2+!
Quyển 3 - Chương 38
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit Tiểu Vân + Beta …
Mỗi khi Nguyệt Diệp vuốt ve vết sẹo của chỉ khâu màu đỏ sẫm trên ngón út tay trái của mình, tâm của hắn, rất nhanh sẽ bay trở về một nơi rất xa rất xa…
“Lịch Ương, dọn cho sạch mấy cái bàn này đi, tiệm sắp đóng cửa rồi.”
“Ah, tới ngay.”
Đêm đã rất khuya rồi, nó mang theo thân thể mệt nhọc kéo từng bao rác tới thùng rác phía sau tiệm ăn, bên cạnh thùng rác vang lên không ít tiếng kêu của mèo hoang đi kiếm ăn.
“Phù…” Lịch Ương lấy tay lau mồ hôi, làm việc cả đêm khiến hai mắt nó díp lại, thiếu chút nữa nằm luôn ở đống rác ngáy o..o….
…
Ở nơi tối tăm vuốt ve hai tay chai sạn và đầy những vết sẹo của mình, Lịch Ương, nhịn không được mà cảm khái: đôi tay này, cuối cùng, cũng không xứng với bất kì một nhạc cụ nào nữa rồi!
Cẩn thận đi về nhà, bởi vì thị lực ở trong bóng đêm rất kém, lúc về đến nhà chân trời đã hiện lên màu trắng bạc… Năm tiếng sau còn phải tiếp tục làm việc…
Lịch Ương vào cửa dựa vào vách tường, toàn thân mệt mỏi, cuối cùng, dứt khoát ngã xuống đất nằm ngủ… Ngay cả cái giường cách đó vài bước chân, cũng đi tới không nổi.
…
Rời khỏi Nguyệt gia đã năm năm rồi, lúc trước mười sáu tuổi bản thân không có lấy từ cái nhà kia bất kì một thứ gì, tâm lạnh như băng và tàn khốc, đấy chính là thứ nó có được sau mười sáu năm sống trong căn nhà đó … Cùng với, những biến thái áp lực tình cảm.
“Ô…” Cái lạnh của buổi sáng khiến cho Lịch Ương ngay cả trong giấc ngủ cũng run rẩy, có lẽ ngay cả chính nó cũng không biết a? Bản thân nói mê lại giống như là tiếng khóc.
New York – Mỹ ──
“A? Là tôi, hôm nay không có cái gì cả… Nguyệt Thần, nếu như anh thật sự quan tâm tôi thì hiện tại trở về nhà nhìn không phải là được rồi sao? Dù sao tôi cũng không chết được.” Mấy năm này sắc mặt của hắn càng ngày càng tái nhợt, ngoại trừ ngẫu nhiên dưới ánh hào quang kỳ diệu của các buổi đại nhạc hội thì sẽ nói cười một chút, còn lại chỉ chẳng có gì khiến hắn chú ý được nữa.
Nguyệt Thần đang ở buổi tiệc rượu, ba mẹ bên cạnh thì lại đang hàn huyên cùng tân khách, y đương nhiên đi không được đành nói: “Không có việc gì thì tốt rồi, hôm trước mày té xỉu thật sự là dọa mọi người, mày không phát hiện mẹ hiện tại thường muốn tranh thủ thời gian chạy về nhà chăm sóc mày với vẻ mặt lo lắng sao.”
“Vậy thì cám ơn, nói cho họ biết, tôi hiện tại chính là uống nước đá, đọc tạp chí.” Nguyệt Diệp cầm lấy một bản tạp chí âm nhạc hơi cũ, cố ý ra vẻ không tập trung lật tới lật lui.
Nguyệt Thần vẫn còn rất lo lắng, dặn dò: “Đừng uống nhiều đồ lạnh, thân thể quan trọng hơn.”
“Bye!”
Để điện thoại xuống Nguyệt Diệp lại lần nữa lâm vào trạng thái im lặng, tâm của hắn, từ năm năm nay ở bên trong đã không chịu nổi dày vò mà càng ngày càng lạnh như băng rồi. Nếu có một ngày bản thân thật sự chết đi, cũng không sao cả! Dù sao trên thế giới này người duy nhất có thể làm cho hắn dấy lên niềm hi vọng và lý do để sống, đã sớm không tồn tại nữa rồi!
“Chậc! Loại tạp chí rác rưởi này sao lại còn chưa ném vào thùng rác?” Nguyệt Diệp tâm phiền đem tạp chí hướng rổ sách bên cạnh ghế sô pha ném tới ── ném hụt.
“Phiền thật!” Hắn đứng dậy có ý định đem cái tạp chí kia xé nát, đứng dậy đến gần…
──
“Nguyệt Diệp? Mẹ về rồi, tiệc rượu đêm nay thật đúng là dài dằng dặc… Mẹ về trước rồi nè… Nguyệt Diệp?” Tống Tâm Di mở đèn lên, trong căn phòng xa hoa không có một bóng người.
“Nguyệt Diệp?” Bà cho rằng con trai đã ngủ, liền đem cửa phòng ngủ mở ra.
“Nguyệt Diệp?!” Tống Tâm Di chỉ cảm thấy một lực đạo thật lớn hướng tới trái tim mình bất ngờ đánh mạnh, bề ngoài tuổi tác đã lớn nhưng vẫn còn trẻ trung, nhưng đã sớm không chịu nổi đả kích lớn này.
… Cẩn thận ngồi xuống ghế sa lon: ngồi xuống, hơi thở gấp gáp, lúc này mới nhìn thấy trên bàn đá cẩm thạch màu trắng có một tờ giấy ──
Con về nước rồi, đừng tới tìm con.
… Nên dùng từ ngữ nào để hình dung tâm tình của người mẹ thương yêu con hết mực lúc này đây?
Tống Tâm Di, móng tay sơn đỏ chói, cắm thật sâu vào lòng bàn tay.
Edit Tiểu Vân + Beta …
Mỗi khi Nguyệt Diệp vuốt ve vết sẹo của chỉ khâu màu đỏ sẫm trên ngón út tay trái của mình, tâm của hắn, rất nhanh sẽ bay trở về một nơi rất xa rất xa…
“Lịch Ương, dọn cho sạch mấy cái bàn này đi, tiệm sắp đóng cửa rồi.”
“Ah, tới ngay.”
Đêm đã rất khuya rồi, nó mang theo thân thể mệt nhọc kéo từng bao rác tới thùng rác phía sau tiệm ăn, bên cạnh thùng rác vang lên không ít tiếng kêu của mèo hoang đi kiếm ăn.
“Phù…” Lịch Ương lấy tay lau mồ hôi, làm việc cả đêm khiến hai mắt nó díp lại, thiếu chút nữa nằm luôn ở đống rác ngáy o..o….
…
Ở nơi tối tăm vuốt ve hai tay chai sạn và đầy những vết sẹo của mình, Lịch Ương, nhịn không được mà cảm khái: đôi tay này, cuối cùng, cũng không xứng với bất kì một nhạc cụ nào nữa rồi!
Cẩn thận đi về nhà, bởi vì thị lực ở trong bóng đêm rất kém, lúc về đến nhà chân trời đã hiện lên màu trắng bạc… Năm tiếng sau còn phải tiếp tục làm việc…
Lịch Ương vào cửa dựa vào vách tường, toàn thân mệt mỏi, cuối cùng, dứt khoát ngã xuống đất nằm ngủ… Ngay cả cái giường cách đó vài bước chân, cũng đi tới không nổi.
…
Rời khỏi Nguyệt gia đã năm năm rồi, lúc trước mười sáu tuổi bản thân không có lấy từ cái nhà kia bất kì một thứ gì, tâm lạnh như băng và tàn khốc, đấy chính là thứ nó có được sau mười sáu năm sống trong căn nhà đó … Cùng với, những biến thái áp lực tình cảm.
“Ô…” Cái lạnh của buổi sáng khiến cho Lịch Ương ngay cả trong giấc ngủ cũng run rẩy, có lẽ ngay cả chính nó cũng không biết a? Bản thân nói mê lại giống như là tiếng khóc.
New York – Mỹ ──
“A? Là tôi, hôm nay không có cái gì cả… Nguyệt Thần, nếu như anh thật sự quan tâm tôi thì hiện tại trở về nhà nhìn không phải là được rồi sao? Dù sao tôi cũng không chết được.” Mấy năm này sắc mặt của hắn càng ngày càng tái nhợt, ngoại trừ ngẫu nhiên dưới ánh hào quang kỳ diệu của các buổi đại nhạc hội thì sẽ nói cười một chút, còn lại chỉ chẳng có gì khiến hắn chú ý được nữa.
Nguyệt Thần đang ở buổi tiệc rượu, ba mẹ bên cạnh thì lại đang hàn huyên cùng tân khách, y đương nhiên đi không được đành nói: “Không có việc gì thì tốt rồi, hôm trước mày té xỉu thật sự là dọa mọi người, mày không phát hiện mẹ hiện tại thường muốn tranh thủ thời gian chạy về nhà chăm sóc mày với vẻ mặt lo lắng sao.”
“Vậy thì cám ơn, nói cho họ biết, tôi hiện tại chính là uống nước đá, đọc tạp chí.” Nguyệt Diệp cầm lấy một bản tạp chí âm nhạc hơi cũ, cố ý ra vẻ không tập trung lật tới lật lui.
Nguyệt Thần vẫn còn rất lo lắng, dặn dò: “Đừng uống nhiều đồ lạnh, thân thể quan trọng hơn.”
“Bye!”
Để điện thoại xuống Nguyệt Diệp lại lần nữa lâm vào trạng thái im lặng, tâm của hắn, từ năm năm nay ở bên trong đã không chịu nổi dày vò mà càng ngày càng lạnh như băng rồi. Nếu có một ngày bản thân thật sự chết đi, cũng không sao cả! Dù sao trên thế giới này người duy nhất có thể làm cho hắn dấy lên niềm hi vọng và lý do để sống, đã sớm không tồn tại nữa rồi!
“Chậc! Loại tạp chí rác rưởi này sao lại còn chưa ném vào thùng rác?” Nguyệt Diệp tâm phiền đem tạp chí hướng rổ sách bên cạnh ghế sô pha ném tới ── ném hụt.
“Phiền thật!” Hắn đứng dậy có ý định đem cái tạp chí kia xé nát, đứng dậy đến gần…
──
“Nguyệt Diệp? Mẹ về rồi, tiệc rượu đêm nay thật đúng là dài dằng dặc… Mẹ về trước rồi nè… Nguyệt Diệp?” Tống Tâm Di mở đèn lên, trong căn phòng xa hoa không có một bóng người.
“Nguyệt Diệp?” Bà cho rằng con trai đã ngủ, liền đem cửa phòng ngủ mở ra.
“Nguyệt Diệp?!” Tống Tâm Di chỉ cảm thấy một lực đạo thật lớn hướng tới trái tim mình bất ngờ đánh mạnh, bề ngoài tuổi tác đã lớn nhưng vẫn còn trẻ trung, nhưng đã sớm không chịu nổi đả kích lớn này.
… Cẩn thận ngồi xuống ghế sa lon: ngồi xuống, hơi thở gấp gáp, lúc này mới nhìn thấy trên bàn đá cẩm thạch màu trắng có một tờ giấy ──
Con về nước rồi, đừng tới tìm con.
… Nên dùng từ ngữ nào để hình dung tâm tình của người mẹ thương yêu con hết mực lúc này đây?
Tống Tâm Di, móng tay sơn đỏ chói, cắm thật sâu vào lòng bàn tay.
Tác giả :
Ambrosia