12 Chòm Sao: Bình Thường Hay Kì Lạ?
Chương 24: Mâu thuẫn
Thông báo: Mình sẽ drop truyện 12 Chòm Sao: Chân Ái Kiếp, lí do vô cùng đơn giản là vì không ai ủng hộ, mình sẽ không viết truyện đó nữa!!
Còn về truyện này, mong mọi người vẫn ủng hộ!! Ủng hộ là một động lực rất lớn để mình viết mà:))
--------------------------
Nhân Mã sáng sớm đến lớp đeo một mặt nạ gấu trúc, tối qua cô lăn lộn mãi mà không ngủ được, sau khi Song Tử bỏ đi tới khi đôi chân vô thức của cô trở về phòng cô mới hoàn toàn tỉnh táo, như một người vừa thoát khỏi giấc mộng. Lúc nãy có phải Song Tử muốn hôn cô, tại sao lại muốn làm như vậy?
Nhân Mã khóc không thành tiếng, đan tất cả mấu chốt lại với nhau từ trước đến giờ và cả ánh mắt của Song Tử, lẽ nào hắn thích cô? Hắn cư nhiên thích cô? Mà bắt đầu từ lúc nào?
- Nhân Mã!! - Bạch Dương vừa hét vừa đưa tay giãy mạnh vai Nhân Mã.
Nhân Mã ngơ ngẩn nhìn Bạch Dương.
- Sao thế? Tối qua ngủ không được à?
- Không có gì đâu - Nhân Mã giật mình vội nói với Bạch Dương.
Bạch Dương nhìn Bảo Bình bước vào lớp, cô cẩn thận giả vờ cúi xuống lấy đồ, tránh nhìn ánh mắt của Bảo Bình. Nhưng Nhân Mã đều nhìn thấy hết, đợi Bảo Bình về chỗ, Nhân Mã mới nói: “Sao thế? Cãi nhau?“.
Bạch Dương trừng mắt đe dọa: “Điên, đừng nói lung tung“.
Tới lượt Song Ngư vào lớp, cũng không khác Nhân Mã là bao nhiêu, chỉ là đều vừa vì khóc vừa không ngủ được nên trông có vẻ khủng khiếp hơn.
Thiên Yết liếc nhìn Song Ngư một cách khinh bỉ khó diễn tả bằng lời, hàng lông mày nheo lại, khoanh tay hỏi khi Song Ngư vừa ngồi xuống: “Sao rồi?“.
Song Ngư lập tức tươi cười: “Vẫn ổn“.
Thiên Yết thuận tay gõ đầu Song Ngư mấy cái: “Vậy khỏi qua Mỹ nữa“.
Song Ngư xoa xoa đầu vẩu miệng lên: “Từ Anh quá Mỹ cách bao nhiêu cây số?“.
Đúng lúc Cự Giải vừa đi vào, trông thấy cảnh tượng này thì bao tử bỗng quặn thắt lên không rõ cảm giác là gì.
Bảo Bình cười mỉa: “Hôm nay có con thằn lằn bò vào quần nên mới dậy sớm thế à?“.
Bị một cái cặp đập thẳng vào mặt.
Ma Kết trước sau như một, lãnh đạm nhìn Cự Giải, đợi khi Cự Giải ngồi xuống mới hỏi: “Dạo này tâm trạng cậu có vẻ tốt“.
- Ý cậu là sao? - Cự Giải hỏi lại.
- Bắc Nhi - Ma Kết đáp gọn lỏn.
Phải ha, Cự Giải cũng ngạc nhiên chính bản thân mình bây giờ mới để ý rằng Bắc Nhi dạo gần đây không còn xuất hiện nữa, lẽ nào bệnh tâm đã được chữa khỏi? Cự Giải theo bản năng đưa tay sờ lên ngực.
Nghe âm thanh từ đâu phát lại “Sao lại không có gì thế này?“.
- Tên chó chết Bảo Bình - Cự Giải giơ tay đấm thẳng mặt Bảo Bình.
Ma Kết gục đầu xuống vai run bần bật.
Cười gì? Cười gì hả? Lũ con trai toàn tên khốn kiếp!!
Bạch Dương khẽ nhìn Cự Giải một lúc rồi quay sang hỏi vu vơ Nhân Mã: “Nhân Mã, tớ hỏi cậu, chớ giận“.
- Hỏi đi!
- Cậu sau khi giết Thiên Long - Bạch Dương bỏ qua gương mặt nhăn nhó của Nhân Mã nói tiếp - Cậu cảm thấy thế nào?
-....
- Có thoải mái không? À, quên, không thoải mái, bây giờ ý tớ muốn hỏi, trừ cái tình yêu nam nữ kia, khi giết một người, cậu cảm thấy thế nào?
- Ý cậu là ám ảnh? - Nhân Mã biết ý.
- Đại khái như vậy.
- Nếu là trước kia toàn sai người đi giết thì đây là lần đầu tiên tớ tự tay hạ sát một người.
- Cảm giác sau đó thế nào?
- Như cậu nghĩ đó, ám ảnh, dù chăng tớ có giết người tớ không yêu tớ cũng sẽ ám ảnh.
Bạch Dương chăm chú lắng nghe Nhân Mã, có cái gì đó trong lời nói của Nhân Mã nghe ra rất đau lòng.
- Giết một người không phải nói là dễ, đối với người bình thường thì càng là nỗi kinh tởm không gì diễn tả được - Nhân Mã trầm ngâm
- Chúng ta cũng không phải người bình thường!
- Chính vì thế nên chúng ta mới vô cùng bình tĩnh thế này, chúng ta khác Xử Nữ, Thiên Bình, Cự Giải một điều, chúng ta không sống trong máu tanh nên chúng ta vẫn không cảm thấy bình thường khi hại một ai đó.
- Nam nhân lớp mình..
Nghe Bạch Dương nói, Nhân Mã bất chợt lại nhìn thấy hình ảnh của Kim Ngưu hiện ra.
- Con trai lớp mình thì cũng như vậy, có khi còn tàn nhẫn hơn, mà đang không cậu hỏi việc này làm gì?
Bạch Dương hơi mỉm cười: “Trong trường này, từng có người học chung lớp với tớ và Xử Nữ hồi sơ trung nhưng bây giờ là lớp khác, cậu ta đang gặp một vài vấn đề khó xử, tối qua gọi điện cho tớ khóc một tràng“.
- Chuyện gì? - Bản tính tò mò của Nhân Mã lại nổi lên.
- Cậu ta đang không khóc nức nở, nói mình bị báo oán này kia, có vẻ như cậu ta đã say rồi nên ăn nói càng lúc càng lung tung, cậu ta nói với tớ cậu ta đã từng giết người.
- Thế thì sao? - Nhân Mã hơi khó hiểu.
Bạch Dương bật cười: “Nãy chả phải cậu nói với tớ là khi giết người người bình thường sẽ như thế nào sao?“.
- Ờ, đúng là tớ vậy, thế thì sao?
Bạch Dương muốn táng Nhân Mã một cái, nói tóm lại là cái con Nhân Mã này nó nói thì nói chứ rốt cuộc nó cũng chả hiểu cái quái gì hết!
- Đối với tụi mình, vô tình giết người hay nghe về việc giết người, đều lắc đầu cho qua và vài ngày sau lại quên hết, nhưng đối với một người bình thường, gia thế cứ cho là cũng giàu đi nhưng quyền lực hạn hẹp thì khi vô tình dính vào những việc thế này sẽ là một cú sốc vô cùng lớn với họ.
- Vậy ý cậu ta?
- Có vẻ là linh hồn hay vong linh gì đó ai mà biết, cậu ta nói năng lung tung lộn xộn lắm, nhưng theo suy đoán của tớ nói một cách dễ hiểu thì là cậu ta bị ma ám.
- Là cậu ta giết người?
- Ừm.
- Rồi cậu ta bị ma bám theo trả thù?
- Ừm.
- HAHAHA.... -Nhân Mã cười phá lên như một con dở khiến cho mọi người đều quay lại nhìn.
E hèm, xin lỗi!
Nhân Mã nói nhỏ: “Vậy cậu ta gọi cậu là muốn cậu trừ tà sao?” Nhân Mã dù thanh âm đã nhỏ nhưng người vẫn run bần bật vì buồn cười.
Bạch Dương điên tiết tát một cái cho tỉnh ra.
- Cậu ta muốn tớ qua nhà ngủ với cậu ta.
- Chuyện tầm xàm - Nhân Mã không cười nữa, nghiêm túc trả lời.
- Tớ cũng nghĩ là chuyện tầm xàm thôi!
- Làm tớ nhớ tới bảy bí ẩn của trường học.
- À.. - Bạch Dương đột ngột nhớ ra - Cậu biết trường mình có một tin đồn không?
- Hả? - Sao người nhiều chuyện như Nhân Mã không biết mà Bạch Dương điềm đạm lại biết?
- Họ đồn rằng lớp Zodiac tụi mình có ma.
- Lại chuyện tầm xàm.
- Tớ cũng mới biết thôi, nghe bảo nó nổi như cồn mà tụi mình lại không biết gì!
- Bởi vậy mới nói là ba xàm.
- Tụi nó nói đó là lí do lão già biến thái không cho các nam nữ sinh khác lảng vảng ở lớp tụi mình.
- Chả phải ổng muốn hại tụi mình sao? -Nhân Mã hung hăng đập bàn.
- Ừ, già dê biến thái, cứ nghĩ tới thầy Linh Miêu quen ổng là tớ thấy đau lòng, làm sao thầy Linh Miêu có thể chịu đựng máu S như ổng chứ?
- Gì mà máu S?
- A, không có gì! - Bạch Dương biết mình lỡ lời liền chuyển đề tài - Trưa nay ăn gì?
Làm sao? Làm sao Bạch Dương dám nói cho Nhân Mã biết, cô chính là một người lậm anime một cách cuồng điên được!
Thiên Bình hôm nay nghỉ học, dùng máy bay chuyên dùng bay đến Bristol, một thành phố lớn nhưng so với Luân Đôn vẫn có đôi chút kém cạnh, bù lại Bristol mang đến cho người ta không khí ấm áp an tĩnh, người già coi đây là một thiên đường lí tưởng, đó là lí do ông bà nội của Thiên Bình sau khi giao sự nghiệp cho đứa con thứ hai liền bỏ hết mọi sự mà về đây hưởng an nhàn.
Thiên Bình được quản gia đưa vào nhà, nhìn thấy ông bà nội nhất thời không kìm được nước mắt chạy lại ôm cả hai người, Thiên Bình luôn một lòng muốn phụng dưỡng ông bà ở đây nhưng hoàn cảnh gia tộc không cho phép, cô phải ở lại Luân Đôn cũng người em của ba cô để tiện cho việc học tập cũng như quản lí sản nghiệp của Hà gia.
- Hôm nay không học sao? - Ông nội Hà cầm tách trà đã pha đưa sang phía Thiên Bình.
- Hôm nay không học ạ! - Đối với việc học, Hà gia vô cùng nghiêm khắc nên cô đành phải nói dối.
Bà nội Hà mỉm cười trách mắng ông nội Hà: “Cháu nó lâu lâu mới về, ông đừng có mà luôn mồm hỏi về mấy cái thứ căng thẳng đầu óc đó!“.
Thiên Bình mỉm cười dịu dàng nhìn ông bà, đây mới là gia đình thật sự của cô.
Bà nội Hà trách mắng ông nội Hà xong thì nói với Thiên Bình: “Hôm nay về đây chắc không chỉ muốn thăm ông bà phải không?“.
Thiên Bình giơ ngón tay cái lên, bà nội đúng là hiểu con!
Thiên Bình buộc phải dùng đến hạ sách này, trong lòng thấy khó khăn nhưng miệng mở ra vô cùng dễ dàng: “Ông, bây giờ dưới bang là Kình Ngư quản lí vậy thì cậu ta có quyền gì?“.
Ông nội Hà hơi trầm ngâm khó hiểu: “Thì tất cả những gì mà người quản bang có“.
Thiên Bình nhanh chóng đi thẳng vào đề: “Ngay cả giết dòng máu của bang?“.
Bà nội Hà bặm môi vẻ tức giận: “Hắn ta đụng đến cháu bà sao?“.
Thiên Bình lập tức khua tay: “Không có, không có, con chỉ hỏi vậy thôi“.
Ông nội Hà nửa buổi mới nói tiếp: “Không thể, dù có thể cũng không được, cậu ta không thể có gan làm điều này và cũng không có lí do làm điều này, Kình Ngư trước giờ vô cùng đáng tin, ta luôn trọng dụng hắn, từ khi hắn còn nhỏ cũng được Hà gia chăm sóc, bởi vậy ta mới dám giao cái địa thế đó cho hắn“.
Thiên Bình có chút nghi ngờ một người, đành hỏi tiếp nhưng vẫn không dám lôi tên người đó ra: “Từ trước đến giờ Kình Ngư luôn trung thành với cả Hà gia sao?“.
Ông nội Hà chắc chắn: “Đúng vậy“.
Bà nội Hà ngồi im nãy giờ bỗng vỗ tay như vừa nghĩ ra điều gì: “Bà biết rồi, Kình Ngư luôn theo chân Sài Lang, từ bé luôn như vậy, đúng là vô cùng kính cẩn với mọi người trong Hà gia nhưng đối xử với Sài Lang vẫn là đặc biệt nhất“.
Thiên Bình bỗng cười thầm trong bụng, đáng lẽ phải sợ nhưng chả hiểu sao nắm bắt được điều này càng làm cô thỏa mãn hơn, mấy người hại tôi, tôi sẽ trả gấp trăm lần!
--------------------------------
Xử Nữ ngồi ở quán café, quán café mang không khí cổ kính của Trung Quốc, ngay cả chữ viết hai bên cửa cũng là nét chữ trung hoa, vì sinh ra ở Anh nên Xử Nữ cũng không biết những tờ giấy này viết gì, chỉ là bài hát vang lên trong quán là một bài mà cô yêu thích, càng khó càng yêu* càng nghe càng não lòng, chính cô cũng thấy rất hợp với tâm trạng của mình, như quấn thắt trái tim của cô, cô từng đọc bản eng nên vẫn nhớ nội dung của nó.
*Càng khó càng yêu được trình bày bởi Ngô Nhược Hy.
Đúng là ở đời khó có gì đoán trước được, không có gì theo ý của con người, người vừa đẩy cửa vào quán là Sư Tử, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp đang quàng tay anh.
Xử Nữ ráng giữ bộ mặt bình thản nhất nhìn vào chiếc điện thoại của mình, chỉ mong Sư Tử không nhìn thấy mình, à mà không có gì theo ý của con người mà!
Sư Tử đã nhìn thấy cô!
Sư Tử vẫn lãng tử như vậy, nhưng sao cô gái đi cạnh anh lại trông bất xứng với anh như thế? Đẹp thì đẹp nhưng khí chất thì không hề có!
Sư Tử hơi chạch lưỡi, mắt anh không thể rời khỏi Xử Nữ, cô như thế lại trốn học sao? Khóe môi anh giật giật, không quan tâm đến cô gái đang nhõng nhẽo bên cạnh anh, anh rời tay khỏi cô gái, đến chỗ Xử Nữ, kéo ghế ngồi đối diện cô.
Xử Nữ biết mình không thể né tránh, cô ngước lên nói: “Thật trùng hợp“.
Sư Tử không biết cái gì thúc đẩy mình tới đây, chỉ là khi nhìn thấy cô anh không thể kìm được ham muốn cô, Sư Tử kéo điện thoại Xử Nữ đang cầm bỏ xuống bàn rồi nói: “Cậu trốn học“.
Xử Nữ chưa kịp trả lời thì cô gái kia đã đến kéo kéo tay Sư Tử: “Anh, bạn anh sao?“.
Sư Tử liếc nhìn cô gái nói: “Bữa khác đi, cô về đi“.
- Anh..
Sư Tử nhướn mày, cô gái đành hậm hực bỏ đi.
Không hiểu vì sao nhìn thấy hình ảnh này, Xử Nữ bỗng cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn một chút, vô cùng thỏa mãn.
Xử Nữ nhướn môi, giọng hơi cao: “Để bạn gái cậu như vậy thì không sao chứ?“.
Sư Tử nhìn cô, chả hiểu sao thấy trong lời nói của cô có chút ủy khuất: “Không phải bạn gái tôi“.
Xử Nữ liếc liếc xuống điện thoại của mình đặt dưới bàn: “Chắc chỉ đối phương nghĩ vậy“.
Biết ý cô nghĩa là gì, Sư Tử chống cằm lên bàn nói: “Cậu ghen?“.
Cô biết nói gì đây, nghe anh nói như vậy cô lại cảm thấy buồn cười: “Tôi làm gì có quyền đó, với lại cũng không có lí do gì để tôi ghen“.
Sư Tử tức giận trong lòng, cảm giác có lửa đang cháy hừng hực trong người nhưng ngoài mặt anh vẫn bình thản: “Có chứ!“.
Xử Nữ giật giật lông mày: “Là sao?“.
“Vì cậu là bạn gái của tôi“.
----------------------------------
Cự Giải nhìn chính bản thân mình trong gương, liên tục lấy nước hất vào mặt của mình, cô nói với chính mình: “Bắc Nhi, đến lúc này thì tôi lại quên mất cậu, xin lỗi“.
Để đáp lại với Cự Giải, người bên kia gương mỉm cười.
Cự Giải lấy lại tinh thần bước ra ngoài, dạo này cô quá lo lắng cho Kim Ngưu nên mặt mày cũng không được sáng sủa như trước, hôm nay Kim Ngưu lại không đi học càng khiến cô thêm lí do để buồn phiền. Cự Giải nói là làm, một khi quyết tâm không gặp mặt Kim Ngưu thì dù có lo lắng đến cỡ nào cô cũng sẽ không gặp.
- Tâm trạng cậu dạo này không tốt? - Một tiếng nói phát ra phía sau lưng Cự Giải.
Cự Giải quay lại nhìn thấy Thiên Yết đang đứng dựa lưng vào tường, hai tay vẫn nằm trong túi quần, Cự Giải đã lâu không nói chuyện với Thiên Yết từ chuyện xảy ra lần đó, lúc này thấy anh tự động bắt chuyện với mình thì Cự Giải lại không biết phản ứng ra làm sao, chỉ đứng đó nhìn Thiên Yết, trong đầu đang tìm một câu trả lời để đôi bên không ngại ngùng.
Thiên Yết đến gần Cự Giải, thuận tay nâng cằm cô lên, chau mày nhìn cô: “Hôm qua không ngủ sao?“.
Cự Giải vội né ra, Cự Giải thừa nhận mình mặt dày nhưng cô vẫn không có gan nhìn thẳng vào Thiên Yết.
Thiên Yết hơi bực mình, chuyện nhìn thấy cô cùng Kim Ngưu lần trước, anh cũng chưa từng có suy nghĩ bỏ qua, một khi lọt vào tầm mắt của anh, muốn thoát cũng thoát không được, bây giờ cô lại còn né anh sao? Nực cười!
Cự Giải trong đầu rối như tơ vò, cứ cúi gằm mặt xuống đất, muốn bỏ chạy thì lại thấy hơi kì, đây đâu phải phim truyền hình dài tập đâu!
Thiên Yết bình thản nói: “Hôm nay cậu còn không nhìn tôi lấy một cái“.
Chả phải cậu đang vui sướng với tình cũ của cậu còn gì, hứ!
Thiên Yết thở dài, nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Chuyện lần trước thật xin lỗi“.
Lần này bắt buộc Cự Giải phải nhìn lên, Thiên Yết xin lỗi cô?
Đúng lúc Thiên Yết cúi xuống nhìn, thế là bốn mắt chạm phải nhau, Cự Giải hơi sửng sốt, vội cúi đầu.
Thiên Yết rốt cuộc không nhịn được, nói như quát: “Cậu thế nào không dám nhìn tôi?“.
Sao mà tôi dám chứ...
Cự Giải nhanh chóng thấy vai mình bị ép vào tường, lưng đập mạnh về phía sau, ngước lên thấy Thiên Yết đứng chống một tay lên tường, tay kia bỏ vào túi quần, cúi người thấp xuống, mặt anh ngay lập tức song song với Cự Giải.
Cự Giải cúi gằm tiếp.
Thiên Yết gằn từng chữ: “Cậu thích Kim Ngưu? Cậu thay đổi nhanh thật!“.
Cự Giải tưởng mình nghe nhầm, nhìn thẳng vào mắt Thiên Yết: “Cậu nói gì vậy?“.
Thiên Yết nhếch môi: “Rốt cuộc cậu thích Trường Xà được bao nhiêu chứ?“.
Dĩ nhiên là rất nhiều rồi! Vô cùng thích!
Cự Giải không dám nói điều này ra, ánh mắt chỉ dám nhìn về phía sau Thiên Yết. Thiên Yết thấy Cự Giải dù thế nào cũng không muốn nhìn mình, anh đã luôn ghét Trường Xà nhưng đến lúc Cự Giải thay lòng thì anh còn điên tiết hơn, sẽ thế nào nếu cô ấy thay đổi tình cảm nhanh như vậy. Không lẽ...
Thiên Yết kéo mặt Cự Giải bắt buộc cô phải nhìn thẳng vào mình: “Cậu.. ngay từ đầu người cậu thích là Kim Ngưu?“.
Cự Giải bày ra bộ mặt không thể tin nổi: “Cậu đang nói quái gì vậy?“.
Nếu là thích Kim Ngưu thì còn khó chịu hơn nữa! Kim Ngưu mới chính là đối thủ khó lòng đánh bại!
Cự Giải biết hoàn cảnh này, ánh mắt của Thiên Yết rất đáng sợ, cô lập tức thanh minh: “Kim Ngưu sao? Thích, tuyệt đối thích, nhưng đó là tình cảm anh em, không như cậu nghĩ đâu!” Cự Giải vốn không phải nữ chính não tàn trong tiểu thuyết thích ngược nam chính.
Thiên Yết thấy bộ dạng lắp ba lắp bắp của cô, nhất thời cục đá trong lòng bỗng nhiên nhẹ hẳn, hỏi cô: “Vẫn thích Trường Xà?“.
Cự Giải không muốn nói cho Thiên Yết biết câu trả lời, ngay cả bản thân cô lúc này cô cũng không biết nữa, cô biết là mình vô cùng thích nhưng lại không muốn làm tổn thương Thiên Yết, bỗng sợ anh sẽ chấp nhận buông tay, cô sợ thanh minh rằng mình cũng chỉ là một kẻ đa tình, bên nào cũng không muốn mất. Cự Giải khi đọc truyện rất ghét kiểu nữ chính ngu ngốc không biết chọn nam chính hay nam phụ, nhưng khi vào hoàn cảnh này cô mới hiểu ra, những người con gái đều tham lam, đều muốn nhiều hơn thứ họ được nhận, về mặt này cô lại càng sợ làm tổn thương Thiên Yết.
Cự Giải can đảm nói ra, dù là nói ra sẽ làm cô thấy mất mát, nhưng đều tốt cho cả đôi bên, nếu Thiên Yết buông tay, cô sẽ đành chấp nhận thôi, dù thế nào cô cũng muốn trong trái tim của mình duy nhất hiện diện một người, dù là Trường Xà hay Thiên Yết, cũng chỉ duy nhất một người được ngự trị trong trái tim cô, không một ai có thể phá vỡ được: “Tôi thích Trường Xà” Đúng vậy, dù sao Thiên Yết cũng chưa từng nói thích cô!
Thiên Yết bỗng thở phào, khác hẳn với suy nghĩ của cô, anh kéo cô vào lòng mình, tay phải xoa xoa đầu cô cất giọng khàn khàn: “Thật may“.
Thật may vì cậu đã chân thành như thế!
Thật may vì cậu đã thâm tình như thế!
Đúng vậy, chính là vậy!
Dù sao ngay từ lúc bắt đầu...
Cậu chính là người của tôi!
--------------------------------------
Song Ngư xách cặp nói với Bảo Bình: “Tớ về sớm, cậu nói giáo sư dùm“.
Bảo Bình ngáp một cái: “Lí do?“.
Song Ngư lườm một cái: “Đau bụng“.
- Đau bụng mà khỏe thế à? - Song Tử từ đâu chen vào.
- Kệ chị nha!
Song Tử nhìn biểu tình của Song Ngư, lời nói phát ra có ý đùa giỡn nhưng trong đáy mắt lại không hề có ý niệm vui vẻ nào. Song Ngư định đi thì bị Song Tử nắm tay giữ lại, Song Ngư hơi ngạc nhiên nhìn về phía bàn tay đang được nắm chặt của mình, nhìn một hồi lâu rồi nhìn lại Song Tử, chợt nở nụ cười: “Tôi nhất định sẽ quay lại“.
Đúng thế!
Tôi sẽ quay lại...
-----------------------------------
Không một ai trong lớp Zodiac biết, một chuyện khủng khiếp đã xảy ra, toàn trường đều đang đọc tờ báo Tân Thời Sinh của hội nhà báo bí mật được cắt cử để làm, một hội kín luôn nắm bắt được các thông tin cơ mật của học sinh trong trường và phát hành báo cũng bằng một cách bí mật mà không ai biết.
Tiêu đề bài báo được in lớn ở trang đầu: Kim Ngưu, kẻ tội nghiệp đáng thương nhất!
Còn về truyện này, mong mọi người vẫn ủng hộ!! Ủng hộ là một động lực rất lớn để mình viết mà:))
--------------------------
Nhân Mã sáng sớm đến lớp đeo một mặt nạ gấu trúc, tối qua cô lăn lộn mãi mà không ngủ được, sau khi Song Tử bỏ đi tới khi đôi chân vô thức của cô trở về phòng cô mới hoàn toàn tỉnh táo, như một người vừa thoát khỏi giấc mộng. Lúc nãy có phải Song Tử muốn hôn cô, tại sao lại muốn làm như vậy?
Nhân Mã khóc không thành tiếng, đan tất cả mấu chốt lại với nhau từ trước đến giờ và cả ánh mắt của Song Tử, lẽ nào hắn thích cô? Hắn cư nhiên thích cô? Mà bắt đầu từ lúc nào?
- Nhân Mã!! - Bạch Dương vừa hét vừa đưa tay giãy mạnh vai Nhân Mã.
Nhân Mã ngơ ngẩn nhìn Bạch Dương.
- Sao thế? Tối qua ngủ không được à?
- Không có gì đâu - Nhân Mã giật mình vội nói với Bạch Dương.
Bạch Dương nhìn Bảo Bình bước vào lớp, cô cẩn thận giả vờ cúi xuống lấy đồ, tránh nhìn ánh mắt của Bảo Bình. Nhưng Nhân Mã đều nhìn thấy hết, đợi Bảo Bình về chỗ, Nhân Mã mới nói: “Sao thế? Cãi nhau?“.
Bạch Dương trừng mắt đe dọa: “Điên, đừng nói lung tung“.
Tới lượt Song Ngư vào lớp, cũng không khác Nhân Mã là bao nhiêu, chỉ là đều vừa vì khóc vừa không ngủ được nên trông có vẻ khủng khiếp hơn.
Thiên Yết liếc nhìn Song Ngư một cách khinh bỉ khó diễn tả bằng lời, hàng lông mày nheo lại, khoanh tay hỏi khi Song Ngư vừa ngồi xuống: “Sao rồi?“.
Song Ngư lập tức tươi cười: “Vẫn ổn“.
Thiên Yết thuận tay gõ đầu Song Ngư mấy cái: “Vậy khỏi qua Mỹ nữa“.
Song Ngư xoa xoa đầu vẩu miệng lên: “Từ Anh quá Mỹ cách bao nhiêu cây số?“.
Đúng lúc Cự Giải vừa đi vào, trông thấy cảnh tượng này thì bao tử bỗng quặn thắt lên không rõ cảm giác là gì.
Bảo Bình cười mỉa: “Hôm nay có con thằn lằn bò vào quần nên mới dậy sớm thế à?“.
Bị một cái cặp đập thẳng vào mặt.
Ma Kết trước sau như một, lãnh đạm nhìn Cự Giải, đợi khi Cự Giải ngồi xuống mới hỏi: “Dạo này tâm trạng cậu có vẻ tốt“.
- Ý cậu là sao? - Cự Giải hỏi lại.
- Bắc Nhi - Ma Kết đáp gọn lỏn.
Phải ha, Cự Giải cũng ngạc nhiên chính bản thân mình bây giờ mới để ý rằng Bắc Nhi dạo gần đây không còn xuất hiện nữa, lẽ nào bệnh tâm đã được chữa khỏi? Cự Giải theo bản năng đưa tay sờ lên ngực.
Nghe âm thanh từ đâu phát lại “Sao lại không có gì thế này?“.
- Tên chó chết Bảo Bình - Cự Giải giơ tay đấm thẳng mặt Bảo Bình.
Ma Kết gục đầu xuống vai run bần bật.
Cười gì? Cười gì hả? Lũ con trai toàn tên khốn kiếp!!
Bạch Dương khẽ nhìn Cự Giải một lúc rồi quay sang hỏi vu vơ Nhân Mã: “Nhân Mã, tớ hỏi cậu, chớ giận“.
- Hỏi đi!
- Cậu sau khi giết Thiên Long - Bạch Dương bỏ qua gương mặt nhăn nhó của Nhân Mã nói tiếp - Cậu cảm thấy thế nào?
-....
- Có thoải mái không? À, quên, không thoải mái, bây giờ ý tớ muốn hỏi, trừ cái tình yêu nam nữ kia, khi giết một người, cậu cảm thấy thế nào?
- Ý cậu là ám ảnh? - Nhân Mã biết ý.
- Đại khái như vậy.
- Nếu là trước kia toàn sai người đi giết thì đây là lần đầu tiên tớ tự tay hạ sát một người.
- Cảm giác sau đó thế nào?
- Như cậu nghĩ đó, ám ảnh, dù chăng tớ có giết người tớ không yêu tớ cũng sẽ ám ảnh.
Bạch Dương chăm chú lắng nghe Nhân Mã, có cái gì đó trong lời nói của Nhân Mã nghe ra rất đau lòng.
- Giết một người không phải nói là dễ, đối với người bình thường thì càng là nỗi kinh tởm không gì diễn tả được - Nhân Mã trầm ngâm
- Chúng ta cũng không phải người bình thường!
- Chính vì thế nên chúng ta mới vô cùng bình tĩnh thế này, chúng ta khác Xử Nữ, Thiên Bình, Cự Giải một điều, chúng ta không sống trong máu tanh nên chúng ta vẫn không cảm thấy bình thường khi hại một ai đó.
- Nam nhân lớp mình..
Nghe Bạch Dương nói, Nhân Mã bất chợt lại nhìn thấy hình ảnh của Kim Ngưu hiện ra.
- Con trai lớp mình thì cũng như vậy, có khi còn tàn nhẫn hơn, mà đang không cậu hỏi việc này làm gì?
Bạch Dương hơi mỉm cười: “Trong trường này, từng có người học chung lớp với tớ và Xử Nữ hồi sơ trung nhưng bây giờ là lớp khác, cậu ta đang gặp một vài vấn đề khó xử, tối qua gọi điện cho tớ khóc một tràng“.
- Chuyện gì? - Bản tính tò mò của Nhân Mã lại nổi lên.
- Cậu ta đang không khóc nức nở, nói mình bị báo oán này kia, có vẻ như cậu ta đã say rồi nên ăn nói càng lúc càng lung tung, cậu ta nói với tớ cậu ta đã từng giết người.
- Thế thì sao? - Nhân Mã hơi khó hiểu.
Bạch Dương bật cười: “Nãy chả phải cậu nói với tớ là khi giết người người bình thường sẽ như thế nào sao?“.
- Ờ, đúng là tớ vậy, thế thì sao?
Bạch Dương muốn táng Nhân Mã một cái, nói tóm lại là cái con Nhân Mã này nó nói thì nói chứ rốt cuộc nó cũng chả hiểu cái quái gì hết!
- Đối với tụi mình, vô tình giết người hay nghe về việc giết người, đều lắc đầu cho qua và vài ngày sau lại quên hết, nhưng đối với một người bình thường, gia thế cứ cho là cũng giàu đi nhưng quyền lực hạn hẹp thì khi vô tình dính vào những việc thế này sẽ là một cú sốc vô cùng lớn với họ.
- Vậy ý cậu ta?
- Có vẻ là linh hồn hay vong linh gì đó ai mà biết, cậu ta nói năng lung tung lộn xộn lắm, nhưng theo suy đoán của tớ nói một cách dễ hiểu thì là cậu ta bị ma ám.
- Là cậu ta giết người?
- Ừm.
- Rồi cậu ta bị ma bám theo trả thù?
- Ừm.
- HAHAHA.... -Nhân Mã cười phá lên như một con dở khiến cho mọi người đều quay lại nhìn.
E hèm, xin lỗi!
Nhân Mã nói nhỏ: “Vậy cậu ta gọi cậu là muốn cậu trừ tà sao?” Nhân Mã dù thanh âm đã nhỏ nhưng người vẫn run bần bật vì buồn cười.
Bạch Dương điên tiết tát một cái cho tỉnh ra.
- Cậu ta muốn tớ qua nhà ngủ với cậu ta.
- Chuyện tầm xàm - Nhân Mã không cười nữa, nghiêm túc trả lời.
- Tớ cũng nghĩ là chuyện tầm xàm thôi!
- Làm tớ nhớ tới bảy bí ẩn của trường học.
- À.. - Bạch Dương đột ngột nhớ ra - Cậu biết trường mình có một tin đồn không?
- Hả? - Sao người nhiều chuyện như Nhân Mã không biết mà Bạch Dương điềm đạm lại biết?
- Họ đồn rằng lớp Zodiac tụi mình có ma.
- Lại chuyện tầm xàm.
- Tớ cũng mới biết thôi, nghe bảo nó nổi như cồn mà tụi mình lại không biết gì!
- Bởi vậy mới nói là ba xàm.
- Tụi nó nói đó là lí do lão già biến thái không cho các nam nữ sinh khác lảng vảng ở lớp tụi mình.
- Chả phải ổng muốn hại tụi mình sao? -Nhân Mã hung hăng đập bàn.
- Ừ, già dê biến thái, cứ nghĩ tới thầy Linh Miêu quen ổng là tớ thấy đau lòng, làm sao thầy Linh Miêu có thể chịu đựng máu S như ổng chứ?
- Gì mà máu S?
- A, không có gì! - Bạch Dương biết mình lỡ lời liền chuyển đề tài - Trưa nay ăn gì?
Làm sao? Làm sao Bạch Dương dám nói cho Nhân Mã biết, cô chính là một người lậm anime một cách cuồng điên được!
Thiên Bình hôm nay nghỉ học, dùng máy bay chuyên dùng bay đến Bristol, một thành phố lớn nhưng so với Luân Đôn vẫn có đôi chút kém cạnh, bù lại Bristol mang đến cho người ta không khí ấm áp an tĩnh, người già coi đây là một thiên đường lí tưởng, đó là lí do ông bà nội của Thiên Bình sau khi giao sự nghiệp cho đứa con thứ hai liền bỏ hết mọi sự mà về đây hưởng an nhàn.
Thiên Bình được quản gia đưa vào nhà, nhìn thấy ông bà nội nhất thời không kìm được nước mắt chạy lại ôm cả hai người, Thiên Bình luôn một lòng muốn phụng dưỡng ông bà ở đây nhưng hoàn cảnh gia tộc không cho phép, cô phải ở lại Luân Đôn cũng người em của ba cô để tiện cho việc học tập cũng như quản lí sản nghiệp của Hà gia.
- Hôm nay không học sao? - Ông nội Hà cầm tách trà đã pha đưa sang phía Thiên Bình.
- Hôm nay không học ạ! - Đối với việc học, Hà gia vô cùng nghiêm khắc nên cô đành phải nói dối.
Bà nội Hà mỉm cười trách mắng ông nội Hà: “Cháu nó lâu lâu mới về, ông đừng có mà luôn mồm hỏi về mấy cái thứ căng thẳng đầu óc đó!“.
Thiên Bình mỉm cười dịu dàng nhìn ông bà, đây mới là gia đình thật sự của cô.
Bà nội Hà trách mắng ông nội Hà xong thì nói với Thiên Bình: “Hôm nay về đây chắc không chỉ muốn thăm ông bà phải không?“.
Thiên Bình giơ ngón tay cái lên, bà nội đúng là hiểu con!
Thiên Bình buộc phải dùng đến hạ sách này, trong lòng thấy khó khăn nhưng miệng mở ra vô cùng dễ dàng: “Ông, bây giờ dưới bang là Kình Ngư quản lí vậy thì cậu ta có quyền gì?“.
Ông nội Hà hơi trầm ngâm khó hiểu: “Thì tất cả những gì mà người quản bang có“.
Thiên Bình nhanh chóng đi thẳng vào đề: “Ngay cả giết dòng máu của bang?“.
Bà nội Hà bặm môi vẻ tức giận: “Hắn ta đụng đến cháu bà sao?“.
Thiên Bình lập tức khua tay: “Không có, không có, con chỉ hỏi vậy thôi“.
Ông nội Hà nửa buổi mới nói tiếp: “Không thể, dù có thể cũng không được, cậu ta không thể có gan làm điều này và cũng không có lí do làm điều này, Kình Ngư trước giờ vô cùng đáng tin, ta luôn trọng dụng hắn, từ khi hắn còn nhỏ cũng được Hà gia chăm sóc, bởi vậy ta mới dám giao cái địa thế đó cho hắn“.
Thiên Bình có chút nghi ngờ một người, đành hỏi tiếp nhưng vẫn không dám lôi tên người đó ra: “Từ trước đến giờ Kình Ngư luôn trung thành với cả Hà gia sao?“.
Ông nội Hà chắc chắn: “Đúng vậy“.
Bà nội Hà ngồi im nãy giờ bỗng vỗ tay như vừa nghĩ ra điều gì: “Bà biết rồi, Kình Ngư luôn theo chân Sài Lang, từ bé luôn như vậy, đúng là vô cùng kính cẩn với mọi người trong Hà gia nhưng đối xử với Sài Lang vẫn là đặc biệt nhất“.
Thiên Bình bỗng cười thầm trong bụng, đáng lẽ phải sợ nhưng chả hiểu sao nắm bắt được điều này càng làm cô thỏa mãn hơn, mấy người hại tôi, tôi sẽ trả gấp trăm lần!
--------------------------------
Xử Nữ ngồi ở quán café, quán café mang không khí cổ kính của Trung Quốc, ngay cả chữ viết hai bên cửa cũng là nét chữ trung hoa, vì sinh ra ở Anh nên Xử Nữ cũng không biết những tờ giấy này viết gì, chỉ là bài hát vang lên trong quán là một bài mà cô yêu thích, càng khó càng yêu* càng nghe càng não lòng, chính cô cũng thấy rất hợp với tâm trạng của mình, như quấn thắt trái tim của cô, cô từng đọc bản eng nên vẫn nhớ nội dung của nó.
*Càng khó càng yêu được trình bày bởi Ngô Nhược Hy.
Đúng là ở đời khó có gì đoán trước được, không có gì theo ý của con người, người vừa đẩy cửa vào quán là Sư Tử, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp đang quàng tay anh.
Xử Nữ ráng giữ bộ mặt bình thản nhất nhìn vào chiếc điện thoại của mình, chỉ mong Sư Tử không nhìn thấy mình, à mà không có gì theo ý của con người mà!
Sư Tử đã nhìn thấy cô!
Sư Tử vẫn lãng tử như vậy, nhưng sao cô gái đi cạnh anh lại trông bất xứng với anh như thế? Đẹp thì đẹp nhưng khí chất thì không hề có!
Sư Tử hơi chạch lưỡi, mắt anh không thể rời khỏi Xử Nữ, cô như thế lại trốn học sao? Khóe môi anh giật giật, không quan tâm đến cô gái đang nhõng nhẽo bên cạnh anh, anh rời tay khỏi cô gái, đến chỗ Xử Nữ, kéo ghế ngồi đối diện cô.
Xử Nữ biết mình không thể né tránh, cô ngước lên nói: “Thật trùng hợp“.
Sư Tử không biết cái gì thúc đẩy mình tới đây, chỉ là khi nhìn thấy cô anh không thể kìm được ham muốn cô, Sư Tử kéo điện thoại Xử Nữ đang cầm bỏ xuống bàn rồi nói: “Cậu trốn học“.
Xử Nữ chưa kịp trả lời thì cô gái kia đã đến kéo kéo tay Sư Tử: “Anh, bạn anh sao?“.
Sư Tử liếc nhìn cô gái nói: “Bữa khác đi, cô về đi“.
- Anh..
Sư Tử nhướn mày, cô gái đành hậm hực bỏ đi.
Không hiểu vì sao nhìn thấy hình ảnh này, Xử Nữ bỗng cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn một chút, vô cùng thỏa mãn.
Xử Nữ nhướn môi, giọng hơi cao: “Để bạn gái cậu như vậy thì không sao chứ?“.
Sư Tử nhìn cô, chả hiểu sao thấy trong lời nói của cô có chút ủy khuất: “Không phải bạn gái tôi“.
Xử Nữ liếc liếc xuống điện thoại của mình đặt dưới bàn: “Chắc chỉ đối phương nghĩ vậy“.
Biết ý cô nghĩa là gì, Sư Tử chống cằm lên bàn nói: “Cậu ghen?“.
Cô biết nói gì đây, nghe anh nói như vậy cô lại cảm thấy buồn cười: “Tôi làm gì có quyền đó, với lại cũng không có lí do gì để tôi ghen“.
Sư Tử tức giận trong lòng, cảm giác có lửa đang cháy hừng hực trong người nhưng ngoài mặt anh vẫn bình thản: “Có chứ!“.
Xử Nữ giật giật lông mày: “Là sao?“.
“Vì cậu là bạn gái của tôi“.
----------------------------------
Cự Giải nhìn chính bản thân mình trong gương, liên tục lấy nước hất vào mặt của mình, cô nói với chính mình: “Bắc Nhi, đến lúc này thì tôi lại quên mất cậu, xin lỗi“.
Để đáp lại với Cự Giải, người bên kia gương mỉm cười.
Cự Giải lấy lại tinh thần bước ra ngoài, dạo này cô quá lo lắng cho Kim Ngưu nên mặt mày cũng không được sáng sủa như trước, hôm nay Kim Ngưu lại không đi học càng khiến cô thêm lí do để buồn phiền. Cự Giải nói là làm, một khi quyết tâm không gặp mặt Kim Ngưu thì dù có lo lắng đến cỡ nào cô cũng sẽ không gặp.
- Tâm trạng cậu dạo này không tốt? - Một tiếng nói phát ra phía sau lưng Cự Giải.
Cự Giải quay lại nhìn thấy Thiên Yết đang đứng dựa lưng vào tường, hai tay vẫn nằm trong túi quần, Cự Giải đã lâu không nói chuyện với Thiên Yết từ chuyện xảy ra lần đó, lúc này thấy anh tự động bắt chuyện với mình thì Cự Giải lại không biết phản ứng ra làm sao, chỉ đứng đó nhìn Thiên Yết, trong đầu đang tìm một câu trả lời để đôi bên không ngại ngùng.
Thiên Yết đến gần Cự Giải, thuận tay nâng cằm cô lên, chau mày nhìn cô: “Hôm qua không ngủ sao?“.
Cự Giải vội né ra, Cự Giải thừa nhận mình mặt dày nhưng cô vẫn không có gan nhìn thẳng vào Thiên Yết.
Thiên Yết hơi bực mình, chuyện nhìn thấy cô cùng Kim Ngưu lần trước, anh cũng chưa từng có suy nghĩ bỏ qua, một khi lọt vào tầm mắt của anh, muốn thoát cũng thoát không được, bây giờ cô lại còn né anh sao? Nực cười!
Cự Giải trong đầu rối như tơ vò, cứ cúi gằm mặt xuống đất, muốn bỏ chạy thì lại thấy hơi kì, đây đâu phải phim truyền hình dài tập đâu!
Thiên Yết bình thản nói: “Hôm nay cậu còn không nhìn tôi lấy một cái“.
Chả phải cậu đang vui sướng với tình cũ của cậu còn gì, hứ!
Thiên Yết thở dài, nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Chuyện lần trước thật xin lỗi“.
Lần này bắt buộc Cự Giải phải nhìn lên, Thiên Yết xin lỗi cô?
Đúng lúc Thiên Yết cúi xuống nhìn, thế là bốn mắt chạm phải nhau, Cự Giải hơi sửng sốt, vội cúi đầu.
Thiên Yết rốt cuộc không nhịn được, nói như quát: “Cậu thế nào không dám nhìn tôi?“.
Sao mà tôi dám chứ...
Cự Giải nhanh chóng thấy vai mình bị ép vào tường, lưng đập mạnh về phía sau, ngước lên thấy Thiên Yết đứng chống một tay lên tường, tay kia bỏ vào túi quần, cúi người thấp xuống, mặt anh ngay lập tức song song với Cự Giải.
Cự Giải cúi gằm tiếp.
Thiên Yết gằn từng chữ: “Cậu thích Kim Ngưu? Cậu thay đổi nhanh thật!“.
Cự Giải tưởng mình nghe nhầm, nhìn thẳng vào mắt Thiên Yết: “Cậu nói gì vậy?“.
Thiên Yết nhếch môi: “Rốt cuộc cậu thích Trường Xà được bao nhiêu chứ?“.
Dĩ nhiên là rất nhiều rồi! Vô cùng thích!
Cự Giải không dám nói điều này ra, ánh mắt chỉ dám nhìn về phía sau Thiên Yết. Thiên Yết thấy Cự Giải dù thế nào cũng không muốn nhìn mình, anh đã luôn ghét Trường Xà nhưng đến lúc Cự Giải thay lòng thì anh còn điên tiết hơn, sẽ thế nào nếu cô ấy thay đổi tình cảm nhanh như vậy. Không lẽ...
Thiên Yết kéo mặt Cự Giải bắt buộc cô phải nhìn thẳng vào mình: “Cậu.. ngay từ đầu người cậu thích là Kim Ngưu?“.
Cự Giải bày ra bộ mặt không thể tin nổi: “Cậu đang nói quái gì vậy?“.
Nếu là thích Kim Ngưu thì còn khó chịu hơn nữa! Kim Ngưu mới chính là đối thủ khó lòng đánh bại!
Cự Giải biết hoàn cảnh này, ánh mắt của Thiên Yết rất đáng sợ, cô lập tức thanh minh: “Kim Ngưu sao? Thích, tuyệt đối thích, nhưng đó là tình cảm anh em, không như cậu nghĩ đâu!” Cự Giải vốn không phải nữ chính não tàn trong tiểu thuyết thích ngược nam chính.
Thiên Yết thấy bộ dạng lắp ba lắp bắp của cô, nhất thời cục đá trong lòng bỗng nhiên nhẹ hẳn, hỏi cô: “Vẫn thích Trường Xà?“.
Cự Giải không muốn nói cho Thiên Yết biết câu trả lời, ngay cả bản thân cô lúc này cô cũng không biết nữa, cô biết là mình vô cùng thích nhưng lại không muốn làm tổn thương Thiên Yết, bỗng sợ anh sẽ chấp nhận buông tay, cô sợ thanh minh rằng mình cũng chỉ là một kẻ đa tình, bên nào cũng không muốn mất. Cự Giải khi đọc truyện rất ghét kiểu nữ chính ngu ngốc không biết chọn nam chính hay nam phụ, nhưng khi vào hoàn cảnh này cô mới hiểu ra, những người con gái đều tham lam, đều muốn nhiều hơn thứ họ được nhận, về mặt này cô lại càng sợ làm tổn thương Thiên Yết.
Cự Giải can đảm nói ra, dù là nói ra sẽ làm cô thấy mất mát, nhưng đều tốt cho cả đôi bên, nếu Thiên Yết buông tay, cô sẽ đành chấp nhận thôi, dù thế nào cô cũng muốn trong trái tim của mình duy nhất hiện diện một người, dù là Trường Xà hay Thiên Yết, cũng chỉ duy nhất một người được ngự trị trong trái tim cô, không một ai có thể phá vỡ được: “Tôi thích Trường Xà” Đúng vậy, dù sao Thiên Yết cũng chưa từng nói thích cô!
Thiên Yết bỗng thở phào, khác hẳn với suy nghĩ của cô, anh kéo cô vào lòng mình, tay phải xoa xoa đầu cô cất giọng khàn khàn: “Thật may“.
Thật may vì cậu đã chân thành như thế!
Thật may vì cậu đã thâm tình như thế!
Đúng vậy, chính là vậy!
Dù sao ngay từ lúc bắt đầu...
Cậu chính là người của tôi!
--------------------------------------
Song Ngư xách cặp nói với Bảo Bình: “Tớ về sớm, cậu nói giáo sư dùm“.
Bảo Bình ngáp một cái: “Lí do?“.
Song Ngư lườm một cái: “Đau bụng“.
- Đau bụng mà khỏe thế à? - Song Tử từ đâu chen vào.
- Kệ chị nha!
Song Tử nhìn biểu tình của Song Ngư, lời nói phát ra có ý đùa giỡn nhưng trong đáy mắt lại không hề có ý niệm vui vẻ nào. Song Ngư định đi thì bị Song Tử nắm tay giữ lại, Song Ngư hơi ngạc nhiên nhìn về phía bàn tay đang được nắm chặt của mình, nhìn một hồi lâu rồi nhìn lại Song Tử, chợt nở nụ cười: “Tôi nhất định sẽ quay lại“.
Đúng thế!
Tôi sẽ quay lại...
-----------------------------------
Không một ai trong lớp Zodiac biết, một chuyện khủng khiếp đã xảy ra, toàn trường đều đang đọc tờ báo Tân Thời Sinh của hội nhà báo bí mật được cắt cử để làm, một hội kín luôn nắm bắt được các thông tin cơ mật của học sinh trong trường và phát hành báo cũng bằng một cách bí mật mà không ai biết.
Tiêu đề bài báo được in lớn ở trang đầu: Kim Ngưu, kẻ tội nghiệp đáng thương nhất!
Tác giả :
QQ