10 Số Thập Phân
Chương 49: Ngô ẩn bị nhạy cảm
Trans+Edit: Pinoneverdie
Nguồn.wattpad.com/pinoneverdie
---------
"Ngô Ẩn! Ở bên này."
Ngô Ẩn vừa bước vào trong quán rượu, Văn Hán đã liền giơ tay lên ra hiệu.
Chuyện là ngày hôm qua Chu Hiếu Minh chủ động muốn gặp Ngô Ẩn, cho nên Văn Hán đã sắp xếp buổi ăn tối ngày hôm nay.
Quán này không đông lắm, Ngô Ẩn nhìn sơ là có thể nhìn ra chỗ Văn Hán đang ngồi, tất nhiên là ngồi cùng một người đàn ông khác.
"Nào nào ngồi xuống đi đã." Văn Hán niềm nở.
Chu Hiếu Minh cũng vui vẻ chào hỏi mấy câu, ánh mắt sau cặp kính cận thân thiện mười phần. Nhưng chỉ có điều, Ngô Ẩn lại không được như vậy, không thèm nhìn Chu Hiếu Minh một cái, trực tiếp ngồi xuống ghế.
Sự việc lần trước trong dãy nhà tắm ở bể bơi của Văn Hán và Chu Hiếu Minh đối với Ngô Ẩn vẫn là chuyện rất khó tiếp thu, hiện tại vẫn phải tỏ ra nghiêm nghị.
"Chào Ngô Ẩn! Chắc hẳn cậu mới tan ca nhỉ?" Chu Hiếu Minh nói vài câu lịch sự.
Ngô Ẩn nhìn vào Chu Hiếu Minh lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh, nói.
"Giờ này là hơn năm giờ, tất nhiên là mới tan ca."
Cứ như một xô nước lạnh mà tạt vào cả hai người, Văn Hán và Chu Hiếu Minh lúc này cũng đành cười cười vài cái vui vẻ mà đâu biết lý do thực sự dẫn tới thái độ của Ngô Ẩn bây giờ.
"Thôi được rồi, tôi gọi vài món cho cậu nhé." Văn Hán tỏ ra thân thiện.
Không khí bàn ăn vẫn chưa bớt căng thẳng, Chu Hiếu Minh vốn là người đưa ra chủ ý gặp mặt Ngô Ẩn nhưng bây giờ cũng có chút hối hận. Văn Hán thấy vậy đành phải phá vỡ bầu không khí.
"Hắc! Ngô Ẩn này, mặc dù cậu và Chu Hiếu Minh đã vài lần gặp mặt nhưng vẫn chưa chính thức làm quen. Để tôi giới thiệu nhé, đây là Chu Hiếu Minh, anh ta là..."
"Là bạn thân mới của cậu chứ gì?" Ngô Ẩn cắt lời.
Ánh mắt của Ngô Ẩn hiện lên ba chữ "tôi biết thừa" mà cắm vào mặt của Chu Hiếu Minh, khiến anh ta chỉ còn biết "cười như hoa hậu".
Thức ăn đã vơi hơn phân nửa, bia cũng đã khui đến hơn mười chai, vẫn không ai nói cái gì.
Ngô Ẩn cắm đũa vào món nào, hai người kia đều không dám gắp món đó mà phải dời sang món khác mà gắp. Ngô Ẩn không cầm ly lên thì bọn họ cũng không dám uống dù là một hớp. Thực ra bản thân Chu Hiếu Minh cũng không hiểu, tôi đến đây là vì để Văn Hán giới thiệu làm quen tôi với cậu, tới đây nhìn sắc mặt của cậu sao? Lúc này anh ta dạn dĩ hơn.
"Này Văn Hán, tôi gắp cho cậu, chẳng phải cậu thích ăn cái này sao?"
Chu Hiếu Minh vừa gắp hai miếng gà kho vào chén của Văn Hán, Ngô Ẩn liền sinh sự.
"Bạn tốt với nhau quá nhỉ? Còn cả gắp thức ăn cho nhau?"
Cậu ta vừa nhai vừa dòm ngó động thái của Chu Hiếu Minh và Văn Hán, lòng mắng thầm.- Văn Hán cậu giỏi lắm! Xem tôi không ra gì nữa sao? -
Đến lúc này, Chu Hiếu Minh cũng không nhân nhượng, nhích cái kính cận lên điệu nghệ, bắt đầu đáp trả.
"Không phải anh chàng Lạc Phong gì đó cũng rất tốt với cậu? Nghe đâu lúc cậu nằm viện lần trước là do một tay hắn ta đút cháo đưa cơm?"
Nói chung, Ngô Ẩn cũng không phải loại dễ chịu thua, mắt trừng lên đầy khí phách, nói.
"Ôi chao! Thế ra Chu huynh đệ cũng đã để mắt tới Lạc Phong ? Có muốn kết thân với cậu ta thì để tôi giúp một tay! Tôi còn vài người bạn thân, Chu huynh đệ có muốn cướp thêm người bạn nào của tôi không?"
Văn Hán nghe Ngô Ẩn nói ra thẳng thừng như vậy, nuốt không nổi thức ăn, lúc này vui vẻ hoà giải.
"Haha..Hai người nói cái gì thế, làm mất cả không khí! Nào nào nào, uống cạn một ly."
Chu Hiếu Minh phản ứng rất mạnh, dùng tay khoác lấy vai của Văn Hán đang ngồi bên cạnh, kéo sát cậu ta lại người của mình, nói.
"Không cần! Tôi chỉ cần người này."
Câu này vừa nói xong, Ngô Ẩn đã lập tức đá cái ghế bên cạnh ngã xuống sàn, tức giận không nói lời nào mà bỏ đi. Văn Hán định đứng lên níu lại nhưng vẫn là bị Chu Hiếu Minh ngăn cản.
"Không cần đuổi theo đâu, cứ mặc kệ cậu ta."
...
Ngô Ẩn vừa bước tới xe hơi, điện thoại liền rung lên.
"Alo Ngô Ẩn, anh mau qua chỗ của tôi, vết thương của tôi có vấn đề rồi."
Ngô Ẩn vốn là đang mang nỗi bực dọc, bây giờ lại bị Lạc Phong than phiền về vết thương cho nên không tránh khỏi cáu gắt, cúp máy.
Leo lên xe, điện thoại của Lạc Phong lại không ngừng gọi tới, một cuộc không được rồi ha ba cuộc, cậu ta vẫn mặc kệ cho tới khi màn hình hiện lên hộp pop-up tin nhắn.
= Nghe máy đi tiểu Ẩn, đây là....=
Ngô Ẩn biết thừa nếu mình không gọi lại, Lạc Phong sẽ truy lùng cậu ta cả đêm, cuối cùng cũng bấm vào xem phần còn lại của tin nhắn kia.
=....đây là vết thương của tôi. Nó nghiêm trọng hơn rồi. =
"Đại Ma Đầu" gửi kèm một tấm ảnh, đó là hình chụp lại vết thương ngay đùi đang bị lở loét ra của Lạc Phong, lúc này hốt hoảng gọi lại.
"Mẹ kiếp! Làm gì để vết thương trầm trọng như vậy?" Ngô Ẩn mắng chửi.
"Anh cứ mau qua chỗ của tôi đã." Lạc Phong nói lại.
Sau khi nhận được địa chỉ nhà, Ngô Ẩn phóng xe ngay lập tức đến chỗ của "Đại Ma Đầu".
Đi vòng vèo một hồi cũng tới nơi, Ngô Ẩn leo xuống xe liền đập cửa.
"Bí nhân biến thái, mở cửa."
Lạc Phong tuy vậy mà vẫn vững trãi bước ra mở cửa, hắn ta vừa ló đầu ta liền bị Ngô Ẩn nhéo lỗ tai lôi vào trong xe rồi đóng lại.
Ngô Ẩn tiếp theo cũng chui vào xe, nổ máy.
Lạc Phong vẫn còn đang xoa xoa lỗ tai bị nhéo mấy cái, giọng cộc cằn.
"Anh sao vậy? Vừa tới đã động thủ?"
Bởi vì Ngô Ẩn đã nhiều lần bảo Lạc Phong đi bệnh viện trị vết thương mà hắn ta cương quyết phản đối, bây giờ cậu ta bực dọc chồng bực dọc.
"Mẹ kiếp! Bị thương không biết đến bệnh viện, còn ở đó nhắn tin, gọi điện mách lẻo với tôi làm gì? Cậu là con nít sao?"
Lạc Phong vội vã.
"Anh là định chở tôi đến bệnh viện? Mau dừng xe."
Ngô Ẩn không thèm nói chuyện, tiếp tục lái. Lạc Phong đột nhiên mất đi hoà tính, sắc mặt đột nhiên lạnh giá nghiêm nghị, toát ra bốn chữ.
"Tôi - bảo - dừng - xe."
"Két" một tiếng, xe dừng lại, Ngô Ẩn ngay tức khắc bước ra ngoài đi thẳng một mạch về phía trước. Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng Lạc Phong cảm nhận rõ ràng Ngô Ẩn đang bẳn tính, liền đuổi theo, níu cánh tay của Ngô Ẩn lại, bắt đầu ôn nhu ôm lấy cậu ta, xoa xoa tấm lưng đang được phủ lớp áo sơ mi công sở kia hai ba cái rồi nói.
"Nói tôi nghe, có chuyện gì?"
Ngô Ẩn đột nhiên vùng vẫy như một đứa trẻ con, muốn đẩy Lạc Phong ra nhưng không đủ mạnh để thoát khỏi thế kẹp người của vị đại võ sư.
"Cậu buông tôi ra !!!"
Hết chương!
Nguồn.wattpad.com/pinoneverdie
---------
"Ngô Ẩn! Ở bên này."
Ngô Ẩn vừa bước vào trong quán rượu, Văn Hán đã liền giơ tay lên ra hiệu.
Chuyện là ngày hôm qua Chu Hiếu Minh chủ động muốn gặp Ngô Ẩn, cho nên Văn Hán đã sắp xếp buổi ăn tối ngày hôm nay.
Quán này không đông lắm, Ngô Ẩn nhìn sơ là có thể nhìn ra chỗ Văn Hán đang ngồi, tất nhiên là ngồi cùng một người đàn ông khác.
"Nào nào ngồi xuống đi đã." Văn Hán niềm nở.
Chu Hiếu Minh cũng vui vẻ chào hỏi mấy câu, ánh mắt sau cặp kính cận thân thiện mười phần. Nhưng chỉ có điều, Ngô Ẩn lại không được như vậy, không thèm nhìn Chu Hiếu Minh một cái, trực tiếp ngồi xuống ghế.
Sự việc lần trước trong dãy nhà tắm ở bể bơi của Văn Hán và Chu Hiếu Minh đối với Ngô Ẩn vẫn là chuyện rất khó tiếp thu, hiện tại vẫn phải tỏ ra nghiêm nghị.
"Chào Ngô Ẩn! Chắc hẳn cậu mới tan ca nhỉ?" Chu Hiếu Minh nói vài câu lịch sự.
Ngô Ẩn nhìn vào Chu Hiếu Minh lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh, nói.
"Giờ này là hơn năm giờ, tất nhiên là mới tan ca."
Cứ như một xô nước lạnh mà tạt vào cả hai người, Văn Hán và Chu Hiếu Minh lúc này cũng đành cười cười vài cái vui vẻ mà đâu biết lý do thực sự dẫn tới thái độ của Ngô Ẩn bây giờ.
"Thôi được rồi, tôi gọi vài món cho cậu nhé." Văn Hán tỏ ra thân thiện.
Không khí bàn ăn vẫn chưa bớt căng thẳng, Chu Hiếu Minh vốn là người đưa ra chủ ý gặp mặt Ngô Ẩn nhưng bây giờ cũng có chút hối hận. Văn Hán thấy vậy đành phải phá vỡ bầu không khí.
"Hắc! Ngô Ẩn này, mặc dù cậu và Chu Hiếu Minh đã vài lần gặp mặt nhưng vẫn chưa chính thức làm quen. Để tôi giới thiệu nhé, đây là Chu Hiếu Minh, anh ta là..."
"Là bạn thân mới của cậu chứ gì?" Ngô Ẩn cắt lời.
Ánh mắt của Ngô Ẩn hiện lên ba chữ "tôi biết thừa" mà cắm vào mặt của Chu Hiếu Minh, khiến anh ta chỉ còn biết "cười như hoa hậu".
Thức ăn đã vơi hơn phân nửa, bia cũng đã khui đến hơn mười chai, vẫn không ai nói cái gì.
Ngô Ẩn cắm đũa vào món nào, hai người kia đều không dám gắp món đó mà phải dời sang món khác mà gắp. Ngô Ẩn không cầm ly lên thì bọn họ cũng không dám uống dù là một hớp. Thực ra bản thân Chu Hiếu Minh cũng không hiểu, tôi đến đây là vì để Văn Hán giới thiệu làm quen tôi với cậu, tới đây nhìn sắc mặt của cậu sao? Lúc này anh ta dạn dĩ hơn.
"Này Văn Hán, tôi gắp cho cậu, chẳng phải cậu thích ăn cái này sao?"
Chu Hiếu Minh vừa gắp hai miếng gà kho vào chén của Văn Hán, Ngô Ẩn liền sinh sự.
"Bạn tốt với nhau quá nhỉ? Còn cả gắp thức ăn cho nhau?"
Cậu ta vừa nhai vừa dòm ngó động thái của Chu Hiếu Minh và Văn Hán, lòng mắng thầm.- Văn Hán cậu giỏi lắm! Xem tôi không ra gì nữa sao? -
Đến lúc này, Chu Hiếu Minh cũng không nhân nhượng, nhích cái kính cận lên điệu nghệ, bắt đầu đáp trả.
"Không phải anh chàng Lạc Phong gì đó cũng rất tốt với cậu? Nghe đâu lúc cậu nằm viện lần trước là do một tay hắn ta đút cháo đưa cơm?"
Nói chung, Ngô Ẩn cũng không phải loại dễ chịu thua, mắt trừng lên đầy khí phách, nói.
"Ôi chao! Thế ra Chu huynh đệ cũng đã để mắt tới Lạc Phong ? Có muốn kết thân với cậu ta thì để tôi giúp một tay! Tôi còn vài người bạn thân, Chu huynh đệ có muốn cướp thêm người bạn nào của tôi không?"
Văn Hán nghe Ngô Ẩn nói ra thẳng thừng như vậy, nuốt không nổi thức ăn, lúc này vui vẻ hoà giải.
"Haha..Hai người nói cái gì thế, làm mất cả không khí! Nào nào nào, uống cạn một ly."
Chu Hiếu Minh phản ứng rất mạnh, dùng tay khoác lấy vai của Văn Hán đang ngồi bên cạnh, kéo sát cậu ta lại người của mình, nói.
"Không cần! Tôi chỉ cần người này."
Câu này vừa nói xong, Ngô Ẩn đã lập tức đá cái ghế bên cạnh ngã xuống sàn, tức giận không nói lời nào mà bỏ đi. Văn Hán định đứng lên níu lại nhưng vẫn là bị Chu Hiếu Minh ngăn cản.
"Không cần đuổi theo đâu, cứ mặc kệ cậu ta."
...
Ngô Ẩn vừa bước tới xe hơi, điện thoại liền rung lên.
"Alo Ngô Ẩn, anh mau qua chỗ của tôi, vết thương của tôi có vấn đề rồi."
Ngô Ẩn vốn là đang mang nỗi bực dọc, bây giờ lại bị Lạc Phong than phiền về vết thương cho nên không tránh khỏi cáu gắt, cúp máy.
Leo lên xe, điện thoại của Lạc Phong lại không ngừng gọi tới, một cuộc không được rồi ha ba cuộc, cậu ta vẫn mặc kệ cho tới khi màn hình hiện lên hộp pop-up tin nhắn.
= Nghe máy đi tiểu Ẩn, đây là....=
Ngô Ẩn biết thừa nếu mình không gọi lại, Lạc Phong sẽ truy lùng cậu ta cả đêm, cuối cùng cũng bấm vào xem phần còn lại của tin nhắn kia.
=....đây là vết thương của tôi. Nó nghiêm trọng hơn rồi. =
"Đại Ma Đầu" gửi kèm một tấm ảnh, đó là hình chụp lại vết thương ngay đùi đang bị lở loét ra của Lạc Phong, lúc này hốt hoảng gọi lại.
"Mẹ kiếp! Làm gì để vết thương trầm trọng như vậy?" Ngô Ẩn mắng chửi.
"Anh cứ mau qua chỗ của tôi đã." Lạc Phong nói lại.
Sau khi nhận được địa chỉ nhà, Ngô Ẩn phóng xe ngay lập tức đến chỗ của "Đại Ma Đầu".
Đi vòng vèo một hồi cũng tới nơi, Ngô Ẩn leo xuống xe liền đập cửa.
"Bí nhân biến thái, mở cửa."
Lạc Phong tuy vậy mà vẫn vững trãi bước ra mở cửa, hắn ta vừa ló đầu ta liền bị Ngô Ẩn nhéo lỗ tai lôi vào trong xe rồi đóng lại.
Ngô Ẩn tiếp theo cũng chui vào xe, nổ máy.
Lạc Phong vẫn còn đang xoa xoa lỗ tai bị nhéo mấy cái, giọng cộc cằn.
"Anh sao vậy? Vừa tới đã động thủ?"
Bởi vì Ngô Ẩn đã nhiều lần bảo Lạc Phong đi bệnh viện trị vết thương mà hắn ta cương quyết phản đối, bây giờ cậu ta bực dọc chồng bực dọc.
"Mẹ kiếp! Bị thương không biết đến bệnh viện, còn ở đó nhắn tin, gọi điện mách lẻo với tôi làm gì? Cậu là con nít sao?"
Lạc Phong vội vã.
"Anh là định chở tôi đến bệnh viện? Mau dừng xe."
Ngô Ẩn không thèm nói chuyện, tiếp tục lái. Lạc Phong đột nhiên mất đi hoà tính, sắc mặt đột nhiên lạnh giá nghiêm nghị, toát ra bốn chữ.
"Tôi - bảo - dừng - xe."
"Két" một tiếng, xe dừng lại, Ngô Ẩn ngay tức khắc bước ra ngoài đi thẳng một mạch về phía trước. Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng Lạc Phong cảm nhận rõ ràng Ngô Ẩn đang bẳn tính, liền đuổi theo, níu cánh tay của Ngô Ẩn lại, bắt đầu ôn nhu ôm lấy cậu ta, xoa xoa tấm lưng đang được phủ lớp áo sơ mi công sở kia hai ba cái rồi nói.
"Nói tôi nghe, có chuyện gì?"
Ngô Ẩn đột nhiên vùng vẫy như một đứa trẻ con, muốn đẩy Lạc Phong ra nhưng không đủ mạnh để thoát khỏi thế kẹp người của vị đại võ sư.
"Cậu buông tôi ra !!!"
Hết chương!
Tác giả :
Sung Kê