10 Triệu Một Đêm Em Đi Không
Chương 49: Tôi Hạ Đẳng Các Người Thì Thượng Đẳng Sao
Nghĩ rồi Tư Duệ đứng bật dậy, đôi mắt to tròn trở nên sắc bén ngập tràn nộ khí xiên thẳng vào hai nữ sinh trước mặt.
Cô hùng hồn tiến về phía bọn họ, nhanh như cắt cho mỗi người một bạt tai, tiện tay cầm thẻ tín dụng đập trả vào mặt cô ả:
" Loại người giàu có như các người tùy tiện sỉ vả người khác như vậy thì là thượng đẳng sao? "
Cố Mộc Vân run run đưa tay sờ lên bên mặt bị tát đến đỏ rát, tức giận trừng mắt chỉ thẳng mặt Tư Duệ nói không thành lời:
" Mày… mày… "
Người như Tư Duệ lại dám ra tay với cô? Dám dùng bàn tay bị chà trên sàn nhà bẩn thỉu tát cô?
Mọi người trong lớp dường như nghẹt thở trước hành động của Tư Duệ cũng như vụ việc kịch tính đương diễn ra.
Trước đó có mấy người còn hò reo kêu gọi các bạn lớp khác chạy sang hóng hớt xem con gái của người thành lập trường Hoàng bắt quả tang kẻ trộm thẻ tín dụng.
Lại may mắn được chứng kiến thêm cảnh con gái cưng của người quyền lực nhất trường hơn cả Hiệu Trưởng ấy bị tát đến sưng mặt.
Châu Sở Kiệt ngồi chống cằm trên bàn học xem kịch hay, cảm thấy rất thú vị, khóe miệng không ngừng nhếch lên.
Trở lại với diễn biến trước đó, Tư Duệ gạt phắt tay nữ sinh đang chỉ thẳng mặt mình, gằn giọng:
" Tôi nói lại một lần nữa, tôi không ăn trộm cái gì của cậu! Có nghe không!? "
" Mày không ăn trộm, chẳng lẽ nó tự nhiên ở trong cặp mày? " Cô ả vừa rồi đánh và vò đầu cô lúc này chợt lên tiếng.
Tư Duệ toan đáp lại, chợt nhận thấy có gì đó không đúng, mày ngài chợt nhíu lại nguy hiểm:
" Chờ đã! Tôi cầm tấm thẻ ra khỏi cặp một lúc rồi mới thấy các người bước vào, như vậy làm sao biết được thẻ ở trong cặp tôi? "
Cố Mộc Vân nghe Tư Duệ nói xong liền đưa ánh mắt dò xét qua bạn mình, ấy là Nhược Thanh.
Bị nói trúng, cô ả lập tức chột dạ, lắp bắp nói:
" Thì… Thì… Lúc tụi tao từ xa đi tới, tao đã thấy mày rút nó từ trong cặp ra, liếc mắt cũng biết ngay của Mộc Vân, vì đây là chiếc thẻ tín dụng đặc biệt được làm riêng cho cậu ấy! Chính mày là kẻ ăn cắp! "
Nhược Thanh vừa dứt câu Tư Duệ chợt cười khẩy một tiếng:
" Liếc mắt cũng biết? Ha! Vậy mới thấy các người cũng canh me giỏi thật! Lượn lờ như oan hồn vất vưởng trước lớp tôi chờ đúng lúc tôi mở cặp lấy cái thẻ ra thì nhào vô bắt quả tang, chắc cũng vã mồ hôi giữa trời đông ấy nhỉ? "
Cố Mộc Vân lại một lần nữa dò xét nhìn sang Nhược Thanh, lời Tư Duệ nói vừa hay lại rất hợp lý.
Lại nói ngay từ đầu cũng chỉ có Nhược Thanh là biết mặt kẻ lấy trộm thẻ tín dụng của cô.
Cố Mộc Vân cũng chỉ là đi theo lời của bạn mình nói trước đó, rằng kẻ đó học ở lớp này!
Nhược Thanh biện minh như vậy thật sự có phần không chắc chắn, trừ phi cả hai đều cùng nhìn thấy Tư Duệ rút thẻ ra từ trong cặp.
Còn không, Nhược Thanh làm sao lại biết được mà khẳng định điều đó chắc chắn như vậy?
Ả ta cố trấn an bản thân phải giữ bình tĩnh, sau đó mạnh miệng đáp trả:
" Câm miệng! Mày mới là thứ cô hồn các đảng đói khát chỉ biết đi ăn trộm ăn cắp của người khác! Cho dù có không bắt gặp mày lấy thẻ trong cặp ra, tao cũng đã thấy mày vào phòng y tế ngay sau khi Mộc Vân rời đi! Mày chắc chắn nhặt được của cậu ấy khi mà cậu ấy đánh rơi nó! "
Tư Duệ chợt sực người, quả thật! Hôm nay vì khó chịu do nôn mửa, cô có đến phòng y tế của trường xin thuốc, đâu có ngờ lại oan nhục gánh trên vai cái tội ăn cắp này!
Lúc này, Cố Mạc Vân mới thôi dò xét Nhược Thanh, bởi hôm nay cô thực sự cũng nằm nghỉ trong phòng y tế vì quá đau bụng.
Thẻ cất trong túi váy có lẽ vì thế mà rơi ra ngoài, Tư Duệ đến sau vô tình nhặt được lại giấu nhẹm đi không trả cô.
Thật là quá đáng!
Cũng may có Nhược Thanh quan tâm đến cô, xuống phòng y tế đón cô về lớp học, còn để ý người đến sau đó là Tư Duệ.
Lúc phát hiện ra mất thẻ liền nghi ngờ cô đầu tiên.
Tuy không biết Tư Duệ học ở lớp nào, nhưng Nhược Thanh bảo là nhớ mặt cô, nên cả hai đi lòng vòng các lớp kiếm.
Trường Hoàng có bốn khu a, b, c, d.
Mỗi khu có ba tầng, tầng một dành cho khối 10, tầng hai của khối 11 và tầng ba là 12.
Cố Mộc Vân và Nhược Thanh đều là học sinh lớp 12A, là lớp chuyên hạng nhất của trường.
Lại nói, mỗi khối đều có bốn lớp chuyên, theo cấp bậc từ cao xuống thấp dần lần lượt là A, B, C, D.
Các lớp đứng sau D đều là lớp đại trà.
Tư Duệ thuộc lớp chuyên 11A
Mà Cố Mộc Vân và cả Nhược Thanh, quan hệ đều rất rộng, theo học ba năm tại trường Hoàng, các bạn cùng khối không ai là họ không biết.
Tư Duệ trông rất lạ mặt.
Nên phạm vi tìm kiếm giới hạn từ lớp 11 trở xuống.
Đi hết một vòng các lớp 11 khu a, lúc chuẩn bị xuống tầng trệt dành cho lớp 10 Nhược Thanh bỗng nhớ ra phù hiệu trên áo Tư Duệ là lớp 11A liền quay sang bảo với Cố Mộc Vân.
Thế là cả hai vội trở lại lớp học đó, trùng hợp đúng lúc Tư Duệ cầm tấm thẻ lên ngắm nghía mỉm cười hạnh phúc vì tưởng đó là của Cao Lãng cho mình.
Điệu cười ấy thu vào mắt Cố Mạc Vân lại trở nên đê tiện thấp hèn như của một tên ăn trộm đắc thắng.
Khiến cô tức giận sôi máu chỉ muốn đến bóp chết Tư Duệ ngay lập tức.
.
.
.
" Đến phòng y tế sau khi hai người rời đi thì sao chứ? Tôi lấy thuốc uống xong liền rời đi trở về lớp học ngay, còn có thời gian để tâm đến đồ làm rơi của các người sao? Khu a đông học sinh như vậy chỉ có mình tôi là tới phòng y tế sao? Hơn hết tôi đã bảo là tôi không có ăn cắp cái thẻ này mà! Là nó tự nhiên ở trong cặp tôi! Đó là sự thật! "
Tư Duệ vừa quát vừa điên cuồng xông tới giật mạnh tóc của Nhược Thanh ấn xuống làm cô ả muốn chúi nhủi.
Cố Mạc Vân thấy bạn mình bị bắt nạt nhịn không được hét lên:
" Đủ rồi! "
Nói đoạn tiến tới đẩy mạnh Tư Duệ ra, khiến cô mất đà lảo đảo về phía sau mấy bước, tưởng chừng sắp ngã tới nơi, phía sau lại có A Sở kịp thời đỡ lấy.
" Ngô tiểu thư, cô không sao chứ? "
" Tôi không sao! "
Tư Duệ đứng dậy ngay ngắn, tiện thể chỉnh lại tóc tai rối bù của mình.
A Sở nhìn tình trạng chật vật của Tư Duệ, lại nhìn đến hai nữ sinh phía đối diện liền nhanh chóng hiểu ra vấn đề:
" Ngô tiểu thư, là bọn họ khiến cô thành ra như vậy? " Giọng nói của anh chợt đanh lại, lạnh lẽo khiến người nghe phải run sợ.
" Đúng vậy! "
Tư Duệ vừa đáp vừa buộc lại tóc, không mảy may lắm đến câu hỏi của A Sở, hồi sau cảm nhận được luồng khi lạnh trong giọng nói kia, cô vội vã nói tiếp:
" Khoan đã, là có hiểu lầm nên mọi chuyện mới thành ra như vậy! A Sở anh đừng manh động! "
Chỉ cần chậm một chút nữa thôi thì có lẽ A Sở đã xông lên dạy cho hai nữ sinh kia một bài học bất chấp giới tính và thể lực rồi! Bởi vì nhiệm vụ của anh đơn giản cũng chỉ là bảo vệ cô.
Mà đã trót không bảo vệ được thì việc cần làm đó chính là trừng phạt kẻ đã bắt nạt cô.
Nghe Tư Duệ nói vậy, A Sở cũng không dám chống lại.
Chỉ lẳng lặng cầm hộp cơm đứng qua một góc quan sát.
Cùng lúc đó Cố Mộc Vân đang không thôi lo lắng cho bạn mình:
" Thanh Thanh không sao chứ? "
" Tớ không sao! "
Nghe Nhược Thanh nói vậy, cô mới yên tâm, tiếp tục trừng mắt nhìn Tư Duệ.
Ánh mắt vô tình lướt qua ngực áo cô chợt khựng lại.
Trên đó không có phù hiệu giống như Nhược Thanh đã nói.
Cố Mộc Vân vội quay sang Nhược Thanh, nghi hoặc hỏi:
" Thanh Thanh, cậu biết lớp con bé này chính là dựa vào phù hiệu trên áo nó đúng không? "
" Đúng… đúng vậy! "
Nhược Thanh lắp bắp thừa nhận, không hiểu tại sao Cố Mộc Vân tự nhiên lại hỏi như vậy thì chột dạ đánh mắt sang ngực áo Tư Duệ.
Bấy giờ cô ả mới thất kinh, vì trên áo Tư Duệ, trái phải trước sau đều không có dán một cái phù hiệu nào!
" Nhược Thanh, cậu… cậu lừa mình? "
" Không phải đâu Cố Mộc Vân, tớ… tớ….
"
Đuôi chuột lòi ra cũng là khi Tư Duệ vừa hay trau chuốt lại bản thân xong, cô thích thú đi tới trước mặt hai nữ sinh nọ, cao giọng nói:
" Phải rồi! Cậu nhìn thấy phù hiệu trên áo tôi bằng phép thuật nào siêu vậy? Tôi là học sinh mới vừa chuyển đến hôm qua, làm gì đã có phù hiệu chứ! "
Dừng một lúc quan sát vẻ mặt trắng bệch của Nhược Thanh, cô mỉa mai buông thêm một câu:
" Trừ phi cha mẹ cậu là người in phù hiệu cho tôi… "
Tư Duệ cười lạnh, ngứa tay tát thêm cho mỗi người một phát nữa quát lớn:
" Giờ thì biến khỏi lớp tôi! "
Tư Duệ đánh nữ sinh kia dù cho cô ta có là bị người bạn mình tin tưởng lừa gạt, thì trước đó cũng đã nhẫn tâm nhục mà gây tổn thương cô cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhìn đến mu bàn tay xây xát rỉ máu, Tư Duệ không thể không giận cho được.
Mà hai nữ sinh kia cũng không còn cớ nào để mà có thể bắt nạt Tư Duệ nữa, đành ngậm ngùi mang thẻ tín dụng rời đi, đặc biệt là Cố Mộc Vân! Hiện giờ cô đang cực kỳ bài xích bạn của mình.
Nhưng còn chưa đi tới cửa cả hai đã bị A Sở gọi lại:
" Hai vị tiểu thư, mời theo tôi lên phòng hiệu trưởng! "
Cố Mạc Vân gật đầu không nói gì, lạnh lùng nhìn sang Nhược Thanh, đáy mắt xẹt qua tia thất vọng.
Nhược Thanh ngược lo lắng và hoảng sợ vô cùng.
Kế hoạch không những thất bại, ngược lại nếu bị ép buộc phải khai ra người đứng sau chuyện này, người đó nhất định sẽ không tha cho cô ả!