12 Chòm Sao... Xuyên Không!!!
Chương 19
- Lâm Nguyệt cô nương, mời cô – XỬ NỮ đưa tay lên phía đài cao ý nói muốn Lâm Nguyệt trổ tài trước.
Lâm Nguyệt lườm XỬ NỮ, lớn giọng gọi:
- Yên nhi
Một cô gái nhỏ bé chạy tới. Lâm Nguyệt nói:
- Đây là Yên nhi sẽ múa phụ họa cho ta, XỬ NỮ cô nương không có vấn đề gì chứ?
- Tất nhiên là không – XỬ NỮ mỉm cười, nụ cười bình thản khiến người ta không hiểu cô đang lo lắng hay đã nắm chắc phần thắng.
Lâm Nguyệt nhếch mép nhìn nữ nhân trước mặt, bước chân tao nhã bước lên đài. Cây cổ cầm được Yên nhi mang ra đặt sẵn từ trước. Nữ nhân ngồi xuống, tay lướt nhanh tạo thành khúc nhạc. Giọng hát ngọt ngào vang lên hòa tấu theo điệu nhạc cộng thêm điệu vũ của Yên nhi khiến người nghe mê mẩn. Lâm Nguyệt không hổ danh cầm thánh, thanh âm ngọt ngào khiến người ta như bước chân vào mê hồn trận, không thể dứt ra. Chợt, tiếng nhạc tắt lịm, điệu vũ dừng lại, thế nhưng tâm vẫn còn mê, lòng vẫn say đắm.
XỬ NỮ nhìn một lượt tự hỏi sao khiếu nghệ thuật của cổ nhân tệ hại thế. Một khúc tầm thường như vậy cũng mang danh cầm thánh. Cô khi ở hiện đại đã học qua hơn chục bài cổ cầm, bài nhạc của Lâm Nguyệt chẳng qua được liệt vào hạng trung vậy mà đã được tôn làm cầm thánh. Hừ, danh hiệu cầm thánh này hôm nay Lâm Nguyệt phải nhường cho cô rồi.
Các sao khác nghe khúc cầm của Lâm Nguyệt cũng hiểu, XỬ NỮ thắng là chuyện dễ như trở bàn tay. Chợt, XỬ NỮ khẽ gọi:
- THIÊN BÌNH, NHÂN MÃ hai cậu giúp mình nhé
Hai người mỉm cười, gật đầu ý đã hiểu. Lâm Nguyệt gọi lớn:
- XỬ NỮ cô nương, mời – khóe môi nhếch lên vẻ đắc thắng, Lâm Nguyệt tự tin cô nương kia không thể đánh bại mình. Khúc cầm vừa rồi là tuyệt kỹ của cô, lẽ nào lại bại?
XỬ NỮ cười nhạt, ôm đàn bước lên đài. THIÊN BÌNH, NHÂN MÃ bước theo sau. Yên vị trên ghế, tay XỬ NỮ lướt nhẹ qua dây đàn. Khúc dạo đầu êm đềm, nhẹ dịu. NHÂN MÃ dùng những động tác nhẹ nhàng, mềm mại khiến âm thanh như có sự sống, nhảy múa trước mắt người. Cầm thanh chợt nhanh dần, điệu vũ chợt biến ảo xoay vòng cuốn theo làn gió mờ ảo, trước mặt như hiện ra tiên cảnh thanh tịnh, đẹp đẽ. Bỗng nhiên, giọng hát vút cao phá tan vẻ yên bình, giọng hát trong sáng lan tỏa cả không gian, tiên cảnh càng sống động, lòng người càng say mê. Âm thanh vang vọng tưởng như vô tận, điệu vũ xoay vòng tưởng như không bao giờ dứt.
Cầm thanh nhẹ dần rồi dừng hẳn, điệu vũ chậm dần, tiên cảnh mờ ảo. Lòng người cứ luyến tiếc mãi không thôi. Màn biểu diễn đã dứt từ lâu nhưng cả Vọng Nguyệt Các vẫn hoàn yên lặng. Có tiếng người hô lên:
- Hay, quả thật rất hay. So với Lâm Nguyệt cô nương còn cao hơn vài bật.
Tiếp sau là tiếng người hoan hô, tiếng vỗ tay vang vọng. MA KẾT vui vẻ nhìn XỬ NỮ mỉm cười. XỬ NỮ không cần kiêng nể, chạy lại ôm lấy cậu. Lâm Nguyệt đứng bàng hoàng, vẫn chưa tin vào mắt mình. Trên đời này có người giỏi thế ư? Âm thanh như vang vọng từ tiên cảnh, bài nhạc đã dứt mà lòng người vẫn mãi say mê. Không, không thể nào.
Trong khi đó, cô nương mặt áo màu thiên thanh – cũng là một trong tứ đại tài nữ đang ngẩn ngơ ngắm nhìn ai đó.
“Ôi, anh ấy thật đẹp trai và phong độ. Mái tóc như tỏa sáng dưới trăng, màu bạch kim óng ánh thật đẹp”
Lâm Nguyệt lườm XỬ NỮ, lớn giọng gọi:
- Yên nhi
Một cô gái nhỏ bé chạy tới. Lâm Nguyệt nói:
- Đây là Yên nhi sẽ múa phụ họa cho ta, XỬ NỮ cô nương không có vấn đề gì chứ?
- Tất nhiên là không – XỬ NỮ mỉm cười, nụ cười bình thản khiến người ta không hiểu cô đang lo lắng hay đã nắm chắc phần thắng.
Lâm Nguyệt nhếch mép nhìn nữ nhân trước mặt, bước chân tao nhã bước lên đài. Cây cổ cầm được Yên nhi mang ra đặt sẵn từ trước. Nữ nhân ngồi xuống, tay lướt nhanh tạo thành khúc nhạc. Giọng hát ngọt ngào vang lên hòa tấu theo điệu nhạc cộng thêm điệu vũ của Yên nhi khiến người nghe mê mẩn. Lâm Nguyệt không hổ danh cầm thánh, thanh âm ngọt ngào khiến người ta như bước chân vào mê hồn trận, không thể dứt ra. Chợt, tiếng nhạc tắt lịm, điệu vũ dừng lại, thế nhưng tâm vẫn còn mê, lòng vẫn say đắm.
XỬ NỮ nhìn một lượt tự hỏi sao khiếu nghệ thuật của cổ nhân tệ hại thế. Một khúc tầm thường như vậy cũng mang danh cầm thánh. Cô khi ở hiện đại đã học qua hơn chục bài cổ cầm, bài nhạc của Lâm Nguyệt chẳng qua được liệt vào hạng trung vậy mà đã được tôn làm cầm thánh. Hừ, danh hiệu cầm thánh này hôm nay Lâm Nguyệt phải nhường cho cô rồi.
Các sao khác nghe khúc cầm của Lâm Nguyệt cũng hiểu, XỬ NỮ thắng là chuyện dễ như trở bàn tay. Chợt, XỬ NỮ khẽ gọi:
- THIÊN BÌNH, NHÂN MÃ hai cậu giúp mình nhé
Hai người mỉm cười, gật đầu ý đã hiểu. Lâm Nguyệt gọi lớn:
- XỬ NỮ cô nương, mời – khóe môi nhếch lên vẻ đắc thắng, Lâm Nguyệt tự tin cô nương kia không thể đánh bại mình. Khúc cầm vừa rồi là tuyệt kỹ của cô, lẽ nào lại bại?
XỬ NỮ cười nhạt, ôm đàn bước lên đài. THIÊN BÌNH, NHÂN MÃ bước theo sau. Yên vị trên ghế, tay XỬ NỮ lướt nhẹ qua dây đàn. Khúc dạo đầu êm đềm, nhẹ dịu. NHÂN MÃ dùng những động tác nhẹ nhàng, mềm mại khiến âm thanh như có sự sống, nhảy múa trước mắt người. Cầm thanh chợt nhanh dần, điệu vũ chợt biến ảo xoay vòng cuốn theo làn gió mờ ảo, trước mặt như hiện ra tiên cảnh thanh tịnh, đẹp đẽ. Bỗng nhiên, giọng hát vút cao phá tan vẻ yên bình, giọng hát trong sáng lan tỏa cả không gian, tiên cảnh càng sống động, lòng người càng say mê. Âm thanh vang vọng tưởng như vô tận, điệu vũ xoay vòng tưởng như không bao giờ dứt.
Cầm thanh nhẹ dần rồi dừng hẳn, điệu vũ chậm dần, tiên cảnh mờ ảo. Lòng người cứ luyến tiếc mãi không thôi. Màn biểu diễn đã dứt từ lâu nhưng cả Vọng Nguyệt Các vẫn hoàn yên lặng. Có tiếng người hô lên:
- Hay, quả thật rất hay. So với Lâm Nguyệt cô nương còn cao hơn vài bật.
Tiếp sau là tiếng người hoan hô, tiếng vỗ tay vang vọng. MA KẾT vui vẻ nhìn XỬ NỮ mỉm cười. XỬ NỮ không cần kiêng nể, chạy lại ôm lấy cậu. Lâm Nguyệt đứng bàng hoàng, vẫn chưa tin vào mắt mình. Trên đời này có người giỏi thế ư? Âm thanh như vang vọng từ tiên cảnh, bài nhạc đã dứt mà lòng người vẫn mãi say mê. Không, không thể nào.
Trong khi đó, cô nương mặt áo màu thiên thanh – cũng là một trong tứ đại tài nữ đang ngẩn ngơ ngắm nhìn ai đó.
“Ôi, anh ấy thật đẹp trai và phong độ. Mái tóc như tỏa sáng dưới trăng, màu bạch kim óng ánh thật đẹp”
Tác giả :
Blackchocolate97