12 Chòm Sao... Xuyên Không!!!
Chương 41: Cuộc gặp gỡ của các mĩ nhân
(coi như là một phần phiên ngoại cũng được, vì ta muốn giải thích cũng như làm sáng tỏ vài vấn đề trước khi viết tiếp)
Thế kỉ 21, nhà của BẢO BÌNH…
- Oa, đồ ăn của Bích Tiêu tỉ vẫn như xưa nga. Đủ mùi đủ vị, ngon quá đi – một mĩ nhân đang vừa ăn vừa nói
- Như Song, ăn từ từ thôi – nam nhân kế bên (đương nhiên là đẹp trai không kém) lau lau khóe miệng cho mĩ nhân, cười cười nói.
- Tướng công, muội cũng muốn ăn – một mĩ nữ khác kéo áo nam nhân kế bên nói
- Lan nhi ngoan, mở miệng ra nè
- Mấy người đủ chưa? Đồ ăn có thiếu đường đâu, muốn tụi này tăng huyết áp hả?
- Thần Phi tỉ tỉ, tỉ vẫn cứng ngắc như hồi nào. Tội nghiệp tỉ phu quá đi
- Hạnh Nhân quên đi, ai bảo tỉ phu tự tìm khổ chứ
- Bạch Vân Yến, Hạnh Nhân, tỉ tỉ của hai muội lâu rồi chưa luyện kiếm nga – Thần Phi khẽ nheo đôi mắt phượng xinh đẹp, khóe môi câu lên một độ cung “nguy hiểm” nói
- Đủ rồi, đây là nhà muội đó – mĩ nhân vừa từ trên lầu xuống nói
- Bảo Nhi – mười lăm người cùng kêu lên, một nam nhân đi lại, ôm eo Bảo Nhi nói nhỏ gì đó, Bảo Nhi nghe xong cười nhẹ. Tim hồng bay a bay.
Hôm nay là ngày chín vị đại mĩ nhân cùng phu quân tụ họp, bàn về mấy đứa con yêu dấu đang trên đường “thăm lại cố hương”.
- Không biết mấy đứa nhỏ có gặp chuyện gì không? – Như Song
- Yên tâm, chúng ta dạy cho bọn nó bao nhiêu thứ như vậy, không sống được thì chết là đáng – Bạch Vân Yến
Những người còn lại: “ Muội có còn là mẹ bọn nó không?”
- Phải rồi, nhắc tới chuyện dạy. Thiên Lan, sao lúc trước muội không ra mặt dạy cho THIÊN BÌNH mà cứ chơi trò bí ẩn vậy?
- Khụ…cái này… - Thiên Lan cúi đầu, kéo áo chồng - …chàng nói đi
- Thiên Lan lúc trước phản đối BÌNH NHI học hóa trang, sau này nghĩ lại thì muốn dạy nó nhưng sợ mất mặt nên mới thế
Mọi người: “Quả là Thiên Lan nga, sĩ diện không ai bằng”
- Mọi người không cần lo quá, bọn trẻ đều là nhân trung long phụng, cát nhân thiên tướng. Không có chuyện gì đâu – Thất Y
- Nhưng mà muội nhớ bọn nó quá à, nhất là MÃ MÃ nhà muội nga – Hạnh Nhân ngã ra sau ghế nói
- Hạnh Nhân, muội quên sao. Năm xưa, chúng ta gặp được cao nhân. Y có nói kiếp này, chúng ta gặp được ái nhân ở chốn không ngờ, nhưng cũng cảnh báo chúng ta sát nghiệp quá nặng, ảnh hưởng tới đời sau, hài tử sinh ra không sống quá tuổi nhược quán (20 tuổi), muốn sống chỉ có thể nhằm vào lúc âm dương phá mà, quay lại chốn cũ để tránh thiên khiển. Vô Song cũng vì vậy mà tính tới tính lui, cuối cùng tính được thời khắc âm dương phá, còn tạo ra thiết bị thu sóng, tập trung từ trường khiến cho sấm sét giáng xuống để tạo cơ hội đưa bọn nó trở về chốn cũ – Thất Y
- Nhắc tới Vô Song tỉ, thật sự là làm muội sợ chết. Lúc trước không phải tỉ phu một hai không cho chôn thì tỉ ấy chết thật rồi – Như Song
- Cái đó là tỉ cùng phu quân tâm linh tương thông nga – Vô Song cười nhẹ.
Lúc trước, khi Vô Song ngừng thở, cha SONG TỬ đánh chết cũng không cho chôn, giằng co suốt hai ngày, cuối cùng phải đưa thi thể vào hầm lạnh để không thối rữa. Không ngờ mười ngày sau, Bảo Nhi lại tìm được cách cứu sống Vô Song. Không nói cho SONG TỬ là vì không chắc chắn, lỡ lại làm thằng nhỏ đau lòng nữa thì nguy. Mất cả hai năm trong phòng vô trùng mới lôi được Vô Song từ Diêm La điện về.
- Phải rồi, Vô Song tỉ, sao tỉ không nói cho SONG TỬ biết mình còn sống? – Hạnh Nhân
- Cái đó a… - Vô Song dài giọng - …khó khăn lắm thằng SONG TỬ mới tưởng thành như vậy, tỉ không có ý định cho nó lại bám váy mẹ đâu. Với lại trước sau gì nó cũng phải đi, coi như bớt cho nó gánh nặng.
Vô Song nói xong liền xoay sang “chồng yêu” hỏi:
- Phải không anh?
- Bé cưng của anh nói gì cũng đúng hết
Mọi người rùng mình. Ngọt quá đi.
- Aiii…không biết Triệu đại ca sao rồi? – Thần Phi
- Đúng rồi, Bảo Nhi, lúc trước muội đưa cho huynh ấy quyển sách, là sách gì vậy? – Thất Y
- A, cái này… - Bảo Nhi cười “nguy hiểm” - …là truyện do muội viết nga
Mọi người: “Truyện Bảo Nhi viết tuyệt đối không bình thường”
- Là thể loại muội thích nhất
Mọi người: “Cái Bảo Nhi thích lại càng quái gở”
- Là truyện về hai nam nhân yêu nhau, còn sinh hài tử nữa – Bảo Nhi nở nụ cười chói lóa. Cha BẢO BÌNH ngồi cạnh chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Mọi người: “Quả nhiên, đã nói từ Bảo Nhi làm ra cái gì cũng không bình thường mà”
- Còn có muội lấy nhân vật dựa trên Triệu đại ca nữa nga.
Một phút mặc niệm cho Triệu Lam.
Thế kỉ 21, nhà của BẢO BÌNH…
- Oa, đồ ăn của Bích Tiêu tỉ vẫn như xưa nga. Đủ mùi đủ vị, ngon quá đi – một mĩ nhân đang vừa ăn vừa nói
- Như Song, ăn từ từ thôi – nam nhân kế bên (đương nhiên là đẹp trai không kém) lau lau khóe miệng cho mĩ nhân, cười cười nói.
- Tướng công, muội cũng muốn ăn – một mĩ nữ khác kéo áo nam nhân kế bên nói
- Lan nhi ngoan, mở miệng ra nè
- Mấy người đủ chưa? Đồ ăn có thiếu đường đâu, muốn tụi này tăng huyết áp hả?
- Thần Phi tỉ tỉ, tỉ vẫn cứng ngắc như hồi nào. Tội nghiệp tỉ phu quá đi
- Hạnh Nhân quên đi, ai bảo tỉ phu tự tìm khổ chứ
- Bạch Vân Yến, Hạnh Nhân, tỉ tỉ của hai muội lâu rồi chưa luyện kiếm nga – Thần Phi khẽ nheo đôi mắt phượng xinh đẹp, khóe môi câu lên một độ cung “nguy hiểm” nói
- Đủ rồi, đây là nhà muội đó – mĩ nhân vừa từ trên lầu xuống nói
- Bảo Nhi – mười lăm người cùng kêu lên, một nam nhân đi lại, ôm eo Bảo Nhi nói nhỏ gì đó, Bảo Nhi nghe xong cười nhẹ. Tim hồng bay a bay.
Hôm nay là ngày chín vị đại mĩ nhân cùng phu quân tụ họp, bàn về mấy đứa con yêu dấu đang trên đường “thăm lại cố hương”.
- Không biết mấy đứa nhỏ có gặp chuyện gì không? – Như Song
- Yên tâm, chúng ta dạy cho bọn nó bao nhiêu thứ như vậy, không sống được thì chết là đáng – Bạch Vân Yến
Những người còn lại: “ Muội có còn là mẹ bọn nó không?”
- Phải rồi, nhắc tới chuyện dạy. Thiên Lan, sao lúc trước muội không ra mặt dạy cho THIÊN BÌNH mà cứ chơi trò bí ẩn vậy?
- Khụ…cái này… - Thiên Lan cúi đầu, kéo áo chồng - …chàng nói đi
- Thiên Lan lúc trước phản đối BÌNH NHI học hóa trang, sau này nghĩ lại thì muốn dạy nó nhưng sợ mất mặt nên mới thế
Mọi người: “Quả là Thiên Lan nga, sĩ diện không ai bằng”
- Mọi người không cần lo quá, bọn trẻ đều là nhân trung long phụng, cát nhân thiên tướng. Không có chuyện gì đâu – Thất Y
- Nhưng mà muội nhớ bọn nó quá à, nhất là MÃ MÃ nhà muội nga – Hạnh Nhân ngã ra sau ghế nói
- Hạnh Nhân, muội quên sao. Năm xưa, chúng ta gặp được cao nhân. Y có nói kiếp này, chúng ta gặp được ái nhân ở chốn không ngờ, nhưng cũng cảnh báo chúng ta sát nghiệp quá nặng, ảnh hưởng tới đời sau, hài tử sinh ra không sống quá tuổi nhược quán (20 tuổi), muốn sống chỉ có thể nhằm vào lúc âm dương phá mà, quay lại chốn cũ để tránh thiên khiển. Vô Song cũng vì vậy mà tính tới tính lui, cuối cùng tính được thời khắc âm dương phá, còn tạo ra thiết bị thu sóng, tập trung từ trường khiến cho sấm sét giáng xuống để tạo cơ hội đưa bọn nó trở về chốn cũ – Thất Y
- Nhắc tới Vô Song tỉ, thật sự là làm muội sợ chết. Lúc trước không phải tỉ phu một hai không cho chôn thì tỉ ấy chết thật rồi – Như Song
- Cái đó là tỉ cùng phu quân tâm linh tương thông nga – Vô Song cười nhẹ.
Lúc trước, khi Vô Song ngừng thở, cha SONG TỬ đánh chết cũng không cho chôn, giằng co suốt hai ngày, cuối cùng phải đưa thi thể vào hầm lạnh để không thối rữa. Không ngờ mười ngày sau, Bảo Nhi lại tìm được cách cứu sống Vô Song. Không nói cho SONG TỬ là vì không chắc chắn, lỡ lại làm thằng nhỏ đau lòng nữa thì nguy. Mất cả hai năm trong phòng vô trùng mới lôi được Vô Song từ Diêm La điện về.
- Phải rồi, Vô Song tỉ, sao tỉ không nói cho SONG TỬ biết mình còn sống? – Hạnh Nhân
- Cái đó a… - Vô Song dài giọng - …khó khăn lắm thằng SONG TỬ mới tưởng thành như vậy, tỉ không có ý định cho nó lại bám váy mẹ đâu. Với lại trước sau gì nó cũng phải đi, coi như bớt cho nó gánh nặng.
Vô Song nói xong liền xoay sang “chồng yêu” hỏi:
- Phải không anh?
- Bé cưng của anh nói gì cũng đúng hết
Mọi người rùng mình. Ngọt quá đi.
- Aiii…không biết Triệu đại ca sao rồi? – Thần Phi
- Đúng rồi, Bảo Nhi, lúc trước muội đưa cho huynh ấy quyển sách, là sách gì vậy? – Thất Y
- A, cái này… - Bảo Nhi cười “nguy hiểm” - …là truyện do muội viết nga
Mọi người: “Truyện Bảo Nhi viết tuyệt đối không bình thường”
- Là thể loại muội thích nhất
Mọi người: “Cái Bảo Nhi thích lại càng quái gở”
- Là truyện về hai nam nhân yêu nhau, còn sinh hài tử nữa – Bảo Nhi nở nụ cười chói lóa. Cha BẢO BÌNH ngồi cạnh chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Mọi người: “Quả nhiên, đã nói từ Bảo Nhi làm ra cái gì cũng không bình thường mà”
- Còn có muội lấy nhân vật dựa trên Triệu đại ca nữa nga.
Một phút mặc niệm cho Triệu Lam.
Tác giả :
Blackchocolate97