Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 58: Một đề nghị
“Người không biết không có tội. Chỉ là, tôi có câu muốn nói, không biết Thạch lão đại có muốn nghe không?”
“Cô bé, có lời gì thì em cứ nói.”
Thẩm Thanh Lan nhìn về phía tay Thạch Phong, nơi đó có vết máu vẫn chưa khô, rõ ràng là dính phải lúc nãy, “Dù sao Bắc Kinh cũng ngay dưới chân thiên tử, Thạch lão đại vẫn nên kín tiếng một chút.”
Thạch Phong bị Thẩm Thanh Lan nói mà thấy xấu hổ. Thật ra anh ta vẫn luôn kín tiếng, nhưng lần trước bị bang Hổ đánh lén, suýt nữa mất mạng, đương nhiên anh ta phải báo thù.
Vất vả lắm anh ta mới đợi được cơ hội này, lão đại bang Hổ quả thật cũng đã rơi vào tay anh ta. Thạch Phong vốn định bắt về tra tấn từ từ, ai ngờ tên khốn kiếp này còn giấu một khẩu súng. Nếu như không phải anh ta né nhanh, chỉ e lần này lại lật thuyền trong mương rồi.
Thạch Phong chắp tay, “Anh đã nhớ kỹ lời em gái nói, nhất định sẽ xử lý tốt chuyện hôm nay, không để lại bất kỳ hậu hoạn nào. Anh vẫn nói câu đó, đại ân không tài nào trả hết bằng lời. Nếu sau này em có việc thì cứ tới tìm anh. Dù lên núi đao, xuống biển lửa, chết vạn lần, anh cũng không chối từ.”
“Tạm biệt.” Thẩm Thanh Lan thoải mái quay lưng lại với Thạch Phong, dáng đi đẹp tuyệt trần.
“Đại ca, cô bé này chính là người lần trước cứu anh sao?” A Nam đứng bên cạnh Thạch Phong, hỏi.
Ánh mắt Thạch Phong nặng nề, không rõ cảm xúc, “Chính là cô ấy.”
“Đại ca, rốt cuộc cô bé này là ai? Có vẻ cô ấy rất to gan, còn rất ranh mãnh.” Rõ ràng, nửa câu sau của anh ta là vì vẫn còn canh cánh chuyện mình bị khống chế.
“A Nam, cậu cho rằng chỉ cần to gan và ranh mãnh là đã có thể khống chế cậu làm con tin?” Thạch Phong lên tiếng.
A Nam giải thích: “Đó là vì em không đề phòng.”
Thạch Phong sầm mặt lại, giọng nói hơi nghiêm khắc lên, “Ồ, A Nam. Nếu hôm nay đổi lại, anh em trong bang thừa dịp cậu không chú ý mà đánh lén, liệu có thể đánh thắng được chỉ bằng một chiêu không?”
A Nam im lặng, cũng đã hiểu ý của Thạch Phong, cô gái này, không đơn giản.
“Đại ca, có cần phái người đi điều tra không?”
Thạch Phong lắc đầu, “Bây giờ cô ấy cũng không có ác ý với chúng ta, không cần thiết làm như thế. Hơn nữa, người ta cũng đã cứu anh, không báo ân thì cũng không thể lấy oán trả ơn được. Truyền lệnh anh, sau này gặp được cô bé đó trên đường, nếu như không liên quan đến lợi ích của chúng ta thì giúp đỡ cô ấy một chút.”
“Vâng.”
Đám người này nhanh chóng giải tán. Thẩm Thanh Lan đi chưa được bao lâu, nơi này liền yên tĩnh lại. Dưới đất cũng đã được dọn dẹp, không hề nhìn ra được dấu vết của trận hỗn chiến.
Thẩm Thanh Lan đi lên núi ngắm mặt trời mọc theo kế hoạch. Chuyện đêm nay không hề ảnh hưởng tới cô chút nào.
**
Cùng lúc đó, sát biên giới phía Tây Trung Quốc.
Nơi đây là một khu rừng rậm nguyên thủy. Màn đêm buông xuống, trong rừng yên tĩnh, không một tiếng động, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng chim hót, côn trùng kêu.
Bỗng nhiên, một nhóm khoảng mười người xuất hiện trong rừng. Một người đàn ông có dáng người cao lớn dẫn đầu.
Bọn họ mặc đồ ngụy trang trong rừng, mặt cũng vẽ vệt, đeo kính chuyên dùng ban đêm, được trang bị đầy đủ.
Bước chân của bọn họ rất nhẹ, đi lại trong rừng mà không phát ra tiếng động gì. Trên tai người đàn ông dẫn đầu còn đeo thiết bị liên lạc, tiếng báo cáo đang vang lên trong đó.
“Đội trưởng, đã xác định được tình huống. Ma túy được giấu ở căn nhà gỗ nhỏ trong rừng. Tổng cộng có hai mươi người được trang bị vũ khí tân tiến, quả thật là người trong tổ chức kia. Nhưng lần này không có người chỉ huy. Tên dẫn đầu chính là một người trong số bọn chúng. Chúng còn giữ hai con tin là một đứa bé và một người phụ nữ mang thai. Ban đầu còn có một người đàn ông, không hiểu sao đã bị đánh chết. Ba người này là một gia đình địa phương.”
“Người phụ nữ có thai và đứa trẻ bị bọn chúng nhốt trong một phòng nhỏ của căn nhà gỗ. Còn bọn chúng đang ở đại sảnh. Phía sau nhà có một cửa sổ, nhưng rất nhỏ. Chắc chỉ đủ cho đứa trẻ ba tuổi chui lọt. Cửa chính là lối vào duy nhất. Bây giờ tôi còn đang giám sát bọn họ, bước kế tiếp, chúng ta phải làm gì?”
Người đàn ông nghe vậy, liền trầm ngâm mấy giây rồi trả lời lại, “Cậu rút lui trước, chú ý an toàn.”
Giọng anh trầm thấp cuốn hút, đương nhiên là Phó Hoành Dật.
“Vâng.” Cuộc nói chuyện kết thúc.
Phó Hoành Dật nhìn bóng đêm chung quanh, phân biệt phương hướng. Anh nhìn về hướng Tây Nam. Hầu Tử nói căn nhà gỗ kia cách nơi này chưa đến một cây số.
Lần này, bọn họ phải giải cứu con tin bị một nhóm buôn ma túy bắt cóc. Nhiệm vụ thế này vốn không cần bọn họ ra tay. Nhưng bọn buôn ma túy lần này có thân phận đặc biệt, là thành viên của băng đảng buôn lậu thuốc phiện lớn nhất ở Tam Giác Vàng.
Băng đảng này rất đông, tổ chức kỷ luật mạnh, vũ khí trang bị tốt, lại hết sức tàn nhẫn. Nhiều năm qua, không có việc xấu nào mà chúng không làm. Lần này, chúng bị phát hiện lúc đang hoạt động ở biên giới, nên đã bắt cả gia đình người địa phương làm con tin.
Phó Hoành Dật đã va chạm với chúng nhiều năm, hiển nhiên rất hiểu bọn chúng. Cũng chính vì thế, cấp trên sau khi biết nhóm buôn ma túy là người của chúng, đã điều động đội của Phó Hoành Dật tham gia cứu viện lần này.
“Cô bé, có lời gì thì em cứ nói.”
Thẩm Thanh Lan nhìn về phía tay Thạch Phong, nơi đó có vết máu vẫn chưa khô, rõ ràng là dính phải lúc nãy, “Dù sao Bắc Kinh cũng ngay dưới chân thiên tử, Thạch lão đại vẫn nên kín tiếng một chút.”
Thạch Phong bị Thẩm Thanh Lan nói mà thấy xấu hổ. Thật ra anh ta vẫn luôn kín tiếng, nhưng lần trước bị bang Hổ đánh lén, suýt nữa mất mạng, đương nhiên anh ta phải báo thù.
Vất vả lắm anh ta mới đợi được cơ hội này, lão đại bang Hổ quả thật cũng đã rơi vào tay anh ta. Thạch Phong vốn định bắt về tra tấn từ từ, ai ngờ tên khốn kiếp này còn giấu một khẩu súng. Nếu như không phải anh ta né nhanh, chỉ e lần này lại lật thuyền trong mương rồi.
Thạch Phong chắp tay, “Anh đã nhớ kỹ lời em gái nói, nhất định sẽ xử lý tốt chuyện hôm nay, không để lại bất kỳ hậu hoạn nào. Anh vẫn nói câu đó, đại ân không tài nào trả hết bằng lời. Nếu sau này em có việc thì cứ tới tìm anh. Dù lên núi đao, xuống biển lửa, chết vạn lần, anh cũng không chối từ.”
“Tạm biệt.” Thẩm Thanh Lan thoải mái quay lưng lại với Thạch Phong, dáng đi đẹp tuyệt trần.
“Đại ca, cô bé này chính là người lần trước cứu anh sao?” A Nam đứng bên cạnh Thạch Phong, hỏi.
Ánh mắt Thạch Phong nặng nề, không rõ cảm xúc, “Chính là cô ấy.”
“Đại ca, rốt cuộc cô bé này là ai? Có vẻ cô ấy rất to gan, còn rất ranh mãnh.” Rõ ràng, nửa câu sau của anh ta là vì vẫn còn canh cánh chuyện mình bị khống chế.
“A Nam, cậu cho rằng chỉ cần to gan và ranh mãnh là đã có thể khống chế cậu làm con tin?” Thạch Phong lên tiếng.
A Nam giải thích: “Đó là vì em không đề phòng.”
Thạch Phong sầm mặt lại, giọng nói hơi nghiêm khắc lên, “Ồ, A Nam. Nếu hôm nay đổi lại, anh em trong bang thừa dịp cậu không chú ý mà đánh lén, liệu có thể đánh thắng được chỉ bằng một chiêu không?”
A Nam im lặng, cũng đã hiểu ý của Thạch Phong, cô gái này, không đơn giản.
“Đại ca, có cần phái người đi điều tra không?”
Thạch Phong lắc đầu, “Bây giờ cô ấy cũng không có ác ý với chúng ta, không cần thiết làm như thế. Hơn nữa, người ta cũng đã cứu anh, không báo ân thì cũng không thể lấy oán trả ơn được. Truyền lệnh anh, sau này gặp được cô bé đó trên đường, nếu như không liên quan đến lợi ích của chúng ta thì giúp đỡ cô ấy một chút.”
“Vâng.”
Đám người này nhanh chóng giải tán. Thẩm Thanh Lan đi chưa được bao lâu, nơi này liền yên tĩnh lại. Dưới đất cũng đã được dọn dẹp, không hề nhìn ra được dấu vết của trận hỗn chiến.
Thẩm Thanh Lan đi lên núi ngắm mặt trời mọc theo kế hoạch. Chuyện đêm nay không hề ảnh hưởng tới cô chút nào.
**
Cùng lúc đó, sát biên giới phía Tây Trung Quốc.
Nơi đây là một khu rừng rậm nguyên thủy. Màn đêm buông xuống, trong rừng yên tĩnh, không một tiếng động, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng chim hót, côn trùng kêu.
Bỗng nhiên, một nhóm khoảng mười người xuất hiện trong rừng. Một người đàn ông có dáng người cao lớn dẫn đầu.
Bọn họ mặc đồ ngụy trang trong rừng, mặt cũng vẽ vệt, đeo kính chuyên dùng ban đêm, được trang bị đầy đủ.
Bước chân của bọn họ rất nhẹ, đi lại trong rừng mà không phát ra tiếng động gì. Trên tai người đàn ông dẫn đầu còn đeo thiết bị liên lạc, tiếng báo cáo đang vang lên trong đó.
“Đội trưởng, đã xác định được tình huống. Ma túy được giấu ở căn nhà gỗ nhỏ trong rừng. Tổng cộng có hai mươi người được trang bị vũ khí tân tiến, quả thật là người trong tổ chức kia. Nhưng lần này không có người chỉ huy. Tên dẫn đầu chính là một người trong số bọn chúng. Chúng còn giữ hai con tin là một đứa bé và một người phụ nữ mang thai. Ban đầu còn có một người đàn ông, không hiểu sao đã bị đánh chết. Ba người này là một gia đình địa phương.”
“Người phụ nữ có thai và đứa trẻ bị bọn chúng nhốt trong một phòng nhỏ của căn nhà gỗ. Còn bọn chúng đang ở đại sảnh. Phía sau nhà có một cửa sổ, nhưng rất nhỏ. Chắc chỉ đủ cho đứa trẻ ba tuổi chui lọt. Cửa chính là lối vào duy nhất. Bây giờ tôi còn đang giám sát bọn họ, bước kế tiếp, chúng ta phải làm gì?”
Người đàn ông nghe vậy, liền trầm ngâm mấy giây rồi trả lời lại, “Cậu rút lui trước, chú ý an toàn.”
Giọng anh trầm thấp cuốn hút, đương nhiên là Phó Hoành Dật.
“Vâng.” Cuộc nói chuyện kết thúc.
Phó Hoành Dật nhìn bóng đêm chung quanh, phân biệt phương hướng. Anh nhìn về hướng Tây Nam. Hầu Tử nói căn nhà gỗ kia cách nơi này chưa đến một cây số.
Lần này, bọn họ phải giải cứu con tin bị một nhóm buôn ma túy bắt cóc. Nhiệm vụ thế này vốn không cần bọn họ ra tay. Nhưng bọn buôn ma túy lần này có thân phận đặc biệt, là thành viên của băng đảng buôn lậu thuốc phiện lớn nhất ở Tam Giác Vàng.
Băng đảng này rất đông, tổ chức kỷ luật mạnh, vũ khí trang bị tốt, lại hết sức tàn nhẫn. Nhiều năm qua, không có việc xấu nào mà chúng không làm. Lần này, chúng bị phát hiện lúc đang hoạt động ở biên giới, nên đã bắt cả gia đình người địa phương làm con tin.
Phó Hoành Dật đã va chạm với chúng nhiều năm, hiển nhiên rất hiểu bọn chúng. Cũng chính vì thế, cấp trên sau khi biết nhóm buôn ma túy là người của chúng, đã điều động đội của Phó Hoành Dật tham gia cứu viện lần này.
Tác giả :
Cửu Mạch Ly