100 Ngày Hôn Nhân: Tổng Tài, Chúng ta Không Còn Quan Hệ
Chương 4: Hôn lễ (1)
Rất nhanh đã đến ngày kết hôn, Đặng Khả Nhi rất rất hạnh phúc. Buổi hôn lễ ngày hôm nay đặc biệt long trọng, khách khứa đều là mối quan hệ hợp tác cùng Mạc gia và Đặng gia cùng những họ hàng xa và bạn bè thân thích.
Hôn lễ được tổ chức tại một vùng hoa lãng mạn có tiếng tại Bắc Kinh, cả khu vực được bao trọn, tô điểm bằng hàng ngàn các loại hoa đủ màu sắc khác biệt đua nhau tỏa ngát hương thơm, thảm đỏ trải dài, vòm cưới là những chiếc bong bóng nhiều màu đan xen những chiếc lá non kết thành những họa tiết đẹp mắt, tựa như một chiếc vương miện bằng hoa của một nàng công chúa. Chỉ nhìn sơ cũng đã thấy được quy mô rất lớn, hai bên cũng dùng hết tâm huyết để tổ chức một buổi lễ kết hôn đáng nhớ với nhau.
Họ hàng xa thân thiết của hai nhà không người chúc mừng, ai ai cũng rất quý con gái nhà Đặng gia vì tư dung tốt đẹp của cô. Nay lại được gả cho một gia đình có tiếng nhất nhì thành phố, họ lại càng thêm ngưỡng mộ cùng chúc phúc.
Bên trong phòng trang điểm, Đặng Khả Nhi liếc nhìn mình trong bộ váy cưới dài trắng tinh khiết. Mái tóc xõa dài rơi toáng loạn, vài sợi tóc phủ trên đầu vai được che giấu dưới phần vải ren mỏng sau gáy, trên đỉnh đầu đội một vương miện kim cương lấp lánh, không khác gì một thiên sứ xinh đẹp thuần khiết, thập phần diễm lệ.
Thập Kĩ Đình cùng Lưu Tích Tuyền nhìn nhau cười tự hào, Đặng Khả Nhi quả là xinh đẹp tuyệt trần, gương mặt thanh tú được trang điểm nhè nhẹ càng tăng thêm sự thu hút người khác đến nỗi mà nhà trang điểm phải ngắm nhìn cô một lúc lâu, tán dương cô:"Đặng tiểu thư, cô quả thật rất xinh đẹp!"
Đặng Khả Nhi nở nụ cười duyên, chỉ nói cảm ơn. Sau đó ngồi ngơ ngác và thẫn thờ suy nghĩ về dáng vẻ điển trai của Mạc Tử Đằng.
Giọng nói của Lưu Tích Tuyền như kéo cô trở về thực tại, bà đem một chiếc hộp nhung vừa đặt vào tay cô. Thật nặng nề, cô mở ra xem, là một chiếc vòng ngọc bảo xanh lục quý hiếm. Đặng Khả Nhi có chút khó hiểu nhìn mẹ mình, bà chỉ mỉm cười nói:"Đây là di vật của bà để lại cho mẹ khi mẹ cùng ba con kết hôn, nay mẹ đem trao lại cho con với ý nguyện mong con luôn may mắn và hạnh phúc." Cô cảm động không thôi, trên mắt lấp lánh xuất hiện một tầng nước, Lưu Tích Tuyền khẽ lau nhẹ mắt cô:"Khóc cái gì, hôm nay là ngày vui của con, con phải mỉm cười thật nhiều thế mới xinh đẹp."
Từ xa, một người phụ nữ trẻ bước vào nở nụ cười với cô "Khả Nhi gả chồng liền quên mất người bạn này nha:"Mạch Mỹ Ly trêu ghẹo, cũng không quên hướng Đặng phu nhân chào hỏi một cái.
Đặng phu nhân lui ra ngoài tiếp khách, lưu lại không gian cho đôi bạn thân thiết này. Mạch Mỹ Ly nhìn gương mặt tràn đầy hạnh phúc của cô mà cũng vui lây, trong lòng cũng chân thành chúc phúc, ngoài mặt lại trêu chọc cô:"Cậu còn nhớ lời hứa năm đó của hai chúng ta chứ?"
Đặng Khả Nhi bật cười:"Sao lại không nhớ được? Năm đó ta từng hứa rằng, ai kết hôn trước liền phải rủ người kia cùng đi du lịch một chuyến coi như ăn mừng nha:"Hai người cười lớn, vui vẻ ôm chầm lấy nhau.
Thập Kĩ Đình trên mặt nhíu mày thật chặc, giờ cử hành cũng đã sắp đến Mạc Tử Đằng sao lại chưa tới?
Hôn lễ được tổ chức tại một vùng hoa lãng mạn có tiếng tại Bắc Kinh, cả khu vực được bao trọn, tô điểm bằng hàng ngàn các loại hoa đủ màu sắc khác biệt đua nhau tỏa ngát hương thơm, thảm đỏ trải dài, vòm cưới là những chiếc bong bóng nhiều màu đan xen những chiếc lá non kết thành những họa tiết đẹp mắt, tựa như một chiếc vương miện bằng hoa của một nàng công chúa. Chỉ nhìn sơ cũng đã thấy được quy mô rất lớn, hai bên cũng dùng hết tâm huyết để tổ chức một buổi lễ kết hôn đáng nhớ với nhau.
Họ hàng xa thân thiết của hai nhà không người chúc mừng, ai ai cũng rất quý con gái nhà Đặng gia vì tư dung tốt đẹp của cô. Nay lại được gả cho một gia đình có tiếng nhất nhì thành phố, họ lại càng thêm ngưỡng mộ cùng chúc phúc.
Bên trong phòng trang điểm, Đặng Khả Nhi liếc nhìn mình trong bộ váy cưới dài trắng tinh khiết. Mái tóc xõa dài rơi toáng loạn, vài sợi tóc phủ trên đầu vai được che giấu dưới phần vải ren mỏng sau gáy, trên đỉnh đầu đội một vương miện kim cương lấp lánh, không khác gì một thiên sứ xinh đẹp thuần khiết, thập phần diễm lệ.
Thập Kĩ Đình cùng Lưu Tích Tuyền nhìn nhau cười tự hào, Đặng Khả Nhi quả là xinh đẹp tuyệt trần, gương mặt thanh tú được trang điểm nhè nhẹ càng tăng thêm sự thu hút người khác đến nỗi mà nhà trang điểm phải ngắm nhìn cô một lúc lâu, tán dương cô:"Đặng tiểu thư, cô quả thật rất xinh đẹp!"
Đặng Khả Nhi nở nụ cười duyên, chỉ nói cảm ơn. Sau đó ngồi ngơ ngác và thẫn thờ suy nghĩ về dáng vẻ điển trai của Mạc Tử Đằng.
Giọng nói của Lưu Tích Tuyền như kéo cô trở về thực tại, bà đem một chiếc hộp nhung vừa đặt vào tay cô. Thật nặng nề, cô mở ra xem, là một chiếc vòng ngọc bảo xanh lục quý hiếm. Đặng Khả Nhi có chút khó hiểu nhìn mẹ mình, bà chỉ mỉm cười nói:"Đây là di vật của bà để lại cho mẹ khi mẹ cùng ba con kết hôn, nay mẹ đem trao lại cho con với ý nguyện mong con luôn may mắn và hạnh phúc." Cô cảm động không thôi, trên mắt lấp lánh xuất hiện một tầng nước, Lưu Tích Tuyền khẽ lau nhẹ mắt cô:"Khóc cái gì, hôm nay là ngày vui của con, con phải mỉm cười thật nhiều thế mới xinh đẹp."
Từ xa, một người phụ nữ trẻ bước vào nở nụ cười với cô "Khả Nhi gả chồng liền quên mất người bạn này nha:"Mạch Mỹ Ly trêu ghẹo, cũng không quên hướng Đặng phu nhân chào hỏi một cái.
Đặng phu nhân lui ra ngoài tiếp khách, lưu lại không gian cho đôi bạn thân thiết này. Mạch Mỹ Ly nhìn gương mặt tràn đầy hạnh phúc của cô mà cũng vui lây, trong lòng cũng chân thành chúc phúc, ngoài mặt lại trêu chọc cô:"Cậu còn nhớ lời hứa năm đó của hai chúng ta chứ?"
Đặng Khả Nhi bật cười:"Sao lại không nhớ được? Năm đó ta từng hứa rằng, ai kết hôn trước liền phải rủ người kia cùng đi du lịch một chuyến coi như ăn mừng nha:"Hai người cười lớn, vui vẻ ôm chầm lấy nhau.
Thập Kĩ Đình trên mặt nhíu mày thật chặc, giờ cử hành cũng đã sắp đến Mạc Tử Đằng sao lại chưa tới?
Tác giả :
Mộc Mộc Đường Tâm