2+!
Quyển 3 - Chương 37
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit Tiểu Vân + Beta …
Một cái tát giáng thật mạnh đến, người ba đó dường như không dễ gì mà tha thứ được.
“Chúng mày sao có thể làm như thế!” Nguyệt Thu Mân nhìn hai đứa con trai của bản thân, cùng với “người ngoài cuộc” lặng yên Nguyệt Thần: “Chúng mày sao có thể làm như vậy!” Hắn tức giận nắm lấy cổ áo Nguyệt Diệp nhịn không được chửi mắng, lại giơ lên tay, gần như muốn tự tay bóp chết cốt nhục của mình.
“Thu Mân! Dừng tay! Anh muốn đánh chết nó sao? Mau dừng tay!” Tống Tâm Di cực kì hoảng sợ, xông lên ngăn cản cơn tức giận của chồng, nhưng bản thân lại nhịn không được muốn tự tay giết chết cái kẻ trần trụi nằm trên chiếc ghế sa lon màu đỏ mình yêu thích nhất: “Đều là tại nó! Toàn bộ đều là tại nó! Nó mới chính là tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện!”
Trời ạ! Bọn họ đã thấy cái gì chứ?! Nguyệt Diệp qua loa làm xong thủ tục du học liền muốn chạy thẳng về nhà; bọn họ lại nhận được điện thoại của Nguyệt Thần nhịn không được lập tức quay về, nhìn qua thế mà lại là: anh em loạn luân, nam nhân giao cấu… Nhiều tiếng kêu rên thật lớn, trận trận dâm dục dây dưa… Đó chính là hình ảnh kinh khủng nhất thế gian!
“Lịch Ương, mau nói đi! Nói em là bị Nguyệt Diệp bức bách! Mau nói đi!” Nguyệt Thần đem quần áo bao bọc cơ thể trần trùi trên ghế, hận không thể tự mình thay nó nói hết mọi chuyện!
“Nói… Cái gì chứ?” Ánh mắt thâm thúy trống rỗng, không khỏi đem người trước mặt dọa sợ.
“Con yêu nó! Con yêu Lịch Ương! So với Nguyệt Thần còn yêu hơn!” Nguyệt Diệp mặc kệ người ba uy nghiêm cùng hèn mọn, hắn đối với Lịch Ương tình cảm đã sớm vượt qua hết thảy.
Nhưng ánh mắt ba mẹ liền lập tức chuyển đến bên người “kẻ mật báo” Nguyệt Thần: chẳng lẽ ngay cả đứa con lớn nhất cũng ──!
Nguyệt Thần, chỉ ngậm miệng lặng yên.
“Hừ! Đồ nhát gan!” Nguyệt Diệp không có chút nào e ngại, nếu đã yêu rồi, còn sợ cái gì nữa? Hắn đẩy tay ba ra, đẩy Nguyệt Thần ra, trước mặt tất cả mọi người hôn Lịch Ương say đắm: “Bọn con chính là đầu sỏ gây nên chuyện này!”
“Con đang nói cái gì vậy! Là Lịch Ương quyến rũ con! Nguyệt Diệp!” Tống Tâm Di muốn che giấu tất cả ánh mắt của mọi người, kể cả tâm của mình, tiến lên chăm chú bắt lấy hai tay Nguyệt Diệp, móng tay cắm sâu vào: “Là Lịch Ương quyến rũ con! Rõ ràng thân thể là nam nhân lại… mẹ kiếp… có khuôn mặt như đàn bà! Cùng với mẹ nó đều thấp hèn như nhau!”
Cái gì?!
“Mẹ… Nói cái gì vậy?” Nguyệt Diệp không thể tin được: Lịch Ương không phải là đứa trẻ mồ côi con của bạn thân của ba sao? Hai nhà chúng ta trước đó… không phải rất thân nhau sao?
“Lịch Ương thằng nhãi chết tiệt do…con tiện nhân sinh ra! Nó là…” Tống Tâm Di nghiến răng nghiến lợi, nói không được nữa.
“Nó là em của mày! Nguyệt Diệp! Mày sao có thể làm loại chuyện này! Chẳng lẽ mày là biến thái sao? Nguyệt Thu Mân tao sao lại có những đứa con làm chuyện loạn luân này chứ! Dùng ánh mắt nghiêm khắc của một người ba, Nguyệt Thu Mân nghiêm túc nhìn về phía Nguyệt Thần.
“…” Nguyệt Thần, quả thực sợ hãi cái nhìn khinh miệt kia, tất cả, đã bị y phá hủy.
“Nguyệt Thần, cuối tuần này mày thu thập mọi thứ cho tốt, đem Lịch Ương đưa đi Mỹ.”
“!” Đứa con lớn nhất của Nguyệt gia, không tiếc hủy diệt đi tình anh em của bản thân cùng trái tim của ba mẹ, cuối cùng, có thể lặng yên đoạt được Lịch Ương sao?
“Không được đi! Ở đâu cũng không được đi! Lịch Ương là của con!” Nguyệt Diệp bị kích thích bắt đầu chuyển động, tiếng kêu gào rống lên làm cho người ta cảm thấy hắn như hít thở không thông.
Tống Tâm Di thút thít nỉ non, gắt gao giữ chặt Nguyệt Diệp không buông, không cho hắn đến gần Lịch Ương nửa bước.
“Buông con ra! Để con mang Lịch Ương đi! Con muốn đưa em ấy đến nơi không ai có thể tìm thấy! Các người ai cũng tìm không được!” Nguyệt Diệp thật sự sợ hãi, hắn có một loại dự cảm, giờ phút này Lịch Ương sẽ chết đi, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nó! Hắn không thể!
“Ngón tay…”
Mỗi người đều nín thở.
“Ngón tay…” Lịch Ương lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, giống như nó không quen biết một ai, mạnh mẽ nhảy đến, vọt tới trước mặt Nguyệt Diệp nắm lấy tay trái của hắn dùng sức mà cắn ──
“Oa ah ah ah ah ah ──!!!” Tống Tâm Di hét lên, tất cả mọi người tiến lên lôi kéo.
Máu chảy đầm đìa, Lịch Ương, buông bàn tay đẫm máu của Nguyệt Diệp ra.
“Không thể tha thứ… Trừ phi… Cầm ngón tay út của Nguyệt Diệp đến đền tội!”
“Mày là đứa chết tiệt!”
Tống Tâm Di đánh lên người Lịch Ương, trên cơ thể nó để lại từng vết từng vết máu sâu hoắm, nhưng mỗi lần nhìn đến bờ môi đỏ hồng của nó, nhìn đến…ngón tay út cơ hồ sẽ bị chặt đứt, tất cả những hình ảnh đó cơ hồ khủng bố đến tinh thần khiến bà toàn thân run rẩy: một ngày nào đó Lịch Ương sẽ từ tim bà cướp đi Nguyệt Diệp! Có thể là hiện tại, cũng có thể là tương lai!
“Đi theo người mẹ đoản mệt của mày xuống địa ngục đi!” Tống Tâm Di không khống chế được bóp cồ Lịch Ương, tựa như thời điểm nhìn nó ở trong nôi, bà luôn luôn kích động nhịn không được muốn bóp chét nó.
──!!!
Ngay khi Lịch Ương sắp tắt thở, Nguyệt Diệp, ngất đi.
…
Ngay đêm đó, toàn bộ thế giới đều bị màn đêm hắc ám bao trùm lấy… Một thân ảnh gầy gò từ căn phòng u ám đi vào cánh đồng bát ngát… Bước chân co ro chậm chạp… Bước từng bước vào bong đêm cô đơn…
Rời đi, khiến tất cả đều trở nên mờ mịt.
———-
Edit Tiểu Vân + Beta …
Một cái tát giáng thật mạnh đến, người ba đó dường như không dễ gì mà tha thứ được.
“Chúng mày sao có thể làm như thế!” Nguyệt Thu Mân nhìn hai đứa con trai của bản thân, cùng với “người ngoài cuộc” lặng yên Nguyệt Thần: “Chúng mày sao có thể làm như vậy!” Hắn tức giận nắm lấy cổ áo Nguyệt Diệp nhịn không được chửi mắng, lại giơ lên tay, gần như muốn tự tay bóp chết cốt nhục của mình.
“Thu Mân! Dừng tay! Anh muốn đánh chết nó sao? Mau dừng tay!” Tống Tâm Di cực kì hoảng sợ, xông lên ngăn cản cơn tức giận của chồng, nhưng bản thân lại nhịn không được muốn tự tay giết chết cái kẻ trần trụi nằm trên chiếc ghế sa lon màu đỏ mình yêu thích nhất: “Đều là tại nó! Toàn bộ đều là tại nó! Nó mới chính là tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện!”
Trời ạ! Bọn họ đã thấy cái gì chứ?! Nguyệt Diệp qua loa làm xong thủ tục du học liền muốn chạy thẳng về nhà; bọn họ lại nhận được điện thoại của Nguyệt Thần nhịn không được lập tức quay về, nhìn qua thế mà lại là: anh em loạn luân, nam nhân giao cấu… Nhiều tiếng kêu rên thật lớn, trận trận dâm dục dây dưa… Đó chính là hình ảnh kinh khủng nhất thế gian!
“Lịch Ương, mau nói đi! Nói em là bị Nguyệt Diệp bức bách! Mau nói đi!” Nguyệt Thần đem quần áo bao bọc cơ thể trần trùi trên ghế, hận không thể tự mình thay nó nói hết mọi chuyện!
“Nói… Cái gì chứ?” Ánh mắt thâm thúy trống rỗng, không khỏi đem người trước mặt dọa sợ.
“Con yêu nó! Con yêu Lịch Ương! So với Nguyệt Thần còn yêu hơn!” Nguyệt Diệp mặc kệ người ba uy nghiêm cùng hèn mọn, hắn đối với Lịch Ương tình cảm đã sớm vượt qua hết thảy.
Nhưng ánh mắt ba mẹ liền lập tức chuyển đến bên người “kẻ mật báo” Nguyệt Thần: chẳng lẽ ngay cả đứa con lớn nhất cũng ──!
Nguyệt Thần, chỉ ngậm miệng lặng yên.
“Hừ! Đồ nhát gan!” Nguyệt Diệp không có chút nào e ngại, nếu đã yêu rồi, còn sợ cái gì nữa? Hắn đẩy tay ba ra, đẩy Nguyệt Thần ra, trước mặt tất cả mọi người hôn Lịch Ương say đắm: “Bọn con chính là đầu sỏ gây nên chuyện này!”
“Con đang nói cái gì vậy! Là Lịch Ương quyến rũ con! Nguyệt Diệp!” Tống Tâm Di muốn che giấu tất cả ánh mắt của mọi người, kể cả tâm của mình, tiến lên chăm chú bắt lấy hai tay Nguyệt Diệp, móng tay cắm sâu vào: “Là Lịch Ương quyến rũ con! Rõ ràng thân thể là nam nhân lại… mẹ kiếp… có khuôn mặt như đàn bà! Cùng với mẹ nó đều thấp hèn như nhau!”
Cái gì?!
“Mẹ… Nói cái gì vậy?” Nguyệt Diệp không thể tin được: Lịch Ương không phải là đứa trẻ mồ côi con của bạn thân của ba sao? Hai nhà chúng ta trước đó… không phải rất thân nhau sao?
“Lịch Ương thằng nhãi chết tiệt do…con tiện nhân sinh ra! Nó là…” Tống Tâm Di nghiến răng nghiến lợi, nói không được nữa.
“Nó là em của mày! Nguyệt Diệp! Mày sao có thể làm loại chuyện này! Chẳng lẽ mày là biến thái sao? Nguyệt Thu Mân tao sao lại có những đứa con làm chuyện loạn luân này chứ! Dùng ánh mắt nghiêm khắc của một người ba, Nguyệt Thu Mân nghiêm túc nhìn về phía Nguyệt Thần.
“…” Nguyệt Thần, quả thực sợ hãi cái nhìn khinh miệt kia, tất cả, đã bị y phá hủy.
“Nguyệt Thần, cuối tuần này mày thu thập mọi thứ cho tốt, đem Lịch Ương đưa đi Mỹ.”
“!” Đứa con lớn nhất của Nguyệt gia, không tiếc hủy diệt đi tình anh em của bản thân cùng trái tim của ba mẹ, cuối cùng, có thể lặng yên đoạt được Lịch Ương sao?
“Không được đi! Ở đâu cũng không được đi! Lịch Ương là của con!” Nguyệt Diệp bị kích thích bắt đầu chuyển động, tiếng kêu gào rống lên làm cho người ta cảm thấy hắn như hít thở không thông.
Tống Tâm Di thút thít nỉ non, gắt gao giữ chặt Nguyệt Diệp không buông, không cho hắn đến gần Lịch Ương nửa bước.
“Buông con ra! Để con mang Lịch Ương đi! Con muốn đưa em ấy đến nơi không ai có thể tìm thấy! Các người ai cũng tìm không được!” Nguyệt Diệp thật sự sợ hãi, hắn có một loại dự cảm, giờ phút này Lịch Ương sẽ chết đi, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nó! Hắn không thể!
“Ngón tay…”
Mỗi người đều nín thở.
“Ngón tay…” Lịch Ương lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, giống như nó không quen biết một ai, mạnh mẽ nhảy đến, vọt tới trước mặt Nguyệt Diệp nắm lấy tay trái của hắn dùng sức mà cắn ──
“Oa ah ah ah ah ah ──!!!” Tống Tâm Di hét lên, tất cả mọi người tiến lên lôi kéo.
Máu chảy đầm đìa, Lịch Ương, buông bàn tay đẫm máu của Nguyệt Diệp ra.
“Không thể tha thứ… Trừ phi… Cầm ngón tay út của Nguyệt Diệp đến đền tội!”
“Mày là đứa chết tiệt!”
Tống Tâm Di đánh lên người Lịch Ương, trên cơ thể nó để lại từng vết từng vết máu sâu hoắm, nhưng mỗi lần nhìn đến bờ môi đỏ hồng của nó, nhìn đến…ngón tay út cơ hồ sẽ bị chặt đứt, tất cả những hình ảnh đó cơ hồ khủng bố đến tinh thần khiến bà toàn thân run rẩy: một ngày nào đó Lịch Ương sẽ từ tim bà cướp đi Nguyệt Diệp! Có thể là hiện tại, cũng có thể là tương lai!
“Đi theo người mẹ đoản mệt của mày xuống địa ngục đi!” Tống Tâm Di không khống chế được bóp cồ Lịch Ương, tựa như thời điểm nhìn nó ở trong nôi, bà luôn luôn kích động nhịn không được muốn bóp chét nó.
──!!!
Ngay khi Lịch Ương sắp tắt thở, Nguyệt Diệp, ngất đi.
…
Ngay đêm đó, toàn bộ thế giới đều bị màn đêm hắc ám bao trùm lấy… Một thân ảnh gầy gò từ căn phòng u ám đi vào cánh đồng bát ngát… Bước chân co ro chậm chạp… Bước từng bước vào bong đêm cô đơn…
Rời đi, khiến tất cả đều trở nên mờ mịt.
———-
Tác giả :
Ambrosia