100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân
Chương 59-2
Chu Mộ Nhiên ngừng lại bước chân, lúc này mới phát hiện trước mắt đen kịt một màu, tuy rằng không phải là đưa tay không thấy được năm ngón nhưng cũng không tốt hơn chút nào.
Đây là địa phương nào?
Chu Mộ Nhiên tưởng muốn mở miệng gọi Đậu Xanh, thế nhưng lại phát hiện y căn bản không thể phát ra một chút thanh âm nào.
Sờ vào cổ, chỗ đó bị một chứ gì đó khóa lại, triệt để kiềm chế y phát ra tiếng.
Đây rốt cục là chỗ nào?
Chu Mộ Nhiên dần dần thích ứng hắc ám, dựa vào ánh sáng yếu ớt phát ra từ khe cửa mà đánh giá nơi này.
Chỗ này tựa hồ là một gian phòng chứa củi, cũ nát, đầy là bụi bặm, cách đó không xa còn chất đống rất nhiều củi gỗ rơm rạ. Mà y bị một cái xiềng xích khóa ở cây cột cách đó không xa. Dây xích không đủ năm mét, nói cách khác y chỉ có thể hoạt động trong vòng năm mét quanh dây xích.
Chu Mộ Nhiên khí xông não. Thân thể này rốt cục là ai, dĩ nhiên bị xích ở đây giống như súc sinh. Hơn nữa đời này y còn chưa trở lại kẽ hở, mà là trực tiếp đến nơi này, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cỗ thân thể này liệu có phải là nguyên thân của linh hồn trong kẽ hở hay không?
Đang nghĩ đây, cửa gỗ chi một tiếng bị người mở ra từ bên ngoài, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào làm cho Chu Mộ Nhiên phải dùng tay che mắt lại.
“Ăn cơm!” Một cái bát bẩn thỉu bị đặt đến trước mặt Chu Mộ Nhiên, một thìa cháo mỏng manh hầu như không nhìn thấy hạt gạo múc vào, sau đó lại là nửa cái bánh ngô phát mốc ném xuống.
Cửa lại bị khóa lại một lần nữa, bên trong phòng chứa củi lại lâm vào hắc ám.
Chu Mộ Nhiên nhặt lên nửa cái bánh ngô ngửi một cái, mùi mốc xộc vào mũi làm y không nhịn được nhíu mày. Y tự nhận không phải là một người không thể chịu được khổ, chỉ là hình ảnh trước mắt thực sự làm người không tiếp thụ được.
Khối thân thể này vừa gầy lại nhỏ, xem ra cũng chỉ mới nười mấy tuổi, nhưng lại gặp phải loại đãi ngộ không phải dành cho người này. Đáng sợ nhất chính là, y không nhận được một chút ký ức nào, giống như là người này từ khi sinh ra đã phải sống ở trong phòng chứa củi này.
Thứ này Chu Mộ Nhiên không có hứng thú ăn, cái bụng tuy rằng đói thế nhưng ăn thứ này vào có khi chết còn nhanh hơn. Sau khi thích ứng hắc ám liền bắt đầu kiểm tra xung quanh, tìm kiếm lỗ thủng có thể thoát thân.
“Nhạc Ca?” Cửa lại bị mở ra, lần này là một thiếu niên tiến vào, thấy bốn bề vắng lặng, liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Chu Mộ Nhiên nhìn đối phương, y không xác định đối phương có phải gọi y hay không, bởi vì y cũng không biết đây là thân thể của người nào. Cũng may y căn bản không nói được, không làm cho đối phương hoài nghi.
“Nhạc Ca, ta mang thức ăn tới cho ngươi.” Đối phương lấy ra một cái bình nhỏ trong túi, dựa vào cảm giác đưa tới trước mặt Chu Mộ Nhiên.
Cái mũi của Chu Mộ Nhiên rất thính, ngửi được mùi thì cảm giác đói bụng lại một lần nữa bị câu lên, vội vã tiếp nhận bình nhỏ.
Bên trong là cái gì không thấy rõ, cầm ở trong tay cảm giác ấm áp, hẳn là giống như cháo loãng.
Chu Mộ Nhiên bưng bình uống một hớp, khó khăn nuốt. Tuy rằng cháo có chút nhạt nhẽo thế nhưng lúc này lại là thứ ngon nhất trên đời, chỉ là cổ họng bị khóa lại, nuốt có chút khó khăn. Thế nhưng đến cùng quá ít, Chu Mộ Nhiên có chút không no liếm liếm môi.
“Xin lỗi, ta chỉ có thể tiết kiệm được một chút như thế.” Đối phương có chút áy náy. “Nghe nói ngày mai ăn canh thịt, ta tranh thủ mang đến cho ngươi một ít.”
Nam hài nói xong, bắt đầu làm chuyện của mình, ôm lấy bó củi bên góc tường đi ra ngoài. Đại khái chuyển năm, sáu lần, nam hài mới vỗ vỗ quần áo, “Nhạc Ca, ta đi đây, ngày mai lại mang đồ ăn cho ngươi.”
Chu Mộ Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, ngỏ ý cảm ơn. Con mắt của nam hài đột nhiên trừng lớn, “Nhạc, Nhạc Ca... Ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì?”
“...” Chu Mộ Nhiên lặng lẽ. Nguyên lai thân thể này nghe không hiểu người nói chuyện sao?
May là đối nam hài đối diện cũng không có hoài nghi, trái lại rất cao hứng, “Ngươi có thể nghe hiểu liền tốt nhất, ta mỗi ngày đều đến, bồi ngươi nói một chút. Ai, ngươi thực sự là quá đáng thương.”
Chu Mộ Nhiên trực giác cảm thấy nơi này có cố sự, hơn nữa đối phương còn biết, vội vã đưa tay kéo lại vạt áo của đối phương, trên mặt tất cả đều là biểu tình chờ mong.
“Chuyện này... Được rồi, nơi này cũng ít có người tới, ta liền nói cho ngươi đi.” Nam hài ngồi ở đối diện Chu Mộ Nhiên, “Ta nghe nói, ngươi vốn là trưởng tử của Tộc trưởng, là sinh mệnh đã từng được mọi người chờ mong.”
Chu Mộ Nhiên cả kinh, lẽ nào thân thể này, có thân thế không rõ gì sao?
Đây là địa phương nào?
Chu Mộ Nhiên tưởng muốn mở miệng gọi Đậu Xanh, thế nhưng lại phát hiện y căn bản không thể phát ra một chút thanh âm nào.
Sờ vào cổ, chỗ đó bị một chứ gì đó khóa lại, triệt để kiềm chế y phát ra tiếng.
Đây rốt cục là chỗ nào?
Chu Mộ Nhiên dần dần thích ứng hắc ám, dựa vào ánh sáng yếu ớt phát ra từ khe cửa mà đánh giá nơi này.
Chỗ này tựa hồ là một gian phòng chứa củi, cũ nát, đầy là bụi bặm, cách đó không xa còn chất đống rất nhiều củi gỗ rơm rạ. Mà y bị một cái xiềng xích khóa ở cây cột cách đó không xa. Dây xích không đủ năm mét, nói cách khác y chỉ có thể hoạt động trong vòng năm mét quanh dây xích.
Chu Mộ Nhiên khí xông não. Thân thể này rốt cục là ai, dĩ nhiên bị xích ở đây giống như súc sinh. Hơn nữa đời này y còn chưa trở lại kẽ hở, mà là trực tiếp đến nơi này, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cỗ thân thể này liệu có phải là nguyên thân của linh hồn trong kẽ hở hay không?
Đang nghĩ đây, cửa gỗ chi một tiếng bị người mở ra từ bên ngoài, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào làm cho Chu Mộ Nhiên phải dùng tay che mắt lại.
“Ăn cơm!” Một cái bát bẩn thỉu bị đặt đến trước mặt Chu Mộ Nhiên, một thìa cháo mỏng manh hầu như không nhìn thấy hạt gạo múc vào, sau đó lại là nửa cái bánh ngô phát mốc ném xuống.
Cửa lại bị khóa lại một lần nữa, bên trong phòng chứa củi lại lâm vào hắc ám.
Chu Mộ Nhiên nhặt lên nửa cái bánh ngô ngửi một cái, mùi mốc xộc vào mũi làm y không nhịn được nhíu mày. Y tự nhận không phải là một người không thể chịu được khổ, chỉ là hình ảnh trước mắt thực sự làm người không tiếp thụ được.
Khối thân thể này vừa gầy lại nhỏ, xem ra cũng chỉ mới nười mấy tuổi, nhưng lại gặp phải loại đãi ngộ không phải dành cho người này. Đáng sợ nhất chính là, y không nhận được một chút ký ức nào, giống như là người này từ khi sinh ra đã phải sống ở trong phòng chứa củi này.
Thứ này Chu Mộ Nhiên không có hứng thú ăn, cái bụng tuy rằng đói thế nhưng ăn thứ này vào có khi chết còn nhanh hơn. Sau khi thích ứng hắc ám liền bắt đầu kiểm tra xung quanh, tìm kiếm lỗ thủng có thể thoát thân.
“Nhạc Ca?” Cửa lại bị mở ra, lần này là một thiếu niên tiến vào, thấy bốn bề vắng lặng, liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Chu Mộ Nhiên nhìn đối phương, y không xác định đối phương có phải gọi y hay không, bởi vì y cũng không biết đây là thân thể của người nào. Cũng may y căn bản không nói được, không làm cho đối phương hoài nghi.
“Nhạc Ca, ta mang thức ăn tới cho ngươi.” Đối phương lấy ra một cái bình nhỏ trong túi, dựa vào cảm giác đưa tới trước mặt Chu Mộ Nhiên.
Cái mũi của Chu Mộ Nhiên rất thính, ngửi được mùi thì cảm giác đói bụng lại một lần nữa bị câu lên, vội vã tiếp nhận bình nhỏ.
Bên trong là cái gì không thấy rõ, cầm ở trong tay cảm giác ấm áp, hẳn là giống như cháo loãng.
Chu Mộ Nhiên bưng bình uống một hớp, khó khăn nuốt. Tuy rằng cháo có chút nhạt nhẽo thế nhưng lúc này lại là thứ ngon nhất trên đời, chỉ là cổ họng bị khóa lại, nuốt có chút khó khăn. Thế nhưng đến cùng quá ít, Chu Mộ Nhiên có chút không no liếm liếm môi.
“Xin lỗi, ta chỉ có thể tiết kiệm được một chút như thế.” Đối phương có chút áy náy. “Nghe nói ngày mai ăn canh thịt, ta tranh thủ mang đến cho ngươi một ít.”
Nam hài nói xong, bắt đầu làm chuyện của mình, ôm lấy bó củi bên góc tường đi ra ngoài. Đại khái chuyển năm, sáu lần, nam hài mới vỗ vỗ quần áo, “Nhạc Ca, ta đi đây, ngày mai lại mang đồ ăn cho ngươi.”
Chu Mộ Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, ngỏ ý cảm ơn. Con mắt của nam hài đột nhiên trừng lớn, “Nhạc, Nhạc Ca... Ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì?”
“...” Chu Mộ Nhiên lặng lẽ. Nguyên lai thân thể này nghe không hiểu người nói chuyện sao?
May là đối nam hài đối diện cũng không có hoài nghi, trái lại rất cao hứng, “Ngươi có thể nghe hiểu liền tốt nhất, ta mỗi ngày đều đến, bồi ngươi nói một chút. Ai, ngươi thực sự là quá đáng thương.”
Chu Mộ Nhiên trực giác cảm thấy nơi này có cố sự, hơn nữa đối phương còn biết, vội vã đưa tay kéo lại vạt áo của đối phương, trên mặt tất cả đều là biểu tình chờ mong.
“Chuyện này... Được rồi, nơi này cũng ít có người tới, ta liền nói cho ngươi đi.” Nam hài ngồi ở đối diện Chu Mộ Nhiên, “Ta nghe nói, ngươi vốn là trưởng tử của Tộc trưởng, là sinh mệnh đã từng được mọi người chờ mong.”
Chu Mộ Nhiên cả kinh, lẽ nào thân thể này, có thân thế không rõ gì sao?
Tác giả :
Ẩn Không Nhân