100 Ngày Giả Vờ Yêu
Chương 42
Ôn Thiển rời khỏi nhà Cố Viêm không một lời tạm biệt, cũng không quay lại chỗ của Giang Tâm Dữ.
Cô không có nhiều bạn bè ở Thâm Thành, có thể nói là không có bạn. Nơi này không phải là Giang Thành quê hương của cô, cũng không phải là Tuệ Thành nơi cô học đại học, cô cứ thế đi theo Cố Viêm đến Thâm Thành xa lạ.
Về phần Giang Tâm Dữ, sau khi ly hôn thì bị cô lôi kéo đến Thâm Thành làm việc. Nhưng Cố Viêm hỏi Giang Tâm Dữ có số điện thoại của bạn học Ôn Thiển không, trước đó Ôn Thiển có tham dự đám cưới của một người bạn cùng phòng, cô cũng có lòng dành tâm huyết đi chọn qua, trông mối quan hệ cũng tốt.
Giang Tâm Dữ nói cô và Ôn Thiển không cùng thế hệ, làm sao có thể quen biết bạn cùng phòng của Ôn Thiển trong khi chuyên ngành học khác nhau? Họ biết nhau bởi vì Giang Tâm Dữ là chủ tịch câu lạc bộ khiêu vũ. Lúc trường học tổ chức các sự kiện quy mô lớn, Ôn Thiển ở Hội Học Sinh sẽ tìm những người từ câu lạc bộ khiêu vũ để hỗ trợ, sau vài lần thì quen thuộc với nhau. Đặc biệt là khi biết Giang Tâm Dữ học cùng lớp với Cố Viêm, Ôn Thiển đều vô tình hay cố ý nghe ngóng tình hình của Cố Viêm. Về phần những người xung quanh Ôn Thiển lúc trước thì cô hoàn toàn không biết gì.
Cửa hàng hoa vẫn mở cửa bình thường, Ôn Thiển còn trả lương trước cho nhân viên, nhưng nhân viên cũng không biết cô đã đi đâu.
Cố Viêm còn chưa được đưa đi gặp người lớn thì nói chi đến thông tin liên lạc của gia đình cô, anh chỉ biết cô đến từ Giang Thành, tỉnh X, còn cụ thể là quận nào thì anh không biết.
May mắn bộ phận nhân sự yêu cầu mỗi nhân viên đều phải điền thông tin liên hệ của gia đình. Cố Viêm tìm ra thông tin cá nhân của Ôn Thiển trong tài liệu lưu trữ, cũng phát hiện tài liệu này đã rất nhiều năm chưa cập nhật. Anh đã thử, nhưng cả quê quán và số điện thoại di động của ba mẹ đều đã quá hạn.
Quả nhiên anh không quan tâm đến Ôn Thiển, giống như cô bỏ nhà đi như bây giờ thì anh không biết tìm người ở đâu.
Thảo nào Ôn Thiển nói anh không thích cô, cô không cảm nhận được anh thích cô nên đã bỏ đi nơi khác.
Hai ngày cuối tháng là ngày cuối tuần, bởi vì do nghỉ lễ Quốc Khánh nên cuối tuần này công ty vẫn phải đi làm.
Cố Viêm đang ở trong văn phòng Phó tổng giám đốc, ngồi trên ghế sô pha tiếp khách, không ngừng lải nhải: “Cậu nghĩ cô ấy sẽ đi đâu, đi nước ngoài giải sầu hay về quê? Chắc là cô ấy sẽ không về nhà đâu đúng không? Mẹ cô ấy vẫn mãi thúc giục cô ấy cưới chồng, nếu không đưa tớ về thì mẹ cô ấy chắc sẽ giận lắm!”
Từ Hạo Kiệt ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, liếc sang Cố Viêm, vứt bỏ bạn gái mà cậu ta còn tự luyến đến vậy.
Cố Viêm im lặng một lúc rồi lại hỏi: “Tớ có nên gọi cảnh sát không? Tớ nghe nói qua 24 giờ không thấy có thể báo là mất tích!”
“Cậu bình tĩnh đi, Ôn Thiển là người trưởng thành, mà cô ấy cũng đã để lại lời nhắn cho cậu, đồng thời còn nhắn cho Giang Tâm Dữ nói muốn đi khỏi đây, chứng tỏ cô ấy không bị bắt cóc. Ngoài ra, cậu không phải người nhà cô ấy, cậu báo cảnh sát thì họ sẽ tin à?”
“Vậy thì tớ phải làm gì đây?” Cố Viêm điên cuồng vò đầu bứt tóc.
Từ Hạo Kiệt: “Hoặc là tìm một công ty thám tử tìm xem Ôn Thiển đã đi đâu.”
“Có hữu dụng không?”
“Chỉ cần Ôn Thiển dùng chứng minh thư đăng ký phương tiện đi lại, hoặc là đến khách sạn nào đó thì hẳn là tra được rồi?”
Cố Viêm thúc giục: “Vậy cậu giúp tớ tìm một văn phòng thám tử đáng tin cậy và xem cô ấy đi đâu?”
Ngày hôm sau, người của văn phòng thám tử đưa đến một báo cáo là Ôn Thiển đáp chuyến bay đến Urumqi vào ngày 28, thế nhưng không có thông tin gì về việc ở lại khách sạn nào, nói không chừng cô đi đến chỗ qua đêm không cần đăng ký. (Urumqi là thủ phủ khu tự trị ở Tân Cương)
Cố Viêm không đợi được văn phòng thám tử tìm kiếm, vừa lúc công ty có kỳ nghỉ lễ dài 7 ngày nên Cố Viêm đến thẳng Urumqi để thử vận may.
Sau khi Ôn Thiển bỏ nhà đi trốn, cô không biết mình nên đi đâu. Cô chợt nghĩ đến một người nổi tiếng, lúc buồn chán sẽ ra sân bay tuỳ tiện lên một chiếc máy bay rồi đi đến một thành phố xa lạ chơi. Thế là cô bắt chước người nổi tiếng đó, đi thẳng đến sân bay, vào phòng vé hỏi chuyến bay nào sắp khởi hành, nhân viên nói là đến Urumqi thì sau đó cô lập tức trả tiền mua vé.
Trước khi lên máy bay, Ôn Thiển nhận được điện thoại của người nhà nói ba của Ôn Thiển gặp tai nạn xe rất nghiêm trọng. Cuối cùng Ôn Thiển không lên máy bay đi Urumqi nữa mà đến phòng vé mua vé bay về tỉnh X.
Vừa lúc đêm đó không có chuyến về tỉnh X, 13 giờ ngày hôm sau mới có.
Giang Thành là một thành phố nhỏ, giao thông đi lại vô cùng bất tiện, dù là máy bay, đường sắt cao tốc hay xe buýt liên tỉnh đều phải đến tỉnh X rồi đổi xe khác đến Giang Thành.
Năm trước Ôn Thiển không mua được vé về tỉnh X, cuối cùng phải cùng vài đồng nghiệp liều mạng đi xe về, mất gần mười giờ đồng hồ.
Thay vì ở đây đợi chuyến bay vào ngày mai rồi sau đó đi xe về thì tốt hơn là bây giờ bắt một chiếc ô tô đi về Giang Thành, mà nơi này đến Giang Thành không xa bằng từ tỉnh X về Giang Thành. Thế là Ôn Thiển đã đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo, một phụ nữ nhỏ nhắn bắt xe taxi liên tỉnh đi về Giang Thành lúc 9 giờ tối.
Đi xe về Giang Thành không mất mười giờ mà chỉ mất khoảng tám giờ. Ôn Thiển đến bệnh viện là lúc sáu bảy giờ sáng để thăm ba mình.
Thực tế vết thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là gãy chân và bị thương nhẹ, nằm viện nửa tháng rồi sau đó về nhà nghỉ ngơi vài tháng là được.
Lúc đó, cả người ba Ôn đầy máu, mẹ Ôn sợ hãi nên khi gọi điện rất kích động. Khiến cho Ôn Thiển nghĩ rằng ba Ôn đang gặp nguy hiểm nên vội vàng chạy về.
Vừa lúc là kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, mẹ Ôn hỏi Ôn Thiển nghỉ bao nhiêu ngày, mà Ôn Thiển không dám nói cho mẹ Ôn biết cô đã chia tay với Cố Viêm, thậm chí còn không quan tâm đến công việc. Cô trả lời như bình thường là bảy ngày, mẹ Ôn nói nếu cô đã về rồi thì ở nhà mấy ngày rồi lại đi.
Cho nên Ôn Thiển bị ép phải ở nhà vài ngày rồi mới quyết định chuyện tiếp theo.
Giá nhà ở Giang Thành rất thấp, chỉ vài trăm nghìn tệ một căn nên Ôn Thiển đã lần lượt mua hai căn ở đây. Một căn là dành em trai làm phòng tân hôn, căn còn lại cô mua lúc từ chức đoạn thời gian trước. Khi đó cô cảm thấy mình không thể ở bên Cố Viêm nữa, không cần kết hôn nữa, về quê dưỡng già.
Kết quả là căn phòng này đã thực sự trở thành phòng dưỡng già của cô, quá cực khổ rồi.
Ba mẹ Ôn có một căn nhà cũ nhưng thường ở cùng con trai và con dâu để tiện chăm sóc con dâu và cháu trai.
Ba mẹ Ôn đã đến tuổi về hưu, tiền lương hưu ít ỏi. Tuy rằng Ôn Thiển chu cấp tiền sinh hoạt hàng tháng nhưng đa phần đều dùng để phụ cấp cho cháu trai. Nhà cũ không có ai ở nên đã cho những người nông dân làm công thuê.
Mặc dù em trai của Ôn Thiển là Ôn Trạch đã trưởng thành hơn trước rất nhiều nhưng vẫn không kiếm đủ tiền để nuôi con. Dù sao tiền tiêu cho trẻ em bây giờ còn nhiều hơn cho người lớn.
Vì không tin vào đồ dùng dành cho trẻ em trong nước nên từ bé cháu trai của Ôn Thiển đã sử dụng sữa bột và các loại tã giấy của nước ngoài, học phí mẫu giáo đắt hơn. Lúc bé Ôn Thiển học mẫu giáo, một học kỳ chỉ có hai trăm tệ. Còn bây giờ học mẫu giáo là 2000 tệ một tháng, và phải biết rằng lương khởi điểm cho một sinh viên mới tốt nghiệp ở Giang Thành cũng chỉ có 2000 tệ mà thôi.
Ôn Trạch nhỏ hơn Ôn Thiển một tuổi, tốt nghiệp hai năm, lương một tháng chỉ 5000 tệ. Nếu còn độc thân thì sẽ rất dư dả, nhưng anh còn có vợ con mà vợ lại sắp sinh bé thứ hai nên áp lực rất nhiều. Ba mẹ muốn có trong nhà có nhiều trẻ con để náo nhiệt một chút, đồng thời cũng sẽ phụ cấp cho anh nuôi con, nếu không anh thực sự sẽ sụp đổ mất.
Dù sao Ôn Thiển cũng đã mua nhà cho Ôn Trạch nên Ôn Trạch cũng không tiện hỏi cô vay tiền nuôi con.
Căn nhà trước đây Ôn Thiển mua đã được sửa sang xong, chỉ còn chưa mua đồ nội thất. Nhà cũ của ba mẹ cô lại đang cho thuê nên cô ở nhà của Ôn Trạch, ở chung phòng với cháu trai ba tuổi của cô.
Nhiều bạn học từ cấp Một đến cấp Ba của cô tốt nghiệp đại học xong đã về Giang Thành làm việc, Ôn Thiển thường rất bận rộn nên chỉ về quê trong dịp Tết để gặp gỡ họ hàng và bạn học cũ.
Bây giờ cô đã về đây, vừa dịp các bạn học cũng đang được nghỉ Quốc Khánh, nhiều người lại còn đến Giang Thành du lịch nên hầu như ngày nào cũng họp lớp, mấy ngày liền trôi qua.
Ôn Thiển cảm thấy cuộc sống ở quê hương khá tốt, ở đây có người thân và bạn bè, không giống như ở Thâm Thành không có bạn bè thân thiết, cuộc sống chỉ xoay quanh Cố Viêm. May thay năm nay có Giang Tâm Dữ đã ly hôn ở cùng cô nên thời gian trôi qua không tẻ nhạt như vậy. Nhưng bây giờ có vẻ cô ấy đã hòa giải với Từ Hạo Kiệt, nếu sau này cô ấy kết hôn thì sẽ không ai ở cùng Ôn Thiển nữa.
Đột nhiên Ôn Thiển cảm thấy mình quá đáng thương, cứ mãi vây quanh Cố Viêm, một khi cô rời khỏi Cố Viêm thì cô không còn luyến tiếc cái gì ở Thâm Thành nữa.
Mấy ngày lễ Quốc Khánh, Ôn Thiển tranh thủ thời gian đến cửa hàng nội thất mua một ít đồ dùng rồi lần lượt chuyển về nhà mới.
Ôn Thiển không còn muốn đi nơi nào, sống ở Giang Thành vài ngày, cô cảm thấy không tồi. Cô định sau Quốc Khánh sẽ giả vờ quay lại Thâm Thành, rồi một mình ở trong căn nhà mới. Cũng may nhà Ôn Trạch ở phía Bắc thành phố, còn nhà của Ôn Thiển ở phía Nam thành phố. Bình thường, ba mẹ Ôn và hai vợ chồng Ôn Trạch rất ít đến phía Nam thành phố, cho nên dù cô có ở nhà mới thì gia đình cũng sẽ không biết.
Một ngày trước khi lễ Quốc Khánh kết thúc, Ôn Thiển ăn tối ở nhà Ôn Trạch, mấy ngày trước mẹ Ôn vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc ba Ôn, hôm nay bà cố ý ở nhà nấu một bữa ăn tạm biệt Ôn Thiển. Bà nhớ tới Ôn Thiển nói đã có bạn trai thì liền hỏi: “Con với bạn trai hiện đang thế nào rồi?”
Ôn Thiển không muốn mẹ Ôn phải lo lắng nên vội vàng nói: “Tốt lắm, tốt lắm ạ…”
“Tết này thằng bé sẽ đến nhà chúng ta hả con?”
“Đúng vậy, đúng vậy ạ…” Ôn Thiển trả lời câu này hơi mông lung, dù sao cũng đã chia tay thì làm gì có bạn trai để dắt về nhà? Chưa phải lúc để nói sự thật, ít nhất cũng để đến nửa năm. Nếu không, mẹ Ôn sẽ không yên tâm, lại tiếp tục tìm đối tượng cho cô hẹn hò.
Nhưng mẹ Ôn chưa từng nhìn thấy bạn trai của Ôn Thiển, bà không yên tâm, sợ Ôn Thiển lừa mình nên bà nói: “Con có ảnh chụp không? Mẹ muốn xem thằng nhóc này trông như thế nào.”
“Mẹ đợi một chút, con mở điện thoại cho mẹ xem…” Ôn Thiển lấy điện thoại trong túi quần ra, Cố Viêm không thích chụp ảnh nên hai người họ không có ảnh chụp chung. Ôn Thiển chỉ mở một bức ảnh nhóm đi du lịch, cô và Cố Viêm đứng ở giữa nắm tay nhau.
Ảnh nhóm có quá nhiều người nên hình ảnh rất nhỏ, mẹ Ôn không nhìn rõ nên phóng to ảnh kèm mang kính lão để có thể nhìn rõ.
“Ôi, thằng bé này rất đẹp trai lại còn cao ráo!” Mẹ Ôn khen không dứt miệng.
Mẹ Ôn cầm điện thoại của Ôn Thiển tiếp tục lướt xem ảnh trong điện thoại, Ôn Thiển bỗng không nhớ bên trong có vài tấm ảnh không phù hợp với trẻ em, nhưng đã bị mẹ Ôn nhìn thấy.
“Ôi, dáng người thằng bé này rất không tồi, hai đứa ở chung sao?”
Mẹ Ôn lướt đến ảnh Ôn Thiển chụp lén Cố Viêm ở nhà, có ảnh mới ngủ dậy, có ảnh hàng ngày ngồi trên sô pha xem ti vi, còn có ảnh chỉ mặc quần lót đi tắm…
“A, mẹ, sao mẹ lại xem mấy ảnh khác chứ?!” Ôn Thiển ngượng ngùng lấy lại điện thoại.
Ôn Trạch ở bên cạnh ồn ào nói: “Chị, cho em xem thử với, dáng người anh rể đẹp lắm phải không?!”
“Cút ngay!”
Cô không có nhiều bạn bè ở Thâm Thành, có thể nói là không có bạn. Nơi này không phải là Giang Thành quê hương của cô, cũng không phải là Tuệ Thành nơi cô học đại học, cô cứ thế đi theo Cố Viêm đến Thâm Thành xa lạ.
Về phần Giang Tâm Dữ, sau khi ly hôn thì bị cô lôi kéo đến Thâm Thành làm việc. Nhưng Cố Viêm hỏi Giang Tâm Dữ có số điện thoại của bạn học Ôn Thiển không, trước đó Ôn Thiển có tham dự đám cưới của một người bạn cùng phòng, cô cũng có lòng dành tâm huyết đi chọn qua, trông mối quan hệ cũng tốt.
Giang Tâm Dữ nói cô và Ôn Thiển không cùng thế hệ, làm sao có thể quen biết bạn cùng phòng của Ôn Thiển trong khi chuyên ngành học khác nhau? Họ biết nhau bởi vì Giang Tâm Dữ là chủ tịch câu lạc bộ khiêu vũ. Lúc trường học tổ chức các sự kiện quy mô lớn, Ôn Thiển ở Hội Học Sinh sẽ tìm những người từ câu lạc bộ khiêu vũ để hỗ trợ, sau vài lần thì quen thuộc với nhau. Đặc biệt là khi biết Giang Tâm Dữ học cùng lớp với Cố Viêm, Ôn Thiển đều vô tình hay cố ý nghe ngóng tình hình của Cố Viêm. Về phần những người xung quanh Ôn Thiển lúc trước thì cô hoàn toàn không biết gì.
Cửa hàng hoa vẫn mở cửa bình thường, Ôn Thiển còn trả lương trước cho nhân viên, nhưng nhân viên cũng không biết cô đã đi đâu.
Cố Viêm còn chưa được đưa đi gặp người lớn thì nói chi đến thông tin liên lạc của gia đình cô, anh chỉ biết cô đến từ Giang Thành, tỉnh X, còn cụ thể là quận nào thì anh không biết.
May mắn bộ phận nhân sự yêu cầu mỗi nhân viên đều phải điền thông tin liên hệ của gia đình. Cố Viêm tìm ra thông tin cá nhân của Ôn Thiển trong tài liệu lưu trữ, cũng phát hiện tài liệu này đã rất nhiều năm chưa cập nhật. Anh đã thử, nhưng cả quê quán và số điện thoại di động của ba mẹ đều đã quá hạn.
Quả nhiên anh không quan tâm đến Ôn Thiển, giống như cô bỏ nhà đi như bây giờ thì anh không biết tìm người ở đâu.
Thảo nào Ôn Thiển nói anh không thích cô, cô không cảm nhận được anh thích cô nên đã bỏ đi nơi khác.
Hai ngày cuối tháng là ngày cuối tuần, bởi vì do nghỉ lễ Quốc Khánh nên cuối tuần này công ty vẫn phải đi làm.
Cố Viêm đang ở trong văn phòng Phó tổng giám đốc, ngồi trên ghế sô pha tiếp khách, không ngừng lải nhải: “Cậu nghĩ cô ấy sẽ đi đâu, đi nước ngoài giải sầu hay về quê? Chắc là cô ấy sẽ không về nhà đâu đúng không? Mẹ cô ấy vẫn mãi thúc giục cô ấy cưới chồng, nếu không đưa tớ về thì mẹ cô ấy chắc sẽ giận lắm!”
Từ Hạo Kiệt ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, liếc sang Cố Viêm, vứt bỏ bạn gái mà cậu ta còn tự luyến đến vậy.
Cố Viêm im lặng một lúc rồi lại hỏi: “Tớ có nên gọi cảnh sát không? Tớ nghe nói qua 24 giờ không thấy có thể báo là mất tích!”
“Cậu bình tĩnh đi, Ôn Thiển là người trưởng thành, mà cô ấy cũng đã để lại lời nhắn cho cậu, đồng thời còn nhắn cho Giang Tâm Dữ nói muốn đi khỏi đây, chứng tỏ cô ấy không bị bắt cóc. Ngoài ra, cậu không phải người nhà cô ấy, cậu báo cảnh sát thì họ sẽ tin à?”
“Vậy thì tớ phải làm gì đây?” Cố Viêm điên cuồng vò đầu bứt tóc.
Từ Hạo Kiệt: “Hoặc là tìm một công ty thám tử tìm xem Ôn Thiển đã đi đâu.”
“Có hữu dụng không?”
“Chỉ cần Ôn Thiển dùng chứng minh thư đăng ký phương tiện đi lại, hoặc là đến khách sạn nào đó thì hẳn là tra được rồi?”
Cố Viêm thúc giục: “Vậy cậu giúp tớ tìm một văn phòng thám tử đáng tin cậy và xem cô ấy đi đâu?”
Ngày hôm sau, người của văn phòng thám tử đưa đến một báo cáo là Ôn Thiển đáp chuyến bay đến Urumqi vào ngày 28, thế nhưng không có thông tin gì về việc ở lại khách sạn nào, nói không chừng cô đi đến chỗ qua đêm không cần đăng ký. (Urumqi là thủ phủ khu tự trị ở Tân Cương)
Cố Viêm không đợi được văn phòng thám tử tìm kiếm, vừa lúc công ty có kỳ nghỉ lễ dài 7 ngày nên Cố Viêm đến thẳng Urumqi để thử vận may.
Sau khi Ôn Thiển bỏ nhà đi trốn, cô không biết mình nên đi đâu. Cô chợt nghĩ đến một người nổi tiếng, lúc buồn chán sẽ ra sân bay tuỳ tiện lên một chiếc máy bay rồi đi đến một thành phố xa lạ chơi. Thế là cô bắt chước người nổi tiếng đó, đi thẳng đến sân bay, vào phòng vé hỏi chuyến bay nào sắp khởi hành, nhân viên nói là đến Urumqi thì sau đó cô lập tức trả tiền mua vé.
Trước khi lên máy bay, Ôn Thiển nhận được điện thoại của người nhà nói ba của Ôn Thiển gặp tai nạn xe rất nghiêm trọng. Cuối cùng Ôn Thiển không lên máy bay đi Urumqi nữa mà đến phòng vé mua vé bay về tỉnh X.
Vừa lúc đêm đó không có chuyến về tỉnh X, 13 giờ ngày hôm sau mới có.
Giang Thành là một thành phố nhỏ, giao thông đi lại vô cùng bất tiện, dù là máy bay, đường sắt cao tốc hay xe buýt liên tỉnh đều phải đến tỉnh X rồi đổi xe khác đến Giang Thành.
Năm trước Ôn Thiển không mua được vé về tỉnh X, cuối cùng phải cùng vài đồng nghiệp liều mạng đi xe về, mất gần mười giờ đồng hồ.
Thay vì ở đây đợi chuyến bay vào ngày mai rồi sau đó đi xe về thì tốt hơn là bây giờ bắt một chiếc ô tô đi về Giang Thành, mà nơi này đến Giang Thành không xa bằng từ tỉnh X về Giang Thành. Thế là Ôn Thiển đã đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo, một phụ nữ nhỏ nhắn bắt xe taxi liên tỉnh đi về Giang Thành lúc 9 giờ tối.
Đi xe về Giang Thành không mất mười giờ mà chỉ mất khoảng tám giờ. Ôn Thiển đến bệnh viện là lúc sáu bảy giờ sáng để thăm ba mình.
Thực tế vết thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là gãy chân và bị thương nhẹ, nằm viện nửa tháng rồi sau đó về nhà nghỉ ngơi vài tháng là được.
Lúc đó, cả người ba Ôn đầy máu, mẹ Ôn sợ hãi nên khi gọi điện rất kích động. Khiến cho Ôn Thiển nghĩ rằng ba Ôn đang gặp nguy hiểm nên vội vàng chạy về.
Vừa lúc là kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, mẹ Ôn hỏi Ôn Thiển nghỉ bao nhiêu ngày, mà Ôn Thiển không dám nói cho mẹ Ôn biết cô đã chia tay với Cố Viêm, thậm chí còn không quan tâm đến công việc. Cô trả lời như bình thường là bảy ngày, mẹ Ôn nói nếu cô đã về rồi thì ở nhà mấy ngày rồi lại đi.
Cho nên Ôn Thiển bị ép phải ở nhà vài ngày rồi mới quyết định chuyện tiếp theo.
Giá nhà ở Giang Thành rất thấp, chỉ vài trăm nghìn tệ một căn nên Ôn Thiển đã lần lượt mua hai căn ở đây. Một căn là dành em trai làm phòng tân hôn, căn còn lại cô mua lúc từ chức đoạn thời gian trước. Khi đó cô cảm thấy mình không thể ở bên Cố Viêm nữa, không cần kết hôn nữa, về quê dưỡng già.
Kết quả là căn phòng này đã thực sự trở thành phòng dưỡng già của cô, quá cực khổ rồi.
Ba mẹ Ôn có một căn nhà cũ nhưng thường ở cùng con trai và con dâu để tiện chăm sóc con dâu và cháu trai.
Ba mẹ Ôn đã đến tuổi về hưu, tiền lương hưu ít ỏi. Tuy rằng Ôn Thiển chu cấp tiền sinh hoạt hàng tháng nhưng đa phần đều dùng để phụ cấp cho cháu trai. Nhà cũ không có ai ở nên đã cho những người nông dân làm công thuê.
Mặc dù em trai của Ôn Thiển là Ôn Trạch đã trưởng thành hơn trước rất nhiều nhưng vẫn không kiếm đủ tiền để nuôi con. Dù sao tiền tiêu cho trẻ em bây giờ còn nhiều hơn cho người lớn.
Vì không tin vào đồ dùng dành cho trẻ em trong nước nên từ bé cháu trai của Ôn Thiển đã sử dụng sữa bột và các loại tã giấy của nước ngoài, học phí mẫu giáo đắt hơn. Lúc bé Ôn Thiển học mẫu giáo, một học kỳ chỉ có hai trăm tệ. Còn bây giờ học mẫu giáo là 2000 tệ một tháng, và phải biết rằng lương khởi điểm cho một sinh viên mới tốt nghiệp ở Giang Thành cũng chỉ có 2000 tệ mà thôi.
Ôn Trạch nhỏ hơn Ôn Thiển một tuổi, tốt nghiệp hai năm, lương một tháng chỉ 5000 tệ. Nếu còn độc thân thì sẽ rất dư dả, nhưng anh còn có vợ con mà vợ lại sắp sinh bé thứ hai nên áp lực rất nhiều. Ba mẹ muốn có trong nhà có nhiều trẻ con để náo nhiệt một chút, đồng thời cũng sẽ phụ cấp cho anh nuôi con, nếu không anh thực sự sẽ sụp đổ mất.
Dù sao Ôn Thiển cũng đã mua nhà cho Ôn Trạch nên Ôn Trạch cũng không tiện hỏi cô vay tiền nuôi con.
Căn nhà trước đây Ôn Thiển mua đã được sửa sang xong, chỉ còn chưa mua đồ nội thất. Nhà cũ của ba mẹ cô lại đang cho thuê nên cô ở nhà của Ôn Trạch, ở chung phòng với cháu trai ba tuổi của cô.
Nhiều bạn học từ cấp Một đến cấp Ba của cô tốt nghiệp đại học xong đã về Giang Thành làm việc, Ôn Thiển thường rất bận rộn nên chỉ về quê trong dịp Tết để gặp gỡ họ hàng và bạn học cũ.
Bây giờ cô đã về đây, vừa dịp các bạn học cũng đang được nghỉ Quốc Khánh, nhiều người lại còn đến Giang Thành du lịch nên hầu như ngày nào cũng họp lớp, mấy ngày liền trôi qua.
Ôn Thiển cảm thấy cuộc sống ở quê hương khá tốt, ở đây có người thân và bạn bè, không giống như ở Thâm Thành không có bạn bè thân thiết, cuộc sống chỉ xoay quanh Cố Viêm. May thay năm nay có Giang Tâm Dữ đã ly hôn ở cùng cô nên thời gian trôi qua không tẻ nhạt như vậy. Nhưng bây giờ có vẻ cô ấy đã hòa giải với Từ Hạo Kiệt, nếu sau này cô ấy kết hôn thì sẽ không ai ở cùng Ôn Thiển nữa.
Đột nhiên Ôn Thiển cảm thấy mình quá đáng thương, cứ mãi vây quanh Cố Viêm, một khi cô rời khỏi Cố Viêm thì cô không còn luyến tiếc cái gì ở Thâm Thành nữa.
Mấy ngày lễ Quốc Khánh, Ôn Thiển tranh thủ thời gian đến cửa hàng nội thất mua một ít đồ dùng rồi lần lượt chuyển về nhà mới.
Ôn Thiển không còn muốn đi nơi nào, sống ở Giang Thành vài ngày, cô cảm thấy không tồi. Cô định sau Quốc Khánh sẽ giả vờ quay lại Thâm Thành, rồi một mình ở trong căn nhà mới. Cũng may nhà Ôn Trạch ở phía Bắc thành phố, còn nhà của Ôn Thiển ở phía Nam thành phố. Bình thường, ba mẹ Ôn và hai vợ chồng Ôn Trạch rất ít đến phía Nam thành phố, cho nên dù cô có ở nhà mới thì gia đình cũng sẽ không biết.
Một ngày trước khi lễ Quốc Khánh kết thúc, Ôn Thiển ăn tối ở nhà Ôn Trạch, mấy ngày trước mẹ Ôn vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc ba Ôn, hôm nay bà cố ý ở nhà nấu một bữa ăn tạm biệt Ôn Thiển. Bà nhớ tới Ôn Thiển nói đã có bạn trai thì liền hỏi: “Con với bạn trai hiện đang thế nào rồi?”
Ôn Thiển không muốn mẹ Ôn phải lo lắng nên vội vàng nói: “Tốt lắm, tốt lắm ạ…”
“Tết này thằng bé sẽ đến nhà chúng ta hả con?”
“Đúng vậy, đúng vậy ạ…” Ôn Thiển trả lời câu này hơi mông lung, dù sao cũng đã chia tay thì làm gì có bạn trai để dắt về nhà? Chưa phải lúc để nói sự thật, ít nhất cũng để đến nửa năm. Nếu không, mẹ Ôn sẽ không yên tâm, lại tiếp tục tìm đối tượng cho cô hẹn hò.
Nhưng mẹ Ôn chưa từng nhìn thấy bạn trai của Ôn Thiển, bà không yên tâm, sợ Ôn Thiển lừa mình nên bà nói: “Con có ảnh chụp không? Mẹ muốn xem thằng nhóc này trông như thế nào.”
“Mẹ đợi một chút, con mở điện thoại cho mẹ xem…” Ôn Thiển lấy điện thoại trong túi quần ra, Cố Viêm không thích chụp ảnh nên hai người họ không có ảnh chụp chung. Ôn Thiển chỉ mở một bức ảnh nhóm đi du lịch, cô và Cố Viêm đứng ở giữa nắm tay nhau.
Ảnh nhóm có quá nhiều người nên hình ảnh rất nhỏ, mẹ Ôn không nhìn rõ nên phóng to ảnh kèm mang kính lão để có thể nhìn rõ.
“Ôi, thằng bé này rất đẹp trai lại còn cao ráo!” Mẹ Ôn khen không dứt miệng.
Mẹ Ôn cầm điện thoại của Ôn Thiển tiếp tục lướt xem ảnh trong điện thoại, Ôn Thiển bỗng không nhớ bên trong có vài tấm ảnh không phù hợp với trẻ em, nhưng đã bị mẹ Ôn nhìn thấy.
“Ôi, dáng người thằng bé này rất không tồi, hai đứa ở chung sao?”
Mẹ Ôn lướt đến ảnh Ôn Thiển chụp lén Cố Viêm ở nhà, có ảnh mới ngủ dậy, có ảnh hàng ngày ngồi trên sô pha xem ti vi, còn có ảnh chỉ mặc quần lót đi tắm…
“A, mẹ, sao mẹ lại xem mấy ảnh khác chứ?!” Ôn Thiển ngượng ngùng lấy lại điện thoại.
Ôn Trạch ở bên cạnh ồn ào nói: “Chị, cho em xem thử với, dáng người anh rể đẹp lắm phải không?!”
“Cút ngay!”
Tác giả :
Trọng Hi