1 Cm Ánh Dương
Quyển 2 - Chương 26: Đoạn kết
Kỷ Ức nhanh chóng nhận được điện thoại từ tòa soạn, giục cô quay lại làm việc.
Cô đến văn phòng, nhận một số tài liệu từ chỗ đồng nghiệp, mở ra xem, đó là những tấm ảnh mới nhất chụp vùng Trung Nam Bộ của Myanmar khi bị cơn lốc xoáy Nagis quét ngang qua. Một trận lốc xoáy, mà con số tử vong đã vượt qua một trăm ba mươi ngàn người.
Thực tập sinh đứng bên cạnh cô đưa đến những tin tức đã được dịch xong xuôi về xung đột bài ngoại ở Nam Phi, hơn sáu mươi người tử vong.
…
Tất cả đều chẳng có gì thay đổi.
Mỗi phút mỗi giây đều đang xảy ra các loại thiên tai nhân họa, còn cô thì phải xử lý những thông tin này,sàng lọc biên tập xong thì công bố ra ngoài,đó chính là công việc của cô.
Nhưng cuộc sống của cô…
Kí ức ngồi xuống trước máy tính, cô mở màn hình,vào giây phút ấn nút mở máy, cô chợt nhớ đến cảnh bối rối mấy ngày trước.
Khi cô cùng Quý Thành Dương và ông nội Quý ra khỏi khu gia đình, cô đứng trước chiếc xe con màu đen có ông nội Quý ngồi bên trong, do dự mãi cũng không nói nổi lời từ biệt, “Bây giờ cứ gọi là ông”. Ông hiểu rất rõ sự do dự băn khoăn của cô, “Đợi sau này đến lúc cần đổi xưng hô thì cứ từ từ thích ứng.”
Quý Thành Dương đã nói với cô như thế.
Tối hôm ấy, Quý Noãn Noãn gọi điện tới, một mặt chúc mừng cô đã phá vỡ mọi trở ngại và trở thành một nửa của nhà họ Quý, mặt khác lại thì thầm oán trách, mong ước kết hôn từ nhỏ tới lớn của Noãn Noãn là Ký Ức sẽ làm phù dâu. Để hoàn thành ước nguyện này, thậm chí Noãn Noãn đã lén lút đặt đặt sẵn lễ phục phù dâu rồi, ấy vậy mà bây giờ kế hoạch này đã bị phá hủy hoàn toàn. “Mẹ tớ bảo, làm thế còn ra gì nữa, bảo thím út tương lai làm phù dâu cho con ư?” Noãn Noãn lầm bẩm, thở ngắn thở dài ở đầu dây bên kia cho tới tận khi họ cúp máy.
Vai vế hoàn toàn bị rồi tung rồi.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại lúc cô gọi chú út Quý lần đầu tiên, thì cô căn bản sẽ không thể nào tưởng tượng được chàng trai trẻ tuổi cao hơn cô mấy chục centimet và có thể bế cô lên đặt trên cánh tay mà không thấy cảm thấy mệt mỏi này, mười mấy năm sau sẽ không được cô gọi bằng danh xưng như thế nữa, mà chỉ đơn giản ngắn gọn bằng ba từ : Quý Thành Dương.
Cô cuối cùng cũng hiểu,những người bây giờ và tương lai biết về tình cảm giữa cô và Quý Thành Dương sẽ nghĩ như thế nào, đến cô mỗi lần nghĩ về việc thay đổi xưng hô với người nhà họ Quý cũng đã cảm thấy khó xử thế này chứ đừng nói gì người ngoài.
Nhưng Quý Thành Dương vĩnh viễn có thể thản nhiên đối mặt.
Anh lúc nào cũng có sự thản nhiên vượt xa tuổi tác bản thân khi phải đối mặt với số mệnh và những ngăn trở liên tục này. Nhưng đông thời anh cũng có sự thản nhiên hoàn toàn không màng đến thế tục khi xác định tình cảm trong lòng mình.
Bởi vì Quý Thành Dương sắp phải phẫu thuật, nên vừa phục chức ngày đầu tiên, chủ nhiệm chỉ phân công việc buổi sang cho cô thôi. Buổi trưa cô trở về nhà, không nghe thấy bất kỳ tiếng động đi lại nào liền thay dép và vào các phòng để tìm anh, vì sợ anh đang làm việc nên cô không lên tiếng gọi. Khi đi vào cửa phòng đọc sách, cô mới nhìn thấy cánh cửa chỉ khép hờ.
Cô bước vào.
Thông qua khe hở chưa đầy năm centimet, và nhìn thấy anh.
Anh ngồi trên tấm thảm da dê trải ngoài ban công, duỗi thẳng đôi chân dài trong chiếc quần thể thao, anh nhắm mắt dựa ở đó nghỉ ngơi. Chân anh rất dài, vắt ngang cả cái ban công, từ góc này thậm chí có thể nhìn thấy ánh mặt trời đã chiếu vào những sợi tóc của anh như thế nào.
Chiếu sang gương mặt nghiêng của anh.
Cô nhìn thấy bên cạnh anh có một cuộc giấy,cô đi tới mở ra xem,đây là bản đồ thế giới mà cô từng mua về để ghi lại những nơi anh đã đi. Chiếc bản đồ này cô mua trước khi anh đi Iraq, nhưng sau này vẫn để trên chiếc bàn trong phòng đọc sách, để mặc biết bao năm, bây giờ trên đó đã dính từng tờ giấy nhớ ghi lại rất kĩ càng mỗi một nơi anh đã đi qua và cả thời gian nữa.
“Lên đây”. Anh bế cô lên ban công, vòng cánh tay ra phía trước ôm lấy cô như ôm một cái gối ôm mềm mại nhỏ nhắn.
“ Năm 97 anh đã đi Syria rồi à?’’ Cô cúi đầu đưa ngón tay chạm vào những nơi mà cô chưa từng tới.
“ Năm anh đưa em đi khiêu vũ thì mùa hè đi Syria.”
Cổ tay Quý Thành Dương chạm vào phần ngực mềm mại của cô nhưng không hề có hành động nào khác. Anh tạm thời quên đi những suy nghĩ đầy ắp trong đầu khi nãy, những kế hoạch cho tương lai của cô ngộ nhỡ phẫu thuật thất bại.
Cô hỏi từng câu, từng năm, cuối cùng dừng lại ở năm 2003.
Sau đó là năm 2007.
“ Năm ngoái…anh đi Jordan à?”
Anh nói với cô: “Anh ở Iraq vận khí không tốt nên gặp phải bọn bắt cóc, khoảng năm 2007 thì được cứu ra và chuyển đến một bệnh viện ở Jordan để tiến hành điều trị.”
Trong những ngày Thành Quý Dương ở nước ngoài phải điều trị về sức khỏe và tinh thần cũng là những ngày anh không tìm thấy Kỷ Ức. Khi anh nhìn thấy những cô gái người Hoa cùng lứa tuổi với Kỷ Ức thường phải liếc nhìn thêm mấy cái, anh muốn trong đầu óc mình có không gian cụ thể hơn để tưởng tượng sự thay đổi của cô. Tóc dài hay tóc ngắn, khuôn mặt bụ bẫm khi còn nhỏ giờ đã gầy đi chưa, liệu cô có còn dễ khóc như trước hay không.
Những người ở thế hệ trước thường thích nói rằng, sau khi trải qua những trắc trở lớn mới thay đổi thái độ sống của một con người.
Nếu nhìn lại bao nhiêu năm đã qua, những năm tám mươi, lần đầu tiên chính là khi anh từ vùng núi chuyển về Bắc Kinh, thứ thay đổi chính là thế giới của anh, anh đã nhìn thấy một thế giới vượt ngoài sức tưởng tượng, anh muốn được hòa vào thế giới này, thậm chí muốn trở thành phần thiểu số kiệt xuất.
Năm 2011 là lần thứ hai, nếu không có lần đổ bệnh ấy thì có lẽ anh đã không vượt qua chướng ngại tâm lý của mình để ở bên cạnh Kỷ Ức, lần đổ bệnh ấy khiến anh càng kiên định hơn về giá tri quan nhân sinh của mình, “Thời không đãi mình”, anh làm tất cả những chuyện mà bản thân muốn làm, đó chính là Quý Thành Dương của khi ấy… Ở độ tuổi hai mươi lăm, hai mươi sáu, sau khi đã gặp phải thử thách trắc trở, một lần nữa giành được cuộc sống mới và tình yêu, chính là độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông chính trực.
Anh lúc này đã không còn là một người chỉ biết dùng lời nói để bảo với Kỷ Ức rằng, “Anh không phải là một người hoàn mỹ, cũng đừng có ai nghĩ anh hoàn mỹ” nữa, mà anh đã thực sự ý thức được rằng, bản thân mình chung quy cũng chỉ là một người bình thường.
Anh quả thật không thể nào hoàn mỹ được.
Tư duy của anh dừng lại tại đó.
Kỷ Ức chuyển động cơ thể, cô quay lại để có thể nhìn thấy anh, không cần phải nói thêm bất kỳ một lời nào nữa, vì cô đã xót xa rồi, tất cả cuộc sống lưu lạc lang bạt ấy cô đều không nhẫn tâm lắng nghe thì anh đã phải trải qua thế nào?
“Lúc anh mới về nước, em đã ra ngoài cùng bạn và uống bia.” Cô bỗng thấp thỏm.
“Sau đó thì sao?’’ Quý Thành Dương không đoán được cô định nói gì.
“Năm anh làm phẫu thuật u não, em đã đi Di Hòa Cung thắp hương, cầu nguyện rằng chỉ cần anh mạnh khỏe thì em sẽ không bao giờ uống bất cứ thứ gì ngoài nước lọc nữa…” Cô không biết làm sao để nói tiếp, chuyện này cô đã lo lắng rất lâu đến mức sắp trở thành tâm bệnh rồi.
“ À, mê tín.” Anh cười.
“… Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.”
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.” Anh cúi đầu dùng trán mình chạm vào trán cô. “ Tuyệt đối không có bất kỳ chuyện gì đâu.”
Đây là lần nói chuyện cuối cùng giữa hai người về cuộc phẫu thuật lần này.
Ngày phẫu thuật, Kỷ Ức cầm theo một quyển từ điển dày cộp.
Cô cúi đầu nỗ lực học thuộc từ đơn.
Sau khi Quý Thành Dương đi Iraq vào năm 2003, đây là cách duy nhất để cô an ủi bản thân.
Cô luôn tự nhủ rằng phải quên đi nội dung trò chuyện giữa bác sĩ và anh tối qua, và cả những lời dặn dò theo thủ tục của bác sĩ đối với người ngoài trước khi phẩu thuật bắt đầu. không biết bố mẹ Noãn Noãn khi ấy trắng bệch. Còn cô, cứ thế nhìn bố Noãn Noãn cầm bút lên, kí tên mình vào những tờ giấy ấy.
Tự điển đã bị lật ngược mười mấy trang.
Thời gian cũng đang trôi qua từng phút từng giây.
Cô cảm thấy Noãn Noãn muốn nói chuyện với mình nhưng cô bạn lại chẳng hề nói lời nào.
Quyển từ điển trong tay cô bị giật mất, “Tây Tây…” Noãn Noãn gọi cô, nhưng cùng lúc cũng sờ đến cuối trang giấy, ở đó đã bị những ngón tay cô đâm rách, nhăn nhúm, gập lại thành một lớp rất giày.
“Cậu cầm giúp tớ một lúc, tớ vào phòng vệ sinh.” Cô đứng dậy, phát hiện ra chân mình mềm nhũn.
Nhưng lại sợ người nhà họ Quý ngồi bên cạnh nhận ra nên cô gắng gượng đi về phía trước mấy bước mới tìm lại được cảm giác đi bộ. Phòng vệ sinh ở tầng này không lớn, tuy người không đông nhưng vẫn phải chờ một lúc khá lâu. Khi cô ra ngoài thì phá hiện đèn phòng phẫu thuật đã tắt…
Tim cô bỗng giật thót môt cái, suýt chút nữa thì ngừng đập.
Bác sĩ đi ra ngoài và nói với họ rằng phẫu thuật rất thành công, Quý Thành Dương đã được trực tiếp gửi sang phòng giám hộ bệnh nặng VIP.
Thế nên tất cả những người đang chờ đợi ở bên ngoài lúc này đều không nhìn thấy anh.
Bởi bì là phòng giám hộ VIP nên cho phép một người thân ở lại chăm sóc. Khi y tá hỏi gia đình có muốn ở lại cùng không, bố Noãn Noãn không nói gì nhưng ánh mắt của mẹ Noãn Noãn lệch về một phía và rơi xuống người Kỷ Ức: “Tây Tây, có chịu nổi không?’’
Cô gật đầu,chỉ sợ họ sẽ không cho cô ở lại bên anh.
Mẹ Noãn Noãn thoáng mỉm cười,dặn dò cô: “Bệnh nhân ở đây đều do y tá phụ trách chăm sóc, không phải là hộ lý, để cho họ chăm sóc Thành Dương thì cháu có thể thoải mái hơn một chút, chỉ cần ở lại cùng là được.” Tuy cô vẫn chưa biết rằng sau này phải gọi người phụ nữ trước mặt là bác hay xưng hô theo Quý Thành Dương,nhưng về bản chất thì không hề thay đổi, mẹ của Noãn Noãn vẫn luôn coi cô như con để căn dặn.
Cô vâng lời rồi tiễn người nhà họ Quý ra về.
Đêm khuya, Kỷ Ức mặc bộ đồ màu xanh lá cây và dép lê được chuẩn bị riêng cho cô và ngồi bên cạnh giường anh. Bác sĩ đã nói,với tình hình sức khỏe của anh bây giờ, có lẽ sẽ tỉnh lại sau khi phẫu thuật khoảng bốn, năm tiếng, nghĩa là khoảng một, hai giờ đêm nay. Cô canh chuẩn thời điểm ấy, không muốn rời khỏi đây vì đi vệ sinh mà mỗi lần khát chỉ uống một ngụm nhỏ cho mát họng.
Nhưng qua hai giờ sáng mà Quý Thành Dương vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Khi kim đồng hồ đi quá hai giờ cũng đúng như trái tim nhảy khỏi hàng phòng ngự tâm lý cuối cùng, cô bắt đầu thấy sợ hãi. Y tá đứng bên cạnh vừa kiểm tra vừa ghi lại các số liệu, còn cô thì thấp thỏm tìm kiếm xem bác sĩ đang ở đâu. Chỉ một lát sau, bác sĩ liền đi vào, sau khi kiểm tra tình trạng của anh, liền bảo cô không cần lo lắng, đồng thời còn giải thích rằng vì sức khỏe của Quý Thành Dương vốn không tốt lắm, nên tỉnh dậy có chậm hơn một chút cũng là chuyện bình thường.
Cô gật gật đầu, sắc mặt đã có chút không tốt.
Bác sĩ cũng đã nhanh chóng rời khỏi đó, ở đây chỉ còn lại cô và hai y tá. Thời gian dường như bị kéo dài ra vô tận, mỗi một giây trôi qua đều cực kỳ rõ ràng, cô không biết mình đã đếm bao nhiêu giây, bao nhiêu phút nữa.
Rốt cuộc anh có tỉnh dậy không? Nếu không tỉnh lại thì phải làm sao?
Càng hoảng loạn thì càng đoán bừa.
Cổ họng cô như bị đè bởi một hơi thở rất nặng nề, cô chỉ muốn khóc. Bỗng nhiên từ đằng sau lưng có một cánh tay vỗ nhẹ lên vai cô.
Cô ngơ ngác,tỉnh táo lại.
“Tỉnh rồi.” Giọng nói của y tá vang lên nhắc nhở cô, sau đó y tá lập tức đi gọi bác sĩ.
Tầm nhìn bị nước mắt làm cho nhạt nhòa, nhưng cô vẫn có thể trông thấy anh mở mắt ra và đang tìm kiếm cô.
Kỷ Ức ghé sát lại gần, không nói được gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
Chân tay cô luống cuống, không dám chạm vào anh nhưng cũng chẳng dám cử động.
Cuối cùng, vẫn là cánh tay của Thành Quý đưa lên trước, dường như anh muốn chạm vào tay cô, cô vội vã đưa tay mình ra. Quý Thành Dương ban đầu chỉ siết tay cô thật chặt rồi nhanh chóng buông ra, sau đó anh men theo mu bàn tay cô để chạm vào vị trí ngón vô danh.
Kế đó, anh dùng hai ngón tay khoanh tròn chỗ đó.
Đây là việc đầu tiên anh làm ngay sau khi vừa tỉnh dậy.
Những giọt nước mắt mà Kỷ Ức đang nỗ lực kìm nén chợt òa ra, không thể nào kìm giữ lại nổi.
Cô hoàn toàn không nhìn rõ bất kì thứ gì trước mắt, bác sĩ vào đây từ lúc nào, nói những gì, sau đó vây quanh anh làm gì cô đều hoang mang ngơ ngác, không thể nào nhận định được…
Dường như cô chỉ nhìn thấy môi Quý Thành Dương khẽ hé mở, gọi cô rằng : “Đồ mít ướt”.
Hôn lễ của Quý Noãn Noãn tổ chức theo đúng dự định, là ngày Thế vân hội Olympic chính thức khai mạc.
Tiệc cưới rất náo nhiệt, Quý Thành Dương cũng đã hồi phục tương đối, dưới sự kiên quyết thuyết phục của Noãn Noãn, anh đã trở thành người chứng hôn cho họ. Kỷ Ức ngồi giữa những vị khách mời đang huyên náo,nghĩ đến cuộc điện thoại cuối cùng của Noãn Noãn cho Tiêu Tuấn trước khi rời khỏi nhà sáng nay, nói với anh ta rằng hôm nay bạn ấy sẽ kết hôn. Nội dung rất đơn giản, nhưng câu trả lời của Tiêu Tuấn còn đơn giản hơn nữa,anh ta chỉ nói với Noãn Noãn rằng, hãy sống thật tốt nhé.
Cuộc điện thoại cứ như một nghi thức tạm biệt đơn giản,kể từ nay nghìn trùng xa cách, không ngày gặp lại.
Nhưng chuyện này chỉ có mình cô biết.
Hơn ba giờ chiều, hôn lễ kết thúc, Quý Thành Dương đưa cô rời khỏi đó, anh không nói sẽ đi đâu, nhưng rõ ràng xe đang tiến về phía đại viện. Dọc đường đi, đâu đâu cũng ngập tràn không khí thế vận hội.
Tất cả mọi người đều mong chờ nghi thức khai mạc được tuyên truyền từ lâu sẽ ra sao.
Xe đi vào cổng chính, binh lính hai bên đều làm lễ, cho họ đi qua.
“Chúng ta đi đâu thế?” Cô vốn muốn chờ bất ngờ nên không gặng hỏi, nhưng giờ không nhịn nổi hiếu kỳ.
“Đến rạp chiếu phim.”
“Rạp chiếu phim?”
Quý Thành Dương không đáp.
Anh rẽ phải từ con đường chính và dừng lại ở bãi đất trống trước rạp chiếu phim, sau đó dẫn cô men theo những bậc đá màu trắng đi lên phía trên. Cả sảnh rạp chiếu phim vắng vẻ chỉ có hai người phụ trách chiếu phim chứ không hề có thêm bất kỳ ai.
Kể từ khi đi vào nơi đây, Kỷ Ức cảm thấy tất cả mọi thứ trở nên không chân thực.
Cứ như thể cô đã bị kéo vào một vòng xoáy thời gian.
Cô còn nhớ, những học viên quân đội khi ấy đã xếp hàng nối đuôi nhau đi vào trong như thế nào, rồi khi hết phim đã duy trì đội hình trình tự y hệt để rời đi. Nơi này không giống với những rạp chiếu phim ở bên ngoài viện, hai bên đều có những tờ quảng cáo truyên truyền, không khí kinh doanh ngập tràn. Còn nơi này thì đơn giản sạch sẽ, đi ngang qua cửa kính là đến sảnh lớn có mặt sàn bằng đá, đi qua đó mở hai cánh cửa gỗ màu đỏ sậm ra chính là phòng chiếu phim có sức chứa cả ngàn người.
Người chiếu phim thực sự đang chờ họ, khi thấy Quý Thành Dương đến liền chào hỏi và nhanh chóng đi vào phòng chiếu.
Còn cô và Quý Thành Dương liền mở cửa đi vào rạp chiếu phim tối tăm.
Bộ phim đã chiếu được một lúc, là phần hai của Tân Tây Du Ký- Đại Thánh lấy vợ.
Rất nhiều năm trước, anh đã cùng cô xem phần một.
Trên màn hình lớn, Châu Tinh Trì đẩy Tử Hà tiên tử đang nhào tới hôn mình ra, khiến Tử Hà tiên tử bang hoàng ngỡ ngàng nhìn anh ta.
Trong cuộc đối thoại giữa hai nhân vật chính, Kỷ Ức quay người lại, sau khi thấy xung quanh thật sự không có một ai, cô liền vươn cánh tay sang ôm lấy eo Quý Thành Dương, dụi mặt vào áo anh, nhỏ giọng nói: “Anh cố tình đưa em đến đây để xem Tân Tây Du Ký à?”
Trong bóng tối,khóe môi Quý Thành Dương hơi nhếch lên, anh rất thích hiệu quả mà việc này mang lại.
“Trước khi bắt đầu lễ khai mạc Thế vận hội cũng chẳng có việc gì làm, nên anh dẫn em đến đây xem nốt bộ phim này.”
Trái tim Kỷ Ức như bay lên, cô vui đến mức không lời nào tả xiết.
Đây là lần đầu tiên anh lãng mạn thế này, cùng cô truy tìm lại những ký ức thuở ấu thơ. Lãng mạn theo cách của của Dương Thành Quý.
Cô vừa nghĩ vừa lắng nghe bộ phim, sau đó mỉm cười.
“Lúc ấy em chỉ cao khoảng từng này, có phải không?” Cô dùng tay để mô tả chiều cao của mình khi mười một tuổi, rồi khẽ hỏi, “Chú út Quý?”
Đúng là một danh xưng đã lâu không thấy.
Quý Thành Dương cũng cười: “Anh quên mất lần cuối cùng em gọi anh như thế này là từ năm nào rồi.”
Năm nào?
Rất lâu rồi thì phải.
Khi cô thích anh, quả thật là quá sớm.
Cô dựa vào phía trước người anh, nhìn thấy cánh cửa gỗ màu đỏ sậm đằng sau lưng anh có một khe hở, có ánh nắng chiếu vào, rơi xuống mặt của sàn cửa rạp. Một ánh nắng rất mỏng manh, chỉ có chiều rộng khoảng chừng một centimet, không chói mắt,không rực rỡ, mà chỉ yên lặng nhuốm hai bên khe hở thành một màu vàng nhạt, chia ngang bóng tối trên mặt sàn.
“Chú út Quý.” Cô lại khe khẽ gọi anh.
“Ơi?” anh rất vui lòng phối hợp với cô.
“Anh có biết bài hát chủ đề phim này là gì không?”
“Anh không biết.” Quý Thành Dương đáp rất sảng khoái, “là bài nào?”
“Tình yêu một đời.” Cô nói cho anh.
Lần đầu tiên xem Tân Tây Du Ký, anh dành tặng cô việc “bao cả rạp”, lúc ấy tuổi cô còn quá nhỏ, nên xem không hiểu được những nỗi nuối tiếc yêu thương trong bộ phim này, và cô cũng không hiểu được lời bài hát chủ đề bằng tiếng Quảng Đông. Sau này khi ra đến bộ thứ hai, cô ghi nhớ câu nói của Tử Hà tiên tử: “Người trong mộng của ta phải là một anh hùng cái thế, sẽ có ngày chàng cưỡi mây bảy sắc đến cưới ta. Ta đoán được mở đầu, nhưng chẳng lường được kết thúc.”
Còn đối với cô, Quý Thành Dương chính là một sự tồn tại đầy lý tưởng.
Kể từ ngày cô bắt đầu thích anh, là đã không dám dự đoán tương lai của hai người.
Còn anh, đã mang lại cho cô kết thúc.
Và đó cũng là một kết thúc mà cô mong muốn nhất.
Cô đến văn phòng, nhận một số tài liệu từ chỗ đồng nghiệp, mở ra xem, đó là những tấm ảnh mới nhất chụp vùng Trung Nam Bộ của Myanmar khi bị cơn lốc xoáy Nagis quét ngang qua. Một trận lốc xoáy, mà con số tử vong đã vượt qua một trăm ba mươi ngàn người.
Thực tập sinh đứng bên cạnh cô đưa đến những tin tức đã được dịch xong xuôi về xung đột bài ngoại ở Nam Phi, hơn sáu mươi người tử vong.
…
Tất cả đều chẳng có gì thay đổi.
Mỗi phút mỗi giây đều đang xảy ra các loại thiên tai nhân họa, còn cô thì phải xử lý những thông tin này,sàng lọc biên tập xong thì công bố ra ngoài,đó chính là công việc của cô.
Nhưng cuộc sống của cô…
Kí ức ngồi xuống trước máy tính, cô mở màn hình,vào giây phút ấn nút mở máy, cô chợt nhớ đến cảnh bối rối mấy ngày trước.
Khi cô cùng Quý Thành Dương và ông nội Quý ra khỏi khu gia đình, cô đứng trước chiếc xe con màu đen có ông nội Quý ngồi bên trong, do dự mãi cũng không nói nổi lời từ biệt, “Bây giờ cứ gọi là ông”. Ông hiểu rất rõ sự do dự băn khoăn của cô, “Đợi sau này đến lúc cần đổi xưng hô thì cứ từ từ thích ứng.”
Quý Thành Dương đã nói với cô như thế.
Tối hôm ấy, Quý Noãn Noãn gọi điện tới, một mặt chúc mừng cô đã phá vỡ mọi trở ngại và trở thành một nửa của nhà họ Quý, mặt khác lại thì thầm oán trách, mong ước kết hôn từ nhỏ tới lớn của Noãn Noãn là Ký Ức sẽ làm phù dâu. Để hoàn thành ước nguyện này, thậm chí Noãn Noãn đã lén lút đặt đặt sẵn lễ phục phù dâu rồi, ấy vậy mà bây giờ kế hoạch này đã bị phá hủy hoàn toàn. “Mẹ tớ bảo, làm thế còn ra gì nữa, bảo thím út tương lai làm phù dâu cho con ư?” Noãn Noãn lầm bẩm, thở ngắn thở dài ở đầu dây bên kia cho tới tận khi họ cúp máy.
Vai vế hoàn toàn bị rồi tung rồi.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại lúc cô gọi chú út Quý lần đầu tiên, thì cô căn bản sẽ không thể nào tưởng tượng được chàng trai trẻ tuổi cao hơn cô mấy chục centimet và có thể bế cô lên đặt trên cánh tay mà không thấy cảm thấy mệt mỏi này, mười mấy năm sau sẽ không được cô gọi bằng danh xưng như thế nữa, mà chỉ đơn giản ngắn gọn bằng ba từ : Quý Thành Dương.
Cô cuối cùng cũng hiểu,những người bây giờ và tương lai biết về tình cảm giữa cô và Quý Thành Dương sẽ nghĩ như thế nào, đến cô mỗi lần nghĩ về việc thay đổi xưng hô với người nhà họ Quý cũng đã cảm thấy khó xử thế này chứ đừng nói gì người ngoài.
Nhưng Quý Thành Dương vĩnh viễn có thể thản nhiên đối mặt.
Anh lúc nào cũng có sự thản nhiên vượt xa tuổi tác bản thân khi phải đối mặt với số mệnh và những ngăn trở liên tục này. Nhưng đông thời anh cũng có sự thản nhiên hoàn toàn không màng đến thế tục khi xác định tình cảm trong lòng mình.
Bởi vì Quý Thành Dương sắp phải phẫu thuật, nên vừa phục chức ngày đầu tiên, chủ nhiệm chỉ phân công việc buổi sang cho cô thôi. Buổi trưa cô trở về nhà, không nghe thấy bất kỳ tiếng động đi lại nào liền thay dép và vào các phòng để tìm anh, vì sợ anh đang làm việc nên cô không lên tiếng gọi. Khi đi vào cửa phòng đọc sách, cô mới nhìn thấy cánh cửa chỉ khép hờ.
Cô bước vào.
Thông qua khe hở chưa đầy năm centimet, và nhìn thấy anh.
Anh ngồi trên tấm thảm da dê trải ngoài ban công, duỗi thẳng đôi chân dài trong chiếc quần thể thao, anh nhắm mắt dựa ở đó nghỉ ngơi. Chân anh rất dài, vắt ngang cả cái ban công, từ góc này thậm chí có thể nhìn thấy ánh mặt trời đã chiếu vào những sợi tóc của anh như thế nào.
Chiếu sang gương mặt nghiêng của anh.
Cô nhìn thấy bên cạnh anh có một cuộc giấy,cô đi tới mở ra xem,đây là bản đồ thế giới mà cô từng mua về để ghi lại những nơi anh đã đi. Chiếc bản đồ này cô mua trước khi anh đi Iraq, nhưng sau này vẫn để trên chiếc bàn trong phòng đọc sách, để mặc biết bao năm, bây giờ trên đó đã dính từng tờ giấy nhớ ghi lại rất kĩ càng mỗi một nơi anh đã đi qua và cả thời gian nữa.
“Lên đây”. Anh bế cô lên ban công, vòng cánh tay ra phía trước ôm lấy cô như ôm một cái gối ôm mềm mại nhỏ nhắn.
“ Năm 97 anh đã đi Syria rồi à?’’ Cô cúi đầu đưa ngón tay chạm vào những nơi mà cô chưa từng tới.
“ Năm anh đưa em đi khiêu vũ thì mùa hè đi Syria.”
Cổ tay Quý Thành Dương chạm vào phần ngực mềm mại của cô nhưng không hề có hành động nào khác. Anh tạm thời quên đi những suy nghĩ đầy ắp trong đầu khi nãy, những kế hoạch cho tương lai của cô ngộ nhỡ phẫu thuật thất bại.
Cô hỏi từng câu, từng năm, cuối cùng dừng lại ở năm 2003.
Sau đó là năm 2007.
“ Năm ngoái…anh đi Jordan à?”
Anh nói với cô: “Anh ở Iraq vận khí không tốt nên gặp phải bọn bắt cóc, khoảng năm 2007 thì được cứu ra và chuyển đến một bệnh viện ở Jordan để tiến hành điều trị.”
Trong những ngày Thành Quý Dương ở nước ngoài phải điều trị về sức khỏe và tinh thần cũng là những ngày anh không tìm thấy Kỷ Ức. Khi anh nhìn thấy những cô gái người Hoa cùng lứa tuổi với Kỷ Ức thường phải liếc nhìn thêm mấy cái, anh muốn trong đầu óc mình có không gian cụ thể hơn để tưởng tượng sự thay đổi của cô. Tóc dài hay tóc ngắn, khuôn mặt bụ bẫm khi còn nhỏ giờ đã gầy đi chưa, liệu cô có còn dễ khóc như trước hay không.
Những người ở thế hệ trước thường thích nói rằng, sau khi trải qua những trắc trở lớn mới thay đổi thái độ sống của một con người.
Nếu nhìn lại bao nhiêu năm đã qua, những năm tám mươi, lần đầu tiên chính là khi anh từ vùng núi chuyển về Bắc Kinh, thứ thay đổi chính là thế giới của anh, anh đã nhìn thấy một thế giới vượt ngoài sức tưởng tượng, anh muốn được hòa vào thế giới này, thậm chí muốn trở thành phần thiểu số kiệt xuất.
Năm 2011 là lần thứ hai, nếu không có lần đổ bệnh ấy thì có lẽ anh đã không vượt qua chướng ngại tâm lý của mình để ở bên cạnh Kỷ Ức, lần đổ bệnh ấy khiến anh càng kiên định hơn về giá tri quan nhân sinh của mình, “Thời không đãi mình”, anh làm tất cả những chuyện mà bản thân muốn làm, đó chính là Quý Thành Dương của khi ấy… Ở độ tuổi hai mươi lăm, hai mươi sáu, sau khi đã gặp phải thử thách trắc trở, một lần nữa giành được cuộc sống mới và tình yêu, chính là độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông chính trực.
Anh lúc này đã không còn là một người chỉ biết dùng lời nói để bảo với Kỷ Ức rằng, “Anh không phải là một người hoàn mỹ, cũng đừng có ai nghĩ anh hoàn mỹ” nữa, mà anh đã thực sự ý thức được rằng, bản thân mình chung quy cũng chỉ là một người bình thường.
Anh quả thật không thể nào hoàn mỹ được.
Tư duy của anh dừng lại tại đó.
Kỷ Ức chuyển động cơ thể, cô quay lại để có thể nhìn thấy anh, không cần phải nói thêm bất kỳ một lời nào nữa, vì cô đã xót xa rồi, tất cả cuộc sống lưu lạc lang bạt ấy cô đều không nhẫn tâm lắng nghe thì anh đã phải trải qua thế nào?
“Lúc anh mới về nước, em đã ra ngoài cùng bạn và uống bia.” Cô bỗng thấp thỏm.
“Sau đó thì sao?’’ Quý Thành Dương không đoán được cô định nói gì.
“Năm anh làm phẫu thuật u não, em đã đi Di Hòa Cung thắp hương, cầu nguyện rằng chỉ cần anh mạnh khỏe thì em sẽ không bao giờ uống bất cứ thứ gì ngoài nước lọc nữa…” Cô không biết làm sao để nói tiếp, chuyện này cô đã lo lắng rất lâu đến mức sắp trở thành tâm bệnh rồi.
“ À, mê tín.” Anh cười.
“… Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.”
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.” Anh cúi đầu dùng trán mình chạm vào trán cô. “ Tuyệt đối không có bất kỳ chuyện gì đâu.”
Đây là lần nói chuyện cuối cùng giữa hai người về cuộc phẫu thuật lần này.
Ngày phẫu thuật, Kỷ Ức cầm theo một quyển từ điển dày cộp.
Cô cúi đầu nỗ lực học thuộc từ đơn.
Sau khi Quý Thành Dương đi Iraq vào năm 2003, đây là cách duy nhất để cô an ủi bản thân.
Cô luôn tự nhủ rằng phải quên đi nội dung trò chuyện giữa bác sĩ và anh tối qua, và cả những lời dặn dò theo thủ tục của bác sĩ đối với người ngoài trước khi phẩu thuật bắt đầu. không biết bố mẹ Noãn Noãn khi ấy trắng bệch. Còn cô, cứ thế nhìn bố Noãn Noãn cầm bút lên, kí tên mình vào những tờ giấy ấy.
Tự điển đã bị lật ngược mười mấy trang.
Thời gian cũng đang trôi qua từng phút từng giây.
Cô cảm thấy Noãn Noãn muốn nói chuyện với mình nhưng cô bạn lại chẳng hề nói lời nào.
Quyển từ điển trong tay cô bị giật mất, “Tây Tây…” Noãn Noãn gọi cô, nhưng cùng lúc cũng sờ đến cuối trang giấy, ở đó đã bị những ngón tay cô đâm rách, nhăn nhúm, gập lại thành một lớp rất giày.
“Cậu cầm giúp tớ một lúc, tớ vào phòng vệ sinh.” Cô đứng dậy, phát hiện ra chân mình mềm nhũn.
Nhưng lại sợ người nhà họ Quý ngồi bên cạnh nhận ra nên cô gắng gượng đi về phía trước mấy bước mới tìm lại được cảm giác đi bộ. Phòng vệ sinh ở tầng này không lớn, tuy người không đông nhưng vẫn phải chờ một lúc khá lâu. Khi cô ra ngoài thì phá hiện đèn phòng phẫu thuật đã tắt…
Tim cô bỗng giật thót môt cái, suýt chút nữa thì ngừng đập.
Bác sĩ đi ra ngoài và nói với họ rằng phẫu thuật rất thành công, Quý Thành Dương đã được trực tiếp gửi sang phòng giám hộ bệnh nặng VIP.
Thế nên tất cả những người đang chờ đợi ở bên ngoài lúc này đều không nhìn thấy anh.
Bởi bì là phòng giám hộ VIP nên cho phép một người thân ở lại chăm sóc. Khi y tá hỏi gia đình có muốn ở lại cùng không, bố Noãn Noãn không nói gì nhưng ánh mắt của mẹ Noãn Noãn lệch về một phía và rơi xuống người Kỷ Ức: “Tây Tây, có chịu nổi không?’’
Cô gật đầu,chỉ sợ họ sẽ không cho cô ở lại bên anh.
Mẹ Noãn Noãn thoáng mỉm cười,dặn dò cô: “Bệnh nhân ở đây đều do y tá phụ trách chăm sóc, không phải là hộ lý, để cho họ chăm sóc Thành Dương thì cháu có thể thoải mái hơn một chút, chỉ cần ở lại cùng là được.” Tuy cô vẫn chưa biết rằng sau này phải gọi người phụ nữ trước mặt là bác hay xưng hô theo Quý Thành Dương,nhưng về bản chất thì không hề thay đổi, mẹ của Noãn Noãn vẫn luôn coi cô như con để căn dặn.
Cô vâng lời rồi tiễn người nhà họ Quý ra về.
Đêm khuya, Kỷ Ức mặc bộ đồ màu xanh lá cây và dép lê được chuẩn bị riêng cho cô và ngồi bên cạnh giường anh. Bác sĩ đã nói,với tình hình sức khỏe của anh bây giờ, có lẽ sẽ tỉnh lại sau khi phẫu thuật khoảng bốn, năm tiếng, nghĩa là khoảng một, hai giờ đêm nay. Cô canh chuẩn thời điểm ấy, không muốn rời khỏi đây vì đi vệ sinh mà mỗi lần khát chỉ uống một ngụm nhỏ cho mát họng.
Nhưng qua hai giờ sáng mà Quý Thành Dương vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Khi kim đồng hồ đi quá hai giờ cũng đúng như trái tim nhảy khỏi hàng phòng ngự tâm lý cuối cùng, cô bắt đầu thấy sợ hãi. Y tá đứng bên cạnh vừa kiểm tra vừa ghi lại các số liệu, còn cô thì thấp thỏm tìm kiếm xem bác sĩ đang ở đâu. Chỉ một lát sau, bác sĩ liền đi vào, sau khi kiểm tra tình trạng của anh, liền bảo cô không cần lo lắng, đồng thời còn giải thích rằng vì sức khỏe của Quý Thành Dương vốn không tốt lắm, nên tỉnh dậy có chậm hơn một chút cũng là chuyện bình thường.
Cô gật gật đầu, sắc mặt đã có chút không tốt.
Bác sĩ cũng đã nhanh chóng rời khỏi đó, ở đây chỉ còn lại cô và hai y tá. Thời gian dường như bị kéo dài ra vô tận, mỗi một giây trôi qua đều cực kỳ rõ ràng, cô không biết mình đã đếm bao nhiêu giây, bao nhiêu phút nữa.
Rốt cuộc anh có tỉnh dậy không? Nếu không tỉnh lại thì phải làm sao?
Càng hoảng loạn thì càng đoán bừa.
Cổ họng cô như bị đè bởi một hơi thở rất nặng nề, cô chỉ muốn khóc. Bỗng nhiên từ đằng sau lưng có một cánh tay vỗ nhẹ lên vai cô.
Cô ngơ ngác,tỉnh táo lại.
“Tỉnh rồi.” Giọng nói của y tá vang lên nhắc nhở cô, sau đó y tá lập tức đi gọi bác sĩ.
Tầm nhìn bị nước mắt làm cho nhạt nhòa, nhưng cô vẫn có thể trông thấy anh mở mắt ra và đang tìm kiếm cô.
Kỷ Ức ghé sát lại gần, không nói được gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
Chân tay cô luống cuống, không dám chạm vào anh nhưng cũng chẳng dám cử động.
Cuối cùng, vẫn là cánh tay của Thành Quý đưa lên trước, dường như anh muốn chạm vào tay cô, cô vội vã đưa tay mình ra. Quý Thành Dương ban đầu chỉ siết tay cô thật chặt rồi nhanh chóng buông ra, sau đó anh men theo mu bàn tay cô để chạm vào vị trí ngón vô danh.
Kế đó, anh dùng hai ngón tay khoanh tròn chỗ đó.
Đây là việc đầu tiên anh làm ngay sau khi vừa tỉnh dậy.
Những giọt nước mắt mà Kỷ Ức đang nỗ lực kìm nén chợt òa ra, không thể nào kìm giữ lại nổi.
Cô hoàn toàn không nhìn rõ bất kì thứ gì trước mắt, bác sĩ vào đây từ lúc nào, nói những gì, sau đó vây quanh anh làm gì cô đều hoang mang ngơ ngác, không thể nào nhận định được…
Dường như cô chỉ nhìn thấy môi Quý Thành Dương khẽ hé mở, gọi cô rằng : “Đồ mít ướt”.
Hôn lễ của Quý Noãn Noãn tổ chức theo đúng dự định, là ngày Thế vân hội Olympic chính thức khai mạc.
Tiệc cưới rất náo nhiệt, Quý Thành Dương cũng đã hồi phục tương đối, dưới sự kiên quyết thuyết phục của Noãn Noãn, anh đã trở thành người chứng hôn cho họ. Kỷ Ức ngồi giữa những vị khách mời đang huyên náo,nghĩ đến cuộc điện thoại cuối cùng của Noãn Noãn cho Tiêu Tuấn trước khi rời khỏi nhà sáng nay, nói với anh ta rằng hôm nay bạn ấy sẽ kết hôn. Nội dung rất đơn giản, nhưng câu trả lời của Tiêu Tuấn còn đơn giản hơn nữa,anh ta chỉ nói với Noãn Noãn rằng, hãy sống thật tốt nhé.
Cuộc điện thoại cứ như một nghi thức tạm biệt đơn giản,kể từ nay nghìn trùng xa cách, không ngày gặp lại.
Nhưng chuyện này chỉ có mình cô biết.
Hơn ba giờ chiều, hôn lễ kết thúc, Quý Thành Dương đưa cô rời khỏi đó, anh không nói sẽ đi đâu, nhưng rõ ràng xe đang tiến về phía đại viện. Dọc đường đi, đâu đâu cũng ngập tràn không khí thế vận hội.
Tất cả mọi người đều mong chờ nghi thức khai mạc được tuyên truyền từ lâu sẽ ra sao.
Xe đi vào cổng chính, binh lính hai bên đều làm lễ, cho họ đi qua.
“Chúng ta đi đâu thế?” Cô vốn muốn chờ bất ngờ nên không gặng hỏi, nhưng giờ không nhịn nổi hiếu kỳ.
“Đến rạp chiếu phim.”
“Rạp chiếu phim?”
Quý Thành Dương không đáp.
Anh rẽ phải từ con đường chính và dừng lại ở bãi đất trống trước rạp chiếu phim, sau đó dẫn cô men theo những bậc đá màu trắng đi lên phía trên. Cả sảnh rạp chiếu phim vắng vẻ chỉ có hai người phụ trách chiếu phim chứ không hề có thêm bất kỳ ai.
Kể từ khi đi vào nơi đây, Kỷ Ức cảm thấy tất cả mọi thứ trở nên không chân thực.
Cứ như thể cô đã bị kéo vào một vòng xoáy thời gian.
Cô còn nhớ, những học viên quân đội khi ấy đã xếp hàng nối đuôi nhau đi vào trong như thế nào, rồi khi hết phim đã duy trì đội hình trình tự y hệt để rời đi. Nơi này không giống với những rạp chiếu phim ở bên ngoài viện, hai bên đều có những tờ quảng cáo truyên truyền, không khí kinh doanh ngập tràn. Còn nơi này thì đơn giản sạch sẽ, đi ngang qua cửa kính là đến sảnh lớn có mặt sàn bằng đá, đi qua đó mở hai cánh cửa gỗ màu đỏ sậm ra chính là phòng chiếu phim có sức chứa cả ngàn người.
Người chiếu phim thực sự đang chờ họ, khi thấy Quý Thành Dương đến liền chào hỏi và nhanh chóng đi vào phòng chiếu.
Còn cô và Quý Thành Dương liền mở cửa đi vào rạp chiếu phim tối tăm.
Bộ phim đã chiếu được một lúc, là phần hai của Tân Tây Du Ký- Đại Thánh lấy vợ.
Rất nhiều năm trước, anh đã cùng cô xem phần một.
Trên màn hình lớn, Châu Tinh Trì đẩy Tử Hà tiên tử đang nhào tới hôn mình ra, khiến Tử Hà tiên tử bang hoàng ngỡ ngàng nhìn anh ta.
Trong cuộc đối thoại giữa hai nhân vật chính, Kỷ Ức quay người lại, sau khi thấy xung quanh thật sự không có một ai, cô liền vươn cánh tay sang ôm lấy eo Quý Thành Dương, dụi mặt vào áo anh, nhỏ giọng nói: “Anh cố tình đưa em đến đây để xem Tân Tây Du Ký à?”
Trong bóng tối,khóe môi Quý Thành Dương hơi nhếch lên, anh rất thích hiệu quả mà việc này mang lại.
“Trước khi bắt đầu lễ khai mạc Thế vận hội cũng chẳng có việc gì làm, nên anh dẫn em đến đây xem nốt bộ phim này.”
Trái tim Kỷ Ức như bay lên, cô vui đến mức không lời nào tả xiết.
Đây là lần đầu tiên anh lãng mạn thế này, cùng cô truy tìm lại những ký ức thuở ấu thơ. Lãng mạn theo cách của của Dương Thành Quý.
Cô vừa nghĩ vừa lắng nghe bộ phim, sau đó mỉm cười.
“Lúc ấy em chỉ cao khoảng từng này, có phải không?” Cô dùng tay để mô tả chiều cao của mình khi mười một tuổi, rồi khẽ hỏi, “Chú út Quý?”
Đúng là một danh xưng đã lâu không thấy.
Quý Thành Dương cũng cười: “Anh quên mất lần cuối cùng em gọi anh như thế này là từ năm nào rồi.”
Năm nào?
Rất lâu rồi thì phải.
Khi cô thích anh, quả thật là quá sớm.
Cô dựa vào phía trước người anh, nhìn thấy cánh cửa gỗ màu đỏ sậm đằng sau lưng anh có một khe hở, có ánh nắng chiếu vào, rơi xuống mặt của sàn cửa rạp. Một ánh nắng rất mỏng manh, chỉ có chiều rộng khoảng chừng một centimet, không chói mắt,không rực rỡ, mà chỉ yên lặng nhuốm hai bên khe hở thành một màu vàng nhạt, chia ngang bóng tối trên mặt sàn.
“Chú út Quý.” Cô lại khe khẽ gọi anh.
“Ơi?” anh rất vui lòng phối hợp với cô.
“Anh có biết bài hát chủ đề phim này là gì không?”
“Anh không biết.” Quý Thành Dương đáp rất sảng khoái, “là bài nào?”
“Tình yêu một đời.” Cô nói cho anh.
Lần đầu tiên xem Tân Tây Du Ký, anh dành tặng cô việc “bao cả rạp”, lúc ấy tuổi cô còn quá nhỏ, nên xem không hiểu được những nỗi nuối tiếc yêu thương trong bộ phim này, và cô cũng không hiểu được lời bài hát chủ đề bằng tiếng Quảng Đông. Sau này khi ra đến bộ thứ hai, cô ghi nhớ câu nói của Tử Hà tiên tử: “Người trong mộng của ta phải là một anh hùng cái thế, sẽ có ngày chàng cưỡi mây bảy sắc đến cưới ta. Ta đoán được mở đầu, nhưng chẳng lường được kết thúc.”
Còn đối với cô, Quý Thành Dương chính là một sự tồn tại đầy lý tưởng.
Kể từ ngày cô bắt đầu thích anh, là đã không dám dự đoán tương lai của hai người.
Còn anh, đã mang lại cho cô kết thúc.
Và đó cũng là một kết thúc mà cô mong muốn nhất.
Tác giả :
Mặc Bảo Phi Bảo