoài râm ran tiếng ve mùa hạ, một ngày mới lại đến.
Mùa hè nắng nóng như đổ lửa, mặt trời chói chang ngự trị trên cao.
Giữa trưa ngày hôm sau, nắng trời ra sức nung nóng mặt đường cái đến độ muốn chảy nhựa.
Họ đã đi đến vùng ngoại thành của thành phố S.
“Chuyện gì thế này?” – Trương Dân vừa tháo kính râm vừa lẩm bẩm nói.
Trước mặt là cổng trạm thu phí tiêu điều xơ xác, Trương Dân bước xuống xe, có không ít người trong trạm thu phí vội lao ra, còn không ngừng hò hét, ngó như thể muốn ào tới cướp xe vậy. Trương Dân ra quyết định chớp nhoáng, ngồi trở vào xe, xoay mạnh vô lăng rời khỏi đoạn đường cao tốc.
“Anh Vương, alo, anh có nghe gì không?” – Trương Dân đeo tai nghe vào, sốt sắng nói – “Dạ, bọn em sắp đến nơi rồi, còn khoảng hai mươi phút chạy xe nữa. Được, không thành vấn đề, chị dâu với tiểu San đâu rồi?”
Quyết Minh ngó chăm chăm vào đám người đang ào tới ngoài kia, Trương Dân vừa nhảy vào xe thì đám người phía đối diện lập tức dừng lại, đứng từ xa trông tới.
“Bác ấy ở đâu?” – Quyết Minh hỏi.
Trương Dân không thèm để ý xung quanh, lái xe thẳng đến địa điểm đã hẹn trước trong điện thoại, đáp lời: “Bác không có ở nhà, lát nữa chắc sẽ hơi chật một chút, nhóc cưng, con ra ghế sau ngồi nhé.”
Quyết Minh gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện, Trương Dân dừng xe tại một bãi đậu xe dưới dãy nhà hai tầng, nhìn trái nhìn phải, không phát hiện một ai.
Những tán cây ven đường xác xơ ủ rủ, trên các giao lộ hoang vắng rác rưởi ngập đầy, thùng rác nằm chỏng chơ bị cơn gió nóng mùa hè lùa đi, nhẹ nhàn lăn tròn, phát ra tiếng leng ca leng keng.
Sau khi vào đường cao tốc thì Quyết Minh đã ngủ tròn một đêm, trong khi Trương Dân suốt bốn tám tiếng còn chưa được chợp mắt, giờ phút này không gượng nổi gục đầu xuống tay lái.
“Ba ngủ chút đi.” – Quyết Minh nói.
Trương Dân uể oải gật đầu, đơn giản ngả người sang, gối lên đùi Quyết Minh, mơ màng nói: “Bác Vương đến thì gọi ba nhé.”
Quyết Minh dạ một tiếng, ngây ngẩn trông về phía xa.
Hai cha con ngồi trong xe chờ người tới, Quyết Minh khi thì bịt tai phải của mình, lúc thì chuyển sang bịt tai trái, nghiêng đầu nghe nghe ngóng ngóng, rồi lại vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Trương Dân – khiến lông mày của anh khẽ chau lại.
Quyết Minh dùng ngón tay kéo nhẹ cho đôi mày của anh dãn ra, rồi lại ngước đầu nhìn phía trước.
Xa xa có một bầy trẻ con đi lang thang không mục đích dưới ánh mặt trời chói chang, hai tay hơi giơ lên, lê từng bước băng qua đường lớn, trong đó có một cô bé bị móp phần đầu, cần cổ vẹo một bên rất bất thường.
Quyết Minh khẽ nheo mắt, họ đang ngồi chờ người bạn làm ăn của Trương Dân, tên là Vương Bác, độ khoảng ba mươi mấy tuổi, cũng là một trong những đồng đội của Trương Dân thời đi lính.
Vương Bác đã kết hôn, lấy được một người vợ hiền, sinh ra một bé gái năm nay chừng bốn tuổi, Trương Dân cũng từng mang Quyết Minh đến chơi ở đây, cả hai vợ chồng họ đều rất yêu quý nó.
Mà Quyết Minh cũng rất thích hai người, tất nhiên là với tính cách của nhóc thì không mấy biểu hiện điều đó ra mặt. Con gái của Vương Bác rất thích bám Quyết Minh, khi nhóc đến nhà họ làm khách sẽ chơi cùng cô bé, dắt cô bé đến công viên giải trí để bé vui đùa thỏa thích, bản thân nhóc chỉ đứng một bên trông chừng.
Trên túi xách của Quyết Minh vẫn còn nguyên miếng dán sticker của cô bé tiểu San.
Khoảng chừng ba tiếng sau, Quyết Minh lay lay Trương Dân, nói: “Ba ơi, bác ấy đến rồi.”
Trương Dân ngủ đến độ miệng lưỡi khô khốc, anh chống tay ngồi dậy, tập trung quan sát bên ngoài, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trên vỉa hè, đúng là Vương Bác.
“Chỉ có mình bác ấy thôi sao?” – Nhất thời Trương Dân có dự cảm không lành – “Nhóc cưng, con xuống ngồi ghế sau đi.” – Anh nói xong liền bước xuống xe.
Khi vừa đẩy cửa xe, luồng hơi nóng lập tức ùa đến, Trương Dân nhanh chóng chạy về phía chiến hữu, nhận ra tình trạng của Vương Bác rất không ổn, anh vội vàng kéo một tay của anh ta khoác lên vai mình, dìu anh ta về xe.
Quyết Minh nhổm người ngó ra xung quanh, tầm mắt vẫn một mực bám sát theo anh, mãi đến khi Trương Dân nâng Vương Bác vào trong xe. Vương Bác lúc này đã kiệt sức, sắc mặt xám ngắt, bộ dạng cứ như người đang hấp hối, hốc mắt trũng sâu.
Trương Dân hết sờ thử cái trán của Vương Bác rồi lại bấm mạch, ngón tay đặt trên mạch đập của anh ta, trầm ngâm không nói.
Quyết Minh đưa tới một chai nước khoáng, tầm một phút sau, Trương Dân mới nói: “Bị cảm nắng rồi… sao mạch lại chậm như vậy? Anh uống miếng nước đi.”
Vương Bác gật gật đầu, khi nâng tay nhận lấy chai nước mới nhìn thấy cổ tay bị cắn nát nhừ, thịt lồi cả ra ngoài. Trong lòng Trương Dân không khỏi kinh hãi, vội hỏi: “Anh bị cắn rồi?!”
Vương Bác thở dốc một hồi, mở miệng nói: “Chú mau đi đi, đừng để ý tới anh.”
Trương Dân ngắt lời: “Anh nói bậy gì thế, chị dâu và tiểu San đâu rồi?”
Vương Bác lắc đầu, tựa như vừa trải qua một cuộc chiến sống còn hoặc chịu đựng một sự đả kích khủng khiếp, lẩm bẩm đáp: “Anh không biết.”
Trương Dân hỏi dồn: “Tiểu San không có ở nhà sao? Chị dâu không đi cùng anh à?”
Vương Bác dường như nhớ ra điều gì, vội nói: “Cô ấy… chắc đã dắt theo tiểu San về nhà mẹ rồi.”
Trương Dân chau mày, lời nói của Vương Bác rất mâu thuẫn, còn chưa kịp ngẫm lại thì Quyết Minh đã đem thùng sơ cứu tới, Trương Dân liền lấy gạc băng bó cổ tay bị thương của Vương Bác.
“Anh sắp chết rồi.” – Vương Bác tiếp tục gượng nói – “Chú em, chú đừng quản anh nữa, mau chạy đi.”
Trương Dân gắt: “Sao lại không quản anh cho được!?”
Vương Bác đáp: “Anh đã bị cắn, anh chỉ sợ… chỉ sợ lây bệnh cho ba con chú…”
“Đừng nói nữa.” – Trương Dân ngắt lời – “Anh nghỉ ngơi một lát đi, ở trạm thu phí trên đường bọn em tới đây người ta đang cho tiêm vắc xin phòng bệnh, bọn em đã tiêm hết rồi, bây giờ em mang anh quay lại đó chữa trị, anh Vương à, hãy ráng lên.”
Trương Dân nhìn sang Quyết Minh, như sợ rằng Quyết Minh sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Quyết Minh lại nói: “Không sao đâu, để con chăm sóc bác ấy cho.”
Trương Dân gật đầu, Quyết Minh và anh đều đã tiêm vắc xin phòng bệnh nên chắc không có việc gì, thế là anh trở về ghế lái khởi động xe, quay đầu chạy về thành phố F.
Lại tiếp tục một cuộc hành trình xa xôi, xe vừa đi tới nửa đường đã gần hết xăng, Trương Dân dừng xe tại một trạm xăng ven đường, không có một ai.
Trong cửa hàng tiện lợi vắng bóng người, Trương Dân nhìn xung quanh một lượt, rồi bảo: “Nhóc cưng, con xuống xe hít thở chút đi, tiện thể đi tiểu luôn.”
Quyết Minh xuống xe, Trương Dân tự kéo vòi xăng đổ vào bình, lại dặn dò thêm một câu: “Đừng đi xa quá.”
Vương Bác còn ở trong xe ho khan dữ dội, Quyết Minh vừa kéo khóa quần vừa bước tới, Trương Dân ra hiệu bảo: “Để ba đi coi bác ấy.”
Vương Bác lại ho đến mức tối tăm mặt mày, đẩy ra cửa xe, phun thẳng một búng máu xuống ven đường.
Trương Dân ôm lấy Vương Bác dìu xuống xe, để cho anh ta tựa lưng vào bánh xe, rồi dùng ngón tay thon dài khẽ vạch mí mắt của anh ta để xem xét đồng tử.
Vương Bác yếu ớt thở dốc, thều thào gọi: “Tiểu San…”
Trương Dân trấn an: “Anh đừng nghĩ nhiều quá, chị dâu và cháu gái sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Sắc mặt Vương Bác đã nhuốm màu vàng đất, đứt quãng nói: “Chú em, chú gặp phải chúng nó chưa?”
Trương Dân khẩn trương hạ giọng hỏi: “Gặp cái gì? Anh đừng nói cho Quyết Minh biết, thằng bé sẽ bị dọa mất.”
Vương Bác nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, thấy Quyết Minh đang đi vào cửa hàng tiện lợi.
Vương Bác hỏi: “Quyết Minh đã khá hơn chưa?”
Trương Dân gật đầu: “Giờ đã không còn đau đầu, cũng thường mở miệng nói chuyện hơn. Anh bảo “chúng nó” là cái gì?”
Vương Bác gật gật đầu, mò lấy một cây súng dắt sau lưng ra, rồi đặt vào tay của Trương dân, đáp: “Bắn vào đầu của chúng nó.”
Trương Dân nhận lấy, nhìn vào hai mắt Vương Bác, lại nghe anh ta nói tiếp: “Đó là một loại dịch bệnh, anh mày biết… người nào bị chúng nó cắn sẽ bị lây nhiễm, biến thành quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Trương Dân hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “Không có cách nào trị khỏi sao?”
Thấy Vương Bác lắc đầu, Trương Dân lại nói tiếp: “Trên đường em tới đây gặp phải không ít người như vậy, họ đều nói là bị bệnh chó dại, rốt cuộc là nguyên nhân gì?”
Vương Bác trả lời: “Không, không biết rõ nữa… lúc đó anh mang tiểu San… đi bệnh viện khám…”
Trương Dân vừa nghe vậy nhất thời nghẹn thở.
Vương Bác nói tiếp: “Bệnh một khi đã bộc phát thì không thể nào chữa lành được, khắp cả bệnh viện đâu đâu cũng là bệnh nhân … điên cuồng cắn người, họ bảo, những người này đã chết hết rồi, không có khả năng tự chủ, cũng không nhận ra một ai, trong não chỉ còn một lượng nhỏ điện tích tế bào chỉ huy hoạt động, cơ thể tiêu tốn… rất ít nhiệt lượng, sót lại chỉ có bản năng của dã thú, cắn xé… và ăn.”
Trương Dân lắp bắp: “Người đã chết… đã chết còn có thể sống dậy ư?”
Vương Bác trông về bầu trời chiều đỏ như máu, thì thào nói: “Không còn sống, cho dù bụng chúng nó bị xé rách, ruột chảy ra, tay chân đứt gãy vẫn có thể ngọ ngoạy, không có một chút xúc giác nào… trừ phi…”
Trương Dân vội hỏi: “Trừ phi cái gì?”
Vương Bác nhìn sâu vào mắt của Trương Dân, sắc mặt anh ta tựa như tro tàn, hốc mắt đã trũng sâu xuống, môi trở nên tím tái, yếu ớt nói: “Đánh vào đầu, phá hủy đại não của chúng nó. Hoặc bẻ gãy đầu chúng nó, ngay đốt cuối xương sống… khục! Khục!!”
Vương Bác lại ho dồn dập, Trương Dân vội xoa xoa giúp anh ta, nói tiếp: “Vì đại não phải thông qua hệ thần kinh ở xương sống mới truyền xung chỉ huy đến tứ chi được, cho nên phải bẻ gãy xương sống, ý là vậy đúng không?”
Vương Bác vừa ho vừa gật đầu, Trương Dân và Vương Bác đều là người làm trong ngành y dược, nên ít nhiều cũng biết chút kiến thức Tây y, mà Trương Dân lại xuất thân từ gia đình Trung y, vừa nghe đã hiểu được ngọn nguồn.
“Chúng nó đã không còn là người nữa.” – Vương Bác nắm lấy tay của Trương Dân, nói – “Nhất định phải nổ súng.”
Quyết Minh không biết khi nào đã đứng ở sau lưng Trương Dân, bình tĩnh quan sát Vương Bác, mà Vương Bác giống như đang gửi gắm lại di ngôn, dặn dò: “Nếu mà anh… cũng biến thành như vậy, chú bắt buộc… phải vặn gãy cổ của anh, hoặc là nổ súng, có hiểu chưa, chú em?”
Trương Dân vội nói: “Sẽ không đâu, anh chắc chắn sẽ chữa khỏi, nhất định phải ráng lên, anh Vương.”
Vương Bác chỉ biết cười khổ, xoay người nằm lên ghế sau.
Quyết Minh nhìn chằm chặp vào khẩu súng trong tay Trương Dân, anh thử điều chỉnh bạc đạn, rồi cất kỹ, anh cầm lấy tay Quyết Minh, không nói một lời ôm siết nhóc vào lòng.
Hai người cứ thế dựa vào nhau trong ánh hoàng hôn, lát sau Trương Dân cất tiếng: “Con đói chưa?”
Quyết Minh gật gật đầu.
Trương Dân bảo: “Vậy để ba đi tìm cái gì ăn, con vào ngó thử trong cửa hàng chưa?”
Quyết Minh đáp: “Đã không còn gì hết.”
Trương Dân nói: “Chắc phải sót lại thứ gì chứ, đi nào.”
Anh một tay cầm súng, một tay dắt Quyết Minh, tiến vào cửa hàng tiện lợi của trạm xăng. Bên trong cửa hàng bị lật tung ngổn ngang, hiển nhiên đã bị người đi đường càn quét mấy phen, kệ hàng đổ xiêu vẹo, Trương Dân vào trong kho lục tìm, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ ô tô truyền đến ngoài cửa.
Một cặp tình nhân đang dừng lại đổ xăng, Trương Dân lập tức bước ra, che chắn Quyết Minh ở sau người, cả hai cùng hướng ra ngoài xem xét.
Người đàn ông đang cầm vòi xăng, cảnh giác ngó Quyết Minh chằm chằm, Trương Dân mở lời: “Xin chào, người anh em.”
Người kia không trả lời, Trương Dân móc ra gói thuốc trong túi áo khoác, tiến lên mời: “Cho tôi hỏi thăm một chút, các bạn từ thành phố F chạy đến sao?”
Người đàn ông vẫn không hề hé răng, cũng chẳng thèm nhận lấy điếu thuốc, đổ xăng đầy bình liền lui ra sau, Trương Dân lại hỏi: “Các bạn đã tiêm ngừa vắc xin chưa? Chỗ trạm thu phí giờ thế nào rồi… Đứng lại ngay! Nếu không tôi nổ súng!!”
Người đàn ông trước sau chưa chịu đáp lời, Trương Dân rút súng lục ra, liền nghe thấy tiếng người phụ nữ trong xe liều mạng thét lớn, người đàn ông lập tức giơ hai tay lên.
Trương Dân nói: “Tôi không có ác ý, hỏi xong thì các bạn có thể đi.”
Người kia đáp: “Vẫn… vẫn còn ở đó, nhưng mà mấy người tốt nhất … chạy mau lên, quân đội đã rời khỏi đó rồi.”
Trương Dân gật gật đầu, nói: “Không sao, anh bạn có thể đi rồi.”
Người kia lập tức như con thỏ lủi lên xe, chạy mất dạng.
Trương Dân thu súng, trong mắt ánh lên một nỗi bất đắc dĩ, lại quay về cửa hàng tiếp tục tìm kiếm.
“Bảnh.” – Quyết Minh bỗng nhiên nói.
“Cái gì?” – Trương Dân hỏi lại.
“Ba thiệt là bảnh.” – Quyết Minh nở một nụ cười hiếm hoi.
Trương Dân dở khóc dở mếu, nhưng trong lòng trở nên mềm mại, mỉm cười đáp: “Là cây súng bảnh mới đúng, nhóc cưng lại đây, ba cho con ăn cái này.”
Anh giao mớ hoa quả đông lạnh cho Quyết Minh, để nhóc về xe ngồi trước, bản thân thì khuân một cái thùng giấy, bên trong chứa đầy những thực phẩm còn sót lại trong cửa hàng – thịt heo hộp và thịt bò hộp, mì gói, kẹo cao su, nước khoáng, viên C cùng với mấy gói thuốc lá lấy từ máy bán hàng tự động.
Anh đem thùng giấy bỏ vào cốp xe, lại lấy ra hai chai nước khoáng, ngửa đầu tu vài ngụm lớn, rồi hỏi: “Nhóc cưng muốn uống nước không?”
Quyết Minh: “?”
Trương Dân cầm chai nước cho nhóc uống mấy hớp, rồi cả hai lấy nước đó rửa tay luôn. Trương Dân cầm chai nước lạnh như băng kia xối thẳng lên đầu, làm cho quả đầu đinh ướt sũng nước, ngay cả chiếc áo sơ mi trắng bên dưới cũng bị thấm ướt trong suốt, dán sát vào tấm lưng màu đồng rắn chắc.
Xối sạch hết hai bình nước khoáng lớn, Trương Dân lại nắm vòi xăng đổ đầy cả hai bình, rồi khuân lên xe.
Quyết Minh ngồi ở ghế sau đổi thuốc cho Vương Bác, cổ tay bị cắn nát nhừ của anh ta đã muốn chuyển màu thâm đen, bốc lên một mùi khó nghe. Quyết Minh rưới nước oxy già lên vết thương, phát ra tiếng xèo xèo khe khẽ, nhưng Vương Bác vẫn không buồn hé mắt.
Trương Dân tiếp tục nhảy vào ghế lái, quay đầu lại quan sát một lúc rồi nhỏ giọng bảo: “Nhóc cưng, con lên trước này ngồi đi.”
Quyết Minh quấn chặt băng vải xong xuôi mới chuyển đến ngồi ở ghế phó lái, Trương Dân cho xe chạy lên đường cao tốc, thường thường ngoảnh đầu trông chừng Vương Bác ở ghế sau.
“Ba.” – Bỗng nhiên Quyết Minh cất tiếng.
Trương Dân nhỏ giọng đáp: “Sao vậy?”
Quyết Minh nói: “Con cảm thấy tiểu San đã chết rồi.”
Trương Dân nuốt nước miếng, thật ra anh cũng đoán được, lời nói của Vương Bác vốn dĩ rất mâu thuẫn, cùng với vẻ mặt lấp lửng khi nhắc tới bọn zombie kia, cộng thêm cả vết thương trên cổ tay nữa… Vết cắn sâu đến vậy, khiến anh không khỏi tưởng tượng ra cảnh Vương Bác ôm lấy đứa con gái đã bị lây nhiễm, cổ tay bị cô bé gặm cắn tàn nhẫn.
Trương Dân vươn tay xoa xoa đầu Quyết Minh, nói: “Đừng nghĩ ngợi gì hết, nghe lời ba, ngoan ngoãn ngủ một lát đi.”
Hô hấp của Vương Bác càng lúc càng nặng nề, kèm theo từng cơn hen bật ra từ lồng ngực, Quyết Minh đôi lần tỉnh giấc, quay đầu thấy Vương Bác tưởng như chỉ còn một hơi là tắt thở.
Trương Dân gấp gáp phóng đi một mạch, khi trở lại thành phố F đã là nửa đêm.
Đèn đuốc bên ngoài trạm thu phí vẫn còn sáng trưng, gió cuốn lấy đám giấy vụn thổi bay tứ tán, chẳng nghe thấy tiếng người, trước cổng trạm vẫn còn rào chắn phong tỏa của quân đội dựng lên. Nguyên cả đại lộ vắng hoe, không có xe vào, cũng không có xe ra.
Mơ hồ phía xa nhìn thấy một người đứng trong căn phòng khám dựng tạm, khoác áo blouse trắng.
“Anh Vương?” – Trương Dân dừng xe một bên, khẽ khàng thở, vỗ vỗ Vương Bác: “Tỉnh dậy đi, mình tới nơi rồi.”
Quyết Minh ngờ hoặc trông về hướng đằng kia, Trương Dân ôm Vương Bác xuống xe, Vương Bác lầu bầu cái gì đó không rõ, hai chân lê dài trên đất, Trương Dân kéo tay anh ta khoát lên vai mình, gấp rút rảo bước về hướng phòng khám.
Quyết Minh vặn nắm cửa, hai người đẩy cửa ra, Trương Dân vội vàng tiến vào.
Anh đặt Vương Bác lên chiếc giường ở phòng ngoài, rồi lao vào phòng ngăn sau tấm bình phong, mới nãy rõ ràng thấy có người cơ mà.
Quyết Minh đảo mắt nhìn quanh, phát hiện trong cái hộp sắt còn duy nhất một ống tiêm chưa dùng.
Quyết Minh xé mở bao của ống tiêm, bên trong là vắc xin màu lam nhạt, nhóc nhớ rõ lúc trước được tiêm vào chính là loại này, thế là lập tức lần mò cánh tay của Vương Bác, cầm ống tiêm chích thẳng một phát.
Trương Dân đẩy bình phong sang một bên, tức thời nín thở.
Trước mặt anh là một cái xác đẫm máu, còn người mặc áo blouse trắng chính là vị bác sĩ đã tiêm vắc xin cho họ hai ngày trước.
Giờ phút này hắn ta đang quỳ sấp bên cạnh một thi thể phụ nữ, moi lấy nội tạng của cô ta tọng vào miệng ngấu nghiến, Trương Dân hoảng hốt giật lùi từng bước, muốn báo hiệu cho Quyết Minh bỏ chạy ra ngoài.
Đúng lúc này Quyết Minh ném ống tiêm trở lại hộp sắt, phát ra một tiếng keng trong trẻo, Trương Dân thầm nghĩ hỏng bét, vội hét lớn: “Chạy mau!”
Gã bác sĩ zombie kia lập tức quay đầu, rít gào lật đổ bình phong rồi nhắm thẳng vào Trương Dân vồ tới! Quyết Minh thình lình bị kinh hãi nên xô ngã kệ thuốc đằng sau, khi nhóc ngoảnh đầu thì đập ngay vào mắt là một khuôn mặt đã thối nát biến dạng hoàn toàn.
“Á!!!!!!!!” – Quyết Minh cuối cùng thét to.
Đoàng!
Bên trong phòng khám ào ra đến bốn năm con zombie! Trương Dân còn chưa kịp lùi ra sau đã bị cuốn lấy, anh đạp đổ bình phong rồi lảo đảo bước lùi, bên trong phòng khám nhỏ hẹp rơi vãi đầy những lọ thuốc lông lốc vỡ nát, cả cái xác phụ nữ đang nằm trên giường bệnh cũng lồm cồm bò dậy, rỉ máu lỏng tỏng nhào về phía họ.
Thêm một tiếng súng nổ vang, óc bắn đầy tường, Trương Dân cuống cuồng lôi Vương Bác ra khỏi phòng khám, đạp cửa đóng sầm rồi quát lớn: “Mau chạy ra xe!”
Quyết Minh lảo đảo đỡ lấy cơ thể nặng nề đang hôn mê của Vương Bác chạy về chiếc xe, Trương Dân nâng súng bọc hậu, lát sau nghe rầm một tiếng, cánh cửa kính vỡ vụn, một con zombie bổ nhào ra.
Trương Dân lại nả súng, “đoàng” một phát, khiến Vương Bác bừng tỉnh.
Quyết Minh mới kéo Vương Bác đi được nửa đường, bỗng chốc cảm giác bả vai đau đớn dữ dội, tiếng thét khoảnh khắc vang vọng cả bầu trời đêm.
“Nhóc cưng!!!!!” – Trương Dân gào to, lao ngay về phía Quyết Minh, chỉ thấy Vương Bác đang hung hăng ngoạm chặt bả vai Quyết Minh, máu tươi bắn ra, phun đầy mặt anh ta.
Trương Dân phóng đến đẩy Vương Bác đã bị biến dị ra khỏi người Quyết Minh. Vương Bác giãy dụa kịch liệt, bóp cổ Trương Dân ghì chặt xuống đất, cây súng cũng bị hất văng ra xa.
“A a a a!!!!!!!” Trương Dân phát cuồng rống to, khuỷu tay bị Vương Bác cắn trúng. Cả hai người đều là lính giải ngũ, mà Vương Bác lại biến thành zombie trong lúc không ngờ tới khiến Trương Dân trở tay không kịp, muốn đạp bay anh ta ra nhưng ngặt nỗi sức lực của Vương Bác lại quá mạnh, cả hai vần nhau lăn lộn trên đất vài vòng.
Bỗng một tiếng súng đinh tai nổ lên.
Quyết Minh run rẩy thở dốc, bắn một phát súng vỡ đầu Vương Bác.
Trương Dân choáng váng tựa vào cốp xe, lắc lư đứng dậy.
Cả hai người đều bị cắn, khuỷu tay của Trương Dân trầy da tróc thịt, miệng vết thương sâu đến mức thấy được xương; còn bả vai của Quyết Minh bị cắn đến máu thịt bầy nhầy, máu tuôn ướt đẫm áo.
Ba tiếng sau, trên tuyến đường cao tốc hướng từ thành phố F về thành phố S, ven hồ.
Một đống lửa được nhóm lên bên cạnh hồ nước, chiếc ô tô đậu cách đó không xa.
Trương Dân tựa lưng vào bánh xe, trong lòng ôm lấy đứa con nuôi của mình, anh cúi đầu nhìn Quyết Minh rồi hỏi: “Còn đau không con?”
Quyết Minh lắc đầu.
Trương Dân lại dỗ dành: “Con đừng sợ, chờ cho miệng vết thương khép lại là ổn thôi.”
Quyết Minh đáp: “Chúng ta rồi sẽ chết, đều biến thành quái vật hết.”
Trương Dân thấp giọng ngắt lời: “Đừng nói linh tinh, nhóc cưng à, con sẽ không biến thành quái vật đâu.”
Quyết Minh lại nói: “Bác sĩ cũng tiêm vắc xin phòng bệnh rồi, nhưng bọn họ vẫn biến thành quái vật, vắc xin không có tác dụng gì cả.”
Trương Dân trầm mặc.
“Con nhớ không?” – Trương Dân cởi bớt vài khuya áo sơ mi, chú mục vào đống lửa, tiếp lời – “Cái ngày mà ba nhặt được con ở trong núi đấy?”
Quyết Minh chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng dựa vào trước ngực Trương Dân.
Trương Dân cười cười, nói: “Sau khi ba xuất ngũ, trong nhà không còn ai, cũng chẳng có một xu dính túi, ngày đó đi hái thuốc vô tình nhặt được con, vận khí của ba liền bắt đầu tốt lên, có công ty, rồi mua được nhà ở, không cần phải lang thang tìm phòng trọ tạm bợ, con chính là người mang vận may đến cho ba.”
Quyết Minh ừ một tiếng, Trương Dân cúi đầu vuốt nhẹ trán nhóc, lại cất tiếng: “Chúng ta sẽ không biến thành quái vật đâu.”
Quyết Minh không đáp, áp tai vào ngực trái của Trương Dân, lắng nghe nhịp tim đập thình thịch trầm ổn.
Quyết Minh nói: “Con không sợ biến thành quái vật, nhưng nếu làm quái vật sẽ không tìm thấy ba, ba phải biến đổi trước, xong rồi ăn con sạch sẽ, thì con có thể ở trong bụng của ba rồi.”
Trương Dân mỉm cười: “Ba ăn con sao? Lại đây.”
Trương Dân ôm thốc lấy cả người Quyết Minh, bế vào trong xe, đặt nhóc nằm xuống ghế sau rồi bắt đầu cởi bỏ thắt lưng của nhóc, thì thầm: “Đã lâu chưa có yêu thương con.”
Quyết Minh ôm lấy cổ Trương Dân rồi hôn lên, Trương Dân thở dài trong lòng, chuyện đã đến nước này chỉ đành mặc cho số phận, Quyết Minh nói rất đúng, ngay cả bác sĩ đã tiêm ngừa vắc xin đều biến đổi, bọn họ chắc chắn cũng biến thành zombie mà thôi.
Hiện tại đã không còn gì phải sợ hãi, cũng chẳng cần trốn chạy nữa.
Quyết Minh cất tiếng rên rỉ, sau một lúc cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi, siết sao ôm chặt lấy nhau.
Khoảnh khắc u tối nhất trước lúc bình minh, ngọn lửa yếu ớt lụi dần.
Quyết Minh nói: “Ba ơi, con buồn ngủ.”
Trương Dân kìm nén nỗi xót xa trong lòng: “Vậy cùng ngủ thôi, cả dặm đường vẫn chưa được ngủ ngon giấc.”
Quyết Minh: “Tỉnh lại sẽ biến thành quái vật, không thấy được ba nữa.”
Trương Dân nhớ tới lũ zombie cứ dật dờ vô định, nhất thời đỏ cay đôi mắt, thấp giọng bảo: “Phải rồi, nếu con bỏ đi lung tung ba sẽ không tìm được con mất, làm sao bây giờ…”
Quyết Minh dùng sức nắm chặt bàn tay của Trương Dân.
Trương Dân cười cười, lại nói: “Có cách rồi, tìm một sợi dây thừng, cột chặt hai ba con mình lại một chỗ là được.”
Quyết Minh cười đáp: “Được đó ba, quyết định vậy đi.”
Trương Dân xuống xe tìm dây thừng, lại lấy thêm mấy bộ quần áo: “Ừm, con mặc bộ này đẹp.”
Quyết Minh mặc quần áo, Trương Dân buộc một đầu dây thừng vào thắt lưng của Quyết Minh, bản thân anh đổi một chiếc quần lính rằn ri, đóng áo ba lỗ – đó là bộ đồ Quyết Minh thích nhất, rồi dùng đầu còn lại của dây thừng quấn vào hông mình, buộc thành một nút chết.
Giữa hai người chừa ra một đoạn dây khoảng hai ba chục centimet để tiện hoạt động.
Quyết Minh tưởng tượng sau khi Trương Dân và nhóc bị biến đổi, trở thành một con zombie nhỏ tò tò theo đuôi một con zombie lớn, ngơ ngáo bị buột chặt bởi sợi dây thừng, lang thang dạo chơi trên cánh đồng cỏ bao la, khiến nhóc cười hớn hở.
Trương Dân đoán được Quyết Minh đang nghĩ điều gì, nên cũng nở nụ cười.
Cả hai người lúc này đã kiệt sức không tả nổi, Trương Dân ôm lấy Quyết Minh, mở cửa nóc chiếc ô tô, mùi ngai ngái của cỏ non mùa hạ quyện trong hơi gió đêm theo đó ùa vào.
“Ba đừng ăn con.” – Quyết Minh mơ màng bảo.
“Không.” – Trương Dân vỗ về – “Ba không ăn con đâu, nhóc cưng.”
Đêm tối trôi qua, bầu trời ửng sáng, ánh bình minh theo cửa nóc ô tô lọt vào bên trong.
Trương Dân tỉnh giấc, bụng thì đói cồn cào, anh xem xét Quyết Minh vẫn đang ngủ say trong lòng mình, khó khăn lắm mới kiềm chế được khao khát muốn ngoặm cắn nhóc. Anh không khỏi kinh hãi nghĩ rằng, chẳng lẽ đã muốn biến thành zombie rồi sao?
Trương Dân dòm trái ngó phải, đầu đau như búa bổ, muốn chống tay đứng dậy, sợi dây thừng khẽ động đậy, Quyết Minh vẫn ngủ say, sắc mặt trắng trẻo hồng hào.
Trương Dân thử soi mình vào kính xe, vẫn không khác ngày thường, anh bèn cẩn thận cởi bỏ băng gạc nơi đầu vai của Quyết Minh, miệng vết thương không mưng mủ cũng không bị hư thối, chỗ bị cắn dần trở nên khô ráo, máu đông thành một lớp bên ngoài.
Trương Dân lại cúi đầu săm soi cánh tay của mình, chỗ bị thương cũng đã kết vảy.
Trương Dân tiếp tục ấn vào cổ tay của Quyết Minh, mạch đập ổn định, không hề có chút dấu hiệu nguy cấp như của Vương Bác ngày đó.
Tia nắng ban mai lấp ló trên cửa nóc xe, bên ngoài râm ran tiếng ve mùa hạ, một ngày mới lại đến.
Tác giả :
Phi Thiên Dạ Tường