2+!
Quyển 1 - Chương 11
Càng điên cuồng, càng mê man…
Nguyệt Diệp ở phía sau vuốt ve nó, giống như những buổi tối ngày xưa tìm kiếm thân thể ấm áp của nó.
Nhưng lúc này đây, hoàn toàn không giống với lúc trước!
“Anh Nguyệt Diệp… Không muốn…”
“Ừm, Lịch Ương không nghe lời nha.”
“… Ah… Đừng… Mẹ sẽ nghe thấy…”
“Đừng sợ, phòng của ba mẹ cùng Nguyệt Thần, không phải đều cách âm đấy sao?”
“YAA.A.A…..”
Tay Nguyệt Diệp, đang đặt phía sau eo của nó, sau đó, tay trái duỗi ra tiến đến…
“Anh Nguyệt Diệp… Đừng… Ừm…”
Mặc kệ chính nó vặn vẹo thân thể trốn tránh ra sao, đầu ngón tay thon dài của anh trai vẫn xâm nhập vào trong quần lót nó, đầu móng tay, đâm đến nơi mẫn cảm yếu ớt nhất.
“Ừm ah… Ư a..aaa…”
Ngay tại thời điểm Lịch Ương cảm thấy xấu hổ đem thân thể co lại, tay phải của Nguyệt Diệp lặng lẽ trượt đến bộ ngực đang thở gấp gáp phía trong quần áo, bắt đầu đùa giỡn…
Thời điểm đầu ngón tay lạnh buốt hoàn toàn bắt lấy đầu nhũ đang cứng lên, thân thể Lịch Ương phảng phất như có một dòng điện xẹt qua ── mãnh liệt mà rung động!
Nhẹ nhàng xoa nắn, đầu ngón tay sờ soạn, nghịch ngợm ở xung quanh phần thịt non mềm chạm qua… Rồi lại hung hăng tóm lấy ──
“YAA.A.A..Ah ah…!”
Nguyệt Diệp không ngừng hôn lấy cần cổ thơm ngát, như là đang ăn món ngon mỹ vị cắn một cái thật sâu, đầu lưỡi ướt át một đường trượt đến bên lỗ tai trắng nõn nói: “Ban đêm Lịch Ương quả nhiên rất dễ bị bắt nạt, mắt thật sự một chút cũng không nhìn thấy sao?”
Lịch Ương trước đó mắc bệnh quáng gà, thở gấp, mới bị hai tay anh trai đùa bỡn mà đã hưng phấn đến vậy rồi… Làm cho Nguyệt Diệp không khỏi thở dài một tiếng: “Lịch Ương có phải cùng ai cũng có thể đạt tới cao trào hay không?”
Nói như vậy, chẳng phải là khinh bỉ người ngây thơ vô tội Lịch Ương sao?
Nhưng bây giờ nội tâm Lịch Ương lại âm thầm niệm: Nguyệt Diệp thật sự là kẻ đùa giỡn ác độc!
“Ư a..aaa ah!” Lịch Ương phải nghiêng người mới có thể tận lực tránh né, nguồn nhiệt nóng ở giữa chân bị hai tay lạnh buốt dùng sức nắm chặt, nháy mắt, thống khổ hét ầm lên.
“Anh biết rõ em đang nghĩ cái gì nha.” Nguyệt Diệp một mực liếm láp lấy lỗ tai của nó quỷ mị nói nhỏ: “Hết thảy của Lịch Ương, anh đều hiểu được.”
──!
Nói xong, bởi vì lực rất lớn khó có thể phản kháng được, Lịch Ương bị Nguyệt Diệp lật ngã, quay lưng lại và bị Nguyệt Diệp đè lấy phần eo ──
“Không, không muốn… Cầu xin anh… Không muốn… Không!”
Lời cầu xin tha thứ căn bản không dùng được, hai tay Nguyệt Diệp đã cởi áo nó, thân thể lộ ra bả vai, cảm nhận được một hồi gió mát thổi vào căn phòng. Mắt Lịch Ương, không cách nào thích ứng với bóng tối chỉ có thể thấy một mảnh mơ hồ.
Lúc này Nguyệt Diệp đang dùng hình thức gì để nhìn nó?
Cười nhạo?
Ham muốn?
Còn có… Sự ghen ghét?!
“Ah!” phần eo bị nâng lên mang theo chút ngứa ngáy, Nguyệt Diệp sẽ không gãi ngứa nó đâu, mà sự thật thì ── “Đừng ──!!!” Trong lúc cầu xin tha thứ, quần ngủ dưới thân đã bị lột xuống không chút lưu tình.
“Lịch Ương, tại sao em lại không phải là con gái?”
Nguyệt Diệp sao lại nói như thế chứ?
Chỉ là Lịch Ương hoàn toàn không có cơ hội tự hỏi, phía dưới bị nâng lên liền lập tức bị khống chế, vật nóng như lửa lại ướt át hoàn toàn chen vào trong lỗ nhỏ của nó… Liếm láp.
“Ư a..aaa…!” Thật, thật là khó chịu!
Nhưng trên cả sự khó chịu là chiến thắng của cảm giác xấu hổ, kích thích nơi mẫn cảm! Lịch Ương khó khăn kháng cự, cảm nhận đầu lưỡi nóng bỏng của Nguyệt Diệp không ngừng liếm láp nơi bí mật của nó, nơi trơn mượt, nóng hổi như bị phỏng… Lại bị hai tay lạnh buốt bá đạo tách khe mông nó ra, nhếch lên cao mang đến cảm giác xấu hổ, không ngừng nghênh đón làm cho người ta thấy khiêu khích (xx).
“Nguyệt Diệp… Không muốn… Ah… Ah…” Lịch Ương chẳng còn quan tâm đến cái từ “Anh”, chỉ vặn vẹo muốn trốn thoát.
“Nói dối! Lịch Ương rõ ràng là đang rất muốn!” Nguyệt Diệp vẫn không buông tha, một tay thì ôm lấy eo nó, mặt, càng chôn sâu vào nơi mềm mại kia, tinh tế thè lưỡi ra liếm hôn.
…
“Ư a..aaa ừm… Ưm ah…!” Đầu lưỡi, duỗi vào trong! Lịch Ương kinh hãi một hồi, giữa đùi dâng trào kích thích muốn giải phóng.
“Không cho phép sớm như vậy đã xuất ra.” Nguyệt Diệp cảm nhận được nơi phát nhiệt kia, lập tức thối lui ra khỏi chỗ đáng hổ thẹn của Lịch Ương, trong bóng tối, hắn tinh tường chứng kiến: thân thể mềm mại trắng nõn, nhếch cao bộ vị dâm đãng, eo thon mê người, đôi vai mảnh mai… Còn có từng tiếng rên rỉ gần như không khống chế được.
“Lịch Ương, đều là em không tốt, đều là vì em, anh mới biến thành như vậy!”
…
Phía sau vang lên tiếng khóa kéo, vật thể dị thường nóng rực của Nguyệt Diệp, ở huyệt đạo bị đùa giỡn chưa kịp khép lại… Đột nhiên mãnh liệt mà đẩy vào ──
“YAA.A.A.. Ah ah ah ah…!!!” Lịch Ương sợ hãi đem mặt chôn vào giữa gối, tiếng thét lớn khác thường lập tức biến thành tiếng rên nhỏ như muỗi kêu… Vật phía sau từng đợt đẩy vào, rút ra, thân thể phảng phất đau đớn như bị chặt đôi.
Dục vọng không ngừng tiến vào, thân thể dần dần thích ứng, Lịch Ương tâm khổ sở bắt đầu nhận ra: thì ra Nguyệt Diệp, chẳng qua là đem nó coi như đàn bà mà đùa giỡn thôi…
Nguyệt Diệp ở phía sau vuốt ve nó, giống như những buổi tối ngày xưa tìm kiếm thân thể ấm áp của nó.
Nhưng lúc này đây, hoàn toàn không giống với lúc trước!
“Anh Nguyệt Diệp… Không muốn…”
“Ừm, Lịch Ương không nghe lời nha.”
“… Ah… Đừng… Mẹ sẽ nghe thấy…”
“Đừng sợ, phòng của ba mẹ cùng Nguyệt Thần, không phải đều cách âm đấy sao?”
“YAA.A.A…..”
Tay Nguyệt Diệp, đang đặt phía sau eo của nó, sau đó, tay trái duỗi ra tiến đến…
“Anh Nguyệt Diệp… Đừng… Ừm…”
Mặc kệ chính nó vặn vẹo thân thể trốn tránh ra sao, đầu ngón tay thon dài của anh trai vẫn xâm nhập vào trong quần lót nó, đầu móng tay, đâm đến nơi mẫn cảm yếu ớt nhất.
“Ừm ah… Ư a..aaa…”
Ngay tại thời điểm Lịch Ương cảm thấy xấu hổ đem thân thể co lại, tay phải của Nguyệt Diệp lặng lẽ trượt đến bộ ngực đang thở gấp gáp phía trong quần áo, bắt đầu đùa giỡn…
Thời điểm đầu ngón tay lạnh buốt hoàn toàn bắt lấy đầu nhũ đang cứng lên, thân thể Lịch Ương phảng phất như có một dòng điện xẹt qua ── mãnh liệt mà rung động!
Nhẹ nhàng xoa nắn, đầu ngón tay sờ soạn, nghịch ngợm ở xung quanh phần thịt non mềm chạm qua… Rồi lại hung hăng tóm lấy ──
“YAA.A.A..Ah ah…!”
Nguyệt Diệp không ngừng hôn lấy cần cổ thơm ngát, như là đang ăn món ngon mỹ vị cắn một cái thật sâu, đầu lưỡi ướt át một đường trượt đến bên lỗ tai trắng nõn nói: “Ban đêm Lịch Ương quả nhiên rất dễ bị bắt nạt, mắt thật sự một chút cũng không nhìn thấy sao?”
Lịch Ương trước đó mắc bệnh quáng gà, thở gấp, mới bị hai tay anh trai đùa bỡn mà đã hưng phấn đến vậy rồi… Làm cho Nguyệt Diệp không khỏi thở dài một tiếng: “Lịch Ương có phải cùng ai cũng có thể đạt tới cao trào hay không?”
Nói như vậy, chẳng phải là khinh bỉ người ngây thơ vô tội Lịch Ương sao?
Nhưng bây giờ nội tâm Lịch Ương lại âm thầm niệm: Nguyệt Diệp thật sự là kẻ đùa giỡn ác độc!
“Ư a..aaa ah!” Lịch Ương phải nghiêng người mới có thể tận lực tránh né, nguồn nhiệt nóng ở giữa chân bị hai tay lạnh buốt dùng sức nắm chặt, nháy mắt, thống khổ hét ầm lên.
“Anh biết rõ em đang nghĩ cái gì nha.” Nguyệt Diệp một mực liếm láp lấy lỗ tai của nó quỷ mị nói nhỏ: “Hết thảy của Lịch Ương, anh đều hiểu được.”
──!
Nói xong, bởi vì lực rất lớn khó có thể phản kháng được, Lịch Ương bị Nguyệt Diệp lật ngã, quay lưng lại và bị Nguyệt Diệp đè lấy phần eo ──
“Không, không muốn… Cầu xin anh… Không muốn… Không!”
Lời cầu xin tha thứ căn bản không dùng được, hai tay Nguyệt Diệp đã cởi áo nó, thân thể lộ ra bả vai, cảm nhận được một hồi gió mát thổi vào căn phòng. Mắt Lịch Ương, không cách nào thích ứng với bóng tối chỉ có thể thấy một mảnh mơ hồ.
Lúc này Nguyệt Diệp đang dùng hình thức gì để nhìn nó?
Cười nhạo?
Ham muốn?
Còn có… Sự ghen ghét?!
“Ah!” phần eo bị nâng lên mang theo chút ngứa ngáy, Nguyệt Diệp sẽ không gãi ngứa nó đâu, mà sự thật thì ── “Đừng ──!!!” Trong lúc cầu xin tha thứ, quần ngủ dưới thân đã bị lột xuống không chút lưu tình.
“Lịch Ương, tại sao em lại không phải là con gái?”
Nguyệt Diệp sao lại nói như thế chứ?
Chỉ là Lịch Ương hoàn toàn không có cơ hội tự hỏi, phía dưới bị nâng lên liền lập tức bị khống chế, vật nóng như lửa lại ướt át hoàn toàn chen vào trong lỗ nhỏ của nó… Liếm láp.
“Ư a..aaa…!” Thật, thật là khó chịu!
Nhưng trên cả sự khó chịu là chiến thắng của cảm giác xấu hổ, kích thích nơi mẫn cảm! Lịch Ương khó khăn kháng cự, cảm nhận đầu lưỡi nóng bỏng của Nguyệt Diệp không ngừng liếm láp nơi bí mật của nó, nơi trơn mượt, nóng hổi như bị phỏng… Lại bị hai tay lạnh buốt bá đạo tách khe mông nó ra, nhếch lên cao mang đến cảm giác xấu hổ, không ngừng nghênh đón làm cho người ta thấy khiêu khích (xx).
“Nguyệt Diệp… Không muốn… Ah… Ah…” Lịch Ương chẳng còn quan tâm đến cái từ “Anh”, chỉ vặn vẹo muốn trốn thoát.
“Nói dối! Lịch Ương rõ ràng là đang rất muốn!” Nguyệt Diệp vẫn không buông tha, một tay thì ôm lấy eo nó, mặt, càng chôn sâu vào nơi mềm mại kia, tinh tế thè lưỡi ra liếm hôn.
…
“Ư a..aaa ừm… Ưm ah…!” Đầu lưỡi, duỗi vào trong! Lịch Ương kinh hãi một hồi, giữa đùi dâng trào kích thích muốn giải phóng.
“Không cho phép sớm như vậy đã xuất ra.” Nguyệt Diệp cảm nhận được nơi phát nhiệt kia, lập tức thối lui ra khỏi chỗ đáng hổ thẹn của Lịch Ương, trong bóng tối, hắn tinh tường chứng kiến: thân thể mềm mại trắng nõn, nhếch cao bộ vị dâm đãng, eo thon mê người, đôi vai mảnh mai… Còn có từng tiếng rên rỉ gần như không khống chế được.
“Lịch Ương, đều là em không tốt, đều là vì em, anh mới biến thành như vậy!”
…
Phía sau vang lên tiếng khóa kéo, vật thể dị thường nóng rực của Nguyệt Diệp, ở huyệt đạo bị đùa giỡn chưa kịp khép lại… Đột nhiên mãnh liệt mà đẩy vào ──
“YAA.A.A.. Ah ah ah ah…!!!” Lịch Ương sợ hãi đem mặt chôn vào giữa gối, tiếng thét lớn khác thường lập tức biến thành tiếng rên nhỏ như muỗi kêu… Vật phía sau từng đợt đẩy vào, rút ra, thân thể phảng phất đau đớn như bị chặt đôi.
Dục vọng không ngừng tiến vào, thân thể dần dần thích ứng, Lịch Ương tâm khổ sở bắt đầu nhận ra: thì ra Nguyệt Diệp, chẳng qua là đem nó coi như đàn bà mà đùa giỡn thôi…
Tác giả :
Ambrosia