100 Cách Cưng Vợ
Chương 377: Có phải anh ức hiếp cô ấy không?
Cô đang sốt, hơn nữa nhiệt độ vô cùng cao, lúc sờ lên chắc cũng trên 40 độ!
Phùng Tuyết Du lập tức đưa tay ra đỡ lấy bả vai của cô: “Dĩnh Dĩnh, Dĩnh Dĩnh?”
Thân thể bị lay động hơi khó chịu, Thẩm Dĩnh cuối cùng cũng từ trong ác mộng mà tỉnh lại, mơ màng mở mắt ra, rõ ràng ánh nắng buổi sáng không chói mắt, nhưng cô nhìn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không phải là bởi vì ánh sáng, chỉ vì sốt cao mà làm cho cả người không thoải mái.
Tuy cô đã tỉnh lại rồi, nhưng ý thức vẫn mơ hồ, Phùng Tuyết Du tìm được miếng dán hạ sốt dán trên trán cô, đút cho cô uống viên thuốc hạ sốt, cuối cùng vẫn là gọi xe cấp cứu 115 đến.
Chờ đợi rất đau khổ, cho dù chỉ mười mấy phút, nhưng Phùng Tuyết Du vẫn vô cùng nóng lòng.
Nhiệt độ của cô quá cao, thuốc hạ sốt không có tác dụng với cô.
Bị sốt tuy không phải bệnh gì nghiêm trọng, nhưng sốt cao như vậy dễ gây ra nhiều triệu chứng, viêm phổi, phù phổi, viêm màng não, hết thảy đều khó nói trước được.
Phùng Tuyết Du gấp gáp đi vòng vòng, nhưng trừ việc thay khăn mát cho cô, thì cũng không làm được điều gì khác.
Thật may xe cứu thương đến cũng không tính là quá chậm, y tá đẩy một chiếc xe lăn lên, bọn họ cùng nhau đỡ cô lên xe lăn, đẩy vào thang máy, rồi sau đó đẩy vào trong xe cứu thương.
Phùng Tuyết Du mặc đồ ngủ vẫn chưa kịp thay, khoác một chiếc áo khoác bên ngoài rồi vội vàng đi cùng đến bệnh viện.
Bệnh viện nhân dân của thành phố J ở gần đó, trên đường, thấy Thẩm Dĩnh sốt cao quá, ý tá giúp cô truyền nước biển hạ sốt.
Khi đến bệnh viện, xét nghiệm máu, còn kiểm tra cơ thể một lần, sau khi nhìn thấy con số trên nhiệt kế, Phùng Tuyết Du thiếu chút nữa té xỉu.
Bốn mươi hai độ.
Theo sự hiểu biết của cô, nhiệt độ vượt qua ba mươi chín độ là đã quá cao rồi, người bị sốt vượt qua bốn mươi độ là bắt đầu nói sảng, thậm chí xuất hiện ảo giác, 42 độ, con số này thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hiển nhiên bác sĩ cũng bị dọa sợ, vừa kê thuốc cho cô, vừa nhịn không được mà nhắc nhở cô: “Sao không đưa đến sớm một chút, người này nếu như vượt qua 43 độ thì nguy rồi!”
Phùng Tuyết Du nghe thấy thì trong lòng run sợ: “Tối hôm qua, trước khi ngủ vẫn chưa sốt, sáng hôm nay mới bắt đầu sốt.”
“Chẳng lẽ không phải à, sốt thành như vậy nói cũng không được rồi, người không thoải mái thì phải canh chừng, cũng không thể khinh thường được, sốt như vậy không phải là chuyện nhỏ, cô xem đi, hạ sốt rồi chắc chắn cũng sẽ có những biến chứng khác.” Nữ bác sĩ nói xong thì thở dài: “Cô canh chừng bên cạnh cô ấy đi, có vấn đề gì thì gọi cho chúng tôi.”
Phùng Tuyết Du vội vàng đồng ý, ngồi cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt trắng bệch còn chút chút tái nhợt của người phụ nữ, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Cô cứ nhìn như vậy, Mã Thiên Xích gọi đến hai lần, cô cũng không nghe, sau đó người này lại gọi nữa, cô mới cầm điện thoại lên đi ra ngoài phòng bệnh, khách khí bắt máy: “Alo, anh Mã?”
Nghe thấy giọng nói xa lạ của một cô gái, Mã Thiên Xích sửng sốt, trong đầu lục lọi ấn tượng về giọng nói này: “Cô là ai?”
“Tôi là Phùng Tuyết Du, là bạn của Dĩnh Dĩnh.”
“Cô ấy đâu?”
“Thẩm Dĩnh à.” Phùng Tuyết Du cố ý làm cho khẩu khí của mình hết sức thoái mái, vô cùng lưu loát nói ra: “Điện thoại của cô ấy hôm qua rơi ở chỗ tôi, nói lát nữa hết bận sẽ đến chỗ tôi lấy.”
Nói xong, người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi.
Phùng Tuyết Du sợ anh ta không tin, trái tim căng thẳng: “Anh Mã, anh có đang nghe không?”
“Ừ.” Giọng nói của Mã Thiên Xích không nghe ra cảm xúc gì, rất máy móc, khó mà đoán được anh ta đang suy nghĩ gì: “Phiền cô Phùng khi gặp cô ấy thì chuyển lời giúp tôi, bảo cô ấy gọi lại cho tôi.”
Phùng Tuyết Du thở ra một hơi: “Được, không vấn đề gì, tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ý tá mặc đồ trắng cách đó không xa đi tới: “Cô đi lấy đơn xét nghiệm máu đi, có kết quả rồi.”
Phùng Tuyết Du không dám chậm trễ, vội vàng đi đến máy tự phục vụ để nhận, trên đó viết rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, cô nhìn không hiểu, trị số cũng không rõ ràng, đưa cho cô y tá vừa nãy.
Không đợi cô ý tá xem xong, cô ý tá kinh ngạc nói với cô: “Bạn của cô không phải sốt đơn thuần, cô ấy bị ngộ độc rượu nhẹ, ngoài ra còn có thuốc kháng cholinergic và một lượng nhỏ atropine trong máu, đây là thành phần thuốc mê, cô ấy uống quá nhiều nên bị ngộ độc!”
Nghe bác sĩ nói thế, Phùng Tuyết Du cũng bị dọa không nhẹ, cô nghĩ đến bộ dạng tối hôm qua của Thẩm Dĩnh, nói chuyện không có sức lực, cử chỉ cũng vô cùng chậm chạp, thì ra là bị hạ thuốc mê!?
Cô vừa tức vừa lo, sợ cô sẽ có điều gì bất trắc: “Vậy hiện giờ làm sao ạ, cần phải trị liệu không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đưa cô ấy đến bệnh viện hơi muộn, đợi hạ sốt thì xem tình hình cô ấy thế nào đã rồi mới kết luận được.” Bác sĩ nói đúng trọng tâm, biết bệnh nhân chắc chắn cũng gặp phải chuyện gì không tốt nên cũng an ủi cô: “Cô cũng đừng quá lo lắng, trước tiên đợi cô ấy hạ sốt đã.”
Phùng Tuyết Du hoảng loạn quay về phòng bệnh, cô càng nghĩ càng tức giận, nghĩ đến Thẩm Dĩnh bị ức hiếp thì trong lòng cô khó chịu vô cùng.
Lúc này, điện thoại được cô để ở trong túi lại vang lên một lần nữa.
Chẳng qua lần này không phải là Mã Thiên Xích gọi đến mà là một người khác, người đàn ông này cô không lạ chút nào.
Lục Hi.
Phùng Tuyết Du liếc nhìn Thẩm Dĩnh đang ngủ mê man, trong lòng tính toán một chút vẫn quyết định không nói việc cô bị sốt cho đối phương, việc này vẫn nên đợi cô ấy tỉnh dậy rồi tự mình giải quyết.
Nhưng làm cho Phùng Tuyết Du không ngờ tới là, điện thoại vừa kết nói thì đã nghe thấy câu hỏi khàn khàn của người đàn ông kia: “Tối qua em ở nhà của Phùng Tuyết Du à?”
Tối qua.
Hai từ này truyền vào tai vô cùng mẫn cảm.
Anh làm sao biết Thẩm Dĩnh ở nhà của mình?
Tối qua lúc Thẩm Dĩnh đến nhà mình thì đã rạng sáng rồi, thời gian đó, người này biết được thì chỉ có một khả năng: Tối qua bọn họ ở cùng nhau.
Nghĩ đến khả năng này, Phùng Tuyết Du không khỏi nhíu mày, nếu như là như vậy thì Thẩm Dĩnh làm sao lại bị hạ thuốc?
Chẳng lẽ là…
Một ý niệm đang sợ xuất hiện trong đầu của cô, Phùng Tuyết Du biến sắc, lúc mở miệng thì ngữ khí rất hung dữ: “Lục Hi, tối qua là anh ở cùng với Thẩm Dĩnh phải không?”
Lúc này, Lục Hi đang cầm điện thoại ngồi ở trên giường, anh đang chuẩn bị mang dép lê xuống giường, lại ngoài ý muốn nghe thấy giọng nói của Phùng Tuyết Du.
Sao lại là cô ta?
Tuy quan hệ hai người rất tốt, nhưng cũng không đến nỗi điện thoại của Thẩm Dĩnh lại được cô ta nghe.
Hay là do sự việc tối qua mà cô thậm chí đến điện thoại của mình cũng không thèm nghe?
Suy nghĩ đến đây, sắc mặt người đàn ông lạnh đi mấy phần: “Đưa điện thoại cho Thẩm Dĩnh.”
Phùng Tuyết Du nghe được câu này, không thể nghi ngờ gì là thừa nhận việc tối qua hai người họ ở cùng nhau, cô đứng bật dậy từ trên ghế, đè nén nói: “Nhận điện thoại? Hiện giờ cô ấy đang nằm trên giường bệnh vẫn sốt cao không giảm, cả người đã mơ màng rồi, còn nhận điện thoại?! Lục Hi, mẹ nó anh không phải là ức hiếp Thẩm Dĩnh đấy chứ?”
Nghe thấy tiếng gào thét của cô, trong điện thoại đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Chỉ có tiếng thở vô cùng tức giận của cô, Lục Hi bên kia giống như là đã im lặng rồi.
Khi cô cho rằng anh sẽ xấu hổ cúp điện thoại thì đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp nôn nóng của người đàn ông: “Hai người đang ở bệnh viện nào?”
Phùng Tuyết Du lập tức đưa tay ra đỡ lấy bả vai của cô: “Dĩnh Dĩnh, Dĩnh Dĩnh?”
Thân thể bị lay động hơi khó chịu, Thẩm Dĩnh cuối cùng cũng từ trong ác mộng mà tỉnh lại, mơ màng mở mắt ra, rõ ràng ánh nắng buổi sáng không chói mắt, nhưng cô nhìn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không phải là bởi vì ánh sáng, chỉ vì sốt cao mà làm cho cả người không thoải mái.
Tuy cô đã tỉnh lại rồi, nhưng ý thức vẫn mơ hồ, Phùng Tuyết Du tìm được miếng dán hạ sốt dán trên trán cô, đút cho cô uống viên thuốc hạ sốt, cuối cùng vẫn là gọi xe cấp cứu 115 đến.
Chờ đợi rất đau khổ, cho dù chỉ mười mấy phút, nhưng Phùng Tuyết Du vẫn vô cùng nóng lòng.
Nhiệt độ của cô quá cao, thuốc hạ sốt không có tác dụng với cô.
Bị sốt tuy không phải bệnh gì nghiêm trọng, nhưng sốt cao như vậy dễ gây ra nhiều triệu chứng, viêm phổi, phù phổi, viêm màng não, hết thảy đều khó nói trước được.
Phùng Tuyết Du gấp gáp đi vòng vòng, nhưng trừ việc thay khăn mát cho cô, thì cũng không làm được điều gì khác.
Thật may xe cứu thương đến cũng không tính là quá chậm, y tá đẩy một chiếc xe lăn lên, bọn họ cùng nhau đỡ cô lên xe lăn, đẩy vào thang máy, rồi sau đó đẩy vào trong xe cứu thương.
Phùng Tuyết Du mặc đồ ngủ vẫn chưa kịp thay, khoác một chiếc áo khoác bên ngoài rồi vội vàng đi cùng đến bệnh viện.
Bệnh viện nhân dân của thành phố J ở gần đó, trên đường, thấy Thẩm Dĩnh sốt cao quá, ý tá giúp cô truyền nước biển hạ sốt.
Khi đến bệnh viện, xét nghiệm máu, còn kiểm tra cơ thể một lần, sau khi nhìn thấy con số trên nhiệt kế, Phùng Tuyết Du thiếu chút nữa té xỉu.
Bốn mươi hai độ.
Theo sự hiểu biết của cô, nhiệt độ vượt qua ba mươi chín độ là đã quá cao rồi, người bị sốt vượt qua bốn mươi độ là bắt đầu nói sảng, thậm chí xuất hiện ảo giác, 42 độ, con số này thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hiển nhiên bác sĩ cũng bị dọa sợ, vừa kê thuốc cho cô, vừa nhịn không được mà nhắc nhở cô: “Sao không đưa đến sớm một chút, người này nếu như vượt qua 43 độ thì nguy rồi!”
Phùng Tuyết Du nghe thấy thì trong lòng run sợ: “Tối hôm qua, trước khi ngủ vẫn chưa sốt, sáng hôm nay mới bắt đầu sốt.”
“Chẳng lẽ không phải à, sốt thành như vậy nói cũng không được rồi, người không thoải mái thì phải canh chừng, cũng không thể khinh thường được, sốt như vậy không phải là chuyện nhỏ, cô xem đi, hạ sốt rồi chắc chắn cũng sẽ có những biến chứng khác.” Nữ bác sĩ nói xong thì thở dài: “Cô canh chừng bên cạnh cô ấy đi, có vấn đề gì thì gọi cho chúng tôi.”
Phùng Tuyết Du vội vàng đồng ý, ngồi cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt trắng bệch còn chút chút tái nhợt của người phụ nữ, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Cô cứ nhìn như vậy, Mã Thiên Xích gọi đến hai lần, cô cũng không nghe, sau đó người này lại gọi nữa, cô mới cầm điện thoại lên đi ra ngoài phòng bệnh, khách khí bắt máy: “Alo, anh Mã?”
Nghe thấy giọng nói xa lạ của một cô gái, Mã Thiên Xích sửng sốt, trong đầu lục lọi ấn tượng về giọng nói này: “Cô là ai?”
“Tôi là Phùng Tuyết Du, là bạn của Dĩnh Dĩnh.”
“Cô ấy đâu?”
“Thẩm Dĩnh à.” Phùng Tuyết Du cố ý làm cho khẩu khí của mình hết sức thoái mái, vô cùng lưu loát nói ra: “Điện thoại của cô ấy hôm qua rơi ở chỗ tôi, nói lát nữa hết bận sẽ đến chỗ tôi lấy.”
Nói xong, người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi.
Phùng Tuyết Du sợ anh ta không tin, trái tim căng thẳng: “Anh Mã, anh có đang nghe không?”
“Ừ.” Giọng nói của Mã Thiên Xích không nghe ra cảm xúc gì, rất máy móc, khó mà đoán được anh ta đang suy nghĩ gì: “Phiền cô Phùng khi gặp cô ấy thì chuyển lời giúp tôi, bảo cô ấy gọi lại cho tôi.”
Phùng Tuyết Du thở ra một hơi: “Được, không vấn đề gì, tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ý tá mặc đồ trắng cách đó không xa đi tới: “Cô đi lấy đơn xét nghiệm máu đi, có kết quả rồi.”
Phùng Tuyết Du không dám chậm trễ, vội vàng đi đến máy tự phục vụ để nhận, trên đó viết rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, cô nhìn không hiểu, trị số cũng không rõ ràng, đưa cho cô y tá vừa nãy.
Không đợi cô ý tá xem xong, cô ý tá kinh ngạc nói với cô: “Bạn của cô không phải sốt đơn thuần, cô ấy bị ngộ độc rượu nhẹ, ngoài ra còn có thuốc kháng cholinergic và một lượng nhỏ atropine trong máu, đây là thành phần thuốc mê, cô ấy uống quá nhiều nên bị ngộ độc!”
Nghe bác sĩ nói thế, Phùng Tuyết Du cũng bị dọa không nhẹ, cô nghĩ đến bộ dạng tối hôm qua của Thẩm Dĩnh, nói chuyện không có sức lực, cử chỉ cũng vô cùng chậm chạp, thì ra là bị hạ thuốc mê!?
Cô vừa tức vừa lo, sợ cô sẽ có điều gì bất trắc: “Vậy hiện giờ làm sao ạ, cần phải trị liệu không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đưa cô ấy đến bệnh viện hơi muộn, đợi hạ sốt thì xem tình hình cô ấy thế nào đã rồi mới kết luận được.” Bác sĩ nói đúng trọng tâm, biết bệnh nhân chắc chắn cũng gặp phải chuyện gì không tốt nên cũng an ủi cô: “Cô cũng đừng quá lo lắng, trước tiên đợi cô ấy hạ sốt đã.”
Phùng Tuyết Du hoảng loạn quay về phòng bệnh, cô càng nghĩ càng tức giận, nghĩ đến Thẩm Dĩnh bị ức hiếp thì trong lòng cô khó chịu vô cùng.
Lúc này, điện thoại được cô để ở trong túi lại vang lên một lần nữa.
Chẳng qua lần này không phải là Mã Thiên Xích gọi đến mà là một người khác, người đàn ông này cô không lạ chút nào.
Lục Hi.
Phùng Tuyết Du liếc nhìn Thẩm Dĩnh đang ngủ mê man, trong lòng tính toán một chút vẫn quyết định không nói việc cô bị sốt cho đối phương, việc này vẫn nên đợi cô ấy tỉnh dậy rồi tự mình giải quyết.
Nhưng làm cho Phùng Tuyết Du không ngờ tới là, điện thoại vừa kết nói thì đã nghe thấy câu hỏi khàn khàn của người đàn ông kia: “Tối qua em ở nhà của Phùng Tuyết Du à?”
Tối qua.
Hai từ này truyền vào tai vô cùng mẫn cảm.
Anh làm sao biết Thẩm Dĩnh ở nhà của mình?
Tối qua lúc Thẩm Dĩnh đến nhà mình thì đã rạng sáng rồi, thời gian đó, người này biết được thì chỉ có một khả năng: Tối qua bọn họ ở cùng nhau.
Nghĩ đến khả năng này, Phùng Tuyết Du không khỏi nhíu mày, nếu như là như vậy thì Thẩm Dĩnh làm sao lại bị hạ thuốc?
Chẳng lẽ là…
Một ý niệm đang sợ xuất hiện trong đầu của cô, Phùng Tuyết Du biến sắc, lúc mở miệng thì ngữ khí rất hung dữ: “Lục Hi, tối qua là anh ở cùng với Thẩm Dĩnh phải không?”
Lúc này, Lục Hi đang cầm điện thoại ngồi ở trên giường, anh đang chuẩn bị mang dép lê xuống giường, lại ngoài ý muốn nghe thấy giọng nói của Phùng Tuyết Du.
Sao lại là cô ta?
Tuy quan hệ hai người rất tốt, nhưng cũng không đến nỗi điện thoại của Thẩm Dĩnh lại được cô ta nghe.
Hay là do sự việc tối qua mà cô thậm chí đến điện thoại của mình cũng không thèm nghe?
Suy nghĩ đến đây, sắc mặt người đàn ông lạnh đi mấy phần: “Đưa điện thoại cho Thẩm Dĩnh.”
Phùng Tuyết Du nghe được câu này, không thể nghi ngờ gì là thừa nhận việc tối qua hai người họ ở cùng nhau, cô đứng bật dậy từ trên ghế, đè nén nói: “Nhận điện thoại? Hiện giờ cô ấy đang nằm trên giường bệnh vẫn sốt cao không giảm, cả người đã mơ màng rồi, còn nhận điện thoại?! Lục Hi, mẹ nó anh không phải là ức hiếp Thẩm Dĩnh đấy chứ?”
Nghe thấy tiếng gào thét của cô, trong điện thoại đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Chỉ có tiếng thở vô cùng tức giận của cô, Lục Hi bên kia giống như là đã im lặng rồi.
Khi cô cho rằng anh sẽ xấu hổ cúp điện thoại thì đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp nôn nóng của người đàn ông: “Hai người đang ở bệnh viện nào?”
Tác giả :
Lý Nhi