12 Chòm Sao: Vẫn Chờ Em
Chương 57
Sau vụ việc rắc rối này xảy ra, Kim Ngưu lại bắt tay vào lắp khẩu súng mới. Hạn giao hàng thì sắp tới, mà nguyên liệu cái có cái không. Anh chàng thức trắng suốt ba ngày liền. Nhưng khổ nỗi ở chỗ, Ma Kết đại nhân lại giao anh cho con nhỏ Song Tử quản lí mới khổ chứ. Con nhỏ này suốt ngày lèo nhèo về chuyện ăn uống ngủ nghỉ. Anh đây đâu có thời gian nghĩ mấy chuyên vớ vẩn đó nữa, tiền đồ của anh sắp bị hủy hoại trong tay cô nàng rồi còn gì.
- Ăn mì gói có gì đủ chất? - Song Tử giật cốc mì tôm trong tay của Kim Ngưu. Kim Ngưu thấy vậy thì nhíu mày tỏ vẻ vô cùng oan ức, anh vừa mới hoàn thành xong nhiệm vụ mà? Chưa được ăn mừng thì thôi, bây giờ cho người ta tiếp thêm năng lực cũng chả được.
- Này, ăn đi! - Song Tử ném một cái hộp gì đó đáp thẳng vào mặt của Kim Ngưu. Kim Ngưu vừa rủa thầm Song Tử vừa mở ra thử. Khịt....khịt.....mùi thơm nha. Oa!!!Đồ ăn ngon nha. Sườn xào chua ngọt mùi thiệt thơm.
- Ở đâu ra đó? Cự Giair làm đúng không? Trời ơi, trên thế gian này chỉ có Cự Giair tốt thôi mà - Kim Ngưu mừng rỡ nói. Song Tử nghe vậy thì tức hộc máu, Kim Ngưu đang định động đũa thì..
- Ấý, sao bà lại giật thức ăn của tôi? - Kim Ngưu ai oán kêu lên. Chính bà đưa cho tôi, bây giờ không cho tôi ăn. Ở đâu ra cái đạo lý đó vậy?
- Có ý tốt làm cho ông, ở đó mà Cự Giair. Nhịn đi - Song Tử giật lấy hộp cơm hất mặt đi chỗ khác. Kim Ngưu nghe vậy thì như sét đánh giữa trời quang. Cái gì? Con nhỏ này nó vào nấu cơm á? Lần đầu nghe đó nha? Có độc không?
- Giở bộ mặt đó ra cho ai xem. Nghỉ ăn đi - Song Tử toan bỏ đi thì Kim Ngưu vội níu tay lại cầu xin
- Song Tử xinh đẹp đáng yêu, mềnh nhịn ăn lâu lắm rồi. Rất thèm cơm, cho mình ăn đi - SOng Tử nhìn thấy thì cũng mủi lòng. Cô nàng hừ một tiếng rồi đưa hộp cơm cho Kim Ngưu. Kim Ngưu mừng rỡ, ăn một tràng
- Ngon không? - SOng Tử thăm dò. Kim Ngưu run rẩy nói
- N-ngon....ngon lắm - Kim Ngưu như chảy nước mắt. SOng Tử thấy thế tưởng anh chàng xúc động quá vội an ủi
- Không cần bày bộ mặt động đó đâu. Nếu ông thích ngày nào tôi cũng sẽ nấu cho ông ăn mà - Kim Ngưu nghe vậy vội nói
- K-không cần đâu. Tôi sợ bà bận quá, không có thời gian cho tôi đâu- Song Tử nghe vậy thì xúc động vô cùng. Lòng đang bay trên chín tầng mây, trong khi đó Kim Ngưu thì đang ở dưới tám tầng địa ngục.
Mẹ ơi, có ai luộc rau mà cho đường vào không? Sườn thì cháy quá mức, lại còn cho nước mắm vào nữa? Đến thứ đơn giản nhất là cơm mà mùi nó cũng sợ sợ, có mùi tanh của tôm nữa. Sao nuốt nổi đây?
- Này, Song Tử, bà lấy hộ tôi cái cờ lê ở tủ bên kia cái - Kim Ngưu sau khi giải quyết xong hộp cơm kinh hoàng đó, nhanh chóng tiếp tục xử lí nốt mấy công việc. Lắp súng xong đã gửi cho bộ phận khác nhưng bản thân anh phải kiểm tra lại lần cuối. Song Tử nhanh nhẹn chạy đến cái tủ đó, mở ra, chả có gì... chỉ có một khẩu súng.
A, khẩu súng này giống khẩu mà Kim Ngưu từng cho cô xem khi đang đi chơi nè. Không kìm được tò, Song Tử cầm lên nhìn thử. Thực sự rất đẹp, còn có hệ thống ngắm bắn nữa. Tuy tài nghệ ngắm bắn của cô nàng có thể coi là đệ nhất thiên hạ, nhưng vẫn cần mấy hệ thống này để tránh hỏng mắt.- Táy máy! Bảo lấy cờ lê mà bà nhìn cái gì vậy trời? - Kim Ngưu từ đằng sau tiến đến giật khẩu súng, lườm cô nàng.
- Xì, tại ngày trước ông hứa làm cho tôi một cái giống thế. Tôi chỉ tò mò muốn xem thôi mà - Song Tử ấm ức nói. Kim Ngưu trêu chọc
- Uả, tôi hứa là tôi phải làm à? Hơn nữa thứ này là hàng đặt rất đặc biệt, tôi có nói cho bà đâu nhỉ? - Song Tử biết mình đuối lí, nói không được đành dùng võ. Cô nàng lập tức cho Kim Ngưu một chưởng vào bụng. Kim Ngưu không kịp né, kêu oai oái
- Sao bà ra tay ác độc vậy? Uổng công ý tốt người ta định tặng cho bà. Trêu một chút đã xù lông là sao? - Song Tử nghe vậy thì đờ người ra. Tên này.....cũng tốt vậy sao?
- Sao? Không lấy nữa hả? - Kim NGưu nhìn biểu cảm đơ đơ của con bạn, toan quay đi thì SOng Tử đã giật khẩu súng
- Đồ miễn phí sao không lấy. Cảm ơn ông nha Kim Ngưu - Song Tử còn kèm theo đó là một nụ cười rất tươi. Kim Ngưu tỏ vẻ không chấp tiểu nhân:
- Thôi, ra bãi tập bắn thử tốc độ nó xem - Cả hai nhanh chóng biến mất dạng.... Haix, đúng là tuổi trẻ mà
oo00oo
Sau khi biết chuyện Thiên Bình bắt đầu có chiều hướng nghiện lại thuốc, Thiên Yết ngày nào cũng túc trực bên Thiên Bình. Thậm chí, anh còn xin Bạch Dương một phòng trống tại bang để tiện theo dõi. Bạch Thiên thì tất nhiên không vừa mắt rồi. Nhưng Thiên Yết là bạn trai của Thiên Bình, anh ta cũng không tiện xỉa xói
Hôm nay, Thiên Bình có một vị khách đặc biệt đến thăm....
- S-sao...bà lại đến đây? - Thiên Bình khá lo sợ khi thấy Dương Hoa. Sau khi nhìn thấy, cảm nhận được sức mạnh ám thị cuả bà ta, Thiên Bình khá hãi hùng mỗi lần Dương Hoa đến.
- Đừng nghĩ tôi muốn đến đây. - Dương Hoa nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của Thiên Bình thì cười khẩy.
- Mẹ! - Một giọng nói của trách từ phía sau. Thiên Yết đang tiến vào, bộ dạng rất nữ công gia chánh. Ồ, bà xin rút lại. Con bé này khiến con trai bà thay đổi thế này, cũng được nha.
- Được rồi được rồi, mẹ xin lỗi. Tôi đến đây hôm nay với tư cách làm bác sĩ tâm lí của cô - Dương Hoa cười nói. Thiên Bình hơi lo lắng, cô nàng biết tài nghệ của Dương Hoa, nhưng bà có thêm chút chất phụ gia cho cô hóa điên không?
- Em đừng lo. Chuyện chúng ta anh và mẹ đã thỏa thuận rồi. Hôm nay bà đến đây hoàn toàn là thiện chí - Thiên Yết vuốt tóc Thiên Bình an ủi. Dương Hoa nhìn con trai mình dịu dàng như vậy, vô thức mỉm cười. Đó là sức mạnh của tình yêu đó. Hồi đó, bà và Nhân Thành cũng vậy......
oo00oo
- Tao đã tổng hợp lại mọi thứ xảy ra gần đây rồi nhé - Bảo Bình đưa cho Ma Kết một kẹp tài liệu. Chuyện lần này, bên anh là tổn thất nhiều nhất. Hơn nữa, còn lây sang bên Never Laugh. Còn vụ xả súng liên hoàn đó nữa. Xử Anh đúng thật là, chọn chỗ nào không chọn lại chọn đúng trung tâm thành phố. Như thế thì bàn dân thiên hạ ai chả biết. Anh đành phải nhờ bố ra mặt một chuyến để chặn hết thông tin. Bố mẹ Ngọc Vy lập tức từ Mĩ về, đương nhiên vụ này Nhân Mã và Thiên Yết không thoát được. Nhưng với tính cách của Ngọc Vy, đương nhiên sao để ý vụ này. Hơn nữa còn đòi chuyển học về đây nữa.
- Mày thấy....vụ của Hoàng Phong thế nào? - Ma Kết lướt qua mấy dòng đầu, nhìn lại đến báo cáo về vụ của Hoàng Phong, không khỏi nhíu mày.
“ Lúc đó, khi mọi người chạy ra phía ban công. Cẩm Hằng sắc mặt trắng bệch ngồi dưới đất, không nói được lời nào. Bằng Hải đã bị đánh nằm sõng soài dưới đất. Phong Hoàng thì nằm dưới đất, người bê bết máu. Nổi bật trên bụng là là một con dao găm, cuốn theo chuôi con dao là một con mãng xà.
Bạch Dương nhìn thấy nó thì đầu đau như búa bổ, dựa người vào Ma Kết, nói một từ rất nhỏ nhưng không lọt qua tai Ma Kết:“Xà Phu”
- Tao thấy vụ này không đơn giản. Con dao đó ở đầu còn khắc biểu tưởng của Celtic. Chắc chắn ông ta lại giở trò - Bảo Bình nói. Ma Kết ậm ừ cho qua.
- Đúng rồi, viên thuốc tao đưa cho mày, đã kiểm tra ra chưa? - Ma Kết đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Bảo Bình nghe vậy thì cố lọc lại trí nhớ, lúc chúng ta đi chơi đúng là cậu ta ném cho mình một viên thuốc bảo mình kiểm tra bố thằng nào làm được?
- Viên đó thuộc loại hiếm. Đến giờ vẫn chưa có tung tích gì - Bảo Bình nhún vai nói. Ma Kết nhìn ra xa xôi nói
- Vấn đề, hắn mới động tay, chúng ta đã tổn thất rất nhiều. Nếu thật sự hắn ra tay, chúng ta sẽ không chống trọi được mất - Ma Kết thở dài nói
- Sắp vào năm học rồi - Bảo Bình đột nhiên nói
- Tao có linh cảm...năm học này sẽ chẳng có gì an lành
oo00oo
Mỗi người một việc, Nhân Mã cũng vậy. Anh ta cứ ngồi thẫn thờ trước cửa phòng bệnh viện. Xử Nữ đang nằm trong phòng vô trùng, vừa lạnh lẽo vừa khó thở, anh cũng chả được vào thăm. Và tại sao cô lại ra nông nỗi này nhỉ? Ừ, tại câu nói của anh đó. Tính anh vốn vô tâm, chả bao giờ nghĩ đến người khác, Hồi nhỏ chỉ bị quở trách vài lần rồi bỏ qua nên chưa từng nghĩ nó nghiêm trọng đến vậy. Hôm nay, chính anh đã thấy được sự vô tâm cuả mình đã hại người.
“ Cô ấy tuy đã kịp thời ném khẩu súng ra nhưng vụ nổ quá gần, cô ấy cũng bị hất ra ngoài, lại đâm trúng những dị vật làm gãy cổ. Phải cần có thời gian mới bình phục được. Có tỉnh hay không phải tùy vào người đó có ý chí không. Và tỉnh lại có để lại di chứng không cũng lại phải tùy vào ông trời”
Truyện tốt anh làm ra đó.. Sống chết của Xử Nữ bây giờ chẳng biết thế nào..... Ông trời, nếu người ở đó, xin hãy giúp Xử Nữ qua cửa ải này.....
====================================
Lời nói của tác giả:
- Chết mày đi Mã. Con làm con nhà người ta tổn thương rồi còn xin người khác giúp. Nói trước má không giúp đâu nha:)
- Ăn mì gói có gì đủ chất? - Song Tử giật cốc mì tôm trong tay của Kim Ngưu. Kim Ngưu thấy vậy thì nhíu mày tỏ vẻ vô cùng oan ức, anh vừa mới hoàn thành xong nhiệm vụ mà? Chưa được ăn mừng thì thôi, bây giờ cho người ta tiếp thêm năng lực cũng chả được.
- Này, ăn đi! - Song Tử ném một cái hộp gì đó đáp thẳng vào mặt của Kim Ngưu. Kim Ngưu vừa rủa thầm Song Tử vừa mở ra thử. Khịt....khịt.....mùi thơm nha. Oa!!!Đồ ăn ngon nha. Sườn xào chua ngọt mùi thiệt thơm.
- Ở đâu ra đó? Cự Giair làm đúng không? Trời ơi, trên thế gian này chỉ có Cự Giair tốt thôi mà - Kim Ngưu mừng rỡ nói. Song Tử nghe vậy thì tức hộc máu, Kim Ngưu đang định động đũa thì..
- Ấý, sao bà lại giật thức ăn của tôi? - Kim Ngưu ai oán kêu lên. Chính bà đưa cho tôi, bây giờ không cho tôi ăn. Ở đâu ra cái đạo lý đó vậy?
- Có ý tốt làm cho ông, ở đó mà Cự Giair. Nhịn đi - Song Tử giật lấy hộp cơm hất mặt đi chỗ khác. Kim Ngưu nghe vậy thì như sét đánh giữa trời quang. Cái gì? Con nhỏ này nó vào nấu cơm á? Lần đầu nghe đó nha? Có độc không?
- Giở bộ mặt đó ra cho ai xem. Nghỉ ăn đi - Song Tử toan bỏ đi thì Kim Ngưu vội níu tay lại cầu xin
- Song Tử xinh đẹp đáng yêu, mềnh nhịn ăn lâu lắm rồi. Rất thèm cơm, cho mình ăn đi - SOng Tử nhìn thấy thì cũng mủi lòng. Cô nàng hừ một tiếng rồi đưa hộp cơm cho Kim Ngưu. Kim Ngưu mừng rỡ, ăn một tràng
- Ngon không? - SOng Tử thăm dò. Kim Ngưu run rẩy nói
- N-ngon....ngon lắm - Kim Ngưu như chảy nước mắt. SOng Tử thấy thế tưởng anh chàng xúc động quá vội an ủi
- Không cần bày bộ mặt động đó đâu. Nếu ông thích ngày nào tôi cũng sẽ nấu cho ông ăn mà - Kim Ngưu nghe vậy vội nói
- K-không cần đâu. Tôi sợ bà bận quá, không có thời gian cho tôi đâu- Song Tử nghe vậy thì xúc động vô cùng. Lòng đang bay trên chín tầng mây, trong khi đó Kim Ngưu thì đang ở dưới tám tầng địa ngục.
Mẹ ơi, có ai luộc rau mà cho đường vào không? Sườn thì cháy quá mức, lại còn cho nước mắm vào nữa? Đến thứ đơn giản nhất là cơm mà mùi nó cũng sợ sợ, có mùi tanh của tôm nữa. Sao nuốt nổi đây?
- Này, Song Tử, bà lấy hộ tôi cái cờ lê ở tủ bên kia cái - Kim Ngưu sau khi giải quyết xong hộp cơm kinh hoàng đó, nhanh chóng tiếp tục xử lí nốt mấy công việc. Lắp súng xong đã gửi cho bộ phận khác nhưng bản thân anh phải kiểm tra lại lần cuối. Song Tử nhanh nhẹn chạy đến cái tủ đó, mở ra, chả có gì... chỉ có một khẩu súng.
A, khẩu súng này giống khẩu mà Kim Ngưu từng cho cô xem khi đang đi chơi nè. Không kìm được tò, Song Tử cầm lên nhìn thử. Thực sự rất đẹp, còn có hệ thống ngắm bắn nữa. Tuy tài nghệ ngắm bắn của cô nàng có thể coi là đệ nhất thiên hạ, nhưng vẫn cần mấy hệ thống này để tránh hỏng mắt.- Táy máy! Bảo lấy cờ lê mà bà nhìn cái gì vậy trời? - Kim Ngưu từ đằng sau tiến đến giật khẩu súng, lườm cô nàng.
- Xì, tại ngày trước ông hứa làm cho tôi một cái giống thế. Tôi chỉ tò mò muốn xem thôi mà - Song Tử ấm ức nói. Kim Ngưu trêu chọc
- Uả, tôi hứa là tôi phải làm à? Hơn nữa thứ này là hàng đặt rất đặc biệt, tôi có nói cho bà đâu nhỉ? - Song Tử biết mình đuối lí, nói không được đành dùng võ. Cô nàng lập tức cho Kim Ngưu một chưởng vào bụng. Kim Ngưu không kịp né, kêu oai oái
- Sao bà ra tay ác độc vậy? Uổng công ý tốt người ta định tặng cho bà. Trêu một chút đã xù lông là sao? - Song Tử nghe vậy thì đờ người ra. Tên này.....cũng tốt vậy sao?
- Sao? Không lấy nữa hả? - Kim NGưu nhìn biểu cảm đơ đơ của con bạn, toan quay đi thì SOng Tử đã giật khẩu súng
- Đồ miễn phí sao không lấy. Cảm ơn ông nha Kim Ngưu - Song Tử còn kèm theo đó là một nụ cười rất tươi. Kim Ngưu tỏ vẻ không chấp tiểu nhân:
- Thôi, ra bãi tập bắn thử tốc độ nó xem - Cả hai nhanh chóng biến mất dạng.... Haix, đúng là tuổi trẻ mà
oo00oo
Sau khi biết chuyện Thiên Bình bắt đầu có chiều hướng nghiện lại thuốc, Thiên Yết ngày nào cũng túc trực bên Thiên Bình. Thậm chí, anh còn xin Bạch Dương một phòng trống tại bang để tiện theo dõi. Bạch Thiên thì tất nhiên không vừa mắt rồi. Nhưng Thiên Yết là bạn trai của Thiên Bình, anh ta cũng không tiện xỉa xói
Hôm nay, Thiên Bình có một vị khách đặc biệt đến thăm....
- S-sao...bà lại đến đây? - Thiên Bình khá lo sợ khi thấy Dương Hoa. Sau khi nhìn thấy, cảm nhận được sức mạnh ám thị cuả bà ta, Thiên Bình khá hãi hùng mỗi lần Dương Hoa đến.
- Đừng nghĩ tôi muốn đến đây. - Dương Hoa nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của Thiên Bình thì cười khẩy.
- Mẹ! - Một giọng nói của trách từ phía sau. Thiên Yết đang tiến vào, bộ dạng rất nữ công gia chánh. Ồ, bà xin rút lại. Con bé này khiến con trai bà thay đổi thế này, cũng được nha.
- Được rồi được rồi, mẹ xin lỗi. Tôi đến đây hôm nay với tư cách làm bác sĩ tâm lí của cô - Dương Hoa cười nói. Thiên Bình hơi lo lắng, cô nàng biết tài nghệ của Dương Hoa, nhưng bà có thêm chút chất phụ gia cho cô hóa điên không?
- Em đừng lo. Chuyện chúng ta anh và mẹ đã thỏa thuận rồi. Hôm nay bà đến đây hoàn toàn là thiện chí - Thiên Yết vuốt tóc Thiên Bình an ủi. Dương Hoa nhìn con trai mình dịu dàng như vậy, vô thức mỉm cười. Đó là sức mạnh của tình yêu đó. Hồi đó, bà và Nhân Thành cũng vậy......
oo00oo
- Tao đã tổng hợp lại mọi thứ xảy ra gần đây rồi nhé - Bảo Bình đưa cho Ma Kết một kẹp tài liệu. Chuyện lần này, bên anh là tổn thất nhiều nhất. Hơn nữa, còn lây sang bên Never Laugh. Còn vụ xả súng liên hoàn đó nữa. Xử Anh đúng thật là, chọn chỗ nào không chọn lại chọn đúng trung tâm thành phố. Như thế thì bàn dân thiên hạ ai chả biết. Anh đành phải nhờ bố ra mặt một chuyến để chặn hết thông tin. Bố mẹ Ngọc Vy lập tức từ Mĩ về, đương nhiên vụ này Nhân Mã và Thiên Yết không thoát được. Nhưng với tính cách của Ngọc Vy, đương nhiên sao để ý vụ này. Hơn nữa còn đòi chuyển học về đây nữa.
- Mày thấy....vụ của Hoàng Phong thế nào? - Ma Kết lướt qua mấy dòng đầu, nhìn lại đến báo cáo về vụ của Hoàng Phong, không khỏi nhíu mày.
“ Lúc đó, khi mọi người chạy ra phía ban công. Cẩm Hằng sắc mặt trắng bệch ngồi dưới đất, không nói được lời nào. Bằng Hải đã bị đánh nằm sõng soài dưới đất. Phong Hoàng thì nằm dưới đất, người bê bết máu. Nổi bật trên bụng là là một con dao găm, cuốn theo chuôi con dao là một con mãng xà.
Bạch Dương nhìn thấy nó thì đầu đau như búa bổ, dựa người vào Ma Kết, nói một từ rất nhỏ nhưng không lọt qua tai Ma Kết:“Xà Phu”
- Tao thấy vụ này không đơn giản. Con dao đó ở đầu còn khắc biểu tưởng của Celtic. Chắc chắn ông ta lại giở trò - Bảo Bình nói. Ma Kết ậm ừ cho qua.
- Đúng rồi, viên thuốc tao đưa cho mày, đã kiểm tra ra chưa? - Ma Kết đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Bảo Bình nghe vậy thì cố lọc lại trí nhớ, lúc chúng ta đi chơi đúng là cậu ta ném cho mình một viên thuốc bảo mình kiểm tra bố thằng nào làm được?
- Viên đó thuộc loại hiếm. Đến giờ vẫn chưa có tung tích gì - Bảo Bình nhún vai nói. Ma Kết nhìn ra xa xôi nói
- Vấn đề, hắn mới động tay, chúng ta đã tổn thất rất nhiều. Nếu thật sự hắn ra tay, chúng ta sẽ không chống trọi được mất - Ma Kết thở dài nói
- Sắp vào năm học rồi - Bảo Bình đột nhiên nói
- Tao có linh cảm...năm học này sẽ chẳng có gì an lành
oo00oo
Mỗi người một việc, Nhân Mã cũng vậy. Anh ta cứ ngồi thẫn thờ trước cửa phòng bệnh viện. Xử Nữ đang nằm trong phòng vô trùng, vừa lạnh lẽo vừa khó thở, anh cũng chả được vào thăm. Và tại sao cô lại ra nông nỗi này nhỉ? Ừ, tại câu nói của anh đó. Tính anh vốn vô tâm, chả bao giờ nghĩ đến người khác, Hồi nhỏ chỉ bị quở trách vài lần rồi bỏ qua nên chưa từng nghĩ nó nghiêm trọng đến vậy. Hôm nay, chính anh đã thấy được sự vô tâm cuả mình đã hại người.
“ Cô ấy tuy đã kịp thời ném khẩu súng ra nhưng vụ nổ quá gần, cô ấy cũng bị hất ra ngoài, lại đâm trúng những dị vật làm gãy cổ. Phải cần có thời gian mới bình phục được. Có tỉnh hay không phải tùy vào người đó có ý chí không. Và tỉnh lại có để lại di chứng không cũng lại phải tùy vào ông trời”
Truyện tốt anh làm ra đó.. Sống chết của Xử Nữ bây giờ chẳng biết thế nào..... Ông trời, nếu người ở đó, xin hãy giúp Xử Nữ qua cửa ải này.....
====================================
Lời nói của tác giả:
- Chết mày đi Mã. Con làm con nhà người ta tổn thương rồi còn xin người khác giúp. Nói trước má không giúp đâu nha:)
Tác giả :
Trang Cốm